Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 085

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 085
Gặp cha mẹ
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Kiều An Hảo không kìm lòng được chôn đầu vào trong lòng Lục Cẩn Niên, qua một lúc, ra tiếng hỏi: "Lục Cẩn Niên, anh có biết trên thế giới này, hai chữ êm tai nhất là gì không?"

Lục Cẩn Niên vuốt vuốt tóc dài của cô, hỏi: "Cái gì?"

Kiều An Hảo hơi ngẩng đầu, tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói: "Ông xã."

Thân thể của anh rõ ràng trở nên cứng ngắc một phen, cả người bất động tầm một phút đồng hồ, mới đột nhiên áp đảo lên người Kiều An Hảo, hôn xuống.

Nếu có thể, Lục Cẩn Niên rất muốn liền như vậy mà yêu thương cô.

Chỉ tiếc, chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Lục Cẩn Niên lăn qua lộn lại hôn Kiều An Hảo rất lâu, sau cùng thở hổn hển buông cô ra, giọng nói mang theo sự áp lực: "Kiều Kiều, em có biết, trên thế giới này hai chữ êm tai nhất là gì không?"

Học theo cô... Kiều An Hảo đỏ bừng mặt nở nụ cười một tiếng.

Cười xong, Kiều An Hảo tiến đến bên tai Lục Cẩn Niên nói: "Lục Cẩn Niên, có chuyện, có phải em vẫn chưa nói cho anh biết?"

"Ừhm?"

"Thật ra, em đối với anh là nhất kiến chung tình... Ừhm..." Kiều An Hảo tạm dừng một lát, còn nói: "Nói đúng ra, ngày mưa đó, em đã thích anh, thích anh suốt 13 năm."

Lúc anh nhìn thấy thư tình, cho rằng cô thích anh năm năm, về sau đến trường học, mới biết được cô vì anh mà thi vào lớp 1, sau đó liền cho rằng lúc cô lên cao trung mới thích anh, nhưng là hiện tại, cô nói cho anh, cô nhất kiến chung tình, thích anh 13 năm.

Trong thời khắc này, anh nghe thấy được tiếng máu trong cơ thể đang dịch chuyển, anh nhìn chằm chằm cô rất lâu, mới lên tiếng nói: "Thật khéo, anh cũng thích em 13 năm."

-

Bởi vì thời gian bình thường, hai bác của Kiều An Hảo đều phải đi làm, lúc Kiều An Hảo gọi điện thương lượng trước, liền dời thời gian ra mắt đến chủ nhật.

Sáng sớm ngày nào đó, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo rời giường, sau khi hai người rửa mặt đánh răng xóng, liền đi đến nghĩa trang.

Mộ của ba mẹ Kiều An Hảo và mẹ Lục Cẩn Niên không đặt cùng một nơi, mà khoảng cách thì có chút xa, đợi đến khi bái tế xong, về đến trong thành phố cũng đã là 11 giờ sáng, đi ô tô đến cửa Kiều gia, miễn cưỡng muộn hơn thời gian nói trước một chút.

Bác trai mở cửa, Kiều An Hảo chào hỏi trước, sau đó quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên giới thiệu, Lục Cẩn Niên chào hỏi bác trai, rất tự nhiên kiên định, lễ phép khiêm tốn.

Kiều An Hảo vốn tưởng rằng lúc Lục Cẩn Niên hỏi hai bác mình thích gì đó, cũng sẽ dựa theo những đồ mình nói mà mua, lại không nghĩ rằng cái gì anh cũng mua, các loại được đóng gói khác nhau, ước chừng có thể chất đầy trong phòng khách của Kiều gia.

Bác gái đã ở trong phòng bếp xem người giúp việc nấu cơm, nghe được tiếng của bác trai, từ bên trong đi ra, kêu Lục Cẩn Niên ngồi xuống, lại còn tự mình đi gọt hoa quả, bưng ra.

Kiều An Hảo đánh giá một vòng phòng khách, không nhìn thấy dáng vẻ của Kiều An Hạ, đợi đến khi Lục Cẩn Niên trả lời xong mấy câu hỏi của bác trai, mới lên tiếng hỏi: "Chị đâu rồi ạ? Không ở nhà ạ?"

"Hạ Hạ ở trên lầu, để bác đi gọi nó..." Bác gái cười nói, mới vừa đứng lên, Kiều An Hảo liền nhìn thấy Kiều An Hạ mặc một chiếc váy liền màu lam nhạt đi từ trên lầu xuống, thản nhiên dẫm từng bậc cầu thang.

*****

Kiều An hảo theo bản năng nắm tay thành quả đấm, vẫn đợi cho Kiều An Hạ đi tới, mới mở miệng hô một tiếng: "Chị."

Kiều An Hạ nghe thấy giọng nói của Kiều An Hảo, hơi rũ vành mắt xuống, cách một lúc, mới quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, nhìn chằm chằm anh được một lúc, mới nhìn lướt qua Kiều An Hảo, sau đó liền ngẩng cằm không nói lời nào ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bác trai.

Tuy Kiều An Hạ chỉ liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái, nhưng Kiều An Hảo lại có thể tinh tế bắt được sự lạnh lùng và xa cách trong mắt cô.

Thân thể của Kiều An Hảo không nhịn được có chút gượng gạo.

Bác gái cũng không biết Kiều An Hạ từng theo đuổi Lục Cẩn Niên, nhìn Kiều An Hạ ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo, lại vẫn cười tít mắt mở miệng nói: "Vừa định lên lầu gọi con, con đã rơi xuống, còn có, Hạ Hạ, những cái này đều là Lục Cẩn Niên cố ý mua cho con, cậu ấy thật là có tâm, mua đều là những thứ con thích, mà toàn bộ đều là mẫu mới nhất.

Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh Kiều An Hảo, vừa mới rồi chỉ lo nói chuyện với bác trai, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì anh ngồi sát cạnh Kiều An Hảo, rõ ràng cảm nhận được cả người cứng ngắc của cô, trong lòng liền hiểu ra khẳng định là có liên quan đến Kiều An Hạ, hiện giờ lại nghe được lời nói của bác gái, liền ôn hòa bổ sung một câu: "Bác gái, cháu nào đâu biết cô Kiều thích cái gì, đây là Kiều Kiều tự mình đi chọn, cái túi Chanel kia, Kiều Kiều nói cô Kiều thích màu lam, cũng thích màu đỏ, nên sau cùng vẫn nhắc cháu nên chọn mấy thứ đó."

Thật ra cái túi Chanel, Lục Cẩn Niên còn muốn mua cả hai màu, lúc ấy Kiều An Hảo còn buồn bực vì sao phải làm thế, hiện giờ nghe được lời nói của anh, cô rốt cuộc hiểu rõ, sở dĩ anh làm thế, là để cho Kiều An Hạ biết, trong lòng cô có bao nhiêu sự để tâm đối với người chị này.

Lục Cẩn Niên khiến trong lòng cô trở nên ấm áp, theo bản năng liền nhìn về phía Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ giống như không nghe được Lục Cẩn Niên và mẹ mình nói gì, nhìn cũng không thèm nhìn đến mấy chiếc túi xách đó lấy một cái, ánh mắt chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn quảng cáo đang phát trên ti vi.

Không khí trong phòng liền trở nên xấu hổ trong nháy mắt.

Thế nhưng may mà bác trai bác gái đều là cao thủ hóa giải bầu không khí, bác trai răn dạy Kiều An Hạ một câu, sau đó trên mặt mang theo vài phần xin lỗi và áy náy mỉm cười với Lục Cẩn Niên, sau đó chuyển đề tài, bác gái cũng lập tức phụ họa theo, Lục Cẩn Niên cũng coi như vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục nói chuyện với bọn họ.

Chỉ là, lúc người chung quanh không để ý, Lục Cẩn Niên lén lút nắm chặt lấy tay của Kiều An Hảo.

Tuy hai người chưa hề nói gì cả, nhưng trong lòng Kiều An Hảo hiểu rõ, anh đang an ủi mình.

Kiều An Hảo bị Kiều An Hạ đối xử lạnh lùng, khiến bản thân có chút khổ tâm, bởi vì cử chỉ này của Lục Cẩn Niên mà thư giãn hơn.

Người giúp việc chuẩn bị xong cơm trưa, tất cả mọi người đều ngồi vào bàn ăn.

Bác gái biết Kiều An Hảo có mang, cố ý dặn người giúp việc làm cơm cực kỳ nhão, lúc mọi người ngồi vào, bác gái múc một chén canh gà cho Kiều An Hảo trước, đưa tới.

"Cảm ơn bác." Kiều An Hảo đưa hai tay tiếp nhận chén sứ, ánh mắt không nhịn được liếc mắt một cái nhìn Kiều An Hạ ngồi đối diện với mình, do dự một chút, sau cùng đưa chén đến trước mặt Kiều An Hạ: "Chị, chị uống trước đi."

*****

Khuôn mặt của Kiều An Hạ vẫn lạnh lùng như cũ ngồi trên chỗ ngồi của mình, im lặng tầm nửa phút, mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái.

Kiều An Hảo cho rằng Kiều An Hạ muốn vươn tay ra tiếp nhận chén canh, kết quả ai ngờ, Kiều An Hạ vậy mà giơ tay lên, trực tiếp rút đi chén canh mới trong tay mẹ mình, một câu cũng chưa nói, trực tiếp cúi đầu, cầm thìa uống.

Không khí lại trở nên cứng ngắc.

Vẻ mặt của Kiều An Hảo trở nên co quắp.

Ánh mắt của Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh trở nên nghiêm túc, trên mặt nổi lên một tia giận rõ ràng, anh đang cố gắng khắc chế sự khó chịu trong lòng mình, vươn tay, tiếp nhận chén canh trong tay Kiều An Hảo, sau đó đứng lên, ấn cô xuống ghế ngồi ăn cơm: "Được, em là phụ nữ có thai, muốn quản người khác, phải chăm sóc bản thân trước rồi nói sau."

Nói xong, Lục Cẩn Niên lấy thìa, quấy canh gà, tự mình đút cho Kiều An Hảo.

Bác trai có chút tức giận trừng mắt nhìn con gái của mình một cái, sau đó nhìn thấy cảnh này, liền lập tức giảng hòa mở miệng: "Kiều Kiều thật đúng là tốt số, gả cho một người chồng tốt như vậy."

"Bác trai, bác đừng nói thế, có thể lấy được Kiều KIều, là phúc của cháu." Lục Cẩn Niên hiền lành đáp lại một câu, sau đó gắp một miếng đồ ăn Kiều An Hảo thích đưa đến bên miệng cô, đợi cô nuốt xuống, Lục Cẩn Niên lại tiếp tục gắp.

Lặp lại như vậy đến mấy lần, bác gái lại mở miệng: "Cẩn Niên thật đúng là hiểu Kiều Kiều, nó chỉ thích ăn những đồ thanh đạm không nhiều dầu mỡ."

Lục Cẩn Niên chỉ nhếch môi người yếu ớt một cái, không hề nói gì, khóe mắt lại lườm Kiều An Hạ ở đối diện một cái, rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Kiều An Hạ lại càng khó coi hơn vừa rồi.

Người chị này của Kiều An Hảo, vì Kiều An Hảo nên anh mới muốn giúp cô giữ gìn tình chị em này.

Nhưng là, trước khi muốn giữ, tiên quyết là Kiều An Hảo phát thật vui vẻ, không phải để cô ta khinh bỉ.

Từ đầu đến cuối, Kiều An Hạ là người có lỗi với Kiều An Hảo, cho dù trong lòng Kiều An Hạ hờn giận khó chịu, cũng là Lục Cẩn Niên anh phải xin lỗi cô ta, làm sao cô ta có thể trút giận lên người KIều An Hảo?

Anh không thể trở mặt với cô ta, nhưng cũng không có nghĩa là, anh không có cách khiến cô ta khó chịu hơn so với Kiều An Hảo.

Lục Cẩn Niên nghĩ lại như thế, liền gắp một miếng cá hấp, lấy xương sạch sẽ, đặt trong bát của Kiều An Hảo, thậm chí lúc Kiều An Hạ định lấy rau, nhìn về phía anh và Kiều An Hảo ở bên này, anh còn rút khăn tay, muốn bao nhiêu ân cần có bấy nhiêu ân cần lau nước còn thừa trên khóe môi của Kiều An Hảo.

Trước khi Kiều An Hảo tới, đã cho hai bác biết chuyện mình và Lục Cẩn Niên chuẩn bị tổ chức hôn lễ, tuy Kiều An Hảo không phải là con của họ, nhưng cũng đã hơn hai mươi năm, bọn họ nuôi cô như con gái của mình, rất vui mừng, thậm chí vừa ăn cơm, lại vẫn thảo luận về chuyện tố chức hôn lễ nên như thế nào, lúc nói xong lời cuối cùng, bác gái còn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Kiều An Hạ mở miệng nói: "Hạ Hạ, con và Trình Dạng khi nào thì tổ chức đây? Nếu sau Kiều Kiều và Lục Cẩn Niên, hai đứa liền làm phù dâu phù rể đi, nếu làm trước, thì đổi lại."

Vốn dĩ trong lòng KIều An Hạ đã không có tư vị gì, hiện giờ nghe được tên Trình Dạng, nghĩ đến lần trước sau khi anh nói chia tay với mình, đến bây giờ cũng đã hơn nửa tháng, một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, tâm tình liền trở nên khó chịu hơn, không nhịn được liền bốp một cái, ném chiếc đũa lên trên bàn.

*****

"Hạ Hạ!" Bác gái bị hành động này của Kiều An Hảo làm cho hoảng sợ, không nhịn được lên tiếng hô tên của cô.

Kiều An Hảo ngoảnh mặt làm ngơ, đứng thẳng lên, lạnh giọng nói một câu: "Con ăn no rồi", sau đó không đợi những người khác trên bàn cơm có phản ứng, liền trực tiếp xoay người, rời đi.

Từ lúc Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên vào cửa đến bây giờ, không biết đây là lần thứ mấy Kiều An Hạ khiến không khí trở nên xấu hổ như vậy, cho dù bác trai luôn cưng chiều cô, cũng không nhịn được nổi giận: "Kiều An Hạ, quay lại!"

Bước chân của Kiều An Hạ dừng lại, trực tiếp kéo cửa nhà ăn ra, đi ra ngoài, thuận thế còn để lại một âm thanh mãnh liệt.

Tức giận trong người bác trai đều đã nổi lên: "đúng là quá kỳ cục, mất hết quy củ rồi!"

Tới cùng là mẹ Kiều An Hạ, vẫn không đành lòng nhìn con gái trở thành trò cười, không nhịn được mở miệng giải thích bao che: "Mấy ngày nay tâm tình của Hạ Hạ không tốt, Trình Dạng cũng lâu rồi không tới tìm con bé, không biết là có chuyện gì hay là hai đứa cãi nhau nữa, bác vừa nhắc đến Trình Dạng, nó liền nổi nóng."

Bác trai nghe thấy thế, tức giận mới giảm đi được một chút.

Bác gái vội vàng gắp rau cho bác trai, thuận tiện hô Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên: "Được, chúng ta ăn cơm đi, mặc kệ Hạ Hạ, tính tình của nó từ nhỏ đã thế rồi.

Tuy trong lòng bác trai có chút hờn giận, nhưng lại ngại Lục Cẩn Niên còn ở đây, cũng chỉ có thể đè tức giận xuống, thay đổi khuôn mặt tươi cười, tiếp tục thương lượng chuyện kết hôn với Lục Cẩn Niên: "Khách sạn tổ chức hôn lễ, còn có nơi chụp ảnh cười, đã chọn được chưa?"

"Đang chuẩn bị bắt đầu lựa chọn." Lục Cẩn Niên lễ phép trả lời, ngữ khí vững vàng giống như việc náo loạn của Kiều An Hạ chưa từng xảy ra.

Bác trai nói: "Kiều Kiều có bầu, chắc chắn không còn nhiều sức, hai đứa cần gì, cứ nói cho bác gái, nhiều năm trước bà ấy đã lải nhải muốn chuẩn bị hôn lễ cho Hạ Hạ và Kiều Kiều rồi."

Bác gái thật sự vui vẻ, cười đến không khép miệng được: "Đến lúc đó hai đứa chỉ cần chọn địa điểm, những chuyện vụn vặt, bác sẽ giúp."

"Cám ơn bác." Lục Cẩn Niên thành khẩn nói một tiếng: "Thế nhưng, hôn lễ có thể nên tổ chức sớm một chút, nhỡ đâu bụng của Kiều Kiều quá lớn, mặc áo cưới cũng không đẹp, cho nên có thể hơi gấp."

"Không sao, hôn lễ gấp gáp mới có chút vui vẻ." Bác gái hoàn toàn không có ý kiến gì, cúi xuống, lại nhìn bác trai: "Được, tìm người xem ngày hoàng đạo, càng nhanh càng tốt."

...

Đề tài bàn bạc kế tiếp, đều là quanh chung quanh về hôn lễ, không khí nhiệt tình hòa thuận.

Bởi vì có Lục Cẩn Niên ở đây, bác trai uống vào một chút rượu, có thể do lớn tuổi, tửu lượng cũng không được tốt, rõ ràng uống cũng không nhiều, nhưng là cũng có chút say, sau cùng trò chuyện, một người đàn ông đã sống hơn nửa đời người mà lại đỏ hốc mắt, chỉ vào Kiều An Hảo, nói với Lục Cẩn Niên: "Bác chăm sóc Kiều Kiều từ bé đến lớn, sau mười tuổi, ba mẹ nó qua đời, sau đó là bác chăm sóc nó, tuy nó không phải con gái ruột của bác nhưng trong lòng bác, cả tài sản của Kiều gia này, bác cũng chia cho nó một nữa, bác không mong gì khác, chỉ mong cháu có thể chăm sóc tốt cho nó."

Tuy Kiều An Hảo bị Kiều An Hạ phản ứng, khiến trong lòng có chút khổ sở, nhưng nhìn thấy bác gái tỉ mỉ nhắc nhở tổ chức hôn lễ, hiện giờ bác trai nói như vậy, sự khổ sở trong lòng liền bị bao bọc bởi ấm áp.

*****

Tuy hai bác không phải cha mẹ thân sinh ra, nhưng là trong nháy mắt này, cô vẫn cảm nhận được yêu thương.

Lúc Lục Cẩn Niên nói với cô về hôn lễ trong đêm kia, cô cũng không có cảm giác nhiều lắm, chỉ là một nghi thức, nhưng hiện tại, trong lòng lại tràn ngập chờ mong với hôn lễ này.

-

Tất cả quá trình chuẩn bị hôn lễ, Kiều An Hảo đều không phải làm gì, toàn bộ đều là bác gái, Lục Cẩn Niên, Triệu Manh và trợ lý làm.

Thế nhưng có chuyện gì, mọi người vẫn sẽ hỏi ý kiến của cô một phen, lớn thì là lựa chọn khách sạn, nhỏ thì là vỏ hộp bánh kẹo cưới, đều dựa theo sở thích của cô.

Tiếc nuối duy nhất, là từ khi Lục Cẩn Niên và cô chuẩn bị cử hành hôn lễ, đến bây giờ cũng sắp hoàn thành xong, Kiều An Hạ lại vẫn chưa từng liên hệ với cô, ngẫu nhiên, Kiều An Hảo sẽ gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho Kiều An Hạ, nhưng cũng như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.

Lúc còn cách hôn lễ một chút, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đi vào bệnh viện khám thai một lần.

Lục Cẩn Niên chọn một bệnh viện và bác sĩ phụ sản tốt nhất Bắc Kinh, tuy khoa phụ sản có nhiều chỗ cấm đàn ông đi vào, nhưng là, Lục Cẩn Niên lại cố gắng để toàn bộ quá trình đều không rời khỏi Kiều An Hảo, theo sát sau hầu hạ.

Lúc làm siêu vi B, Lục Cẩn Niên chỉ có thể đưa Kiều An Hảo đến lối vào, anh cẩn thận dặn dò Kiều An Hảo vài câu, mới để cô vào, Kiều An Hảo ngồi tại chỗ, đợi tầm 10 phút, rốt cuộc nghe thấy có người hô tên mình, cô đứng lên, lúc đi vào, vừa lúc bên trong có người vừa làm siêu vi B cúi xuống, dáng vẻ nhìn có chút quen mắt, không nhịn được nhìn lại, mãi đến khi người đó quay mặt qua, cô mới thốt lên: "Chị Tương Tư?"

Tống Tương Tư gần đây vẫn luôn thấy thân thể không thoải mái, cố ý tới bệnh viện làm kiểm tra một lần, sợ bị chó săn chụp được lại viết linh tinh, cô vẫn cố ý lựa chọn một bệnh viện tư tốt nhất, lại không nghĩ rằng đến đây còn bị người khác nhận ra, theo bản năng liền hoảng sợ, sau đó quay đầu nhìn thấy là Kiều An Hảo, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cong môi lên: "Kiều Kiều tới khám thai à?"

"Ừhm, thật khéo." Kiều An Hảo cong môi nở nụ cười một phen, nghĩ là siêu vi B, vì thế liền không nhịn được tò mò hỏi một câu: "chị Tương Tư, chị..." Kiều An Hảo chỉ chỉ vào bụng dưới của mình, ám chỉ ý mang thai.

"Không có." Tống Tương Tư cười khẽ một tiếng, lắc đầu: "Lâu rồi chị chưa kiểm tra sức khỏe, nên qua đây xem thế nào."

"A..." Kiều An Hảo lên tiếng, nhìn thấy Tống Tương Tư giẫm chân lên giày cao gót 10cm, trong nháy mắt chỉ cảm thấy vừa rồi mình đã suy nghĩ quá nhiều, vì thế liền cười nói: "Sức khỏe thế nào?"

"Rất tốt." Tống Tương Tư chỉnh lại quần áo, sau đó liếc mắt nhìn bụng dưới bằng phẳng của Kiều An Hảo: "Bảo bảo có khỏe không?"

Kiều An Hảo gật đầu: "Cũng rất tốt."

Tống Tương Tư nở nụ cười, đeo khẩu trang và mắt kính: "Chị còn có chút việc, đi trước nhé, em kiểm tra đi, chờ đến hôn lễ rồi gặp."

"Ừhm, tạm biệt." Sau khi Kiều An Hảo nói xong, Tống Tương Tư chỉ gật gật đầu, liền xách túi của mình, rời đi.

Tống Tương Tư đi trước, sau một lúc, liền từ bên trong đi ra, trực tiếp ấn thang máy, đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, cô ngồi lên xe mình, tạm dừng một lúc, mới tháo khẩu trang và kính trên mặt xuống.

*****

Cô chưa hề khởi động xa, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn chằm chằm trước mặt mình qua cửa kính xe một lúc, sau đó kéo túi của mình ra, từ bên trong lấy ra một tờ báo cáo kết quả, trong túi còn có thể nhìn thấy hai hộp vitamin B11.

Từ trước đến nay nguyệt sự của cô rất chuẩn, kết quả hiện tại đã chậm một tháng rồi, trong lòng có cảm giác không bình thường, thừa dịp xế chiều hôm nay không có lịch trình gì, Hứa Gia Mộc ở công ty, một mình cô vụng trộm đi đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả không ngờ dự cảm trở thành sự thật, cô thực sự mang thai rồi.

Thai nhi đã được một tháng, nhỏ hơn bảo bảo của Kiều An Hảo một tháng, con của Hứa Gia Mộc, nói cách khác, đứa nhỏ này có thể gọi đứa bé của Kiều An Hảo là chị hoặc anh.

Cô và Hứa Gia Mộc làm chuyện kia, vẫn thường dùng biện pháp tránh thai.

Tuy y học nói là, dùng áo mưa không hẳn sẽ đạt kết quả 100%, nhưng là tối thiểu, cô và anh ở bên nhau bảy năm, cô không có lấy một lần dính bầu, nhưng ai biết, bây giờ lại có ngoài ý muốn.

Thẳng thắn mà nói, cô không bài xích đứa bé này, tuổi của cô đã không còn nhỏ, cô đã từng liều mạng phấn đấu như thế, là vì muốn thoát khỏi bần cùng, nhưng là hiện tại đã không còn khó khăn gì, cô không muốn một mình cô đơn sống ở Bắc Kinh như thế này mãi, cô rất muốn có một gia đình yên ổn, có một đứa bé xinh đẹp, nhìn nó lớn dần từng ngày.

Nhưng là, cha của đứa nhỏ này, đã dùng năm vạn tiền mua bảy năm của cô, tiếp qua một tháng, chính là một bắt đầu năm thứ tám, anh lại mãi không có ý định muốn kết hôn với cô.

Tống Tương Tư nghĩ đến đây, trong đầu lờ mờ nổi lên cảm giác đau đớn, trong mắt tràn ngập ưu thương, nhìn chằm chằm tờ giấy kết quả kia, từ trước đến nay cô có thể tự mình cố gắng, trong mắt lại có chút không muốn từ bỏ.

Qua rất lâu, Tống Tương Tư mới cầm tờ đơn kia nhét vào trong túi, sau đó khởi động xa, chậm rãi rời đi.

Cô lái xe không có múc đích, được một lúc lại dừng, sau đó lại đi tiếp.

Dọc đường đi như vậy, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô muốn gọi điện cho Hứa Gia Mộc hay không, nói cho anh biết, cô mang thai, sau đó thuận tiền xem anh có thể vì đứa con mà chịu trách nhiệm với cô không? Nhưng là, nếu trong lòng anh vốn dĩ không hề muốn cưới cô, vì đứa con nên mới đồng ý cưới cô thì làm sao bây giờ? Cô thương anh, cũng muốn gả cho anh, nhưng là, lại càng muốn chính anh cam tâm tình nguyện cưới cô, huống chi, cô cũng không muốn cốt nhục trong bụng mình, lấy nó làm lợi thế để kết hôn.

Tống Tương Tư thở dài, phát hiện mình vậy mà không hiểu sao lại lái xe đến dưới lầu Hứa thị.

Cô chậm rãi dừng xe lại, nhìn qua cửa kính xe, liếc mắt nhìn tòa cao ốc cao vút, do dự rất lâu, sau cùng vẫn là lái xe đi vào bãi đỗ xe dưới lòng đất của Hứa thị, sau đó cầm túi đi xuống xe, trực tiếp ấn thang máy, đi lên tầng cao nhất.

Tống Tương Tư đi theo Hứa Gia Mộc đến Hứa thị vài lần, biết được văn phòng của anh ở đâu.

Có thể do buổi chiều có hoạt động, phòng thư ký không có lấy một bóng người, Tống Tương Tư cứ thế đi vào trong phòng anh.

Cửa không khóa, cô đẩy cửa ra, bên trong không có ai.

Cô chuẩn bị ngồi xuống sofa trong phòng anh, lại nghe thấy trong phòng nghỉ có âm thanh nhỏ vụn truyền đến.

*****

Tống Tương Tư nhíu mi lại.

Bên trong phòng nghỉ có người?

Cô cầm lên túi xách vừa mới đặt xuống ghế, sau đó liền giẫm lên thảm lông xù, đi về phía phòng nghỉ, cô càng tới gần, thì cô lại nghe thấy thấy tinh tường một đạo giọng nữ từ bên trong truyền đến: "Anh Gia Mộc, anh đã đồng ý với em, hôm nay sau tan tầm cùng em đi điện ảnh, vì sao đột nhiên anh lại lật lọng?"

Bước chân Tống Tương Tư mạnh dừng lại tại chỗ, cô cầm túi xách trên tay, nhịn không được liền dùng sức.

Cửa phòng nghỉ khép lại, tuy rằng cô cách cửa một khoảng cách nhất định, nhưng mà thị lực của cô rất tốt, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng một cô gái vừa trẻ vừa xinh đẹp, ghé vào trên giường, cầm lấy cánh tay của Hứa Gia Mộc, không ngừng lay động.

Hứa Gia Mộc giống như rất mệt, nhắm mắt lại, không có quan tâm cô ta.

Cô gái trẻ quyệt quyệt miệng: "Anh Gia Mộc, em chạy đến đây tìm anh, đến bây giờ anh cũng chưa nói qua một câu với em a, a a a a......"

Sau đó là liên tiếp tiếng kêu mềm mại của cô gái, lực cô ta loạng choạng cánh tay Hứa Gia Mộc lớn rất nhiều.

Hứa Gia Mộc bị nhiễu không thể đi vào giấc ngủ, mở mắt: "Thiên Thiên, đừng nháo, anh thật sự rất mệt, không phải ở dưới lầu công ty đang hoạt động sao? Em hãy đi dạo một lát trước đi, được không?"

"Em không đi!" Bị kêu cô gái tên Thiên Thiên, không hề nghĩ ngợi liền phe phẩy đầu cự tuyệt, sau đó người liền ghé vào trên người của Hứa Gia Mộc, ôm thật chặt cổ anh, nói: "Anh Gia Mộc, Lục Cẩn Niên và chị Kiều Kiều đều sắp kết hôn, chúng ta khi nào thì cũng tổ chức hôn lễ a?"

Lúc Tống Tương Tư nghe đến những lời này, chỉ cảm giác có một cỗ cảm giác mát, từ chính trái tim mình tràn ra, một đường hiện lên, cuối cùng trải rộng toàn thân, trái tim của cô vốn rất nóng bỏng, đều đã bị đóng băng.

Cô nhìn không chuyển mắt khỏi hai người bên trong, im lặng không phát ra một chút tiếng động, đợi khoảng nửa phút, cô nghe thấy âm thanh của Hứa Gia Mộc truyền đến: "Chờ em tốt nghiệp đại học rồi nói sau, ngoan, để cho anh ngủ một lát."

"Anh Gia Mộc, em muốn ở giáo đường tổ chức hôn lễ, hơn nữa em xem hiện trường hôn lễ của chị Kiều Kiều, bố trí rất xinh đẹp, đến lúc đó, em cũng muốn anh cho em một cái hiện trường hôn lễ như vậy......"

Tống Tương Tư nghe đến đó, rốt cục có một chút phản ứng, đầu tiên cô thùy thùy mi mắt, sau đó ngay lập tức xoay người, mại rất nhẹ bước chân, thật nhanh rời đi.

Tống Tương Tư không biết rốt cuộc bẩn thân xuống lầu như thế nào, nói ngắn lại đợi đến lúc cô phục hồi lại tinh thần, người ngồi ở trong xe.

Tầng hầm bãi đỗ xe ánh sáng rất tối, trong xe vô cùng yên tĩnh, toàn thân của cô đều cứng ngắc, trong đầu cô phiêu đãng đều là đoạn đối thoại của Hứa Gia Mộc và cô gái kia.

Nguyên lai, Hứa Gia Mộc anh có vị hôn thê mới a......

Nguyên lai, trước đây lúc anh tìm đến cô, đáy lòng nửa điểm muốn kết hôn với cô cũng không có a......

Là cô quá mềm lòng, bị anh ôm ủy khuất hề hề nói một câu tôi mệt mỏi quá, cô liền tràn ra tâm thánh mẫu, yên tâm khăng khăng một mực, để cho anh ở trong nhà của mình, cùng anh sống chung qua thời gian khó khăn.

Cô đối với anh mà nói, mặc kệ là hiện tại, hay là 7 năm trước, thủy chung đều là một loại hàng hóa dùng tiền là có thể mua được.

Là chính cô tự đề cao chính mình, nghĩ đến bản thân có mị lực khôn cùng, anh nhất định sẽ thích bản thân.

Trong ngực Tống Tương Tư trở nên có chút phập phồng, giây tiếp theo, cô lại đột nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho vị bác sĩ phụ sản buổi chiều đã kiểm tra cho mình: "Bác sĩ Tưởng sao? Tôi là Tương Tư, ngài giúp tôi đặt một cái lịch, tôi muốn phẫu thuật phá thai!"

*****

"Càng nhanh càng tốt...... thứ tư tuần sau? Không được, ngày đó là hôn lễ của bạn tôi, tôi phải tham gia...... Tốt, vậy vào thứ sáu...... Tạm biệt."

Trong khoảnh khắc sau khi Tống Tương Tư tắt điện thoại, nước mắt chung quy không thể trụ được, giống như dây hạt ngọc trai bị đứt, một viên tiếp một viên rơi xuống.

7 năm, từ lúc ban đầu không rành thế sự, đến bây giờ thành thục lão luyện, cô cho anh tất cả những gì đẹp nhất của cuộc đời.

Nhưng mà, vẫn không đổi lấy được một cái kết cục tốt.

Cả đời người có thể ngốc, cũng có thể tiện, nhưng mà không thể liên tục ngốc liên tục tiện.

Cô có một cái xuất thân bần cùng ở nông thôn, cho dù là từng có danh hiệu bán mình cứu cứu cha trượng nghĩa, nhưng mà chung quy cô vẫn là một người phụ nữ bán mình, cho nên a, cô xuất thân như vậy làm sao có thể xứng với Hứa gia thiếu gia xuất thân nhà giàu chứ?

Cho nên, cô rơi vào kết cục như vậy, là cô gieo gió gặt bảo, là cô ý nghĩ kỳ lạ, là cô si tâm vọng tưởng.

Sắc mặt Tống Tương Tư có chút tái nhợt, toàn thân cô run run lợi hại, cuối cùng lại đột nhiên cầm lên túi hồ sơ báo cáo mang thai, lả tả xé thành mảnh nhỏ, vitamin B11 bên trong túi cũng mang ra, sau đó đẩy cửa xe ra xuống xe, đi đến trước thùng rác, nhìn cũng không nhìn lại một cái trực tiếp vứt những thứ kia vào thùng rác, một lần nữa lên xe, thắt dây an toàn, rồi giẫm chân ga khởi động rời đi.

-

Đêm nay Kiều An Hạ hẹn một khách hàng ở khách sạn lớn Bắc Kinh ăn cơm, không nghĩ tới sẽ đụng phải một tháng cũng chưa liên hệ Trình Dạng.

Vị khách hàng kia có chút gây khó khăn, vẫn không ngừng ép cô uống rượu, Kiều An Hạ tửu lượng không sai, nhưng mà cũng sẽ không chịu nổi vừa ngồi xuống đã phải không ngừng uống.

Trên đường Kiều An Hạ thật sự có chút không không nổi, đẻ cho thư kí của mình tiếp vị khách kia, sau đó tìm lấy cái cớ, từ trong phòng đi ra.

Lúc Kiều An Hạ đóng cửa lại, vừa lúc phòng đối diện cũng mở cửa ra, cô theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy Trình Dạng mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc, áo mũ chỉnh tề mặt mang ý cười nói một câu với khách trong phòng "Lập tức quay lại", liền thuận thế đóng cửa lại.

Trình Dạng xoay người, liền thấy được Kiều An Hạ ở hành lang đối diện, vẻ mặt của anh cứng ngắc một chút, sau đó liền bất động đứng ở tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ định thần lại đứng ở cửa, nhìn lại Trình Dạng khoảng một phút đồng hồ, nhìn thấy anh không có ý muốn lên tiếng, sau đó liền hào phóng tiêu sái xoay người, đi về phía toilet.

Trình Dạng đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Kiều An Hạ, ánh mắt ảm đạm vài phần.

Anh đối với cô mà nói, chung quy không là cái gì...... Anh và cô không phải không cãi nhau qua, nháo quá không được tự nhiên, nhưng mà mỗi một lần đều là anh cúi đầu, duy độc lúc này đây, anh vẫn chịu đựng, nhịn đến một tháng, một cuộc điện thoại cô cũng không gọi tới, tin nhắn cũng không phát đến một cái, hiện tại gặp mặt, cô nghiễm nhiên xem anh trở thành người xa lạ......

Nghĩ đến đây, Trình Dạng nhịn không được phe phẩy đầu, cười khổ một chút, đi theo phía sau Kiều An Hạ, cũng đi hướng toilet.

Không biết là do uống rượu, hay là do Trình Dạng theo ở sau lưng, lúc Kiều An Hạ sắp đến gần cửa toilet, không cẩn thận xoay bước chân, cả người suýt nữa té ngã trên đất, cũng may Trình Dạng đi cách phía sau của cô khoảng một thước, phản ứng rất nhanh vươn tay, bám trụ thân thể của anh, giọng nói mở miệng, mang theo vài phần lo lắng: "Xoay bị thương sao?"

Kiều An Hạ nói không nên lời vì cái gì, lúc nghe thấy những lời này của Trình Dạng, áp lực trong lòng lâu như vậy, thế nhưng lại xuất hiện kỳ tích trở nên thoải mái rất nhiều.

*****

Vẻ mặt của cô thoạt nhìn vẫn rất cao ngạo như trước, nhưng mà ánh mắt lại nhịn không được nhìn chằm chằm Trình Dạng một lúc lâu.

Trình Dạng thấy cô không lên tiếng, nhíu mi lại, không hề nghĩ ngợi liền ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra cổ chân Kiều An Hạ, kết quả tay vừa đụng tới giày của cô, Trình Dạng liền nghe thấy âm thanh của Kiều An Hạ, lạnh lùng truyền đến: "Trình tiên sinh, tôi nhớ rõ chúng ta đã chia tay, anh cảm thấy anh làm như vậy thích hợp sao?"

Tay Trình Dạng nhất thời ngừng lại, anh ngồi xổm bên chân Kiều An Hạ, im lặng khoảng giây, đột nhiên liền đứng lên, liếc mắt nhìn Kiều An Hạ thật sâu một cái, cuối cùng chỉ gật gật đầu, lễ phép mà lại xa cách mở miệng: "Thực xin lỗi, Kiều tiểu thư, quấy rầy ngài."

Nói xong, Trình Dạng còn đưa cho Kiều An Hạ một đạo mỉm cười không thể soi mói, sau đó liền trực tiếp mại bước chân, đi vào toilet nam, lưu lại một mình Kiều An Hạ, trợn mắt hốc mồm đứng ở tại chỗ.

Trình Dạng cứ như vậy đi rồi?

Lúc trước kia, cô và anh cũng giận dỗi, mỗi lần anh đều giải thích với cô, cô cũng sẽ hé ra mặt lạnh với anh, nhưng mà anh luôn sẽ ôn tồn dỗ cô, rõ ràng vừa nãy anh còn rất quan tâm cô, vì sao đột nhiên liền lạnh mặt quay đi?

Kiều An Hạ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, thẳng đến Trình Dạng từ trong toilet, đi ra, cô mới trừng mắt nhìn, hô tên của anh: "Trình Dạng?"

Trình Dạng dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn về phía Kiều An Hạ, có chính là lạnh lùng: "Có chuyện gì sao? Kiều tiểu thư?"

Trình Dạng cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng "Kiều tiểu thư", ngữ khí đạm mạc giống như bọn họ căn bản là hai người xa lạ không hề quen biết, Kiều An Hạ kinh ngạc há to miệng, không biết nên tiếp tục nói gì.

Trình Dạng thoạt nhìn tựa hồ rất không kiên nhẫn, đợi một lát, nhìn thấy Kiều An Hạ không lên tiếng, lại mở miệng lễ phép đạm mạc nói: "Thực xin lỗi, Kiều tiểu thư, tôi còn có chút việc, trước xin lỗi không tiếp được."

Lần này, Trình Dạng căn bản không đợi Kiều An Hạ có phản ứng, trực tiếp lướt qua người cô, mại bước chân rời đi.

Kiều An Hạ mạnh quay đầu lại nhìn bóng dáng Trình Dạng, phát giác so với một đêm kia khi anh nói chia tay xoay người rời đi, bản thân còn muốn thất kinh.

Trình Dạng lúc này đây, không giống như trước kia, dường như thật sự tức giận, chính xác mà nói, giống như cô và anh trong lúc đó, thật sự muốn không hề liên quan?

Thật sự là kỳ quái a...... Không liên quan sẽ không liên quan, cô vì sao khó qua như vậy? Thậm chí đáy lòng còn truyền đến cảm giác đau khó chịu?

Kiều An Hạ có chút mất hồn mất vía tiêu sái vào toilet, dùng xong WC, lúc cô đứng ở trước bồn rửa tay, trong đầu nghĩ tất cả đều là chuyện về của Trình Dạng.

-

Kỳ thật đôi khi, hiện thực so với tiểu thuyết xa xa còn muốn thần kỳ hơn.

