← Ch.118 | Ch.120 → |
Lục Nhi chỉ ừ một tiếng.
Đây không giống Trịnh Tuân, nàng trước giờ chưa từng nhìn thấy Trịnh
Tuân nổi giận.
"Sao lão lại chọc chàng?" Cuối cùng Lục Nhi chuyển ánh mắt lên người
Trịnh Tuân.
Trịnh Tuân không đáp, hắn gắp miếng thịt dê đưa đến miệng nàng: "Lục
Nhi, nàng nếm thử xem!"
Lục Nhi ngậm lấy miếng thịt trên đũa Trịnh Tuân, quả đúng như lời hắn nói, không chút mùi tanh nào, còn có mùi vị của đường mạch nha.
"Rất ngon!" Lục Nhi ngay lập tức liền vui vẻ ra mặt: "Vị này rất tuyệt!"
"Nếu thích ta gọi bà tử trong phủ đến tìm hắn học!" Trịnh Tuân nhìn nàng chăm chú, tóc mai chỉnh tề rũ xuống, hai má hơi ửng hồng, giọng nói của hắn thời khắc này vô cùng dịu dàng.
Theo bản năng Lục Nhi định nói được, song, nàng nghĩ lại cảm thấy không thoả đáng: "Người ta dựa vào cái này để kiếm sống, nếu thích thì lại đây ăn là được rồi, tội gì phải phá bát cơm của người ta, đúng rồi, chủ tiệm vì sao lại đắc tội với chàng?"
Trên mặt Trịnh Tuân lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, hắn nhìn vào mắt Lục
Nhi, dường như trong lòng đang cân nhắc điều gì, qua nửa ngày mới quyết định mở miệng.
"Lục Nhi, trước đó vài ngày ta với Ngô chủ bộ đã đến nơi này..." Trịnh
Tuân hơi khó nói, dù sao cũng là đang đối mặt với Lục Nhi, lòng hắn không hiểu sao lại lo sợ.
Huống chi cũng không phải chuyện trong sáng gì.
"...Ta cũng không biết bọn họ lại to gan nảy sinh loại tâm tư này, nhưng khi nàng ta tìm đến đây, A Đại đã đuổi đi rồi. Lục Nhi, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng, ta đã xử lý Ngô chủ bộ rồi... Mấy năm nay hắn ở huyện Yển Thành tay cũng dài ra không ít, bạc thu về rất nhiều!"
Kỳ thật Trịnh Tuân đã phá lệ khoan dung, chỉ báo Lại Bộ cách chức quan của hắn.
Bàng Lục Nhi ngồi trước bàn nghe hắn nói xong, nàng im lặng, trên mặt rất bình tĩnh, không biết là đang nghĩ gì.
"Lục Nhi!" Trịnh Tuân lên tiếng gọi nàng.
Lục Nhi không có phản ứng, hắn phải gọi hai tiếng nữa, nàng mới quay đầu nhìn hắn: "Hả?"
"Lục Nhi, nàng không tin ta?" Trịnh Tuân nhìn thấy phản ứng của nàng, cảm giác trái tim mình như bị ai đó hái xuống.
Lục Nhi lại cắn một miếng thịt dê trước mặt, vội nói: "Tuân ca, không phải ta không tin chàng, ta biết, chàng không làm chuyện xằng bậy bên ngoài. Chẳng phải việc này ta là người rõ nhất sao, mỗi ngày chàng trở về nội trạch nha phủ đều... Trước kia ta nghe bọn người Thuý Hoa nói, nam nhân nếu ăn vụng bên ngoài thì về nhà nhấc chân còn không nổi!"
Mỗi ngày Trịnh Tuân đều làm hai ba lần, mấy ngày này nàng có thai hắn mới chịu ngưng lại, chỗ nào giống đi ăn vụng bên ngoài.
Mặc dù lời của nàng thô nhưng lại rất rõ ràng, nàng tin tưởng hắn lại ý thức được cục diện, Trịnh Tuân nhìn mặt nàng, hắn cười không nổi.
Nữ nhân biết biết người biết ta này nhìn hắn cười, còn bảo hắn nếm thử đồ ăn trước mặt: "Nói đến thì chưởng quầy cũng gặp xui xẻo, khi không lại bị chàng doạ sợ!"
Trịnh Tuân suýt nữa tức hộc máu, hắn không đến mức hỏi Lục Nhi sao không lật tung bàn lên, mắng chửi hắn một trận.
Nếu nàng làm như vậy, e là Trịnh đại nhân sẽ thấy thoải mái hơn.
Nhưng tiểu nữ nhân này lại không nói gì, ngay cả chuyện hôm qua Ngô
Văn Cẩm chạy đến trước mặt nàng, cũng không nghe nàng nhắc đến câu nào.
Trịnh Tuân kiềm chế tâm tư mình, hắn tự nhủ hiện tại nàng đã thành thân lại với mình, trong bụng đang mang hài tử, hai người bọn họ sống cả đời với nhau, không cần phải vội.
"Vậy lát nữa Tuân ca xin lỗi hắn!" Trịnh đại nhân dùng bộ dạng nghiêm khắc thường ngày của huyện lão gia nói.
Lục Nhi liếc hắn: "Đừng, chàng đừng doạ người ta nữa!"
← Ch. 118 | Ch. 120 → |