Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 074

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 074
Vợ chồng Lục Kiều (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Lục Cẩn Niên, anh muốn làm gì?" Kiều An Hảo phản xạ có điều kiện giơ tay lên, ôm cổ Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chẳng qua là ôm cô nhìn quanh, thấy cách đó không xa có ghế nghỉ chân trong trung tâm sắp xếp, sau đó sải bước nhanh tới, đặt Kiều An Hảo ngồi ở trên ghế.

Kiều An Hảo theo bản năng muốn đứng lên, lại bị Lục Cẩn Niên đè xuống, ngay sau đó anh liền đứng ở trước mặt cô, cởi giầy cô ra, trực tiếp nắm chân nhỏ trắng noãn của cô.

Kiều An Hảo hoàn toàn không hiểu Lục Cẩn Niên rốt cuộc muốn làm gì, theo bản năng muốn rút chân lại, Lục Cẩn Niên lại giữ chặt chân cô hơn, sau đó ngón tay của anh di chuyển lên lòng bàn chân của cô.

Mặc dù buổi sáng trước khi ra ngoài đã tắm, cũng không có bệnh hôi chân, nhưng mang giày đi lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút không sạch sẽ, anh lại không ngại cởi giầy cô, huống chi... Hôm nay cô biết mình muốn đi dạo phố, cố ý chọn một đôi giầy thoải mái, hoàn toàn cũng không mệt mỏi...

Dù chỗ không có người, cô cũng không có thói quen để Lục Cẩn Niên bóp chân cho mình, huống chi đây là trung tâm thương mại.

Nhưng sức Lục Cẩn Niên nắm cổ chân cô hơi mạnh, Kiều An Hảo tránh không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là vươn tay, bắt tay của anh, ngăn lại hành động của anh.

Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, nhìn cô, sau đó vươn tay, lấy tay cô trên tay mình ra, khẽ mở miệng: "Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, đừng động."

Lời của anh nói rất thong thả, nhưng lại làm cho người ta không thể từ chối, Kiều An Hảo không phản ứng kịp, tay cũng đã buông ra, sau đó anh tiếp tục bóp chân cô.

Lực của anh rất đều đều, đè lên cũng rất thoải mái.

Kiều An Hảo có chút cứng ngắc ngồi ở chỗ ngồi, nhìn Lục Cẩn Niên ngồi xổm trước mặt mình, há miệng, không biết nói gì.

Ngược lại vẻ mặt Lục Cẩn Niên, hết sức tự nhiên, như làm một chuyện rất bình thường.

Kiều An Hảo nhìn một lát, không nhịn được liền dời đi tầm mắt, sau đó cách đó không xa thấy phía sau một cây cột, một người đội mũ lưỡi trai đang ẩn núp, cầm máy chụp hình chụp được một màn này.

Tiêu điểm của người đó là tay Lục Cẩn Niên bóp chân Kiều An Hảo, hoàn toàn không chú ý tới Kiều An Hảo phát hiện mình, liên tục chụp một lúc lâu.

Đáy lòng Kiều An Hảo, lúc này rốt cuộc hiểu rõ.

Một loại cảm xúc tương tự như xúc động, rậm rạp chằng chịt tràn ngập đầy tim của cô.

Lục Cẩn Niên khư khư cố chấp càn quét đi mua đồ, còn cho là cô đi mệt đau chân, xoa chân cho cô, vì chính là để cho ký giả chụp được hình ảnh như vậy, sau đó hung hăng đập vào mặt những người trên mạng dám chửi cô.

Trong cổ họng Kiều An Hảo có chút nóng, cô nuốt nuốt nước miếng, mới lên tiếng: "Lục Cẩn Niên, em hơi mệt mỏi, chúng ta về nhà đi."

"Được." Lục Cẩn Niên đáp một tiếng, lại cũng không buông chân Kiều An Hảo, tiếp tục dùng sức đặt chân cô xuống, mới đứng lên, anh cũng không mang giầy cho cô, ngược lại ngồi xổm ở trước mặt cô, kéo cánh tay của cô, cõng cô trên lưng: "Anh cõng em đi."

Sau đó thuận thế nhặt đôi giày trên mặt đất, đứng lên, kéo cô lên, liền cất bước, đi tới phía thang máy.

Trợ lý và Triệu Manh vội vàng đẩy xe đuổi theo, bởi vì trong xe có quá nhiều đồ, có túi rơi trên mặt đất, hai người cứ đi một chút lại dừng một chút, thỉnh thoảng khom người nhặt đồ.

*****

Trợ lý Lục Cẩn Niên cùng Triệu Manh bận rộn nhét đồ vào sau xe, rồi chia tay hai người, lái xe chở Kiều An Hảo trở về Cẩm Tú viên.

Lúc Kiều An Hảo leo lên xe, thấy bên cạnh chỗ cạnh tài xế đặt một bó hoa tươi, cô vừa chuẩn bị hỏi Lục Cẩn Niên ở đâu ra, liền thấy có một tấm thiệp cắm trong bó hoa xinh đẹp, cầm lên, liền thấy Lục Cẩn Niên viết đơn giản hào phóng ba chữ: "Tặng Kiều Kiều."

Kiều An Hảo vui vẻ cười cười, lấy ra điện thoại di động, ôm hoa tươi chơi lên tự chụp, giơ tay, chu môi, khoe với mọi người.

Một bên vẻ mặt Lục Cẩn Niên chuyên chú lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy những hành động này của cô, vẻ mặt vẫn như cũ trong trẻo lạnh lùng, nhưng đáy mắt lại rõ ràng có sự vui vẻ.

-

Tối hôm qua Hứa Gia Mộc ở trong khách sạn uống đến bất tỉnh nhân sự, lúc mở mắt ra, không biết trời trăng ra sao, một nhân viên đang ngủ bên ghế salon, nghĩ chắc là tối hôm qua không tìm được phương thức liên lạc để cho người đến đưa anh về, chỉ có thể mặc cho anh ở lại trong bao sương.

Bởi vì say rượu, đầu Hứa Gia Mộc vô cùng đau đớn, anh chóng mặt nằm một chút, mới sờ sờ túi, tìm hồi lâu không tìm được điện thoại di động, mới nhớ tới mình tức giận Hàn Như Sơ vẫn gọi điện thoại, nên đã ném trên xe.

Anh sờ đầu đau nhức, đứng lên từ trên ghế salon, tối hôm qua tư thế nằm có thể không đúng, cả người lỏng lẻo, phục vụ đang ngủ say, Hứa Gia Mộc không quấy rầy anh ta, chẳng qua là từ trong túi tìm một xấp tiền, đặt ở bên tai của anh, rời đi.

Đi ra quầy rượu, Hứa Gia Mộc mới phát hiện đã là lúc hoàng hôn, mặc dù đã tỉnh rượu, nhưng tinh thần vẫn còn có chút ngẩn ngơ, anh vòng quanh bên ngoài đỗ một hàng xe vòng vài vòng, mới tìm được xe của mình, ngồi vào trong xe, cầm lên điện thoại di động, phát hiện đã hết pin, cắm đồ sạc, Hứa Gia Mộc gục trên tay lái một lát, nghe được tiếng điện thoại di động mở máy, mới quay đầu, sau đó thấy trên màn hình điện thoại di động xuất hiện liên tiếp tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Đại đa số đều là điện thoại của Hàn Như Sơ và tin nhắn, đầy cả màn hình, Hứa Gia Mộc càng nhìn tâm tình càng thêm buồn bực, sau đó liền xóa hết tất cả tin nhắn và cuộc gọi kia, lúc này mới cảm giác được hơi thư thản một chút, sau đó liền khởi động xe.

Hứa Gia Mộc tràn đầy không mục đích lái xe vòng một vòng, cuối cùng lại chạy về Cẩm Tú viên, anh dừng xe ở trong viện, mở cửa sổ xe, đốt một điếu thuốc, nhìn chằm chằm biệt thự của Lục Cẩn Niên cách một hàng rào.

Hứa Gia Mộc cũng không biết rốt cuộc nhìn bao lâu, bất chợt bên tai liền truyền đến tiếng mở cửa xe, anh tỉnh táo, thấy trong viện cách vách, Kiều An Hảo ôm một bó hoa, bộ mặt tươi cười từ trên xe bước xuống, ngay sau đó cửa xe cũng bị mở ra, Lục Cẩn Niên cũng đi theo cất bước xuống.

Trong nháy mắt Hứa Gia Mộc thấy gương mặt Lục Cẩn Niên, anh cũng không biết mình rốt cuộc hốt hoảng cái gì, chợt rụt tay bên ngoài cửa sổ vào, sau đó đóng cửa sổ xe.

Bởi vì động tác quá mức vội vàng, tàn thuốc đang kẹp trong tay không cẩn thận bị anh quăng ra ngoài, bất cẩn rơi trên văn kiện photocopy bên cạnh chỗ ngồi tài xế.

Hứa Gia Mộc giống như giật điện, như không cảm giác được cảm giác nóng và đau, liền vươn tay, cứng rắn dập tắt tàn thuốc còn nóng.

*****

Mặc dù động tác Hứa Gia Mộc rất nhanh, nhưng tờ giấy vẫn bị đốt mất 1 góc.

Nghiêng đầu, nhìn qua cửa sổ xe, Hứa Gia Mộc nhìn thấy Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên một trước một sau đến cửa nhà, Lục Cẩn Niên nhập mật mã, không biết Kiều An Hảo nói gì, ngược lại mím môi nở nụ cười, chọc cho Lục Cẩn Niên vươn tay, vuốt vuốt tóc của cô, rồi kéo ra cửa nhà.

Cửa cũng không đóng vội, anh có thể thấy rõ hai người đứng ở tủ treo đồ, Lục Cẩn Niên cúi xuống thay giày cho Kiều An Hảo, còn cầm một đôi dép đặt ở trước mặt cô, lúc Kiều An Hảo đổi giày, nhón chân lên hôn lên má Lục Cẩn Niên một cái, Lục Cẩn Niên rõ ràng ngẩn người, sau đó liền vươn tay, kéo tay Kiều An Hảo, kéo xuống trước mặt mình, một bộ muốn hôn lên, kết quả lại bị Kiều An Hảo cầm hoa ngăn cản ở trước mặt, người lui về phía sau, liền chạy vào trong nhà.

Dường như tâm trạng Lục Cẩn Niên rất tốt, đứng ở chỗ tủ, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo chạy đi mấy giây, mới đổi giày, thuận tiện đóng cửa.

Hứa Gia Mộc ngồi ở trong xe, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cúi đầu, tầm mắt rơi vào chỗ ký tên trên văn kiện chia tài sản.

Mặc dù photo ra không rõ ràng, nhưng anh vẫn có thể nhận ra ba chữ to rồng bay phượng múa, là tên Lục Cẩn Niên.

Tay anh nắm mấy tờ giấy tay bắt đầu run rẩy, mặc dù chuyện đã qua một ngày một đêm, nhưng anh vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, sao đột nhiên mọi chuyện lại xảy ra như vậy?

Rõ ràng trước kia anh gặp Lục Cẩn Niên, cũng sẽ cười hì hì đi lên phía trước gọi 'anh'.

Rõ ràng trước kia Kiều Kiều mỗi lần thấy anh, cũng sẽ dịu dàng cười hiền gọi một câu anh Gia Mộc.

Vậy tại sao, bất chợt, anh không mặt thấy hai người bọn họ nữa rồi?

Hứa Gia Mộc ở trong xe, nhìn chằm chằm mấy tờ giấy hồi lâu, mới khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi Cẩm Tú viên.

Lúc này đúng lúc tan làm, trên đường phố Bắc Kinh đông đúc xe, trước một giây đạp chân ga, một giây kế tiếp sẽ phải phanh xe, Hứa Gia Mộc mù quáng đi theo dòng xe chạy một chút rồi dừng một chút, cuối cùng lại đâm xe, không nghiêm trọng lắm, đối phương là xe taxi, sợ muộn giờ làm, yêu cầu nói riêng, mở miệng muốn một ngàn đồng, anh cũng không cò kè mặc cả, trả tiền, cứ tiếp tục mở đèn xe hư một cái, tràn đầy không mục đích lái đi.

Bóng đêm từ từ phủ xuống, đợi đến lúc Hứa Gia Mộc phục hồi tinh thần lại, anh phát hiện mình lái đến nhà trọ Tô Uyển.

Anh sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn đạp thắng xe, sau đó liền ngừng lại, nhìn chằm chằm cửa nhà trọ, người có vẻ sững sờ.

Đây là nhà Tống Tương Tư... Anh và cô xem như, cũng phải năm sáu tháng chưa có gặp nhau... Cô cũng sống rất ổn, ở một bữa tiệc, còn nghe nói cô được một đài truyền hình mời làm giám khảo cho một chương trình, ra giá chừng một triệu!

Hứa Gia Mộc đẩy cửa xe, xuống, dựa vào xe nhìn chằm chằm hồi lâu nhà Tống Tương Tư, bên cạnh liền ngừng một chiếc xe, Hứa Gia Mộc dường như cảm nhận được điều gì, chợt quay đầu, quả thật thấy Tống Tương Tư từ bên trong xuống, cô cũng không chú ý, vẫn như cũ là bộ dạng cao ngạo, người đại diện không ngừng dặn dò cô chỉ thấy phiền khoát tay áo, rồi đi giày cao gót, đi về phía cửa nhà trọ.

