Em nói lại lần nữa xem nào! (cao H)
← Ch.15 | Ch.17 → |
Một nụ hôn ướt át chặn miệng của Tống Hạo Hiên lại, nhưng cũng không thể ngăn nổi sự xúc động vô bờ trong lòng anh.
Còn có cái gì vui vẻ hơn so với việc người bạn yêu cũng yêu bạn?
Tống Hạo Hiên khẽ đẩy Trần Khả Nhân ra, anh mở miệng vài lần nhưng lại không nói gì, cuối cùng anh vẫn giữ đầu Trần Khả Nhân và nhiệt liệt một lần nữa. Hơn nữa phần eo mạnh mẽ cứ thoáng cái lại đẩy lên khiến Trần Khả Nhân có cảm giác như là cưỡi ngựa, lên xuống như vậy làm cho cô có hơi khó chịu, nhưng lại có loại kích thích khó mà nói ra.
Mặc dù suy nghĩ của hai người không giống nhau, nhưng đều vô cùng xúc động, cuối cùng tình huống trận này nhiệt liệt hơn so với trước kia rất nhiều, chờ đến khi kết thúc thì đã hơn nửa tiếng.
Sau khi kết thúc thì Tống Hạo Hiên đã thay đổi bộ dạng gấp gáp trước đó, ôm Trần Khả Nhân đi tắm rửa với vẻ mặt nghiêm túc. Con người Tống Hạo Hiên này có lúc rất thích giả vờ đàng hoàng, dù bây giờ trong lòng anh rất là xúc động, xúc động đến mức muốn nhảy hát một bài, anh lại cần phải làm ra một dáng vẻ sạch sẽ và không hề có ham muốn nào.
Chỉ là anh kết thúc như vậy dọa Trần Khả Nhân sợ nhảy dựng lên, cô không biết Tống Hạo Hiên có phải đang tức giận vì câu nói trước kia không, trong lòng cô rối tung rối mù, lo lắng không thôi. Nhưng mà sau khi cô hơi bình tĩnh lại thì thấy cũng không tệ, dù sao sớm muộn gì đều phải chia tay thì cứ thừa cơ hội này mà nói chuyện đó ra...
Trần Khả Nhân yên lặng tự an ủi mình, đau dài không bằng đau ngắn, như bây giờ cũng...
Bên này Trần Khả Nhân suy nghĩ lung tung, thì bên kia Tống Hạo Hiên không hề lo lắng chút nào mà giúp cô tắm rửa, sau đó lau người cho cô rồi lấy chăn bông quấn cô lại, còn anh lại xuống giường mặc quần áo.
Tất nhiên Tống Hạo Hiên mặc quần áo là thể hiện cho tối nay anh không muốn làm cái gì hết, nếu là hai người lại trần truồng ôm nhau không chừng đêm nay không cần đi ngủ, thế nhưng anh định mặc quần áo cho mình trước, rồi mới lại mặc quần áo cho Trần Khả Nhân... Chỉ là hành động này của anh ở trong mắt Trần Khả Nhân lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Trần Khả Nhân dùng sức chớp chớp mắt để giấu đi những nỗi chua xót kia, rồi sau đó mới làm ra vẻ thoải mái nói: "Anh Tống, khi nào anh cần em rời đi?"
Tống Hạo Hiên cau mày quay đầu nhìn cô: "Ý gì?"
Trần Khả Nhân hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói ra: "Em biết anh đã có người trong lòng và cũng sắp kết hôn, dựa theo tính cách của anh thì có lẽ sau khi cưới anh sẽ không ở cùng với người phụ nữ khác nữa, cho nên em mới hỏi anh khi nào thì cần em rời đi."
Tống Hạo Hiên dừng cài cúc áo lại: "Em nói cái gì?"
Trần Khả Nhân tỏ ra ngoan ngoãn, rất kiên nhẫn mà giải thích lại và nói: "Không phải anh có người trong lòng sao? Cho nên sớm muộn gì em cũng phải rời đi! Anh yên tâm, em sẽ không liên lạc với anh nữa đâu và cũng sẽ không mang phiền phức đến cho anh, rất cảm ơn anh luôn chăm sóc em từ trước đến nay!"
Trần Khả Nhân còn tiếp tục lải nhải những chuyện khác, ý chính là ba năm này nhận được sự chăm sóc của Tống Hạo Hiên, không chỉ chữa khỏi bệnh cho mẹ cô mà còn mua nhà và trả phí đi học cho cô... Trần Khả Nhân thật sự cảm thấy mình đã nhận được nhiều rồi nên theo suy nghĩ của cô rằng đồ không nên lấy thì đừng lấy, ví dụ như ngôi nhà mà cô đang sống hiện giờ.
Nhìn Trần Khả Nhân thế này Tống Hạo Hiên không biết nên có biểu cảm gì.
Sau khi tiêu hóa nhiều thông tin như vậy, anh chậm rãi cởi cúc áo mà mình vừa cài xong ra: "Em nói lại lời vừa rồi xem."
Trần Khả Nhân không hiểu mà nhìn anh: "Vừa rồi không phải em nói... A..."
Môi bị người ta chặn lại, là một nụ hôn như dã thú gặm nhấm. Tống Hạo Hiên mặc kệ ngày bình thường có háo sắc bao nhiêu thì chưa bao giờ làm cô bị thương, lần này thật sự rất là tức giận, không quan tâm thì đã cắn lên bờ môi của cô một cái, mùi máu lan ra ở trong miệng hai người.
Tống Hạo Hiên thở dốc một hơi, mắt sáng như đuốc, hung hăng nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên anh lại bật cười, chỉ là nụ cười này còn đáng sợ hơn so với lúc anh tức giận: "Mấy phút trước còn bày tỏ với anh mà bây giờ lại muốn chia tay à? Bé ngoan, có phải em muốn rời khỏi anh không?"
Trần Khả Nhân hồi hộp liếm môi, lại không cẩn thận liếm đến vết thương, lập tức "a" một tiếng, trong lòng cảm thấy rất oan ức. Rõ ràng người này muốn kết hôn nên cô rời đi thì cũng rất bình thường, có ai muốn làm một người thứ ba bị người ta chửi rủa đâu chứ, nhưng hết lần này đến lần khác người này còn trách móc cô... Chuyện này sao mà cô lại không cảm thấy oan ức cho được chứ?
Cô càng nghĩ càng tủi thân, không nhịn được mà nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn lại, vừa tủi thân vừa đáng thương nói: "Anh Tống, anh cũng sắp kết hôn nên em không muốn dây dưa với anh... Em không muốn làm người thứ ba, cho nên... chúng ta đã từng gặp nhau thì cũng phải đến lúc chia tay thôi..."
Lúc này Tống Hạo Hiên mới nghe tin tức anh muốn kết hôn, vừa rồi anh bị câu rời khỏi của Trần Khả Nhân kia làm cho tức giận đến mức xém chút nữa đánh mất lý trí, sau đó hơi bình tĩnh lại rồi suy nghĩ vài lần mới nhớ đến bên trong lời nói của Trần Khả Nhân có hơi không thích hợp.
Anh ngắt lời Trần Khả Nhân và hỏi: "Kết hôn cái gì chứ? Người yêu nào chứ? Sao em lại biết?"
Trần Khả Nhân cắn môi: "Em biết là... lần trước anh nói với em là đi công tác, nhưng thật ra... thật ra anh đến thủ đô để ở cùng, cùng..."
Cuối cùng cô không nói thêm được câu nào nữa, che mặt rồi khóc lên.
Vốn dĩ vì lời nói này của cô mà Tống Hạo Hiên tức giận đến tái mặt, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của cô thì không tức giận nổi nữa. Anh vươn tay nâng đầu cô lên, vô cùng thương tiếc mà dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Rồi sau đó anh không thể làm gì khác mà chỉ đành thở dài: "Thật sự là một kẻ ngốc mà."
Sau đó, Tống Hạo Hiên lại đưa tay trượt vào chăn mềm, vuốt ve và chơi đùa trên cơ thể cô.
Trần Khả Nhân cũng không phải thật sự ngốc, nhanh chóng hiểu Tống Hạo Hiên định làm gì. Cô trừng lớn hai mắt, có lẽ không ngờ rằng Tống Hạo Hiên lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng hai người đều đã nói ra mà anh còn muốn làm vậy...
Cô tức giận nói: "Anh Tống!"
Tống Hạo Hiên không để ý lắm: "Nếu em đã nghi ngờ, chúng ta liền xử lý cho xong mối nghi ngờ này! Đúng lúc anh vẫn chưa mặc quần áo cho em, giờ rất thuận tiện..."
Trần Khả Nhân còn vùng vẫy, nhưng với sức lực của cô thì không thể ngăn cản Tống Hạo Hiên. Rất nhanh, Tống Hạo Hiên đã đưa c/ôn th/ị/t trong cơ thể cô mà không hề có màn dạo đầu, tiểu h/u/yệtkhô ráp khiến hai người đều có cảm giác không dễ chịu, nhưng Tống Hạo Hiên cũng không quan tâm nhiều như vậy, đè lên eo cô muốn đổi thành tư thế quỳ gối.
Trần Khả Nhân vẫn không phối hợp, tay nhỏ vừa cào vừa đánh, đôi chân nhỏ không ngừng đạp, ngược lại trong khoảng thời gian ngắn làm cho Tống Hạo Hiên khó khăn khi ân ái với cô.
Thế là vẻ mặt anh sa sầm lại, nở một nụ cười lạnh lẽo: "Trần Khả Nhân, có phải em muốn tạo phản không?"
Dáng vẻ này của Tống Hạo Hiên vẫn có sức uy hiếp, hù dọa cho Trần Khả Nhân không còn dám động đậy, Tống Hạo Hiên thừa cơ hội này liền ân ái với cô theo tư thế mà anh muốn.
