Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 078

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 078
Lựa chọn của Hứa Gia Mộc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhưng là, về sau lúc Hứa thị xảy ra chuyện, vẫn là lo lắng, cho dù đã qua một đoạn thời gian không hề gặp nhau.

Mấy ngày trước anh xuất hiện trước cửa nhà cô, lý trí đã rõ ràng nói rằng anh và cô vĩnh viễn sẽ không có kết quả, cô đã cho anh bảy năm thanh xuân, thời gian xinh đẹp nhất đều đặt ở trên người anh, cô không thể lại khăng khăng một mực ở bên anh được, nhưng nghĩ là một chuyện, đến khi anh gắt gao ôm chặt lấy cô, lúc nước mắt của anh rơi xuống cổ cô, lời nói vô lực như thế, Tương Tư, để như vậy một lúc thôi, đúng là một lúc, lý trí của cô liền bị đánh bại, bại thảm hại.

Thật ra cô không biết, hiện giờ mình và Hứa Gia Mộc tiếp xúc, kết cục cuối cùng là hạnh phúc, hay vẫn lại là thống khổ.

Nhưng là, cô vẫn không làm được, không thể lạnh nhạt thờ ơ với anh, ngồi yên không quan tâm đến.

Tống Tương Tư nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy anh ngồi trên ghế sofa, nhìn chăm chú vào màn hình di động, ở bàn trà trước mặt có một chồng giấy tờ.

Hứa Gia Mộc dường như cảm giác được có người lại gần mình, vội vàng vươn tay, xếp gọn lại chồng giấy kia, đút vào trong túi áo, sau đó hơi quay đầu, nhìn thoáng qua Tống Tương Tư, không nói gì.

Tống Tương Tư ngồi bên cạnh anh, chăm chú nhìn màn hình di động của anh, nhìn đến những bình luận bên dưới Sina của Kiều An Hảo, toàn bộ đều là nhục mạ mắng nhiếc.

"Đừng xem những thứ đó, trên mạng đâu phải sự thật."

Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ném điện thoại lên bàn, sau đó liền dựa sát ra đằng sau vào sofa.

Anh cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo đơn sắc, bởi vì trong phòng hơi nóng, anh xắn cao cổ tay áo lên, Tống Tương Tư liếc thấy có một mảng tím bầm trên cánh tay anh, liền nhíu mày lại, vươn tay bắt lấy cánh tay của anh: "Đây là làm sao thế? Sao lại thâm tím thế này? Đi bệnh viện xem thế nào không?"

Tống Tương Tư nói liền một lúc, trái lại, nắm cánh tay của Hứa Gia Mộc khiến anh đau đến hút một ngụm khí lạnh, cô vội vàng buông ra, giọng nói của anh liền run run giải thích: "Không sao, bị camera đập phải, không cần đi bệnh viện."

"Tất cả đều là tụ máu, biến thành tím đen rồi, vẫn còn không nghiêm trọng sao?" Tống Tương Tư nói thầm một câu, đứng lên đi đến một hốc tủ bên tủ bếp, lấy ra hòm thuốc, lại ngồi trở lại bên cạnh anh: "Để tôi xem xem."

Hứa Gia Mộc tùy ý để Tống Tương tư mân mê, nhẹ nhàng "Ừhm" một tiếng.

Tống Tương Tư vừa bôi thuốc, vừa không nhịn được mà than thở: "Không phải, anh bị camera đập vào, anh không tìm chủ của cái camera tính sổ sao?"

"Hứa Gia Mộc, nếu hôm sau anh lại bị sưng nặng hơn, nhất định phải đi bệnh viên đấy, xem xem xương cốt có bị tổn hại gì không?"

"Camera nặng như thế, suốt ngày chụp ảnh không đủ, còn đả thương người khác, đúng là nguy hại cho xã hội, may mắn là đập vào cánh tay, nếu đập vào đầu, có thể đã bị đập đến chết!"

Sau cùng Hứa Gia Mộc lại bị một câu nói của cô làm cho cứng đờ người.

"Anh làm sao thế? Rất đau sao? Tôi rất nhẹ nhàng, anh cố gắng chịu nhé..."

"Tương Tư..." Hứa Gia Mộc vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

Tống Tương Tư ngậm miệng "Ừhm" một tiếng, qua một lúc lâu sau, giọng nói lo lắng hỏi: "Sao thế?"

"Chuyện xấu xảy ra với Kiều Kiều và anh trai tôi như thế này, đối với bọn họ mà nói, kết quả tệ nhất là gì?"

*****

Giống như vấn đề mà Hứa Gia Mộc hỏi rất ngu ngốc, Tống Tương Tư nhíu mày nói: "Toàn đất nước đều đã mắng Kiều An Hảo là tiện nhân, anh cảm thấy kết quả này còn chưa phải là xấu nhất sao?

Rõ ràng sắc mặt của Hứa Gia Mộc trắng nhợt.

Tống Tương Tư ý thức được có thể mình nói quá trực tiếp, liền hòa hoãn lại: "Anh rất muốn biết sao?"

Hứa Gia Mộc gật đầu.

Tống Tương Tư chần chừ một lúc, cuối cùng giọng nói liền trở nên nghiêm túc: "Đối với Kiều Kiều mà nói, chân đứng hai thuyền, ... nói ngắn lại, có tiếng xấu, thanh danh cả đời này của cô ấy xem như xong rồi, về sau có lẽ lúc mọi người nhắc lại những ngôi sao của giới giải trí trong lúc này, cô ấy sẽ luôn bị lôi tên ra mắng. Đương nhiên, cái này là ảnh hưởng với dư luận, còn đối với sự nghiệp, có lẽ về sau rất nhiều bộ phim hay quảng cáo cũng không dám tìm cô ấy, gần đây không phải còn tham gia cuộc tuyển chọn nữ chính của Holywood sao? Vốn dĩ cô ấy trình diễn rất tốt, nhưng nhìn sự việc trước mắt, có khi tiếp theo cô ấy còn không được tham gia tiếp."

"Đến anh trai của anh, Lục ảnh đế... anh ta so với Kiều Kiều thì tốt hơn một chút, nhưng là cả đời này, sợ là giống như mẹ anh ta, trốn không thoát khoảng bóng ma tiểu tam trong lòng người khác."

"Tin đồn lần này của bọn họ, đều không có cách nào cứu vãn, dù sao hiện tại bọn họ hai người đứng ra, một người nói là trước kia sắm vai Hứa Gia Mộc, một người nói là chúng tôi chỉ giả làm vợ chồng, tôi và Hứa Gia Mộc không có quan hệ gì, nói miệng không bằng chứng, anh cảm thấy so với những ảnh chụp kia, ai sẽ tin bọn họ?"

Tống Tương Tư nói đến đây, lắc lắc đầu, mang theo vài phần cảm thán nói: "Thật sự là không biết ai nữa, ra tay ngoan độc như vậy, lấy được loại tin tức bí mật này, vậy mà không tìm Lục Ảnh đế để trao đổi tiền bạc, mà lại trực tiếp ra tay, quả thực là hủy đi cả đời của người khác..."

Hứa Gia Mộc nghe đến đó, cảm thấy trong cổ họng giống như bị cái gì đó ngăn chặn lại, giơ tay lên, làm một động tác dừng lại, sau đó liền chậm rãi đứng lên: "Tôi mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi rồi."

sau đó cũng không chờ Tống Tương Tư có phản ứng, liền đi lên giường, lấy chăn che mặt mình lại.

Tống Tương Tư còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng là nhìn dáng vẻ này của Hứa Gia Mộc, liền không nói gì nữa, lén lút đi ra khỏi phòng.

-

Tuy Lục Cẩn Niên đảm bảo với Kiều An Hảo, lần này nhất định anh sẽ nghĩ cách giải quyết ổn thỏa, ngay lúc đó Kiều An Hảo ru rú ở trong lòng anh, ngoan ngoãn gật đầu nói: Em tin tưởng anh.

Cô thật sự là tin tưởng anh sẽ nghĩ ra cách, nhưng là cô cũng biết rõ, chuyện hiện tại, rất khó ổn định lại, hoặc là không thể bình ổn được.

Chỉ riêng việc Hàn Như Sơ tung ra những tấm ảnh kết hôn của cô và Hứa Gia Mộc đó, cô và Lục Cẩn Niên đã ở thế hạ phong, huống chí, lúc trước khi ly hôn với Hứa Gia Mộc, ảnh thân mật của cô và Lục Cẩn Niên còn bị lộ ra.

Sở dĩ cô tin cậy nói tin tưởng anh, là vì cô biết, lần này phong ba bão táp lớn như vậy, trong lòng anh nhất định cũng rất khó chịu, cô không muốn bản thân biểu hiện quá mức yếu ớt, khiến anh càng thấy thêm nhiều gánh nặng.

Cho nên buổi tối lúc cô và Lục Cẩn Niên cùng nấu cơm, cùng ăn cơm, thậm chí còn ra ngoài vườn tản bộ, sau khi trở về, cùng nhau rửa bát.

Cô để nụ cười vẫn thường trực trên khuôn mặt mình như trước, xem ra giống như là thật sự không để ý đến dư luận nói gì.

*****

Nhưng là, lúc Lục Cẩn Niên đi tắm rửa, Kiều An Hảo vẫn không nhịn được cầm lấy điện thoại, vào sina xem, vừa vào đã thấy một loạt những lời lẽ mắng chửi cô, mà còn liên tục không ngừng.

Nhìn xuống đều là mấy chục vạn bình luận, căn bản không hề tìm thấy một bình luận nào nói thay cô, ... không, một bình luận trung lập cũng không có... toàn bộ đều là "Cô không xứng với nam thần của chúng tôi", "Yêu tinh hại người", "Lăn ra giới giải trí"...

"Xem gì thế?" Sau lưng truyền đến tiếng của Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo vội vàng khóa lại màn hình di động, xoay người, chui vào trong lòng Lục Cẩn Niên: "Không nhìn gì cả, chỉ là nhàm chán, nên xem qua một chút."

Cho dù Lục Cẩn Niên không tận mắt nhìn thấy vừa rồi trên màn hình của cô là cái gì, nhưng cũng biết cô đang nói dối, mặt mày của anh liền lóe lên, theo lời nói dối của cô, tiếp tục hỏi: "Có nhìn trúng thứ gì không?"

"Không có". Kiều An Hảo lắc đầu, chôn ngực vào trong ngực anh, sau đó hơi ngẩng đầu lên, nhìn đường cong xinh đẹp trên khuôn mặt của Lục Cẩn Niên, cong môi lên: "Em vốn nghĩ là mình sẽ nhìn trúng thứ gì đó, lúc lướt qua mới nhớ tới, lúc trước người nào đó đã lên cơn điên vác hết đồ về nhà, sau đó cái gì cũng không cần nữa, khiến cho em thấy rất mất mác đó..."

Kiều An Hảo rõ ràng cười tít mắt khi nói những lời này, nói xong câu cuối, còn giả bộ buồn rầu, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Nhưng là Lục Cẩn Niên vẫn tinh tế nhận ra trong nháy mắt đó cô liền rũ mắt xuống, bắt được sự khổ sở và bất lực của cô trong đó, rất nhanh một giây sau, cô lại cong môi lên tiếp tục cười chói lọi.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trong lòng nối lên cảm giác áp lực vô cùng nặng nề, anh nuốt nước miếng một cái, vươn tay, sờ tóc của cô: "Kiều Kiều, nếu không vui, không cần phải cười."

Kiều An Hảo bị anh nói những lời này liền ngẩn mặt ra.

Hóa ra, anh đã nhìn thấu?

Thế nhưng chỉ là một giây đồng hồ, Kiều An Hảo lại cười như hoa nở rộ: "Không có, em thì có chuyện gì không vui chứ? Không phải là bị người lạ mắng sao? Từ nhỏ đến lớn, em cũng không phải chưa từng bị mắng, chẳng qua bây giờ bị rất nhiều người mắng mà thôi, dù sao chỉ là mắng, hời hợt, vốn không ảnh hưởng đến, em không muốn bản thân không vui..."

Kiều An Hảo càng không để ý nói như vậy, trong lòng Lục Cẩn Niên càng đau đớn, đến sau cùng, rốt cuộc anh cũng không chịu nổi ngồi dậy, kéo cô vào trong ngực mình, gắt gao ôm lấy.

Miệng Kiều An Hảo đang nói, bỗng dưng dừng lại, qua một lúc, cô cố gắng để cho giọng nói của mình thật nhẹ nhàng, như là nửa đùa vậy, nói: "Sao tự dưng lại ôm em chặt thế?"

Lục Cẩn Niên càng ôm cô chặt chẽ hơn, có chút nặng nề mở miệng nói: "Kiều Kiều, anh biết em khổ sở."

Kiều An Hảo vốn đang mạnh mẽ nở nụ cười, liền cứng ngắc.

Sau đó, Lục Cẩn niên lại nói: "Khổ sở thì nói ra, ở trước mặt anh, không cần kìm nén như thế."

*****

Kiều An Hảo vốn nghĩ muốn tiếp tục ra vẻ thoải mái đáp lại Lục Cẩn Niên một câu: "Anh sai rồi, em có gì rất khổ sở chứ?" nhưng là lúc cô nghe được những lời tiếp theo của anh, trong cổ họng giống như bị thứ gì đó đổ đầy vào, cảm giác cô vẫn cố gắng dằn xuống đáy lòng, không muốn biểu hiện ra ngoài, lại cứ trồi lên.

"Kiều Kiều, chuyện như vậy, người nào cũng sẽ thấy khó chịu, em ra vẻ vui vẻ không sao cả, chỉ làm anh càng thêm đau lòng."

"Anh là chồng em, là người em có thể dựa vào, có thể tin cậy mà không màng gì cả, anh không muốn chỉ có thể chia sẽ vui vẻ với em, anh cũng muốn được san bớt khổ sở cùng em."

Kiều An Hảo khổ sở đè ép cảm xúc kia xuống, nhưng Lục Cẩn Niên cứ nói như thế, khiến cô không nhịn được, nước mắt liền lốp bốp rơi xuống.

Anh nói không sai, chuyện như thế, sao cô có thể không cảm thấy gì?

Tuy rất nhiều lúc, đều nói con đường mình đi, không cần người khác nói gì, lúc sự việc kia không xảy ra trên người mình, mình mới có thể nói ra câu an ủi mang tính triết lý như vậy, đến lúc nó thật sự xảy ra trên người mình, mình mới hiểu rõ, cái gì chính là miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ.

Ai không muốn để cho mình trong mắt người khác đều là vinh quang chói lọi, quang minh lỗi lạc?

Người nào lại nguyện ý để cho hình tượng của mình rõ ràng rất sạch sẽ mà lại bị nhiễm bụi bẩn, người nào gặp cũng mắng?

Huống chi, sự thật, vốn không phải như trên mạng nói, nhưng là, lúc này, cô không có cách nào chối cãi.

Cô rất oan ức.

Cô bị người ta gièm pha, phóng viên xô vào nhà, ở đâu cũng mắng cô, còn xô ngã cô xuống đất... Cô cũng đã bắt đầu thấy oan ức rồi.

Chỉ là cô không muốn để anh khó chịu, cho nên cô vẫn chịu đựng.

Cô cho rằng chính mình có thể kiên cường sống tiếp, nhưng mỗi câu như thế của anh, liền đập vỡ lớp ngụy trang của cô.

Nước mắt của cô rơi càng nhiều, càng nhiều liền cảm thấy được oan ức tủi thân thế nào, đến sau cùng, trực tiếp khóc thành tiếng.

Lục Cẩn Niên không nói chuyện, chỉ im lặng ôm cô, túy ý để cô khóc.

Cứ việc nghe tiếng khóc của cô, trong lòng anh liền quặn lại.

Kiều An Hảo khóc rất lâu, rất lâu, cho đến cuối cùng tiếng khóc mới dần dần nhỏ đi.

Cô giống như là chịu oan ức gì đó vô cùng to lớn, ngẩng đầu, vừa nức nở vừa nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên, tội nghiệp đáng thương tố khổ: "Anh cũng không biết, những người đó rất quá đáng, bọn họ không biết gì hết, mà sao có thể mắng em những lời khó nghe như thế?"

"Lại nói, cho dù những điều đó có là sự thật, thì dựa vào cái gì có thể chỉ trích em? Có lẽ trong hiện thực của bọn họ, còn quá đáng hơn cả em!"

"Còn có những phóng viên đó, em không tiếp nhận phỏng vấn, làm sao còn cứ một mực hỏi, ngăn ở trước cửa nhà thì thôi, còn gọi điện thoại, thật đáng ghét! Càng quá đáng hơn, còn đẩy em ngã, anh xem này, trầy da, đau quá đi!"

Kiều An Hảo thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, lúc nói xong lời cuối cùng, cô còn nghĩ muốn nói những tin tức này nói cô đã gây phiền phức cho Lục Cẩn Niên, nói cô không xứng với anh, ánh mắt không nhịn được trở nên ảm đạm, cánh môi giật giật, trong giọng nói ít đi sự tức giận bất bình mà thay vào đó là bất an: "Lục Cẩn Niên, nếu không phải em, anh cũng sẽ không gặp phiền phức như vậy?"

*****

Lục Cẩn Niên giơ tay lên, vuốt mái tóc dài của cô: "Kiều Kiều, nếu có thể ở bên cạnh em, cho dù là phiền phức cỡ nào, với anh mà nói, đều là vui vẻ."

Em cũng không biết, anh vui vẻ đến mức nào, khi có thể đặt ba chữ Lục Cẩn Niên bên cạnh Kiều An Hảo.

Đặt sáu chữ này thành một câu, đừng nói là đẹp như vậy, cho dù là xấu thế nào, đều vô cùng động lòng người.

Vốn dĩ Kiều An Hảo còn đang khó chịu, bị một câu nói ấm áo của anh như vậy tác động đến, cô cong cong môi với anh, vẫn mang theo chút tủi thân nói: "Đúng là thế gian, đều nói em không xứng với anh."

"Không sai..." Lục Cẩn Niên nghiêm trang mở miệng, khiến tâm trạng của cô không dễ dàng mới có chuyển biến tốt đẹp một chút, lại rơi xuống trong nháy mắt, sau đó Lục Cẩn Niên liền vỗ vỗ chính mình: "Đúng là anh..." sau đó chỉ về phía Kiều An Hảo "không xứng với em."

Chán ghét... cô rõ ràng nói cô không xứng với anh, vậy mà anh lại đổi thành anh không xứng với cô.

Bị Lục Cẩn Niên trêu đùa như thế, chẳng những không tức giận, cô còn nín khóc mà cười: "Lục Cẩn Niên, anh rõ ràng là xấu lắm!"

Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên dung túng nhìn Kiều An Hảo còn chưa khô nước mắt, khó chịu lâu như thế cuối cùng cũng có thể giải tỏa được một chút, có thể vui vẻ trở lại.

Tâm trạng của Lục Cẩn Niên cũng tốt lên theo, không nhịn được vươn tay bóp chóp mũi của cô: "Em không biết xấu hổ gì cả, khóc xong lại cười, như một đứa bé ấy."

"Em vốn là trẻ con, ba tuổi rưỡi..." Nói xong Kiều An Hảo liền bĩu môi với Lục Cẩn Niên, làm ra một động tác tinh nghịch.

"Là sao?" theo câu hỏi của anh, anh mạnh mẽ xoay người đặt Kiều An Hảo ở dưới thân, thuận thế đưa tay vào trong quần áo, nắm lấy ngực của cô: "Ba tuổi rưỡi, chỗ này đã phát dục lớn như vậy rồi à?"

"Lục Cẩn Niên, anh là lưu manh!" Kiều An Hảo tức giận mắng anh, sau đó môi của cô bị anh chặn lấy, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi:"Ưm..."

Sau đó bên tai lại truyền đến âm thanh câu dẫn của anh: "Còn có chuyện lưu manh hơn."

Sau đó, Kiều An Hảo liền thật sự bị Lục Cẩn Niên lưu manh ăn sạch.

-

Sau khi Lục Cẩn Niên kết thúc, cũng không hề sốt ruột rời khỏi người cô, mà gắt gao ôm lấy cô, cúi đầu, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt xinh đẹp, có tia sáng động lòng người, giọng nói mang theo tình cảm sâu sắc vô cùng mê hoặc: "Kiều Kiều, mặc kệ người ngoài nói thế nào, em làm phiền anh, anh không xứng với em, đều là người ngoài nói."

"Trên thế giới này, có rất nhiều phụ nữ, xinh đẹp hơn em, thông minh hơn em, xuất sắc hơn em rất nhiều lần, nhưng là, em phải hiểu được, Lục Cẩn Niên chỉ muốn, cho tới bây giờ cũng không phải là thứ tốt nhất trên thế giới, người trong lòng mà anh muốn mới chính là người tốt nhất."

"Mà người đó, chỉ là em, cũng chỉ có thể là em."

"Trước kia không thay đổi, hiện tại cũng sẽ không thay đổi, tương lai càng không thể thay đổi."

"Cho nên, không cần nghĩ nhiều, cũng không cần thấy khổ sở, anh hứa với em, anh sẽ nghĩ cách giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhất định anh sẽ nghĩ ra cách tốt nhất."

Lục Cẩn Niên nói xong, Kiều An Hảo chớp chớp mắt, có một giọt lệ chảy xuống.

*****

Lục Cẩn Niên nói xong, Kiều An Hảo chớp chớp mắt, có một giọt lệ chảy xuống.

Trong giờ phút này, cô cảm thấy được, thế giới bên ngoài đối với mình thế nào, nhục mạ mình ra sao, đều nhỏ bé không đáng kể.

Cho dù cô có bị mang tiếng xấu, bị người khác chửi rủa, thì như thế nào?

Cô có Lục Cẩn Niên yêu cô, rất nhiều người phụ nữ đều mong ước cũng không thể gặp được anh.

Một chuyện nữa, cho dù cả thế giới có phỉ nhổ cô, nhưng cô vẫn là bảo bối trong lòng anh như cũ.

Vậy là đủ rồi... Cũng nên biết đủ rồi.

Nhân sinh của cô đã cực kỳ viên mãn, cho dù hiện tại có phần trắc trở, tương lai có thiếu thốn những gì, thì có quan hệ gì?

Kiều An Hảo cảm động không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để diễn tả tâm trạng của mình, sau cùng trực tiếp vòng tay lên cổ nh, ngẩng đầu lên, chủ động hôn môi anh.

Tay của cô chú động nhiệt tình như thế, khiến thân thể anh khẽ run, sau đó liền giữ lấy đầu cô, hôn sâu sắc.

Rõ ràng vừa mới có một đoạn ân ái, rõ ràng hai người đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng lại rất muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất, để nói lên nội tâm của mình.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có hai người tiếp xúc thân mật, âm hưởng hoan ái đứt quãng.

Lúc đang làm, Lục Cẩn Niên quay người lại, ôm Kiều An Hảo ở trên người mình, thay đổi một tư thế, cho đến khi sắp kết thúc, anh mới đổi về nam trên nữ dưới, cuối cùng, đem hết tất cả vào trong người cô.

Sau khi kết thúc một lúc lâu, Lục Cẩn Niên vẫn chưa rời khỏi Kiều An Hảo, Kiều An Hảo nhắm mắt lại, toàn thân đều giãn ra, không hề nhúc nhích, cũng mệt đến không muốn nhúc nhích.

Lục Cẩn Niên hôn môi cô, cổ, vành tai... Hôn đến sau cùng, liền tiến đến bên tai cô, nói thật nhỏ: "Kiều Kiều, anh yêu em."

Kiều An Hảo bị anh nói những lời này, lười biếng giật giật thân thể, tiến vào trong lòng anh, mơ màng không rõ nói: "Em cũng yêu anh."

Trong tích tắc ấy, Kiều An Hảo lại bị Lục Cẩn Niên hung hăng gặm cắn môi.

-

Buổi trưa chịu áp lực, thêm buổi tối lại vận động quá sức, thể lực của Kiều An Hảo cạn kiệt, thoáng chốc đã gối đầu lên cánh tay anh ngủ thiếp đi.

Đêm nay quá độ, thật đúng là khiến Lục Cẩn Niên mệt mỏi, nhưng là, anh không bối rối chút nào, vẫn đợi đến lúc hô hấp của cô trở nên đều đều, mới mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, cuối cùng lén lút kéo cánh tay khỏi đầu cô, nhẹ nhàng xuống giường, cầm di động của mình, đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên đi vào thư phòng, theo thói quen rút ra một điếu thuốc, nhưng là nghĩ một lúc nữa phải về phòng ngủ, sợ mùi khói ám vào, khiến cô bị phiền, sau cùng liền để lại vào trong hộp, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.

Tuy đã rất trễ, nhưng là một lúc lâu sau, điện thoại vẫn được nghe, bên trong không hề truyền đến âm thanh của trợ lý, nhưng lại có tiếng mở cửa vụn vặt, sau đó, giọng nói của trợ lý truyền đến: "Lục tổng."

"Ừhm..." Lục Cẩn Niên lên tiếng, cũng không chờ trợ lý hỏi chuyện gì, liền mở miệng nói: "Radio XX không phải đã từng nhiều lần liên hệ với tôi, muốn tôi tham gia nhưng đều bị từ chối sao? Ngày mai cậu đến đó, sắp xếp một thời gian hợp lý để tôi tham gia."

*****

Cúp điện thoại, Lục cẩn Niên đứng ngoài ban công của thư phòng một lúc, mới nắm chặt di động, nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, lên giường, vừa lòng đưa cánh tay cho Kiều An Hảo gối đầu, cô liền xoay người một cái, chui vào trong lòng anh, tìm một tư thế dễ chịu, tiếp tục ngủ say.

-

Tối qua Kiều An Hảo khóc rống lên, khiến áp lực trong lòng cũng theo đó mà trút hết ra, ngày hôm sau, cô tỉnh lại, cảm thấy hôm qua tâm trạng vẫn còn nặng trịch vậy mà giờ thoải mái hơn nhiều.

Thật ra con người khi còn sống, cho đến bây giờ đều không thể thuận buồm xuôi gió mãi, lúc gặp khó khăn, ban đầu luôn cảm thấy long trời lở đất, áp lực trầm trọng, thậm chí đều khổ sở, nhưng là, chờ thời gian đen tối đó qua đi, sẽ cảm thấy được, thật ra không có gì đáng ngại.

Đối với Kiều An Hảo mà nói, cô đã tính toán rất tốt, chẳng qua thì cả đời này bị người ta chỉ trỏ, trở thành vai phản diện.

Không phải nói trong lòng không ngại, nhưng cô để ý, khiến chính mình để ý đến chết, cũng không thể thay đổi được gì cả.

Toàn bộ thế giới đều làm khó cô, hà tất gì cô cũng phải theo người ngoài tự làm khó mình, chẳng bằng để cho bản thân vui vẻ một chút, huống chi, cho dù, cô có mang tiếng xấu thì như thế nào? Bên cạnh cô luôn có người cô yêu nhất, cô cũng là người anh yêu nhất.

Xua đuổi những sự tình đó đi, cũng không cần phải khổ sở nữa.

Bởi vì gièm pha quá nhiều, gần đây toàn bộ công việc của Lục Cẩn Niên đều được anh xử lý ở nhà, 24 giờ đều ở bên cạnh cô.

Kiều An Hảo vốn tưởng rằng chuyện tuyển chọn của Holywood, vì có chuyện gièm pha này, sẽ ảnh hưởng không tốt khiến cô bị loại, lại không nghĩ rằng, qua hai ngày cũng chưa thấy ai gọi điện thông báo cô bị loại.

Nếu chủ nhật vẫn muốn tham gia, rảnh rỗi ở nhà cũng không có việc gì, Kiều An Hảo đơn giản thưởng thức tiết mục của mình, Lục Cẩn Niên luôn đồng hành cùng cô, đưa cho cô vài chủ ý.

Lần thứ hai cô dự thi là tiết mục "Vũ Tắc Thiên", cô trình diễn một vai kinh điển như thế, sau đó lại chỉ tỏng năm phút đồng hồ, chưa nói đến lời thoại, cảnh diễn cũng phải thật đặc biệt.

Đối với một người diễn viên mà nói, là một sự thách thức rất lớn, có rất ít người có thể làm như vậy.

Thế những Kiều An Hảo chỉ trong thời gian 3 ngày, có thể toàn lực đi tham gia.

Ngay cả cuộc thi cùng ngày, sáng muộn, cô mới đánh thức Lục Cẩn Niên dậy, mặc áo ngủ, vẻ mặt nghiêm túc biểu diễn lại tiết mục đêm nay cho anh xem một lần.

Lục Cẩn Niên nghe xong vở Võ Tắc Thiên, lỗ tai đều đã đóng kén, lúc này anh chỉ muốn ôm cô ngủ bù, nhưng là nhìn thấy cô để tâm như thế, vẫn xốc lại tâm trạng, xem cô lần thứ 134.

Trải qua 3 ngày toàn tâm toàn ý cố gắng, Kiều An Hảo đã khắc họa được Vũ Tắc Thiên từ những ngày đầu còn hồn nhiên, đến sau cũng làm quần lâm thiên hạ, mỗi một tư thái đều đã được cô cân nhắc rất tốt.

Nhất là khi Kiều An Hảo nói ra một câu: "Kiếp sau, ta nhất định không làm Hoàng đế, chỉ cam tâm làm con dâu của Lý gia" là lúc, cô đã truyền được hết tâm ý của Võ Mị Nương đến với khán giả.

*****

Lúc đầu Lục Cẩn Niên không có cảm xúc gì, sau cùng đã bị cảm động.

Kiều An Hảo trình diễn xong hít sâu một hơi, lập tức khôi phục lại dáng vẻ khả ái, mạnh mẽ bổ nhào xuống giường, như là một đứa trẻ, trong mắt mang theo vài phần chờ mong nhìn anh: "Như thế nào?"

Lúc này Lục Cẩn Niên mới hoàn hôn, vươn tay ôm cô vào trong lòng: "Tốt tốt."

"Có bao nhiêu tốt?"

"Tốt tốt tốt tốt."

"Nếu anh là giám khảo, anh sẽ cho bao nhiêu?"

"Một trăm phần trăm."

"Thật hả?"

"Thật."

Kiều An Hảo ru rú trong lòng Lục Cẩn Niên cười nham nhở, trên mặt tươi cười, so với ánh sáng bên ngoài, còn mê người hơn, cô xoay người, đặt cằm lên đầu vai của anh, mang theo vẻ mặt tự luyến và kiêu ngạo nói: "Thật ra em cũng cảm thấy như vậy rất tốt!"

"Tự sướng." Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng: "có biết xấu hổ không thế?"

Kiều An Hảo giả vờ hung thần ác sát, vừa mở miệng, đã muốn cắn anh một cái, sau cùng cánh môi đụng phải mặt anh, cũng chỉ nhẹ nhàng hôn một cái: "Được, vì ngươi thành thực khen ngợi, trẫm sẽ đi làm bữa sáng khao ngươi."

Lục Cẩn Niên ôm eo cô, ngăn cản động tác của cô, thuận thế hôn thêm: "So với ăn sáng, thần càng muốn ăn người hơn".

Theo lời nói của anh, tay anh đã đưa vào thăm dò trong áo ngủ của cô.

Tối hôm qua đã làm rất lâu, cô còn chưa đến mức...

Kiều An Hảo không hề nghĩ ngợi vươn tay, cấu thịt một bên hông của anh, thừa lúc lực của anh chậm lại, liền đẩy anh lên giường, nhanh chóng nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm bị cô mạnh mẽ đóng lại, Lục Cẩn Niên bị cấu, lại cười nhẹ hai tiếng, sau đó đắp chăn, tiếp tục nhắm mắt lại.

-

Kiều An Hảo đi vệ sinh sau đó đánh răng, lúc đánh răng, trong đầy nhớ lại đêm nay mình mặc trang phục cổ đại đi tham dự, kết quả lại nhìn thấy vết gặm cắn trên cổ của anh, không nhịn được ai oán bĩu môi, sau đó liền uống nước súc miệng, khom người xuống, phun bọt kem đánh răng ra, có thể là do cô không cẩn thận nuốt phải kem đánh răng, khiến trong dạ dày dâng lên chút ghê tớm, không nhịn được trở lại bồn cầu, nôn mửa hai lần.

Thế nhưng rất nhanh, cảm giác ghê tởm mất đi, Kiều An Hảo rửa sạch mặt, thay quần áo ở nhà, đi xuống lầu.

Kiều An Hảo vừa làm xong bữa sáng, Lục Cẩn Niên đã rửa mặt xong, từ trên lầu nhàn hạ đi xuống.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Kiều An Hảo cầm một miếng bánh mỳ nhét vào trong miệng, ghét bỏ hương vị hơi nhạt, liền nhắc Lục Cẩn Niên đi lấy thêm sốt, thuận thế gắp trứng ốp lếp, chỉ cắn một miếng, còn chưa nuốt xuống, liền cảm thấy trong bụng bắt đầu không thoải mái.

Cố vốn tưởng rằng mình đã nôn hết ra, nhưng là cái loại không thoải mái này, chỉ cực kỳ ngắn ngủi trong nháy mắt, lại quay về bình thường.

Lục Cẩn Niên mở chai sốt, đổ lên trước mặt Kiều An Hảo, nhìn thấy cô giơ chiếc đũ, hồi lâu cũng không phản ứng, không nhịn được lên tiếng hỏi:"Sao vậy?"

Kiều An Hảo lắc đầu, sau đó cẩn thận cảm giác dạ dày của mình, phát hiện đều bình thường, sau đó mở miệng nói: "Không sao, chỉ cảm thấy trong người hơi lạ!"

"Nếu không thoải mái, không cần gượng ép, vẫn nên đi bệnh viện thì hơn."

-

Buổi tối tham gia thì đầu, ở cửa có rất nhiều phóng viên.

Thế nhưng may mà ở đây được bố trí nhiều bảo an, tuy đèn flash không ngừng, nhưng Kiều An Hảo lại ung dung đi vào trường quay.

Kiều An Hảo đối với trận đấu lần này, thật ra trong lòng cũng không nắm chắc nhiều lắm, có nhiều chuyện như vậy, vốn dĩ cô đang được bỏ phiếu ở vị trí thứ nhất, hiện giờ đã tụt đến cả chục hạng, nhà sản xuất không hủy bỏ tư cách dự thi của cô, có lẽ là vì muốn khoan dung độ lượng, rất có thể theo trận đấu lần này sẽ thuận thế đá cô đi.

Mặc kệ là như thế nào, nếu cố gắng, Kiều An Hảo vẫn ổn định tâm tình, cố gắng phát huy hết khả năng của mình.

Tiết mục mà cô chuẩn bị, cực kỳ nổi bật, cũng rất rung động lòng người.

Chỉ là chuyện tin đồn, rốt cuộc vẫn ảnh hưởng rất lớn đến cô, cho dù thực lực được bày ra, nhưng sau cùng những người xem lại vỗ tay rất tẻ nhạt, nghe qua cũng chỉ như có lệ.

Những vị giám khảo này, có thể là sợ mình nếu cho cô điểm cao, sẽ phải chịu liên lụy bởi những tin đồn trên mạng, cho nên chấm điểm cực kỳ khiêm tốn, chỉ riêng một diễn viên đã nhiều tuổi, ở trong giới cũng tương đối có ảnh hưởng, nhưng không hề cố kỵ điều gì mà cho cô điểm tuyệt đối.

Lúc ấy, bà ấy có cho lời bình là: "Tôi muốn tuyển chọn một nữ chính xuất sắc nhất, cho nên tôi chỉ xem biểu diễn của cô mà chấm điểm, mà phần biểu diễn của cô, tôi cho điểm tuyệt đối."

Kéo theo điểm của bà ấy, vốn là Kiều An Hảo không có cách nào tiến vào chung kết, cuối cùng lại dựa vào thành tích đứng thứ tám mà lọt vào chung kết.

Trận chung kết diễn ra vào chủ nhật tuần sau, bởi vì nguyên nhân trận đấu đêm nay, vốn dĩ mấy ngày hôm trước đã được lui lại, lại bị mọi người lật lại, sau đó vẫn nhục mạ như cũ.

Kiều An Hảo đã bị mắng quá một lần, đối với lần này, trái lại có vẻ vô cảm hơn nhiều.

Thậm chí đêm đó, để ăn mừng Kiều An Hảo lọt vào chung kết, Lục Cẩn Niên còn tổ chức một bữa tối trong ánh nến.

Kế tiếp Kiều An Hảo bắt đầu chuẩn bị cho trận chung kết, cô thảo luận cùng Lục Cẩn Niên, chọn rất lâu, sau cùng quyết định đóng Triệu Phi Yến, múa một điệu cổ.

Vì để cho đạo diễn kinh diễm, Lục Cẩn Niên cố ý mời một biên đạo múa lâu năm đến giúp đỡ cô.

Kiều AN Hảo từng học múa qua, tuy mấy năm nay không được luyện tập siêng năng như trước kia, dưới sự trợ giúp của biên đạo, chỉ có thể miễn cưỡng được một chút, muốn nhảy một điệu kinh động lòng người, chắc cần cô phải siêng năng khổ luyện mấy ngày rồi.

*****

"Là lạ?" Lông mày của anh nhíu lại, vươn tay sờ trán cô, thấy nhiệt độ vẫn bình thường, lại có chút lo lắng: "Muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"

"Không cần..." Kiều An Hảo nói, lại cắn một miếng trứng ốp lếp, phát hiện cảm giác không thoải mái kia lại khôi phục bình thường: "Hiện giờ em lại không có việc gì rồi."

"..." Lục Cẩn Niên dừng một lát, ngồi trở lại ghế ăn cơm, cầm lấy bánh mỳ, lại mở miệng nói một câu: "Nếu không thoải mái, không cần gượng ép, vẫn nên đi bệnh viện thì hơn."

-

Buổi tối tham gia thì đầu, ở cửa có rất nhiều phóng viên.

Thế nhưng may mà ở đây được bố trí nhiều bảo an, tuy đèn flash không ngừng, nhưng Kiều An Hảo lại ung dung đi vào trường quay.

Kiều An Hảo đối với trận đấu lần này, thật ra trong lòng cũng không nắm chắc nhiều lắm, có nhiều chuyện như vậy, vốn dĩ cô đang được bỏ phiếu ở vị trí thứ nhất, hiện giờ đã tụt đến cả chục hạng, nhà sản xuất không hủy bỏ tư cách dự thi của cô, có lẽ là vì muốn khoan dung độ lượng, rất có thể theo trận đấu lần này sẽ thuận thế đá cô đi.

Mặc kệ là như thế nào, nếu cố gắng, Kiều An Hảo vẫn ổn định tâm tình, cố gắng phát huy hết khả năng của mình.

Tiết mục mà cô chuẩn bị, cực kỳ nổi bật, cũng rất rung động lòng người.

Chỉ là chuyện tin đồn, rốt cuộc vẫn ảnh hưởng rất lớn đến cô, cho dù thực lực được bày ra, nhưng sau cùng những người xem lại vỗ tay rất tẻ nhạt, nghe qua cũng chỉ như có lệ.

Những vị giám khảo này, có thể là sợ mình nếu cho cô điểm cao, sẽ phải chịu liên lụy bởi những tin đồn trên mạng, cho nên chấm điểm cực kỳ khiêm tốn, chỉ riêng một diễn viên đã nhiều tuổi, ở trong giới cũng tương đối có ảnh hưởng, nhưng không hề cố kỵ điều gì mà cho cô điểm tuyệt đối.

Lúc ấy, bà ấy có cho lời bình là: "Tôi muốn tuyển chọn một nữ chính xuất sắc nhất, cho nên tôi chỉ xem biểu diễn của cô mà chấm điểm, mà phần biểu diễn của cô, tôi cho điểm tuyệt đối."

Kéo theo điểm của bà ấy, vốn là Kiều An Hảo không có cách nào tiến vào chung kết, cuối cùng lại dựa vào thành tích đứng thứ tám mà lọt vào chung kết.

Trận chung kết diễn ra vào chủ nhật tuần sau, bởi vì nguyên nhân trận đấu đêm nay, vốn dĩ mấy ngày hôm trước đã được lui lại, lại bị mọi người lật lại, sau đó vẫn nhục mạ như cũ.

Kiều An Hảo đã bị mắng quá một lần, đối với lần này, trái lại có vẻ vô cảm hơn nhiều.

Thậm chí đêm đó, để ăn mừng Kiều An Hảo lọt vào chung kết, Lục Cẩn Niên còn tổ chức một bữa tối trong ánh nến.

Kế tiếp Kiều An Hảo bắt đầu chuẩn bị cho trận chung kết, cô thảo luận cùng Lục Cẩn Niên, chọn rất lâu, sau cùng quyết định đóng Triệu Phi Yến, múa một điệu cổ.

Vì để cho đạo diễn kinh diễm, Lục Cẩn Niên cố ý mời một biên đạo múa lâu năm đến giúp đỡ cô.

Kiều AN Hảo từng học múa qua, tuy mấy năm nay không được luyện tập siêng năng như trước kia, dưới sự trợ giúp của biên đạo, chỉ có thể miễn cưỡng được một chút, muốn nhảy một điệu kinh động lòng người, chắc cần cô phải siêng năng khổ luyện mấy ngày rồi.

*****

Hai ngày đầu, Kiều An Hảo rất tích cực.

Lúc đầu, Lục Cẩn Niên còn ở trong phòng nhìn cô, về sau xem cô quay tới quay lui, khiến anh cũng choáng váng, động tác ngày càng linh động mê người, mà anh đã có chút quáng mắt, sau cùng đơn giản là lúc cô luyện tập liền đi vào thư phòng xử lý công việc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt liền đến ngày thứ tư, đến trận đấu cũng còn hai ngày nữa.

Kiều An Hảo ăn xong cơm chiều, cùng Lục Cẩn Niên đi tản bộ trong Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên vì tiết mục của cô mà cố ý chuẩn bị hẳn một phòng tập cho cô, trong nền nhạc du dương, tiếp tục đi dạo, Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn một chút, không nhịn được lắc đầu, đóng cửa lại, đi vào thư phòng.

Lúc anh mở máy tính lên, lại thấy có tin nhắn gửi đến, là Ngụy tổng gửi aho anh bản thiết kế, phía dưới còn có một đoạn: "Lục tổng, đây là bản thiết kế dựa theo yêu cầu của anh, anh xem còn cần thay đổi gì nữa không?

Lục Cẩn Niên nhìn bản thiết kế, là nhẫn bạch kim, ngọc thạch xanh, cao quý hiếm có, nhưng anh lại cảm thấy như còn thiếu chút gì đó, sau cùng suy nghĩ rất lâu, liền trả lời lại: "Trên nhẫn bạch kim khắc thêm hai chữ Lục Kiều giúp tôi, sau đó, trên chiếc nhẫn nữ kia khắc thêm chữ shmily.

See, how, much, i, love, you.

Xem anh yêu em đến nhường nào.

Đó là những năm gần đây, anh đưa thông báo cho cô.

Mỗi một quà tặng anh đưa cho cô, đều có những chữ này.

Trên nhẫn cưới, sao có thể thiếu được?

-

Kiều An Hảo một hơi múa xong.

Bởi vì múa quá mức kịch liệt, chảy nhiều mồ hôi, đứng trước gương, lấy tay lau hai lần, sau đó uống nước rất nhiều, cầm lấy điện thoại, nhìn xem có gì không, nói chuyện tào lào mấy câu với Triệu Manh, sau đó lại bật nhạc, tiếp tục nhảy.

Lúc cô nhảy đến đoạn cao trào, đột nhiên mạnh mẽ dừng lại, vươn tay ôm bụng, ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Như thế nào đột nhiên lại đau bụng...

Lông mày của cô nhăn lại, qua nửa phút, phát hiện còn đang đau, theo bản năng muốn gọi Lục Cẩn Niên sang, kết quả trong tích tắc cô vừa muốn mở miệng, bụng lại bình thường trở lại, cảm giác đau đớn kia đột nhiên không thấy gì nữa.

Kiều An Hảo bĩu môi, chậm rãi đứng lên, đè lại bụng của mình, không hề có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, giống như vừa rồi cô chỉ có ảo giác.

Kiều An Hảo đứng tại chỗ xoay một vòng, bụng vẫn bình thường, vì thế liền chà chà chân, làm một động tác hạ thắt lưng, sau đó lộn ngược ra sau... vẫn là một chút vấn đề cũng không có, nhưng cô không nói nên lời vì sao, liền cảm thấy trong lòng hơi hoang mang rối loạn.

Tâm tình bất ổn, múa càng không tốt, chăm chỉ mấy ngày, đêm nay cũng nên nghỉ, cô đóng cửa phòng, tắt nhạc, trực tiếp đi về phòng ngủ, tắm rửa một cái, đi lên giường, chui vào trong chăn, lấy điện thoại ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)