← Ch.108 | Ch.110 → |
Quần áo trên người Lục Nhi đều bị hắn cởi hết ra, cả người trần trụi nằm trên giường đất, sữa dê mà nàng tắm hắn đã nghiên cứu rất nhiều, lòng bàn tay Trịnh Tuân như có lửa xoa xoa ở bụng nàng.
"Lục Nhi...người nàng thơm quá...chỗ này cũng thơm nữa..."
Bàng Lục Nhi khó khăn kiềm chế cảm xúc muốn đè nam nhân này xuống giường.
Trịnh Tuân cúi đầu nhìn vào cái khe hẹp giữa chân nàng, hắn gập hai chân của nàng lên, để khe thị. t mở ra hết cỡ.
Trịnh Tuân nói năng hàm hồ, hắn ngồi quỳ xuống giữa hai chân nàng, tối hôm qua hắn vừa mới khuấy động nơi này, đâ-𝐦 đến mức dâ. m dịch chảy ròng ròng, chảy ướt hết cánh Ⓜ️ô·𝖓·g của nàng.
Cánh hoa mềm mịn múp máp hiện giờ không thấy 𝒹â-m mị, nó khôi phục lại bộ dạng sạch sẽ ngăn nắp, hai cánh hoa màu hồng phấn nhàn nhạt,
Lục Nhi vừa mới rửa cách đây không lâu, còn dùng cao mỡ mà Cố ma ma đưa cho.
Chiếc bánh bao ú ụ của Lục Nhi khép chặt, Trịnh Tuân đưa ngón tay giữa đến cửa động chen vào thăm dò, Bàng Lục Nhi không chịu nổi κ_íⓒ_ⓗ 𝖙h_í_c_h, cả người 𝓇*ⓤ*𝓃 гẩ*γ.
Trịnh Tuân khom người thần phục dưới thân nàng, hắn rút tay ra, vùi đầu vào giữa hai chân, há miệng ngậm 𝐦ú_𝐭 tiểu hu. yệt, toàn bộ chỗ kia của
Lục Nhi bị hắn ngậm vào trong miệng.
Lục Nhi buông thúc quan của Trịnh Tuân ra, tóc hắn dài tản ra trên đùi nàng, vừa mềm vừa mượt, khiến trái tim người khác ngứa ngáy, ngón chân Bàng Lục Nhi không được tự nhiên cuộn tròn lại.
Kỳ thật, Lục Nhi rất thích Trịnh Tuân 𝐥𝒾●ế●𝐦 chỗ đó của nàng, mỗi lần hắn dùng răng day day cánh hoa của nàng, chẳng mấy chốc bên dưới liền ướt đẫm.
Trịnh Tuân cũng biết.
Hắn há miệng, đầu lưỡi không an phận đá lên viên thịt ngoài cửa động.
Chỗ này vô cùng mẫn cảm, Lục Nhi bị hắn giữ hông ấn đè trên giường, 𝐤-í-c-ⓗ 𝐭-𝒽-í-𝐜-𝖍 mãnh liệt đột nhiên ập tới, toàn thân căng cứng kêu lên:
"Trịnh Tuân..."
Trịnh Tuân thấy phản ứng của nàng, hắn tiếp tục chơi đùa không buông, thậm chí đầu lưỡi còn dịch xuống, cắ.Ⓜ️ và.🅾️ trong lỗ nhỏ của nàng.
"Lục Nhi, nàng bôi cái gì vậy?" Vừa thơm vừa ngọt, hình như là mật.
Trịnh Tuân 𝖑ⓘế*m 𝖒ú-✝️, chiếc lưỡi đi ra đi vào con đường chật hẹp, không bao lâu sau dòng suối nhỏ tự động tuông ra, cánh hoa bên ngoài cũng ướt nhẹp.
Hắn đột nhiên ɱ_ú_† mạnh, cả người Lục Nhi 𝓇ⓤ_n 🦵ẩ_y 𝖇ẩ_🍸, bám víu lung tung vào hắn, trong nháy mắt, nàng lên cao trào.
Động tác bên dưới của hắn không dừng lại, quần áo hắn tuy xộc xệch nhưng phần lớn vẫn còn mặc trên người, vật dư thừa ở dưới bào sam nhô lên cứng ngắt.
"Lục Nhi, giúp ta!" Trịnh Tuân nắm tay nàng đặt dưới hạ thân mình xoa xoa bên ngoài bào sam, côn th*t cách lớp quần áo to lớn khiến người ta sợ hãi.
Bàng Lục Nhi nhấc bào sam của hắn lên, Trịnh Tuân cũng vội cởi tiết khố xuống đến Ⓜ️ô.ⓝ.🌀 chứ không cởi hết, sau đó thẳng lưng thúc vào trong 𝐭●ⓗ●â●n ✝️●♓●ể nàng.
Lục Nhi đã đủ ướt, lại quen với kích cỡ của hắn, cho dù động tác hiện tại của Trịnh Tuân không thể coi là ôn nhu, nàng cũng không hề cảm thấy đau.
Tiểu huyệ. t non mềm mấp máy r⛎●𝐧 ⓡ●ẩ●y, nuốt lấy cây côn th*t to dài.
Bàn tay Trịnh Tuân đặt trên n.ℊự.𝒸 nàng, xoa nắn vân vê hai v. ú, bên kia lại cúi đầu xuống m●ú●ⓣ, hiện giờ Lục Nhi làm gì có sữa.
Lưỡi đao sắc bén tiến vào sâu bên trong tiểu huyệ. t, tách cửa động căng ra đến cực hạn, chèn ép tầng tầng lớp lớp vách thịt non nớt.
Nhưng như vậy cũng không làm hắn thoả mãn.
Nam nhân cả người đầy mùi rượu thời khắc này tâm tình không tồi, hắn đưa tay đỡ Lục Nhi dậy, để nàng dán sát lại hắn, khe thịt còn chừa lại kẻ hở, hắn cũng chìm đắm đi vào.
Ý thức Lục Nhi mơ hồ, nàng ⓡê-𝖓 ⓡ-ỉ thành tiếng, thậm chỉ còn thẳng lưng chào đón hắn.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |