Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 095

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 095
Kéo dài
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau đó, Tống Tương Tư liền quay đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật cách đó không xa, ánh mắt trở nên có chút mơ hồ, qua khoảng nửa phút, lại dùng ngữ khí không để ý tiếp tục mở miệng, nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, không có để ý hay không để ý."

Đáy lòng Hứa Gia Mộc lập tức liền nổi lên đau đớn nặng.

Anh và Tống Tương Tư không phải mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, cô có chuyện anh cũng có công việc, anh cũng có chuyện tình của tập đoàn Hứa thị đang chờ xử lý, cho dù là gặp mặt, đại đa số cũng là buổi tối, một hồi hoan ái làm các chuyện này nọ, nhưng mà ở trong trí nhớ của anh, cho tới bây giờ Tống Tương Tư luôn lạnh nhạt, dường như cái gì cũng không để ý vậy, anh chưa từng thấy cô vì ốm đau mà khó chịu cũng chưa từng gặp cô vì khổ sở mà rơi lệ.

Nhưng mà hiện tại, cô lại nói với anh, trải qua nhiều năm như vậy...... Cô nói, từ trước đến nay, mặc kệ cô có bao nhiều khó chịu bao nhiều khổ sở, cô đều chịu đựng một mình sao?

Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm cổ chân Tống Tương Tư, không hé răng, một lát sau, đeo giầy vào chân của cô, đứng dậy rời đi.

-

Lúc Hứa Gia Mộc trở về, trên tay xách một cái gói to, anh đứng ở trước mặt Tống Tương Tư, từ trong túi tử lấy ra một hộp sữa, cắm ống hút vào, rồi đưa tới trước mặt Tống Tương Tư.

Tống Tương Tư kinh ngạc liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc một cái, hình như buồn bực anh vừa rồi đã đi, vì sao còn quay lại.

Cô dừng một chút, cuối cùng vẫn là tiếp nhận hộp sữa kia.

Hứa Gia Mộc quỳ một gối xuống trước mặt Tống Tương Tư, ném gói to sang một bên, cởi giầy Tống Tương Tư ra, sau đó bóp một ít thuốc hoa hồng ra lòng bàn tay, xoa hai cái, rồi thoa lên cổ chân của Tống Tương Tư.

Tống Tương Tư cúi đầu nhìn Hứa Gia Mộc đang thoa thuốc, cánh môi dùng sức mím lại, sau đó liền nhấp môi nín sữa, dời đi tầm mắt.

Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên có người quan tâm cô.

Có lẽ là từ khi mẹ mất, cô đã học cách sống độc lập, sau đó ba lại bị bệnh nặng, tất cả mọi việc trong gia đình đều đổ nên vai của cô, bởi vì không có người chăm sóc, cho nên chỉ có thể học cách tự chăm sóc bản thân, dần dà lâu ngày, liền ngay cả chính cô đều cảm thấy không gì là bản thân không làm được, mặc kệ là sinh bệnh hay là bị thương, có thể chịu liền cắn chặt răng nhẫn nhịn, sau đó đợi đến lúc chỉ còn một mình, rơi lệ, bởi vì đau đớn lên tiếng kêu nhỏ.

Trong tám năm cô ở cùng Hứa Gia Mộc kia, kỳ thật có vô số lần suy nghĩ, khi nào thì cô có thể dựa vào Hứa Gia Mộc, nghĩ tới cuối cùng, cô phát hiện, người đàn ông kia căn bản không có gì để cho cô dựa vào.

Cô không phải người nhát gan, nhưng mà cô cũng không có lòng dũng cảm nói lên những suy nghĩ chân thật dưới đáy lòng của bản thân với Hứa Gia Mộc.

Nhìn cô rất tự tin, kỳ thật trong lòng cô rất tự ti, mặc kệ cô cố gắng trở nên xinh đẹp tài giỏi cỡ nào trước mặt mọi người, thì cô thủy chung vẫn là tình nhân được bao dưỡng.

Hiện tại có tiểu Đậu Đỏ, cô càng phải kiên cường, lúc trước chỉ có một mình có thể bởi vì quá mệt mỏi mà vụng trộm khóc, hiện tại lúc một mình, ngay cả muốn khóc cũng không dám khóc, sợ một khi bản thân rơi lệ, liền suy sụp, thậm chí trước kia cô còn nghĩ, nếu Hứa Gia Mộc không cưới cô, cô có thể tịm một người đàn ông thành thật để kết hôn, nhưng mà hiện tại vì tiểu Đậu Đỏ, cô liên kết hôn cũng không dám kết, cô sợ người nọ đối xử không tốt với tiểu Đậu Đỏ.

Hiện nay, đột nhiên có người đối tốt với cô như vậy, cô không hiểu vì sao muốn rơi lệ.

*****

Hứa Gia Mộc thoa thuốc xong cho Tống Tương Tư, đeo giầy vào giúp cô, mới mở miệng hỏi: "Nhiều sao?"

Nghe âm thanh của Hứa Gia Mộc, Tống Tương Tư mới hoàn hồn, cô vội vàng rũ xuống mi mắt, che lấp lệ quang ở đáy mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, dùng sức hút hai ngụm sữa.

Hứa Gia Mộc đứng lên, rút ra một tờ khăn ướt, lau sạch thuốc mỡ còn dính tronng lòng bàn tay, sau đó lại dựa vào vách tường đối diện Tống Tương Tư.

Trong hành lăng một mảnh im lặng, không biết rốt cuộc qua bao lâu, di động Hứa Gia Mộc đột nhiên vang lên, chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Hứa Gia Mộc lấy di động ra, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, mới nghĩ tới bản thân quên mất Dương Tư Tư còn ở bữa tiệc, anh đi cách xa xa Tống Tương Tư, rồi mới tiếp nghe.

Tuy rằng Hứa Gia Mộc cố ý đè thấp âm thanh, nhưng mà Tống Tương Tư vẫn còn ẩn ẩn nghe được một ít nội dung.

"Ngượng ngùng, anh có việc đột xuất, quên nói với em...... Hiện tại em đang ở đâu? Anh phái người đi đón em, đưa em về nhà...... Tốt, uh, không thành vấn đề, nhất định sẽ giải thích thật tốt, uh, 88, về nhà đi ngủ sớm một chút."

Hứa Gia Mộc tắt điện thoại, một lần nữa trở lại, khi chỉ còn cách Tống Tương Tư khoảng hai thước, Tống Tương Tư đột nhiên quay đầu, lên tiếng: "Đêm nay cám ơn anh, thời gian cũng không còn sớm, anh về sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Không sao." Hứa Gia Mộc thản nhiên nói một câu, rồi lại dựa lưng vào vị trí cũ của vách tường.

Môi Tống Tương Tư giật giật, không nói nữa, hàng lang lại trở nên yên tĩnh, lần này qua khoảng năm phút đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, Tống Tương Tư mạnh đứng lên, ngay cả Hứa Gia Mộc cũng đứng thẳng người theo.

Y sĩ trưởng từ bên trong đi ra trước, anh ta tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt ngưng đọng lắc lắc đầu với Tống Tương Tư đang đi tới trước mặt.

Hứa Gia Mộc theo bản năng nhìn về phía Tống Tương Tư, đáy mắt cất giấu một cỗ lo lắng.

Hai mắt Tống Tương Tư nhìn chằm chằm về phía y sĩ trưởng, mở miệng hỏi: "Có ý tứ gì?"

"Tống tiểu thư, thỉnh nén bi thương chúng tôi đã cố gắng hết sức." Y sĩ trưởng hơi cúi đầu thấp một chút, rồi mới tiếp tục mở miệng nói: "Tống lão tiên sinh lớn tuổi, các bộ phận trong cơ thể vốn đã thoái hóa, nếu miễn cưỡng làm phẫu thuật lần thứ hai, mạo hiểm rất lớn, sợ là ở trên bàn mổ lúc nào cũng có thể sẽ ra đi, còn nếu bảo trì hiện trạng, uống thuốc đúng hạn, còn có thể sống được một đoạn thời gian, cụ thể bao lâu, vậy phải xem tâm tình của Tống lão tiên sinh."

Thân thể Tống Tương Tư hơi lung lay một chút, Hứa Gia Mộc rất nhanh ôm bả vai của cô, mở miệng hỏi với y sĩ trưởng: "Viện trưởng của các người đâu, tôi muốn nói chuyện với ông ta."

"Thật sự rất đáng tiếc, cho dù anh mời bác sĩ giỏi nhất đến đây, sợ là cũng vô lực xoay chuyển." Y sĩ trưởng nói xin lỗi một câu, sau đó lại mở miệng: "Tống tiểu thư, bây giờ Tống lão tiên sinh còn thanh tỉnh, ngài ấy nói có chuyện muốn nói với cô, cô tới phòng chăm sóc đặc biệt chờ ngài ấy một chút."

Y sĩ trưởng nói xong còn hơi cúi đầu tiếp tục nói xin lỗi với Tống Tương Tư và Hứa Gia Mộc một chút.

-

Một mình Tống Tương Tư tiến vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, Tống phụ ngồi ở trên giường bệnh, trên mu bàn tay có gắn kim châm, thoạt nhìn coi như là có tinh thần, ông nhìn thấy Tống Tương Tư tới, lập tức cười cười, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Tư tư, lại đây ngồi."

Tống Tương Tư "Vâng" một tiếng, đi qua ngồi xuống, ngay sau đó tay cô bị ba cô cầm lấy: "Tư tư, ba biết, thời gian của ba không còn nhiều, ba cũng đã nghe thầy thuốc nói, không muốn nhận trị liệu."

*****

Tống Tương Tư "Vâng" một tiếng, đi qua ngồi xuống, ngay sau đó tay cô bị ba cô cầm lấy: "Tư tư, ba biết, thời gian của ba không còn nhiều, ba cũng đã nghe thầy thuốc nói, không muốn nhận trị liệu."

Tống Tương Tư đột nhiên xúc động muốn rơi lệ.

"Ba biết con khẳng định sẽ khổ sở, nhưng mà con người, rồi cũng sẽ chết, mỗi ngày ba đều ngốc ở trong bệnh viện, cũng không vui vẻ, ba có việc muốn thương lượng với con, nếu hiện tại con không vội, có thể cùng trở về nhà với ta? Ta nghĩ trở về nhìn xem mẹ con......"

Nước mắt Tống Tương Tư liền mạnh rơi xuống, hoàn toàn không để ý tới lịch quay quảng cáo mấy ngày tới, nhắm mắt lắc lắc đầu, âm thanh mở miệng có chút nghẹn ngào: "Tốt, con cùng ba về nhà, ba muốn lúc nào thỉ quay về?"

"Nếu có thể, ba nghĩ đi ngay bây giờ."

Tống Tương Tư đương nhiên biết những lời này của ba có hàm nghĩa gì, ông sợ nếu bây giờ bản thân không đi, sẽ chết ở Bắc Kinh.

Tống Tương Tư tiếp tục gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo: "Tốt, chờ con đi đặt máy bay."

"Hài tử tốt." Tống phụ cong môi cười cười, đột nhiên mở miệng mang theo vài phần khẩn cầu: "Tư tư, con vẫn luôn nói với ta, con có bạn trai, lúc trước ba sinh bệnh tiền chữa trị, đều cậu ta đưa cho con, con nói cậu ta là ông chủ một công ty, rất nhiều tiền, rất tốt với con, các con cùng một chỗ đến nay, cũng sắp 11 năm đi...... Con đã ba mươi tuổi, cũng nên lo lắng chuyện kết hôn đi, cậu ta có nói muốn kết hôn với con hay không?"

Trong khoảng thời gian ngắn Tống Tương Tư không biết nên trả lời như thế nào.

