Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 073

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 073
Vợ chồng Lục Kiều
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Kiều An Hảo sợ Triệu Manh và trợ lý nói những chuyện lộn xộn kia, lập tức giành trước nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai Lục Cẩn Niên, giọng nói mềm nhũn mở miệng nói: "Không có, chỉ là tối hôm qua, anh cúp điện thoại em 2 lần, có chút không vui."

Thật ra thì rõ ràng là nói lời nói thật, giọng nói còn mang theo chút oán giận, nhưng không biết tại sao, từ trong miệng Kiều An Hảo truyền vào đáy lòng Lục Cẩn Niên, giống như đang làm nũng.

Lục Cẩn Niên hơi có chút kinh ngạc, một lát sau, mới đột nhiên ý thức được dường như có chuyện này.

Thì ra là hôm nay anh gọi điện thoại, cô vẫn cắt đứt, là bởi vì chuyện kia.

Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, nhìn gương mặt Kiều An Hảo gần ngay trước mắt, đường cong mềm mại, da thịt tỉ mỉ hoàn toàn không thấy được bất kỳ lỗ chân lông, tối hôm qua trong điện thoại lời cô nói với anh, ở bên tai một câu một câu lại chậm rãi vang lên, trong lòng xúc động, Lục Cẩn Niên có chút nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng nói: "Kiều Kiều, anh rất vui."

"Em nói với anh những lời đó, anh rất vui."

Trong phong ăn này, cũng không có bao sương, tiếng động xung quanh ồn ào, nhưng mà lúc Lục Cẩn Niên mở miệng nói ra mấy chữ này dường như cả thế giới cũng trở nên yên tĩnh lại.

Kiều An Hảo cảm giác được đáy lòng giống như bị cảm giác giác ấm áp quấn lấy, trong lòng khẽ phập phòng, khiến cô cảm thấy không thật: "Bởi vì rất vui, cho nên cả đêm từ Mỹ bay về sao?"

"Ừ." Lục Cẩn Niên không có chút nào che giấu đáp một tiếng: "Vốn muốn làm em bất ngờ, kết quả về đến nhà, phát hiện chẳng những không ở nhà, cả căn nhà cũng trở nên bừa bộn không thể đứng."

Kiều An Hảo nghe đến đó, "À" một tiếng, sau đó nhớ tới bị làm bề bộn, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

Cô vốn suy nghĩ trước thứ sáu Lục Cẩn Niên về, quản gia dọn dẹp trở về như cũ là được, ai biết anh bất chợt quay về...

Vậy nói như thế, anh biết cô đến phòng sách của anh?

Kiều An Hảo lại hô nhỏ một tiếng, nghiêng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên ánh mắt có chút tránh né: "Vậy... Vậy anh cũng biết em lén lấy đồ của anh?"

"Tối hôm qua đã biết." Lục Cẩn Niên nhìn đáy mắt Kiều An Hảo, sáng đến mức khiến người ta cảm thấy lờ mờ.

"Ơ?" Tối hôm qua làm sao biết? Cô lại không nói cho anh biết, anh ở Mỹ mà...

Lục Cẩn Niên gật đầu với trợ lý đối diện: "Tối hôm qua cậu ta gọi cho anh."

Vốn dĩ chuyện bữa tiệc từ thiện tối qua, cũng truyền ra bên ngoài giới quý tộc.

"À." Kiều An Hảo thật thấp giọng đáp một tiếng.

Lục Cẩn Niên không nhịn được giơ tay lên, sờ sờ đầu Kiều An Hảo, khiến tai Kiều An Hảo đỏ lên, anh thấp giọng cười khẽ một tiếng: "Kiều Kiều, cám ơn em."

Ngón tay Kiều An Hảo không nhịn được nắm chặt đũa trên bàn, một lát sau, mới nhẹ nhàng nói: "Không cần cám ơn, ai bảo bà ta ăn hiếp anh..."

Nói giỡn, làm sao Hàn Như Sơ có thể bắt nạt anh?

Mặc dù Lục Cẩn Niên cảm thấy lời của Kiều An Hảo khiến mình bị tổn thương tự ái, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ: "Kiều Kiều, em đang bao che sao?"

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhắc như vậy, mới chợt ý thức được mình nói ra lời đó, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt chung quanh dao động, thoạt nhìn có chút phấn khích và lo lắng sợ nói chưa hết câu: "Không phải, em nói là ai bảo bà ta bắt nạt anh và con của chúng ta..."

*****

Lục Cẩn Niên nhìn ánh mắt Kiều An Hảo tránh né và lời nói không thật lòng của cô, cười khẽ một tiếng, cầm một sợi tóc của cô quấn vòng quanh ngón tay: "Bao che con, chính là bao che anh..."

Kiều An Hảo không giải thích, chẳng qua là nâng mí mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, mím môi cười.

"Khụ khụ." Trợ lý bất chợt ho khan.

Triệu Manh cũng hắng giọng một cái: "Không ngờ hai người này vừa gặp nhau đã dính lấy nhau, ân ân ái ái trước mặt để bọn tôi xem, thật sự có được không?"

Trợ lý phụ họa: "Đúng, Triệu Manh chí lý, chẳng lẽ hai người chưa từng nghe qua một câu nói, cái gì mà càng ân ái càng mau chán..."

Trợ lý nói tới chỗ này, vội vàng dừng lại, sau đó liền nhận được ánh mắt lạnh buốt của Lục Cẩn Niên, anh lập tức cúi đầu, giả bộ như chưa nói gì, bưng ly rượu uống 1 hớp, sau đó rót cho Lục Cẩn Niên một ly, đưa tới, cười hết sức lấy lòng nói: "Lục tổng, rượu ở nhà hàng này ngon thật."

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt một hồi, rốt cuộc vươn tay nhận lấy.

Lúc này trợ lý mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua là khẩu khí kia vẫn chưa dừng lại, Lục Cẩn Niên bất chợt nâng lên mí mắt lại quét mắt nhìn anh một cái: "Cái gì gọi là càng ân ái càng mau chán?"

Trợ lý liền vội vàng lắc đầu.

"Tôi và Kiều Kiều, vốn rất tình cảm, anh thấy có chán sao?"

Trợ lý lắc đầu mạnh hơn.

-

Cơm nước xong, Lục Cẩn Niên trả tiền.

Lục Cẩn Niên có chút mệt mỏi vốn định mang theo Kiều An Hảo về nhà ngủ, kết quả Triệu Manh cười híp mắt giành mở miệng trước: "Lục ảnh đế, tôi và Kiều Kiều hôm nay tới acr trước để ăn cơm, đi dạo phố, Kiều Kiều nhìn trúng rất nhiều đồ, nói cơm nước xong muốn đi mua."

Kiều An Hảo chợt liền ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Triệu Manh.

Lúc nào thì bọn họ nói đi dại phố? Rõ ràng bọn họ hẹn xong buổi chiều đi dạo phố! Còn nữa... Lúc nào thì nhìn trúng rất nhiều đồ chứ?

Lục Cẩn Niên nghe lời Triệu Manh, cũng không hỏi thật giả, trực tiếp đứng lên, lấy áo khoác treo trên ghế, nhìn về phía Kiều An Hảo, nói: "Vậy đi thôi."

"Em..." Kiều An Hảo theo bản năng mở miệng muốn phủ nhận.

Triệu Manh lại vui vẻ từ chỗ ngồi tử đứng lên, cũng kéo cô: "Kiều Kiều, cậu muốn mua túi trước hay mua quần áo? Hay trang sức đeo tay?"

"Tớ..."

Mặc dù Triệu Manh đang hỏi Kiều An Hảo, nhưng rõ ràng cũng không có ý cho Kiều An Hảo nói chuyện: "Tớ thấy cậu rất thích cái túi Chanel mới không buông tay, vậy chúng ta đến cửa hàng Chanel đi."

Nói xong, Triệu Manh liền nhìn về Lục Cẩn Niên: "Lục ảnh đế, có thể không?"

Lục Cẩn Niên gật đầu, không có ý kiến.

Kiều An Hảo vừa muốn mở miệng, Triệu Manh liền tiến tới bên tai của cô, tốc độ thật nhanh dùng giọng nói chỉ 2 người nghe được nói: "Kiều Kiều, tớ cho cậu biết, cậu bị ký giả chụp hình lúc ăn cơm, bây giờ Lục ảnh đế đã tới, ký giả đó nhất định sẽ chụp, không phải trên mạng đang mắng cậu sao? Lâm Thi Ý không phải là rất đắc ý sao? Bây giờ cậu để Lục ảnh đế đi cùng dạo phố, mua đồ thỏa thích, khiến ký giả tung tin tức giả kia đọc xong cũng tức chết!"

"Còn nữa, Kiều Kiều, tớ giúp cậu hả giận, cậu đừng chưa lâm trận bỏ chạy, theo tớ, hãy nói, Lục ảnh đế là chồng cậu, tại sao chúng ta lại để nhiều người vô duyên vô cớ mắng như vậy."

*****

Thật ra Triệu Manh nói rất đúng, vì sao cô lại bị nhiều người trên mạng mắng như vậy, cô lại không nợ nần gì bọn họ.

