← Ch.05 | Ch.07 → |
Sau giờ giải lao là tiết thể dục, mới vừa tan học, Tống Dao liền kéo cô đến căng tin mua kem.
Căng tin của trường cấp ba số một không lớn nhưng bán rất đầy đủ, đặc biệt hiện tại là mùa hè, có rất nhiều loại kem để trong tủ đá, đủ loại màu sắc để lựa chọn, đa số là những nhãn hiệu mà Vu Hạ chưa từng thấy trước đây.
"Hạ Hạ, cậu ăn cái nào?" Tống Dao vừa nhìn xuống tủ đá tìm kiếm vừa hỏi cô.
Không đợi câu trả lời của cô, Tống Dao tiếp tục lẩm bẩm nói: "Ôi, tại sao mình không thể tìm thấy được loại kem giống như thạch mà mình mua lần trước nhỉ, bán hết rồi sao?"
Khi Tống Dao đang tìm kiếm, Vu Hạ vô tình nhìn thấy một bao bì khá quen mắt. Cô cúi đầu nhìn kỹ lại, giống với loại mà Quý Thành Dư đưa cho cô tối hôm qua.
Nhịp tim của Vũ Hạ đập nhanh trong giây lát, theo bản năng cô muốn với lấy cây kem đó.
Việc cô mời anh ăn kem trong trường có vẻ là không tốt lắm, sẽ gây ra hiểu lầm gì đó không?
Ngay lúc Vu Hạ còn đang do dự, ánh mắt cô vô tình nhìn xuống bảng giá, trên đó ghi giá ba tệ.
"Hạ Hạ, tớ chọn xong rồi cậu ăn cái nào?"
Vu Hạ vô thức thu tay lại, cầm lấy một cây kem sữa bình thường dưới nhãn ghi giá một tệ: "Mình cũng chọn được rồi."
Tống Dao liếc nhìn cây kem trong tay Vu Hạ: "Tại sao cậu lại thích ăn kem loại cũ này giống Quý Thanh Dư vậy?"
"Hả? Cái gì?" Đầu óc Vu Hạ nhất thời không phản ứng kịp.
"À, không có gì đâu." Tống Dao giơ tay lên, chính là chiếc kem hôm qua Quý Thanh Dư mua cho cô, cười nói, "Tớ còn tưởng rằng cậu cũng thích ăn vị trái cây giống như tớ!"
Vu Hạ không nói gì.
"Nào, chúng ta đi thanh toán đi."
Khi trả tiền, Tống Dao đã trả tiền luôn cả cây kem của cô, Vu Hạ cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Tống Dao lại mỉm cười hào phóng: "Không sao, chỉ là một cây kem thôi."
Cuối cùng Vu Hạ đành mím môi nói: "Cảm ơn cậu."
Trên đường trở về lớp, Tống Dao xé gói kem ra đưa cho cô: "Có muốn ăn thử vị dâu tây này không, vị này thật sự ngon hơn rất nhiều so với vị sữa kia."
Vu Hạ xua tay: "Không cần đâu, tớ vẫn thích vị sữa này hơn."
Làm sao cô lại không biết vị dâu ăn ngon hơn vị sữa, nhưng cô lại có lòng tự trọng và thể diện, hiện tại chỉ có thể giả bộ nói không thích.
Thấy vậy, Tống Dao gật đầu: "Vậy được rồi."
Vu Hạ cũng xé gói kem có vị sữa của mình ra, vừa cho vào miệng, Vụ Hạ đã cảm nhận được hương vị sữa ngọt ngào, đặc sệt và béo ngậy.
Đang lúc nhíu mày, Vu Hạ tình cờ bắt gặp ánh mắt của Quý Thanh Dư đang đi tới.
Ngay lúc đó, vị sữa trong miệng ngấy đến mức có chút đắng.
-
Tiết học thể dục đầu tiên của năm học đều là tiết lý thuyết học ở trên lớp, nhưng lần này vì đội bóng rổ đang tuyển thành viên, vì vậy giáo viên thể dục đưa nam sinh trong lớp ra sân vận động, nữ sinh xem như được hưởng điều tốt, có thể tự do hoạt động.
Sau khi giải tán, Tống Dao và Vu Hạ tìm một nơi râm mát rồi ngồi trên bậc thang để ăn hết kem.
"Hôm nay trời nóng quá." Vu Hạ ném que kem vào thùng rác, thuận miệng lẩm bẩm một câu.
"Tớ cũng cảm thấy nóng quá!" Tống Dao từ trên bậc thang nhảy xuống, "Chúng ta đến nhà thi đấu xem bọn họ chơi bóng rổ đi!"
"Hả?"
Tống Dao kéo cô lên: "Đi thôi, đi thôi, để tớ nói cho cậu biết, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã chơi bóng rổ rất giỏi. Hai cậu ấy từng tham gia đội bóng rổ của trường năm đầu cấp ba đấy."
Vu Hạ tự động lọc ra những người khác, và chỉ nghe thấy câu "Quý Thanh Dư chơi rất giỏi", sau đó đi đến nhà thi đấu với Tống Dao trong sự mong đợi.
Khi hai người đến, sân bóng rổ đã được nhiều người vây quanh, cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng các nữ sinh hét chói tai.
"Ahhhhhhhhh-"
"Cú đánh ba điểm của Quý Thanh Dư rất ổn định ah ah ah ah ah-"
"Giang Bình Dã cũng rất đẹp trai!!"
Thậm chí có một vài chàng trai bên lề cũng hét lên: "Quý Thanh Dư đẹp trai quá, em muốn sinh con cho anh!"
"..."
Thấy vậy, ngay lập tức Tống Dao hưng phấn, kéo Vu Hạ đến bên lề sân: "Tớ nói nhà thi đấu chắc chắn có rất nhiều người mà. Nếu chúng ta đến muộn hơn nữa có lẽ bọn họ cũng chơi sắp xong rồi."
Ánh mắt Vu Hạ từ cửa vào đã chăm chú nhìn Quý Thanh Dư mặc áo số 9, nhìn cậu ấy ném một cú ba điểm đã vững vàng ghi được bàn thắng, trong nháy mắt cả nhà thi đấu sục sôi.
Tống Dao kích động lắc cánh tay cô: "Ahhhhhhhh có phải không có phải không, tớ nói Quý Thanh Dư chơi bóng rất đẹp trai mà!!"
Vu Hạ giữ bình tĩnh không kích động gật đầu, hỏi: "Bọn họ đang thi đấu sao?"
Tống Dao: "Không, đang chọn thành viên cho đội bóng rổ. Đội bóng rổ của trường cấp ba số một là đội xuất sắc nhất trong số các trường cấp ba trong cả thành phố. Mỗi năm đều mở một cuộc tuyển chọn vào học kỳ đầu tiên để chuẩn bị cho trận bóng rổ của các trường cấp ba giữa tháng 10."
"Tháng 10 có trận đấu bóng rổ à?"
Tống Dao gật đầu: "Thành phố chúng ta năm nào cũng có một trận bóng rổ lớn, giống như đại hội thể thao hàng năm vậy."
"Năm ngoái, chúng ta đứng vị trí thứ nhất. Nếu năm nay Quý Thanh Dư cũng thi đấu, đoán chừng tám chín phần cậu ấy có thể giành được vị trí thứ nhất lần nữa. Năm ngoái hơn nửa điểm của cả trường đều do một mình Quý Thanh Dư góp phần đấy."
Vu Hạ không nghe rõ những gì cô ấy nói sau đó, ánh mắt cô vẫn dõi theo chiếc áo số 9 trong sân, nhìn rõ từng động tác ném bóng nhanh nhẹn gọn sạch.
Cũng chính là hôm nay, Vu Hạ phát hiện người mình thích quá xuất sắc, quá chói mắt.