*****

Đi hai bước, Tống Tương Tư bỗng dưng dừng bước, cô cũng giống như cảm nhận được gì, đưa lưng về phía Hứa Gia Mộc đứng một lát, mới chậm rãi xoay người, tầm mắt hơi có chút trong trẻo lạnh lùng, cứ như vậy thẳng tắp đối mặt Hứa Gia Mộc.

Hồi lâu không thấy, lần nữa gặp nhau, ngược lại không có mùi vị phong lưu phoáng khoáng, quần áo trên người giống như đã mặc rất lâu, nhiều nếp nhăn, tóc rối loạn, sắc mặt suy sút mà mệt mỏi.

Chẳng qua, những thứ này cũng không có quan hệ gì với cô... Anh không phải là chồng cô, cô cũng không nên mất thời gian vì người không đáng.

Tống Tương Tư suy nghĩ, liền thu hồi tầm mắt, giống như Hứa Gia Mộc chỉ là người xa lạ không có chút liên hệ, cất bước tiếp tục đi về phía trước, chẳng qua là đi chưa tới hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng nói quen thuộc: "Tương Tư."

Bước chân Tống Tương Tư chẳng qua hơi chậm lại, nhưng cũng chỉ vậy, sau đó ngay cả dừng lại cũng không có, tiếp tục lạnh lùng đi vào trong.

Hứa Gia Mộc cũng không biết mình bị sao, mẹ anh làm nhiều chuyện xấu, anh có nhà không muốn trở về, anh không mặt mũi nào đối mặt anh trai và bạn bè tốt của anh, anh cảm thấy trên thế giới này, mình lập tức biến thành cô đơn, anh rất muốn tìm người ở bên cạnh mình, cứ như vậy một lát...

Hứa Gia Mộc nghĩ tới đây, bất chợt người liền cất bước đuổi theo, hung hăng nắm lấy cổ tay Tống Tương Tư, kéo lui về phía sau môt bước, mặt quay về phía mình.

Tống Tương Tư vùng vẫy khỏi cổ tay của anh, gỡ không ra, liền cười khẽ một tiếng, bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn lại Hứa Gia Mộc: "Anh Hứa, tôi nhớ rõ hiện giờ tôi và anh không có quan hệ gì cả, cũng không thân mật đến mức anh có thể tùy tiện kéo tôi trên đường..."

Tống Tương Tư nói cũng còn chưa nói hết, cả người bất chợt bị Hứa Gia Mộc kéo lại, sau đó liền rơi vào trong ngực của anh, bị anh ôm chặt lấy: "Tương Tư, ở bên anh một lúc, chỉ một lúc..."

Giọng nói Hứa Gia Mộc đáng thương mà lại bất lực, khiến cho Tống Tương Tư muốn nói điều gì đó giễu cợt nhưng cuối cùng lại nghẹn ứ trong họng.

Hứa Gia Mộc không nói chuyện, chẳng qua là càng kéo Tống Tương Tư trong lòng ngực mình ôm chặt hơn một chút.

Tống Tương Tư rõ ràng cảm giác được, có một giọt nước bên tai, tan mất vào trong quần áo, cô mím môi, hai bên tay nắm chặt bên người, cuối cùng vẫn giơ lên, ôm thắt lưng Hứa Gia Mộc.

Đầu Hứa Gia Mộc chôn sâu trong cổ cô, lại có một giọt lệ, gượng gạo lăn xuống đến cổ.

Trở lại Cẩm Tú viên, Kiều An Hảo chuẩn bị nước tắm cho Lục Cẩn Niên, sau đó thừa dịp lúc anh tắm, đơn giản dọn dẹp lại phòng ngủ bị cô bày bừa, thuận tiện còn mở bó hoa mà Lục Cẩn Niên đưa cho mình, đặt ở trong bình hoa, vì để tránh cho hoa tàn nhanh, Kiều An Hảo còn vẩy chút nước.

Lục Cẩn Niên tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, thấy Kiều An Hảo đang cầm điện thoại di động chụp thành quả bình cắm hoa của mình.

Kiều An Hảo nghe được cửa phòng tắm vang lên động tĩnh, cũng còn chưa quay đầu liếc mắt nhìn người sau lưng, bất chợt thắt lưng liền bị anh ôm lấy, sau đó liền ngã vào trong ngực của anh, sau đó anh nghiêng đầu trước, vòng qua cổ của cô, ngăn chặn môi của cô.

Theo nụ hôn của anh, tay của anh chui vào trong quần áo của cô.

Kiều An Hảo biết hành động Lục Cẩn Niên đại biểu chuyện gì, cô hơi trốn khỏi môi của anh, hơi thở có chút bất bình nói: "Anh bôn ba suốt như vậy, không mệt mỏi sao?"

*****

Editor: Xiu Xiu

"Mệt cũng cần phải ngủ với em xong mới hết mệt." Lục Cẩn Niên nói xong, chặn lại môi của cô, hôn đến triền miên, sau cùng liền bế cô lên giường, áp ở dưới thân, cởi bỏ cúc áo, nụ hôn nóng bỏng của anh lạc vào cả người cô.

Lúc anh tiến vào người cô, lại vẫn cố gắng ngừng động tác lại, dán lại bên tai cô, trong giọng nói pha lẫn sự quan tâm, pha lẫn sự ái muội nóng bóng: "Kiều Kiều, tối hôm qua ở Mỹ, cũng đã nghĩ sẽ làm như thế này..." Sau đó anh dùng lực, thẳng tiến xông vào.

Tục ngữ đềunói, tiểu biệt thắng tân hôn.

Nhưng là Kiều An Hảo vẫn cho rằng Lục Cẩn Niên còn đang mệt mỏi, sức chiến đấu chắc là không đủ, nhưng là sau cùng, sự thật chứng minh, Lục Cẩn Niên hoàn toàn đi ngược lại nhận thức của cô, lặn lội đường xa trở về, anh còn chưa mệt mỏi đến tê liệt ngã xuống còn khiến Kiều An Hảo mềm oặt cả người như nước, cũng không muốn nhúc nhích nữa rồi.

-

Lúc Kiều An Hảo tỉnh lại, Lục Cẩn Niên cũng đã tỉnh ngủ, một tay để cô gối đầu rồi thuận tiện ôm lấy cô, một tay cầm điện thoại di động gõ gõ.

Kiều An Hảo chỉ hơi giật giật đầu, Lục Cẩn Niên đã nhận ra, anh hơi cúi đầu, nhìn cô một cái, chỉ hỏi một câu: "Dậy rồi à?", sau đó tiếp tục nhìn điện thoại di động, ngón tay lại hoạt động không ngừng, lại hỏi tiếp: "Có đói không?"

Kiều An Hảo quơ quơ đầu, có chút tò mò nâng cằm, tiến đến nhìn di động trước mặt anh: "Nhìn cái gì vậy?"

Theo lời của Kiều An Hảo, di động của cô liền vang lên hai tiếng, cô nhíu mày, mò mẫn điện thoại của mình, phát hiện thực ra là Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn đến, là hai tấm hình, Kiều An Hảo vừa xem vừa quay đầu, nhìn đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt anh: "Thứ gì đó?"

"Từ điện thoại của anh." Lục Cẩn Niên đáp lại, sau đó cũng không đợi Kiều An Hảo đồng ý, liền rút điện thoại trong tay cô, mở tin nhắn, nhìn hai tấm hình mình vừa gửi, lưu vào hình ảnh.

Kiều An Hảo rất tò mò duỗi thẳng cổ nhìn, phát hiện hai tấm hình kia thực ra là Lục Cẩn Niên chụp lúc chiều mua đồ, một tấm là đồ sau khi được đóng lại, một tấm là đồ sau khi được chất vào cốp xe.

Kiều An Hảo buồn bực ra tiếng hỏi: "Cho em hai tấm hình này làm gì?"

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ vào tin nhắn của Khuynh Thành thời gian, tìm Lâm Thi Ý, trực tiếp kết bạn.

Kiều An Hảo xù lông: "Anh thêm cô ta làm gì? Nếu cô ta không đồng ý, em sẽ..."

Kiều An Hảo còn chưa nói hết, điện thoại liền nhắc nhở: Đối phương đã trở thành bạn của bạn.

Tuy Lục Cẩn Niên thêm bạn với Lâm Thi Ý, nhưng lại không đáp lại cô ta, mà qua ước chừng nửa phút, Lâm Thi Ý gửi cho cô một tin nhắn, tuy không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, nhưng Kiều An Hảo nhìn mấy chữ đó, vẫn có thể tưởng tượng ra Lâm Thi Ý đang giả bộ: "Cô chủ động thêm tôi có chuyện gì sao?"

Lục Cẩn Niên không có ý trả lời, chỉ là lựa chọn đăng hình, sau đó đem hai tấm ảnh mình vừa gửi cho Kiều An Hảo, đánh thêm vài chữ: "Hôm nay ăn cơm ở ACR, chồng tôi lại thuận tiện mang tôi đi dạo phố tiêu cơm, sau đó... !

*****

Lục Cẩn Niên đánh đến đây liền dừng lại.

Không thể không thừa nhận, khoảng im lặng kia của Lục Cẩn Niên, chiêu này sử dụng quá tốt.

Rõ ràng là khoe ra, lại không nói gì, toàn bộ xin vui lòng nhìn hai bức tranh.

Lúc này tự nhiên Kiều An Hảo mới hiểu ra mục đích chân chính của Lục Cẩn Niên, đầu tiên chỉ có thể là bạn, mới có thể xem trạng thái của nhau, sau đó, mới có thể hung hăng phản kích lại.

Lục Cẩn Niên chuẩn bị gửi đi, lại nghĩ đến cái gì, đột nhiên chọn tag thêm bạn vào, chọn Lâm Thi Ý, lúc này mới đăng lên, chỉ là anh còn chưa nhấn xuống, đột nhiên Kiều An Hảo lại lên tiếng: "Chờ một chút."

Lục Cẩn Niên dừng lại, hơi cúi đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo còn đang ru rú trong khuỷu tay mình.

Kiều An Hảo vươn tay, rút di động từ trong tay anh ra, sau đó, đánh thêm ba chữ, vì thế câu status liền biến thành: "Hôm nay ăn cơm ở ACR, chồng tôi Lục Cẩn niên lại thuận tiện mang tôi đi dạo phố tiêu cơm, sau đó..."

Sau đó, Kiều An Hảo ngẩng đầu: "Anh không biết là như vậy rất tốt sao?"

"Có khác nhau sao?" Lục Cẩn Niên hỏi lại bốn chữ, nhưng là tầm mắt lại nhìn chằm chằm năm chữ "chồng tôi Lục Cẩn Niên", càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui, sau cùng liền nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía Kiều An Hảo, ngoéo môi một cái...

Trạng thái của Kiều An Hảo vừa đăng lên tầm một phút, Lâm Thi Ý đã gửi tin nhắn cho cô: "Kiều An Hảo, cô nhàm chán quá không có ai nói chuyện hả?"

Theo sau đó, lại có một tin nhắn gửi đến: "Tới cùng là cô có ý gì?"

Kiều An Hảo lại đang suy nghĩ có nên trả lời hay không, điện thoại liền bị Lục Cẩn Niên cầm lấy, anh gõ mấy lần, sau đó Kiều An Hảo nhìn thấy một câu: "Ý tứ rất rõ ràng, chính là cho cô xem."

Lời nói này cũng thật trực tiếp... Kiều An Hảo còn chưa kịp mở miệng ngăn lại, Lục Cẩn Niên đã gửi đi.

Sau đó Lục Cẩn Niên liền nhìn cái hình avatar của Lâm Thi Ý, trực tiếp chặn cô ta.

"Vì sao không trực tiếp xóa cô ta? Có lẽ cô ta đã kéo em vào danh sách đen, càng nói thêm là, có khả năng cũng sẽ chặn em?" Kiều An Hảo hỏi.

"Một người đã coi người khác là đối tượng ganh đua của mình thì sẽ không có giây phút nào không chú ý đến người đó, sẽ không chặn em đâu, anh chặn cô ta, là vì sợ cô ta viết ra nội dung gì khiến em rộn lòng." Lục Cẩn Niên trả lại điện thoại cho Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo suy nghĩ một chút, cảm thấy Lục Cẩn Niên nói rất đúng, đây là tâm lý bình thường của đại đa số mọi người, thẳng thắn mà nói, Lục Cẩn Niên trút giận thay cô như vậy, cô thật là cao hứng, nhưng cao hứng thì cao hứng, Kiều An Hảo còn được một tấc muốn tiến thêm một thước, dã man không hiểu chuyện nói một câu: "Lục Cẩn Niên, lòng dạ của anh cũng thật hẹp hòi, cùng so đo với một người phụ nữ, chẳng lẽ anh không biết có câu là, đàn ông tốt không tranh đấu với phụ nữ sao?"

Lục Cẩn Niên bị mắng là "lòng dạ hẹp hòi", không có chút hờn giận nào, ngước lại giọng điệu lại chắc chắn mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút ngạo mạn: "Là thế nào? Chỉ cần là chuyện của em, anh không ngại càng thêm lòng dạ hẹp hỏi."

Anh vẫn muốn nâng niu che chở cho cô trong lòng bàn tay, làm sao có thể cho phép người ngoài làm cô khó xử?

Trước kia, lúc anh không có được, đã nghĩ rất nhiều cách để đối tốt với cô ở sau lưng, huống chi, hiện tại cô đã là vợ của anh, làm sao anh có thể để ý đến phong độ của mình mà khiến cô chịu tủi thân?

*****

Kiếp này có thể lấy cô làm vợ, quãng đời còn lại của anh đã không còn gì để tiếc nuối.

Chỉ có một nguyện vọng, cô được sống vui vẻ mạnh khỏe.

-

Lục Cẩn Niên đăng trạng thái lên chưa quá năm phút, cũng đã có mấy trăm thông báo.

Đây là từ trước đến nay, lần đầu tiên Kiều An Hảo có được nhiều sự quan tâm như thế, cho nên khi nhìn thấy mấy có số màu đỏ chói kia, còn hoảng sợ, tưởng rằng chính mình có vấn đề, chớp chớp mắt, mới vội vàng rời đi, sau đó nhìn thấy có vài người quen trong giới bình luận lại cho mình.

Ta muốn mỗi ngày manh manh lộc cộc (Triệu Manh): Lục phu nhân, Lục tổng nhà cô tuyệt quá!

Người đàn ông tốt là tôi (trợ lý): Là tất cả 32 chiếc.

...

Phía dưới là liên tiếp: "Tiểu Kiều, cô cũng đăng trạng thái rồi à?" "Như thế nào không đem giấy chứng nhận kết hôn ra?" "Kiều Kiều, cô đúng là hơn người, có thể gả cho Lục Ảnh đế" "Chúc mừng, chúc mừng, nhớ phát bánh kẹo cưới" "Cầu tiền lì xì"

Cho đến cuối cùng, là Tống Tương Tư vừa bình luận cách đây: "Ooi, một cái trên Sina, một cái trên status, vợ chồng Lục Kiều lại hiểu nhau quá?"

Lúc Kiều An Hảo nhìn đến đây, ngón tay đột nhiên dừng lại, lúc này mới phát hiện có rất nhiều người ám chỉ "cũng công bố kết hôn" như vậy, sau đó như nghĩ đến cái gì, vội vàng rời khỏi Weibo, vào Sina, phát hiện thậm chí có trên trăm vạn thông báo.

Mà vài viết hàng đầu chính là về cô và Lục Cẩn Niên, Sina còn đưa ra quảng cáo, nói đêm nay Lục Cẩn Niên công bố kết hôn, khoe giấy chứng nhận kết hôn.

Kiều An Hảo nhìn đến đây, mới lờ mờ đoán được cái gì, vội vàng đi đến Sina của anh, nhìn đến cách đó hơn năm tháng, rốt cuộc đến giờ anh mới cập nhật Sina, nội dung giống hệt như con người của anh, rõ ràng và trực tiếp, một biểu tượng hình trái tim, phía dưới là giấy chứng nhận kết hôn, trên đó có ảnh chụp của anh và cô, còn có cón dấu còn mới của cục dân chính.

Lục Cẩn Niên vừa mới đăng lên không lâu, cũng đã có trên trăm vạn lượt thích và 50 vạn bình luận, mà số lượng còn đang tăng lên vùn vụt.

Lục Cẩn Niên vậy mà thừa lúc cô chưa tỉnh ngủ, lặng im không tiếng động công bố kết hôn trên mạng?

Kiều An Hảo nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấy anh cũng đang chăm chú nhìn di động, Kiều An Hảo duỗi thẳng cổ, đưa mắt nhìn trên màn hình di động của anh, phát hiện anh cũng đang xem tin tức trên Sina.

Thế nhưng Kiều An Hảo chỉ nhìn lướt qua, nội dung cụ thể còn chưa xe, vì thế liền quay lại Weibo, cẩn thận đi nghiên cứu một lần, phát hiện ngay chính mình đang nhìn chăm chú màn hình điện thoại của anh, Sina đã công bố một tin tức rất khủng bố, là buổi chiều cô bị chụp ảnh ở ACR.

Lúc cô ăn cơm Nhật, Lục Cẩn Niên phong trần mệt mỏi ghé qua, đến khi anh kéo cô vào trong hành lang không có ai để hôn môi thắm thiết, mãi đến khi anh mùa đồ cho cô, ôm cô, tất cả đều được đăng lên.

Theo đó, đề tài của bài viết là "người chồng tốt của quốc dân" đã trở thành đầu đề bàn tán.

Kiều An Hảo phát hiện mấy người sáng nay còn đang mắng mình, bây giờ còn gửi lời mời kết bạn cho cô, toàn bộ đã đổi chiều xoay hướng.

*****

Editor: Xiu Xiu

Kiều An Hảo phát hiện mấy người sáng nay còn đang mắng mình, bây giờ còn gửi lời mời kết bạn cho cô, toàn bộ đã đổi chiều xoay hướng.

Cả thế giới lại đi từ ghen ghét đến hâm mộ cô.

"Trời ạ, Kiều An Hảo vậy mà có thể gả cho nam thần của tôi."

"Đời trước của Kiều An Hảo khẳng định là đã có công cứu vớt cả dải ngân hà, đời này mới có thể gả cho chồng của tôi!"

"Chồng của cô đúng là YY xuất hiện, là chồng đó, có thể ngủ, có thể mò mẫm, có thể mua túi xách cho..."

"Chồng của tôi sao có thể đẹp trai như vậy, đây là chuyện xảy ra ở ACR sao?"

...

Buổi sáng còn nói cô là không đáng giá, không biết xấu hổ, như thế nào buổi chiều đã biến thành cứu vớt hệ ngân hà, Lục phu nhận...

Hình ảnh thay đổi quá nhanh, Kiều An Hảo cảm giác như mình đang nằm mơ, không hề chân thật.

Sina của cô không ngừng có người xem, có người bình luận, có người thích, điện thoại trong tay rung lên không ngừng, qua rất lâu, cô mới khôi phục lại tinh thần, sau đó đi vào Sina của Lục Cẩn Niên.

Cách một lúc như vậy, bình luận bên dưới đã tăng từ 50 vạn đến 80 vạn, Kiều An Hảo phát hiện bình luận được thích nhiều nhất là "Anh là nam thần của em, tuy em rất muốn gả cho anh, nhưng chỉ cần anh hạnh phúc, em cũng hạnh phúc."

Gần với bình luận này là một bình luận khác: "Nam thần, anh sao lại khoe ra tấm giấy chứng nhận kết hôn, các ngôi sao khác đều là hai cái."

Kiều An Hảo nhìn đến đây, đã nghĩ đến tấm giấy chứng nhận kết hôn kia bị mình xé nát, vì thế khóe môi không nhịn được cong lên, tâm huyết dâng trào nghĩ cách đùa Lục Cẩn niên, cô liền bình luận bên dưới: "Đúng thế, sao anh lại chỉ khoe ra một cái."

Kiều An Hảo vừa nhấn gửi đi, liền nghe thấy điện thoại của anh kêu lên, cô biết đó là thông báo cô vừa bình luận, vì thế liền cắn môi dưới, vụng trộm nâng mí mắt đánh giá anh một phen, vẻ mặt của người đàn ông cực kỳ bình tĩnh, không có phản ứng gì.

Qua nửa phút, di động của cô vẫn cực kỳ yên tĩnh, anh chưa trả lời lại cô.

Vì thế Kiều An Hảo lại gửi một tin nhắn: "Anh Lục, sao anh chỉ khoe ra một tấm giấy đăng ký kết hôn?"

Vẫn không có trả lời.

Lục Cẩn Niên vẫn lạnh nhạt như trước, ngay lúc cô sắp không nhịn được định mở miệng nói chuyện với cô, đột nhiên điện thoại rung lên một cái, Sina nhắc nhở, Kiều An Hảo mở ra, nhìn thấy anh đăng trạng thái mới, là ảnh chụp bình luận của một fan vừa rồi, sau đó nói một câu: "Xin hỏi, Lục phu nhân, giấy chứng nhận kết hôn ăn có ngon không? Kiều An Hảo."

Sau đó, lại rất nhiều bình luận như nước chảy xuất hiện liên tiếp.

"Tấm giấy khác bị Lục phu nhân ăn rồi?"

"Lục phu nhân, giấy chứng nhận kết hôn được lấy từ vị đạo trưởng nào thế?"

"Ngày mai tôi cũng cần phải dùng tiền đi mua giấy chứng nhận kết hôn, sau đó nếm thử xem có ngon không?"

"Hu hu hu, muốn được ăn..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)