← Ch.065 | Ch.067 → |
Nam nhân uyên bác được xếp vào hàng người tài giỏi trẻ tuổi Trịnh đại nhân, thời khắc này cam tâm tình nguyện nằm dưới háng nữ nhân hầu hạ nàng. Hắn vươn đầu lưỡi chọc vào bên trong huyệ. t nàng mở đường thăm dò.
Sau đó, hắn tìm thấy được nụ hoa của nàng cất giấu nơi mẫn cảm, hắn dùng lực lưỡi, đè lên hạt châu hơi nhô lên, thậm chí còn dùng răng cắn nhẹ nó.
Thân thể Lục Nhi sớm đã động tình làm sao chịu nổi những dày vò này.
Cửa động nửa đóng nửa mở, chất lỏng trong suốt theo khe hở từ từ chảy ra, làm cho tiểu huyệt trở nên béo múp bóng bẩy, trêu ghẹo người khác thèm nhỏ dãi.
"Trịnh Tuân!" Lục Nhi mất khống chế mà lên tiếng gọi hắn, tiếp đó nàng liền quay đầu nhìn Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi ngủ say, sợ đánh thức bọn nó.
Nữ nhân nằm trên giường đất mặt đỏ lên, chỉ là không biết là mặt nàng vốn như vậy hay là vì sắc dục mà nổi lên. Nàng cắn chặt môi, trên mặt hiện lên một tia khó kiềm chế, cả người căng cứng, hai chân kẹp chặt lại, bụng nhỏ bằng phẳng bỗng co rút.
Nào biết được động tác của nàng lúc này vô tình giữ chặt đầu Trịnh Tuân lại, hắn cứ vậy mà chôn giữa chân nàng không động đậy được.
Một lát sau, Trịnh Tuân rời khỏi, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, khóe môi hắn còn dấp dính ánh nước chưa lau đi, nhìn vô cùng dâm mĩ mà lại gợi tình.
"Lục Nhi, nàng chảy rất nhiều nước!" Ánh mắt hắn trong trẻo nhìn nàng nói.
Không đợi nàng đáp lại, hắn lại cúi đầu tiếp tục.
Trịnh Tuân giống như đói khát từ rất lâu rồi, thấy giọt nước rỉ ra, ánh mắt hắn đỏ rực, đưa lưỡi liếm láp, mút chặt cánh hoa, tham lam hút lấy giọt mật ngon lành của nàng.
Trên giường thỉnh thoảng phát ra âm thanh liếm mút không hề kiêng kị của nam nhân. Đầu óc Lục Nhi chìm vào nhục dục không có cách nào tự kiềm chế được, gần như điên cuồng giẫm chân xuống giường, tiếng rên rỉ không kìm nén được bật ra.
"Ưm.... Ư..."
Phong thái của Trịnh Tuân vô cùng dâm đãng, hắn vẫn duy trì tư thế bò như vậy, còn cúi đầu khẽ cười, hắn nắm tay nàng chạm vào cửa huyệ. t đang chảy mật dịch: "Lục Nhi, nàng tách nó ra đi!"
Cánh hoa mềm mại, ướt nước trơn mềm, so với đầu ngón tay của nàng thì mềm mại hơn gấp trăm lần.
Lục Nhi dã từng sờ qua nơi kia, đặc biệt là sau hai tháng sinh Nguyệt
Nhi. Khi ấy là ban đêm, nàng cảm thấy trống trải khó chịu, đợi hai đứa trẻ đi ngủ, Lục Nhi nhớ lại động tác của Trịnh Tuân dạo trước vuốt ve nó, nàng làm giống hắn.
Nhưng không thể giống hắn được.
Trịnh Tuân để nàng dùng tay tách hai cánh hoa thịt mềm ra, đem chỗ kia phơi bày ra, quang cảnh được bao bọc kĩ càng được lộ ra.
Hắn lại lấy tay kia của nàng sờ vào bên trong cánh hoa, từng tấc không bỏ sót chỗ nào. Hắn xoa nắn, đâm thọc, rồi tựa như một phu tử tận tâm vì nàng mà cặn kẽ giải thích từng chút:
"Lục Nhi, những gì nàng thấy ở trong sách trước kia, nàng còn nhớ không, cái khe hở chỗ này rất nhỏ, nhưng xuống chút nữa nơi này là cửa động, những thứ nàng vừa tiết ra là từ nơi này, nàng sờ đi...sờ nó nàng sẽ thoải mái..."
Bàng Lục Nhi bị tình dụ. c thao túng, đôi mắt ngấn nước, đầu ngón tay non mịn bị tóm chui vào trong khe hẹp nhơm nhớp nước dinh dính, rồi thọc vào rút ra. Thành vách thịt mềm không chịu nổi kích thích như vậy, liên tục phun ra mật dịch.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn chưa bao giờ rời người nàng, nữ nhân thân hình quyến rũ vặn vẹo người theo bản năng cầu hoan với hắn. Hắn mê mẫn nhìn mị thịt đóng mở liên tục rồi lại một lần nữa vùi đầu vào giữa chân nàng.
Nam nhân dụng tâm dùng lực của môi lưỡi và đầu ngón tay để chuyên tâm hầu hạ nàng.
"Trịnh Tuân, ngươi cho ta, cho ta đi!" Gương mặt của nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp tựa hoa đào, hai vú trước ngực đã cho hai đứa trẻ nguồn sữa lắc lư, đầu v. ú nhút nhát sợ sệt run lên.
Lục Nhi nhịn không được nhích lại gần Trịnh Tuân một chút, eo nàng dựng thẳng chủ động dán lên mặt hắn, khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân áp sát vào khe thịt đang ào ạt tiết ra dâm dịch.
Khả Khả: Tức á, edit tới khúc này cái phải quay qua cho con tui ăn uống ngủ nghỉ rồi. Thôi mọi người để dành hai ngày sau đọc cho nhiều nha, chứ mai edit chắc chưa xong khúc Trịnh Tuân bắn tỉa đâu:)))
← Ch. 065 | Ch. 067 → |