Mà những lời Lâm Thi Ý nói thật sự khó nghe... Nếu có thể, cô thật sự muốn hung hăng phản kích lại cô ta.

Kiều An Hảo nghe đến Triệu manh nói chi tới bến, không phải cô không có cảm giác gì, cô không phải thánh nhân, cô cũng giống như muôn vàn những người phụ nữ khác, có một lòng hư vinh nho nhỏ, cũng sẽ bởi vì người khác chỉ trích mình mà trong lòng thấy mất mác.

"Kiều Kiều, cậu đừng nói với mình, cậu phải làm nữ thần." Trong giọng nói của Triệu Manh kéo ra một chút đau thương.

Ai muốn làm nữ thần chứ.

Kiều An Hảo như có như không trừng mắt nhìn Triệu Manh một cái, tuy lần trước quay Nhất kiến chung tình hô Lục Cẩn Niên đến, tâm tình có chút không yên bất an, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Mình biết rõ."

Triệu Manh liền cười lên, nhìn Kiều An Hảo chớp chớp mắt, có chút kích động nói: "Đêm nay, giới giải trí sẽ bùng nổ tin tức rồi."

-

Tuy Kiều An Hảo đồng ý với đề nghị của Triệu Manh, nhưng lúc thật sự bước vào cửa hàng, chọn lựa mấy thứ, vẫn thấy có chút xấu hổ.

Cũng không phải cô già mồm cãi láo, mà là mỗi một người phụ nữ, nếu thật sự yêu một người đàn ông, cũng không muốn để cho anh dùng tiền bạc để gây dựng ấn tượng cho mình.

Cho nên trong thâm tâm cô thầm tính toán, Lục Cẩn Niên rất kiên nhẫn đi cùng đằng sau, chọn được một lúc, cuối cùng chỉ vào một chiếc túi xách.

Triệu Manh nhìn tên phóng viên trốn ở một nơi nào đó vỗ vỗ một cái, lại nhìn dáng vẻ mắc cỡ ngại ngùng của Kiều An Hảo, đáy lòng dâng lên một loại ưu thương.

Sau cùng, trong lòng Triệu Manh âm thầm đi như vậy, lại đột nhiên chỉ vào một chiếc túi đắt nhất: "Kiều Kiều, lúc trước không phải cậu nói là thích cái kia sao?"

Vốn dĩ Lục Cẩn Niên đang lấy ví ra chuẩn bị tính tiền, nghe được những lời này của Triệu Manh, lại cất ví lại, làm một động tác tay với người bán hàng, sau đó hơi cúi đầu, nhìn hôm nay cô đi giày đế bằng, mới đến bên cạnh Kiều An Hảo nói một câu: "Thích cái đó à?"

Kiều An Hảo cũng không nói gì, cũng không lắc đầu.

Nhưng là Lục Cẩn Niên dường như cũng không để ý đến ý kiến của cô, chỉ đưa ánh mắt cho trợ lý, sau đó trợ lý lập tức sáng tỏ nói với người bán hàng: "Làm phiền cô đem chiếc túi kia tính cùng."

"Còn cái nào nữa không?"

Lần này Lục Cẩn Niên không vội tính tiền, lại hỏi.

Triệu Manh liền cướp lời: "Có, cái kia, cái kia, còn có cái kia..."

Đừng nói là túi đẹp, dường như chỉ cần vừa mắt, Triệu Manh liền chỉ tay vào, tốc độ cực kỳ nhanh, khiến từ đầu đến cuối Kiều An Hảo không nói nên lời: "Còn có cái kia... đúng rồi, cái đó Kiều Kiều cũng thích..."

Triệu Manh nói xong, mới phát hiện mình chì chiếc túi kia, nhưng là hôm nay Kiều An Hảo lại mang theo chính chiếc túi đó ra ngoài, ngay lúc Lục Cẩn Niên nhìn thấy, sau đó còn mặt không đỏ tim không đập giải thích một câu: "A... Cái túi kia Kiều Kiều rất thích, chiếc đang cầm có chút cũ rồi, cô ấy muốn đổi cái mới."

Lục Cẩn Niên cực kỳ bình tĩnh "Ừhm" một tiếng, nhìn thoáng qua trợ lý, trợ lý liền mở miệng nói: "Làm phiền cô mang hết những thứ mà cô gái này vừa chỉ vào tính cùng, toàn bộ."

Lục Cẩn Niên đi ra tính tiền, trợ lý ở nơi đó cùng người bán hàng kiểm hàng.

*****

Kiều An Hảo nhìn Triệu Manh, thấp giọng nói: "Triệu Manh, cậu điên rồi à? Trong cửa hàng này có những gì cậu đều vét hết rồi."

"Kiều Kiều, các cậu đều đã nhìn thấy nhau lúc cởi hết quần áo rồi, già mồm cãi láo gì nữa?" Triệu Manh liếc nhìn cô: "Lại nói, cũng không dùng tiền của cậu, cậu đau lòng cái quỷ gì?"

"Sao không là tiền của mình." Bọn họ đều đã kết hôn với nhau, tiền của Lục Cẩn Niên cũng là tiền của cô đó.

"Được rồi, cho dù là tiền của cậu, nhưng là tiền của cậu rất nhiều, cho dù là liều mạng tiêu tiền, cũng không bay hết được." Triệu Manh nói đến đây, ra một ánh mắt với Kiều An Hảo, sau đó Kiều An Hảo liền nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên truyền đến: "Em đang nói chuyện gì thế?"

Kiều An Hảo còn chưa nói, Triệu Manh liền cười hì hì mở miệng nói: "Lục Ảnh đế, vợ của anh đang lo lắng mình có thể phá sản."

Theo lời nói của Triệu Manh, cô còn cảm giác được thắt lưng của mình bị Kiều An Hảo dùng lực nhéo một cái.

Vợ của anh... Ba chữ kia nghe thật sự êm tại rồi... Hình như có một làn gió xuân nhẹ nhàng phất qua gương mặt anh tuấn vô cùng của anh, khiến anh không nhịn được vươn tay, mang theo sự cưng chiều, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Kiều An Hảo, sau đó đưa ví tiền của mình cho cô: "Không sao, có thể cầm lấy tiền đi mua tiếp."

Cũng không phải anh rộng lượng, không cần tiền bạc.

Mà là lúc cả người anh trên dưới chỉ có hai trăm đồng, còn không thèm chớp mắt bỏ hết ra đưa toàn bộ cho cô, huống chi là hiện tại?

Cho dù thời gian xoay chuyển thế nào, cho dù hiện tại anh giàu có bao nhiêu, cho dù anh và cô đã trải qua những gì, đã thay đổi thế nào, trong lòng anh, vẫn luôn dành cho cô một tình yêu trọn vẹn như lúc anh vẫn còn thiếu niên.

Anh rất nghèo, nhưng anh lại nguyện ý đem tất cả tiền của mình cho cô.

Tuy đây là chủ ý của Triệu Manh, nhưng Lục Cẩn Niên vốn không hề biết chuyện gì đã xảy ra, anh cũng không có bất kỳ phiền hà gì, chỉ đơn thuần nghĩ là cô thích gì đó, thì sẽ mua toàn bộ cho cô.

Thậm chí còn nguyện ý đưa ví tiền cho cô.

Không nhớ rõ tới cũng là khi nào thì, ở trên mạng từng nhìn qua có một người nói, một người đàn ông có bao nhiêu tiền không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là người đàn ông này có chịu đưa hết tiền bạc của mình cho bạn hay không.

Lúc ấy có rất nhiều người thấy câu nói đó chính là kinh điển, khi đó còn trẻ, không thể chân chính hiểu được hàm nghĩa của câu nói này, càng về sau khi trưởng thành, biết được tầm quan trọng của củi gạo dầu muối tương dấm chua trà ngọt, biết được bôn ba trong thành thị mệt mỏi cỡ não, biết cho dù là mình không thích tiền bạc nhưng tiền bạc vẫn không thể thiếu được, khi đó mới hiểu được, có rất nhiều lúc, tiền bạc không thể đại biểu cho yêu thương, nhưng lại có thể biểu đạt sự yêu thương.

Kiều An Hảo nắm lấy ví tiền của anh, ngửa đầu, bình tĩnh nhìn anh.

Chắc là mấy ngày rồi anh đều chưa được nghỉ ngơi tử tế, khuôn mặt xem ra vẫn anh tuấn như cũ, nhưng rõ ràng trên trán còn mang theo sự mệt mỏi, phía dưới vành mắt còn có quầng thâm.

Áo sơ mi bên trong, không biết cà vạt đã bị kéo ra khi nào, hai cúc áo trên cùng cũng bị cởi ra, Kiều An Hảo có thể nhìn thấy cổ áo của anh có chút nhăn nhúm, trên cổ áo trắng, có một vết bẩn rất nhỏ, có thể là anh đã mặc lâu rồi vẫn chưa thay.

Là vì ngày hôm qua anh vội vàng từ nước Mỹ trở về, đến nhà, cũng chưa kịp tắm, đã bỏ đến đây tìm cô sao?

Anh rõ ràng đã mệt chết rồi, còn gượng gạo chống đỡ, đi dạo phố cùng cô.

*****

Đúng là cô? Chẳng những không thông cảm cho anh, còn muốn vì những bình luận không liên quan trên mạng mà mắng anh, cho dù Lâm Thi Ý có được bạn trai ưu đãi thế nào thì cũng liên quan gì đến anh chứ.

Trong lòng Kiều An Hảo đột nhiên hiện lên sự áy náy không nói nên lời, cô cảm thấy được ví tiền của anh đặt trong lòng bàn tay của mình nặng trịch, khiến cô cảm giác mình đang bị anh làm hư.

Kiều An Hảo không nhịn được buông xuống mi mắt.

Dưới sự giúp đỡ của người bán hàng, trợ lý xách túi lớn túi nhỏ đi đến: 'Lục tổng, tất cả đã xong, không còn vấn đề gì nữa."

Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, vươn tay kéo cánh tay của Kiều An Hảo: "Đi thôi, không phải muốn đi xem quần áo sao?"

Trong lòng cô càng khó chịu, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lục Cẩn Niên nhíu mày, quay đầu nhìn cô, có chút khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Kiều An Hảo cắn môi dưới, không nói gì, ngược lại nhìn về phía Triệu Manh nói một câu: "Thực xin lỗi."

Trong mắt Lục Cẩn Niên thoáng qua sự khó hiểu.

Kiều An Hảo không dám nhìn Lục Cẩn Niên mà quay đầu nói với người bán hàng: "Những thứ này có thể trả lại toàn bộ được không?"

"A? Cô Kiều, cô không thích hả?" trợ lý là người đầu tiên lên tiếng.

Lục Cẩn Niên nhíu mày càng thêm lợi hại, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo không nói gì.

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn đống túi đã đóng gói, sau đó chỉ vào chiếc đầu tiên mình lựa chọn nói: "Trừ cái này, những cái khác đều trả lại, tôi không lấy nữa."

Dừng một lát, Kiều An Hảo lại nói: "Có thể trả lại không?"

Người bán hàng mỉm cười nói: "Có thể, cô gái, hiện tại tôi đi xử lý giúp cô."

"Chờ chút." Lục Cẩn Niên yên lặng một lúc lâu như vậy, đột nhiên lên tiếng ngăn cản, sau đó ý bảo Triệu Manh và trợ lý chờ ở đây một chút, rồi kéo tay Kiều An Hảo đi ra khỏi cửa hàng, sau đó đến một lối đi trong hành lang cách đó không xa, không có ai cả mới dừng lại, xoay người, nhìn không rời mắt khỏi cô, mở miệng nói: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Kiều An Hảo mấp máy môi, buông mí mắt xuống, né tránh ánh nhìn của anh, không nói gì.

Lục Cẩn Niên giam cô vào trong lồng ngực, vươn tay nâng cằm của cô lên, hơi cúi người, ánh mắt đen láy thâm thúy, nhìn chằm chằm cô: "Kiều Kiều, anh biết em có chuyện gì đó gạt anh."

Kiều An Hảo cũng biết, lúc mình mở miệng nói không cần những chiếc túi xách đó, khẳng định là anh đã cảm thấy có vấn đề rồi.

Cô cũng biết, những tin đồn náo nhiệt trên mạng đó, hôm nay anh mới về nước, đến bây giờ vẫn còn đi với cô, còn chưa chú ý đến chúng, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ biết.

Cô vốn định để sau khi anh nghỉ ngơi thật tốt, mới nổi giận với anh, nhưng là hiện tại bị Triệu Manh chi tiêu như thế, mình còn hùa theo, không có cách nào để cho sự tình lắng xuống, vì thế liền thành thật mở miệng nói: "Buổi sáng hôm nay em tỉnh dậy, chuyện náo loạn của em đã trở thành đề tài rồi."

Lục Cẩn Niên sửng sốt một phen, liền lấy điện thoại di động trong túi quần ra, vào Sina, vừa thấy được mấy chữ "Kiều An Hảo, ngôi sao ăn vạ".

Anh nhanh chóng nhấp vào xem nội dung, thấy bên trong đăng lên hai đoạn video, cùng với những bình luận bên dưới, lông mày liền gắt gao cau lại.

"Thật ra, phía trên cũng không có gì, diễn viên đều khó tránh khỏi gièm pha." Kiều An Hảo giữ cho giọng nói của mình có vẻ thoải mái.

