Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 097

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 097
Kéo dài (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hứa Gia Mộc súc miệng, liền đưa cốc nước cho Dương Tư Tư, lảo đảo bước chân ra khỏi phòng tắm.

Lúc cô ra ngoài, Hứa Gia Mộc đã nằm trên giường, cô cầm khăn choàng lên người anh, nghe thấy anh nhỏ giọng nói: "Tư Tư... Làm sao tôi tìm được em?"

"Tư Tư... đừng đi, đừng bỏ anh lại..."

"Tư Tư... em đã nói, em sẽ cùng anh, không bỏ anh lại..."

"Tư Tư... Tư Tư..."

Dương Tư Tư nắm chặt chăn, không nhịn được tăng thêm lực.

Rõ ràng anh kêu Tư Tư, là tên cô, nhưng vì sao, cảm thấy anh không phải là gọi cô?

-

Ngày hôm sau, lúc anh tỉnh lại, bởi vì uống rượu, mà đầu đau như búa bổ.

Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo của hôm qua, nhiều nếp nhăn, đầy mùi rượu và khói thuốc.

Hứa Gia Mộc cau mày, liền đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái, lúc chuẩn bị xuống lầu lấy gì đó ăn, lại thấy được Dương Tư Tư đang ở trong nhà bếp.

Hứa Gia Mộc sửng sốt, mới lờ mờ nghĩ đến tối qua lúc mình quay lại Cẩm Tú Viên, Dương Tư đang đứng ở cửa chờ mình.

"Dậy rồi? Qua đây ăn cơm đi." Dương Tư Tư nhìn Hứa Gia Mộc, cong môi cười với anh.

Hứa Gia Mộc không hé răng, đi vào nhà ăn, kéo một cái ghế ngồi xuống.

Ti vi trong nhà bếp đang mở, truyền phát một tiết mục giải trí về thơ cổ đại, bởi vì bàn ăn quá yên tĩnh, từ đầu đến cuối Hứa Gia Mộc không nói câu nào, Dương Tư Tư không nhịn được mở miệng hỏi một câu: "Gia Mộc, anh có thích bài thơ đó không?"

Hứa Gia Mộc không nhanh không chậm nuốt xuống, đợi một lát mới nói: "Tương Tư."

"Ách?" Dương Tư Tư sửng sốt.

"Hồng đậu sinh tam quốc, xuân tới phát mấy nhánh, nguyện quân chọn thêm hiệt, vật này tối tương tư." Hứa Gia Mộc chán ghét thơ cổ hay gì đó, trừ bài thơ này, anh thuộc lòng từ đầu đến cuối.

Dương Tư Tư cười: "Bài thơ của Vương Duy này, em cũng thích."

Hứa Gia Mộc cong khóe môi, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.

-

Cơm nước xong, anh đón một cuộc điện thoại từ công ty, trực tiếp đi vào thư phòng.

Dương Tư Tư thu dọn nhà bếp, pha một ly cà phê, đưa lên lầu cho anh, lúc đẩy cửa thư phòng, Hứa Gia Mộc đang vừa nghe điện thoại vừa đánh máy vi tính.

Dương Tư Tư đặt cốc cà phê lên bàn, cũng chưa rời đi, cô nhìn chằm chằm anh một lát, sau đó liền nhìn vài văn kiện bên trên, tên của anh, rồng bay phượng múa, đầy khí thế.

-

Hứa Gia Mộc cúp điện thoại, nhìn thấy Dương Tư Tư ngồi trên ghế sofs, cầm bút viết gì ở đó, anh uống một ngụm cà phê hỏi: "Viết gì thế?"

"Viết tên của em."Dương Tư Tư giơ tờ giấy trắng lên: "Em thấy anh ký rất đẹp, cho nên cũng muốn luyện tập một chút, nhưng thế nào cũng rất khó coi, anh giúp em thiết kế chữ ký một chút cho đẹp được không?"

Hứa Gia Mộc khẽ gật đầu, không hề từ chối.

Dương Tư Tư lập tức đứng lên, đưa giấy trắng và bút đến bàn anh.

Hứa Gia Mộc cầm bút, phác thảo chữ trên tờ giấy, anh viết nhiều lần tên của cô, như là muốn thiết kế ra chữ ký đẹp nhất, viết mãi, đến sau cùng, bỗng nhiên cô lên tiếng: "Gia Mộc, em không phải Tống Tương Tư."

*****

Ngón tay của anh đang cầm bút hơi run rẩy một chút, vặn vẹo vẽ ra một đường cong trên tờ giấy, anh rũ lông mi xuống, vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, qua một lát, mới nhìn về mấy chữ viết trên tờ giấy, sau đó ánh mắt anh có chút thay đổi.

Tương Tư, Tương Tư.

Tống Tương Tư.

Trên tờ giấy viết mười cái tên, vậy mà không có cái nào là Dương Tư Tư, toàn bộ đều là Tống Tương Tư, đủ loại Tống Tương Tư với những kiểu dáng khác nhau.

Hứa Gia Mộc bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy chữ đó, ngón tay nắm bút hơi run rẩy.

Dương Tư Tư nhìn không rời mắt khỏi Hứa Gia Mộc, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, qua tầm năm phút, cô như là nghĩ đến gì đó, lấy ra điện thoại di động của mình, search tên Tống Tương Tư, sau đó lên wiki xem lý lịch, sinh nhật của Tống Tương Tư là ngày 13 tháng 5.

Cô đoán không sai. Ngày 13 tháng 5, ... 0513... Hứa Gia Mộc dùng ngày sinh nhật của Tống Tương Tư làm mật mã.

Sau đó, tầm mắt của Tống Tương Tư đặt trên chiếc điện thoại của anh, cô không hề hỏi bất cứ thứ gì, trực tiếp vươn tay, cầm lên, khi điện thoại hỏi mật mã, đánh vào bốn con số 0513, điện thoại liền được mở khóa.

Ánh mắt của cô tối lại, vòng qua bàn học, đứng bên cạnh anh, cúi người, xem mật mã máy tính của anh, cũng là bốn con số 0513.

Trong nháy mắt cô liền sáng tỏ tất cả.

Khó trách lúc cô ở cùng anh, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Người đàn ông rõ ràng đối xử với cô rất tốt, luôn dung túng, cưng chiều, để cho bất kỳ người con gái nào cũng thấy được là anh yêu cô, nhưng lúc anh đi trên đường cái, không bao giờ nắm tay cô, đi chơi không ở cùng một phòng với cô, càng đừng nói đến chuyện hôn môi hay hôn gì đó.

Thậm chí lúc cô chủ động, sau cùng còn bị anh tránh né.

Lúc ấy cô cũng nghĩ, trong lòng anh có phải là không hề có cô không, nhưng anh lại đối xử với cô cẩn thận như thế, cô lại nghĩ, có lẽ anh là một người đàn ông chậm chạp, cô cần phải kiên nhẫn.

Cho tới bây giờ, cô mới biết được, hóa ra, không phải anh chậm, mà là tâm tình của anh không đặt trên người cô.

Dương Tư Tư nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kinh diễm, nhưng lại khiến cô thấy được giữa cô và anh có bao nhiêu xa cách.

Dương Tư Tư hít vào một hơi, mới nói: "Gia Mộc, thật ra là anh đã có người trong lòng, đúng không?"

Hứa Gia Mộc vẫn không nhúc nhích, lúc nghe được những lời này của cô, ánh mắt nhẹ nhàng chớp chớp, anh chậm rãi đặt cây bút trong tay xuống, xoay người nhìn cô, anh không hề trả lời câu hỏi của cô mà là mở miệng nói một câu: "Xin lỗi."

Lúc này cô mới nhớ tới, đêm đó, anh rất lạnh lùng với mình, sau khi anh biết tên cô mới hứng thú nói chuyện với cô, thậm chí đêm đó, anh còn đưa cô về nhà.

"Sở dĩ đêm đó anh đưa em về, cho em số điện thoại của anh, là vì tên của em, đúng không?"

Dương Tư Tư nói đến đây, không nhịn được nở nụ cười, cô ngẩng đầu, đè ép nước mắt của mình trở lại: "Cho nên... nhiều ngày như vậy tới nay... trong miệng anh đều gọi em là Tư Tư... nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác, xét đến cùng, thật sự em chỉ là một thế thân, đúng không?"

*****

"Ừhm." Hứa Gia Mộc mở miệng thật bình tĩnh, qua một lát, lại nói: "Em nhớ rõ đêm đầu tiên gặp nhau, em đã nói gì với anh không?"

"Em nói, nhìn anh giống như là người mang chuyện cũ." Trên mặt anh có chút tự giễu: "Nếu làm tổn thương một người con gái suốt tám năm, xem như là một chuyện cũ, thật sự anh đúng là người có chuyện cũ."

Nói xong, Hứa Gia Mộc cầm lấy điện thoại trên mặt bàn và chìa khóa xe đứng lên: "Không phải em vẫn muốn biết chuyện cũ của anh sao? Đi thôi, anh dẫn em đi xem?"

-

Hứa Gia Mộc mang theo cô đến nghĩa trang, anh chỉ vào một tấm mộ không có di ảnh, nói: "Đây là chuyện cũ của anh."

Vẻ mặt của Dương Tư Tư trở nên kinh ngạc, nhưng cô cũng không nói gì, bởi vì cô biết, tiếp theo anh sẽ nói tất cả.

"Đây là con của anh, một đứa bé ngay cả nó là trai hay gái anh cũng không kịp biết, liền đã rời khỏi thế giới này rồi." Qua một lúc, anh mới mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm bia mộ, cực kỳ dịu dàng, nhưng toàn thân lại nhiễm một tầng bi thương.

"Đứa bé này, là của anh và Tống Tương Tư à?" Dương Tư Tư đã ngả bài với anh ở Cẩm Tú viên, cũng chưa nói ra tên của Tống Tương Tư, nhưng hiện tại lại nói ra.

"Đúng." Hứa Gia Mộc không hề do dự thừa nhận.

"Đứa bé bị làm sao?"

Sau đó Dương Tư Tư nghĩ đến vừa rồi Hứa Gia Mộc nói anh không biết nó là trai hay gái, đã rời khỏi thế giới này rồi, vì thế liền mở miệng hỏi lần nữa: "Là không cẩn thận mất đi à?"

"Không phải không cẩn thận." Giọng nói của anh nhè nhạ, nhưng lại có sự thống khổ, anh vươn tay, nhẹ nhàng sờ mộ bia, như là thương tiếc, sau đó mới quay đầu, nhìn cô nói: "Là bị cô ấy phá bỏ."

Dương Tư Tư bị những lời này của anh làm cho xúc động lợi hại.

Anh kể chuyện cũ với cô, anh chưa bao giờ kể cho ai nghe, vẫn luôn giấu ở dưới đáy lòng, lúc này mở miệng nói với người khác, càng như là tìm được một cơ hội để nói hết tất cả, từng chữ từng từ, thế nào đều nói hết.

"trước khi phá bỏ đứa bé này, anh và cô ấy đã ở bên nhau tám năm."

"Lúc quen cô ấy, cô ấy còn đang học đại học, chưa tiến vào giới giải trí, chưa nổi tiếng khắp nơi như bây giờ, chỉ là một cô gái bình thường."

"Lúc còn nhỏ, anh đã ý thức được, đám cưới của anh phải đặt lợi ích của Hứa thị lên hàng đầu, cũng biết mình đối với những cô gái bình thường này là không có kết quả gì, cho nên anh chưa từng để tâm yêu đương."

"Anh và cô ấy cũng không phải yêu đương, đúng ra, tám năm đó, anh và cô ấy cho đến bây giờ cũng không phải quan hệ người yêu."

"Cô ấy vì năm vạn đồng tiền của anh, mà ở bên anh, bởi vì đây chỉ là một giao dịch, anh mới ở bên cô ấy, bởi vì gặp được chia được, hẳn không gặp phiền phức."

"Nhưng ai cũng không nghĩ đến, mỗi quan hệ thiếu sót như vậy, mà duy trì suốt bảy năm."

"Lúc đến năm thứ bảy, cô ấy nói muốn chia tay."

"Nói thế nào, anh ở bên cô ây nhiều năm như thế, từ trước đến nay cô ấy đều nghe lời, đó là lần đầu tiên cô ấy cãi lời anh, anh rất tức giận, nhưng lúc đó anh lại không biết vì sao mình tức giận, cho nên, anh chỉ nghĩ là lòng tự trọng bị xúc phạm nên mới tức giận."

"Sau đó, anh lại nói với cô ấy, chia tay thì chia tay, em nghĩ tôi níu giữ em sao."

*****

"Anh cho là như vậy, anh liền chiếm thế thượng phong, lúc ấy bỏ đi, anh cho là cô ấy sẽ đuổi theo, nhưng mà cô không có, anh đợi cô ấy thật lâu, cuối cùng anh càng thêm tức giận, trực tiếp xuống lầu lái xe rời đi, anh ở trong xe, càng nghĩ càng chưa hết giận, sau đó anh bị tai nạn giao thông..."

"Anh hôn mê tầm 7 tháng mới tỉnh lại, chuyện đầu tiên anh làm khi tỉnh dậy, chính là nhìn điện thoại di động của anh, không có tin nhắn của cô ấy, cũng không có cuộc gọi điện thoại của cô ấy."

"Chuyện anh sống chết, cũng không có quan hệ gì với cô ấy."

"Sau khi xuất viện, gặp cô ấy, bọn anh buồn bã chia tay."

"Mãi cho đến sau này nhà họ Hứa gặp biến cố, anh lại ở cùng cô ấy."

"Đó là thời gian u ám và khó khăn nhất của bọn anh, cô ấy yên tĩnh ở bên cạnh anh."

"Thật ra thì những năm này, anh luôn luôn nghĩ, nếu như lúc ấy không có cô ấy, làm sao anh có thể chịu đựng được khoảng thời gian ấy?"

"Em biết không? Mong muốn nhỏ nhoi nhất của anh, anh không muốn lợi ích, anh cũng không muốn làm chủ trên thương trường, anh chỉ muốn cưới cô ấy làm vợ, đơn giản sống qua ngày, thậm chí anh cũng mua chiếc nhẫn muốn cùng cô cầu hôn, nhưng mà, cô ấy lại bỏ đứa bé."

Hứa Gia Mộc rất cẩn thận kể từng chuyện của anh và Tống Tương Tư, Dương Tư Tư thủy chung không mở miệng cắt đứt anh, cô không chớp mắt nhìn Hứa Gia Mộc, từ trên mặt của anh thấy được sự cô đơn, bi thương, nỗi thống khổ của anh... Từ lúc này cô mới biết, người đàn ông vẫn luôn cười ôn hòa yếu ớt, vẫn còn có nhiều vẻ mặt như vậy.

"Chuyện cũ của anh và cô ấy, đến đó đã kết thúc, cách biệt ba năm, người nào cũng chưa từng gặp người còn lại, anh không có đi tìm cô ấy, cô ấy cũng khôngliên lạc với anh, bọn anh không có bất kỳ tiếp xúc nào."

"Chuyện xưa nghe có vẻ, cô ấy tàn nhẫn hơn anh nhiều đúng không?" Hứa Gia Mộc cười một cái: "Thật ra thì anh cũng vẫn luôn nghĩ như vậy, anh cảm thấy cô ấy máu lạnh vô tình, thậm chí lúc cô trở về Bắc Kinh, anh tình cờ gặp cô ấy, còn bị thái độ lạnh nhạt của cô ấy, mà hoàn toàn tổn thương."

"Khi đó anh đã suy nghĩ, người phụ nữ này hoàn toàn không có tâm, anh cần gì phải nhớ mãi không quên."

"Ngay lúc đó, anh thật sự đã chết tâm."

"Anh muốn kết hôn, muốn tìm một cô gái đơn giản, kết hôn sinh con, an nhàn trải qua phần đời còn lại."

Dương Tư Tư nghe đến đó, dường như hiểu ra, cô nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, đêm đó anh muốn có số điện thoại của em?"

Hứa Gia Mộc gật đầu: "Anh thừa nhận, bởi vì em tên Tư Tư, mới gặp mặt em, nhưng mà anh cũng không có coi em là thế thân của cô ấy, bởi vì... Tiềm thức của anh vẫn luôn nói cho anh biết, em không phải cô ấy... Anh hoàn toàn không thể nắm tay, hôn, ôm, thậm chí là chuyện thân mật..."

"Nhưng mà, thật sự anh có ý muốn cùng em kết hôn sinh con, đi hết quãng đường còn lại."

"Thời gian đó, anh vẫn luôn cố gắng từ bỏ sự ảnh hưởng của cô ấy đến anh, không mặc âu phục màu xanh, không ăn rau, không ăn bánh ngọt cô ấy thích... Anh cố gắng thích ứng thói quen của em, sở thích của em..."

"Anh rất muốn quen thuộc, nhưng mà... Anh phát hiện, anh không thích ứng được, anh cũng không quên được."

Hứa Gia Mộc nói tới đây, nhẹ nhàng đè tim của mình, bất đắc dĩ cười một cái: "Bởi vì chỗ này, cũng bị cô ấy chất đầy, hoàn toàn không có một vị trí nào để cho cho người khác."

*****

"Lúc trước, sau khi anh cùng cô ấy trở về quê nhà, anh càng không thể cố gắng để cho mình tiếp nhận em."

Cánh môi Dương Tư Tư hơi hé mở: "Anh... Lúc đó, không có ở Bắc Kinh, là theo Tống Tương Tư trở về quê quán của cô ấy?"

"Đúng."

"Cho nên, đêm đó, bất chợt rời khỏi bữa tiệc không nói, nhưng thật ra là cùng cô ấy đi?"

"Ừ." Hứa Gia Mộc biết mình thẳng thắn như vậy làm tổn thương người khác, nhưng mà anh phải làm vậy, bởi vì từ lúc ban đầu anh mở miệng nói muốn có số điện thoại của cô, anh cũng đã làm thương tổn cô, bây giờ điều duy nhất có thể làm, chính là không lừa cô, đây là sự tôn trọng anh dành cho cô.

"Vậy em gọi điện thoại cho anh, nói gặp ở Bắc Kinh, anh nói được, còn nói có chuyện muốn nói với em, nhưng thật ra là muốn chia tay em?"

"Đúng." Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nước mắt Dương Tư Tư rốt cuộc không nhịn được rơi xuống: "Không phải anh và cô ấy đã kết thúc, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới sao? Tại sao anh thay đổi? Là bởi vì giảng hòa với cô ấy xong rồi sao?"

"Không phải." Hứa Gia Mộc lắc đầu, trong đầu thoáng qua lời ba Tống trước khi mất, vẻ mặt của anh trở nên có chút hoảng hốt: "Là bởi vì anh phát hiện, từng ấy năm tới nay, người tổn thương đến đối phương không phải là cô ấy, mà là anh."

Dương Tư Tư chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, nhìn Hứa Gia Mộc không lên tiếng, chờ anh tiếp tục nói.

"Cô ấy theo anh tám năm, từ mười chín tuổi đến hai mươi bảy tuổi, khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân cũng cho anh, trong 8 năm, cô ấy thôi học anh không biết, cô ấy ngã bệnh anh không biết, cô ấy bị thương anh không biết, cô ấy bị người trong đoàn phim bắt nạt anh không biết, cô ấy mừng năm mới một mình cũng không biết, cô ấy gọi điện thoại tìm anh, anh không có nhận nghe..."

"Tám năm, ba nghìn ngày đêm, anh lại không biết gì cả."

"Cách tổn thương, không phải là cô ấy nói lời khó nghe với anh, không phải là cô ấy không cần anh, bỏ đứa bé, mà là coi thường."

"Anh xem thường cô ấy suốt tám năm."

"Cô ấy cho anh 8 năm và cơ hội, chờ anh quý trọng cô ấy, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không hề quý trọng."

"Thậm chí, trong 8 năm kia, anh đã không quan tâm, không cho cô sự ấm áp, thậm chí ngay cả vui vẻ cũng không cho cô..."

"Em biết không? Anh xức túi cho em, ôm bả vai em để tránh em bị xe đụng, ở chỗ đông người anh ôm vào lòng, em tới kỳ kinh nguyệt anh mua cho em trà gừng, ngươi muốn uống sữa lắc, giữa mùa hè chói chang anh đi mua cho em, em muốn thế nào anh cũng làm cho em, nhưng mà, em biết không? Những chuyện này, trong 8 năm, anh không hề làm 1 việc vì cô ấy."

"Bây giờ anh ưu tú không thể bắt bẻ, đều nhờ Tống Tương Tư thay đổi."

"Nếu như không có cô ấy, lại không thể có Hứa Gia Mộc thận trọng như bây giờ."

"Cô ấy dùng tám năm, biến anh thành bộ dạng này..." Hốc mắt Hứa Gia Mộc lại đỏ lên: "Em nghĩ xem sao anh có thể yên tâm thoải mái sống tốt với người khác?"

"Cho nên..." Giọng nói Hứa Gia Mộc trở nên có chút yếu ớt: "Thật xin lỗi, anh thật sự không thể cùng em tiếp tục nữa..."

Bởi vì... Là cô ấy khiến anh trở nên tốt hơn, cho nên những việc này chỉ có thể thuộc về mình cô ấy.

Dương Tư Tư nhìn Hứa Gia Mộc, hồi lâu cũng không lên tiếng.

*****

Thẳng thắn mà nói, lúc cô nhìn thấy trên giấy Hứa Gia Mộc viết xuống ba chữ "Tống Tương Tư" này, trước hết phản ứng có chút không ổn.

Cô không dám nói, cô thương anh bao nhiêu, hoặc nói đúng hơn, người đàn ông ưu tú như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào thấy, cũng sẽ động tâm.

Cho nên, lúc cô nhìn thấy đầu ngọn tróc ra "Tống Tương Tư" đáy lòng đích cô nổi lên từng tia đau đớn sắc bén.

