← Ch.067 | Ch.069 → |
Động tác của Trịnh Tuân không còn ôn nhu nữa.
Hắn vốn muốn nhẹ nhàng với nàng một chút, từ từ mà thưởng thức nhưng nữ nhân զⓤ·γế·п 𝓇·ũ này nằm trên giường 𝓇_ê_ⓝ ⓡ_ỉ 𝒹â·ⓜ đ·ãn·🌀 khiến hắn liền buông giáp đầu hàng.
Hắn nắm giữ lấy chân nàng, hết lần này đến lần khác đâ●〽️ sâu vào, tiểu huyệ. t nàng bị hắn lấp đầy, dụ. c vọng cực đại cọ sát vào vách thịt non mềm bên trong.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, lời nói nức nở, kiềm chế phát ra tiếng 𝓇_ê_𝐧 𝖗_ỉ:
"A.... a.... nhẹ một chút...Trịnh Tuân...căng quá..."
Không hỗ là tiểu yêu tinh sinh ra từ núi rừng làng Đại Trại, giọng nói cũng câu dẫn nam nhân.
Trịnh Tuân càng tàn nhẫn hơn, hắn nắm chặt lấy eo cô, động tác bắt đầu trở nên điên cuồng.
Cây gậy thô cứng hướng trong ✝️_♓â_𝓃 ⓣ𝒽_ể nàng mà chọc phá, cánh hoa bị mở rộng. Hung khí sắc bén của nam nhân đâ_m giữa hai chân nàng, cự vật dữ tợn chôn vùi trong tiểu huyệ. t, vừa 𝐫●ú●𝖙 𝓇●𝖆, ngay lập tức ấn vào, mỗi lần kéo ra mang theo tầng tầng lớp lớp mị thịt lộ ra ngoài.
"Lục Nhi, là cây gậy gỗ kia cắm cho nàng s_ư_ớn_ℊ, hay là Tuân ca?" Trịnh
Tuân s𝖎ế*t 𝖈hặ*ⓣ lấy hông nàng, khom lưng ngậm một bên vú nàng, lời nói mơ hồ không rõ.
Hai túi sinh linh mượt mà phía dưới của nam nhân đánh lên â. m hộ nàng, nữ nhân bị hắn cắm đến mức không còn minh mẫn để nghe hắn nói gì, mỗi cái va chạm đều khiến toàn thân nàng ⓡ⛎●𝐧 r●ẩ●🍸 không thôi.
Trịnh Tuân cắn nhè nhẹ trên đỉnh đầu, khiến cho nàng rên dài sung ⓢư.ớn.ɢ: "Lục Nhi, cái nào làm cho nàng ra nhanh hơn?"
Lục Nhi nào có biết, đêm đó nàng rảnh rỗi không có gì làm đem đồ vật kia ra mài giũa vài lần, còn chưa dùng đến.
Trịnh Tuân lại một mực muốn biết đáp án, quy đầu to lớn cứ nhắm thẳng hoa tâm của nàng mà đâ.ɱ, những sợi lông phía dưới của hắn hơi cứng cọ sát vào da thịt nàng. Động tác dưới thân của hắn vừa mạnh vừa sâu, cắm đến nơi sâu nhất, quậy phá con đường chật hẹp của nàng.
Cả cơ thể Lục Nhi đều quấn trên người Trịnh Tuân, hai chân vòng qua lưng hắn, chỗ kia ngậm chặt lấy côn thị. t của nam nhân không chịu nhả.
Rất nhanh, nàng tiết ra, bên trong nàng 𝐬.❗.ế.t 🌜ⓗ.ặ.𝐭 khiến hắn run lên, hắn tăng tốc nhấp mạnh thêm vài cái nữa rồi nối gót theo nàng, chất lỏng màu trắng đục phun ra từ lỗ nhỏ trên quy đầu, hắn ngã người ôm lấy nàng.
Không biết qua bao lâu hắn mới cùng nàng làm tư thế này, chất lỏng kia vừa đặc vừa nồng.
"Ngươi...Ngươi...." Lục Nhi gần như thở không nổi, nàng ⓗ-𝖚-ռ-🌀 𝒽ă-𝖓-𝖌 cắn vào vai hắn.
"Ưm..." Trịnh Tuân bị đau liền rên lên, hắn cảm giác miếng da trên vai đã rách ra, nhưng hắn mặc kệ.
Lục Nhi bị Trịnh Tuân lật người lại, nàng quỳ gối cong 𝐦·ô·п·𝖌 lên, hắn rút dươn. g vật ra, tin. h dịch của nam nhân không ngừng chảy ra ngoài, rất nhiều, miệng dưới của nàng ngậm không hết.
Trịnh Tuân nào dễ dàng thỏa mãn như vậy: "Lục Nhi, bên ngoài trời vẫn còn sớm!"
Bên ngoài rất lạnh! Bên ngoài còn sớm!
Vào mùa đông, những hộ nông dân ở đây rất thích nói hai câu này, rảnh rỗi không có việc gì làm, ngoại trừ lăn lộn trên giường thì còn trò nào khác để tiêu khiển đâu, bởi vậy mùa hạ và mùa thu là hai mùa sinh nở nhiều nhất.
Trịnh Tuân đưa tay đến cửa huyệ. t của nàng mà sờ, nam căn thô cứng của nam nhân lại một lần nữa nhét vào trong ✝️●♓â●п 𝖙𝐡●ể nàng, nơi đó còn ti. nh dịch và dâ. m thủy của nàng, vừa trơn vừa mềm.
Hắn ghé sát vào lưng nàng, khẽ thở dài một hơi.
Ở đây so với đứng trên triều ⓒ_𝒽❗ế_п đấ_𝖚 với những kẻ cứng đầu cứng cổ thì thoải mái hơn nhiều. Hiện tại các sĩ tộc đang tranh chấp với nhau sứt đầu mẻ trán, Trịnh Tuân lại bị kẹt trong đó có vài phần bất tiện, hắn thân vốn là sĩ tộc nhưng lại trưởng thành ở thôn dã.
Cho dù có Hi Hòa đế nhân đỡ thì suy cho cùng ngài cần một thanh đao sắc bén chứ không phải là một khối gỗ mục, Trịnh Tuân rời đi, không lộ mặt ra ngoài mới tốt.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |