← Ch.72 | Ch.74 → |
Cuối tháng mười, thời tiết ở thành phố Lâm Giang bắt đầu chuyển lạnh.
Buổi chiều hôm nay Vu Hạ được đài truyền hình cử đi chạy việc ở Nhất trung, quay về đúng lúc gặp Ngô Thái Ngọc tan làm nên hai người tiện đường cùng nhau đi ăn một bữa cơm coi như là ôn lại chuyện cũ.
Cô nhớ chiều nay Quý Thanh Dư có một ca phẫu thuật, chắc lúc này anh cũng xong việc rồi nên sau khi từ nhà hàng đi ra Vu Hạ liền trực tiếp gọi xe đến bệnh viện.
Lúc xuống xe bỗng có một trận gió lạnh thổi qua, bỗng chốc Vu Hạ lạnh đến mức co rúm người lại, theo bản năng kéo cao cổ áo khoác lên sau đó giậm giày cao gót đi vào trong một cách quen thuộc.
Bởi vì nghề của Vu Hạ và danh tiếng của Quý Thanh Dư trong bệnh viện nên hầu như các đồng nghiệp trong bệnh viện đều quen biết cô, vừa mới bước vào đại sảnh y tá ở quầy phục vụ liền nhiệt tình chào hỏi cô: "Phóng viên Vu hôm nay lại đến đưa cơm cho bác sĩ Quý à?"
Vu Hạ lịch sự cười sau đó lắc đầu: "Không, anh ấy hôm nay có ca phẫu thuật, tôi qua đây chờ anh ấy cùng về."
Nghe vậy trên mặt cô ý tá cực kì hâm mộ: "À, hôm nay bác sĩ Quý làm phẫu thuật ở tầng tám, nằm ở cuối hành lang đó."
Vu Hạ cười gật đầu nói cảm ơn, sau đó xoay người bước nhanh về phía cửa thang máy.
Phía sau quầy phục vụ, cô y tá nhịn không được liền hóng hớt với đồng nghiệp: "Phóng viên Vu này quản bác sĩ Quý chặt thật nha, hai ba ngày lại tới đây, không đưa cơm thì là chờ bác sĩ Quý tan làm cùng nhau về nhà."
Một cô y tá cười phụ họa: "Chẳng vậy thì sao, cũng đúng mà, nếu tôi cũng có người yêu đẹp trai như vậy tôi ngày nào cũng muốn trông, không cho anh ấy ra ngoài đề phòng bên ngoài có con hồ ly nào ngắm phải."
"Cười chết mất, vậy không bằng bảo bạn trai cô làm tiểu bạch kiểm đi cho rồi?"
"Vậy thì sao chứ, nếu đẹp trai giống như bác sĩ Quý tôi ước còn không được! Chỉ tiếc là bác sĩ Quý không để mắt đến chúng ta, vẫn nên đi tìm người khác thôi."
Nghe vậy một cô y tá thở dài: "Haizz, tại sao tôi không học chung lớp với bác sĩ Quý chứ!"
"Xùy, cô mau tỉnh lại đi, học cùng lớp với bác sĩ Quý cũng chưa chắc được người ta để ý đâu, phóng viên Vu nhà người ta xinh đẹp công việc lại ổn định như vậy, nếu tôi là con trai tôi cũng thích kiểu như vậy. Hơn nữa lớp cấp ba của bác sĩ Quý đâu chỉ có một nữ sinh đâu chứ."
"Thôi thôi, cô ấy nói rất đúng, phóng viên Vu quả thật rất xinh đẹp."
Vào thang máy, Vu Hạ rũ mắt cười cười.
Bởi vì đã vào trong thang máy nên Vu Hạ không nghe rõ câu kế tiếp, nhưng cô thừa nhận rằng mấy lời đồn đãi nhảm nhí này chắc chắn còn nhiều hơn, và tất nhiên là cô không coi trọng chuyện này.
Ngày đó khi quyết định ở bên Quý Thanh Dư cô đã lường trước việc có thể nghe được những lời đồn không hay, nhưng không liên quan, chỉ cần cô và Quý Thanh Dư vẫn yêu nhau thì suy nghĩ của những người khác không phải là vấn đề quan trọng.
Hơn nữa cô đến tìm Quý Thanh Dư không phải muốn ôm nhìn tâm tư của anh, bởi cô tin tưởng anh.