"Tư tư, con sẽ không là đang lừa ba đi......" Mặt ba Tống lộ vẻ lo lắng: "Hay là cậu ta căn bản không có ý tứ muốn cưới con, con bị lừa nhiều năm như vậy?"

"Không có." Tống Tương Tư cong môi cười cười, mở miệng trấn an ba mình: "Người trong thành đều kết hôn muộn, ba mươi tuổi không tính là gì, gần nhất anh ấy đang bận rất nhiều việc, anh ấy nói, chờ xử lý công việc xong, liền cùng con kết hôn."

"Phải không? Vậy thì tốt quá." Ba Tống cười, sau đó lại mang theo vài phần chờ mong hỏi: "Vậy con có thể để ba nhìn thấy cậu ta sao? Nếu cậu ta thực sẽ cưới con, sớm hay muộn gì cũng muốn gặp ba, có lẽ ba không thể sống đến lúc kia, ba chỉ thầm nghĩ nhìn thấy người mà sau này con sẽ lấy là hạng người gì, sau đó đến lúc ba đi gặp mẹ con, có thể nói cho bà ấy hình dung được."

Tống Tương Tư nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, sau đó liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc đang đứng bên ngoài hành lang không rời một cái, giống như là đã quyết định cái gì đó, nghiêng đầu cong môi cười cười với ba cô, nói: "Ba, anh ấy ngay tại bên ngoài, hiện tại con đi gọi anh ấy tiến vào."

Ba Tống liên tục gật đầu, nói vài chữ "Tốt".

-

Tống Tương Tư mở cửa phòng bệnh ra, Hứa Gia Mộc lập tức liền vòng thân, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mắt của cô hỏi: "Em có khỏe không?"

Tống Tương Tư khẽ gật đầu, không nói chuyện, chỉ là đóng cửa lại, sau đó chỉ ra xa xa với Hứa Gia Mộc, sau đó liền mại bước chân đi về phía bản thân vừa chỉ.

Tống Tương Tư đi đến cửa toilet, mới ngừng lại, cô xoay người, chần chờ qua thật lâu, mới mở miệng nói với Hứa Gia Mộc đang đứng ở phía sau: "Tôi có thể xin anh giúp một việc hay không?"

Hứa Gia Mộc: "Em nói đi."

"Em có thể...... giả làm bạn trai của tôi hay không?" Tống Tương Tư hơi cúi đầu xuống, âm thanh có chút yếu ớt nói:"Ba tôi ông ấy không sống được vài ngày nữa, nói muốn trông thấy bạn trai của tôi, cho nên, anh có thể hay không......"

*****

Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư hơi giật mình, dừng mấy giây, mới lạnh giọng hỏi: "Không phải cô đã kết hôn sao? Sao không trực tiếp gọi chồng cô đến đây?"

Sắc mặt Tống Tương Tư bỗng dưng có chút trắng bệch, cô rũ mi mắt, Giật giật môi, một lúc.

Hứa Gia Mộc cũng không biết mình rốt cuộc tại sao lại tức giận, lời nói ra có chút cay nghiệt sắc bén: "Sao vậy, cô sợ cha cô biết cô gả cho một người hơn 10 tuổi, còn phải làm mẹ kế của hai đứa bé, nên thất vọng, chết không nhắm mắt?"

Tống Tương Tư cắn môi, đầu càng cúi thấp, ngay cả bả vai cũng hơi sụp xuống.

Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tống Tương Tư, gương mặt lóe lên mấy cái, cuối cùng vẫn là mềm lòng thỏa hiệp, chẳng qua là giọng nói có chút lạnh nhạt cứng rắn: "Đi thôi."

Tống Tương Tư có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc không có lên tiếng, trực tiếp nắm cổ tay Tống Tương Tư, lôi kéo cô bước nhanh hướng về phía cửa phòng bệnh cha cô, khoảng cách còn không bao xa, Hứa Gia Mộc nghĩ đến cổ chân sưng đỏ của Tống Tương Tư, cước bộ không tự chủ được đi chậm lại.

Đi tới cửa phòng bệnh, Hứa Gia Mộc vừa mới chuẩn bị đẩy cửa, Tống Tương Tư dùng sức kéo tay của anh, Hứa Gia Mộc dừng lại động tác, quay mặt sang, ánh mắt nhìn về Tống Tương Tư có chút lạnh nhạt.

Ánh mắt Tống Tương Tư có chút tránh né, trong miệng cũng nói đứt quãng: "Tôi nói với ba tôi, tôi có 1 người bạn trai, yêu nhau 11 năm... tôi còn nói, anh ấy là ông chủ của 1 công ty, rất có tiền... dự định nửa năm sau kết hôn..."

Hứa Gia Mộc nhíu mày lại.

Lúc này Tống Tương Tư hoàn toàn không dám nhìn tới Hứa Gia Mộc, cô biết nhất định trong mắt anh sẽ toàn khinh bỉ và giễu cợt, trên gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng của cô, hiện lên tia lo lắng và bất an: "Còn nữa 50. 000 đồng kia, ba tôi vẫn cho là bạn trai tôi cho tôi..."

"Tôi cũng nói với ba tôi, bạn trai đối với tôi rất tốt..."

Tống Tương Tư dừng lại, cô mất rất nhiều sức lực, mới lại nói tiếp một câu, giọng nói nhỏ đến đáng thương: " Vì vậy, tiếp theo có thể phiền anh, trước mặt ba tôi, thái độ đối với tôi khá hơn một chút..."

Tống Tương Tư giống như ý thức được mình nói yêu cầu có chút nhiều, mới nói ra phân nửa, lại đột nhiên lại đổi lời nói nói: "Thật ra thì anh không cần đối tốt với tôi trước mặt ba, anh chỉ cần ngồi nói chuyện với ông, chỉ cần một chút, à không, năm phút đồng hồ là tốt, anh cũng có thể không cần nói chuyện, chỉ cần cười với ông một cái, nghe ông nói thì đáp một tiếng là được..."

Nghe xong Tống Tương Tư nói một chuỗi dài, Hứa Gia Mộc không biết trong lòng mình có cảm giác thế nào, đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng cô ăn nói khép nép như vậy, chẳng qua là cảm thấy trong lồng ngực rất đau rất đau.

Hứa Gia Mộc đứng một lát, hướng về phía Tống Tương Tư nhẹ nhàng gật đầu một cái, đầu tiên là lễ phép gõ cửa phòng bệnh, đợi đến bên trong truyền đến một tiếng "Mời vào", Hứa Gia Mộc mới đẩy cửa ra, nắm tay Tống Tương Tư đi vào.

"Ba, con giới thiệu với ba, đây là con..." Tống Tương Tư thuận miệng gọi mấy chữ nàytrước mặt ba Kiều, nhưng mà bây giờ Hứa Gia Mộc đứng ở bên cạnh, cô ngược lại ấp úng: "Bạn trai, anhấy tên là Hứa Gia Mộc."

"Bác trai khỏe." Đầu tiên Hứa Gia Mộc mỉm cười chào một tiếng, sau đó liền cúi người xuống về ba Tống nằm trên giường bệnh.

*****

Ba Tống nhìn Hứa Gia Mộc áo quần gọn gàng, bộ dạng cao ráo tuấn tú, rất là hài lòng, có lẽ là Bởi vì Tống Tương Tư nói với ông, Hứa Gia Mộc là ông chủ, ông nghĩ đến cả đời mình nghèo khó, con gái mình với cao Hứa Gia Mộc, cho nên áp lực trong lòng hơi lớn, có chút khẩn trương bất an, chẳng qua là nhìn Hứa Gia Mộc vẫn cười thân thiện, mãi cho đến lúc Tống Tương Tư mang một cái ghế đặt xuống trước mặt Hứa Gia Mộc, ý bảo Hứa Gia Mộc ngồi, Ba Tống lúc này mới vội vàng gật đầu, chỉ vào cái ghế nói, nói liên tục " ngồi đi".

Hứa Gia Mộc nhìn thấu Ba Tống lo lắng, Sau khi ngồi xuống, chủ động hướng về phía Ba Tống mở miệng: "Bác trai, bác có khỏe không?"

Ba Tống vội vàng trả lời: "Tốt tốt."

Hứa Gia Mộc nhìn Tống Tương Tư đứng một bên, nghĩ đến trước lúc vào phòng, cô tự mình nói những lời đó, sau đó Liền Vươn tay, cầm tay Tống Tương Tư, Tống Tương Tư sửng sốt một chút, một giây kế tiếp liền nghe Hứa Gia Mộc nói: "Bác trai, bác sĩ nói, chỉ cần bác khỏe lại, còn có thể sống thật lâu, con cùng..."

Hứa Gia Mộc dừng một lúc, nghĩ đến nhủ danh của Tống Tương Tư, vì vậy nói tiếp: " Tư Tư đã bàn bạc xong rồi, tháng mười chuẩn bịkết hôn đây, đến lúc đó còn trông cậy vào bác chứng kiến hôn lễ của bọn con."

Mặc dù đây là cô nói cho anh biết, nhưng từ trong miệng anh nghe được câu này, Tống Tương Tư vẫn còn có chút hốt hoảng.

Trời mới biết, trong 8 năm kia, cô nằm mơ bao nhiêu đêm, cũng nằm mơ thấy mình làm vợ của Hứa Gia Mộc.

Cho đến lúc vỡ mộng, ngay cả nằm mơ, Cũng Không dám nghĩ tới Hứa Gia Mộc Sẽ lấy mình.

Ba Tống nghe được câu này, khiến trong lòng rất vui, trong lòng ông Rõ ràng, mình nhất định là không thể sống lâu, nhưng vẫn cười toe toét, lại liên tiếp nói vài câu "Được".

Hứa Gia Mộc nắm tay Tống Tương Tư không có buông ra: "Bác trai, thật xin lỗi, con quen Tư Tư lâu như vậy, từ sớm nên đến gặp bác."

"Không sao, không sao, bác nghe Tư Tư nói, con bề bộn nhiều việc..." Ba Tốngvội vàng lắc đầu.

...

Kế tiếp biểu hiện của Hứa Gia Mộc khiến Tống Tương Tư cảm thấy ngoài dự kiến, thân thiết rất nhiều so với cô tưởng tượng anh nói chuyện với ba cô cũng rất kính trọng, nhìn ra được, ba cô đối với anh rất là hài lòng, trên mặt cười, đều là phát ra từ nội tâm, thậm chí lúc nói chuyện đến cuối cùng, Ba Tống trực tiếp cười híp mắt nhìn Tống Tương Tư nói: "Tư Tư, bây giờ ba đã thấy bạn trai của con, chết cũng không tiếc."

Tống Tương Tư cong môi cười yếu ớt, Hứa Gia Mộc ngược lại mở miệng: "Bác trai đừng nói vậy, bác yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp liên lạc bác sĩ tốt nhất đến đây chữa bệnh cho bác."

Ba Tống cười, không có nhận lời của Hứa Gia Mộc, trực tiếp nhìn Tống Tương Tư mở miệng nói: "Tư Tư, con đặt vé máy bay rồi sao?"

"Không có, lập tức." Tống Tương Tư vừa nói, vừa tìm điện thoại di động.

"Vé máy bay gì?" Hứa Gia Mộc nghi ngờ hỏi một câu.

"Bác cùng Tư Tư chuẩn bị trở về quê nhà." Ba Tống giải thích.

"Lúc nào?" Hứa Gia Mộc hỏi.

Ba Tống đáp: "Bây giờ."

Hứa Gia Mộc nhăn trán, sau đó nhìn Tống Tương Tư đang đặt vé, bất chợt vươn tay, ngón tay liền rút điện thoại di động, sau đó lấy điện thoại di động của mình, trực tiếp gọi một cú điện thoại: "Đặt cho tôi 3 vé máy bay... Địa điểm và số căn cước tôi lập tức gửi cô..."

Cúp điện thoại, Hứa Gia Mộc trực tiếp đưa điện thoại di động cho Tống Tương Tư: "Gửi thông tin của em và ba qua số này."

*****

Tống Tương Tư không có đón điện thoại của Hứa Gia Mộc, nhìn mắt của anh, lóe ra một ý hỏi thăm không tiếng động.

Hứa Gia Mộc dĩ nhiên biết Tống Tương Tư trong lòng đang suy nghĩ gì, anh không có mở miệng hướng về phía Tống Tương Tư nói chuyện, ngược lại trực tiếp xoay đầu, nhìn Ba Tống: "Vừa vặn mấy ngày nay ta không có gì chuyện, cùng bác và Tư Tư cùng nhau trở về."

Ba Tống có vẻ có chút thụ sủng nhược kinh, theo bản năng nhìn con gái của mình, sau đó mới mở miệng nói: "Chuyện này, có phiền toái không..."

"Không phiền toái, vốn con nên trở về quê nhà Tư Tư một chuyến." Hứa Gia Mộc dừng lại, còn nói: "Chưa kể, hai người ngàn dặm xa xôi trở về, con cũng không yên lòng."

Vừa nói, Hứa Gia Mộc đem điện thoại di động trong tay hướng về phía Tống Tương Tư, Tống Tương Tư nhấp môi, vươn tay nhận lấy, ngón tay rất nhanh gõ phía trên, sau đó mới đưa điện thoại di động trả lại cho Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc nhìn Tống Tương Tư đánh tên họ cùng giấy căn cước số, xác nhận không có sai, liền trực tiếp gửi cho trợ lý.

-

Thủ tục xuất viện của ba Tống, là Hứa Gia Mộc làm, ngay cả tiền nằm viện và phí phẫu thuật cũng do anh trả.

Sức khỏe ba Tốngrất suy yếu, đi bộ đều run lẩy bẩy, cuối cùng vẫn là nhờ xe lăn, Hứa Gia Mộc đẩyBa Tống xuống lầu dưới.

-

Máy bay cất cánh không bao lâu, Ba Tống liền mệt mỏi không ngừng nhắm mắt lại ngủ.

Trên máy bay hơi lạnh, Hứa Gia Mộc cho nữ tiếp viên hàng không hai cái mền, lấy một cái đưa cho Tống Tương Tư bên cạnh.

Tống Tương Tư quay đầu, trước liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, sau đó nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn", liền nhận lấy, cô mở mền ra, hướng trên người mình đắp, khóe mắt vừa vặn thấy Hứa Gia Mộc nghiêng người, cẩn thận đắp mền trên ngườiBa Tống, Tống Tương Tư theo bản năng nghiêng đầu, cho đến lúc Hứa Gia Mộc đắp kín, ngồi thẳng thân thể, cô mới vội vã quay đầu trở lại, qua loa khoác mền trên đùi của mình, giống như là sợ bị Hứa Gia Mộc thấy ánh mắt khác thường, Tống Tương Tư vội vàng nhắm hai mắt lại, qua trong chốc lát, cô cũng cảm giác được cử chỉ rất nhẹ chậm nghiêng người, xốc lên mền trên đùi, cẩn thận đắp lên người cô.

Lông mi Tống Tương Tư run rẩy, không nhịn được mở mắt, gương mặt tuấn lãng của Hứa Gia Mộc, vừa vặn rơi vào mắt của cô.

Hứa Gia Mộc đắp kín mền, mới nhìn thấy cô mở mắt, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô một lát, sau đó liền nhẹ giọng nhỏ nhẹ mở miệng nói: "Hôm đó quay quảng cáo, tôi đã gọi điện thoại cho bọn họ, để cho bọn họ tạm thời từ chối, đợi đến khi cô có thời gian hẳn tính."

Tay của Tống Tương Tư dưới mền, nắm thật chặt thành quyền, cô cố gắng duy trì trấn tĩnh, hướng về phía Hứa Gia Mộc lại nói một câu "Cảm ơn".

Vẻ mặt Hứa Gia Mộc ôn hòa nở một nụ cười, liền xoay người, ngồi thẳng ở chỗ ngồi của mình.

Tống Tương Tư quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sao lấp lánh, ánh trăng sáng tỏ, bầu trời đêm rất đẹp, nhưng mà lòng của cô lại rối loạn lên.

Mọi thứ nhanh đến mức hỗn loạn, 3 năm trước, cũng đã giơ tay tàn nhẫn quyết tuyệt cắt đứt, nhưng đến bây giờ, cô lại vì anh mà hỗn loạn.

-

Đến Giang Tô đã là mười hai giờ đêm, quê quán của Tống Tương Tư ở một trấn nhỏ, lúc này đêm hôm khuya khoắc, không còn xe, cho nên Hứa Gia Mộc liền đặt 2 căn phòng ở sân bay.

*****

Hứa Gia Mộc và ba Tống ở cùng một gian phòng, một mình Tống Tương Tư ở một gian phòng.

Hai gian phòng, chỉ cách một bức tường trắng.

Sáng sớm hôm sau Tống Tương Tư tỉnh lại, liền đi sang gian phòng cách vách, cửa phòng do ba Tống mở, Hứa Gia Mộc không có ở trong phòng.

Thoạt nhìn tinh thần của ba cô không tốt như ngày hôm qua, thậm chí có chút uể oải, chỉ là mở cửa cho cô, đường đi chỉ khoảng hơn mười thước, đã mệt thở hồng hộc.

Tống Tương Tư nâng ba cô đi đến ghế sa lon ngồi xong, cô còn chưa mở miệng nói chuyện, ba Tống đã mở miệng thong thả nói: "Tối hôm qua, dương như tiểu Hứa một đêm không ngủ chút nào."

"Bụng ta có điểm không thoải mái, vẫn chạy về phía WC, mỗi lần đều là cậu ấy cõng ba đi, nửa đêm ba còn không cẩn thận tiểu ở trên giường, cậu ấy đổi quần áo cho ba, lau lại cả người cho ba, nhường lại giường của bản thân cho ba, cậu ấy ở bên cạnh trông coi ta cả đêm, còn có bộ quần áo kia của ta, đều là do cậu ấy giặt......"