Anh không chỉ là mặt trăng, mà còn là mặt trời.
Mà lúc này, chiếc áo số 9 đang mặc sức làm mưa làm gió mang theo những bí mật nồng nhiệt xán lạn nhất trong toàn bộ thanh xuân của cô.
-
Sau khi hết tiết thể dục, Vụ Hạ và Tống Dao đến nhà vệ sinh rửa tay, khi bọn họ trở lại lớp học, các cô liền nhìn thấy mấy nữ sinh ngồi vây quanh chỗ của mình nói chuyện với Quý Thanh Dư.
Từ góc của cô nhìn qua, Quý Thanh Dư mặc chiếc áo số 9 màu trắng, tóc có chút rối loạn vì mồ hôi, trên mặt vẫn biểu cảm lạnh nhạt như cũ, nhẹ nhàng dựa vào bàn phía sau, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhạt, câu có câu không trả lời.
Đột nhiên, Quý Thanh Dư nhìn về phía cô.
Bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh, Vu Hạ vội vàng thu hồi tầm mắt.
Tống Dao: "Đi thôi, bọn mình vào đi, sắp đến giờ học rồi."
Vu Hạ gật đầu: "Được."
Khi cả hai bước vào, Tống Dao mới nhìn thấy chỗ ngồi của Vu Hạ đã chật cứng bởi những người khác vây quanh.
Thấy thế, Tống Dao xuýt xoa: "Chậc chậc, con trai chơi bóng rổ đúng là rất được hoan nghênh! Hơn nữa dáng vẻ đẹp trai đấy chính là át chủ bài. Tớ đã nói với cậu lúc vào trường số nữ sinh theo đuổi Quý Thanh Dư xếp thành hàng dài, ban đầu nghĩ sao học kỳ này lại ít thế, kết quả một trận tuyển chọn bóng rổ đã bắt đầu rồi!"
Vu Hạ đứng đó, không biết mình đã nghe vào được bao nhiêu.
Lúc cô ngẩng đầu lần nữa thì thấy Quý Thanh Dư đang điều chỉnh vị trí ngồi của mình, đang ngẩng đầu nói gì đó với mấy nữ sinh, rất nhanh những người ngồi trên ghế đã giải tán.
Khi Vu Hạ và Tống Dao đi qua, đúng lúc nghe thấy Giang Bình Dã nói chuyện với Quý Thanh Dư.
Giang Bình Dã: "Quả nhiên là cậu, chỉ chơi mấy lần bóng đã thu hút nhiều người như vậy."
"Nhưng không phải bài kiểm tra vật lý của cậu đã làm xong từ ngày hôm qua rồi sao, ban nãy sao lại lấy cớ làm bài kiểm tra vậy?"
Quý Thanh Dư không nhìn lên, anh thản nhiên lấy tờ giấy kiểm tra vật lý hôm qua từ trên bàn ra, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói ung dung trong sáng mang theo mấy ý cười: "Nhường chỗ cho bạn cùng bàn của tôi."
"Phụt -"
Giang Bình Dã bật cười: "Dẹp đi nhé. Lười đối phó với đám nữ sinh thì cứ nói thẳng ra, tôi còn không biết cậu sao. Đừng lấy Vu Hạ ra làm cái cớ."
Đang nói chuyện, Giang Bình Dã ngẩng đầu nhìn Vu Hạ, tùy tiện cười: "Tớ nói đúng không, Vu Hạ!"
"Hả? Ừ." Tâm trạng của Vu Hạ vẫn còn sốc với lời nói, nhất thời không phản ứng lại.
Giang Bình Dã đập bàn: "Cậu nhìn xem, tớ đã nói rồi!"
Quý Thanh Dư cười nhạo, hơi nhướng mày, tầm mắt lướt qua Giang Bình Dã, sau đó bâng quơ dừng trên mặt Vu Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: "Là cái gì vậy?"
"..."
Vẻ mặt Vu Hạ có chút xấu hổ, vừa mở miệng đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào.
