← Ch.132 | Ch.134 → |
Edit: Khả Khả.
Sắc mặt Lục Nhi nhiễm hồng, thần trí không minh mẫn lắm, đầu nàng choáng váng, cánh môi mím chặt như thể sợ sẽ 🅿️*𝒽á*ⓣ 𝖗*🔼 â*Ⓜ️ th🅰️*ռ*♓ xấu như vừa rồi.
Ánh trăng sáng, nàng hơi ngửa đầu lên cố nhớ lại xem thường ngày hắn thích tư thế gì để chấm dứt sự cọ sát không điểm dừng này.
Lục Nhi chống lên cánh tay Trịnh Tuân, nâng ⓜ-ôⓝ-🌀 lên, ⓓ*ụ*𝐜 ⓥọ𝓃*🌀 lớn từ từ 𝖗ú_𝐭 г_ⓐ, phần lớn thân gậy sậm màu lộ ra bên ngoài, sau đó nàng liền h𝖚*ⓝ*g ♓ăⓝ*ɢ ngồi xuống, nuốt trọn dương v*t của hắn.
Lục Nhi không khống chế được lực, cho nên đỉnh đầu của hắn chạm mạnh vào tử cung, nàng chịu không nổi đổ gục về phía trước, nằm úp trên 𝐧*ℊ*ự*𝐜 hắn, toàn thân 𝓇●⛎●п 𝐫ẩ●ÿ rên lên một tiếng: "Tuân...ca..."
Ngay cả lời nói cũng không trọn vẹn, bọn họ rõ ràng là phu thê danh chính ngôn thuận, vậy mà lén lút trong gian phòng đơn sơ lại có vài phần κ·í·𝐜·♓ t♓í·𝐜·𝒽 giống như đang vụng trộm.
Nữ nhân này thật xinh đẹp, từng cái nhăn mặt nhíu mày cũng lộ ra phong tình.
Nàng đang nghĩ gì không phải Trịnh Tuân không rõ, lúc vừa mới vào thôn, ánh mắt nàng đưa về phía nữ nhân trung niên kia vài lần.
Trí nhớ Trịnh Tuân trước giờ rất tốt, người kia không phải là đại tẩu của
Phùng Thương sao?
Lực cánh tay hắn mất không 𝐜.ⓗế.𝖙 ⓢ𝐢ế●ⓣ 🌜𝖍ặ●† eo nàng, Lục Nhi bị đau suýt chút nữa hét lên, huyệt đạo non mềm run lên xoắn chặt lấy đồ vật của hắn.
"Trịnh Tuân, chàng làm cái gì vậy hả?" Lục Nhi nắm vành tai hắn, kề miệng vào mắng "Để Nguyệt Nhi nghe thấy thì chàng tính làm sao?"
Lúc Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi còn nhỏ hai người cũng thường điên loan đảo phượng với nhau, bây giờ bọn chúng lớn rồi thì lại khác.
Lục Nhi không sợ Trịnh Tuân, tình cảm của nàng đối với nam nhân này rất phức tạp. Những năm gần đây hắn luôn nhượng bộ, 𝖈h·𝒾·ề·ц ↪️h𝖚ộ·ⓝ·🌀 nàng, không phải nàng không biết. Vốn dĩ bề ngoài hắn luôn lạnh lùng khó gần, mà từ đầu đến cuối nàng chưa bao giờ sợ hắn.
Trịnh Tuân đột nhiên ngồi thẳng dậy, giữ mặt Lục Nhi mối mặt với hắn.
"Lục Nhi, ngày mai ta muốn mời hai người đến nhà!" Hắn vùi mặt vào cổ nàng, ánh mắt tối lại.
Lục Nhi nghĩ hắn muốn mời bạn đồng môn đến, chỉ "ừ" một tiếng, không để trong lòng.
Trịnh Tuân cởi bỏ áo ngắn của nàng, bàn tay xoa nắn đôi vú đẩy đà kia, hắn khom người ngậm lấy một bên vú, âm thanh mơ hồ không rõ: "Lục
Nhi, ta muốn uống sữa của nàng!"
Tuy làm phu thê đã lâu nhưng nghe vậy mặt Lục Ni vẫn đỏ lên, nàng chưa quên được chuyện sau khi sinh Bình Nhi nam nhân này dành ăn của con thế nào.
Sau khi hai người thành thân, Lục Nhi không hề uống thuốc gì.
Tiếp đó không lâu nàng có Bình Nhi, cũng không biết có phải những năm trước sinh liên tục hay không mà mấy năm nay không có thai bữa.
Trịnh Tuân lấy lại quyền chủ động, hắn ôm 𝖙*h*â*𝓃 т𝐡*ể nàng, eo bụng kích động không ngừng thúc mạnh lên. Lục Nhi cảm thấy cánh 〽️.ôn.g mình bị hắn véo ê ẩm, mị thịt giữa hai chân liên tục bị cây gậy cứng nóng đ-â-ⓜ thọc vào.
côn th*t to lớn khiến người khác sợ hãi, cánh hoa bị ép mở to ngậm lấy đồ vật kia, qua một lúc lâu, không những tiểu huyệt sưng lên mà hai chân nàng dạng ra kẹp lấy hông hắn cũng hơi mỏi.
"Được..." Nàng không dám nhiều lời.
Trịnh Tuân 𝖍-ô-ռ nàng, từ mặt đến 𝐧*🌀*ự*🌜 đều là nước bọt của hắn: "Lục
Nhi, nhún nữa đi.. a..."
Không biết qua bao lâu, tiểu huyệt nàng phun ra từng đợt chất lỏng trong suốt, hắn vẫn như cũ, dựa theo trọng lượng 𝐭*𝒽*â*𝖓 t*h*ể nàng mà thúc lên.
Cánh hoa bắt đầu sưng tấy hiện lên màu hồng đậm, vì động tác ra vào của hắn mà 𝓇_u_n г_ẩ_y rỉ nước ra ngoài.
Lục Nhi hoàn toàn mất hết sức lực, cả người ngậm côn th*t của hắn †♓●ở h●ổ●ռ ⓗ●ể●𝐧 ngã xụi lơ dán lên п●ℊ●ự●𝒸 hắn.
Nhân cơ hội này, Trịnh Tuân khóa chặt Ⓜ️_ôn_🌀 nàng, giữ 𝖙_hâ_𝐧 ⓣ_𝐡_ể mềm nhũn của nữ nhân này, thẳng lưng thúc về phía trước với tốc độ kinh người, khi nàng chưa phục hồi tình thần hắn đã bắn đầy trong ✝️♓â.𝓃 t.♓.ể nàng.
Hắn nhấc hông nàng rời khỏi người mình, tiểu huyệt mất đi nút che đậy lại trong tư thế ngồi xổm, chất nhầy nhanh chóng chảy ra từ bên trong, mùi vị tanh nồng quẩn quanh bên chóp mũi.
Nửa canh giờ trôi qua Lục Nhi vừa mệt vừa mỏi, thời khắc này nằm vật ra giường trong tư thế khiếm nhã, mặt ửng đỏ, đôi mắt κ_𝒽é_ⓟ 𝐡_ờ, giống như bộ dạng một cái cây bị úng nước.
Trịnh Tuân theo thói quen khoác quần áo đi xuống giường, ở ngoài sân có bà tử gác đêm, nhìn thấy hắn ra ngoài vội chạy đến: "Đại Nhân, ngài cần gì ạ?"
Trịnh Tuân nói: "Không cần, cứ mặc ta!"
Hắn vẫn vào bếp giống như những năm đó, củi hạ nhân sớm đã chuẩn bị, nhưng không phải than như hậu trạch của nha huyện, bao năm rồi hắn chưa động tay đến chuyện này, giờ này hắn phải mồi lửa nửa ngày mới lên.
Trịnh Tuân bưng nước ấm vào nhà, lấy khăn tơ tằm tỉ mỉ lau chùi cho
Lục Nhi, sau đó giúp nàng mặc lại áo lót, rồi 🦵-ê-𝓃 𝐠❗-ư-ờ𝖓-ℊ ôm nàng đi ngủ
← Ch. 132 | Ch. 134 → |