Truyện:Hưu Phu - Chương 076

Hưu Phu
Trọn bộ 150 chương
Chương 076
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Lục Nhi không mấy thích cái tư thế này, Trịnh Tuân ghé vào tai nàng thấp giọng trấn an.

Nữ nhân ngoan ngoãn cong đôi ⓜ-ôռ-🌀 quá mức զ𝖚🍸ế.𝖓 ⓡ.ũ lên, bộ phận ⓜề.ⓜ Ⓜ️ạ.𝐢 nhất của Lục Nhi chiếm trọn hết tầm mắt của hắn.

Ngón tay thon dài vuốt dọc theo lưng nàng lên tới 𝐧🌀-ự-ⓒ, đôi vú nặng trĩu buông xuống theo tư thế cúi người của nàng, hắn đưa tay nắm trọn trong lòng bàn tay.

Cả người Trịnh Tuân cũng quỳ xuống, nằm bò trên người Lục Nhi, vóc dáng của Lục Nhi nhỏ hơn nhiều so với hắn được hắn bao bọc lại, cất giấu bên dưới.

Trịnh Tuân đưa nhục côn chạm vào cửa huyệ. t ướt đẫm nhẹ nhàng cọ lên xuống, cây gậy lớn như vậy, ma sát giữa cánh hoa m·ề·ⓜ ⓜạ·❗ khiến cho côn th*t lúc đầu còn mềm oặt nay cố gắng ngóc đầu dậy.

Nam nhân thuần thục đặt quy đầu cực đại ở nơi tư mật của nữ nhân, thúc hông thật mạnh về phía trước liền chạm ngay tới sâu nhất của nàng. Hắn không cho Lục Nhi thích ứng với cú va chạm vừa rồi, cứ vậy mà thọc càng sâu hơn.

Đột nhiên hắn chậm lại, từ từ гú_𝖙 𝖗_𝐚.

"Lục Nhi, ta thật sự không phải người tốt gì, lần sau nàng đừng có nhắc tới Phùng Thương, ta sẽ không làm tổn thương nàng..." Trịnh Tuân buông giọng trầm thấp.

Nếu không hắn không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì, Trịnh

Tuân 𝒽·ô·ռ lên lưng nàng, vật xấu xí to lớn xuyên qua ⓣⓗ●â●ռ †h●ể nàng chôn ở nơi sâu nhất.

Phùng Thương là cái dằm trong lòng Trịnh Tuân, vì Lục Nhi đã từng đường đường chính chính bái thiên địa với hắn, mặc kệ người đời nhìn ra sao, việc này so với đưa công văn lên quan phủ để được thừa nhận còn quan trọng hơn nhiều.

Trịnh Tuân lại tiếp tục đâ*Ⓜ️ 𝐯*à*𝖔.

Đây là lần đầu tiên hắn uy 𝖍ℹ️ế_🅿️ nàng.

Cũng không biết Lục Nhi nghe có rõ không, nàng vừa ⓡê*n 𝓇*ỉ vừa nức nở mà phát ra tiếng thở nặng nhọc, cả người nàng run lên lại không thể né tránh thân dưới của hắn. Nữ nhân xinh đẹp ngửa đầu ra, cả người hoàn toàn mở ra đón nhận lấy hắn.

Trịnh Tuân hơi cúi đầu nhìn xuống nơi hai người dính chặt lại với nhau, tiểu huyệ. t non mềm của Lục Nhi lúc này bị căng ra, sưng đỏ lên, động tác ra vào của vật cứng tím đen kia trông rất hoang 𝒹â*m và thối nát.

Trịnh Tuân nhìn chằm chằm chỗ kia khiến cho hơi thở càng thêm khó khăn, lưỡi đao sắc bén giữa háng hắn hung răng ⓡú.ⓣ 𝐫.🔼, lại cắm mạnh vào.

✞.♓â.𝖓 𝖙h.ể Lục Nhi 𝖒ề●〽️ ɱạ●ℹ️, hai chân không còn sức lực tách ra hai bên, lung lay sắp đổ, hoàn toàn dựa vào hắn.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng chịu ngừng lại.

Dòng dịch nóng hổi từ mã mắt phun ra từng đợt, dũng mãnh rót đầy vào trong huyệ. t đạo. Trịnh Tuân siết lấy eo nàng để bắn, một lát sau hắn mới rút dương v*t ra.

Lục Nhi ở phía dưới rã rời, huyệ. t thịt không thể nuốt được nhiều nước bọt đến vậy, khi hắn vừa гú_🌴 r_ⓐ ngay lập tức lỗ nhỏ của nàng cũng chảy ra theo, ở nơi sâu nhất của nàng chất chứa rất nhiều.

Lục Nhi cảm thấy vô cùng căng tức, mơ mơ màng màng đưa tay che lại chiếc bụng, tay khác còn chút ý thức kéo Trịnh Tuân.

Hắn biết cần phải làm gì.

Trịnh Tuân ôm lấy nàng, lót dưới ⓜ●ôռ●🌀 ít vải vụn, sau đó mở hai chân nàng ra, đưa ngón trỏ đi vào moi ra cho nàng: "Lục Nhi, tốt hơn chưa?"

Lục Nhi nghe tiếng hắn, thần trí cuối cùng cũng quay về, nàng nghiêng đầu nhìn Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi, nhẹ nhàng nói: "Tuân ca, huynh biết những quý nhân thành Trường An tránh thai bằng cách nào không, đi tìm đại phu sao?"

Nàng nghe nói, người nào càng cao quý thì sẽ càng chú ý, tuy thiếp thất nhiều nhưng phu nhân chính thất chưa sinh con thì những thiếp thất không được mang thai, cũng không đến mức hoài thai đứa nào liền bỏ đứa đó, như vậy tội nghiệt quá nhiều.

Trịnh Tuân ngẩn người, vẻ mặt hắn phức tạp mím môi nhìn nàng, qua một lúc lâu cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.

"Tuân ca, ta có Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi là đủ rồi!" Lục Nhi đưa mắt rời đi.

Một lúc sau Trịnh Tuân mới tìm thấy giọng nói của chính mình: "Lục

Nhi, nàng đừng uống thuốc lung tung, để ta tìm người hỏi thăm thử!"

Chương (1-150)