Dù sao cũng không thể nói là bởi vì câu đùa vui vớ vẩn kia của Quý Thanh Dư mà cô không nghe rõ lúc sau anh nói gì được.
Tống Dao thấy thế liền đập cốc trên tay xuống bàn, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: "Các cậu thẩm vấn tội phạm à?"
Quý Thanh Dư nhướng mày thu hồi ánh mắt, chân dài đá lên ghế của Giang Bình Dã, cười nói: "Công chúa tức giận rồi, mau dỗ cậu ấy đi."
Tống Dao không nhịn nổi, hung dữ trừng mắt nhìn anh: "Quý Thanh Dư!"
"Ừm?"
Tống Dao hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Nếu cậu lại gọi tớ là công chúa, tớ sẽ không để yên cho cậu đâu!"
Quý Thanh Dư không có thành ý đáp lại: "Đã biết thưa công chúa."
"..."
Tống Dao đảo mắt, không thèm để ý đến anh, quay sang nói với Vu Hạ: "Hạ Hạ, hôm qua cậu làm xong bài trong đề vật lý chưa, tiết sau là tiết Vật Lý cậu cho tớ mượn chút."
Vu Hạ lắc đầu: "Tớ cũng chưa làm, tớ chỉ mới làm được một nửa."
"Tớ làm rồi." Giang Bình Dã rút tờ giấy kiểm tra vật lý từ trong ngăn bàn ra, đặt lên trên bàn, hào phóng nói: "Xem của tớ đi!"
Tống Dao chưa kịp mở miệng, một giọng nữ quen thuộc vang lên sau lưng: "Chép cái gì, cho tôi chép với?"
Cả lớp im lặng trong giây lát.
Giang Bình Dã vừa quay đầu đã thấy giáo viên vật lý đang đứng phía sau anh.
Có lẽ bọn họ nói chuyện vui vẻ đến mức không nhận ra giáo viên vật lý đã vào lớp, mà Giang Bình Dã là người xui xẻo nhất hôm nay.
Quý Thanh Dư hơi nghiêng đầu, cong môi xem náo nhiệt.
Giang Bình Dã cười gượng hai tiếng: "Cô... Cô Trương, hôm nay cô lại xinh đẹp như vậy, tóc cô mới đi làm đúng không..."
Giáo viên vật lý là một cô giáo đã ngoài 30, yêu cái đẹp và rất thích nghe những lời nịnh nọt của Giang Bình Dã.
Quả nhiên, không đợi Giang Bình Dã nịnh hót xong, cô giáo dạy vật lý đã liếc mắt nhìn cậu: "Được rồi, đừng lắm lời nữa."
Nói xong, giáo viên vật lý xoay người trở lại bục giảng: "Được rồi, lấy tờ giấy kiểm tra vật lý đã phát ngày hôm qua ra. Hôm nay cô sẽ dạy lớp các câu hỏi trong tờ giấy kiểm tra."
Dứt lời, trong lớp vang lên tiếng sột soạt của giấy.
Ngay khi Vu Hạ lấy tờ giấy kiểm tra ra trải trên bàn, Quý Thanh Dư quay sang phía cô rồi hạ giọng nói: "Này, thật không?"
Quý Thanh Dư nhìn sang, một đôi mắt đào hoa sáng rực, chăm chú nhìn vào mắt cô.
Có lẽ khoảng cách quá gần, nhịp tim Vu Hạ nhất thời trở nên hỗn loạn, cô mím môi cố gắng bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng dời đi: "Cậu đang nói gì vậy?"
Quý Thanh Dư có chút kinh ngạc: "Vừa rồi cậu không nghe thấy tôi nói chuyện với Giang Bình Dã à?"
Vu Hạ nắm chặt cây bút trong tay, nghiến răng nói dối không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày: "Không có."
"Thật không?"
Quý Thanh Dư cười nhẹ, từ từ thu hồi ánh mắt của mình: "Vậy được rồi."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |