Nhà tôi ở đối diện, cậu muốn vào ngồi không?
← Ch.42 | Ch.44 → |
Buổi chiều ngày hôm sau, Vu Hạ hẹn bên môi giới đi xem nhà, tuy khoảng cách từ đó đến chỗ cô làm hơi xa, lái xe mất 40 phút mới tới, nhưng ít ra khu đó an toàn nên thỏa mãn được yêu cầu của cô.
Nhưng chủ nhà hiện tại đang ở nước ngoài, một tuần sau mới có thể trở về ký hợp đồng.
Dù sao thì một tuần nữa cô mới đi làm lại, chờ một tuần cũng không có vấn đề gì liền đơn giản đáp ứng.
Từ trong tiểu khu đi ra, điện thoại đột nhiên rung một cái, Vu Hạ vừa lấy ra liền nhìn thấy một cái hot search, trên đó viết "Tống Dao và một người đàn ông bí ẩn xuất hiện ở sảnh khách sạn vào đêm khuya."
Đại học Tống Dao học là một trong những đại học đào tại nghê thuật tốt nhất trong nước, từ khi còn là sinh viên đại học năm hai đã bắt đầu vào đoàn đóng phim, hơn nữa phim Tống Dao đóng đều rất tốt, lên năm ba đã ký hợp đồng với một công ty, bắt đầu tham gia phim truyền hình với vai diễn nữ phụ số hai, số ba.
Thời điểm này năm ngoái, Tống Dao có bộ phim đầu tiên đóng nữ chính, nhưng chỉ là một bộ phim tiên hiệp với quy mô nhỏ. Đó là một ip được mua cách đây vài năm, vốn dĩ không có kế hoạch quay nhưng bản quyền ban đầu sắp hết hạn. Các nhà đầu tư cũng không hy vọng sẽ tạo được nhiệt, nhưng không ngờ sau khi phát sóng danh tiếng thực sự khá tốt. Hơn nữa đài B đã up lên nhiều video khác nhau, xếp hạng trên mạng thực sự tăng lên, cũng làm cho bộ phim nhỏ này bạo. Cũng bởi vì bộ phim này mà Tống Dao nhận được vai nữ chính cho các bộ phim khác, nó cũng khiến cho cô từ tuyến ba đứng vững chân trong giới giải trí.
Vu Hạ ấn vào còn chưa có kịp xem thì di động hiện ra có cuộc gọi đến, là Tống Dao gọi tới.
Cấp ba. Sau khi bị đuổi học, cô đổi số điện thoại cắt đứt mọi liên lạc với mọi người, kể cả Tống Dao.
Có lẽ là duyên phận, năm thứ hai mùa hè năm ấy, một đoàn phim đến trường của cô để quay một bộ phim truyền hình, đồng thời tuyển diễn viên quần chúng trong trường cô. Vu Hạ tình cờ đi ngang qua bị nhà sản xuất kéo vào cho đủ số, mà đúng lúc Tống Dao đóng vai nữ số hai cho bộ phim chiếu mạng giá rẻ đó.
Trải qua một lúc nói chuyện cô mới biết được thì ra Tống Dao học cao đẳng nghệ thuật bên cạnh trường cô, thành phố này không lớn cũng không nhỏ, nhưng cả hai chưa từng gặp nhau. Đề cập đến nguyên nhân cô bị đuổi học, Vu Hạ cũng chỉ nói chuyện của cô với Lương Tư Kì một cách nhẹ nhàng.
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ ấn nhận điện thoại: "Dao Dao?"
"Hạ Hạ tớ về Lâm Giang rồi, cậu ở đâu tớ qua tìm cậu."
Vu Hạ dừng một chút mới cẩn thận nói: "Tớ vừa mới thấy cậu lên hot search, cậu không sao chứ?"
Tống Dao bỗng không biết nói gì: "Chờ gặp mặt tớ nói chi tiết cho cậu, bây giờ tớ đang trên đường đến thành phố, cậu ở đâu tớ qua tìm cậu."
Bởi vì thân phận của Tống Dao có chút đặc biệt, hiện tại còn đang lên hot search, Vu Hạ do dự một lát mới báo địa chỉ ở Minh Đô Hoa Thành: "Cậu tới nhà tớ trước đi, đã ăn cơm chưa, tớ mua đồ ăn về nhé?"
"Chưa ăn." Tống Dao ủy khuất nói: "Tối hôm qua tớ mới vừa tham gia xong hoạt động, rạng sáng liền từ thành phố S chạy về, siêu đói."
Nghe giọng điệu của Tống Dao, không hiểu sao Vu Hạ lại nghĩ đến người nào đó tối qua.
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ cười an ủi: "Cậu muốn ăn cái gì tớ đi mua giúp cậu."
Tống Dao: "Lẩu tê cay, phải thêm nhiều tê nhiều cay."
