← Ch.044 | Ch.046 → |
Hai 🌴●♓â●ռ t●ⓗ●ể trần truồng quấn lấy nhau.
Hai vú của Lục Nhi đều đã bị Trịnh Tuân hút sạch, hắn còn ngậm đầu v* nàng chưa chịu nhả ra. Cũng may Nguyên Nhi đã ngủ, Trịnh Tuân chơi đùa một lúc rồi mới buông nàng ra.
Hai chân Lục Nhi cố khép chặt lại, che giấu cảnh xuân bên dưới.
Trịnh Tuân đưa tay sờ nơi đó, đã một khoảng thời gian sau khi sinh hài tử, nàng chưa được chạm qua nơi đó, hiện tại không thể chịu nổi 🎋í-↪️-♓ 𝖙h-í-🌜-♓ này, hoa cốc bên dưới nhanh chóng trở thành một vùng đầm lầy nhầy nhụa.
"Lục Nhi, hồi đó bà mụ nói của nàng rất chặt, nàng phải chịu nhiều đau đớn, bây giờ còn đau không?" Miệng thì hắn nói vậy nhưng ngón tay hắn đã sớm đi vào thăm dò.
Tay hắn thuần thục tiến vào huyệt đạo, ra ra vào vào. Vốn dĩ vừa rồi hắn đã gặm nhắm nhũ hoa của nàng, giờ lại thêm ⓚ.í𝖈.𝐡 🌴.h.í.↪️.♓ này khiến тⓗ-â-ⓝ 𝖙-♓-ể nàng vặn vẹo, âm thanh г.ê.𝖓 𝐫.ỉ kéo dài.
Lục Nhi cảm thấy cơ thể mình vừa trống trải, vừa căng tức, lại càng 𝒽𝐚.ɱ Ⓜ️ц.ố.𝖓 nhiều hơn.
Trịnh Tuân nhận thấy ✞·♓â·ռ 𝐭·♓·ể nàng mẫn cảm hơn trước rất nhiều.
Hắn ôm cái eo đầy đặn của Lục Nhi, cự vật màu tím đen để ở cửa huyệt chuẩn bị ⓧâ●ⓜ 𝐧𝖍ậ●𝖕 vào, hắn động thân một cái, côn th*t dễ dàng chui vào trong hang động ư·ớ·t á·𝐭 kia.
Hắn dựa vào trọng lượng của cơ thể, một phát đẩy vào tận bên trong..
"Ưm. mmm....." Trong nháy mắt cả hai người cùng kéo dài tiếng thở.
Tiểu huyệt xinh đẹp vốn bé nhỏ lại chật hẹp bị nam căn lấp đầy có hơi đau.
Vả lại, đã nhiều ngày rồi chưa làm chuyện 𝐜*𝖍ă*ռ ℊ*ố*❗, tiểu huyệt nàng càng 💰_𝖎ế_✞ 𝒸h_ặ_✝️ hơn, dù có ra nhiều nước cũng không chút tác dụng. Đại cô. n dưới háng Trịnh tuân vừa nóng vừa cứng, chỉ mới chen lấn vào được phân nửa đã bị 𝐤*ẹ*𝓅 𝖈♓ặ*† không chịu nổi. Hắn đưa tay nắm lấy chân nàng tách ra.
Thân trên hai người dán chặt lấy nhau, phía dưới hạ bộ lại hợp thành một không chút kẽ hở. ⓝ.𝐠.ự.🌜 hắn áp lên đôi vú 〽️-ề-〽️ 〽️ạ-𝐢 nảy nở của nàng, hai viên đá nhỏ bị hắn cắn 〽️ú*✝️ hiện tại cương cứng dựng thẳng lên.
Cự vật bắt đầu chuyển động bên trong tiểu huyệ. t chật hẹp, tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người nằm dưới thân bị hắn quấy nhiễu khiến mặt mày đỏ ửng.
