← Ch.64 | Ch.66 → |
Bởi vì tối hôm nay Vu Hạ bị dọa sợ nên Quý Thanh Dư liền nhờ đồng nghiệp trực ban hộ, lại tìm cho Vương Nguyệt Mai một người chăm sóc, hôm nay anh không có ý định để Vu Hạ qua trông bà.
Sau khi thu dọn đồ đạc về đến nhà đã là nửa đêm.
Tới nhà Quý Thnah Dư, Vu Hạ gọi điện cho Vương Nguyệt Mai lấy cớ hôm nay phải tăng ca không thể đến trông bà được nên đã tìm cho bà một người chăm sóc rồi. Vương Nguyệt Mai cũng không hoài nghi gì, hai người trò chuyện mấy câu rồi cúp máy.
Sau khi Vu Hạ nói chuyện điện thoại ở ban công xong quay trở lại phòng liền thấy Quý Thanh Dư đang sắp xếp đồ đạc lại cho cô. Nhìn thấy Quý Thanh Dư lấy chiếc hộp màu đen trong hành lý ra Vu Hạ liền bị hoảng sợ: "Chờ đã, đừng mở!"
"Sao thế?" Quý Thanh Dư bỗng kinh ngạc, cười cười cúi đầu nghịch chiếc hộp này.
"À không có gì, bên trong là mấy món đồ nhỏ linh tinh thôi, em sợ rơi ra ngoài khó dọn dẹp."
Vu Hạ bước nhanh qua cầm chiếc hộp đen trong tay Quý Thanh Dư, chỉ có trời mới biết vừa rồi hồn cô thiếu chút nữa bị dọa bay, sợ Quý Thanh Dư mở chiếc hộp kia ra cô sẽ thu dọn đồ đạc và chết tại chỗ.
Quý Thanh Dư cũng không hỏi nhiều, nhìn cô mỉm cười: "Đồ gì mà như bảo bối vậy, còn không muốn cho cả anh xem."
Vu Hạ nhìn anh một cái, cố ý gật đầu nói: "Đúng, đồ gia truyền đó, loại đồ này người khác không được động vào đâu."
Nghe vậy Quý Thanh Dư bật cười: "Được rồi, mau cất đồ gia truyền của em vào đi, những đồ còn lại anh xếp giúp em, quần áo để trong tủ của anh đi, vẫn còn một bên trống đấy."
Vu Hạ gật đầu: "Vâng, nhưng mà trời đã khuya rồi, anh không cần quay về bệnh viện trực ban sao?"
"Không cần, anh gọi điện đổi ca cho đồng nghiệp rồi em không cần lo lắng, ngày mai tan làm anh lại mang em qua thăm dì."
"Vâng. Đúng rồi, chuyện tối nay đừng nói cho mẹ em, nếu không bà ấy lại chuyện bé xé ra to, em không muốn bà ấy lo lắng với tình trạng hiện giờ của bà ấy."
Quý Thanh Dư cười: "Được anh biết rồi, mau đi đi, nhân tiện lấy cho anh mấy cái móc treo trong phòng ngủ."
Vu Hạ gật đầu xoay người vào phòng ngủ.
Tủ quần áo của Quý Thanh Dư rất lớn, giống như lời anh nói, tủ quần áo để trống một nửa, Vu Hạ đem chiếc hộp màu đen để xuống đáy tủ, cầm mấy cái móc treo quần áo đi ra ngoài đưa cho Quý Thanh Dư: "Của anh đây."
Nói xong cúi đầu cùng Quý Thanh Dư lấy quần áo của mình trong vali ra, sau đó một người móc quần áo còn một người treo quần áo vào tủ, rất nhanh liền đem mấy bộ quần áo mùa hè xếp gọn vào trong tủ.
Mấy đồ lặt vặt khác Vu Hạ chỉ lấy ra bộ mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ dùng hằng ngày để trong phòng vệ sinh, còn lại bao gồm cả hành lí Vu Hạ để vào trong góc khuất.
"Có đói không, trong tủ lạnh có đồ ăn anh lấy cho em."
Bởi vì ngày hôm qua trong tủ lạnh không có cái gì chỉ có thể nấu mỳ cho Vu Hạ, nên giờ nghỉ trưa hôm nay Quý Thanh Dư đã cố ý đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt cùng đồ uống nhét vào trong tủ lạnh. Nghĩ nếu có ngày tiếp theo sẽ không bị giống như ngày hôm qua, không ngờ rằng lần tiếp theo lại tới nhanh như vậy.
Vu Hạ lắc đầu: "Em không đói, không phải em ăn cơm tối với anh ở bệnh viện rồi sao."
Buổi tối hôm nay phát sinh ra nhiều chuyện nên Quý Thanh Dư nhất thời quên mất, anh cười cười: "Anh quên mất."
Vu Hạ không khỏi mỉm cười.
Quý Thanh Dư hơi ngượng ngùng: "Vậy... đã khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút."
Vu Hạ chậm rãi gật đầu, trên mặt cô thoáng hồng hồng. Cô không ngờ mình với Quý Thanh Dư lại ở chung sớm như vậy.
Có lẽ nhận ra được suy nghĩ của Vu Hạ, Quý Thanh Dư mỉm cười: "Em về phòng ngủ trước đi anh ra ban công gọi điện thoại đã, gọi xong quay về với em ngay."
"Vâng." Vu Hạ gật đầu xoay người đóng cửa phòng ngủ lại.
Lúc đóng cửa xong Vu Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, may là Quý Thanh Dư phải đi gọi điện thoại nếu không cô không biết phải thay đồ ngủ như thế nào.
Cô mở ngăn kéo trong tủ quần áo ra dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ, sau đó nhét lại quần áo vào trong tủ, lại đi ra bên ngoài mở hé cửa ra. Làm xong mấy việc này mới trốn vào trong chăn.
Ban công cách phòng ngủ hơi xa, Vu Hạ không nghe thấy âm thanh Quý Thanh Dư nói chuyện điện thoại, cô nằm yên ở trên giường nhìn trần nhà. Trong đầu toàn hình ảnh của tối hôm nay, nhất là tốc độ của Quý Thanh Dư khi lái xe về phía cô, dùng xe chặn giữa cô và tên cướp trong nháy mắt, bây giờ nghĩ đến tim cô vẫn đập rất nhanh.
Không biết qua bao lâu, cô mơ màng nghe được tiếng bước chân, Vu Hạ theo bản năng nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại cô cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả, sao lại phải giả vờ ngủ?
Nhưng bây giờ đang giả vờ rồi, nếu tỉnh lại mới xấu hổ hơn?
Nghĩ vậy Vu Hạ chỉ có thể vừa nghe động tĩnh vừa thuyết phục đầu giả vờ ngủ.
Bên kia, Quý Thanh Dư vừa mới bước vào phòng liền thấy Vu Hạ đã ngủ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, tắt đèn ngủ rồi cẩn thận lên giường.
Nghe thấy âm thanh chốt cửa Vu Hạ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô chưa kịp thả lỏng hoàn toàn liền cảm nhận được đệm bên cạnh mình từ từ lún xuống, lòng cô cũng có chút chùng xuống.
Bên tai không ngừng truyền đến loạt xoạt, cô biết là Quý Thanh Dư đang thay quần áo.
Cho dù đã tắt đèn nhưng mặt Vu Hạ vẫn đỏ, đây là lần đầu tiên có người khác giới thay quần áo bên cạnh cô.
Rất nhanh âm thanh loạt xoạt trong phòng liền ngừng lại, chăn trên giường bị người khác cẩn thận mở ra, bởi vì đắp chung chăn nên cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Quý Thanh Dư lúc anh tiến vào.
Trái tim Vu Hạ không kiềm chế được nhảy lên hai nhịp, miệng nhỏ của cô thở gấp, cố gắng áp chế hô hấp nhưng không thể kiềm chế được nhịp tim.
Trong phòng ngủ im lặng, tiếng tim đập dồn dập của cô càng rõ ràng.
Một lát sau, Vu Hạ cảm nhận được hơi thở quen thuộc từng chút từng chút một tiến lại gần phía cô, cô không dám mở mắt cũng không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng trở nên thật cẩn thận.
Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp dịch chuyển lên đầu cô. Ngay sau đó liền cảm nhận được một nụ hôn trên trán mình.
Nhẹ nhàng ấm áp.
Giống như cơn gió nhẹ dịu phất qua lá cây, mưa phùn lọt vào trong đất.
Cả người Vu Hạ cứng đờ, tay giấu ở trong chăn, móng tay đã sớm khảm vào lòng bàn tay nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Nhìn thấy cô ngủ ngon Quý Thanh Dư cong môi, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, thì thầm nói bên tai cô: "Ngủ ngon."
Vu Hạ chỉ cảm thấy nửa người tê dại, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ.
-
Buổi sáng ngày hôm sau lúc Vu Hạ tỉnh dậy Quý Thanh Dư đã ra ngoài cửa rồi, bữa sáng của nhà hàng cô yêu thích đã được bày sẵn trên bàn ăn.
Vu Hạ ăn vài miếng rồi bước ra ngoài cửa đi làm.
Lúc tới văn phòng, đồng nghiệp đang thảo luận về chuyện tên cướp đã bị bắt.
"Này Tiểu Hạ, em biết gì chưa, tên cướp ở gần tiểu khu nhà em bị bắt rồi đấy!"
Vu Hạ không tính nói chuyện đêm qua cho các cô ấy biết, dù sao đồng nghiệp thì cũng chỉ là đồng nghiệp, nếu thật sự có chuyện gì thì họ cũng không nghĩ đến an toàn cá nhân của cô. Đại đa số mọi người đều muốn hóng chuyện bát quái, cô giả vờ như không biết lắc đầu: "Mẹ của em nằm viện nên hôm qua em ở bệnh viện trông chừng, vẫn chưa ghé về nhà."
Thấy vậy Trương Đông nói: "Anh nói cho em nghe đêm qua tên cướp kia gây án không thành nên đã bị cảnh sát không chế được."
Vu Hạ cười cười: "Vậy sao."
"Không vậy thì sao!" Trương Đông: "Cũng không biết nạn nhân tối qua kiếp trước tích đức tốt như thế nào mới có vận khí tốt như vậy!"
Vu Hạ cười mà không nói, kiếp trước cô tích đức gì sao, hình như là vậy đi.
Nếu hơn hai mươi năm sống trên cuộc đời này là vì tích đức từ kiếp trước vậy nếu không tích đức thì sẽ biến thành cái dạng gì.
Công việc trong đài nhanh chóng được sắp xếp, mọi người cũng không còn tâm trạng bàn chuyện về tên cướp kia nữa mà ngồi trên ghế của mình tự giác làm việc riêng.
Nháy mắt, chỉ còn ba ngày nữa là tới lễ kỷ niệm trường Nhất trung, trước khi tan làm Trần Lệ đã gặp riêng Vu Hạ, dặn cô nhất định phải làm tốt công việc này, nhà đài rất quan tâm đến chuyện này.
Vu Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
Chuyện cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy, cho dù có trải qua nhiều khúc mắc như vậy cô và Quý Thanh Dư cũng đã ở bên nhau, đã đến lúc cô phải vượt qua rào cản trong lòng, sự kiện này có thể chính là cơ hội.
Vu Hạ nghĩ như vậy.
Sau khi tan làm Vu Hạ lại đến bệnh viện, ngồi hàn huyên với Vương Nguyệt Mai một hồi nhưng cô không dám nói cô và Quý Thanh Dư đang ở chung, nếu không cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Chờ sau khi Vương Nguyệt Mai ngủ xong cũng là lúc Quý Thanh Dư tan làm hai người mới cùng nhau về nhà.
Trên đường đi gặp rất nhiều y tá quen biết chào hỏi bọn họ rất nhiệt tình: "Bác sĩ Quý tan làm rồi à, lại còn được bạn gái đến đây đón, thật ngưỡng mộ đôi trai tài gái sắc nha."
Chuyện đóa hoa cao lãnh bác sĩ Quý đã có bạn gái đã truyền khắp bệnh viện từ sớm rồi.
Mỗi lần nghe thấy mấy câu kiểu này Vu Hạ đều cảm thấy không chân thật, dù sao thì từ trước đến nay đây là điều cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Sau khi về nhà, Quý Thanh Dư cười hỏi cô: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Trong đầu Vu Hạ đều là chuyện kỉ niệm trường nên không nghe thấy Quý Thanh Dư hỏi.
Quý Thanh Dư thấy vậy liền quơ quơ tay trước mặt cô: "Nghĩ đi đâu thế, tỉnh táo lại nào."
"Dạ? Gì ạ?" Vu Hạ: "Xin lỗi em mới vừa phân tâm."
Quý Thanh Dư cười chiều chuộng: "Không sao, anh hỏi em buổi tối muốn ăn gì?"
Vu Hạ nghĩ nghĩ: "Nghe theo anh, em không kén ăn."
Thấy vậy, Quý Thanh Dư thử hỏi: "Sao thế? Có tâm sự à? Hay là gần đây công việc trong đài truyền hình bận quá?"
"Ừm..." Lông mi Vu Hạ nhẹ run lên: "Coi như vậy đi, ngày kia là thứ bảy kỉ niệm một trăm năm thành lập Nhất trung, trong đài cử em đi phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình."
Quý Thanh Dư gật đầu, sau đó đẩy ngăn kéo ra lấy ra cái thiệp mời tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường: "Trùng hợp như vậy à."
Thấy vậy Vu Hạ mơ to mắt: "Anh cũng được mời à?"
Nói xong Vu Hạ mới nhớ đến trước kia lúc còn đi học Quý Thanh Dư là một học sinh suất sắc, hiện tại còn là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng, sao trường lại không mời anh được cơ chứ.
Quý Thanh Dư nghe vậy liền cười: "Sao lại nói là cũng chứ?"
"A." Lấy lại tinh thần, Vu Hạ chậm rãi nói: "Anh nhớ Trần Tư Văn học trung học ở lớp bên cạnh không, cũng trùng hợp thật, căn nhà ở bên thị trấn Tân Thành kia anh ta là chủ nhà cho thuê, lúc em đến ký hợp đồng mới biết được."
"Trần—Tư—Văn?"
Quý Thanh Dư chậm rãi mở miệng, như là cẩn thận nhấm nuốt ba chữ này, dừng hai giây anh lắc đầu: "Không nhớ."
Vu Hạ gật đầu, anh có nhớ Trần Tư Văn hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... Quý Thanh Dư cũng được mời."
Nghĩ vậy cô nhịn không được liền hỏi: "Thứ bảy kỷ niệm trường anh cũng sẽ đi sao?"
Nghe vậy Quý Thanh Dư nghĩ nghĩ vài giây, gật gật đầu: "Sẽ đi."
"Lần trước sợ em hiểu lầm nên vẫn chưa nói với em, hiệu trưởng Nhất trung với bố anh là bạn học cũ, quan hệ với nhà anh cũng tốt. Tuần trước ông ấy tự mình gọi điện cho anh mời anh đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, anh cũng không tiện từ chối."
Vu Hạ gật đầu: "Vâng ạ."
Quý Thanh Dư thấy vậy nâng tay xoa đầu cô: "Sao thế, không muốn anh đi à?"
Vu Hạ lắc đầu: "Không có mà."
Quý Thanh Dư do dự một cái liền nói: "Nếu em không muốn thầy cô biết mối quan hệ của chúng ta, anh có thể......"
Câu kế tiếp chưa kịp nói ra đã bị Vu Hạ chặn lại: "Không có, sao anh lại nghĩ như vậy, em đâu có sợ người khác biết quan hệ của chúng ta chứ!"
Có lẽ cảm thấy tâm trạng của cô hôm nay ảnh hưởng đến Quý Thanh Dư, Vu Hạ cười: "Hotboy đứng đầu trường là bạn trai của em, em vui mừng còn không hết đâu!"
Nghe vậy khóe miệng Quý Thanh Dư cong lên một cái: "Thật ư?"
Vu Hạ dùng sức gật đầu: "Thật mà!"
"Như vậy thì được, buổi tối muốn ăn gì bạn trai tự mình xuống bếp làm cho em."
Mắt Vu Hạ sáng lên: "Có cánh gà không? Em muốn ăn cánh gà coca."
Quý Thanh Dư cười: "Không thành vấn đề, vậy em ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ anh một lát, anh đi làm."
"Vâng cảm ơn bạn trai."
Sau khi Quý Thanh Dư đi, vẻ mặt Vu Hạ tối sầm xuống, chỉ hy vọng quá khứ đã qua nhiều năm như vậy rồi, mong rằng không còn ai nhớ rõ chuyện đó nữa."
← Ch. 64 | Ch. 66 → |