Vay nóng Homecredit

Truyện:Hơn Cả Hôn Nhân - Chương 48

Hơn Cả Hôn Nhân
Trọn bộ 67 chương
Chương 48
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)

Siêu sale Lazada


Lưu Tân Kiệt vừa nghe thấy thư ký Đỗ nói vậy, liền mỉm cười đồng ý ngồi xuống chiếc ghế đối diện với thư ký Đỗ, im lặng chờ thư ký Đỗ mở miệng.

Thư ký Đỗ nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn kịp thời gian bèn nói luôn: "Tiểu Lưu à, cô cũng biết, các cơ quan đơn vị bình thường khác không thể so sánh với đơn vị chúng ta, có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Chu thị trưởng đó. Cho nên, cô cũng đừng trách tôi là lão già nhiều chuyện. Tiểu Lưu à, ngày thường cô vẫn nên chú ý hơn đến những lời nói và hành động của mình cho thỏa đáng, chẳng hạn như cách ăn mặc có phải hay không nên giản dị hơn một chút? Đơn vị của chúng ta cũng đã phát đồng phục, tôi thấy cô rất ít khi mặc, nếu cứ mãi như vậy cũng không phải là chuyện hay. Hơn nữa cô là một trợ lý thư ký, lại còn là được điều tạm đến đây để hỗ trợ, vẫn là không nên thường xuyên ra vào văn phòng của Chu thị trưởng, cô thấy có phải hay không?"

Lưu Tân Kiệt nghiêm túc nghe thư ký Đỗ nói xong, bỗng chốc phì cười một tiếng vui vẻ, cô ta nói: "Thư ký Đỗ, tôi còn tưởng là có chuyện gì chứ, hóa ra lại là vì chuyện này. Tôi cũng biết chuyện Chu thị trưởng sắp được bổ nhiệm quyền thị trưởng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài ấy. Còn về chuyện mặc đồng phục mà ngài nói, tôi cũng không dám dối gạt ngài, tôi đã đánh mất bộ đồng phục trong quá trình chuyển đồ đạc khi được điều đến đây, tôi cũng đã báo văn phòng xin làm lại một bộ rồi."

Sau đó tạm dừng trong chốc lát lại nói tiếp: "Thư ký Đỗ, tôi cũng muốn nói vài câu. Trong xã hội bây giờ nam chưa cưới, nữ chưa gả cho dù có xảy ra cái gì đó cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa nếu thật sự đến được với Chu thị trưởng, để tránh nảy sinh những vẫn đề cần phải lo lắng, tôi sẽ chủ động xin được chuyển đi nơi khác, như vậy cũng không được sao? Tôi biết ngài đang suy nghĩ điều gì, ngài nghĩ đến mối quan hệ của chị gái tôi và Chu thị trưởng đúng không? Kỳ thật, hai người bọn họ sớm từ tám trăm năm trước đã không qua lại rồi, ngài cũng không thể vì vậy mà không để cho tôi theo đuổi hạnh phúc của mình nha. Như thế không khỏi rất giáo điều rồi, ngài nói có đúng không?"

Thư ký Đỗ nghe Lưu Tân Kiệt nói như vậy, liền cười cười chấm dứt đề tài này: "Tôi chỉ nói như vậy thôi, tin rằng cô cũng là người thông minh, nhất định sẽ không làm chuyện gì sai, cô đi làm việc trước đi, khi nào Chu thị trưởng đến, trà này tôi mang vào là được rồi."

Sắc mặt Lưu Tân Kiệt càng lúc càng thay đổi, nhưng mà cũng không lại tiếp tục phản bác lời nói của thư ký Đỗ. Người đàn ông này rõ là lắm chuyện, đi xen vào việc của người khác, anh ta cho rằng bản thân mình là Đại tổng quản sao? Lưu Tân Kiệt bực mình nghĩ thầm, đến một lúc nào đó cô ta sẽ nắm lấy cơ hội mà thu thập thư ký Đỗ một phen.

Thư ký Đỗ nhìn bóng lưng của Lưu Tân Kiệt rời đi, trong lòng thầm cười lạnh, muốn phụ lòng tốt của người khác đúng không? Mình có thể trụ lại bên người Chu Cẩn Vũ nhiều năm như thế, vậy thì cũng phải là người có năng lực rồi, đâu phải là kẻ chỉ biết ngồi không. Mà Lưu Tân Kiệt thì thế nào nhỉ, cô ta ỷ vào trong nhà có chút quyền thế liền không coi ai ra gì, xem ra bản thân mình càng phải ra sức ủng hộ Hạ Chân Ngọc, nếu không một khi Lưu Tân Kiệt thực sự có gì đó với Chu thị trưởng, chính mình cũng chẳng còn cái gì tốt mà ăn, chỉ hy vọng Hạ Chân Ngọc có thể hăng hái tranh giành.

