Vay nóng Tinvay

Truyện:Hạ Dài - Chương 47

Hạ Dài
Trọn bộ 87 chương
Chương 47
Đưa tay, bạn trai nắm tay em
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Lazada


Ngày hôm đó Vu Hạ không nhớ mình đã trở về nhà bằng cách nào, chỉ cảm thấy được Quý Thanh Dư nắm tay dắt đi, mà mỗi bước đi đều mềm nhũn như đang dẫm lên mây, cô nghĩ mình đang nằm mơ.

Cho đến tận sáng ngày hôm sau Vu Hạ nhìn thấy tin nhắn wechat mới được gửi đến—-

[Quý Thanh Dư: Chào buổi sáng bạn gái. ]

Vu Hạ nhìn chằm chằm hai chữ 'bạn gái' và xác nhận đúng người gửi, sau khi xác định đúng không phải là nằm mơ cô liền kéo chăn chùm kín đầu, cười ngốc nghếch.

Không qua bao lâu bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Vu Hạ đang đắm chìm trong hưng phấn liền hoảng sợ, còn tưởng là Cố Noãn Dương quay lại liền theo bản năng nhấc chăn ngồi dậy khỏi giường quay về hướng cửa hô lên một câu: "Ai vậy?"

Nghe thấy âm thanh, người đứng bên ngoài của khẽ cười: "Mở cửa cho bạn trai của em đi."

Giọng nói người đàn ông hơi trầm, có lẽ là do mới vừa dậy chưa mở giọng nên âm cuối có chút hơi khàn.

Vu Hạ sửng sốt, nháy mắt liền nhận ra chủ nhân của giọng nói trái tim nhịn không được liền đập thình thịch. Cô luống cuống đứng đi dép lê rồi đứng dậy, bước được một nửa mởi biết đầu tóc mình đang bù xù và mặc đồ ngủ mickey......

"......"

Dừng lại hai giấy, Vu Hạ cởi nhanh đồ ngủ trên người mình, từ trong tủ lấy ra một chiếc váy hoa, dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo. Sau khi rửa mặt xong cô lại nhìn vào trong gương chải tóc mình, may quá hôm qua vừa gội đầu xong.

Sau khi làm xong những việc này Vu Hạ nhìn vào gương cố gắng bình phục lại kích động trong lòng. Sau đó cô cào cào tóc để khiến tóc bồng bềnh hơn, khiến khuôn mặt trở nên nhỏ hơn.

Sau khi đã chuẩn bị xong Vu Hạ chậm rãi đi tới cửa, hít sâu hai hơi rồi đẩy cửa phòng ra.

Ngoài cửa.

Quý Thanh Dư mặc áo sơ mi trắng, trên cổ còn cởi bỏ hai cúc khuy, cổ áo mở rộng, áo sơ mi được nhét gọn gàng vào trong quần tây màu đen, hai chân dài thẳng tắp.

Bốn mắt nhìn nhau, Vu Hạ bỗng chốc không biết mở miệng như thế nào.

Thấy vậy ánh mắt của Quý Thanh Dư như có như không dừng trên khuôn mặt cô, giọng nói lười biếng: "Cuối cùng cũng chịu mở cửa cho bạn trai của em?"

Hai bên tai Vu Hạ đỏ bừng, nghiêng người tránh ra một bên, nhỏ giọng nói: "Anh... vào trong trước đi."

Vu Hạ nhìn thấy Quý Thanh Dư vẫn hơi khẩn trương một chút, nhất thời còn chưa kịp thích ứng thân phận bạn trai này. Trái lại Quý Thanh Dư gọi tiếng bạn gái một cách rất trôi chảy.

Quý Thanh Dư mang theo bữa sáng đi vào, đặt bữa sáng lên bàn, thấy Vu Hạ đang đi tới đứng thằng dậy nhìn qua: "Em vẫn chưa ăn sáng đúng không?"

Vu Hạ lắc đầu.

Trong lúc nói chuyện Quý Thanh Dư đã mở từng món bày ra bàn, ngửi thấy được mùi vụ quen thuộc Vu Hạ liền nhìn qua mấy thứ trên bàn.

Bánh bao chiên, đậu sốt tương còn có sữa đậu nành ngọt, mỗi loại đều có hai phần.

Sau một lúc Vu Hạ mới chớp mắt: "Sao anh biết em thích ăn bữa sáng cửa quán ăn này?"

Quý Thanh Dư: "Lần trước thấy em ăn ở bệnh viện liền nhớ thương hiệu trên bao bì."