Sau khi cúp điện thoại, Vu Hạ lập tức tới ven đường bắt xe đi tới quán lẩu tê cay mà cô hay ăn.
Sau khi lẩu tê cay được đóng hộp xong, Vu Hạ nhắn wechat cho Tống Dao hỏi cô còn muốn ăn gì khác không, thấy Tống Dao mãi chưa trả lời cô mới lại gọi một chiếc xe quay về Minh Đô Hoa Thành.
Lúc xe chạy đến cổng tiểu khu, từ xa ở trong xe Vu Hạ đã nhìn thấy Tống Dao mặc áo gió kaki, đem mình quấn thật kín.
Xuống xe, Vu Hạ bước qua đó thật nhanh, dù sao thì người đi lại ở cổng tiểu khu rất nhiều, Tống Dao bị fan phát hiện ra sẽ có chút phiền toái: "Đứng chờ lâu chưa."
Nói xong Vu Hạ lấy thẻ ra vào ra mở khóa: "Vào trước đã."
Tống Dao đè thấp vành nón, hai người sánh vai đi vào: "Đợi chưa lâu, tớ cũng vừa mới đến."
Nghe vậy Vu Hạ mới thở nhẹ ra: "Vậy thì tốt."
"Đúng rồi, chuyện hot search của cậu là sao vậy?"
Tống Dao trợn mắt: "Đừng nhắc nữa, con mẹ nó hết chỗ nói, tớ đến tham gia quảng cáo và hoạt động, người tổ chức lại là Giang Bình Dã."
"Biến mất nhiều năm như vậy ngay cả một cái rắm cũng không thả cho tớ một cái, tớ tưởng anh ta đã chết rồi, lúc này xác chết đột nhiên vùng dậy dọa ai đây?"
Vu Hạ: "......"
Cô cũng nghe thoáng qua về chuyện của Tống Dao và Giang Bình Dã, đại học năm hai lúc cô vừa mới gặp Tống Dao, cô ấy vừa mới chia tay Giang Bình Dã, chính xác là bị Giang Bình Dã chia tay.
Ngày hôm đó Tống Dao uống rất nhiều rượu, nói cô và Giang Bình Dã tốt nghiệp cấp ba xong đã ở bên nhau, tuy lên đại học không cùng trường nhưng vẫn ở chung một thành phố, hai người như keo sơn, tình cảm vô cùng tốt.
Kết quả tới cuối năm hai đại học Giang Bình Dã đột nhiên nói chia tay với Tống Dao, cũng không nói nguyên nhân, cũng không muốn chậm trễ cô. Tống Dao khóc lóc đòi tự tử cũng vô dụng, sau khi Tống Dao đến trường tìm cậu ấy mới nghe được bạn cùng học nói nhà cậu ấy xảy ra chuyện, bỏ học rồi.
Từ sau đó, Vu Hạ không nghe thấy Tống Dao nhắc đến chuyện Giang Bình Dã nữa, mãi cho đến hôm nay.
Tống Dao vẫn giống như lúc đi học, mắng Giang Bình Dã ba ngày ba đêm cũng không lặp lại một câu.
Nói xong, hai người mở cửa vào nhà.
"Tớ chính là không hiểu được, lúc đó rời đi thật dễ dàng, bây giờ còn quay về làm gì?"
Lấy lại tinh thần, Vu Hạ nhớ đến ảnh trên hot search ngày hôm nay hỏi: "Vậy ảnh trên hot search kia là cậu với Giang Bình Dã?"
Tống Dao cười lạnh một tiếng: "Là vận may của tên chết tiệt kia, tớ an an phận phận quay phim mà kết quả anh ta lại xuất hiện bị chụp lén rồi lên thẳng hot search, người đại diện biết chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống tớ cho xem."
"......"
Vu Hạ: "Vậy bây giờ cậu làm gì?"
"Làm gì là làm gì?" Tống Dao nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Cậu nói hot search hả?"
Vu Hạ gật đầu.
Tống Dao một bên mở hộp lẩu tê cay thơm ngào ngạt ra, một bên khoát tay: "Không sao, người đại diện của tớ sẽ xử lí, bây giờ tớ chỉ sợ Giang Bình Dã là keo con chó không thể thoát được thôi."
Nói xong Tống Dao tách đũa ra: "Được rồi được rồi, không nói về anh ta nữa, gần đây cậu thế nào, trở về Lâm Giang làm việc có thuận lợi không?"
Vu Hạ mím môi cười cười: "Cũng được, dù sao thì cũng đã ở đây hai năm."
"Đúng rồi." Tống Dao buông đũa, dường như là đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Tớ nhớ hình như Quý Thanh Dư cũng ở Lâm Giang, cậu ấy sau này đã chuyển sang học y, cậu trở về lâu như vậy đã gặp cậu ấy chưa?"