Có lẽ là vì có ca phẫu thuật nên đèn ở cuối hành lang tầng tám bật sáng, vừa ra khỏi thang máy Vu Hạ liền thấy cuối hành lang hiện ba chữ đỏ chói 'Đang phẫu thuật."
Cô theo hướng đèn đi qua, trước cửa phòng phẫu thuật còn có một cô nhóc nhỏ mười hai mười ba tuổi đang ngồi trên ghế chờ, trong ngực ôm một con búp bê bằng vải, chất liệu đã hơi cũ, chắc hẳn bên trong phòng chính là người nhà của cô bé.
Cũng không biết bao giờ ca phẫu thuật mới kết thúc, chờ mãi cũng nhàm chán, Vu Hạ liền đi tới chỗ cô bé đang chờ, dịu dàng nói: "Em gái nhỏ, sao em lại ở đây một mình thế?"
Vu Hạ giao tiếp không tốt, thậm chí còn không giỏi giao tiếp với trẻ con, mặc dù sau khi đi làm đã đỡ hơn nhưng nghẹn nửa ngày mới nói ra được câu như vậy.
Thấy cô qua đây, cô gái nhỏ ngẩng đầu phòng bị nhìn nhìn cô, sau đó theo bản năng ôm chặt con búp bê vải trong ngực. Qua vài giây phát hiện không phải người xấu mới giơ tay chỉ chỉ phòng phẫu thuật: "Mẹ em đang phẫu thuật ở bên trong."
"Vậy bố của em đâu?"
Cô gái nhỏ lắc đầu: "Em không có bố."
Trái tim Vu Hạ trầm xuống, tự nhiên cảm thấy giống như mình lúc mười hai mười ba tuổi.
Cô mím môi, nói sang chuyện khác: "Chị tên là Vu Hạ, còn em tên gì?"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn nhìn cô, sau đó lễ phép đáp lại: "Em tên là Tiểu Nhuế."
Vu Hạ quay đầu sang nói chuyện phiếm: "Vì sao em lại ôm con búp bê vải này thế?"
Tiểu Nhuế vô cùng yêu quý sờ mặt con búp bê: "Bởi vì đây là quà sinh nhật mẹ tặng cho em, mẹ em nói nhìn con búp bê này giống như là đang nhìn mẹ, búp bê vải sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."
Nghe vậy chóp mũi của Vu Hạ hơi chua xót, cô cười an ủi cô bé: "Mẹ cũng sẽ giống như búp bê vải, mãi mãi ở bên cạnh Tiểu Nhuế."
Vừa dứt lời, đèn trước cửa phòng phẫu thuật bị tắt. Ngay sau đó cửa phòng phẫu thuật bị người bên trong đẩy ra, mấy cô y tá đang đẩy một người phụ nữ hôn mê từ bên trong ra.
Tiểu Nhuế theo bản năng đứng lên chạy qua xem, thấy sắc mặt nhợt nhạt của người phụ nữ trên giường bệnh cô gái nhỏ liền rơi lệ: "Mẹ."
Rất nhanh sau đó Quý Thanh Dư cũng từ phòng phẫu thuật đi ra, nhìn thấy Vu Hạ anh ngạc nhiên, ngồi xổm xuống nâng tay sờ đầu Tiểu Nhuế, an ủi nói: "Đừng sợ nhé Tiểu Nhuế, mẹ của em phẫu thuật rất thành công, đi cùng với các chị y tá tới phòng bệnh nhé."
Nghe vậy Tiểu Nhuế mới lau nước mắt nhìn anh trai cao lớn ở trước mặt gật gật đầu, sau đó khóe miệng cong lên: "Cảm ơn anh bác sĩ."
Quý Thanh Dư nhẹ nhàng cong môi: "Không cần khách sáo, chăm sóc mẹ cho tốt nhé."
Tiểu Nhuế dùng sức gật đầu một cái: "Em sẽ làm tốt ạ."
Nói xong liền rời đi cùng y tá.
Sau khi nhóm người rời đi Quý Thanh Dư mới chậm rãi đi đến chỗ Vu Hạ, cả ngày mệt mỏi giống như đều trở thành hư không khi nhìn thấy Vu Hạ.