Nói xong ánh mắt anh dùng trên mặt cô: "Làm sao vậy?"

Bệnh viện?

Đó là chuyện của một tháng trước, một tháng trước đó vì sao Quý Thanh Dư lại đặc biệt để tâm đến chuyện cô thích ăn cái gì?

Ngày hôm qua cô bị bất ngờ trước lời tỏ tình của Quý Thanh Dư nên chưa kịp nghĩ đến một việc, ví dụ như anh thích cô từ khi nào.

"Vu Hạ?"

"Dạ____"

Thu hồi lại suy nghĩ, Vu Hạ lắc đầu: "Không... không có gì."

Quý Thanh Dư 'ừm' một tiếng, lịch sự giơ tay kéo ghế ra cho cô: "Ngồi xuống ăn đi, xem đồ ăn anh mua có hợp khẩu vị không."

Vu Hạ cũng không từ chối, gật đầu nói cảm ơn. Sau khi cô ngồi xuống Quý Thanh Dư cũng ngồi xuống ghế đối diện.

Cô gắp bánh bao chiên cắn một miếng, bánh bao chiên hôm nay rất nhiều nước, nước súp bên trong còn chưa được bột hút hết, có vị rất thơm và mềm, lớp vỏ mềm cứng vừa phải.

"Có ngon không?"

Vu Hạ gật đầu: "Ngon lắm. Sao anh bỗng dưng mua đồ ăn sáng cho em thế?"

Cô ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh, hiếm khi thấy được bộ dáng ngượng ngùng của anh.

Sau đó, Quý Thanh Dư ho nhẹ hai tiếng: "Bởi vì, anh thấy người ta yêu nhau thường làm những việc như vậy, cho nên liền......"

Anh còn chưa nói hết câu Vu Hạ đã nhịn không được liền cười ra tiếng, Quý Thanh Dư mà cô biết từ trước làm việc gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ngại ngùng.

Thấy vậy Quý Thanh Dư cũng bất đắc dĩ cười: "Anh cũng chưa từng yêu đương lần nào, đây là lần đầu tiên. Nhưng từ nay về sau anh sẽ từ từ học cách làm một người bạn trai tốt."

Vu Hạ nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót và ấm áp. Một người đàn ông kiêu ngạo chói mắt như Quý Thanh Dư, người mà cô dường như không thể với tới bây giờ lại nói nguyện ý vì cô mà học cách làm một người bạn trai tốt.

Ánh mắt cô hơi cay cay, muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng, cô sợ mở miệng thì nước mắt sẽ tuôn ra.

Mặc dù không biết cảm xúc của cô từ đâu đến nhưng Quý Thanh Dư thấy vậy vẫn chậm rãi mỉm cười, giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Nếu bạn trai là anh ngày đầu tiên nhậm chức đã làm cho bạn gái của mình khóc, vậy có phải rất không xứng đáng với chức vụ không nhỉ?"

Nghe vậy Vu Hạ mím môi, trừng mắt nhìn anh.

Quý Thanh Dư mỉm cười, vươn người về phía trước đem sữa đậu nành đã mở và đậu sốt tương đẩy đến trước mặt cô, giọng nói chậm rãi và dịu dàng: "Ăn trước đi, ăn no mới có sức lườm anh được chứ?"

Vu Hạ nín khóc bật cười nhưng cũng không trả lời, cầm thìa khuấy đậu phụ trong bát.

Thấy vậy, Quý Thanh Dư mới hơi trần tĩnh lại: "Chút nữa có muốn đi đâu chơi không? Chúng ta cùng đi."

Vu Hạ lắc đầu, không phải cô cố ý rụt rè mà sự thật là cô không muốn đi chỗ nào, lúc trước đến Lâm Giang học cô cũng không có tâm trạng đi chơi. Sau này đi làm cũng chỉ có hai chỗ để đi là nhà và đài truyền hình, cũng không biết ở Lâm Giang có gì hay ho.

Vừa mới lấy lại được tinh thần cô chợt nghe thấy Quý Thanh Dư nói: "Ở Lâm Giang có một vườn bách thú rất nổi tiếng, nghe nói rất vui, em từng tới đó chưa?"

Vu Hạ lắc đầu: "Chưa ạ."

Nghe vậy Quý Thanh Dư cười: "Trùng hợp, anh cũng chưa từng đến đó."

Lần này Vu Hạ không từ chối.

Không có lí do gì, cô chỉ cảm thấy loại cảm giác này rất kì diệu, Quý Thanh Dư giống như đoán được suy nghĩ của cô.

Ăn xong bữa sáng, Vu Hạ đột nhiên nhớ tới điều gì đó ngẩng đầu hỏi anh: "Hôm nay anh không cần trực ban sao?"

"Không cần." Quý Thanh Dư: "Tuần này thay ca, cuối tuần đồng nghiệp trực."

Vu Hạ gật đầu không lên tiếng, gần đây cô không cần đi làm và nghỉ ngơi không đúng giờ giấc nữa nên không quan tâm tới ngày thường hay cuối tuần.

Nói xong Quý Thanh Dư đứng dậy thu dọn hộp cơm trên bàn: "Em ra ghế sofa ngồi một lát, thu dọn xong anh giúp em xem chân đã hồi phục như thế nào rồi."

Vu Hạ ngạc nhiên mím môi nói: "Em giúp anh thu dọn, em không sao rồi, hồi phục tốt lắm."

Vừa dứt lời, ánh mắt của Quý Thanh Dư thản nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt chạm nhau trong không khí, Vu Hạ theo bản năng lảng tránh ánh mắt của anh, cúi đầu tiếp tục thu dọn mấy thứ hộ anh.

Vài giây sau bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thở dài: "Bạn trai của em là bác sĩ, nghe lời."

"......"

Không hiểu sao tai Vu Hạ lại đỏ bừng.

Hai chữ cuối cùng như một sức mạnh thần kì nào đó khiến cả trái tim cô như bị ngã vào trong hũ mật, từng đợt mật ngọt ngào nhè nhẹ giống như từ trong lòng cô tràn ra.

Cô cúi đầu thu tay, nhỏ giọng nói: "Vậy em đi rửa tay."

"Ừm, ngoan."

Giọng điệu dịu dàng đến mức phạm luật.

Dứt lời, Vu Hạ như chiếm được đặc xá, căng thẳng và ngại ngùng đến mức quên cả bước chân nào trước, nếu như bây giờ Quý Thanh Dư lại nói cái gì đó, có lẽ cô sẽ khẩn trương đến mức đi cùng tay cùng chân luôn.

Thẳng cho đến khi đóng cửa phòng vệ sinh lại, Vu Hạ mới dùng sức thở ra mấy hơi khiến mình trở nên bình tĩnh. Cô lấy tay quạt quạt mặt mình, căn phòng này rõ ràng nhiệt độ 24h đều ổn định nhưng cô luôn cảm thấy hệ thống hôm nay hoạt động không bình thường, nếu không thì tại sao cô lại thấy nóng như vậy.

Vu Hạ mở vòi nước, tạt nước lạnh lên mặt mình vài lần mới cảm thấy nhiệt độ hạ xuống, nếu không đi ra ngoài nhìn thấy mặt đỏ bừng khẳng định sẽ xấu hổ chết mất.

Cô nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình có chút khác lạ, nhưng về phần lạ chỗ nào cô cũng chưa nhận ra được.

Chờ một lúc lâu Vu Hạ mới chuẩn bị bước ra ngoài, cô dựa vào cửa nhà vệ sinh hít sâu mấy hơi mới có dũng khí mở cửa bước ra.

Nghe thấy âm thanh Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn qua: "Làm sao vậy?"

Vu Hạ: "Không sao, nhanh như vậy anh đã thu dọn xong rồi sao?"

Quý Thanh Dư từ ghế sofa đứng lên, gật đầu: "Thu dọn xong rồi, anh đi rửa tay sau đó giúp em kiểm tra chân."

"Vâng." Vu Hạ bình tĩnh gật đầu.

Cho đến khi cửa phòng vệ sinh khép lại Vu Hạ mới chạy hai ba bước về phòng ngủ, vừa nãy cô vội chỉ mặc váy nên chưa kịp mặc quần legging, ỷ vào váy dài nên sẽ không bị lộ. Nhưng nếu lát nữa Quý Thanh Dư giúp cô kiểm tra chân thì chắc chắn sẽ bị lộ!

Vu Hạ nhanh chóng mặc quần bảo hộ vào, sau đó lại nhanh chóng quay về ghế sofa trước khi Quý Thanh Dư ra.

Chờ lúc Quý Thanh Dư ra liền nhìn thấy Vu Hạ đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, vẫn giữ nguyên tư thế lúc anh rời đi.

Khóe miệng anh hơi cong lên, lập tứ cất bước đi qua, anh quỳ một chân dưới chân cô: "Nâng lên một hút."

?Đây là đang bắt đầu rồi?

Đầu óc Vu Hạ còn chưa kịp phản ứng nhưng cơ thể đã phản ứng trước và nghe lời.

Có lẽ là do anh vừa mới rửa tay nên ngón tay có chút lạnh, khoảnh khắc anh chạm vào chân cô, toàn bộ chân của cô lập tức tê dại từ đùi đến mắt cá chân, theo bản năng cô muốn rút chân lại.

Nhưng giây tiếp theo mắt cá chân đã bị một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy, động tác nhẹ nhàng, lực vừa đủ để giữ chân cô lại mà không bị đau.

Giọng nói người đàn ông trầm thấp lành lạnh: "Đừng động đậy."

Đầu óc Vu Hạ giống như đột nhiên dừng hoạt động, lưng hơi cứng lại, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không lộn xộn nữa.

Cảm giác bắp chân liên tục truyền đến cảm giác bị ấn, cùng lúc đó Quý Thanh Dư ngẩng đầu lên hỏi cô: "Đau không?"

Vu Hạ lắc đầu.

Tay anh lại ấn ấn: "Vậy chỗ này?"

Vu Hạ vẫn lắc đầu như cũ.

Ngoại trừ cảm giác tê và buồn thì cô không cảm thấy gì khác, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được đó chính là nhịp tim đang lấn át hơi thở của cô.

Sau khi kiểm tra xong, Quý Thanh Dư đứng lên: "Em di chuyển chân một chút xem có chỗ nào không thoải mái không."

Vu Hạ nghe theo: "Không có."

Quý Thanh Dư gật đầu: "Hồi phục tốt hơn anh nghĩ, phòng ngừa tái cố gắng trong một tháng vẫn không nên đi giày cao gót."

"Vâng."

Im lặng hai giây Quý Thanh Dư lại mở miệng: "Bây giờ chúng ta đến vườn bách thú hay là nghỉ ngời thêm một lát rồi đi?"

Suy nghĩ một chút, Vu Hạ: "Bây giờ đi đi."

Quý Thanh Dư gật đầu: "Được."

"Đợi em một chút!" Nói xong Vu Hạ đứng dậy chạy vào phòng ngủ: "Em đi lấy túi xách."

Quý Thanh Dư lên tiếng, sau đó anh sải bước đi về phía cửa. Đợi đến khi Vu Hạ lấy túi xách xong anh đã thay giày xong, mở cửa và đứng đợi cô ở ngoài hành lang rồi.

Vu Hạ thấy vậy có chút ngại ngùng: "Xin lỗi đã để anh chờ lâu như vậy."

Quý Thanh Dư cười cười, tiện tay nhét điện thoại vào túi quần: "Không vội."

Vừa nói chuyện, Vu Hạ vừa thay giày đế bằng đi ra ngoài, quay người khóa cửa lại, hai người sánh vai đi ra đợi thang máy.

Không biết có phải vì hôm nay là cuối tuần không mà trong thang máy lại rất đông người, rõ ràng lúc bọn họ vào thang máy vẫn trống không, sau khi đến tầng 10 mỗi tầng tầng đều có người đi vào, trong thang máy rất nhanh liền chật kín.

Không biết ai vừa bước ra khỏi thang máy đã đụng vào bả vai cô, cả người cô bị lệch sang một bên, nhưng chẳng qua trong thang máy đông người nên cô không bị ngã.

Cô vừa mới đứng thẳng người lại, giây tiếp theo đã bị người bên cạnh ôm lấy bả vai cô che chở. Ôm lấy cô trong ngực một cách mạnh mẽ và an toàn.

Một giây này tim cô nảy mạnh lên hai nhịp, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh cùng với hơi thở ấm áp phả xuống trên đỉnh đầu.

Cho đến khi bước ra khỏi thang máy Quý Thanh Dư mới buông cô ra, đi đến cổng tiểu khu Quý Thanh Dư đột nhiên gọi tên cô———-

"Vu Hạ."

Nói xong, Quý Thanh Dư đưa tay về phía cô.

Vu Hạ không hiểu lắm: "Làm sao vậy?"

Ánh nắng tươi sáng ấm áp, gió xuân dịu dàng êm đềm.

Cùng lúc đó Quý Thanh Dư cúi đầu, hình bóng của cô phản chiếu trong đôi mắt đào hoa, môi anh mỉm cười: "Đưa tay, bạn trai nắm tay em."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-87)