Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 081

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 081
Em mang thai
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc Hàn Như Sơ nhìn thấy anh, đặc biệt kinh ngạc, sau đó nhào lên, ôm lấy anh, sau cùng giống như mít ướt, miệng lại nói: "Gia Mộc, rốt cuộc con cũng đến thăm mẹ rồi à? Con tha thứ cho mẹ rồi, phải không?

Hứa Gia Mộc không nói chuyện, chỉ đứng tại chỗ, tùy ý đến Hàn Như Sơ ôm, về sau anh nhìn thời gian không sai khác là bao, rời đi, trước khi đi, còn thuận tay trộm một phần văn kiện trong thư phòng của Hứa Gia.

-

Kiều An Hảo đứng thứ tám, cho nên là người biểu diễn sau cùng.

Nhân viên hóa trang chỉ có bốn người, cho nên Kiều An Hảo đến phòng hóa trang còn chờ một lúc, mới đợi được người trang điểm rảnh rỗi.

Kiều An Hảo ngồi trước gương trang điểm, đang định nói cho người trang điểm biết đêm nay mình sẽ mặc trang phục gì lên thi đấu, để cô ấy có thể hóa trang cho phù hợp, lại nhìn thấy Lâm Thi Ý đứng ở vị trí thứ hai từ trong phòng thay đồ đi ra, lời đến bên miệng của Kiều An Hảo lập tức dừng lại, sau đó ánh mắt liền bị Lâm Thi Ý hấp dẫn.

Cô nhìn trang phục cổ trang màu hồng, kiểu tóc và cách trang điểm đều là tạo hình cổ đại.

Những thứ này không phải là trọng điểm, trọng điểm là... trên người cô ta, trang phục giống hệt như của cô.

"Kiều Kiều, sao quần áo của Lâm Thi Ý lại giống hệt cậu thế? Cô ta sẽ lên sân khấu trước cậu, làm sao bây giờ? Chúng ta đã đến đây gấp gáp, lại không mang quần áo, trên trận đấu này, khó khăn nhất chính là quần áo giống hệt nhau."

Kiều An Hảo nghe đến Triệu Manh nói thầm bên tai, mới đưa tầm mắt từ trên người Lâm Thi Ý trở về, đưa cho Triệu Manh một vẻ mặt trấn an, sau đó nói với nhân viên trang điểm: "Cho tôi đồ trang sức và trang điểm đơn giản, có thể phối hợp với bộ váy trên người tôi là được."

Thật ra, điệu múa cổ kia, cô vốn là không nghĩ muốn múa, chỉ là, đụng quần áo với Lâm Thi Ý, cô vẫn có phần chán ghét.

Như thế nào mà hai người có thể khéo như thế? Chọn cùng một bộ đồ?

Lúc Lâm Thi Ý lên biểu diễn, vừa lúc Kiều An Haỏ trang điểm xong, cô và Triệu Manh ngồi trong phòng nghỉ, Kiều An Hảo không quan tâm đến tiết mục của Lâm Thi Ý, nhưng lúc cô ta báo tên điệu múa của mình, lông mày liền nhíu lại.

Quần áo giống nhau không nói, còn giống cả tiết mục?

Mấu chốt là, tiết mục này, là cô và Lục Cẩn Niên nghĩ ra, ngay cả Triệu Manh và trợ lý đều không biết! Làm sao mà Lâm Thi Ý biết được.

Liền tính không ra Lâm Thi Ý có thể thăm dò được tin tức ở đâu, nhưng cũng biết, Lâm Thi Ý làm như vậy, đơn giản nghĩ là giành trước tiết mục của cô, làm cho tiết mục mà cô đã chuẩn bị tỉ mỉ liền bị ngâm nước nóng.

Vốn dĩ Kiều An Hảo đã hơi chán ghét, bây giờ hoàn toàn chán ghét rồi.

Điệu múa của Lâm Thi Ý, khác với bố trí của Kiều An Hảo, mặc dù không đặc sắc như của cô, nhưng cũng có thể nhảy được một điệu múa khó như vậy, cũng là giành được sự ủng hộ của cả hội trường, thậm chí ban giám khảo cũng cho điểm cao.

Sau khi Lâm Thi Ý đi vào trong hậu trường, lại vẫn cố ý va chạm đưa cho Kiều An Hảo một ánh mắt khiêu khích.

Năm người tiếp theo, cũng vô cùng đặc sắc.

Đợi cho phần biểu diễn của bảy người hoàn tất, Kiều An Hảo đi lên sân khấu, xuyên qua hành lang dài, Kiều An Hảo có thể nghe thấy lời nói và chấm điểm của giám khảo, ngay tại lúc sau khi xuất hiện kết quả cuối cùng, người dẫn chương trình đang chuẩn bị hô tên của cô, thì Tống Tương Tư – khách mời của đêm nay, đột nhiên đã mở miệng: "Thực xin lỗi, tôi muốn cắt ngang một chút."

*****

Người dẫn chương trình nuốt lại lời vừa đến bên miệng mà nở nụ cười nói: "Mời cô Tương Tư nói."

Tống Tương Tư giơ micro, hơi kéo lại gần miệng một chút, mở miệng nói: "Tiết mục đêm nay khiến cho tôi rất cao hứng, để tôi là khách mời của trận chung kết đêm nay, cho nên tôi cố ý chuẩn bị cho mọi người một sự bất ngờ, hiện tại đến lúc kết thúc trận đấu, chỉ còn một người cuối cùng, cho nên trước đó, tôi muốn xin 10 phút từ nhà sản xuất, để mang đến sự bất ngờ này, có thể chứ?"

Hiển nhiên người dẫn chương trình bị yêu cầu này của Tống Tương Tư làm cho sửng sốt, anh theo bản năng quay đầu nhìn về phía lãnh đạo ngồi một bên, hiển nhiên vì chưa được thông báo qua, lãnh đạo cũng có chút kinh ngạc.

Tống Tương Tư không hề cho lãnh đọa thời gian phản ứng, trực tiếp cầm micro, đứng lên, đối với người xem đằng sau vẫy vẫy tay, lại mở miệng nói: "Tối nay, các bạn của tôi có đến đây xem, xin hỏi, các bạn có mong chờ sự bất ngờ của tôi không?

Lục ban đầu, chỉ có vài người nói là "mong chờ", đến sau cùng biến thành đồng thanh hô lên, âm thanh chỉnh tề mà vang dội, quả thực như muốn chôn vùi tất cả hội trường.

Vốn dĩ mấy vị lãnh đạo còn đang ngồi một chỗ, thấp giọng thương lượng với nhau xem chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy phản ứng mãnh liệt phía dưới hội trường, hiển nhiên không cho Tống Tương Tư 10 phút, khẳng định là sẽ bị mọi người kháng nghị, mấy người đó liền gật đầu, sau đó nhân viên công tác đưa micro cho một vị lãnh đạo, ông ta nói: "Có thể."

Người dẫn chương trình lập tức thu hồi kịch bản trong tay, mở miệng nói: "Trước khi người cuối cùng lên biểu diễn, trước hết chúng ta hãy xem xem khách mời của đêm nay - Tống Tương Tư – nữ thần mang tới kinh ngạc gì đây?"

Người dẫn chương trình giơ tay lên, làm một tư thế mời với Tống Tương Tư.

Tống Tương tư tự nhiên nói một câu "cảm ơn", nhưng vẫn đứng ở vị trí khách mời của mình mà không có đi lên sâu khấu, ngược lại, lại nhìn quanh một phen, đối với một phương hướng, lên tiếng: "Mời."

Người xem dưới sân khấu bị Tống Tương Tư làm ra hành động như vậy, biến thành tất cả đều sững sờ, lặng ngắt như tờ.

Qua tầm mười giây đồng hồ, mọi người nhìn thấy có một người, vóc dáng rất cao, bước chân vô cùng ổn định đi từ bên trái bước lên sân khấu, dẫm từng bậc cầu thang một.

Màn hình lớn trước sân khấu, xuất hiện một gương mặt vô cùng đẹp trai, cả người mặc tây trang màu lam.

Anh đứng ở giữa sân khấu, bởi vì trong tay không có micro, nhìn về bên trái hai lần, người dẫn chương trình mới hoàn hồn, đưa micro của mình cho anh.

Anh cúi đầu với người dẫn chương trình một cái, bảy tỏ cảm ơn, sau đó xoay người, cúi đầu 90 độ với người bên dưới, sau đó đứng thẳng, mở miệng, liền phá tan sự nghi ngờ và khó hiểu của hội trường: "Chào mọi người, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của Hứa thị - Hứa Gia Mộc."

Hứa Gia Mộc... Ba chữ kia nói ra, hội trường vốn đang vô cùng yên tĩnh, bắt đầu có tiếng nói chuyện vang lên, sau đó ngày càng ồn ào hơn, cuối cùng trở nên có chút loạn.

"Hứa Gia Mộc? Không phải là chồng trước của Kiều An Hảo sao?"

"Đúng vậy, sao hôm nay anh ta lại xuất hiện ở đây?"

*****

"Hiện tại không biết là trong hồ lô của Tống Tương Tư bán thuốc gì, không phải nói là bất ngờ sao?"

"Đúng rồi, tôi còn tưởng là Tống Tương Tư muốn lên sân khấu ca hát?"

...

Mặc cho phía dưới xôn xao ồn ào, Hứa Gia Mộc lại cực kỳ ung dung bình tĩnh, mặt mày không có chút nào dậy sóng, anh nhìn thẳng về phía trước, giơ micro lên, tiếp tục mở miệng nói: "Tôi cực kỳ cảm ơn Tống Tương Tư, cô Tống đã cho tôi tranh thủ chút ít thời gian, đồng thời cũng cảm ơn nhà sản xuất đồng ý cho tôi 10 phút này, tôi đứng trên sân khấu này, không phải tới biểu diễn, mà tới giải thích với mọi người."

Hứa Gia Mộc nói là giải thích, khiến cho không khí trong hội trường lại yên tĩnh trở lại.

-

Kiều An Hảo đứng ở phía sau sân khấu, nhìn Hứa Gia Mộc trên màn hình, trong mắt cũng có chút kinh ngạc.

Làm sao anh ấy có thể đột nhiên đến đây?

Còn có, anh muốn giải thích? Giải thích cái gì?

-

Hôm nay là trận chung kết của cô, Lục Cẩn Niên không thể đi từ hậu trường, cho nên cố ý dẫn theo trợ lý, ngồi ở trên hàng ghế Vip quan sát.

Mấy lần tham gia biểu diễn của Kiều An Hảo, đây là lần đầu tiên anh tới xem, hai lần trước, anh đều ngồi trong xe vừa xem trực tiếp vừa chờ cô.

Bởi vì sợ người chung quanh nhận ra, Lục Cẩn Niên cố ý đội mũ lưỡi trai, thuận tiện dựng thẳng cổ áo gió lên, che đi nửa gương mặt.

Lục Cẩn Niên đặc biệt đến xem cô, đối với những lần biểu diễn trước đó thì không có hứng thú, vừa ngồi xuống, liền cúi đầu nghịch điện thoại.

Trợ lý ngồi bên cạnh, trái lại cực kỳ kích động, thường đến bên tai anh, hoặc là va chạm cánh tay anh, nói "Lục tổng, anh nhìn xem, dáng vẻ cô gái kia thật sự quá xinh đẹp.", "Lục tổng, người này biểu diễn hay quá."

Đại đa số anh đều coi như trợ lý vô hình, ngẫu nhiên cũng ghét bỏ cậu ta phiền, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó trợ lý lập tức chưng ra vẻ mặt lấy lòng nói: "Thế nhưng, tôi tin tưởng, nhất định cô Kiều là tuyệt nhaats1"

Haha... vuốt đuôi ngựa! Lục Cẩn Niên âm thầm cười nhạo hai tiếng trong lòng, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn điện thoại, nhưng trên mặt rõ ràng treo một vẻ mặt bức người "này vẫn cần cậu phải nói sao?"

Trước khi Kiều An Hảo lên sân khấu, Lục Cẩn Niên ngẩng đầu hai lần.

Lần đầu tiên là khi bên tai vang lên tiếng nhạc quen thuộc, phản xạ có điều kiện tưởng rằng là Kiều An Hảo, bởi vì khoảng cách gần, anh nhìn thấy đó là Lâm Thi Ý, mà cô ta mặc quần áo giống Kiều An Hảo như đúc.

Vũ đạo và bộ váy này, đều là anh giúp Kiều An Hảo chọn, cũng không có nói cho ai khác, sao Lâm Thi Ý lại giống hệt?

Tiết mục của Kiều Kiều làm sao bây giờ? Có người múa điệu này trước, Kiều Kiều mà tiếp tục múa, rõ ràng không chiếm ưu thế rồi.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Lâm Thi Ý không ngừng xoay tròn trên sân khấu, ánh mắt có chút lạnh.

Lần thứ hai anh ngẩng đầu, là lúc Tống Tương Tư xin 10 phút, có người đi lên sân khấu, trợ lý tiến đến bên tai anh, giọng nói hết sức kinh ngạc: "Lục tổng, là anh Hứa."

Anh còn chưa rõ là anh Hứa nào, liền nghe đến tiếng nói từ trên sân khấu truyền đến của Hứa Gia Mộc, sau đó anh theo bản năng nắm chặt điện thoại di động, ngẩng đầu, chăm chú nhìn Hứa Gia Mộc.

-

Trên mặt Hứa Gia Mộc quét xuống một nụ cười nhạt: "Tôi nghĩ, các vị ở đây, cùng với khán giả xem ti vi, biết tên của tôi, bởi vì gần đây vẫn chú ý đến chuyện xấu tung trên mạng của cô Kiều!"

*****

"Không sai, đúng là trước đây tôi có hôn ước với cô Kiều, nhưng lúc đó, tôi và cô ấy, trừ hôn ước ra, không hề có bất kỳ tình cảm nào, đơn giản mà nói, mấy năm nay, cô Kiều chỉ là một người bạn tốt của tôi thôi."

"Nếu tôi và cô Kiều làm nghi thức kết hôn rất bề bộn kia, có thể xem như kết hôn mà nói, như thế, tôi và cô Kiều đúng là từng kết hôn, nhưng trên thực tế, tôi và cô Kiều cũng không phải một cặp đôi được pháp luật bảo vệ, cho đến bây giờ, tôi vẫn độc thân, mà là độc thân từ trước đến giờ, đơn giản mà nói, nghĩa là chúng tôi không hề đăng ký kết hôn.

Lời nói của Hứa Gia Mộc, bình bình hòa hoãn, nhưng lời trong miệng anh nói ra giống như sấm rền, ầm vang nổ mạnh cả hội trường, bùng nổ khiên tất cả trở nên hỗn loạn.

Hứa Gia Mộc vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, giơ micro, chậm rãi mở miệng: "Còn có, tấm hình kết hôn mà mọi người nhìn thấy trên mạng, Hứa Gia Mộc trong đó, cũng không phải tôi."

Dư vì của lời nói trước còn chưa hết, hiện tại lại xảy đến, không đơn giản chỉ là người xem kích động, ngay cả ban giám khảo cũng không còn bình tĩnh, thậm chí trong đó có một vị giám khảo cũng không nhịn được thốt ra một câu: "Chẳng lẽ trên thế giới này còn có hai Hứa Gia Mộc sao?"

"Không sai, đã từng có hai Hứa Gia Mộc." Hứa Gia Mộc khẳng định, khiến hội trường rộ lên.

Bởi vì có một giám khảo hỏi, các giám khảo khác cũng không nhịn được mở miệng nói: "Hai Hứa Gia Mộc? Ý của anh Hứa là sinh đôi?"

"Hứa Gia Mộc kia, là anh trai của tôi?" Hứa Gia Mộc, tiếp tục mở miệng, gằn từng chữ nói: "Lục Cẩn Niên."

Lần này, cả hội trường liền ầm ĩ hoàn toàn.

"Lục Ảnh đế? Lục Ảnh đế và anh đúng là có điểm giống, nhưng cũng không hoàn toàn."

"Từ tấm ảnh xem ra, người kia rõ ràng là anh Hứa, chỉ là trên mặt có vài vết sẹo."

"Vấn đề này chúng ta chưa nói đến, tôi cho mọi người xem thứ này trước." Hứa Gia Mộc nói xong, liền lấy ra một phần văn kiện, đưa cho người dẫn chương trình: "Có thể làm phiền anh đưa tấm hình này phóng lên màn hình lớn được không?"

"Được."

"Cảm ơn." Hứa Gia Mộc lễ độ nói một tiếng.

"Không khách khí." Người dẫn chương trình lập tức cầm văn kiện đi vào trong hậu trường.

Qua tầm năm phút đồng hồ, trên màn hình lớn liền xuất hiện những tấm ảnh.

Lực chú ý của mọi người đều đặt trên những tấm ảnh đó, tất cả hội trường lặng ngắt như tờ, ảnh chụp đưa ra cách nhau 20 giây, mỗi một tấm đưa đến, đợi đến tấm cuối cùng, Hứa Gia Mộc mở miệng nói: "Đây là bệnh án của tôi ở bệnh viện, theo những tấm hình này, nói vậy mọi người có thể tinh tường nhận ra, thời gian tôi tỉnh lại, là ngày mùng năm tháng chín, không phải mùng năm tháng hai."

"Nhưng là, tôi nghĩ, lại có rất nhiều người nghi ngờ, bởi vì ngày mùng năm tháng hai, Hàn Như Sơ rõ ràng đã mở họp báo, nói người nối nghiệp của Hứa thị đã tỉnh lại, mà lúc ấy truyền thông còn có ảnh chụp của tôi, đến sau đó còn có ảnh tôi tham gia dạ tiệc."

"vấn đề như thế, tới cùng là tin tức là thật hay lời tôi nói là thật?"

*****

Hứa Gia Mộc vứt xong vấn đề này, liền lâm vào im lặng, anh vẫn nhìn về phía trước, mí mắt cũng rũ xuống.

Tuy anh nhìn có vẻ thật bình tĩnh, nhưng qua màn hình lớn, có thể nhìn rõ từng nét trên mặt anh, vẫn có một chút khốn đốn, như là đang đấu tranh để đưa ra một quyết định nào đó.

Hứa Gia Mộc im lặng tầm một phút đồng hồ, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ không nói gì, đột nhiên anh liền lấy từ trong túi ra một chiếc USB, đưa cho người dẫn chương trình nói: "Phiền anh phát cho mọi người nghe, để mọi người có thể hiểu rõ."

Người dẫn chương trình nghi ngờ, mở miệng nói: "Được."

Lúc anh vươn tay ra định lấy chiếc USB, đột nhiên Hứa Gia Mộc lại dùng lực lấy nó trở lại, sắc mặt của anh ấy có chút nhợt nhạt, môi căng ra, qua một lúc thật lâu mới đặt ở trong tay người dẫn chương trình.

Hội trường vang lên tiếng đối thoại.

"Mẹ, con có thể hỏi mẹ một vấn đề không?"

"Gia Mộc, con hỏi đi."

"Có phải mẹ đã biết sớm là anh trai thích Kiều Kiều?"

"Gia Mộc, đột nhiên con hỏi cái này làm gì?"

"Mẹ, lúc trước con hôn mê nằm trong bệnh viện, khi nào tỉnh lại đều không đoán trước được, mà lúc đó Hứa thị lâm vào nguy hiểm, mẹ vì muốn duy trì Hứa thị mà tìm anh và Kiều Kiều, thật ra con nghĩ, dựa theo tính cách của anh trai, làm sao có thể đột nhiên đồng ý đề nghị này, tới sắm vai của con, đến bây giờ con mới biết được, là vì Kiều Kiều."

"Gia Mộc..."

"Mẹ, mẹ đã sớm biết là anh trai thích Kiều Kiều, đúng không? Lúc ấy mẹ dùng Kiều Kiều làm mồi dụ, vì thế anh ấy mới đồng ý, cùng Kiều Kiều đóng vai vợ chồng, đúng không?"

"Gia Mộc, đã lâu con chưa trở về thăm mẹ, rất không dễ gì mới quay lại một lần, có thể đừng nói đến những chuyện đó được không... Bọn họ..."

"Mẹ, những tin tức trên mạng này đều là mẹ lan truyền ra đúng không? Địa chỉ của anh trai và Kiều Kiều, cũng là mẹ tiết lộ cho phóng viên biết? Còn có lúc Kiều Kiều và anh ấy ăn cơm, hai tấm ảnh đó, lúc trước không phải con đã xé đi sao? Tại sao mẹ vẫn còn? Mẹ, anh ấy và Kiều Kiều, bọn họ đã giúp đỡ nhà chúng ta, vì sao hiện giờ mẹ lại xoay người hại bọn họ?

"Gia Mộc, con đừng nóng vội... Mẹ đảm bảo, mẹ đảm bảo đây là lần cuối cùng..."

Đoạn đối thoại đến đây, đột nhiên dừng lại, đến sau đó rốt cuộc đã nói những gì, không ai biết được.

Hội trường lúc này, vô cùng an tĩnh đến mức quỷ dị.

Hứa Gia Mộc đứng trên sân khấu, lẳng lặng giơ microphone lên: "Tôi nghĩ, cái gì mọi người cũng đã nghe thấy không cần tôi phải nói nhiều? Những lời này được ghi lại, có thể đã giải thích toàn bộ mọi chuyện?"

Mẹ của anh làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, anh phẫn nộ, anh oán hận, nhưng là anh không nghĩ tới, có một ngày như thế này, anh vậy mà đứng ở vị trí đối địch với mẹ.

Anh biết, mẹ trông ngóng anh về nhà, người mẹ để ý nhất trên thế giới này, chính là đứa con trai bất hiếu này.

Hôm nay anh trở về, mẹ thật sự sự cực kỳ vui vẻ, nhưng là bà lại không biết, anh trở về là có mục đích, anh trở về để cố ý nói với mẹ những lời này.

Trong lòng anh rất rõ ràng, sau khi đoạn đối thoại này được tung ra ngoài, những lời lẽ nhục mạ trên mạng sẽ chuyển từ trên người Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đến mẹ của anh.

*****

Nhưng là, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo vô tội... người sai là mẹ của anh, anh rất muốn làm một đứa con trai hiếu thuận, nhưng là, anh từ chối nhiều ngày như vậy, nhưng không thể trơ mắt nhìn, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hỏa, hai người quan trọng trong sinh mệnh của anh, sau cùng lại bị buộc phải đi xa xứ.

Nếu là hai bên, nhất định phải phản bội lại một bên, anh chỉ có thể lựa chọn một bên.

Bây giờ trên mặt Hứa Gia Mộc đã không còn vẻ ung dung bình tĩnh, mà trở thành nghiêm trọng vô cùng: "Tôi hi vọng sau khi tôi đứng ra giải thích làm rõ sự thật, mọi người có thể dừng lại việc công kích Kiều An Hảo, cảm ơn mọi người."

Tay Hứa Gia Mộc cầm microphone, đặt xuống bên người, sau đó cúi đầu, nói một câu: "Thật xin lỗi."

Ba chữ kia, không có thêm tiền tố gì.

Người biết, biết anh đang nói cho Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo nghe.

Người không hiểu, lại cho rằng anh đang giải thích vì mẹ mình.

Ước chừng anh vẫn duy trì động tác khom người đến nửa phút, mới đứng thẳng lên, đưa microphone cho người dẫn chương trình, xoay người đi về phía hậu trường.

-

Kiều An Hảo nhìn thấy Hứa Gia Mộc đi về lối ra trên màn hình, theo bản năng quay đầu, sau đó thấy anh đẩy cửa ra, hướng về phía mình.

Sắc mặt của anh rất kém, bước đi cũng rất nhanh

Lúc đi qua bên người Kiều An Hảo, cô lên tiếng hô một câu: "Anh Gia Mộc."

Hứa Gia Mộc dừng bước, sau cùng chỉ gật đầu, một câu cũng không nói, liền sải bước rời đi.

-

Bởi vì đột nhiên Hứa Gia Mộc xuất hiện, khiến trận đấu bị cắt ngang, không khí cũng ngưng lại, người dẫn chương trình cố ý cho quảng cáo năm phút, để mọi người điều chỉnh trạng thái.

Bởi vì là trận đấu trực tiếp, Hứa Gia Mộc xuất hiện, đã bị người khác thu lại, rồi đăng lên trên mạng.

Những người vốn hận thấu xương Kiều An Hảo ở trên mạng, sớm đã không thể mắng cô, thế nhưng còn có một số người khác vẫn níu lấy chuyện cô thi đấu mà mắng tiếp, nhưng đúng là đại đa số mọi người đều nghĩ rằng sự thật đúng là hù chết người, cũng có không ít người tốt trước kia mắng cô, lại chạy đến sina của cô giải thích.

-

Năm phút trôi qua rất nhanh.

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, sau đó long trọng báo danh những người tham gia chung kết.

-

"Lục tổng, cô Kiều sắp lên sân khấu, có muốn tôi đưa cho anh một cái không?" Lúc không biết gì, trợ lý đưa một chiếc thanh huỳnh quang phát sáng đến trước mặt Lục Cẩn Niên.

Ngây thơ, Lục Cẩn Niên thầm mắng một câu, vốn không có nhận lấy, tầm mắt lại gắt gao theo dõi sân khấu.

Không cần khinh thường! Trong lòng trợ lý hô một câu, sau đó giơ mỗi tay một cái, miệng hô lên: "cô Kiều, cố lên!"

Theo tiếng nhạc vang lên, cửa chậm rãi mở ra, để lộ nhân vật chính mà anh ngồi đợi cả đêm.

Phía trước sân khấu có bảy người dự thi, đều đã ăn mặc rất long tọng, chỉ riêng Kiều An Hảo mặc một chiếc váy dài đơn giản, tóc dài dịu dàng xõa xuống sau ót, cũng không có nhiều đồ trang sức.

*****

Không phải sẽ múa cổ đại sao? Sao không mặc trang phục múa? Cũng không tạo hình? Chẳng lẽ cứ như vậy nhảy?

Lục Cẩn Niên cau mày, sau đó nghe thấy tiếng hỏi của người dẫn chương trình: "Kiều An Hảo, hai lần trước cô đã biểu diễn rất đặc sắc, bây giờ dự định mang đến cho mọi người tiết mục gì đây?"

"Thật ra vốn là đã chuẩn bị một tiết mục đặc sắc cho mọi người, thế nhưng vì một số nguyên nhân, vừa mới bị tôi thay đổi."

Kiều An Hảo trên sân khấu, duyên dáng yêu kiều.

Vừa thay đổi? Là vì Lâm Thi Ý sao? Ánh mắt của anh bỗng nhiên lạnh xuống.

Người dẫn chương trình hỏi: "Kiều An Hảo định chuẩn bị tiết mục gì?"

Kiều An Hảo nói với màn hình: "Một chuyện xưa."

"Một chuyện xưa?" Người dẫn chương trình bày ra một dáng vẻ hết sức hứng thú: "Vậy thì để sân khấu lại cho Kiều An Hảo, để chúng ta chờ xem tiết mục của cô ấy, một chuyện xưa."

Trên sân khấu chỉ còn lại mình Kiều An Hảo, cô lặng im một lúc, mới giơ micro lên, đem những lời mình đã sắp xếp rất tốt ở trong đầu nói ra: "Anh nói, anh đợi em 13 năm, 13 năm, nói ra chỉ ba chữ đơn giản, lại cất giấu tất cả 5000 đêm ngày dài dằng dặc, nhưng là, anh không biết, anh khắc sâu trong trí nhớ của em, là anh chờ em suốt sáu giờ, một đêm kia rõ ràng đã hẹn trước sẽ ăn cơm, em lại bội ước, ban đêm có mưa, anh lại cố chấp không chịu đi, anh gửi cho em rất nhiều tin nhắn, vẫn còn thông báo một câu, anh ở chỗ này chờ em, nơi nào cũng không đi."

Lục Cẩn Niên nghe thế, vẻ mặt liền ngừng lại trong nháy mắt, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo trên sân khấu, không rời ra được.

Trợ lý tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Lục tổng, có phải cô Kiều nói anh không?"

Kiều An Hảo mỉm cười: "Lúc đến trường, em thường nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy anh ở trong phòng học cầm bút vẽ tranh, lúc đó, em rất tò mò cuối cùng là anh vẽ cái gì, chỉ là em chưa từng có cơ hội để hỏi, qua nhiều năm, có một ngày em đi tìm anh, ở trong phòng anh thấy được một chồng giấy, bên trên đều vẽ một cô gái, có rất nhiều dáng vẻ khác nhau, đẩy xe ô tô, nằm sấp trên bàn ngủ, cắn bút vì không làm được bài... cô gái ấy, là em lúc còn trẻ."

Hóa ra, những bức tranh này, cô đã lấy được trong biệt thự Nghi Sơn.

Khóe môi anh không nhịn được cong lên.

"Có một lần quay phim, xảy ra sự cố ngoài ý muốn, em bị ngã từ trên vách đá xuống, bên dưới là dòng sông nước chảy cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt, đã trôi đi rất xa, lúc ấy em thật sự cảm thấy mình sắp chết, nhưng là em không muốn chết, em cố gắng đấu tranh, sau cùng vẫn hôn mê, về sau lúc mở mắt ra, lại thấy anh toàn thân ướt sũng, một giây đó, em cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, bởi vì em chết cũng có người đi cùng." Giọng nói của cô rất dịu dàng, nói tới đây, khóe môi của cô vẫn cố gắng giương lên như cũ, nhưng trong mắt đã đầy nước.

"Mùa thu năm trước, bởi vì hai người bạn hút thuốc phiện, mà em lại quan hệ rất tốt với một người trong đó, cho nên liền bị liên lụy, bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, anh đau lòng em bị mọi người mắng, vì thế đứng ra, nói rằng mình chính là đứa con riêng bị gièm pha, sau đó để cho mình hứng chịu hết bẩn thỉu đen tối, đều bị vạch trần trước mặt mọi người, chính vì bảo vệ em."

*****

Kiều An Hảo nói đến đây, nước mắt đã chảy xuống.

Cả giám khảo và người xem ngồi bên dưới, vẻ mặt cũng có chút ngưng trọng.

Kiều An Hảo cố gắng kéo khóe môi, tiếp tục nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Anh có một đoạn thời gian, rời xa em, trước khi rời đi, còn viết một phong thư cho một người bạn, phong thư rất dài, nội dung công việc chỉ ở trang một, ba trang sau, mỗi một câu, đều có quan hệ đến em, ngay cả câu sau cùng, bên trong cũng là tên của em."

Kiều An Hảo không nhịn được sụt sịt mũi, mang theo sự nức nở nói: "Thật lâu về sau, em mới biết được, anh đã đến Mỹ, lúc em ăn cơm cùng anh ở một nhà hàng Trung Quốc ở Mỹ, bởi vì chỉ ăn một mình, nên em chỉ gọi một phần đồ ăn, kết quả anh cầm thực đơn trong tay, đồ ăn cũng không xem, liền gọi vài món thêm, đều là những món em thích, giờ này khắc này, em thật sự muốn hỏi anh một câu, tới cùng là anh đã ngồi ở đây bao nhiêu lần, lại không nói thiếu một món nào em thích ăn, cho nên mới không hề xem thực đơn, có thể gọi được hết?"

"Lúc quay Thần kiếm, điều kiện của đoàn làm phim rất khổ cực, có cả đêm, có kẻ trộm thâm nhập vào phòng của em, lúc ấy kẻ trộm kia muốn cầm gối để làm em ngạt thở, là anh xuất hiện, thế nhưng rất nhanh lại rời đi, lúc đó, anh và em vẫn chia xa, đó là lần thứ hai anh cứu em, nếu ở thời cổ đại, cứu mạng một lần là lấy thân báo đáp, như thế em muốn lấy thân báo đáp anh hai lần, cả đời này, và kiếp sau nữa..."

...

Kiều An Hảo nói xong lời cuối cùng, đa số mọi người dưới khán đài, không rơi nước mắt thì đều đỏ mắt lên.

"Không phải tôi muốn khoe ra, cũng không phải muốn nói hạnh phúc, tôi cực kỳ hạnh phúc, cho dù là thế, cũng sẽ không chết, tôi chỉ muốn đứng ở sân khấu này, kể lại những chuyện anh ấy đã từng làm cho tôi, đều đã nói một lần, tôi muốn nói cho anh ấy, tuy tôi chứ từng nói bao giờ, nhưng trong lòng tôi đều nhớ rõ."