*****

"Thật ra, phía trên cũng không có gì, diễn viên đều khó tránh khỏi gièm pha." Kiều An Hảo giữ cho giọng nói của mình có vẻ thoải mái.

Sau đó cũng đem những lời nói của Lâm Thi Ý thuật lại một lần cho anh nghe.

Theo miêu tả của cô, vốn dĩ Lục Cẩn Niên đang vô cùng khó chịu khi những bài báo đó, đến sau cùng, lại càng có thể dọa người.

Tuy Kiều An Hảo biết, Lục Cẩn Niên không phải là giận mình, nhưng vẫn không có can đảm nhìn thẳng vào anh, chỉ nhỏ giọng nói: 'Là Lâm Thi Ý nói những lời này hơi khó nghe... Cái gì không đáng giá tiền... sau đó còn bày ra mấy chuyện của bạn trai..."

Cứ việc Kiều An Hảo nói với Lục Cẩn Niên như vậy, tới cùng là phụ nữ, vẫn nói: "Nói tóm lại, là vì thế nên trong lòng em có chút không thoải mái."

"Lúc ăn cơm, Triệu Manh mới nói là có phóng viên đang chụp em, sau đó mới nghĩ ra là đi dạo phố, để bọn họ chụp được hình ảnh chúng ta đang mua sắm..."

Kiều An Hảo nói đến đây, nhưng về sau thì Lục Cẩn Niên đều đã hiểu.

Khó trách vừa rồi ở trong cửa hàng, lúc chọn túi, cô đều không nói gì, chỉ có Triệu Manh líu ríu đưa ra ý kiến, còn tưởng hai người đã thương lượng với nhau rồi?

Kiều An Hảo thao thao bất tuyệt nói nhiều như thế, cũng đã nói rõ ràng sự thật, lúc này mới ngẩng đầu, mở miệng nói xin lỗi: "Lục Cẩn Niên, thật xin lỗi, em không nên mang theo mục đích đó để bắt anh đi dạo phố cùng em."

"Còn có, trên mạng có mấy lời mắng chửi đó, qua vài ngày sẽ có người hiểu ra, cũng không có người nào chả có chuyện gì suốt ngày bàn tán mấy chuyện hư hỏng, đến như Lâm Thi Ý, theo cô ta, em cũng không muốn so đo quá nhiều, huống chi, mua nhiều túi xách như vậy về nhà cũng không dùng đến, có cái cũng không phải em rất thích, mà còn tốn tiền, chúng ta cũng không nên lãng phí như vậy."

"Anh từ Mỹ bay về, còn ra ngoài như vậy, cũng chưa được nghỉ ngơi, chắc chắn là rất mệt mỏi, chúng ta về nhà, được không?"

Kiều An Hảo nói đến đây, hơi nâng mí mắt lên, còn chưa nhìn được mặt anh, đột nhiên người đàn ông liền thấp đầu xuống, sau đó, cánh môi của anh trấn áp khuôn miệng của cô.

Đi lại lâu như vậy, đúng là mệt chết được, nhưng là giờ khắc này, nghe cô nói một lúc lâu như vậy, mệt mỏi đã tan thành mây khói, thậm chí còn cảm thấy mình mệt thêm bao nhiêu cũng được.

Trước khi về nước, trong đầu luôn nghĩ muốn hôn cô như thế này, sau khi về nước, lúc thấy cô, Triệu Manh và trợ lý lại đang ở đây, anh chỉ có thể nhịn.

Nhìn đến bây giờ, biết rõ là đang ở nơi công cộng, biết rõ là cô vừa nói có phóng viên chụp trộm, nhưng đều không sao hết... dù sao chuyện xấu cũng đã đăng lên, anh cũng không ngại làm to thêm một chút, huống chi... người phụ nữ anh yêu, người phụ nữ anh liều mạngcũng muốn được nâng niu che chở cô trong lòng bàn tay, đâu nào có thể cho phép những người khác tùy tiện nhục mạ, chỉ trích?

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên hôn đến mềm nhũn, cô nghĩ đến phóng viên vẫn còn ở đây, liền mở mắt ra, nhìn thấy thật sự ở nơi gần đó đang có người chụp ảnh, vì thế vội vàng né tránh môi của Lục Cẩn Niên, thở hổn hển nỏi: "Có người chụp ảnh kìa..."

Lời của cô còn chưa nói hết, bên tai liền vang lên âm thanh ái muội của cô: "Mặc kệ bọn họ, cứ chụp thoải mái."

*****

Bây giờ so với lúc nãy, hôn càng sâu hơn, nóng bỏng vô cùng.

Hô hấp của Kiều An Hảo cũng với răng môi lẫn trong đó, đều bị sự mát lạnh của Lục Cẩn Niên xâm chiếm hết.

Trong đầu của cô ong ong cộng hưởng, có một cảm giác kích thích không nói nên lời, đầu lưỡi nóng bỏng của anh cấp tốc càn phá trong miệng cô, như chạm vào tận nơi mềm mại nhất trong trái tim cô.

Hôn đến sau cùng, cả người Kiều An Hảo đều đã quên phóng viên đang đứng ở gần đó, chỉ đáp lại nụ hôn của anh theo bản năng.

Cô chủ động, như là kích thích đến anh, cả người anh đều dán vào thân thể của cô, giống như dùng hết toàn lực bao bọc lấy cô, khiến tất cả sức lực của cô như bị rút hết, khiến cô ngày càng trở nên hồ đồ.

Nụ hôn giằng co rất lâu, rất lâu...

Lúc Kiều An Hảo cho rằng chính mình sắp hít thở không thông, rốt cục môi của anh cũng chậm rãi rời đi, cô lại vẫn ngây ngốc như cũ nhắm mắt lại, trái tim đập vô cùng mạnh mẽ, ngay cả hô hấp cũng như dừng lại.

Lục Cẩn Niên cúi đầu xuống, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm cô, giống như một giây sau đều muốn nuốt sống cô vào bụng, hô hấp của anh cũng có chút bất ổn, chậm rãi vươn tay, sờ sờ mấy sợi tóc loạn lạc bởi vì hôn môi của cô, ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói: "Vốn dĩ vừa nhìn thấy em, đã muốn hôn em như thế rồi."

Thật là mờ ám rõ ràng, lại bị anh nói ra bằng giọng nói trong trẻo lạnh lùng như thế, mang theo sự mê hoặc khó cưỡng lại, lông mi của Kiều An Hảo run rẩy, sau đó mới ý thức được mình bị hôn đến có chút khó chịu, vội vàng hít sâu vào một hơi, mở to mắt, liền thấy ánh mắt thâm thuý của anh, theo bản năng lại né tránh, muốn nhìn anh mà cũng không dám nhìn.

Bởi vì thân thể hai người tiếp xúc quá chặt chẽ, Kiều An Hảo có thể rõ ràng cảm nhận được bên dưới người anh đang có biến hóa, khuôn mặt cô nóng bỏng đỏ bừng, sau khi hôn xong càng đỏ như có thể nhỏ ra máu, sau cùng liền chôn đầu vào trong lồng ngực của anh, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Đáng ghét a."

Một tiếng "a" sau cùng, chính cô cũng không chú ý mà kéo dài ra, cực kỳ giống như đang hờn dỗi, Lục Cẩn Niên nghe xong hừ một tiếng, cảm nhận được hai gò má nóng bỏng của cô, càng ôm chặt cô hơn nữa.

Qua một lúc thật lâu, Lục Cẩn Niên mới thở ra một hơi dài, lấy Kiều An Hảo ở trong lồng ngực ra, sau đó giơ tay lên, sửa soạn lại quần áo của cô cho chỉnh tề, mới lui về phía sau một bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều An Hảo đỏ bừng, lẽn lút nâng mí mắt liếc anh một cái, nhìn thấy anh đang tao nhã chỉnh lại quần áo, sau đó mở miệng nói: "Đi thôi."

Sau đó anh cầm tay cô, quay trở lại vào trong cửa hàng vừa mua túi.

Trợ lý và Triệu Manh ngồi trên ghế Sofa uống cà phê, người bán hàng vừa nãy còn đang nói cười đứng ở một bên, khuôn mặt vui vẻ không biết đang nói gì với bọn họ.

Trợ lý nhìn thấy Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đầu tiên, lập tức đứng lên, nói: "Lục tổng, những thứ này vẫn trả lại sao?"

Kiều An Hảo vừa định nói "trả lại", kết quả Lục Cẩn Niên lại nhanh hơn nói: "Không trả."

"Lục Cẩn Niên..."

Kiều An Hảo chỉ mở miệng kêu tên anh, anh lại giống như đã hiểu rõ cô muốn nói gì, giọng nói khoan thai ngắt lời cô: "Không phải muốn về nhà sớm sao? Trả lại sẽ phải đợi lâu lắm, cứ vậy đi."

Đã tặng cho cô Kiều rồi thì không muốn trả lại, còn tìm cái cớ nghe đường hoàng như vậy.

*****

Tặng cô Kiều rồi không muốn nhận lại, còn tìm cớ quang minh chính đại như vậy.

Nét mặt trợ lý cũng không thể hiện ra, vội vội vàng vàng xốc lên những túi xách kia, nhìn chằm chằm thân ảnh Lục Cẩn Niên đi phía trước, trong lòng âm thầm mắng.

-

Rõ ràng lúc trong cửa hàng mua túi, Lục Cẩn Niên nói muốn sớm về nhà, sau khi đi ra, chẳng những không đi đến bãi đậu xe, ngược lại rẽ vào cửa tiệm khác.

Kiều An Hảo dừng ở cửa, kéo tay của anh: "Lục Cẩn Niên, không phải anh nói muốn về nhà sao?"

Sắc mặt Lục Cẩn Niên lạnh nhạt gật đầu một cái, một bộ dạng thanh thản: "Đúng, chẳng qua buổi trưa ăn hơi no, tùy tiện đi dạo một vòng, tiêu thức ăn xong về nhà cũng không muộn."

-

Đợi đến lúc hiểu rõ, Kiều An Hảo mới biết, trong miệng Lục Cẩn Niên nói tùy tiện đi dạo một vòng, dường như muốn đi dạo tất cả cửa hàng trong acr.

Lúc ban đầu anh, còn có thể cầm đồ hỏi ý kiến của Kiều An Hảo, hỏi cô cảm giác như thế nào, có thích không, chỉ cần Kiều An Hảo chần chờ một giây không lắc đầu, anh sẽ không nói hai lời ra dấu tay với trợ lý cầm túi phía sau, ý bảo trợ lý đi mua, Kiều An Hảo cố gắng giải thích với Lục Cẩn Niên, cũng cố gắng đi ngăn cản trợ lý, nhưng chỉ tiếc, trợ lý chỉ nghe lời của Lục Cẩn Niên, đơn giản xem lời kháng nghị của cô trở thành gió thoảng bên tai.

Sau lại Kiều An Hảo dần hiểu ra điểm mấu chốt, mỗi khi Lục Cẩn Niên hỏi ý kiến của mình, sẽ nhanh chóng lắc đầu, lúc đầu Lục Cẩn Niên nghĩ cô không thích, quả nhiên buông tha không mua, nhưng mà cách này của Kiều An Hảo chỉ áp dụng được một lúc, Lục Cẩn Niên quan sát cử chỉ nhỏ nhất của cô, sau đó dứt khoát cuối cùng không hỏi thăm, thấy thuận mắt là mua mua mua, so với lúc Triệu Manh chọn mua những chiếc túi trong cửa hàng mà Kiều An Hảo thích, còn vô tư rộng rãi hơn nhiều.

Cho tới Triệu Manh là người nảy ra ý kiến, cũng nhìn ngây người, không nhịn được tiến tới bên tai Kiều An Hảo, thấp giọng nói: "Kiều Kiều, cậu nói gì với Lục ảnh đế đi, anh ấy muốn mua hết trong acr sao?"

Vừa vặn Triệu Manh nói những lời này với Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên chỉ một cái quần, hỏi Kiều An Hảo thích màu đó không, thấy cô không lên tiếng, trực tiếp để cho trợ lý dứt khoát mua các màu khác nhau.

Triệu Manh Thấy một màn như vậy, hoàn toàn rối loạn: "A a a a, Lục ảnh đế thật sự điên rồi!"

Nhưng mà điên vẫn đẹp trai, có sao đâu?

-

Tùy tiện đi dạo một vòng, hình tượng đi dạo cuối cùng, là đồ nhiều, đến mức không cầm được nữa, cuối cùng vẫn là một cửa hàng giúp một tay kêu an ninh trên lầu, đưa lên hai chiếc xe đẩy, mới miễn cường chở toàn bộ đồ đi.

Mặc dù cũng đã biến thành như vậy, Lục Cẩn Niên lại hoàn toàn không hề có ý từ bỏ, từ cửa hàng này ra ngoài, dắt Kiều An Hảo rẽ vào cửa hàng khác, Kiều An Hảo trực tiếp kéo tay Lục Cẩn Niên, đứng tại chỗ nhất quyết không đi, một bộ hoàn toàn như muốn khóc vì Lục Cẩn Niên điên cuồng mua, nhỏ giọng nói: "Lục Cẩn Niên, đừng mua..."

Lục Cẩn Niên nghe rõ Kiều An Hảo nói, quay đầu, nét mặt nhìn cô có mấy phần dịu dàng lo lắng, khó hiểu hỏi một câu: "Cái gì? Đi mệt? Đau chân?"

"Em nói không muốn mua nữa..."

Kiều An Hảo vừa mới nói mấy chữ, bất chợt cả người được Lục Cẩn Niên ôm ngang lên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)