Truyện:Hưu Phu - Chương 082

Hưu Phu
Trọn bộ 150 chương
Chương 082
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Suy nghĩ của Lục Nhi không đến mức quá hoàn hảo, song cũng đủ cho

Trịnh Tuân phải kinh ngạc.

Bất giác, vài ba năm trở lại đây, Lục Nhi của hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trong lòng Trịnh Tuân ngay lập tức dâng lên nỗi bất an nồng đậm, chưa có lúc nào hắn có linh cảm mãnh liệt như lúc này, nàng đang vô cùng nghiêm túc.

Những lời lúc trước nàng nói từ tận đáy lòng, hắn cũng không nghĩ nhiều. Lục Nhi không thiếu cái gì, nàng không cần hắn, bất kể là vật chất hay tinh thần.

Trịnh Tuân vô cùng sầu não, chỉ khư khư quấn lấy t𝖍-â-𝐧 t♓-ể nàng không buông.

Bóng đêm càng lúc càng đặc, ánh trăng buông xuống sân nhỏ ở hẻm chùa này, tiếng ⓡê.ⓝ 𝐫.ỉ nhè nhẹ khiến người nghe đỏ mặt tía tai.

Trong gian nhà phía Đông truyền đến tiếng ⓡê·ⓝ 𝐫·ỉ nhỏ nhẹ mà dày đặc của nữ nhân, hòa lẫn với tiếng thở hỗn loạn và chất giọng khàn đặc của nam nhân.

Hơi thở đứt quãng cùng mùi ♓𝑜ⓐ*𝐧 á*𝒾 quanh quẩn trong phòng không thể tiêu tan.

𝒯♓.â.п 𝖙♓.ể nhỏ bé của nữ nhân được bao phủ bởi thân hình cao lớn của

Trịnh Tuân, toàn bộ trọng lượng trên cơ thể hắn dường như đè cả lên người Lục Nhi, cái ⓜô.n.g vểnh cao không ngừng lên xuống đầy κí𝒸.♓ 𝖙h.í.c.♓.

Nàng bị hắn đ.â.ɱ ở trên án một trận, sau đó hắn ôm nàng trở lại giường.

Lúc này chỉ có đôi chân thon dài của Lục Nhi là lộ ra bên ngoài, mười ngón chân bởi vì không chịu nổi kí𝐜●ⓗ ⓣ𝖍íⓒ●𝒽 mà cuộn tròn lại, 🅓.ụ.↪️ ѵọ.n.ⓖ dữ tợn ngẩng cao đầu 𝖍*⛎𝓃*ℊ ♓*ă*п*ℊ 𝒸●ắ●ⓜ ⓥ●à●0 bên trong cánh hoa mềm mịn, non nớt.

Rõ ràng hoa huyệ. t nữ nhân bị cắm đến tàn nhẫn vậy mà khung cảnh lại nhìn thấy cự vật bị cắn nuốt đến đáng thương, mị thịt đỏ rực bị hắn kéo ra ngoài theo động tác 𝖗ú·† r·𝒶.

Rõ ràng tiểu huyệ. t vô cùng ướ●t á●✝️ nhưng nam nhân ở trên không cho phép rỉ ra ngoài bất cứ giọt nào.

Hơi thở Lục Nhi dồn dập, có chất lỏng màu trắng ngà đọng lại ở khóe miệng không rõ là gì. Trịnh Tuân thay đổi tư thế, không biết có phải là do 🎋·í·𝐜·𝐡 t𝖍·í↪️·𝒽 đến đỉnh điểm hay không, cả người nàng run lên co rút dữ dội, Lục Nhi vội cắ.𝓃 ⓜô.𝖎.

"Lục Nhi, Nguyên Nhi với Nguyệt Nhi không có ở đây, nàng không cần phải chịu đựng." Ngón tay Trịnh Tuân c●ắ●ɱ νà●o miệng nàng.

Nữ nhân theo bản năng há miệng ngậm lấy ngón tay của hắn, trong miệng tràn ra một loạt âm thanh: "Ưm...Đừng mà.. Trịnh Tuân, ngươi dừng một lát đi!"

Nhìn vô cùng ◗·â·m đãn·𝐠.

Trịnh Tuân vừa rồi đâ_𝐦 đến tàn nhẫn như muốn xuyên thủng Bàng Lục

Nhi, động thân tuy là việc của nam nhân nhưng không phải nữ nhân cứ nằm dạng chân ra là được.

Khối thịt giữa hai chân Lục Nhi 𝖗*𝐮*𝓃 г*ẩ*🍸 quá nhiều lần, bắp chân đã vô cùng mỏi, hoàn toàn không còn sức để duỗi ra, yếu ớt co chân mặc kệ hắn đâ_ɱ thọc.

Trịnh Tuân cúi đầu cắn vú nàng, núm vú bị hắn ngậm trong miệng tự do nhấm nháp, 𝐥●𝐢●ế●m 𝖒●ú●t, dường như đang cố chấp muốn m*ú*ⓣ ra chút nước gì đó từ nơi này. Nàng không có gì cho hắn ăn, Nguyệt Nhi đã cai sữa từ lâu, làm gì còn sữa nữa.

Lục Nhi cảm thấy chỗ đó hơi đau, nàng gọi hắn: "Trịnh Tuân!"

Trịnh Tuân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khóe miệng nàng một hồi, đột nhiên đưa tay quẹt chất lỏng trắng đục đến môi nàng, Lục Nhi nếm thử nó có vị tanh nhàn nhạt, là thứ lúc nãy hắn bắn ra.

Hiện tại là ở trên giường, nhưng trước đó hai người đã lăn lộn trên án.

Hai người đang yên lành nói chuyện, Trịnh Tuân nói đến đạo lý "không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều", nàng không biết Trịnh lão gia phát điên cái gì, đè nàng dưới thân mình, đưa nam căn vào trong miệng nàng.

Lục Nhi từng cho hắn cắ_Ⓜ️ 𝐯_à_ο miệng một lần, hắn cũng chỉ 𝖈ắ.m ☑️à.o miệng nàng. Trịnh Tuân bất chấp đưa cự vật đi vào, cắm sâu đến cổ họng nàng, nhìn thấy sắc mặt Lục Nhi không tốt, hắn cuống quýt r*ú*✝️ r*𝐚, chỉ vào một nửa, chỉ thọc vào г.ú.ⓣ 𝓇.@ ở lưỡi nàng.

Lục Nhi không có kinh nghiệm, hàm răng không khỏi cạ lên côn thị. t hắn, thứ cứng rắn nhất của nàng chạm lên bộ phận yếu ớt nhất của hắn, hắn chịu không nổi liền giữ chặt lấy nàng.

Lục Nhi ngậm Ⓜ️ú-ⓣ hắn một hồi, cho đến khi cây gậy của hắn bắn ra trong miệng nàng hắn mới tha cho nàng.

Bàng Lục Nhi mơ màng nhớ tới chuyện vừa rồi ở dưới giường, lại nghe hắn 𝐝·ụ 𝒹·ỗ ăn gi đó, ánh mắt nàng mờ mịt, bất giác đưa lưỡi 𝖑1.ế.ɱ khóe môi.

Nhìn động tác lơ đãng phóng túng của Lục Nhi, cả т♓●â●𝖓 ✝️h●ể Trịnh Tuân căng cứng lên, đồ vật đã phóng thích sinh linh dường như đang bành trướng lên trong cơ thể nàng.

Chương (1-150)