Sau đó ông ta lại nghĩ có lẽ trước tiên không cần nhắc đến chuyện của Lưu Tân Kiệt với Chu thị trưởng, dù sao chuyện này rất riêng tư, nói ra lại chẳng may làm cho Chu Cẩn Vũ mất hứng sẽ không tốt, đành phải tùy cơ ứng biến thôi.

Ba ngày sau Hạ Chân Ngọc nhận được điện thoại của Quách chủ nhiệm. Trong điện thoại giọng nói của Quách chủ nhiệm có phần tiếc nuối: "Tiểu Hạ à, cô nói xem, cô đang làm ở chỗ tôi rất tốt, làm sao lại phải muốn đổi công tác chứ? Haizz, nếu cô đã khăng khăng muốn từ chức, tôi cũng không thể không biết tốt xấu mà gây khó khăn cho cô, dù sao cô cũng công tác ở đơn vị này nhiều năm rồi, nhưng mà tôi thật sự là có chút luyến tiếc khi để cho cô đi. Đây cũng là một tổn thất rất lớn đối với đơn vị. Còn nữa, cái hợp đồng kia cô cũng không cần phải quan tâm, tôi đã bảo Chu chủ nhiệm hủy bỏ rồi. Sau này cô phải thường xuyên quay lại thăm chúng tôi nhé, ha ha!"

Hạ Chân Ngọc cười cười nói: "Cảm ơn Quách chủ nhiệm, mấy năm nay may mà nhờ có ngài chiếu cố, tôi mới có thể tiến bộ nhanh như vậy. Ngài yên tâm, bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào ngài đều là lãnh đạo cũ của tôi, về điều này Chân Ngọc chắc chắn không bao giờ quên."

Những lời cần nói đã nói, cũng xem như trọn vẹn mấy năm tình nghĩa này, mặc dù trong quãng thời gian đó Quách chủ nhiệm chưa bao giờ quan tâm quá mức tới cô. Lúc này đoán chừng là nhờ có sự ủy thác của Chu Cẩn Vũ mà Quách chủ nhiệm tạm thời cũng không làm khó cho cô. Cho nên Hạ Chân Ngọc đối với Quách chủ nhiệm, kỳ thật cũng không bận tâm nhiều lắm.

Hai bên đều vui vẻ cúp điện thoại, Quách chủ nhiệm lại lắc đầu cảm thán một phen, tại sao mình không thể giữ lại một phúc tướng như Hạ Chân Ngọc chứ, cô chính là người càng ngày càng được Chu Cẩn Vũ sủng ái đó. Tiếp theo ông ta lại ở trong lòng mắng Chu chủ nhiệm một phen, thầm nghĩ có lẽ bây giờ văn phòng cũng nên đổi một người thông minh hơn một chút rồi.

Lại hai ngày nữa trôi qua, Hạ Chân Ngọc quyết định đi đến ngân hàng báo danh, cô cũng không định gọi điện thoại cho Chu Cẩn Vũ, đoán chừng anh cũng đang rất bận rộn không có thời gian để quan tâm đến cô.

Khi đến trước cửa ngân hàng, Hạ Chân Ngọc lại cảm thấy bản thân mình có chút lỗ mãng, đáng nhẽ cô nên gọi điện thoại đến trước, hơn nữa Chu Cẩn Vũ đã lưu cho cô số điện thoại di động của giám đốc Tôn, người ta bận rộn vậy liệu có trách cô vì đã không gọi điện thoại hẹn trước thời gian gặp mặt không nhỉ?

Hạ Chân Ngọc đứng ở trước cửa ngân hàng có chút do dự, bên ngoài rất lạnh, sau đó cô đi vào trong đại sảnh của ngân hàng, cô nghĩ không biết có nên để lần khác lại tới hay không.

Vừa đứng trong chốc lát thì có một nhân viên lễ tân ở khu vực đại sảnh bước tới, thái độ cực kỳ thân thiết hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô muốn thực hiện loại hình giao dịch gì?"

Hạ Chân Ngọc ngượng ngùng vội vàng nói: "Tôi không phải đến đây để làm giao dịch, tôi đến tìm người."

Đối phương có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Hạ Chân Ngọc một cái, nhưng thái độ vẫn thật là nhiệt tình: "Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, nếu có vấn đề gì khác liên quan đến giao dịch cô có thể tìm tôi." Nói xong cô ta liền trở lại vị trí cũ của mình.