Trịnh Tuân nằm úp lên người nàng, vùi đầu vào giữa hai khối thịt trước ռ_🌀_ự_c. Động tác của hắn chọc vào гú_𝖙 r_🅰️ càng lúc càng nhanh, mỗi lần đi vào đều chạm đến đỉnh. ⓝ𝐠·ự·↪️ Lục Nhi phập phồng ác liệt, nàng ưỡn ⓝℊự·↪️ đưa đầu v* đến bên miệng của hắn.
Cô. n thịt thô cứng tàn nhẫn 𝖈ắ·ⓜ ⓥà·ο nơi sâu nhất trong hang động, khuấy đảo từng ngóc ngách của tiểu huyệ. t bé nhỏ. Tiểu mỹ nhân 𝖗υ●n г●ẩ●y không ngừng, cố gắng quấn chặt lấy hung khí đang đ_â_ⓜ lấy nàng.
Hai chân Lục Nhi bất giác tách ra, quấn chặt bên hông hắn.
Âm vật càng thít vào, đỉnh đầu bóng loáng của cô. n thịt liên tục đè ép sâu trong cơ thể nàng, tựa như muốn chen lấn vào tử cung cho bằng được.
Trịnh Tuân bắt lấy đùi nàng, thêm một phần sức lực đẩy mạnh tới, cô. n thịt sưng to lại một lần nữa chui vào hạ thân của nàng. Hoa huyệ. t nở rộ, bất lực ngậm vào nhả ra theo động tác của hắn.
Sau nhiều lần thúc vào mãnh liệt, quy đầu phía trước đột nhiên phun ra chất lỏng sền sệt màu trắng đục, lấp đầy chiếc bụng nhỏ.
"Aaaaa..." Gương mặt Lục Nhi ửng đỏ, kìm không được bật ra tiếng r·ê·п 𝐫·ỉ, nàng chôn mặt vào cổ hắn, răng cắn chặt đầu vai của nam nhân.
Trịnh Tuân ôm nữ nhân vào lòng nghỉ một lát, vật cứn. g không thuộc về nàng chưa chịu ⓡ·ú·t 𝐫·a. Hắn ôm nàng đột nhiên xoay một cái, hai người đổi vị trí cho nhau, nàng hiện tại đang ngồi trên hông hắn, hai т♓*â*п т𝖍*ể trần trụi đối mặt với nhau, chỗ kia vẫn quyện chặt không rời.
"Lục Nhi, nàng ngủ đi!" Trịnh Tuân vỗ nhẹ lưng nàng.
Sau khi có Nguyên Nhi, mỗi đêm Lục Nhi Đều sẽ thắp đèn.
Nàng đang cưỡi trên người Trịnh Tuân, trong ✞·♓·â·𝓃 †♓·ể còn ngậm lấy đồ vật của hắn, Lục Nhi đánh hắn, sau đó quay đầu nhìn tên tiểu tử: "Thả ta xuống, ta phải thay tã cho Nguyên Nhi, nếu không chốc nữa ngập giường mất."
Trịnh Tuân không ngăn nàng.
Nữ nhân sang bên đó, cong 〽️·ô·ռ·ⓖ lên giúp Nguyên Nhi thay tã, tiểu gia hỏa bị mẫu thân quấy rầy giấc ngủ liền há mồm gào khóc hai tiếng, Lục
Nhi liền thấp giọng dỗ dành nó.
Giọng hát ôn nhu êm dịu mà Trịnh Tuân chưa bao giờ nghe qua, khiến hắn ngơ ngác.
Trịnh Tuân ngồi cạnh Lục Nhi ngẩn ngơ trong phút chốc, hắn chợt nghĩ có một mẫu thân với hài tử cùng sưởi ấm cho nhau như vậy quả thật không tồi, đáng tiếc là không ai có thể cho hắn.
Ngay cả chính hắn cũng không thể.
Trịnh Tuân lại ôm Lục Nhi lên người mình, cây gậy cứ vậy mà 𝖝.â.𝖒 ⓝ.𝖍.ậ.🅿️, chen lấn chui vào trong huyệ. t nàng.
"Làm vậy ta ngủ không được."
"Chẳng phải lúc trước vẫn ngủ được sao?"
← Ch. 044 | Ch. 046 → |