"Sau cùng, em muốn nói với anh một câu." Kiều An Hảo nói, cô đưa ra một bàn tay.

"Em." Tay cô làm một hình bao.

"Yêu." Hình kéo.

"Anh, " Kéo biến thành tảng đá.

"lục tổng, cô Kiều thông báo thổ lộ với anh trước toàn thế giới đó nha." Trợ lý đến bên tai Lục Cẩn Niên nói thầm.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo trên sân khấu, khuôn mặt mang theo chút kích động.

Anh vừa mới nghĩ, đêm nay anh sẽ không thấy cô múa điệu kia mà tiếc nuối, lại không nghĩ rằng, cô mang đến cho anh sự bất ngờ như thế.

Bao, kéo, đá.

Anh đã từng thông báo với cô bằng thủ ngữ.

Vật đổi sao dời, cô đứng dưới ánh đèn sân khấu, thông báo lại với anh, biến thành ngôn ngữ cả cơ thể và lời nói.

Lúc này Kiều An Hảo thật sự có một sự kích thích, ở phía sau còn thêm một câu: "Yêu anh 13 năm", nhưng là cô nghĩ đến, phong thư mình đã viết, ở trong tay nhiều năm như thế, cũng chưa được đưa ra ngoài, mà lại cảm thấy không cam lòng, vì thế liền hung hăng nuốt lời xuống, áp chế sự kích động nhảy lên, sau đó cúi đầu nói: "Chuyện xưa của tôi đến đây là hết, cảm ơn mọi người."

Cả hội trường đều yên lặng.

Sau cùng vẫn là trợ lý vỗ tay đầu tiên, sau đó mọi người bắt đầu vỗ tay, cuối cùng đến cả hội trường, vô tay như pháo nổ.

*****

Trợ lý nhìn thấy Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Kiều An Hảo trên sân khấu, mà những người khác ở xung quanh đều vỗ tay, không nhịn được đẩy anh: "Lục tổng, anh không vỗ tay sao? Anh là đang ám chỉ vừa rồi cô ấy biểu diễn không tốt sao?"

Bệnh thần kinh... Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn trợ lý, tầm mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, tay lại giơ lên, vì cô mà vỗ tay.

Haha... không có tôi nhắc, anh biết vỗ tay sao? Trợ lý quay đầu lắc lắc huỳnh quanh trong tay: "Kiều An Hảo, tôi ủng hộ cô đứng nhất!"

-

Người dẫn chương trình đi lên sân khấu, đứng bên cạnh cô: "Vừa mới nghe cô kể chuyện xưa cực kỳ cảm động, phía dưới, các vị giám khảo, mới cho điểm."

Người chủ trì đưa tay đối với các vị giám khảo.

Từ trái đến phải, các vị giám khảo lần lượt mở miệng.

"chuyện xưa cực kỳ cảm động, thần thái rất sinh động, nếu đơn thuần chỉ là xem biểu diễn thì quá xuất sắc, tôi cho điểm tuyệt đối."

"Đơn giản là hướng về một câu chuyện xưa, tôi cho điểm tuyệt đối..."

"Nghe xong chuyện xưa của cô, tôi cảm thấy tình yêu rất tươi đẹp, tôi mong hai người hạnh phúc, điểm tuyệt đối."

....

Sau cùng, là vị khách quý đêm nay, Tống Tương Tư, cô nghiêng đầu, nhìn Kiều An Hảo nở nụ cười chói lọi, sau đó ngẩng đầu: "Ở trong mắt tôi, cô ấy là nữ chính tốt nhất để Holywood nên chọn."

"Oa... , toàn bộ là điểm tuyệt đối, cô Kiều lần này đã chinh phục toàn bộ ban giám khảo, sau đây chúng ta khẩn trương tiến vào giai đoạn tổng kết." Người dẫn chương tình nói xong, mọi người bắt đầu tiến hành công đoạn cuối cùng.

"Hiện tại Kiều An Hảo đang đẩy lên thứ tư."

"Thứ ba"

"A... thứ hai rồi..."

"Số liệu còn đang thay đổi."

"Bắt đầu đếm ngược nào."

"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!"

Lúc người dẫn chương trình đếm xong, Kiều An Hảo vừa lúc vươn lên vị trí thứ nhất, như vậy sau cùng, người dẫn chươn trình liền kích động: "Chúc mừng cô, Kiều An Hảo, cô đã trở thành quán quân trong cuộc lựa chọn nữ chính của Holywood, phía dưới chúng ta bắt đầu chuẩn bị hợp đồng, sau đó là nghi thức ký hợp đồng, cho mới đại điện từ Holywood và toàn bộ đạo diễn phụ trách bộ phim này lên ký hợp đồng cùng cô Kiều."

Tiếng nhạc vang lên, trợ lý vui vẻ nhìn Lục Cẩn Niên nói: "Lục tổng, chúc mừng, cô Kiều đứng thứ nhất rồi."

"Không cần khách khí." Cực kỳ hiển nhiên, Lục Cẩn Niên được tỏ tình trước mắt mọi người, tâm tình rất tốt, phá lệ cũng phản ứng lại trợ lý cả đêm chỉ làm những điều vô nghĩa.

"Lục tổng, cô Kiều đứng nhất, anh có nên mời chúng tôi ăn cơm không?"

Cũng không phải cậu đứng thứ nhất, muốn mời cũng là mới Kiều An Hảo... Lục Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi đáp lại một câu: "Không có hứng thú."