Hạ Chân Ngọc ngồi ở khu vực ghế chờ của ngân hàng, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho giám đốc Tôn, nếu không gọi thì làm sao biết được người ta đang bận việc hay là có thời gian rảnh chứ.

Cô có chút khẩn trương bấm điện thoại, một lúc lâu sau mới thấy đối phương nghe máy: "Alo, ai đấy?"

Hạ Chân Ngọc nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi, ngài là giám đốc Tôn phải không?"

Đối phương do dự một chút mới trả lời: "Là tôi, cô là ――?"

Hạ Chân Ngọc nói: "Xin chào giám đốc Tôn. Tôi là Hạ Chân Ngọc, là Chu, Chu thị trưởng bảo tôi gọi điện thoại cho ngài."

Giám đốc Tôn phản ứng cực nhanh, giọng điệu lập tức trở nên nhiệt tình vô cùng: "A, tôi nhớ ra rồi, cô chính là Tiểu Hạ đúng không? Ha ha, tôi vẫn luôn chờ điện thoại của cô đó, rốt cuộc là cũng chờ được rồi, không phải là cô muốn tới báo danh đó chứ?"

Hạ Chân Ngọc vội vàng nói: "Giám đốc Tôn, bây giờ tôi đang ở trong đại sảnh ngân hàng của ngài rồi. Là do tôi có chút mạo muội, đáng nhẽ ra tôi nên gọi điện thoại cho ngài trước, nếu ngài đang bận việc, ngày hôm khác tôi lại đến."

Giám đốc Tôn nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Là do tôi sơ suất, bây giờ quả thực là tôi không có ở ngân hàng. Như vậy đi, cô hãy ở đại sảnh chờ trong chốc lát, tôi sẽ gọi điện thoại bảo người xuống dưới đón cô. Trăm ngàn lần không cần phải phải khách khí, chúng ta đều là người một nhà." Sau đó ông ta lại trấn an Hạ Chân Ngọc vài câu, bảo cô nhất thiết đừng có rời đi, ông ta sẽ lập tức phái người xuống đón.

Hạ Chân Ngọc nói lời cảm ơn và đồng ý với giám Tôn là cô sẽ ở đại sảnh chờ, sau đó liền cúp điện thoại. Một thoáng chốc cô nhìn thấy ở bên trái đại sảnh có một thang máy làm bằng kính trong suốt đang đi xuống, cửa kính được khóa bằng mật mã. Cô thấy được từ trong tháng máy có hai người đàn ông trung niên dáng vẻ hốt ha hốt hoảng. Xuống đến nơi bọn họ cuống cuồng bấm mã khóa ở trước cửa giống như hận không thể phá cửa để mở ra.

Hạ Chân Ngọc đoán có lẽ đó chính là hai người tới đón cô, liền đứng lên nghênh đón. Nhân viên trong đại sảnh thấy hai người này thì đều chào hỏi, nhưng bọn họ hoàn toàn không để ý tới, chỉ nhìn về phía Hạ Chân Ngọc rồi nhanh chóng bước qua. Người đàn ông tới trước vừa cười vừa hỏi: "Là Hạ Chân Ngọc, Hạ tiểu thư phải không?"

Hạ Chân Ngọc gật gật đầu, không biết nên xưng hô như thế nào với hai người kia, đành phải đứng nguyên ở đó mỉm cười.

Lã Văn Đào nhìn cô gái trước mắt, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy cô chính là một người điềm đạm dịu dàng, mặc dù không phải là cực kỳ khiến mọi người chú ý nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu, dễ dàng có cảm tình. Vừa rồi ông ta nhận được điện thoại của giám đốc Tôn, nói là người mà mấy ngày hôm trước được sắp xếp vào đây làm đang chờ ở đại sảnh, còn không ngừng dặn dò, người được sắp xếp này là người nhà của lãnh đạo chủ chốt trong thành phố.

Người nhà, mối quan hệ này không thể không khiến cho người ta xem trọng, mặc dù trong ngân hàng cũng có không ít người dựa vào mối quan hệ mà được vào làm, nhưng người khiến cho ngay cả giám đốc Tôn cũng khẩn trương, lo sợ không đón tiếp kịp thời chu đáo như vậy, xem ra bản thân mình cũng phải cẩn thận một chút mới tốt.

Đứng ở bên cạnh Lã Văn Đào là chủ nhiệm văn phòng, Dư Tất Đạt, ông ta cười nói: "Chúng tôi gọi cô là Tiểu Hạ được chứ? Vị này là Phó giám đốc ngân hàng chúng tôi, Lã Văn Đào, tôi là chủ nhiệm văn phòng, tôi họ Dư, Dư Tất Đạt."

Hạ Chân Ngọc vội vàng nói: "Xin chào Phó giám đốc Lã, chủ nhiệm Dư, để cho hai người phải tự mình xuống dưới một chuyến thật sự là ngại quá."

Hai người kia đều cười nói không cần khách khí, lúc này những người khác ở trong đại sảnh mặc dù vẫn đang làm việc bình thường, nhưng đều dùng ánh mắt tò mò cùng hâm mộ nhìn Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc cùng Phó giám đốc Lã và Dư chủ nhiệm đi vào trong thang máy lên tầng 12. Phó giám đốc Lã nói: "Tiểu Hạ, tôi sẽ không đi cùng hai người, mọi công việc cụ thể tôi đã bảo Dư chủ nhiệm sắp xếp rồi, nếu có khó khăn gì hay có yêu cầu gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."

Hạ Chân Ngọc nói lời cảm ơn, liền cùng Dư chủ nhiệm đi ra khỏi thang máy. Dư chủ nhiệm cười nói: "Đây là trụ sở chính của chúng tôi, cho nên nhân viên của các bộ phận khá là đông, tổng cộng có 22 tầng, tầng này cơ bản đều là nhân viên văn phòng, không có yêu cầu gì về phương diện nghiệp vụ ngân hàng. Trước tiên cô hãy đi đến phòng làm việc của tôi điền vào mấy bảng kê khai, sau đó lúc nào cô rảnh thì cô đem bộ hồ sơ trước kia chuyển qua đây để làm tập hồ sơ lưu trữ, đến lúc đó dễ làm các loại bảo hiểm."

Hạ Chân Ngọc trả lời 'vâng', sau đó cùng Dư chủ nhiệm đi vào phòng làm việc của ông ta. Dư chủ nhiệm cầm bảng kê khai lý lịch đưa cho Hạ Chân Ngọc điền vào, còn bản thân ông ta thì đi ra ngoài gọi điện thoại cho Phó giám đốc Lã.

Chờ điện thoại thông Dư chủ nhiệm nói: "Phó giám đốc Lã, sắp xếp vị trí công tác cho cô gái Hạ Chân Ngọc này như thế nào đây? Giám đốc Tôn có dặn gì không?"

Phó giám đốc Lã nói: "Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, mấy ngày hôm trước giám đốc Tôn cũng chỉ nói ra một câu, ý tứ chính là muốn sắp xếp một vị trí công tác thật tốt, anh tìm một công việc dễ dàng, không có gì trở ngại để cho cô ấy làm đi."

Dư chủ nhiệm đồng ý, rồi lại hỏi: "Ngài đừng trách tôi lắm chuyện, nhưng cô gái Hạ Chân Ngọc này rốt cuộc có bối cảnh gì, ngài có biết không?"

Phó giám đốc Lã nói: "Nếu tôi đã biết rõ còn không trực tiếp nói cho anh biết sao, lại còn phải do dự không biết sắp xếp công việc như thế nào sao? Chờ giám đốc Tôn quay về rồi nói sau, trước hết anh hãy cứ đón tiếp cho thật tốt đi."

Dư chủ nhiệm cúp điện thoại di động quay về phòng làm việc, nghĩ rằng không phải là họ hàng thân thích của giám đốc Tôn rồi, nếu như vậy mình thật đúng là phải nịnh hót một chút mới tốt.

Hạ Chân Ngọc điền xong bảng kê khai liền đưa cho Dư chủ nhiệm. Dư chủ nhiệm cười nói: "Tiểu Hạ, nếu cô không để bụng tôi muốn hỏi cô một câu."

Hạ Chân Ngọc nói: "Ngài hỏi đi."

Dư chủ nhiệm suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi muốn hỏi cô một chút, cô không phải là họ hàng của giám đốc Tôn đúng không, có gì cô đừng giận nha."

Hạ Chân Ngọc cười nói: "Không có việc gì, tôi không phải là họ hàng của giám đốc Tôn."

Dư chủ nhiệm thấy Hạ Chân Ngọc chỉ trả lời câu hỏi, cũng không có nói thêm điều gì, ý thực rõ ràng là không muốn nói đến chuyện cô ấy có quan hệ gì mà xin được vào đây. Ông ta cũng không hỏi nhiều, liền chuyển sang đề tài khác, nói cho Hạ Chân Ngọc biết mã mở khóa và cách mở, tiếp đó ông ta đưa cô đi chỗ làm việc sau này.

Hai người đi vào một gian phòng ở bên trên cánh cửa có đề biển 'Văn phòng'. Ở bên trong có bốn người đang ngồi nói chuyện phiếm, thấy Dư chủ nhiệm tiến vào, một người phụ nữ trong số bọn họ liền đứng lên cười nói: "Cơn gió nào đem Dư đại chủ nhiệm của chúng tôi thổi tới đây vậy, ngài mau ngồi đi."

Dư chủ nhiệm nói: "Cô thật đúng là không biết lớn nhỏ, có một đồng nghiệp mới tới đấy, đừng dọa người ta."

Lúc này những người khác mới đem lực chú ý đặt trên người Hạ Chân Ngọc, người phụ nữa vừa lên tiếng kia lập tức lôi kéo Hạ Chân Ngọc nói: "Thật tốt quá, chỗ chúng ta không có ai còn trẻ tuổi như vậy đâu, nhìn xem dáng vẻ thật thanh tú. Chị tên là Ngô Ngọc Vinh, em cứ gọi chị Ngô là được."

Hạ Chân Ngọc mỉm cười lần lượt chào hỏi, lúc này Dư chủ nhiệm mới nói: "Tiểu Hạ à, đây là phòng nhàn nhã nhất ở chỗ chúng tôi, chủ yếu là phụ trách về hậu cần, thời gian cũng không bị gò bó, mọi người ở đây đều rất nhiệt tình."

Ngô Ngọc Vinh vừa nghe Dư chủ nhiệm nói xong, lập tức nói: "Dư chủ nhiệm, những lời này của ngài là không đúng rồi, cái gì gọi là nhàn nhã nhất chứ, tại sao ngài không nói phòng chúng tôi có cống hiến rất lớn nhỉ?"

Dư chủ nhiệm cười cười lắc đầu không nói thêm lời nào với Ngô Ngọc Vinh, ông quay sang bảo Hạ Chân Ngọc ở lại để làm quen một chút, sau đó cũng có thể trực tiếp về nhà, ngày mai chính thức đi làm. Hạ Chân Ngọc đáp ứng, rồi đi theo tiễn Dư chủ nhiệm ra khỏi phòng, sau đó mới quay lại văn phòng.

Trong văn phòng có ba nữ một nam, Hạ Chân Ngọc vừa nhìn liền biết Ngô Ngọc Vinh là người đứng đầu, xem ra có lẽ trước tiên cô phải tạo mối quan hệ tốt với chị ấy mới được.

Ngô Ngọc Vinh nhiệt tình hỏi tuổi của Hạ Chân Ngọc, còn có tình trạng hôn nhân và cả tình hình trong nhà, sau đó nói: "Em thực sự 28 tuổi, qua năm nay là 29 tuổi rồi hả? Không giống chút nào nha, chị còn tưởng rằng em mới 23, 24 tuổi chứ, làm sao còn chưa kết hôn vậy, vẫn còn đang kén chọn à? Nhìn em cực kỳ dễ thương khiến cho người khác yêu thích, nhất định là có bạn trai rồi nhỉ?"

Hạ Chân Ngọc từ chức vì để tránh những chuyện thị phi, đương nhiên sẽ không nói với những người ở đây biết chuyện riêng tư của mình, thế cho nên Ngô Ngọc Vinh hỏi cô kết hôn chưa, có bạn trai hay không thì cô chỉ lắc đầu, những điều khác cái gì cũng không nói, đã hiểu lầm liền hiểu lầm đi.

Ngô Ngọc Vinh còn nói thêm: "Nếu em thật sự chưa có bạn trai, chị biết một người có thể rất thích hợp để giới thiệu cho em đó."

Hạ Chân Ngọc không trực tiếp từ chối, chỉ mỉm cười cũng không đáp lời. Ngô Ngọc Vinh sau khi hỏi thăm xong, cảm thấy gia thế của Hạ Chân Ngọc thật đúng là bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, cũng không hiểu nổi rốt cuộc cô có quan hệ gì mà xin được vào đây. Chị ta nhìn thấy Hạ Chân Ngọc giống như một người không hay soi mói, hẳn là người khá biết điều, vì thế cũng không bài xích lắm.

Ngay sau đó chị ta nói cho Hạ Chân Ngọc biết những công việc hàng ngày phải làm, rồi đưa cô đi làm quen với mọi người ở từng bộ phận. Công việc cụ thể của cô chính là cấp phát đồ dùng, vật tư phục vụ công việc cho các phòng ban, còn những việc khác không cần Hạ Chân Ngọc phụ trách.

Hạ Chân Ngọc nghe xong thực sự vui mừng, cô cảm thấy công việc này quả thực chính là nằm ăn rồi chờ chết, thật sự thoải mái.

Cô lại cùng Ngô Ngọc Vinh hàn huyên trong chốc lát, liền cáo từ xin phép về nhà trước, chuẩn bị ngày mai chính thức đi làm. Ra khỏi ngân hàng, cô thầm nghĩ, chờ một thời gian nữa cô lại tiếp tục nộp hồ sơ vào trung tâm tuyển dụng.

Đang ngồi trên xe bus thì tiếng di động vang lên, cô nhìn vào màn hình điện thoại thấy là Chu Cẩn Vũ gọi tới liền nghe máy: "Alo?"

Chu Cẩn Vũ hỏi: "Em đang ở đâu?"

Hạ Chân Ngọc nói cô đã đi đến ngân hàng báo danh rồi.

Chu Cẩn Vũ nghe xong nói: "Sao trước đó em không gọi điện thoại anh? Không phải anh đã nói với em là báo cho anh biết trước một tiếng sao?"

Hạ Chân Ngọc nói: "Chút việc nhỏ này lại còn phải gọi điện thoại cho anh làm cái gì? Hơn nữa bọn họ đối với em đều rất tốt, cực kỳ nhiệt tình."

Chu Cẩn Vũ cười nói: "Ai dám không nhiệt tình đối với bé cưng ngoan của anh chứ!" Sau đó lại hỏi chi tiết Hạ Chân Ngọc xem cô làm công việc cụ thể gì, anh còn hỏi trong phòng cô có nhiều người không, có đồng nghiệp nam không, nghe cô nói có đồng nghiệp nam, anh lại hỏi họ bao nhiêu tuổi rồi.

Hạ Chân Ngọc nở nụ cười nói: "Anh hỏi kỹ càng tỉ mỉ điều này làm cái gì vậy, em thấy họ cũng xấp xỉ tuổi anh, đều thuộc hàng cha chú."

Chu Cẩn Vũ không hài lòng nói: "Anh hỏi những điều này không phải là để tìm hiểu một chút xem có tiềm ẩn nguy cơ có tình địch không hay sao? Mà em nói vậy là chê anh già đúng không?.... Ừm, bé cưng nói thế lại khiến cho chú thật muốn cưng, cưng có muốn chú không? Bé cưng ngoan, cũng đã gần một tuần chú không được gặp cưng rồi, ngày mai cưng đến Nhã Phong được không, buổi chiều chú sẽ tranh thủ thời gian về nhà sớm."

Hạ Chân Ngọc thầm mắng một câu 'già mà không nên nết', sau đó cô nói: "Ngày mai không được, ngày mai em sẽ chính thức đi làm rồi, còn nữa, anh cũng đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện không đứng đắn đó, nói chuyện yêu đương mà như vậy sao?"

Chu Cẩn Vũ lại vui vẻ, ôn nhu nói: "Được, vậy em muốn nói chuyện gì chúng ta sẽ nói về chuyện đó, nhưng trước tiên là nói về thời gian nào chúng ta sẽ gặp nhau đi."

Hạ Chân Ngọc thật sự là không thể tưởng tượng ra nổi các cảnh cô và Chu Cẩn Vũ đi hẹn hò, cô cảm thấy có chút buồn cười, nếu thật sự muốn cô và Chu Cẩn Vũ đi dạo phố, hoặc đi xem phim gì gì đó, cô đúng là có chút tiếp nhận không nổi. Một là vấn đề thân phận, Chu Cẩn Vũ rất dễ dàng bị người ta nhận ra; hai là khoảng cách về tuổi tác, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hai người bọn họ chênh lệch rất lớn về độ tuổi, hơn nữa khí chất giữa hai người cũng rất khác biệt, tất cả những điều đó sẽ khiến cô ngượng ngùng bối rối, nếu ra đường mà như thế vậy thì tốt hơn hết là ở lại Nhã Phong cho thoải mái.

Cô nói với anh: "Em chưa nghĩ ra, chờ em nghĩ ra rồi nói sau."

Chu Cẩn Vũ vội vàng nói: "Anh không thể chờ được, nếu như em nghĩ mất một tháng thì không phải anh nhớ em đến chết rồi sao? Thôi thế này đi, mấy ngày này anh quả thật cũng rất bận rộn, chờ đến tết Nguyên đán anh rảnh rỗi hơn một chút, có thể dành ra hai ngày nghỉ, lúc đó anh sẽ đưa em đi chơi, chúng ta đi nghỉ ở suối nước nóng được không em?"

Chủ ý của Hạ Chân Ngọc vốn là không muốn đi ra ngoài, cô tình nguyện ru rú ở trong nhà còn cảm thấy thoải mái hơn, thế nên nghe xong đề nghị của Chu Cẩn Vũ cô cũng không đáp lời.

Chu Cẩn Vũ dỗ dành nói: "Đi đi em, một chút xíu cũng không mệt, tất cả anh sẽ đều chuẩn bị tốt, chúng ta lái xe đi. Em chỉ cần thoải mái nghỉ ngơi vui chơi là được, hết thảy những thứ khác không cần quan tâm. Nếu em không muốn dậy sớm, chúng ta liền nghỉ phép trước một ngày rồi đi vào buổi tối, được không?"

Hạ Chân Ngọc vẫn không trực tiếp đồng ý, chỉ nói đến lúc đó rồi nói sau, Chu Cẩn Vũ lại dỗ dành trong chốc lát mới cúp điện thoại.

Cất điện thoại di động đi, Hạ Chân Ngọc thầm nghĩ, giữa cô và Chu Cẩn Vũ thì có thể có tương lai gì chứ, bản thân cô chẳng qua là ở thời điểm bất lực nhất muốn tìm một người để dựa vào, mà Chu Cẩn Vũ cũng không có khả năng lúc nào cũng đối xử tốt với cô như vậy được, chung quy lại là đến một ngày nào đó tình cảm của anh cũng sẽ phai nhạt dần.

Nếu cô không nhìn thấy tương lai của mình và Chu Cẩn Vũ, vậy thì vẫn nên vì tương lai của bản thân mình mà suy tính, dù sao thì Chu Cẩn Vũ cũng sẽ không chỉ có một người đàn bà ở bên cạnh là cô, mặc dù trong khoảng thời gian này cô cũng chưa phát hiện ra có bất kỳ tình huống gì. Nhưng mà Hạ Chân Ngọc tin rằng, với thân phận và địa vị như của Chu Cẩn Vũ, cho dù anh không tìm đến thì vẫn sẽ có những người phụ nữ chủ động tiếp cận anh. Như vậy chỉ cần Chu Cẩn Vũ có người phụ nữ khác, cô sẽ liền lập tức bứt ra.

Hạ Chân Ngọc định bụng về nhà sẽ nói với cha mẹ về chuyện mình thay đổi công việc, bởi vì cho dù cô không nói, cậu cô ở bên kia cũng sẽ rất nhanh biết được tin tức, đến lúc đó cha mẹ cô lại thêm buồn phiền.

Ăn cơm tối xong, Hạ Chân Ngọc liền nói chuyện này với cha mẹ. Cha mẹ Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng không nói lời nào, trầm mặc hồi lâu cha cô mới nói: "Chân Ngọc, không phải là con có chuyện gì dối gạt cha và mẹ của con chứ? Bằng không công việc này con cũng đã làm được một thời gian dài như vậy, vì sao đột nhiên liền thay đổi? Theo như lời con nói, công việc con tìm được ở ngân hàng cũng khá là tốt, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn so với công việc ở Trung tâm thông tin trước kia, từ đâu mà con có bản lĩnh tìm được một công việc tốt như vậy?"

Hạ Chân Ngọc đã sớm có chuẩn bị, cô nói: "Cha, mẹ, công việc là do lãnh đạo ở đơn vị cũ giới thiệu giúp con. Cha mẹ cũng biết đó, đồng nghiệp trong đơn vị đều đã biết chuyện con ly hôn, con cảm thấy áp lực rất lớn, liền nói với lãnh đạo của con, kết quả là lãnh đạo của con cũng rất hiểu và thông cảm cho con, nên mới giúp con tìm quan hệ giới thiệu con đến làm việc ở ngân hàng, cũng không phải mất tiền để xin việc."

Cha mẹ Hạ Chân Ngọc nghe xong những lời này mới có chút an tâm, hiện tại xã hội này làm gì có mấy người tốt bụng như vậy chứ, nếu người ta nhận được chút lợi lộc mới giúp đỡ thì trái lại còn cảm thấy yên tâm hơn. Tiếp đó hai người lại dặn dò Hạ Chân Ngọc cần phải quý trọng công việc này, không thể lúc nào cũng có tâm ý khác nhau.

Hạ Chân Ngọc mỉm cười đáp ứng, cuối cùng lại qua thêm một cửa, chờ tương lai có một ngày cô và Chu Cẩn Vũ lại chấm dứt quan hệ, đến lúc đó mới thực sự là giải thoát, cô còn lâu mới bị lừa gạt bởi những lời ngon tiếng ngọt của Chu Cẩn Vũ.

Ngày hôm sau Hạ Chân Ngọc dậy thật sớm, ngày đầu tiên đi làm dù sao cô vẫn nên để lại một ấn tượng tốt với người khác. Kết quả là bởi vì đi làm quá sớm, phòng làm việc vẫn chưa mở cửa, Hạ Chân Ngọc đành phải đứng ở ngoài cửa chờ.

Đợi được hơn mười phút, thì thấy Dư chủ nhiệm đi ra từ thang máy bên kia, vị lãnh đạo này cũng đi làm rất sớm nha, Hạ Chân Ngọc dự định bước tới chào hỏi.

Dư chủ nhiệm cũng nhìn thấy Hạ Chân Ngọc, ánh mắt ông ta rõ ràng không giống với ngày hôm qua, cảm giác như không ngừng tỏa ra ánh sáng nhiệt tình và niềm nở không gì sánh được. Từ xa ông ta đã chào hỏi Hạ Chân Ngọc: "Tiểu Hạ! Tới sớm vậy sao? Về sau không cần như vậy đâu, cứ đúng giờ đi làm tới là được. À! Công việc cụ thể của cô tôi muốn bàn giao lại cho Ngô Ngọc Vinh, là do ngày hôm qua chúng tôi có chút không thống nhất, cô bỏ qua cho nha."

Hạ Chân Ngọc tuy có chút bị tình huống hiện tại làm cho mơ hồ, nhưng mà vẫn mỉm cười đáp ứng. Dư chủ nhiệm lại mời Hạ Chân Ngọc đến phòng làm việc của mình bảo cô ngồi chờ người đến mở cửa, sau đó lại rót cho cô chén nước. Hạ Chân Ngọc có chút bối rối, không biết Dư chủ nhiệm vì sao lại đột nhiên trở nên khách khí như vậy.

Dư chủ nhiệm lặng lẽ đánh giá Hạ Chân Ngọc. Ngày hôm qua giám đốc Tôn từ bên ngoài trở về đã gọi mấy người tâm phúc đến phòng làm việc của mình, nói rõ bối cảnh của Hạ Chân Ngọc, mấy người đó nghe xong đều vô cùng hưng phấn, Chu thị trưởng đã trực tiếp gọi điện thoại cho giám đốc Tôn bảo sắp xếp công việc, đây còn không phải là mối quan hệ cực kỳ thân thiết sao? Không đợi giám đốc Tôn nói xong, ông ta và phó giám đốc Lã đều cảm thấy ngày hôm qua mình thật sự là thất lễ với Hạ Chân Ngọc.

Hôm nay ông ta cần phải thay đổi nội dung công việc cho Hạ Chân Ngọc, tốt nhất là bảo Ngô Ngọc Vinh đem công việc hậu cần mua sắm đồ đạc này tách ra một chút rồi phân cho Hạ Chân Ngọc một công việc nhẹ nhàng, bằng không không biết ăn nói thế nào với lãnh đạo.

Hạ Chân Ngọc ở trong phòng làm việc của Dư chủ nhiệm đợi có người đến mở cửa liền trực tiếp rời đi. Buổi sáng, ngoại trừ Ngô Ngọc Vinh đi ra ngoài vẫn chưa trở về thì những người khác đều là mỗi người ôm một chiếc máy tính rồi lướt web, người thì mua sắm, người thì xem phim, thật sự là nhàn rỗi cực kỳ.

Đợi đến giờ ăn cơm trưa thì Ngô Ngọc Vinh cũng vẫn chưa quay trở lại, mọi người trong phòng liền dẫn Hạ Chân Ngọc xuống căn tin dưới lầu ăn cơm. Đồ ăn nhìn rất ngon, nhà ăn thực hiện theo kiểu tự chọn, mọi người đến ăn rất đông, khó khăn lắm cô mới tìm được một chỗ ngồi ở góc phòng. Đang chuẩn bị ăn thì người ngồi ở phía đối diện đã nói: "Hạ Chân Ngọc, thật sự là đã lâu không gặp nha!"

Hạ Chân Ngọc không nghĩ tới ở nơi này còn có thể có người nhận ra mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương, kết quả là vừa nhìn thấy người đó thì liền mất đi cảm giác thèm ăn.

Đối phương nhìn vẻ mặt ngạc nhiên bất ngờ của Hạ Chân Ngọc thì cười nói: "Làm sao vậy? Không ngờ được lại gặp tôi ở chỗ này đúng không? Tôi cũng thật sự không ngờ được cô lại có mặt mũi lớn như vậy, ngày hôm qua lại có thể khiến cho phó giám đốc Lã và Dư chủ nhiệm cùng nhau đi xuống lầu đón tiếp cô. Xem bộ dạng này, cô thật sự đúng là không biết xấu hổ mà đi bám vào người quyền quý nhỉ?"

Tâm tình Hạ Chân Ngọc lập tức rơi xuống tận đáy cốc, chẳng lẽ cô thật sự không thể được sống yên ổn trong một khoảng thời gian sao? Vì sao San San con gái của dì Ba Lý Nguy lại xuất hiện ở trong này? Không phải cô ta đã lấy chồng và chuyển đến phía Nam sống với gia đình chồng rồi sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-67)