Do dự một lát, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì Vu Hạ mím môi lắc đầu, hỏi ngược lại: "Sao cậu ấy lại học y, tớ nhớ hình như cậu ấy được tuyển thẳng mà?"
"Sau khi tốt nghiệp tớ cũng gặp lại cậu ấy, hơn nữa sau khi chia tay với Giang Bình Dã càng không gặp. Lần trước nghe nói mới khai giảng năm nhất đại học chưa được bao lâu thì nghe người trong nhà nói dì Triệu bị bệnh, hình như còn rất nghiêm trọng, Quý Thanh Dư nghỉ học một năm sau đó học lại, chuyển sang học y."
Nói xong Tống Dao lại bồi thêm một câu: "Dì Triệu chính là mẹ của Quý Thanh Dư."
"Ra là vậy." Vu Hạ gật đầu.
Hai người đang nói chuyện điện thoại Tống Dao vang lên, là người đại diện của cô ấy gọi tới.
Tống Dao ra hiệu Vu Hạ 'xuỵt' một cái sau đó mới ấn nghe điện thoại: "Alo, Triệu tỷ."
"Tống Dao!"
Người ở đầu dây điện thoại bên kia gần như hét vào tai nghe, Vu Hạ cách xa vài mét vẫn có thể nghe rõ âm thanh gào thét trong điện thoại.
"Em giải thích cho chị chuyện hot search là như thế nào? Hôm qua em cố ý nói không muốn xã giao với chủ tiệc, còn nói với chị thân thể không khỏe muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi, bây giờ em nói mau, người đàn ông đàn trên hot search kia là ai?"
Người đại diện của Tống Dao tên là Triệu Đình, là người phụ nữ sắt nổi tiếng trong vòng quản lý, trong tay có không ít nghệ sĩ, còn có hai nữ hoàng điện ảnh, Tống Dao thực sự có chút sợ cô ấy.
Cho đến khi Triệu Đình hỏi xong một loạt câu hỏi, Tống Dao mới cười gượng hai tiếng, giải thích: "Cái kia... Triệu tỷ, chị trước tiên đừng nóng giận, nghe em từ từ giải thích đã."
"Ngày hôm qua thân thể em thật sự không thoải mái nên muốn về phòng nghỉ ngơi, ai biết được đúng lúc đến đại sảnh gặp phải Giang tổng của công nghệ Hoa Phong, Giang tổng nhận ra em rồi nói chuyện với em vài câu. Ai biết được trong đại sảnh có chó săn đâu chứ, em cam đoan lời em nói đều là sự thật!"
Triệu Đình: "Em nói người đàn ông bị chụp trộm là Giang tổng của công nghệ Hoa Phong, Giang Bình Dã?"
Dừng một lát, Triệu Đình lại nói: "Tống Dao, em nói thật đi, có phải em và Giang Bình Dã đã quen biết nhau lâu rồi đúng không?"
Tống Dao: "......"
Không hổ là người đại diện đứng đầu trong vòng, điều này cũng có thể bị phát hiện.
Trầm mặc hai giây, Tống Dao đầu hàng: "Quen ạ, là bạn trai cũ."
Giây tiếp theo, đối phương khiếp sợ lên tiếng: "Bạn trai cũ? Sao trước kia không thấy em nói với chị?"
Tống Dao nằm cuộn tròn trên ghế sofa, nhỏ giọng ngập ngừng: "Đã chia tay lúc học đại học, ai biết bây giờ có thể gặp lại......"
"Tốt lắm, em đừng nói nữa, em lập tức quay về thành phố S cho chị, chị bảo trợ lý đặt vé máy bay cho em. Chuyện này phải giải quyết thật tốt, nếu không độ nổi tiếng của em sẽ suy giảm, em cho là dân cư mạng ăn chay sao? Nếu hôm nay không giải thích được bọn họ sẽ tìm ra người trên ảnh là ai, đến lúc đó chuyện càng khó nói hơn, đối với sự nghiệp của em không có lợi chỉ có hại."
"Em quay về, chúng ta sẽ theo chân đội ngũ PR tới Công nghệ Hoa Phong thương lượng, tốt nhất là có thể bảo Giang tổng ra mặt làm rõ là hai người chỉ tình cờ gặp nhau."
"......"
Tống Dao trầm mặc rồi chớp mắt: "Được thôi."
Cúp điện thoại, Tống Dao ngẩng đầu nhìn Vu Hạ: "Chị em, tớ phải đi rồi."
Cuộn đối thoại vừa nãy Vu Hạ cũng nghe rõ: "Ý người đại diện của cậu là bảo cậu đi tìm Giang Bình Dã hả?"
Tống Dao gật đầu: "Gần như vậy, phiền chết mất."