"Tôi đi tìm cô Kiều bảo cô ấy mời tôi ăn cơm, nhất định cô ấy sẽ đồng ý." Trợ lý quay đầu, trong lòng yên lặng châm chọc một câu, keo kiệt!

Lục Cẩn Niên nghiêng mắt chăm chú nhìn trợ lý, sau đó đột nhiên nhớ đến gì đó, mở miệng nói: "Thẩm Minh Triết, nếu tôi nhớ không nhầm, Kiều Kiều vừa nói tôi viết bưu kiện cho một người, là cậu đi? Rõ ràng tôi đã nói cho cậu là không được đưa cho cô ấy?"

Không xong, vừa rồi chỉ lo kích động vì cô Kiều được giải thưởng, vậy mà quên mất mình đã phản bội anh ta.

*****

Trợ lý nghiêm mặt, không dám nhìn Lục Cẩn Niên.

"Còn có, chuyện xấu kia, cậu có thể giải thích cho tôi, làm sao Kiều Kiều biết được?"

Trợ lý cắn răng, lần này thật sự chết chắc rồi.

"Cô ấy sao mà biết được, trong đêm tình nhân, tôi đứng đợi cô ấy?"

Trái tim trợ lý đều đã ngừng đập.

Nhưng vào lúc này, Kiều An Hảo trên sân khấu, lại đột nhiên giơ micro lên, mở miệng nói: "Thật xin lỗi, hợp đồng này tôi không thể ký được."

Trợ lý bị dọa đến sợ run rẩy, nghe được Kiều An Hảo nói những lời này, giống như tóm được cọng rơm cứu mạng, lập tức quay đầu: "Lục tổng, cô Kiều giành được giải nhất, kết quả lại không ký hợp đồng."

Lục Cẩn Niên cũng bị Kiều An Hảo bất ngờ nói những lời này mà sửng sốt, hoàn toàn chẳng quan tâm đến chuyện tính sổ với trợ lý, trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía chính giữa sân khấu.

Cả hội trường bên dưới đều bị câu nói của Kiều An Hảo làm cho kinh ngạc.

Người dẫn chương trình giơ micro lên, có chút không thể tin được hỏi lại: "Kiều An Hảo, cô vừa nói gì thế? Nói hợp đồng này cô không thể ký được?"

"Vâng." Kiều An Hảo cực kỳ bình tĩnh gật đầu một cái.

Nhìn thấy lần thứ hai Kiều An Hảo trả lời, không khí trong hội trường lại trở nên xao động.

Tới tham gia thi đấu, giành được giải nhất, vậy mà lại không ký hợp đồng? Đây là ý gì thế?

Cực kỳ rõ ràng, những người tổ chức và giám khảo đều trở nên mất hứng."Lục tổng, sao cô Kiều lại không ký? Đây là cơ hội rất tốt, đi Holywood, sau khi trở về có thể giành được vị trí ảnh hậu!" TRợ lý ra vẻ tiếc nuối.

Lục Cẩn Niên vì thông báo của cô mà sự vui sướng cũng tiêu mất.

Vô là vì anh đầu tư vào bộ phim này, bị trên mạng nói anh cầm tiền cho mỹ nhân đi dạo chơi, nên mở miệng từ chối vai nữ chính này sao?

Theo cách nghĩ của Lục Cẩn Niên, đã có giám khảo hỏi: "Kiều An Hảo, tôi muốn biết, cô không ký hợp đồng vì lý do gì? Là vì người đầu tư vào bộ phim này là CEO của Hoàn ảnh truyền thông Lục Cẩn Niên, mà cô bị người khác nói là đi cửa sau để giành giải nhất, cô muốn chứng minh không phải nên mới từ chối à?"

Một giám khảo khác cũng mở miệng: "Đây là trận đấu, nhất định người giành giải nhất phải đóng nữ chính, không phải nhà cô, cô muốn thế nào cũng được, làm phiền cô Kiều tôn trọng đoàn làm phim, tôn trọng giám khảo, tôn trọng những người khán giả bên dưới và khán giả đang xem truyền hình!"

"Thực xin lỗi, đối với quyết định này của tôi, tôi chỉ có thể nói, thật xin lỗi!" Thái độ của Kiều An Hảo cự kỳ chân thành, sau đó giơ Micro lên nói: "Lúc đầu tôi cũng không biết, chồng tôi Lục Cẩn Niên là người đầu tư bộ phim này, thắng thắn mà nói, tôi báo danh đi thi, tôi cố gắng hoàn thành tốt nhất mỗi lần tham gia, là vì tôi muốn cho anh ấy không phải mất mặt, tôi biết, mặc kệ chúng tôi có làm hay không làm sai, anh ấy đầu tư bộ phim này, tôi nhất định không thể danh chính ngôn thuận, nhưng là, tôi dám cam đoan nói, nếu có thể, tôi tuyệt đối sẽ không vì những lời nói trên mạng mà lấy lí do thoái thác không ký hợp đồng, chẳng những tôi sẽ không buông tay, mà tôi còn cố gắng diễn tốt nhất, chứng minh cho mọi người thấy, nữ chính này chính là tôi, tôi chính là nữ chính xứng đáng của bộ phim này."

"Nhưng rất tiếc, ngày hôm qua, tôi đi bệnh viện, tiết mục mà tôi đã chuẩn bị cẩn thận cũng không thể mang ra trình diễn, mà đổi thành kể một câu chuyện xưa."

Kiều An Hảo dừng một lát, còn nói: "Vì tôi mang thai rồi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)