Khi cô biết tất cả mật mã của anh, đều là sinh nhật của Tống Tương Tư, cô có hơi tức giận.

Tức giận, bị anh biến thành thế thân.

Nhưng mà nghe xong chuyện xưa của anh, những tức giận kia, sẽ biến mất không còn gì.

Cô không phải là bị tình yêu của bọn họ cảm động, tình yêu đẹp nhất, là tình yêu của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, thanh xuân thầm mến, cuối cùng gần nhau, đơn độc nhìn như vậy, sẽ khiến cho người cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Cô là bị Hứa Gia Mộc thẳng thắn cảm động, mặc dù anh thẳng thắn nói những lời rất đau đớn, nhưng mà lại khá hơn lời nói dối, huống chi, anh không có giống những thứ người có tiền bỏ rơi một người phụ nữ, đưa tiền, cho nhà, cho xe.

Anh mặc dù làm tổn thương cô, nhưng mà anh lại cho cô tôn trọng.

Khổ sở sao? Có chút khổ sở.

Nhưng mà, Dương Tư Tư mở trừng hai mắt, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, cô hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình giọng nói nghe rất dễ dàng vui vẻ: "Gia Mộc, mặc dù không thể cùng với anh, em có chút khổ sở, cũng có chút mất mát, nhưng mà, em vẫn rất vui, anh không dùng một câu nói đuổi em, mà kiên nhẫn thẳng thắn với em."

"Không phải là có câu bữa tiệc nào cũng có lúc tàn sao? Trước lúc tiệc tàn, chúng ta có thể ở chung một chỗ ăn một bữa cơm cuối cùng không?"

-

Hứa Gia Mộc không từ chối Dương Tư Tư, lái xe chở cô trở về trong thành phố, tìm nhà hàng sang trọng nhất ăn bữa trưa.

Ăn cơm trưa xong, đã là ba giờ chiều, từ trong nhà hàng ra ngoài, Hứa Gia Mộc mở miệng hỏi: "Em muốn đi đâu? Anh chở em."

"Không cần." Dương Tư Tư cười.

Hứa Gia Mộc cũng không có miễn cưỡng, đặc biệt giúp Dương Tư Tư chặn một chiếc taxi, trước khi Dương Tư Tư lên xe, còn mở miệng hỏi một câu:"Anh có muốn gặp Tống Tương Tư làm hòa? Cứ như vậy bỏ qua, thật đáng tiếc."

Trên mặt Hứa Gia Mộc cười yếu ớt, hơi cứng lại, sau đó liền lại cong môi: "Ngày mai cô ấy phải trở về Mỹ."

Lúc nói những lời này, từ trên mặt Hứa Gia Mộc không nhìn ra bất kỳ bi thương và đau khổ, nhưng mà Dương Tư Tư vẫn thấy rõ anh rũ mí mắt, thấy được vẻ nặng nề cô đơn.

"Đã từ chối em, tại sao không đi giữ cô ấy lại?"

Hứa Gia Mộc im lặng thật lâu, mới mở miệng, giọng nói rất khàn khàn: "... Cô ấy đã kết hôn."

Cho nên, anh biết rõ cùng người kia không ở được cùng nhau, nhưng cũng không muốn tìm người cùng mình đi hết quãng đường còn lại?

Anh mới ba mươi tuổi, từ đây đến lúc chết còn rất nhiều năm, như vậy năm tháng khá dài, cô độc một mình trải qua... Suy nghĩ một chút, thật khiến cho người ta đau lòng.

"Vậy sau này anh định làm như thế nào?"

Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn trời một chút, không lên tiếng.

Hoặc giả ngay cả chính anh, hiện tại cũng không biết tương lai nên làm sao bây giờ?

-

Mặc dù Dương Tư Tư cùng Hứa Gia Mộc tách ra thoải mái như vậy, nhưng trong lòng của cô tuyệt không không thoải mái, thậm chí lúc cô ngồi lên xe taxi, cô liền bắt đầu rơi nước mắt.

Kỳ lạ, rõ ràng mới quen biết một tháng, sao lại đau lòng như vậy?

*****

Một tháng, có thể có bao nhiêu cảm tình, lòng của cô, vì sao lại đau như vậy?

Dương tư tư càng nghĩ, nước mắt rơi lại càng hung, đến cuối cùng, cô trực tiếp nức nở lên.

Xe taxi ở trên đường phố chiếu đầy ánh mặt trời, chạy rất nhanh, bác tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn Dương Tư Tư, cuối cùng liền rút ra tờ giấy đưa tới trước mặt cô: "Thất tình?"

"Vâng." Dương tư tư lập tức khóc thành tiếng: "Là, thất tình."

Nói xong, Dương Tư Tư liền "Oa" một tiếng, khóc rống lên, vừa khóc, vừa nhìn về phía bác tài xế, nói liên miên lải nhải: "Rõ ràng là anh ta thương tổn tôi, nhưng mà bây giờ tôi lại không hận anh ta chút nào, thậm chí còn cảm thấy đau lòng thay cho anh."

"Kỳ thật tôi không phải thánh mẫu, người khác phụ tôi, tôi rất muốn làm cho hắn càng xúi quẩy, càng khó chịu so với tôi, nhưng mà, thật là kỳ quái, tôi thế nhưng rất muốn khiến cho anh ấy hạnh phúc, tôi vừa nghĩ tới sau này anh ấy cứ một mình như vậy, là tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu......"

Mũi của Dương tư tư bị khăn giấy sát đo bừng, quay đầu nhìn phía bác tài xế: "Bác tài xế, cháu muốn hỏi bác, nếu thật sự thích một người, có phải sẽ mong muốn cho anh ta được hạnh phúc hay không?"

"Trước kia cháu vẫn cho là, những lời này đều là những câu nói trên trang giấy, nhưng mà, hiện tại cháu thật sự hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc."

"Bác tài xế, bác nói cháu vì sao không tiền đồ như vậy đâu?"

"Bác tài xế, bác thấy cháu có gì không tốt, vì sao anh ấy lại không thích cháu?"

"Bác tài xế, anh ấy chắc chắn sẽ hối hận bây giờ không cùng một chỗ với cháu, đúng không?"

"Bác tài xế, kỳ thật cháu gọi là Dương Tư Tư, không phải Tương Tư Tư."

"Ô ô ô ô...... Bác tài xế cháu không đi bệnh viện, bác có thể đổi hướng đưa cháu đến tòa cao ốc EX không?"

-

Xế chiều hôm nay là buổi quay quảng cáo cuối cùng của Tống Tương Tư, kết thúc cũng khá muộn, lúc cô từ tòa cao ốc EX đi ra, đã là tám giờ đêm, sắc trời bên ngoài đã đen.

Giang Thành ở nhà trông tiểu Đậu Đỏ, lúc anh đi đón tiểu Đậu Đỏ ở nhà trẻ, đã lái xe đi, cho nên Tống Tương Tư đành phải đứng ở ven đường bắt xe taxi.

Khu vực ở gần tòa cao ốc EX khá hẻo lánh, Tống Tương Tư đứng một hồi lâu, mới bắt được một chiếc xe, cô vừa ngồi vào trong xe, còn chưa kịp nói bốn chữ "Khách sạn Tô Uyển" báo địa chỉ với bác tìa xế, cửa xe liền bị mở ra, có một người ngồi vào, giành quyền mở miệng trước nói: "Bác tài xế, đi vườn mộ tây giao."

"Bác tài xế, tôi muốn đi khách sạn Tô Uyển......" Tống Tương Tư còn chưa nói xong, liền thấy rõ khuôn mặt người ngồi bên cạnh mình.

Dương Tư Tư.

Bạn gái Hứa Gia Mộc.

Cô ta tới nơi này làm gì?

Tống Tương Tư cau mi lại một chút, không nói chuyện.

Bác tài xế không lái xe, mà quay lại hỏi một câu: "Hai người là đi cùng nhau sao?"

"Phải." Dương Tư Tư trả lời, còn nói thêm một lần:"Đi vườn mộ tây giao."

-

Khoảng cách từ tòa cao ốc EX đến vườn mộ tây giao cũng không xa, đại khái mất một giờ thì đến nơi.

Dương Tư Tư nói bác tài xế đứng ở cửa vườn mộ tây giao chơ, sau đó đi xuống xe, mở rộng cửa xe, nhìn Tống Tương Tư khí thế ngất trời ngồi ở bên trong, mở miệng hỏi: "Không xuống xe sao?"

Qua khoảng một phút đồng hồ, Tống Tương Tư mới từ trong xe xuống dưới: "Dương tiểu thư, xin hỏi cô mang tôi tới nơi này, làm cái gì?"

"Kỳ thật tôi tuyệt đối không muốn mang cô tới nơi này, nhưng mà tôi lại phải mang cô tới nơi này, hiện tại tôi cũng đã mang cô tới đây." Dương tư tư trong lời nói nói thập phần nhiễu khẩu.

*****

Dương Tư Tư và Tống Tương Tư đồng thời trầm mặc đi vào mộ vườn, lúc đi lên đến sơn đạo, Dương Tư Tư mở miệng nói: "Tôi và Gia Mộc không có gì."

Vẻ mặt Tống Tương Tư ngưng đọng một chút, không nói gì.

Dương Tư Tư nhìn thẳng phương hướng chính diện, từng bước từng bước lên bậc thang, đi lên phía trên: "Chính là hôm nay."

Tống Tương Tư đi theo phía sau Dương Tư Tư, vẫn có không hé răng.

"Lúc ấy tôi tìm anh kí tên giúp tôi, kết quả anh viết ra Tống Tương Tư, sau đó anh liền nói muốn cùng tôi tách ra."

Yết hầu Tống Tương Tư căng thẳng.

"Tối hôm qua lúc anh về nhà, say đến không còn biết gì, tôi nâng anh về nhà, tất cả mật mã anh nói đều không đúng, mãi cho đến cuối cùng anh mới nói cho tôi biết mật mã, 0513, sau đó tôi thử mật mã di động và máy tính của anh, đều là 0513." Dương Tư Tư vừa nói, vừa mại bước chân đi về phía trước, cô có thể cảm nhận được âm thanh của bản thân có chút tù túng, giống như lúc nòa cũng có thể khóc ra: "Nếu tôi nhớ không lầm, Tống tiểu thư, sinh nhật của cô, chính là 0513 đi?"

Tống Tương Tư có điểm khiếp sợ, bước chân đi theo dừng một chút.

Nhưng mà Dương Tư Tư lại không có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục lên núi, miệng cũng không có ý đình lại: "Lần đầu tiên Gia Mộc mởi tôi ăn cơm, mang tôi đến một quán chuyên về lấm, anh nói, đó là món anh thích ăn nhất."

Tống Tương Tư nghe được âm thanh của Dương Tư Tư, lại mại bước chân, đuổi kịp cô ta, nhưng mà lòng của cô, cũng đã bắt đầu rung động.

Cửa hàng lẩu nấm kia, là cô giới thiệu cho anh, lần đầu tiên đi, anh cảm thấy đồ ăn có hương vị là lạ, vẻ mặt ghét bỏ, từ khi nào thì, biến thành món thích nhất của anh?

"Tối hôm qua Gia Mộc uống rượu say, lúc nằm ở trên giường, vẫn nói lời say, anh nói, Tư Tư, anh muốn tìm một ngươi thì từ đâu?"

"Tư tư, chớ đi, lưu lại bên cạnh anh."

"Tư tư, em đã nói em sẽ cùng anh, không cần bỏ lại anh."

Dương tư tư nói tới đây, đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư cách bản thân khoảng năm thước, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ người anh đang gọi là tôi, nhưng mà sau đó, tôi mới biết được, nguyên lai là Tống Tương Tư a......"

Dương Tư Tư kéo dài âm thanh, vòng người, dung sức sải bước chân đi về phía trước vài bước, sau đó liền ngừng lại, chỉ vào một cái mộ bia nói: "Đến, chính là nơi này."

Tống Tương Tư buồn bực liếc mắt Dương Tư Tư một cái, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Dương Tư Tư chỉ vào mộ bia: "Cô đi qua nhìn xem, rồi cố sẽ hiểu tôi muốn nói gì."

Tống Tương Tư đứng ở tại chỗ một lát, mới cất bước đi lên trước.

Lúc này là đêm khuya, vườn mộ một mảnh tối đen, cô căn bản thấy không rõ chữ trên mộ bia, cô lấy di động ra, mở đèn pin.

Cô nhìn thấy trên mộ bia không có ảnh chụp, cô cau mi lại, quay đầu liếc mắt Dương Tư Tư ở phía sau một cái, lại nhìn thấy trên mặt của cô gái đã đầy nước mắt.

Tống Tương Tư không nói chuyện, một lần nữa quay lại đầu, tiếp tục soi đèn đảo qua mộ bia bằng đá cẩm thạch, đảo đến một góc bên phải phía dưới, cô nhìn thấy bốn chữ: Ba Hứa Gia Mộc.

Trong nháy mắt, giống như là có cái gì đó, dùng sức đánh trúng trái tim của cô, khiến cho toàn thân cô quơ quơ, sau đó đầu óc trống rỗng, trái tim cũng đình chỉ nhảy lên theo.

Qua khoảng ba phút, trong đầu Tống Tương Tư mới tiếp nhận bốn chữ kia, liên tiếp xuất hiện.

Ba Hứa Gia Mộc.

Ba Hứa Gia Mộc.

Ba Hứa Gia Mộc.

Đây là Hứa Gia Mộc vì đứa con cô phá bỏ, lập mộ bia sao?

*****

Nàng nhớ rõ, lúc ấy khi anh nhìn thấy tờ giấy sinh non, là vô cùng tức giận, đập vỡ tất cả đồ vật trong nhà, tư thế kia, hận không thể bóp chết cô đâu.

Anh còn nói với cô, từ nay về sau, không hề liên quan, sau đó liền không một chút lưu tình xoay người rời đi.

Lúc ấy cô còn nghĩ, cô và anh cuối cùng cũng kết thúc......

Cô cũng vẫn cho là, anh và cô liền kết thúc như vậy.

Nhưng mà phía dưới mộ bia này, có một ngày, rõ ràng là ngày 3 năm trước.

Này thuyết minh, từ ba năm trước đến nay, Hứa Gia Mộc vẫn luôn không quên đứa nhỏ mà cô phá bỏ?

Tuy rằng đứa nhỏ kia, cô không có thật sự phá bỏ, nhưng mà lúc cô nhìn thấy mộ bia này, vẫn không ngăn được nước mắt hạ xuống.

Một mình cô sinh tiểu Đậu Đỏ ở Mỹ, tuy rằng Giang Thành thực sự thích Đậu Đỏ, nhưng mà đến tột cùng không phải cha ruột, tình thương chân chính của cha, trong hai năm rưỡi này, tiểu Đậu Đỏ không có hưởng thụ qua một chút, vào lúc đêm khuya vắng người, còn vì thế cảm thấy khổ sở cùng tiếc nuối đâu.

Hiện tại cô mới biết được...... Kỳ thật, ba của tiểu đậu đỏ, chưa bao giờ khuyết thiếu, Hứa Gia Mộc vẫn luôn nhớ kỹ, nhớ kỹ, nhớ kỹ......

"Anh ấy nói, thật muốn mang cô đi xem anh trước đây, như vậy cô mới biết, sự xuất hiện của cô, đến tột cùng cải biến anh ấy như thế nào."

"Anh ấy còn nói, cô dung thời gian 8 năm, mới biến anh thành Hứa Gia Mộc tốt như hiện tại, anh sao có thể yên tâm thoải mái dùng những gì cô dạy anh, đi đối lấy một người phụ nữ tốt khác?"

Dương tư tư nghĩ rằng, xế chiều bản thân đã khóc xong rồi, vì sao bây giờ khi nói những lời này với Tống Tương Tư, vẫn đau lòng muốn chết như vậy?

Thực không xong a...... Cô giống như thật sự thích Hứa Gia Mộc a...... Tuy rằng mới ngắn ngủn một tháng, tuy rằng anh liều mạng khiến cho cô không đi vào cuộc sống của anh, cô không muốn khiến cho anh xâm nhập sâu vào trái tim của bản thân như vậy......

"Còn có a, anh còn nói, lúc trước anh mua nhẫn về nhà chuẩn bị cầu hôn với cô, kết quả cô lại đưa cho anh giấy phá thai......"

Cho nên, kỳ thật người Hứa Gia Mộc thích là cô, phải không? Người đàn ông cô thích nhiều năm như vậy, là thích cô......

Trong nháy mắt, nước mắt của Tống Tương Tư chớp mắt rơi như mưa.

"Tôi đi xuống chân núi chờ cô." Sauk hi Dương Tư Tư lùi hai bước, sau đó cũng không có quay đầu lại liền xoay người chạy xuống núi.

Tống Tương Tư vẫn đợi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của Dương Tư Tư mới khóc lên thành tiếng.

Tối nay không có gió, trong vườn mộ rất im lặng không có một chút động tĩnh, tiếng khóc của Tống Tương Tư có thể nghe thấy rõ ràng.

Người trông coi vườn mộ, từ trên đỉnh núi xuống, nghe thấy tiếng khóc nhịn không được dừng bước chân, chiếu đèn về phía vị trí Tống Tương Tư đang ngồi, thấy là cái mộ bia không có ảnh chụp kia, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ lầm bầm lầu bầu một câu: "Nguyên lai là mộ bia này a."

Tống Tương Tư hơi hơi ngẩng đầu, lung tung lau nước mắt trên mặt một chút, quay đầu.

Ông lão trông coi vườn mộ, thoạt nhìn tuổi lớn một chút: "Mộ này a, là cái mộ không, chỉ có một người đàn ông thường xuyên đến đây, cô vẫn là người đầu tiên trừ người đàn ông kia ra đến đây, người đàn ông kia mỗi lần đến đây, đều đã ở trong này ngốc rất lâu, một mình lầm bầm lầu bầu không biết đang nói liên miên lải nhải cái gì, còn có a...... Tôi còn thấy một lần người đàn ông kia ngồi trước mộ bia khóc...... Nói cái gì, nhớ mẹ của con...... Ai, tuổi tác cao, lỗ tai không còn dùng được, nghe không được rõ ràng......"

Người trông coi vườn mộ vừa nói, vừa quay đầu, đi xuống dưới núi.

*****

Một đêm kia, Tống Tương Tư ngồi thật lâu trước bia mộ, mới xuống núi.

Dương Tư Tư ngồi trong xe trò chuyện với tài xế, đang đợi cô, nhìn thấy cô đi ra khỏi nghĩa trang, Dương Tư Tư giúp cô đẩy cửa xe ra.

Trên đường trở về, Dương Tư Tư và cô không hề nói chuyện với nhau, trong xe taxi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xẹt qua, không ngừng vang lên.

Lúc xe tiến vào đường lớn, Dương Tư Tư mở miệng ý bảo lái xe dừng lại.

Sau khi xe dừng ổn định, Dương Tư Tư mở ví tiền, lúc muốn trả tiền, Tống Tương Tư vẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích liền mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn: "Để tôi trả."

Dương Tư Tư cũng không khách khí, khép lại ví tiền, nhét vào trong túi, nói một câu "cảm ơn", sau đó đẩy cửa xe ra.

Dương Tư Tư do dự một chút, vẫn mở miệng nói với Tống Tương Tư ở trong xe: "Vốn tôi không nên nói những thứ này với cô, bởi vì Gia Mộc nói cô đã kết hôn, nhưng tôi nghĩ đến, anh biết rõ cô ở đây nhưng lại không làm gì được, nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của cô? Tôi liền thấy khổ tâm..."

Dương Tư Tư nói đến đây, hốc mắt bỗng nhiên đỏ bừng, cô nghĩ cả đời sau này, chỉ có một lần, sau khi bị người ta tổn thường, còn không hối không trách muốn đối tốt với anh.

Dương Tư Tư nhìn Tóng Tương Tư cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng chào tạm biệt, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe, xoay người rời đi, khóe mắt có nước mắt ào ạt rơi xuống.

Tống Tương Tư định để cho lái xe đưa mình quay lại Tô Uyển, sau cùng lại đi đến một nhà hàng ăn.

Nhà hàng đó chuyên làm các món về nấm, còn chưa đóng cửa, nhìn thấy cô đến vô cùng vui vẻ, đưa cô vào ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh.

Thật ra Tống Tương Tư không có khẩu vị gì, nhưng vẫn gọi một chút đồ ăn.

Lúc bà chủ mang thực đơn, không nhịn được mở miệng nói một câu: "Cô và anh Hứa đã nhiều năm như vậy, khẩu vị cũng không thay đổi, mỗi lần cậu ấy tới đây đều gọi mấy món này."

Đương nhiên cô biết anh Hứa chính là Hứa Gia Mộc, vẻ mặt khẽ biến đổi, im lặng một lát, hỏi: "Anh ấy thường tới đây ăn sao?"

"Thường xuyên tới."

Bà chủ đưa thực đơn, cười tít mắt nói: "Trên cơ bản thì một tuần tới một lần, mỗi lần đều một mình, lại gọi hai phần đồ ăn, để ở vị trí đối diện cậu ấy."

"A..." Tống Tương Tư cong môi người, không nói gì.

Bà chủ ôm thực đơn xoay người rời đi.

Bởi vì bên trong nhà hàng ít khách, đồ ăn đem lên rất nhanh.

Những đồ ăn này đều là hương vị như cũ, một chút cũng không đổi, nhưng cô lại khó nuốt xuống, sau cùng cũng không ăn tiếp mà rời đi.

Lúc này đã là 10 giờ tối, cô không trực tiếp đón xe về nhà, mà đi dọc theo đường cái không có mục đích gì.

Đợi đến lúc cô mệt mỏi, mới phát hiện ở trên con phố đối diện, là Hứa Thị.

Cô ngẩng đầu nhìn rất lâu, mới đếm được tới văn phòng của anh, đèn vẫn sáng, nhưng vì rất cao, căn bản không thấy được người ở bên trong như thế nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)