Một đầu tóc lộn xộn ở phía sau càng làm nổi bật tấm lưng trắng nõn như ngọc, vòng eo tinh tế hơi sụp xuống, mà cặp mông như hai quả đào lớn nhô lên thật cao, ở giữa bờ mông cắm một cây c/ôn th/ị/t to dài và thẳng tắp, màu sắc thâm trầm tạo nên sự chênh lệch rõ ràng với người phụ nữ trắng nõn, càng khiến cho người đàn ông không khống chế nổi.
Trên thực tế anh cũng không muốn khống chế chính mình.
Tống Hạo Hiên cắm c/ôn th/ị/t vào hết này đến lần khác, mỗi lần cắm vào là nói với Trần Khả Nhân một câu.
"Còn muốn rời khỏi anh, hả? Anh cho em rời khỏi anh này!"
"Cái đồ ngốc như em lại không tin anh vậy sao?"
"Em không hỏi thì sao em biết anh không thích em? Em cũng không cho anh một cơ hội giải thích!"
...
Trần Khả Nhân bị làm đến mức phải thét lên, nghe thấy câu cuối cùng thì trong lòng vô cùng giật mình, tiểu h/u/yệt cũng mạnh mẽ co rút theo, kém chút nữa là kẹp Tống Hạo Hiên muốn bắn ra.
Người đàn ông đen mặt lại đánh lên mông cô mấy cái, thấy đôi mắt của Trần Khả Nhân lóe sáng không hề không ngần ngại chút nào mà nhìn anh, giọng nói cũng rất ngọt ngào: "Anh, anh Tống, anh, vừa rồi anh nói cái gì?"
Trong lòng Tống Hạo Hiên âm thầm mắng một câu, sau đó kéo cô lại hôn, âm thanh va chạm ở phía dưới ngày càng lớn, suýt chút nữa là khiến đầu cô đụng phải đầu giường thì kéo trở lại.
Trần Khả Nhân vẫn là không hề từ bỏ, chờ đến khi người đàn ông buông cô ra, trước tiên hỏi: "Anh Tống, vừa rồi, vừa rồi anh nói...A... Chậm, chậm một chút a... A a a... Quá nhanh..."
Tống Hạo Hiên quyết không cho cô nói chuyện, lực va chạm trước đó lơn hơn rất nhiều, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, làm cho Trần Khả Nhân càng ngày càng không thể chống đỡ được, miệng nhỏ không ngừng mở ra thở hổn hển. Không biết có phải bị ảnh hưởng lời nói trước đó không, Trần Khả Nhân dần dần có cảm giác, tiểu h/u/yệt cũng không còn khô sáp, tiếng va chạm cơ thể chậm rãi còn có xen lẫn với tiếng nước.
Trần Khả Nhân không chịu nổi, bụng dưới mạnh mẽ co quắp lại liền muốn cao trào, ai biết lúc này người đàn ông không muốn tùy tiện buông tha cô, thừa dịp cô cao trào bỗng nhiên mạnh mẽ làm, mật dịch phun tung tóe đều bị chặn ở trong bụng nhỏ thật sự vô cùng khó chịu, tiểu h/u/yệt bị căng không thể nào co lại bình thường được, làm cho Trần Khả Nhân khó chịu khóc lên.
Tống Hạo Hiên không hề bị lay động mà dùng khuôn mặt lạnh lùng lại lật cô trở về, đưa hai cái đùi cô kẹp ở trên vai mình, để cô gấp cả người lại dán chặt vào người anh, đầu nhũ hoa mềm mại dính sát vào chân, c/ôn th/ị/t ở phía dưới càng lúc càng sâu...
Vừa bắt đầu Trần Khả Nhân còn có thể hét lên, về sau thì cô dần mất hết sức lực mà trở nên mềm nhũn khi bị người đàn ông làm, đến khi người đàn ông làm một cách mạnh mẽ mới phát ra tiếng rên rỉ như mèo con.
Duy trì tư thế này có phần hơi lâu, hai chân dần dần mất đi cảm giác, Trần Khả Nhân khẽ khóc cầu xin tha thứ: "Anh, Anh Tống... Thật khó chịu, cầu xin anh... Ô a... Cầu xin anh tha cho em đi."
Không biết chữ nào đã kích thích Tống Hạo Hiên, anh hung hăng va chạm xém chút nữa thì Trần Khả Nhân nghĩ rằng bụng của mình bị xuyên thủng rồi, chỉ nghe người đàn ông nói: "Vẫn muốn gọi anh là anh Tống à?"
Trần Khả Nhân miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía anh, dường như không hiểu anh đang muốn nói gì.
Trái lại lúc này Tống Hạo Hiên lại dụ dỗ: "Chẳng phải đã nói rằng sẽ kết hôn sao? Gọi anh Tống nghe không thân mật, ngoan, đổi một tên gọi khác nào!"
Bỗng chốc Trần Khả Nhân mở to hai mắt.
Kết hôn? Với cô sao? Thật sự không phải cô đang nằm mơ đó chứ?
← Ch. 15 | Ch. 17 → |