Ba Tống nói xong, liền nâng tay lên, chỉ chỉ hai kiện quần áo bên ngoài cửa sổ phía trước.

"Có thể nhìn ra được, tiểu Hứa làm người rất không sai, là thật tâm đối tốt với con, tương lai có cậu ấy cùng con, ba thật sự rất yên tâm......"

Ba Tống còn nói liên miên cằn nhằn rất nhiều điều tốt về Hứa Gia Mộc, nhưng mà một chữ Tống Tương Tư cũng chưa nghe vào, chỉ là nhìn chằm chằm quần áo mà Hứa Gia Mộc giặt, kinh ngạc nhìn.

-

Hứa Gia Mộc trở lại khách sạn, trong tay xách vài túi lớn.

Tối hôm qua mọi người đi vội vàng, cũng không mang theo quần áo, Hứa Gia Mộc cố ý đến cửa hàng tổng hợp ở sân bay mua giúp Tống Tương Tư và ba Tống hai bộ quần áo để tăm rửa, thuận tiện còn thuê một chiếc xe, mua hai phần bữa sáng.

Hành động của Tống không thay đổi, Hứa Gia Mộc ngồi ở bên cạnh, rất kiên nhẫn cầm thìa, từng muỗng từng muỗng giúp ba Tống uống cháo.

Tống Tương Tư ngồi ở đối diện, nhìn cảnh tượng trước mặt, đáy mắt mạc danh kỳ diệu liền trở nên có chút ẩm ướt, cô cúi đầu, không dám nhìn hình ảnh trước mặt, sợ thời gian bản thân xem lâu hơn một chút, thì trong lòng thật vất vả mới có thể kiên đinh, lại dao động trở lại.

Ở trong trí nhớ của cô, Hứa Gia Mộc là cái loại này điển hình đại thiếu gia cơm đưa đến mồm, quần áo không phải động tay chân, chẳng bao lâu sau, anh thế nhưng lại thay đổi, trở nên suy nghĩ tinh tế, có thể chăm sóc người khác, khiến cho người khác có cảm giác an toàn và ỷ lại, làm cho người ta cảm thấy khi có anh ở bên cạnh thì trong lòng sẽ trở nên kiên định và ấm áp.

Nếu như, trong tám năm anh sống với cô, anh ở trước mặt cô, từng có có khoảnh khắc như thế này, có lẽ lúc trước, lúc trước cô sẽ không bỏ qua cảm nhận của trái tim, quyết tâm buộc bản thân rời đi anh như vậy.

Hiện tại, anh rốt cục như cô mong muốn, biến thành một người đàn ông tốt đáng giá phó thác cả đời, nhưng mà, lại không có nửa điểm quan hệ với cô.

-

Mười một giờ sáng, Hứa Gia Mộc thanh toán tiền phòng xong, mở cửa chiếc xe mình thuê ra, chở Tống Tương Tư cùng ba Tống trở về quê hương của bọn họ.

Khoảng cách từ sân bay đến cái trấn nhỏ mà Tống Tương Tư sinh ra khoảng hơn bốn trăm km, đi đường mất khoảng hơn năm giờ, mãi đến khi gần năm giờ chiều, rốt cục mới đến quê nhà của Tống Tương Tư.

Từ lúc ba Tống đi Bắc Kinh chữa bệnh, Tống gia không có ai ở, trong nhà có chút bẩn.

Một đêm tối hôm qua không ngủ tốt, Hứa Gia Mộc lại xe cả ngày, không có oán trách gì sắn tay áo, quét tước một lần bụi bặm từ trong ra ngoài căn phòng, sau đó lại đi ra ngoài mua đồ ăn, tự mình xuống bếp, làm cơm chiều.

Ba Tống không có tinh thần muốn ăn, chưa ăn được bao nhiêu đã nọ, ăn xong lại uống thuốc, quay về phòng nằm nghỉ ngơi.

*****

Cơm nước xong, Hứa Gia Mộc đi rửa bát, lúc anh từ trong phòng bếp đi ra, vừa vặn thấy Tống Tương Tư trải đệm chăn ở trên ghế sa lon.

Tống Tương Tư nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó tùy ý ném gối đầu lên trên ghế sa lon, đứng lên đi về phía phòng ngủ mà từ nhỏ đến lớn bản thân ở, đẩy cửa ra, nói với Hứa Gia Mộc: "Anh ngủ ở phòng này đi, khăn trải giường với vỏ chăn em vừa mới đổi mới rồi."

Hứa Gia Mộc đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, đầu tiên là nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ mà Tống Tương Tư vừa mở, nhìn thoáng qua bên trong, sau đó lại nhìn nhìn đệm chăn được trải trên ghế sa lon, nháy mắt hiểu được ý tứ của Tống Tương Tư, không hề nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng nói: "Anh ngủ sô pha."

"Hôm nay anh lái xe cả ngày, khẳng định mệt chết đi......"

Tống Tương Tư vừa tranh cãi được một câu, liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc sải bước tiêu sái đến trước ghế sa lon nằm xuống.

Tống Tương Tư nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc trầm mặc một hồi, lại mở miệng nói: "Cám ơn."

Hứa Gia Mộc gật gật đầu: "Không cần khách sáo."

Tống Tương Tư đứng ở cửa phòng ngủ một lúc lâu, để lại một câu "Ngủ ngon", rồi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.

-

Hôm sau lúc Tống Tương Tư và ba Tống tỉnh lại, Hứa Gia Mộc đã làm tốt bữa sáng.

Không biết có phải do tối hôm qua ba Tống nghỉ ngơi tốt hay không, một ngày này trạng thái tinh thần của ông đặc biệt tốt, ăn xong điểm tâm, liền đề nghị đi nghĩa địa xem mẹ Tống.

Trước khi lên đường, ba Tống còn cố ý nói Tống Tương Tư tìm một bộ quần áo kiểu áo Tôn Trung Sơn mà nhiều năm trước mẹ Tống tự tay may cho ông mặc vào.

Mộ của mẹ Tống chôn ở trên đồng ruộng của Tống gia để lại, xe chỉ có thể chạy đến ven đường, kế tiếp phải đi bộ.

Tuy rằng ba Tống rất có tinh thần, nhưng mà lại không được vài bước đường, cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc cõng ông lên.

Mùa hạ phía nam, nóng hơn rất nhiều so với Bắc Kinh, lúc này đúng giữa chưa, người phơi nắng lâu nóng rát, Hứa Gia Mộc cõng ba Tống chỉ mới đi được hai trăm thước, quần áo trên người của anh đều đã ướt đẫm, những nọn tóc cắt xen lung tung, đều bị mồ hôi tẩm ướt.

Tống Tương Tư đi bên cạnh, nhìn thấy hình ảnh như vậy, dùng sức nắm chặt dù trong tay cố gắng che bớt nắng.

-

Sauk hi ba Tống bệnh nặng, ruộng đất của Tống gia vẫn để hoang, cỏ dại hồi sinh, dường như bao phủ toàn bộ mộ mẹ Tống.

Ba Tống từ trên lưng Hứa Gia Mộc trượt xuống, nâng tay Tống Tương Tư, đi tới trước mộ phần, ông cố hết sức khom người, muốn nhổ đi cỏ dại, nhưng mà chỉ bắt được một cây cỏ, đã mất rất nhiều sức lực, cũng không nhổ lên được.

Hứa Gia Mộc đang giẫm chân tại chỗ lền đi tới, dặn Tống Tương Tư chăm sóc tốt ba Tống, sau đó liền không rên một tiếng khom người, nhổ cỏ.

Cỏ dại mọc rất cao, rễ lại đâm quá sâu, muốn nhổ lên phải cố hết sức, mồ hôi ướt đẫm cả người Hứa Gia Mộc, cuối cùng Tống Tương Tư có chút nhìn không được, tiến lên kéo cánh tay Hứa Gia Mộc, làm cho anh nghỉ ngơi một lát, thuận thế đưa bình nước mang theo cho anh.

Hứa Gia Mộc một hơi uống hết phân nửa bình nước, đứng ở dưới bong cây, ngồi cùng ba Tống một lát, sau đó lại đứng dậy đi về phía mộ của mẹ Tống, đại khái qua khoảng một giờ, mới nhổ sạch sẽ cỏ dại trên mộ phần của mẹ Tống.

Ba Tống cố sức đứng lên, dựa vào Tống Tương Tư, đi tới trước mộ phần của mẹ Tống, vươn tay, sờ sờ mộ bia của mẹ Tống, sau đó liền bảo Hứa Gia Mộc cùng Tống Tương Tư rời đi, để bản thân một mình, nói liên miên lải nhải rất nhiều với người vợ đã mất nhiều năm của ông.

*****

Mãi cho đến bốn giờ chiều, ba Tống mới cùng Tống Tương Tư và Hứa Gia Mộc về nhà.

Có thể nhìn ra, thời gian ba Tống nói với mẹ Tống rất lâu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, trên đường trở về, khóe môi vẫn luôn luôn giơ lên.

Về đến cửa nhà, Hứa Gia Mộc vừa ngừng xe, ba Tống đột nhiên mở miệng nói: "Tư tư, ba muốn ăn gà nhà ở cầu tây, con đi mua cho ba một con được không?"

Hứa Gia Mộc tắt động cơ của xe, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tương Tư đang đẩy cửa xe, nói: "Để anh cùng đi với em."

"Một mình Tư tư có thể đi được, không quá xa." Ba Tống lên tiếng: "Tiểu Hứa, cháu đi cùng ta đến công viên ngồi một lát đi."

-

Hứa Gia Mộc nâng ba Tống, thong thả tiêu sái đi về phía công viên.

Ba Tống dừng lại một chút, thỉnh thoảng chỉ vào một chỗ, nói một hai câu với Hứa Gia Mộc, đều là về Tống Tương Tư.

"Cây kia...... đã ba bốn mươi năm, lúc Tư Tư còn nhỏ, thích nhất chơi nhảy dây với những đứa bé khác ở nơi đó."

"Trước kia...... Nơi đó không có xây hồ nhân tạo, đây là vài năm gần đây vừa mới xây ra, lúc trước khi Tư Tư còn nhỏ, đi theo một đám con trai, mỗi ngày đều chơi ở dưới ruộng đất, mỗi lần về nhà cả người đều là bùn, lần nào cũng bị mẹ nó mắng."

"Còn có, rừng cây hoàng bá kia, cũng đã được 10 năm rồi, lúc trước rừng cây hoàng bá này, chỉ là mấy cành thổ dưỡng nhỏ căm xuống dưới đất, không nghĩ tới cuối cùng lại lớn thành đại thụ che trời, lúc Tư Tư không vui, liền thích trốn ở rừng cây hoàng bá khóc."

"Ở trên trán của Tư tư, có vết sẹo, là do lúc trước khi chơi đùa cùng bạn bè, không cẩn thận đụng đến, hiện tại tóc phủ che khuất, không nhìn thấy, cháu đẩy tóc ra, mới nhìn thấy được."

Ba Tống đi vòng công viên được khoảng một vòng, cuối cùng là do Hứa Gia Mộc cõng trở về nhà.

Ông khẳng định đã rất mệt, cũng không nghỉ ngơi, lôi kéo Hứa Gia Mộc vào phòng ngủ của bản thân, chỉ vào một cái bàn cũ, ý bảo Hứa Gia Mộc mở ngăn kéo ở đó ra.

Hứa Gia Mộc nghe theo, nhìn thấy bên trong có một cái hộp sắt lướn, sau đó cứ dựa theo ba Tống phân phó, bế ra.

Ba Tống vỗ vỗ vào một vị trí trên giường, ý bảo Hứa Gia Mộc ngồi xuống, sau đó liền tự mình mở hộp sắt đó ra, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, có trắng đen, cũng có màu sắc rực rỡ, có chút nhìn hơi cũ nát, có chút nhìn rất mới, còn có một ít tạp trí từ trên báo cắt ra, đều là ảnh chụp Tống Tương Tư.

Bàn tay khô héo của ba Tống, vuốt phẳng những tấm ảnh kia một hồi lâu, sau đó cầm ra một tấm ảnh đen trắng, nói với Hứa Gia Mộc: "Đây là ảnh chụp Tư Tư được một trăm ngày, cháu xem lúc ấy, rất béo a, không giống bây giờ, gầy gió thổi qua là có thể ngã xuống đất."

"Đây là ảnh chụp lúc nó 1 tuổi, mẹ nó ôm nó chụp trong quán chụp ảnh, nhìn một cái phía sau, có phải rất được hay không?"

"Đây là ảnh chụp lúc nó 3 tuổi...... Ảnh chụp tiết học đầu tiên khi nó vừa vào lớp một...... Đây là ảnh chụp nó cầm giấy khen ba năm liền...... Đây là ảnh chụp nó chụp cùng với ông nội và bà nội...... Đây là ảnh chụp hình dáng của nó lúc học trung học...... Còn có, lúc học trung học, lúc ấy a, đã có rất nhiều người viết thư tình cho Tư Tư nhà chúng ta...... Đây là ảnh chụp lúc Tư Tư học cao nhị, mẹ nó qua đời vào năm này, 1 năm đó nó trôi qua rất không tốt, cho nên cháu xem ảnh chụp, khuôn mặt nhỏ nhắn đều băng lại."

*****

"Một năm đó, ánh mắt của nó ngày nào cũng sưng đỏ, nửa đêm thường vụng trộm khóc một mình."

"Cũng là bắt đầu từ năm đó, Tư Tư đã trưởng thành, lúc trước, nó mặc quần áo dơ về nhà, mẹ nó mắng nó, còn có thể giúp nó giặt quần áo, sau đó mẹ nó đi tới, có nhiều lần, bác thấy nó vụng trộm ở trước vòi nước công cộng dưới lầu, tự giặt quần áo của mình, chắc là sợ làm bác bận lòng..."

"Bac cực kỳ vui vì Tư Tư đã hiểu chuyện, nhưng cũng rất đau lòng."

"Đây là sau khi nó thi vào đại học, nhận được giấy gọi của đại học Bắc Kinh, bác tự mình đưa nó đi, cháu nhìn này, còn có ảnh chụp chung của hai cha con ở Thiên An Môn."

Bác trai nói đến đây, không nhịn được thở dài một hơi: "Một năm khi bác bị bệnh, cần phải thực hiện phẫu thuật, lúc ấy trong tay chỉ có chút tiền gửi ngân hàng, nghĩ muốn để lại cho Tư Tư, nhưng là sau đó Tư Tư không biết lấy đâu ra tiền cho bác làm phẫu thuật."

"Lúc đó, nhà chúng ta nghèo rớt mùng tơi, Tư Tư còn đang đi học, làm thêm ở một cửa hàng, một tháng được 3000 đồng tiền lương, đều đã mua thuốc thang cho bác hết rồi."

Hứa Gia Mộc nghe đến đó, lông mày hơi nhăn lại.

Lúc đó, anh và Tống Tương Tư đã ở bên nhau, sau khi anh cho cô năm vạn đồng, cô chưa bao giờ mở miệng hỏi anh dù là một chút tiền.

Lúc ấy cô học đại học A, đôi khi nhận điện thoại của anh, cô sẽ tới qua đêm với anh, ngày hôm sau luôn nói có lớp học rồi sớm rời đi, có rất nhiều khi, anh đón cô, lúc anh đến, cô đều đứng ở cửa đại học A chờ, cho nên anh nghĩ cô vẫn đi học, nhưng lại không ngờ cô đã bỏ học.

"Về sau Tư Tư làm diễn viên... Bác, đến đoàn làm phim xem nó một lần, điều kiện rất kém, lúc ấy là mùa đông, nó cảm lạnh sốt cao, lại vẫn kiên trì đóng phim, bác nhìn mà thấy đau lòng... Lại còn một lần, không biết nó chọc phải người nào trong đoàn làm phim, bị người ta đánh, mặt mày sưng vù, quần áo cũng rách tung tóe, suốt đêm chạy về nhà, nhìn thấy bác liền khóc nức nở..." Bác trai nói đến đây, nước mắt liền rơi xuống: ":Bác nghĩ lúc ấy trong lòng Tư Tư rất khổ sở, nhưng không thể dựa vào ai, cũng chỉ có thể chạy đến tìm người ba này, chỉ tiếc, bác không thể làm gì, không thể giúp gì được nó, nó nán lại ở nhà hơn nửa tháng, sau cùng vẫn trở về đoàn làm phim, về sau, đoán là nó cũng không muốn chạy về để bác lo lắng, nên sau đó không hề quay về kể khổ nữa, nhưng bác biết, vài năm đó, nó không sống tốt chút nào, ngẫm là, người cha như bác, thật là vô dụng."

Hứa Gia Mộc nghe đến đó, đột nhiên nghĩ đến lúc nào đó ở bệnh viện, anh hỏi cô, vì sao cổ chân bị thương vẫn còn quay phim, cô nói nhiều năm rồi đều là như thế.

Lúc ấy, anh liền cảm thấy đau lòng, hiện tại, càng đau hơn, chỉ là cảm thấy như có một cây đao hung hăng khứa vào ngực, khiến anh đau đến không thở được.

Anh ở bên cô tám năm.... chung chăn gối với cô tám năm, ngủ cạnh nhau suốt tám năm... Gần 3000 ngày đêm, thế nhưng anh lại không biết, khi nào cô từng chịu thương tổn, khi nào cô bị đánh, khi nào cô bị bệnh, khi nào thì khổ sở, ...

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)