Hứng thú
← Ch.12 | Ch.14 → |
Sau Tiếu Phàn, ba mẹ Tiếu cũng buông xuống chuyện lúc trước đặc biệt bay tới, thành ý cùng áp lực đều là mười phần. Ba mẹ của Phỉ Phỉ nghe tin này cũng tức tốc đến, cha mẹ hai nhà biết mặt một lần, chính thức định xuống hôn lễ của Phỉ Phỉ cùng Tiếu Phàn.
Phỉ Phỉ định kiên trì đến ba tháng mới từ chức, Tiếu Phàn cũng không có ý kiến, nhưng bốn người già đều không ủng hộ việc cô mang thai còn tiếp tục làm việc. Dưới áp lực của hai phe, cuối cùng Phỉ Phỉ vẫn phải viết đơn từ chức.
Ngày đó Phỉ Phỉ cùng Tiếu Phàn lên đường về thành phố B, Lương Kiều đi sân bay tiễn bọn họ, dọc theo đường đi trước sau hỗ trợ cầm hành lý khuân đồ, hi hi ha ha nói đùa, không nhìn ra tâm tình có chút ảnh hưởng nào.
Ngược lại Phỉ Phỉ liên tục rầu rĩ không vui, trước khi lên máy bay đột nhiên ôm cổ cô khóc lớn: "Đại Kiều, mình không bỏ được cậu..."
"Mình cũng vậy không bỏ được cậu..." Lương Kiều nhẹ nói.
Phỉ Phỉ khóc đến chết đi sống lại, dụ dỗ đều dỗ không được, Lương Kiều liền liên tục ôm cô, vỗ nhè nhẹ trên lưng. Tiếu Phàn đứng một bên nhìn rất lâu, thở dài.
Cuối cùng thời gian không kịp, Tiếu Phàn cưỡng chế lôi Phỉ Phỉ từ trên người Lương Kiều ra, kéo cô đi lên máy bay. Phỉ Phỉ khóc nói lời tạm biệt với cô: "Đại Kiều mình đi... Cậu nhớ mình thì đến tìm mình!"
"Tạm biệt, bảo bối." Lương Kiều dùng sức phất tay với cô, trên mặt vẫn là nụ cười.
Nhưng mà chờ đến lúc Phỉ Phỉ khóc bù lu bù loa bị Tiếu Phàn dắt đến cửa máy bay, mũi cô cũng đau xót, cuối cùng không nhịn được, lăn xuống hai hàng lệ.
Mẹ nó, rất nhiều năm rồi không có khóc... Lương Kiều cúi đầu rơi nước mắt, đè nén chua xót cuồn cuộn không thôi trong lòng, đến lúc ngẩng đầu lên, đã lại là bộ dáng khoe khoang tự tin.
Cửa lên máy bay đã đóng không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô xoay người, bước nhanh tránh ra.
Cách đó không xa trước cây cột hình tròn, Quan Hành mang một cặp kính mát, một chân chống đỡ tường, tư thái nhàn nhã nghiêng dựa.
Lúc Lương Kiều đi nhanh qua đây, anh đứng thẳng người, động tác thong thả mà tiêu sái tháo kính râm xuống, thoáng bước về phía trước một bước, cầm kính râm tay ngăn ở trước người của cô.
"Cô..." Khóe miệng anh nhếch lên, kéo ra một bộ dáng tươi cười không đếm xỉa đến ai, lại ngơ ngẩn trong tích tắc khi thấy vành mắt đỏ khi cô ngẩng đầu lên.
F*ck? Người phụ nữ này cũng khóc cơ à?
Kính râm được chế tạo hoàn mỹ để ngang trước ngực Lương Kiều, tròng kính màu xanh sẫm, gọng kính màu vàng kim, chất liệu vừa thấy đã biết không giống với cái cô mua mười đồng ở cửa hàng vỉa hè.
Lương Kiều giương mắt nhìn tên đàn ông cặn bã âm hồn bất tán này, tự động coi vẻ khiếp sợ trong mắt anh ta là kinh diễm về vẻ đẹp của mình, sau đó vô cùng không khách khí nhận lấy kính râm, đeo lên. (Linh Đang: =. = cạn lời rồi----)))
"Cảm ơn." Cô thận trọng nói cảm ơn, đẩy cánh tay còn chưa kịp thu lại của người đàn ông, lướt qua anh đi đến cổng chính.
Qua hai giây Quan Hành mới phản ứng kịp, ở phía sau tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Khi nào thì tôi nói qua muốn tặng cho cô!"
Có phải người phụ nữ này bị bệnh hay không?
"Ôi!" Chính là đang nổi giận, bả vai thình lình bị người ta vỗ một cái, Khúc San San mặc váy dài chống tay ở bả vai anh nghiêng đầu, tò mò nhìn quanh, nhưng mà chỉ thấy một bóng lưng khoe khoang soái khí, "Cậu bị làm sao vậy? Sao lại đến gần mỹ nữ?"
Ngượng ngập cái rắm! Vẫn chưa từng thấy qua da mặt người phụ nữ nào dày như vậy!
Quan Hành tức giận tới mức lý sự, nhận lấy vali hành lí nhỏ của Khúc San San, thực sự muốn nổi điên, nhíu mày: "Chỉ có chút hành lí ít ỏi này mà cậu cũng không biết xấu hổ bảo tôi đến đón sao? Hiện tại lão tử trăm công nghìn việc, bề bộn bù đầu được hay không!"
"Hừ! Cậu chẳng khác gì với mấy người phụ nữ suốt ngày lải nhải hàng vạn chữ!" Khúc San San đánh anh một quyền, "Tôi lặn lội đặc biệt giúp cậu mang đồ đến, cậu có biết cái gì là tri ân báo đáp không!"
Quan Hành yên lặng thu lại cơn tức, nhếch nhếch miệng, kéo vali hành lý cùng cô ta sóng vai đi ra ngoài: "Thân thể của ông nội vân khỏe đúng không?"
"Rất tốt, thân thể vẫn khỏe mạnh, nhưng chỉ muốn cậu qua." Khúc San San nói: "Tôi vừa vào nhà họ Quan ông nội đã ngó ra phía sau lưng tôi, kết quả đằng sau không có ai, cậu cũng không biết vẻ mặt ông khi đó có bao nhiêu thất vọng đâu. Chao ôi, cậu đứa con bất hiếu... Không đúng, là đứa cháu bất hiếu! Đã hơn nửa năm cậu không trở về rồi có đúng không? Tôi bảo cậu lần này cũng tôi về đi, cậu còn không chịu."
Quan Hành rũ mắt xuống: "Chờ một chút đi. Tháng sau không phải là có hội nghị giao lưu kiến trúc quốc tế sao, đến lúc đó trở về cũng không muộn."
"Tự cậu xem xét đi, dù sao tôi cũng đã nói là sẽ dẫn cậu tới rồi."
Quan Hành dừng xe ở ngoài sân bay, Khúc San San đi nhanh hơn anh hai bước, mở cửa xe cạnh vị trí lái trực tiếp ngồi vào. Quan Hành đi vòng qua phía sau xe, bỏ vali hành lí của Khúc San San vào trong.
Cách trạm dừng bắt taxi hơn một trăm mét, một cô gái mặc áo ngoài màu xanh lục đang dửng dưng đứng ở đường cái hình răng cưa, kính râm vừa cướp từ tay anh bị cô tùy ý cầm trong tay, một tay khác chống cằm, đối diện với mặt đất ngẩn người, nhìn qua tinh thần cũng khó có lúc sa sút như vậy.
Quan Hành liếc mắt vài lần, ngồi trên xe, từ từ hạ cửa sổ xuống. Anh nổ máy xe, chậm rãi lướt qua trước mặt Lương Kiều, nhưng đến mí mắt cô còn chẳng thèm buồn nâng lên một cái.
Bóng dáng của cô gái trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ, trong lòng Quan Hành không hiểu sao sinh ra một cỗ bực bội, kéo cửa sor lên, đạp chân ga.
"Cậu về nhà hay là trực tiếp đến công ty?" Lái xe một lúc lâu lâu, Quan Hành mới nhớ tới hỏi Khúc San San.
Khúc San San đang cầm hộp phấn lót trang điểm lại, suy nghĩ một chút nói, "Đi công ty đi, về nhà quá phiền toái, cũng không nhọc đến Quan Tổng ngài trăm công nghìn việc."
Cô ta công tác ở bộ phận PR của Quan Ý, lần này lặn lội tới thành phố B thực ra là vì công việc, thuận tiện giúp Quan Hành mang vài đồ mà ông nội đưa cho mang về.
Quan Hành "Chậc" một tiếng, "Tôi chỉ nói chuyện như vậy, cậu mang thù làm gì? Tan tầm tôi đưa cậu trở về, hài lòng không, đại tiểu thư?"
"Như bình thường đi, thái độ vô cùng không thành khẩn, chỉ có thể đánh cậu nhẹ tay, một phần là vì tình bạn của chúng ta." Khúc San San trang điểm xong, cất đồ vào trong túi xách, trực tiếp mở ngăn đồ phía trước, lấy chai nước tinh khiết từ bên trong ra uống.
Quan Hành liếc qua, không nhịn được nói: "Tại sao phụ nữ các cậu đều không khách khí như thế?"
"Tôi, phụ nữ, chúng tôi?" Trong nháy mắt Khúc San San bắt lấy trọng điểm, gằn từng chữ nói lại, sau đó giơ ngón trỏ chỉ vào anh, móng tay được sơn sặc sỡ còn suýt nữa chọc vào mặt anh: "Quả nhiên cậu lại thông đồng với mỹ nữ có đúng hay không? Ai? Giao ảnh chụp ra không tôi giết!"
Quan Hành một phen đẩy tay cô ta ra: "Tôi nói sai mà thôi."
Sau khi đến công ty, Khúc San San trực tiếp để hành lí trên xe Quan Hành, hai người đón thang máy lên lầu. Bộ phận PR ở tầng trệt cao hơn không ít so với Quang Diệu, Quan Hành ra khỏi thang máy trước, trước khi cửa thang máy đóng lại hô một câu: "Tan tầm tôi đến tìm cậu!"
Đầu Quan Hành cũng không quay lại giơ tay làm ra dấu OK, chứng tỏ mình biết rồi.
Khi anh đến phòng làm việc, vừa vặn thấy Trương Vĩ đang lén lén lút lút tiến vào đó. Quan Hành chạy thật nhanh tới, lặng lẽ kéo cửa ra một khe nhỏ, bên trong Trương Vĩ đang vểnh cái mông bên cửa sổ không biết làm gì.
"Cậu đang làm gì vậy?" Quan Hành đi tới, hô một tiếng.
"F*ck!" Trương Vĩ bị hù dọa thiếu chút nữa làm đổ chậu hoa, cầm trong tay một cái xẻng nhỏ, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực, "Lão đại, suýt nữa thì anh hù chết tôi!"
Quan Hành đến gần nhìn, được rồi, thì ra là cậu ta bón phân cho cây cảnh.
Nhàm chán!
Anh đi đến sau bàn làm việc, ngồi xuống ghế ông chủ của mình, xoay hai vòng, liếc xéo Trương Vĩ: "Cậu làm việc gì trái với lương tâm à, sao lại căng thẳng như thế?"
"Xuỵt - -" Trương Vĩ làm ra bộ dạng như ăn trộm, quay đầu lại xem xét, thấy người mở cửa ra là Quan Hành mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, "Tôi đã mượn cái này từ chị Phương, để cây hoa nhỏ của chúng ta trở nên mập hơn."
Quan Hành khinh bỉ hừ một tiếng, không thèm để ý tới anh ta nữa. Nhìn bộ dáng hèn hạ bỉ ổi kia, khẳng định là trộm.
Mất mặt!
Trương Vĩ tiếp tục hát bài ca âu yếm bón phân cho cây cỏ nhỏ, Quan Hành dựa vào trên ghế của sếp, chậm chạp xoay, ngón tay vị trên tay vịn gõ câu được câu không, ánh mắt nhìn ra xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, anh đột nhiên ngồi phắt dậy, "Lần trước bảo cậu tra tài liệu về (Duyệt Kỷ) đâu?" Anh lật tìm trong chồng văn kiện được để gọn gàng trên bàn nhưng không tìm thấy: "Cậu để chỗ nào?"