Anh nhẹ nhàng cong môi, rũ mắt nhìn cô, giọng nói dịu dàng như có thể chìm chết người: "Sao muộn như vậy tự nhiên lại đến đây?"
Vu Hạ ngửa đầu nhìn anh, trong mắt đều là hình bóng của anh, cười khẽ: "Tới đón anh tan làm."
Nghe vậy, Quý Thanh Dư nhướn mày: "Tốt như vậy à."
Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu: "Đương nhiên là vậy rồi."
Quý Thanh Dư nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, dắt cô đi tới cửa thang máy, khóe miệng anh cong lên: "Anh còn tưởng là em nhớ anh."
Vu Hạ cười cười, khẩu thị tâm phi: "Nghĩ hay quá."
Quý Thanh Dư nhìn thấu toàn bộ, sau đó cười hỏi: "Hôm nay đi làm có mệt không?"
Vu Hạ thản nhiên lắc đầu: "Không mệt, buổi chiều còn trốn làm mấy tiếng cơ!"
"Còn trốn làm?" Quý Thanh Dư: "Đi làm gì thế?"
"Tổ trưởng sai em đi làm chân đưa tài liệu ở Nhất trung, đúng lúc gặp cô giáo Ngô tan làm."
Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh: "Chính là chủ nhiệm lớp cấp ba của chúng ta đó, anh còn nhớ không, lần trước kỷ niệm thành lập trường em cũng nhìn thấy cô ấy. Cô ấy nói lúc nào rảnh cùng nhau đi ăn, sau đó bận rộn chưa đi được cũng không có phương thức liên lạc nên chỉ có thể gác lại. Đúng lúc hôm nay gặp nhau liền tới nhà ăn ăn cơm luôn."
Nghe vậy, Quý Thanh Dư nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng, "Được thôi, anh còn tưởng bạn gái tới đây đón anh đi ăn cơm tối cơ chứ!"
Nói xong Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn cô một cái, ra vẻ đáng thương nói: "Haizz, không ngờ rằng anh mới là người đau không ai thương."
"......"
Thật hết nói nổi, Vu Hạ ngẩng đầu lườm anh một cái: "Đừng diễn nữa, em vẫn chưa nói về nhà em không nấu cơm cho anh mà."
Dạo gần đây đài truyền hình không bận, Vu Hạ không cần thường xuyên phải tăng ca nên sau khi tan làm đều về nhà nấu cơm. Mặc dù Quý Thanh Dư không biết nấu cơm nhưng trong nhà đầy đủ mọi dụng cụ không thiếu thứ gì, Vu Hạ sử dụng nhuần nhuyễn, mấy ngày nay dạ dày của Quý Thanh Dư cũng được chiều chuộng theo.
Nghe vậy Quý Thanh Dư liền cười, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay cô, giọng điệu ấm áp: "Anh biết bạn gái hiểu anh nhất mà."
Vu Hạ cong cong khóe môi, ra vẻ ghét bỏ: "Quý Thanh Dư, anh lại nhõng nhẽo cái gì thế hả?"
Ở chung một chỗ càng lâu Vu Hạ càng cảm thấy anh không giống như Quý Thanh Dư như trong trí nhớ của cô, trên mạng nói rất đúng, đàn ông khi yêu vào đều biến thành trẻ con?
Quý Thanh Dư nghiêng đầu, vẻ mặt cười thản nhiên nhìn cô: "Anh nhõng nhẽo với bạn gái mình thì có gì là phạm pháp."
Vu Hạ hông muốn để ý đến anh, cãi cọ với anh trong chốc lát không biết người này sẽ nói ra cái gì nữa, cô nhanh trí nói sang chuyện khác: "Hôm nay anh làm phẫu thuật lâu như vạy chắc là mệt lắm rồi đúng không? Chúng ta mau quay về văn phòng thay đồ rồi về nhà thôi."
Quý Thanh Dư nhìn thấu ý của cô, biết cô da mặt mỏng nên cũng không trêu nữa, cười đáp rồi nắm tay cô ấn thang máy.
Rất nhanh thang máy liền tới tầng mười năm, lúc này vừa đúng thời gian ăn cơm xong, tầng mười năm đều là phòng bệnh, cửa phòng trực ở trong hành lang không có ai.
Khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có đèn xanh thoát hiểm được bật dưới bức tường trông rất kì quái.
Vu Hạ sợ tối nên đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Quý Thanh Dư thấy vậy lại nắm tay cô một lần nữa, mười ngón tay đan vào nhau: "Không sao, đừng sợ."
"Vâng." Cô nhẹ nhàng gật đầu lên tiếng.
Cũng không biết vì sao khi được Quý Thanh Dư nắm tay cô lại cảm thấy an tâm hơn, giống như chỉ cần có anh ở bên cô cũng không thấy sợ nữa.
Giống như mùa hè năm đó, anh cũng nắm tay cô đưa cô ra ngoài ngõ.
Và cũng từ ngày đó cô không thể thoát khỏi ba chữ 'Quý Thanh Dư' này.
Đẩy cửa văn phòng làm việc ra, bảo cô đi vào trước rồi bật đèn đóng cửa: "Không sao rồi."
Vu Hạ gật đầu: "Anh thay quần áo di, em ngồi ở sofa chờ anh."
"Được." Nói xong Quý Thanh Dư xoay người đóng cửa phòng, đi về phòng thay quần áo.
Trước khi đi đến phòng thay đồ, Quý Thanh Dư đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn cô vài giây sau đó nói: "Em ở đây thì anh không được thay quần áo à?"
Nghe vậy Vu Hạ 'hả' một câu, đỏ mặt vuốt tóc: "Tùy anh."
Nói xong liền cúi đầu xem điện thoại.
Quý Thanh Dư nhìn cô chằm chằm vài giây lập tức bật cười, cứ như vậy liền cởi áo bác sĩ cùng áo cộc tay bên trong ra, lấy áo sơ mi trong văn phòng mặc vào.
Trong văn phòng im ắng, chỉ có âm thanh loạt xoạt thay quần áo của anh. Hai má Vu Hạ dần dần nóng lên, cô ra vẻ bình tĩnh mở Tấn Giang ra đọc tiểu thuyết để di rời lực chú ý.
Nhưng không ngờ rằng cô mới vừa mở app trên điện thoại ra đã bị người đằng sau cướp mất, cô chưa kịp phản ứng lại thì có một hơi thở ấm áp phả xuống đỉnh đầu cô. Ngay sau đó thấy người đàn ông đã mặc xong quần áo chỉnh tề hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Cảm nhận được hơi thở gần ngay trong gang tấc, trái tim của Vu Hạ đập như sấm, bàn tay đang đặt trên ghế sofa cũng đổ đầy mô hôi, cô yên lặng nhìn vào mắt của Quý Thanh Dư, một lúc sau mới mím môi nói: "Anh thay xong rồi thì chúng ta về nhà thôi."
Quý Thanh Dư không cử động, đáy mắt sâu hun hút nhìn vào cô chăm chú, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy hình bóng của cô trong ánh mắt của Quý Thanh Dư.
Giây sau, anh đột nhiên mở miệng: "Không vội, chúng ta còn có chuyện cần làm."
Trái tim Vu Hạ liền đập mạnh hai nhịp, không biết có phải mấy hôm nay bị trúng độc của Quý Thanh Dư quá nhiều hay không mà cô bỗng nhiên nhớ ra mấy hình ảnh không lành mạnh.
Nghĩ vậy cô lắc đầu: "Không được! Tuyệt đối không được!"
Thấy vậy Quý Thanh Dư đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt đào hoa thanh tú nhìn thẳng vào mắt cô, giống như muốn nhìn thấu cô: "Anh còn chưa nói muốn làm gì mà em đã bảo không được?"
Dừng một giây anh thản nhiên bật cười: "Hay là, em nghĩ tới cái gì___"
"Không có!"
Anh chưa kịp nói Vu Hạ đã nhanh chóng đánh gãy lời anh: "Không có, em cái gì cũng chưa nghĩ đến."
Quý Thanh Dư không trêu cô nữa, thấp giọng nói: "Vu Hạ, nhắm mắt."
Vu Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh, mở to mắt nói: "Tại sao chứ?"
Hai bàn tay của Quý Thanh Dư nâng mặt cô, chậm rãi cúi đầu, giọng nói dịu dàng ôn nhu: "Bởi vì bạn trai em nhớ em rồi, trước khi về nhà muốn hôn em một cái."
← Ch. 72 | Ch. 74 → |