Đêm nay, không đơn giản là Kiều An Hạ và Trình Dạng ở khách sạn lớn Bắc Kinh, liền ngay cả Lâm Thi Ý cũng tới đây, hơn nữa Lâm Thi Ý và Trình Dạng cùng tham gia một bữa ăn.

Lâm Thi Ý từ trong gian toilet bên cạnh đi ra đi ra, đi đến trước đài rửa mặt, rửa tay trước, lúc nhìn gương trang điểm lại, phát hiện bên cạnh mình có người, tay vẫn hướng về phía nước, giống như là đánh mất hồn vía, nửa ngày không có một động tác, cô ta nhịn không được tò mò nhìn nhiều hai mắt, sau đó cảm thấy người bên cạnh có chút quen, cau mày suy nghĩ một lát, mới hậu tri hậu giác nhớ tới, này không phải là chị của Kiều An Hảo, Kiều An Hạ sao? lúc trước nàng nhưng là suýt nữa bị này nữ nhân cầm dao nhỏ bị hủy dung đâu!

Thật là không có nghĩ đến, oan gia ngõ hẹp, thế nhưng hôm nay đụng mặt phải!

*****

Lâm Thi Ý nghĩ tới đây, tiện ngoéo môi một cái, khép hộp phấn lót đang cầm trong tay lại, mở miệng: "Ôi, đây không phải Kiều đại tiểu thư sao? Thật sự là đã lâu không thấy?"

Kiều An Hạ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, từ đầu liền không nghe thấy người bên cạnh nói gì, một chút phản ứng cũng không có.

-

Trái lại đêm nay, Kiều An Hảo cũng ăn cơm ở khách sạn Bắc Kinh, lúc nghe đến ba chữ "Kiều An Hạ" kia, trố mắt một phen, liền thu điện thoại lại.

Đó là giọng của Lâm Thi Ý, nói cách khác, chị và Lâm Thi Ý đều ở bên ngoài?

Kiều An Hảo rút khăn tay ra, sau đó lại nghe đến giọng nói của Lâm Thi Ý: "ha, Kiều đại tiểu thư hẳn không nên là quý nhân hay quên, không nhớ rõ tôi là ai sao?"

-

Lần thứ hai Lâm Thi Ý mở miệng, khiến Kiều An Hạ khôi phục lại thần trí, cô nhẹ nhàng đảo tròn mắt, nhìn lướt qua Lâm Thi Ý, sau đó liền lấy nước rửa tay ở một bên, chà xát tay, đến lúc sạch sẽ mới đóng vòi nước lại, lau khô tay, chuẩn bị rời đi.

Lâm Thi Ý đâu nào để cho Kiều An Hạ rời đi, cô ta không cần suy nghĩ liền chắn trước mặt Kiều An Hạ: "Kiều đại tiểu thư, cô cứ như vậy rời đi làm gì thế? Tôi còn có việc muốn nói với cô!"

Kiều An Hạ khoanh tay ở trước ngực, tư thế ngạo mạn hơn so với Lâm Thi Ý nhiều, trên mặt câu lên một nụ cười, vẻ khinh thường không hề che giấu nói: "Nói chuyện với tôi? Cô xứng sao?"

Kiều An Hảo nghe được nhưng lời này của Kiều An Hạ, không nhịn được bật cười.

Cùng Kiều An Hạ so cái gì còn có thể thắng được chị ấy, nhưng nếu so kiêu ngạo với cô, người phụ nữ đó, rõ ràng là cực kỳ mềm lòng nhưng miệng lưỡi lại cứng rắn hơn so với tảng đá.

Một câu của Kiều An Hạ, khiên cho Lâm Thi Ý tức giận trong nháy mắt: "Đều đã đến lúc này, cô vẫn còn giả bộ cái gì trước mặt tôi? Người khác không biết, tôi cũng biết, người trong lòng cô chính là người vừa cưới em gái cô, như thế nào, tư vị này chắc là không dễ chịu rồi?"

Sắc mặt của Kiều An Hạ trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo đến cực hạn.

Kiều An Hảo ở trong phòng, vỗn dĩ vừa bị câu nói kia của Kiều An Hạ chọc cười, trong nháy mắt liền cứng ngắc.

"A... không riêng gì những thứ này? Tôi nghe nói, Trình Dạng cũng chia tay với cô rồi à?" Lâm Thi Ý nói, cùng với một nụ cười đắc chí: "Có phải Trình Dạng đã đá cô rồi không? Cho nên cô mới thất hồn lạc phách như vừa rồi, tôi nói cho cô, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, cô không chiếm được Lục Ảnh đế, cũng không chiếm được Trình Dạng, Kiều đại tiểu thư thật đúng là đủ thương cảm, thế nhưng, tôi cảm thấy có lẽ Kiều đại tiểu thư đã coi trọng chính mình quá rồi, đừng tưởng rằng mình là thiên kim đại tiểu thư, người khác đều sẽ vây quanh cô..."

Kiều An Hảo nghe được mấy lời này, trong lòng liền bốc hỏa, cô không hề nghĩ ngợi đứng lên, vội vàng xả bồn cầu, liền đẩy cửa ra, không hề nghĩ ngợi cầm điện thoại di động trong tay, ném vào trên người Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, cô câm miệng cho tôi, không nói lời nào cũng không ai nghĩ cô điếc!"

Điện thoại đập trúng vào người Lâm Thi Ý, cô ta hét lên một tiếng, sau đó giống như KIều An Hạ, hai người đồng thời quay đầu nhìn KIều An Hảo.

Kiều An Hảo chạm tầm mắt với Kiều An Hạ, chỉ liếc nhau một cái, sau đó cũng chột dạ tránh đi, sau đó đi đến trước mặt Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, tôi nói cô sao mãi chưa có tiền đồ gì thế, mỗi lần gây sự đều chẳng được chuyện gì tử tế, lại vẫn lần nào cũng đến trước mặt người khác mà nhảy lên! Tôi thật sự là chưa thấy qua người nào giống tiện nhân như cô!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)