Trương Vĩ giơ chậu hoa có hơi mơ hồ: "Không phải là anh bảo tôi ném đi sao?"
"Tôi bảo cậu ném thì cậu liền ném?" Quan Hành nguy hiểm hé mắt, cánh tay ôm ở trước ngực, làm bộ lãnh đạo bắt đầu giáo huấn, "Khi đó tôi không muốn xem, liền chứng minh rằng về sau cũng không muốn xem sao? Cậu không giữ lại chút đầu óc của mình để phòng ngừa vạn nhất (nhỡ ra) sao?"
Trương Vĩ phẫn nộ dùng cái xẻng chỉ chỉ anh: "Cũng biết anh sẽ làm ra bộ dáng này với tôi! Tôi không có ném! Vẫn giữ lại!"
Quan Hành hừ một tiếng: "Vậy còn không mau đi lấy!"
"Nhà tư bản vạn ác!" Kỳ thật muốn chửi anh ta có bệnh, nhưng mà không! Dám! Mắng!
Trước khi ra cửa Trương Vỹ dùng sức trừng mắt liếc anh một cái, Quan Hành đưa tay ra dấu sẽ đánh người, hù dọa cậu ta lập tức đóng cửa chạy ra.
Thời gian một buổi trưa qua rất nhanh, lúc tan việc, Khúc San San liền đeo túi xách của mình đến tầng 7 nơi Quan Hành làm việc. Cùng là đồng nghiệp của một công ty, đối phương không chỉ là đại mỹ nữ, còn là bạn tốt của sếp nhà mình, nhân viên của Quang Diệu đều rất quen thuộc với Khúc San San, mỗi một người đều nhiệt tình chào hỏi với cô ta.
Khúc San San giống như gặp người hâm mộ ân cần chào hỏi"Xin chào", trực tiếp đi đến phòng làm việc của Quan Hành, đẩy cửa ra, ngó đầu vào cười hì hì hỏi: "Cậu xong chưa?"
Quan Hành đang xem tập văn kiện lập tức buông tập giấy A4 xuống, cầm một tập văn kiện màu đen khác che lên.
Con ngươi Khúc San San chuyển nhanh một cái, đây là đang xem thứ không muốn để cho người khác biết có đúng hay không?
"Cậu chờ tôi một chút." Quan Hành đứng lên, thuận tay gỡ áo khoác mặc vào, một bên cài cúc áo lại đi ra ngoài, "Còn có chuyện cần dặn dò, tôi đi nhanh rồi trở lại."
"Được, cậu đi đi." Khúc San San nhu thuận đi đến ghế sofa để tiếp khách ngồi xuống.
Chờ cửa vừa đóng lại, cô ta lập tức đứng lên, rón ra rón rén chạy đến trước bàn làm việc rộng rãi, một bên cảnh giác nhìn chằm chằm cửa, một bên rút tờ văn kiện vừa bị Quan Hành che đậy ra.
Ở giữa là một hàng chữ in hoa đậm: Thông tin về nhân sự của tòa soạn Duyệt Kỷ.
"Ồ?" Tại sao cậu ta lại xem tin tức nhân sự của Duyệt Kỷ?
Khúc San San nghi ngờ tiếp tục xem phía dưới- -
Tính danh: Lương Kiều; giới tính: Nữ; tuổi: 25...
Góc trên bên phải là ảnh chụp cùng những thông tin cơ bản về người này: Mặc đồ cho nhân viên văn phòng màu đen mỉm cười với ống kính, hào phóng mà tự tin, ngũ quan rõ ràng, còn mang theo một chút anh khí mà phụ nữ bình thường ít có, ánh mắt lại đẹp theo kiểu lạnh lùng, đuôi mắt hơi nhếch lên, hết sức quyến rũ người.
Lương Kiều?
Chân mày Khúc San San cau lại, tại sao giữa bọn họ lại có quan hệ?
← Ch. 12 | Ch. 14 → |