Rất nhanh trợ lí của Tống Dao liền gửi vé máy bay và số ghế cho cô, chuyến bay gần nhất mà cô mua sẽ bay một tiếng nữa.
"......"
Tống Dao cạn lời, vội như vậy, đòi mạng à!
Sau khi phàn nàn, Tống Dao lại đội mũ và đeo khẩu trang lên, từ trên ghế sofa đứng dậy: "Trợ lý của tớ đã đặt vé máy bay rồi, một tiếng nữa sẽ bay, tớ đi trước."
Nói xong còn nhìn thoáng qua hộp lẩu tê cay cô mới ăn được có hai miếng.
Thấy vậy Vu Hạ cười an ủi: "Không sao mà, chờ lần sau cậu về tớ lại mời cậu ăn."
"Được, vậy một lời đã định, cũng không biết lần sau bao giờ mới có thể quay lại, huhu Hạ Hạ tớ sẽ rất nhớ cậu."
Vu Hạ: "Tớ cũng sẽ nhớ cậu, đi thôi tớ đưa cậu xuống, mấy hôm trước chân tớ bị thương không lái được xe, nếu không tớ sẽ đưa cậu ra sân bay."
"Haizz." Tống Dao khoát tay: "Không sao đâu, tớ ra cửa gọi xe đi là được, vừa nãy tớ nhìn thấy cổng tiểu khu nhà cậu có rất nhiều taxi."
Nói xong hai người mở cửa đi ra ngoài, Vu Hạ hộ tống đưa Tống Dao lên xe, nói tạm biệt xong mới quay trở về.
Có lẽ là gặp được bạn cũ nên tâm trạng tốt hơn, thời tiết hôm nay còn hơi nóng, tiện đường trở về Vu Hạ liền mua hai que kem vị sữa.
Ra khỏi thang máy, Vu Hạ đi đến cửa nhà mới phát hiện để quên chìa khóa trong phòng. Nhưng may mắn trên tường có dán biển quảng cáo, trên đó có ghi số điện thoại của công ty sửa khóa, Vu Hạ tìm một người ngẫu nhiên trông có vẻ đáng tin cậy để gọi điện.
"Xin chào, là công ty sửa khóa Thành Tín đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy, xin hỏi cô cần sửa khóa sao, địa chỉ của cô là gì?"
Vu Hạ: "Minh Đô Hoa Thành, tầng 2 phòng 1302, tôi họ Vu."
"Vâng thưa cô Vu, phiền cô đợi một lát, nhân viên của chúng tôi khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến."
"Được, cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại xong, Vu Hạ liền ngồi ở tủ chữa cháy trước cửa vừa ăn kem vừa nghịch điện thoại chờ người của công ty sửa khóa đến.
Chưa được bao lâu, cô chợt nghe thấy thang máy 'ting' một tiếng, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua.
Người đàn ông mặc khoác ngoài màu lam và quần tây màu đen, không nhanh không chậm bước ra từ trong thang máy.
Cùng lúc đó người trước mặt cũng chú ý đến cô, hơi hơi nghiêng đầu.
"......"
Bốn mắt nhìn nhau, không khí vừa xấu hổ lại vi diệu.
Vu Hạ nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu: "Sao cậu lại ở đây?"
Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn cô vài giây, đứng tại chỗ hỏi một đằng nói một nẻo: "Sao lại ngồi ngoài cửa?"
"......"
Sắc mặt Vu Hạ hơi có chút khó xử, mặc dù cô cũng không muốn nói chuyện ngu xuẩn của mình cho Quý Thanh Dư biết. Nhưng giờ phút này cô đang mặc quần áo ngủ ngồi trên tủ phòng cháy ăn kem, thật sự không còn hình tượng nào cả.
Dừng một lát Vu Hạ nói ra một câu đơn giản: "Không cẩn thận để quên chìa khóa trong nhà, đang đợi người của công ty mở khóa đến."
Nghe vậy Quý Thanh Dư hơi nhíu mày, ánh mắt dừng ở que kem trên tay cô vài giây.
"......"
Vu Hạ chớp chớp mắt, trên mặt dần nóng lên, đoán chừng Quý Thanh Dư nhất định là thấy cô tham ăn xuống tầng mua kem nên mới quên đem chìa khóa, mà cô còn ngây ngốc ngồi ở hành lang vừa ăn kem vừa chờ thợ sửa khóa đến......
Không đợi cô giải thích, Quý Thanh Dư liền chậm rãi lấy một chùm chìa khóa trong túi áo ra quơ quơ trước mặt cô, nghiêng đầu cười tự nhiên: "Nhà của tôi ở ngay đối diện, vào ngồi một lát chứ?"
————-
Lời của tác giả:
Hạ Hạ:?
← Ch. 42 | Ch. 44 → |