← Ch.01 | Ch.03 → |
"Phụ nhân có ba điều phải tuân theo, không có ngoại lệ, đó là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. (Tại gia tòng phụ: người phụ nữ khi còn ở nhà thì phải theo cha, xuất giá tòng phu: lúc lấy chồng phải theo chồng, phu tử tòng tử: nếu chồng qua đời phải theo con) Còn tứ hạnh là thứ nhất phụ đức, thứ hai phụ ngôn, thứ ba phụ dung, thứ tư phụ công. Hạnh, bất tất phải tài trí thông minh; Dung bất tất phải đẹp đẽ; Ngôn bất tất phải miệng lưỡi lanh lẹ; Công bất tất phải khéo léo hơn người. Trinh, thục, liêm, tiết, giữ phận chỉnh tề, đi đứng đoan trang, động tĩnh đàng hoàng, ấy là Phụ Hạnh vậy. Rửa ráy sạch sẽ, áo quần tinh khiết, tắm gội kịp lúc, ấy là Phụ Dung vậy. Lựa lời mà nói, chẳng nói lời quấy, đúng lúc mới nói khiến người nghe không chán, ấy là Phụ Ngôn vậy. Siêng năng may vá, chớ thích trà thơm rượu ngọt, biết nhịn miệng đãi khách, ấy là Phụ Công vậy...."
"Dừng dừng dừng!" Ta một bên bịt hai tai, một bên chịu không nổi kêu to. Nam nhân này, ngay ngày hôm sau đã tìm đến một ma ma cả ngày đi theo ta đọc "nữ giới", bất kể là ăn cơm hay là dạo hoa viên, thậm chí lúc ta đi WC, nàng cứ như ruồi bọ nhìn chằm chằm vào ta, nhưng nhìn khuôn mặt nàng hiền lành như thế, ta lại không nỡ hướng lão nhân gia kia phát tiết phẫn uất trong lòng, chỉ bất lực để bọn nha hoàn phía sau tùy ý cười trộm, một khắc không ngừng đem "nữ giới" lăn qua lộn lại tẩy não cho ta.
Ta ai oán nhìn ma ma ở phía sau mới ngừng lại một lát lại lần nữa niệm phật, nam nhân này là đang muốn chỉnh ta phải không? Nhớ tới hắn, một màn mất mặt ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu, bao gồm cả hai cái hôn nồng nhiệt khiến ta cả đêm ngủ không ngon, kể ra hắn cũng thức thời, tối qua có người báo hắn có công vụ phải làm, nghe nói hắn ở thư phòng cả một đêm. Nếu không, để cho ta thấy hắn, cho dù hắn có là núi băng ngàn năm, ta cũng muốn giống như tàu Titanic, bắt chấp mà đâm vào!
"Bốn người này, không thiếu những người phụ nữ đức hạnh tuyệt vời. Tuy nhiên những lời này vào trong tai thật khó nghe..."
Ta rút khăn tay trong tay Thu Ngữ, cuộn tròn nhét vào trong tai, thật vất vả, rốt cục thanh tịnh không ít, ta mới xoay người lại, gọi.
"Thu Ngữ."
"Dạ, phu nhân."
Ta bất đắc dĩ trừng mắt liếc nàng một cái, tạm thời không để tâm đến việc đấy."Nam nhân kia có phải đang ở thư phòng không?"
"Phu nhân là muốn nói thư phòng của gia?"(Gia: cách gọi tương ứng với "chủ nhân") Thu Ngữ thành thật nhìn ta hỏi.
"Là hắn, dẫn ta đến đó, ta có việc tìm hắn."
"Dạ."
Vì thế, ta dẫn đầu đoàn quân tỳ nữ, bao gồm cả cái người còn đang niệm "nữ giới" kia, đi nhanh đến thư phòng của hắn, thấy ta đến, người đang canh trước cửa thư phòng cung kính cúi đầu, nói "Nô tài An Thần tham kiến phu nhân."
Ta nhìn vẻ mặt một mực cung kính của hắn, nói "Gia đâu?"
"Ở bên trong."
Ta phất tay bảo hắn lui xuống, một mình bước vào.
Thư phòng bố trí thật sự là tao nhã đơn giản lịch sự, mấy bức tranh đơn giản treo trên tường, hương thơm nhẹ nhàng lượn lờ khắp phòng, một cái bình phong che nội thất bên trong, ta nhẹ nhàng bước qua bình phong đi vào trong. Thấy một người đang nằm trên ghế thái sư, chính là cái người tên Dạ Trạch Vũ đó. Ta đang định mở miệng chất vấn hắn vì sao lại trêu đùa ta như thế. Lại thấy hai mắt hắn đã nhắm lại, tựa như đang ngủ thật ngon.
Ta bước đến gần một chút, nhìn hắn ngủ không hề phòng bị, ta không nhịn được lại tiến lên vài bước rồi quỳ gối ngồi xổm bên cạnh, tinh tế đánh giá hắn, có lẽ chỉ lúc này, ta mới có thể an tâm tiếp cận hắn như vậy, không có một chút sợ hãi nào.
Nếu nói bình thường hắn lãnh ngạo như ác ma, nhưng giờ phút này, gương mặt trắng nõn hoàn mĩ của hắn, thanh thuần như thiên sứ, khiến cho người khác đều lui mù. Nếu bình thường hắn không mang bộ mặt như là người khác nợ tiền của hắn, nhất định có thể mê chết không ít nữ nhân. Hoặc là, nếu tính tình của hắn không phải như thế! Nói không chừng chính mình cũng sẽ...
Mới suy tư một chút, vừa ngẩng đầu bỗng dưng chống lại cặp mắt không biết đã mở ra từ khi nào, ta theo bản năng lùi lại, thất thanh sợ hãi kêu lên "Ngươi chừng nào thì tỉnh?" Chẳng lẽ hắn vừa rồi vẫn tỉnh, đã nhìn thấy bộ dáng hoa si của mình khi nãy?
Dạ Trạch Vũ nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, lại quay mặt lại nhìn ta, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói."Nước miếng."
"Hả?" Ta giơ tay lên sờ sờ khóe miệng, mặt lập tức nóng lên, thật mất mặt quá đi. Ta lại bị hắn mê hoặc, còn chảy nước miếng nữa chứ. Lúc này thực không có mặt mũi nào gặp người, không có mặt mũi gặp nào người nữa rồi! Ta cuống quýt bối rối đứng dậy, muốn thật nhanh chạy ra khỏi nơi làm người ta xấu hổ muốn chết này.
"Tìm ta có việc?" Hắn đột nhiên lên tiếng đã thành công ngăn lại động tác của ta, ta ngạo mạn từ từ xoay người lại, vẫn còn cảm nhận được trên mặt ấm áp dị thường.
"Vì sao muốn Lý nương ngày ngày cận kề ta?"
Hắn lạnh nhạt liếc ta một cái, rồi khép hai mắt lại, nói "Học quy củ."
Ta có chút khó thở, ta vì sao lại phải tuân theo cái quy củ áp bách nữ tử, làm thấp đi quyền lợi của nữ tử đó? Chẳng lẽ đánh giá ưu khuyết điểm của một nữ tử, lại dựa vào những điều làm nữ tử không thể ngẩng đầu nổi đó hay sao?
"Nên biết quy củ nào ta tự mình hiểu, về những thứ đó, ta không hiểu, cũng không muốn biết!"
Hắn mở mắt ra, đánh giá bộ dáng của ta thật kĩ, ta không nghĩ nhận thua, tự nhiên cũng trừng lớn mắt, bình tĩnh đón nhận ánh mắt sắc nhọn của hắn. Không được bao lâu, ta liền không thể không tuyên cáo nhận thua, ánh mắt của nam nhân này thực sự có lực uy hiếp rất lớn.
Nhưng hắn cũng không nói được lời nào, vẫn là bộ dạng thản nhiên như trước, muốn làm cho ta một mình độc thoại sao?
Địch bất động, ta cũng bất động, dựa vào cái gì chỉ có ta tức giận phát điên để cho hắn chê cười chứ. Ta trầm ngâm suy tư, cười nói "Ngươi muốn ta làm một nữ nhân có tam tòng tứ đức?"
Ánh mắt hắn dường như có chút kinh ngạc, rất có hứng thú nhìn ta, vuốt cằm.
"Quy củ ta học được không giống như ma ma nói." Ta tiếp tục mang bộ mặt nham hiểm, tươi cười sáng lạn với hắn.
"Nói."
Chịu không nổi hắn, ta âm thầm xem thường. Ta nhớ lại một lát, tiện đà ngẩng đầu cười nói "Ta học được tam tòng tứ đức, phải là, vừa mới là nhằm vào gia ngài mà nói, cái gọi là tam tòng, tự nhiên chính là phu nhân xuất môn phải theo, phu nhân mệnh lệnh phải phục tùng, phu nhân làm sai cũng phải mù quáng làm theo, cái gọi là Tứ Đức chính là, phu nhân trang điểm phải đợi, phu nhân tiêu tiền phải chi, phu nhân tức giận phải nhẫn, phu nhân sinh nhật phải nhớ."
Hắn nhíu mày nhìn ta, "Oh"
Ta nhịn cười cúi người, học theo diễn viên phim cổ trang, hướng hắn làm cái lễ, dịu dàng nói "Thiếp thân muốn nói chính là điều đó, còn chuyện của ma ma, mong rằng gia hãy cân nhắc kĩ, thiếp thân xin cáo lui trước."
Dứt lời, ta không èm liếc hắn một cái, vòng vo cái thân, sải bước bước ra khỏi phòng ngủ. Ra khỏi phòng, nhìn thấy mọi người bên ngoài đều đang mở to mắt si ngốc nhìn ta, ta ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ra. Hóa ra những lời ta vừa mới nói, tất cả mọi người đều nghe thấy hết rồi.
Ta mỉm cười, cũng tốt, ta vốn không được như bọn họ hi vọng, cho bọn họ sớm thích ứng với hành động và cách sống của ta cũng tốt.
Ta liếc mắt nhìn Thu Ngữ, bước đi, nha đầu kia lúc đó mới thu hồi kinh ngạc bước đi theo ta.
Trận đại chiến này ta toàn thắng, cuối cùng đã sửa lại án sử sai uất ức của ngày ấy. Ta cười cười, đắc ý cất tiếng hát.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |