Vay nóng Homecredit

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 072

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 072
Chuyện xấu
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Shopee


Editor: Xiu Xiu

Cái gì buổi chiều ba giờ có cuộc họp, không quan trọng, cái gì không quan trọng, hiện giờ, anh chỉ muốn về nước, lúc anh không có ở đó, cô vụng trộm làm nhiều chuyện vì anh như thế, tặng cho anh sự kinh ngạc lớn như vậy khi đến bên cô.

-

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên ngắt điện thoiaj hai lần liên tục, tâm tình thật sự buông bực, nhất là lần thứ hai, trong lòng cô cảm động, không khí lại vừa vặn đúng lúc, trong lòng cô tràn đầy mềm mại mang hết những tình cảm yêu thương say đắm trong lòng nói ra, kết quả, Lục Cẩn Niên lại không hiểu phong tình không do dự cúp điện thoại.

Sau đó câu nói kia liền kiềm nén ở trong cổ họng của cô, nửa với, nghĩ như thế nào cũng thấy thương tổn.

Nhất là khi Kiều An Hảo tưởng rằng Lục Cẩn Niên đã ý thức được sai lầm của mình, sẽ gọi lại cho cô, kết quả ai ngờ cô đợi từ 12 giờ rưỡi đêm đến ba giờ sáng, đừng nói điện thoại, một tin nhắn cũng không có.

Sau đó, buồn bực nhỏ nhặt trong lòng biến thành thương tổn, rầu rĩ không vui.

Kiều An Hảo rầu rĩ không vui, sau cùng không thể duy trì bình thản được nữa, gọi một cú điện thoại cho Lục Cẩn Niên, tắt máy?

Họp sao?

Kiều An Hảo ghé vào trên giường, trút giận chờ Lục Cẩn Niên họp xong thì gọi điện lại cho mình, kết quả chờ mãi, liền ngủ thiếp đi.

Bởi vì ngủ quá muộn, ngày hôm sau tỉnh lại không dễ dàng gì, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt, là xem điện thoại xem Lục Cẩn Niên có gọi cho mình hay không, phát hiện ngoài tin nhắn của 10086 gửi đến và mấy cái phần mềm ghi quảng cáo, thì không còn gì khác!

Kiều An Hảo tính toán một thời gian, Lục Cẩn Niên ở bên đó cũng đã là 10 giờ tối, vì thế liền gọi điện thoại qua, vẫn tắt máy.

Kiều An Hảo càng thêm bực bội, lúc đánh răng còn ngồi chồm hổm trên bồn cầu, than thở mấy lần.

Mới từ toilet đi ra, Kiều An Hảo thấy điện thoại vang lên hai tiếng, tuy vừa mới âm thầm thề nếu Lục Cẩn Niên có nhắn tin, cô cũng không thèm để ý, nhưng vẫn thần tốc chạy đến trước giường, cầm lấy điện thoại, kết quả lại là tin nhắn của Triệu Manh gửi đến.

Triệu Manh gửi tới là tin tức của Sina, Kiều An Hảo ấn vào, nhìn thấy chuyện xấu mình náo loạn ở sân bay được ghi lại, tiêu đề là: "Kiều An Hảo, ngôi sao ăn vạ"

Tiếp theo cái đề tài kia, có thể nhìn thấy chuyện xấu của cô được đưa tràn lan trên Sina.

Điều thứ nhất là: "Kiều An Hảo quấn quýt làm phiền Lục Ảnh đế, cầu được yêu thật sao, khóc rống ở sân bay, giống như người đàn bà chanh chua, chẳng còn hình tượng gì."

Mặt sau còn tặng thêm một video.

Kiều An Hảo nhìn video, thấy bên trong đùng là Lục Ảnh đế, người đang ôm Lục Ảnh đế khóc ròng chính là cô.

Theo đoạn video kia tung lên, Lục Ảnh đế cố gắng giúp cô không bị vào khuôn hình, nhưng cô lại vẫn mang dáng vẻ khóc đến hoa lê đẫm mưa, giống như vô cùng tội nghiệp đang cầu khẩn Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo đã từng được ca ngợi là con người đầy khí chất, nhưng là bây giờ, liên tục được nhận những vai quan trọng, vốn đã cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cộng thêm Khuynh Thành thời gian sau khi công chiếu, cô còn được ca ngợi vô cùng xuất sắc, còn được bình chọn cùng với Lục Cẩn Niên là cặp đôi đẹp nhất trên Internet, cho nên hiện nay, cô đã trở thành tiêu điểm.

Đoạn video này được đăng lên mạng lúc 5 giờ sáng, đến bây giờ mới qua năm tiếng, lượng view đã tăng lên hơn một vạn, bình luận cũng đã sáu trăm lượt.

Mặt khác, nội dung của Sina còn có đoạn: "Kiều An Hảo tự xưng là vợ của Lục Cẩn Niên."

*****

Mặt khác, nội dung của Sina còn có đoạn: "Kiều An Hảo tự xưng là vợ của Lục Cẩn Niên."

Này cũng là một đoạn video, Kiều An Hảo nhận ra được, là trong phòng hóa trang của Nhất kiến chung tình, không biết ai đó đã lén quay lại, lúc ấy có cô bé hỏi cô, Lục Ảnh đế thật sự là bạn trai của cô sao? Cô nói, không phải, Lục Ảnh đế là chồng cô.

Kiều An Hảo nhìn thoáng qua, những bình luận bên dưới, trên cơ bản đều không có ai đứng ra nói giúp cô.

Fan của Lục Cẩn Niên vốn rất nhiều, hiện tại cô ôm anh khóc như vậy, lại còn nói anh là chồng mình, khiến fan của anh điên cuồng mắng chửi. Đương nhiên, mỗi một nhân vật của công chúng, đều đã có một sự ảnh hưởng nhất định, tự nhiên không cần phải nói, mắng rất nặng lời.

Trừ lần đó ra, còn lại những bình luận khác, không phải nói cô không biết xấu hổ, thì cũng là dễ nghe hơn một chút, vì dụ như làm con gái không thể mất hết tôn nghiêm như vậy, đã bị người khác khinh thường còn cố sán vào, nhưng là xét đến cùng, những thứ này đều là đặt điều nói sau lưng, vẫn là ám chỉ cô quấn quýt làm phiền anh.

Kiều An Hảo đối với tựa đề này, không thể nói là không để ý, nhưng trong lòng cũng có điểm không thoải mái, dù sao bị nhiều người mắng như vậy, đổi lại là ai cũng không thể mang tâm tình tốt coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra được.

Vì tránh để bản thân một mình trong nhà lại chú ý đến mấy chuyện không có ý nghĩa này, Kiều An Hảo liền gọi điện hẹn Triệu Manh đi ăn cơm.

ACR là một thương hiệu của nhà hàng ăn nổi tiếng ở Bắc Kinh, để vào đây cũng phải tiêu tiền rất nhiều.

Nơi này bán ra mỗi một thứ nào đó, tiện nghi một kiểu nào đó, giá cả cũng đều bắt đầu từ năm chữ số.

Vốn dĩ Kiều An Hảo muốn cùng Triệu Manh ăn xong cơm trưa, sau đó đi dạo phố, kết quả Triệu Manh chọn món xong, đồ ăn còn chưa được bưng lên hết, cô liền bị Triệu Manh ở đối diên đưa cho xem mấy tấm ảnh chụp màn hình, rộn lòng không còn khẩu vị gì nữa.

Là tin nhắn của một ngôi sao nữa quan hệ thân thiết với Triệu Manh trong giới giải trí gửi đến.

Lại thêm vài người nữa, cũng không có nhiều người, đều là trong giới.

Lại có người trong đoàn nhắc đến vấn đề cô quấn quýt với Lục Cẩn Niên, hỏi cô và Lục Ảnh đế có phải thật sự đã kết hôn rồi không?

Kết quả, liền nhận được châm chọc và cười nhạo của Lâm Thi Ý: "Cô cảm thấy có thể sao? Nếu Lục Ảnh đế thật sự cưới cô ta, chẳng lẽ đến nhẫn cưới cũng không cho cô ta?"

"Lại nói, nếu một người đàn ông thật sự thích một người phụ nữ, sẽ bỏ cô ấy lại sân bay, trước mặt bao nhiêu người như vậy, tội nghiệp đến nỗi ôm lấy mình mà khóc sao?"

"Tôi cảm thấy được, Lục Ảnh đế chắc chắn là không có cách nào thoát khỏi cô ta, cho nên mới miễn cưỡng cùng với cô ta, quan trọng hơn là, nếu cô ta thật sự là vợ của Lục Ảnh đế, Lục Ảnh đế tham gia mấy bữa tiệc trong giới, vì sao chưa từng mang cô ta theo?"

Tuy tính cách của Lục Ảnh đế không tốt, nhưng lại anh tuấn nhiều tiền, thật sự có rất nhiều phụ nữ tha thiết muốn hoàn thành giấc mộng nam thần, Lâm Thi Ý nói như vậy, trái lại dẫn tới rất nhiều người phụ họa với cô ta.

Lâm Thi Ý qua một lúc lại nói một câu: "Người phụ nữ đưa đến cửa, thật sự cho rằng nơi nơi đều nói Lục Ảnh đế là chồng của cô ta, là thật sự cô ta có thể gả cho Lục Ảnh đế!"

*****

Tại sao kêu cô là người phụ nữ đưa đến cửa.

Kiều An Hảo chỉ cảm thấy được mình bị tức đến nghẹn một búng máu ở yết hầu, cả người không tốt chút nào.

Sau đó là những lời phụ họa theo của người khác: "Cô nói cô ta có phải xem nhiều phim thần tượng không, xem mình như công chúa trong truyện cổ tích rồi?", "Cái này gọi là hội chứng vọng tưởng, cần được uống thuốc chữa bệnh.", "Trong ngày thường thấy cô ta, một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, cư xử đều rụt rref, không nghĩ tới ở sau lưng lại thật khoa trương!", "Hiện tại tất cả đều đang mắng chửi cô ta, nói cô ta không biết xấu hổ, nói ngắn lại, tôi còn thấy xấu hổ thay cô ta!"

Sau đó Lâm Thi Ý lại phát biểu một câu: "Loại phụ nữ xuất thân nhà giàu thế này, nói là được dạy dỗ rất tốt, thật ra nội tâm lại đê tiện, một chút cũng không biết tự ái là gì!"

Lâm Thi Ý nói cô không biết tự ái? Vậy cô ta ngủ với người khác rồi nhận tiền thù lại, thì biết tự ái rồi à?

Kiều An Hảo nắm chặt di động, nhìn Triệu Manh, chỉ cảm thấy được sự tức giận trào dâng trong lòng, khiến cô không nói nên lời, ngón tay cũng trở nên run rẩy.

Nói lại, không biết xấu hổ, chứng vọng tưởng, đưa đến tận cửa, không biết tự ái...

Cô như thế suốt bảy tiếng đồng hồ, bị nhiều thứ áp bức đến không thể chịu nổi?

"Kiều Kiều, còn có cái này, rõ ràng là châm chọc cậu!" Triệu Manh dường như thấy Kiều An Hảo tức giận, liền đưa di động đến trước mặt cô: "Lâm Thi Ý cũng không biết xẩu hổ!"

Kiều An Hảo cúi đầu, nhìn thoáng qua blog Lâm Thi Ý, sau khi chuyện xấu của cô lộ ra, viết vài điều.

Điều thứ nhất là, một tác giả tình cảm nổi danh viết người phụ nữ phải hiểu được tự ái là gì, còn bình luận thêm một câu, nữ nhân không biết xấu hổ thì không đáng một xu.

Điều thứ hai là bày ra một tấm hình, trên đó có ảnh chụp người đàn ông đưa lưng về màn hình, quỳ gối trước mặt Lâm Thi Ý, đeo cho cô ta một chiếc nhẫn, mà Lâm Thi Ý cười sáng lóa, làm như toàn bộ sự hạnh phúc của cả thế giới đều vây quanh cô ta.

Điều thứ ba là bày ra bối cảnh ở ACR, trong tay cô ta xách rất nhiều túi mua đồ xa xỉ, bạn trai nói, yêu một người phụ nữ liền muốn đem hết tất cả những gì tốt nhất dành cho cô, ACR là nơi bán toàn những đồ cao cấp, quả nhiên.

Không cần Triệu Manh chỉ, Kiều An Hảo cũng biết Lâm Thi Ý viết mấy thứ này là để thể hiện hạnh phúc của mình, để cô thấy chật vật cỡ nào.

Triệu Manh còn đang tức giận nói: "Trên thế giới này, đa số mọi người đều không nhận ra được ai tốt, hiện giờ tốt, khiến cho toàn bộ con chó trên thế giới này cũng đã có thể tìm được tâm lý cân bằng rồi."

Lâm Thi Ý đăng trạng thái mới, có không ít người vào nịnh cô ta, Kiều An Hảo thấy bọn họ bình luận, nội dung đều là khen cô ta, hoặc là cực kỳ hâm mộ cô ta.

Hóa ra, thật sự là Triệu Manh nói đúng, hiện tại người trên thế giới này, đều đang cười nhạo cô...

Quan trọng nhất là, người đàn ông làm hại cô bị toàn thế giới cười nhạo, lại cúp điện thoại của cô những hai lần, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì cả, một tin nhắn cũng không thèm gửi cho cô.

*****

Editor: Xiu Xiu

Tuy Triệu Manh cũng cực kỳ tức giận, nhưng Kiều An Hảo là đương sự, đương nhiên là người khó khăn nhất, vì thế Triệu Manh liền đè xuống đáy lòng phẫn nộ khuyên can cô: "Kiều Kiều, mấy hôm trước ở trong đoàn làm phim của Nhất kiến chung tình, Lục Ảnh đế nói với Lâm Thi Ý như thế, khẳng định là cô ta rất bực tức, cậu nên cho cô ta an ủi mình một chút?"

Triệu Manh này nói chuyện đôi khi cực kỳ thích lạc đề, nửa đoạn trên rõ ràng nghe qua khiến người ta rất thư thái, thậm chí Kiều An Hảo còn muốn phối hợp gật đầu, cầm lấy chiếc đũa, chuẩn bị chiến đấu với một màn mỹ thực.

Kết quả vừa mới ăn hai miếng cá, lời kế tiếp của Triệu Manh, liền biến chất: "Kiều Kiều, cậu khoan hãy nói, Lâm Thi Ý có bạn trai rất nhiều tiền, còn cầu hôn với cô ta, là nhẫn kim cương to như trứng chim bồ câu..."

Kiều An Hảo không có nhẫn cưới, tâm tình hoàn toàn rơi xuống đáy vực.

Đừng nói nhẫn kim cương gì đó, ngay cả 100 đồng tiền bạc, cô cũng không có.

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn hai bàn tay nhẵn nhụi của mình, ủ rũ buông đũa xuống.

Triệu Manh lúc này mới ý thức được sự sai lầm của mình, vội vàng ngậm miệng lại, thật cẩn thận nhìn Kiều An Hảo vài lần, sau đó đang chuẩn bị mở miệng dò xét cô một lần nữa, kết quả đột nhiên di động của Kiều An Hảo lại kêu lên.

"Ai gọi tới?" Triệu Manh hỏi một câu, nhìn thấy Kiều An Hảo một chút phản ứng cũng không có, tò mò rướn người lên nhìn, thấy trên màn hình hiển thị ba chữ "Lục Cẩn Niên", vì thế liền vui vẻ nhắc nhở cô: "Lục Ảnh đế gọi đên rồi, không phải cậu đợi mãi sao?"

Kiều An Hảo chống hai tay lên má, không nhanh không chậm quay đầu, nhìn thoáng qua màn hình, sau đó chậm rãi vươn tay.

Triệu Manh vì muốn Kiều An Hảo chăm chú tiếp điện thoại, không nói chuyện nữa, cầm đôi đũ mang theo vài phần thèm muốn bắt đầu ăn cơm.

Nhưng Triệu Manh còn chưa nhét được con tôm vào miệng, lại thấy ngón tay của Kiều An Hảo nhẹ nhàng quẹt qua, không phải nghe điện thoại, mà là gác điện thoại.

Triệu Manh khẽ run rẩy, tôm cũng theo khe hở của đôi đũa mà rơi vào chán trà trước mặt, cô vừa hô người phục vụ đổi chén trà mới, vừa hỏi: "Kiều Kiều, sao cậu không nghe điện thoại?"

Lời cô vừa dứt, Lục Cẩn Niên lại gọi đến, sau đó chuông kêu được vài tiếng, lại bị Kiều An Hảo ngắt mất.

"Rõ ràng là đang chờ điện thoại của người ta, không dễ dàng gì mới gọi được, trong lòng rất muốn tiếp, lại còn gải bộ... Cái này gọi là gì nhỉ?"

Ngay lúc Triệu Manh nghĩ cô sắp nhận điện thoại của anh rồi, Kiều An Hảo lại tiếp tục ngắt điện thoại.

"Mình nhớ ra rồi, miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực..."

Theo lời của Triệu Manh nói, lần này điện thoại của anh vừa gọi đến, còn chưa có chuông, đã bị Kiều An Hảo hung tợn ngắt mất.

-

Dọc đường lên máy bay về nước, tâm tình của anh rất phấn khởi, thế cho nên dù lâu như vậy anh cũng không hề nghỉ ngơi, vậy mà trong suốt 5 tiếng bay, anh cũng không chợp mắt chút nào.

Đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, Lục Cẩn Niên lấy hành lý, lập tức đi đến bãi đỗ xe, lên xe của mình trở về Cẩm Tú viên.

Lúc này là 11 giờ rưỡi trưa, theo hiểu biết của anh về cô, tối hôm qua cô ngủ trễ, sợ là hiện tại vừa mới tỉnh dậy hoặc là còn chưa tỉnh.

*****

Lục Cẩn Niên ở trên máy bay, cũng đã tưởng tượng nhiều lần, chính mình về đến nhà, nếu Kiều An Hảo đã dậy, liền chạy đến sau lưng cô, cho cô một cái ôm, nếu cô chưa tỉnh, liền hôn đến khi cô tỉnh thì thôi, sau đó làm một chút... Ừhm... Ý nghĩ hơi xấu xa...

Lục Cẩn Niên lái xe quay về Cẩm Tú viên, còn cố ý ghé vào một cửa hàng bán hoa, mua một bó hao tươi, sau đó bảo bọn họ khoảng nửa giờ nữa đưa đến nhà.

Lục Cẩn Niên cảm thấy kế hoạch của mình rất tố, từ sân bay về Cẩm Tú viên mất khoảng một tiếng, anh mua hoa nữa, thế nhưng tất cả chỉ mất vỏn vẹn 40 phút.

Xe đang ở trong sân của Cẩm Tú viên, anh xuống xe, nhìn thoáng qua nhà cửa sáng chói ánh mặt trời, sau cùng tầm mắt liền rời đến phòng ngủ ở tầng hai, thấy diệp tử trồng ở ban công đã nở hoa, có một loại cảm giác thư thái không nói nên lời tràn ngập trong lòng, anh khẩn trương xách hành lý đi về cửa ra vào, ấn mật mã, vội vàng thay giày, trực tiếp ném hành lý tùy tiện ở đại sảnh, sau đó đi lên lầu.

Lúc đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ, Lục Cẩn Niên còn cố ý nhắm mắt, nghĩ rằng con heo nhỏ kia thật lười, quả nhiên còn đang ngủ, vì thế bước chân càng nhẹ nhàng hơn, lúc đi ngang qua phòng thay đồi, anh còn chăm chú nhìn, cả người suýt nữa bị dọa đến nhảy dựng lên.

Quần áo tây trang của anh, quần áo trong, cà vạt, còn có váy áo của cô, áo khoác, mũ, cùng với kính mắt, bị ném hết ra đất.

Trong đầu Lục Cẩn Niên còn chưa khôi phục lại, đã bị cảnh tượng trong phòng ngủ làm cho có chút không nói nên lời.

Anh giơ tay lên, lông mày cau lại, nghĩ muốn tìm người đến thu dọn lại, sau đó rón rén đi về phía giường, kết quả đi được hai bước, cả người liền dừng lại, trên giường không có ai, chăn rơi một nửa xuống đất, bên gối còn có một gói khoai tây chiên đã được mở ra?

Kiều An Hảo?

Lục Cẩn Niên theo bản năng đi ra khỏi phòng ngủ, tìm một vòng xung quanh nhà, lúc đi đến thư phòng, nhìn thấy loạn giống hệt như trong phòng ngủ, hệt như vừa bị cướp tràn đến, văn kiện bay lả tả trên đất, trong thùng rác đều là thuốc lá ưa thích của anh, còn có ngăn kéo bình thường anh vẫn khóa, máy ghi âm, điện thoại di động bị vứt lộn xộn ở bên trong.

Kiều An Hảo không ở nhà, trong nhà lại loạn lạc giống như vừa có thổ phỉ nhảy vào...

Trong lòng Lục Cẩn Niên vốn đang hồi hộp, sau đó phát hiện trong nhà không bị mất thứ gì, mới yên lòng.

Ai có thể nói cho anh biết, anh không ở nàh hai ngày hai đêm, Kiều An Hảo đã làm gì rồi? Tới cùng là trông coi nhà cửa như thế nào vậy?

Lục Cẩn Niên nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho cô.

Qua một lúc lâu, không có ai nghe, lông mày của anh hơi nhíu lại, sau đó điện thoại bị cúp.

Lông mày của anh càng nhăn lại lợi hại hơn, tiếp tục gọi, tiếp tục bị ngắt... đến sau cùng, vừa mới có được tín hiệu, anh còn chưa nghe được tiếng tút tút, liền truyền đến âm thanh cúp máy.

Người phụ nữ này, làm cái gì? Điện thoại cũng không thèm nghe?

Lục Cẩn Niên giơ tay lên kéo cà vạt, đá văn kiện sang một bên, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho trợ lý.

*****

Editor: Meitu

Lục Cẩn Niên giơ tay lên kéo kéo cà vạt, đưa chân đá văn kiện một bên, sau đó tìm lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý một cú điện thoại.

"Lục tổng?" Trong điện thoại truyền đến giọng trợ lý.

Lục Cẩn Niên nhanh chóng phản ứng, mở miệng hỏi: "Kiều Kiều ở đâu, cậu biết không?"

Hỏi ra vấn đề này xong, Lục Cẩn Niên mới kịp nhận ra, mình tìm Kiều An Hảo, hỏi trợ lý anh ấy sẽ biết sao?

Đúng lúc Lục Cẩn Niên chuẩn bị cúp điện thoại, đổi thành gọi cho Triệu Manh, trợ lý nói trong điện thoại: "Cô Kiều sao? Cô ấy và Triệu Manh đang ăn sushi ở acr."

Lục Cẩn Niên vừa rồi còn nghĩ trợ lý không biết động tĩnh của Kiều An Hảo, trong nháy mắt trở nên có chút bất bình, sắc mặt lập tức u ám: "Sao cậu biết hành tung của Kiều Kiều?"

Trợ lý cảm thấy Lục Cẩn Niên ghen tức qua điện thoại muốn bổ nhào tới, vội vàng thay mình giải thích: "Lục tổng, lúc nãy, thấy Triệu Manh gửi tin nhắn trong nhóm, tôi mới biết."

Lục Cẩn Niên dùng lỗ mũi hừ một tiếng, một bộ dạng muốn cúp điện thoại.

Trợ lý nghĩ đến bây giờ Kiều An Hảo đang bị trên mạng mắng um sùm, mở miệng: "Lục tổng..."

Nhưng mà tại sao anh cũng trong nhóm bạn bè của họ mà không nhận được? Lúc này Lục Cẩn Niên mới nhớ ra, từ đêm thất tịch tình nhân năm ngoái cùng Kiều An Hảo, mỗi người đi mỗi ngả, không sử dụng số điện thoại kia nữa, vì vậy tầm mắt rơi xuống điện thoại trong ngăn kéo.

Sau đó, ngón tay Lục Cẩn Niên đè lên điện thoại, cắt đứt trợ lý lời của: "À, đúng rồi, cậu cầm di động trước kia của tôi đi mở số lại, sau đó đưa đến nhà hàng acr."

"Vâng, Lục tổng." Trợ lý trả lời, tiếp tục lời mình nói vừa rồi: "Lục tổng, cô Kiều bị..."

"Bíp bíp bíp..." Điện thoại rất dứt khoát bị Lục Cẩn Niên cúp.

-

Ngay cả quần áo Lục Cẩn Niên cũng không đổi, cứ như vậy phong trần mệt mỏi lần nữa trở lại trên xe, anh chuẩn bị khởi động xe, đúng lúc hoa mình đặt đưa đến.

Lục Cẩn Niên mở cửa sổ xe, người tặng hoa đi đến đưa thẻ: "Tiên sinh, phiền ngài ký nhận."

Ký nhận cái đầu cậu đó, người nên ký nhận bây giờ không có ở nhà... Còn mất cả chì lẫn chài...

Đáy lòng Lục Cẩn Niên lặng lẽ phun một câu, nhưng vẫn cầm bút ký tên, sau đó nhận hoa, thuận tay ném vào chỗ ngồi trên xe.

-

Lúc Lục Cẩn Niên đi ô-tô chạy tới acr, trợ lý đã chờ ở cửa trung tâm thương mại, nhìn thấy anh, lập tức đưa điện thoại đi lên.

Lục Cẩn Niên nhét sim vào trong điện thoại, vừa lái xe, vừa đi vào trong acr.

Anh đứng ở trước bảng hướng dẫn ở đại sảnh lầu một, tìm xem nhà hàng Nhật Bản cụ thể ở chỗ nào, rồi đi tới thang máy.

Trợ lý theo sát phía sau: "Lục tổng, tôi có việc muốn báo, là về..."

"Có chuyện gì, đợi lát nữa hãy nói." Lục Cẩn Niên hoàn toàn không có tâm tư lo chuyện công việc lúc này, bây giờ trong lòng anh là cô gái kia, tại sao lại cúp điện thoại của anh?

"Lục tổng, tôi muốn nói về..." Trợ lý bắt đầu muốn khóc trong lòng, có thể nghe anh ta nói hết không, anh ta muốn nói chuyện của cô Kiều.

"Muốn tôi lặp lại lời vừa rồi sao?" Lục Cẩn Niên nhập mật khẩu, cũng không liếc mắt nhìn trợ lý, nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

*****

Trợ lý ngậm miệng lại thật chặt.

Anh có ý tốt, Lục tổng, anh không muốn nghe, còn nói tôi không được! Dù sao cuối cùng người chịu khổ là anh, không phải là tôi.

Nhưng dù trợ lý nghĩ như vậy, vẻ mặt vẫn có chút ngượng ngùng.

Rõ ràng là ý tốt, lại không cảm kích!

Nhưng Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh trợ lý, lại mở ra nhóm bạn bè, tìm tin nhắn Triệu Manh gửi, tiếp theo là lời mọi người tán thưởng!

Ừ... Trong lòng rốt cuộc cũng yên bình.

-

Con gái, ít nhiều gì đối mặt người mình thích người thích mình, sẽ có một chút xíu tùy hứng.

Theo lời của Triệu Manh mà nói, chính là con gái lệ thuộc vào người đó, cũng như người đó dung túng cho người con gái họ yêu.

Kiều An Hảo liên tục cúp bảy tám cuộc điện thoại của Lục Cẩn Niên, trong lòng vì những chuyện kia tích cóp từng chút từng chút một đã biến mất, cô vốn muốn Lục Cẩn Niên gọi điện thoại, cô liền nhận nghe.

Kết quả ai ngờ, điện thoại di động lại yên lặng, Lục Cẩn Niên không hề gọi nữa.

Kiều An Hảo lại bắt đầu có bất an, mặc dù cô cảm giác mình cúp điện thoại của Lục Cẩn Niên là có lý, nhưng bây giờ không nhịn được mà suy nghĩ, có phải mình hơi quá đáng, cúp quá nhiều lần?

Triệu Manh từ lúc học chung cao trung với cô ở cùng 1 chỗ, hết sức hiểu rõ nhất cử nhất động của cô, trong miệng nhai một con ốc, nhìn Kiều

An Hảo, dùng một loại vẻ mặt đáng đời nói: "Đáng đời, để cho anh ta không nghe điện thoại, để cho cậu chịu, lần này coi như tìm đường chết..."

Triệu Manh nói tới chỗ này, tầm mắt chợt liền nhắm ngay một chỗ, ngây ngẩn cả người.

Kiều An Hảo cau mày, "Sao vậy?"

Kiều An Hảo thấy Triệu Manh vẫn không có phản ứng, còn đang nhìn chằm chằm chỗ kia, vì vậy liền theo tầm mắt của cô xoay đầu.

Triệu Manh nhìn cửa, không có gì khác thường...

Kiều An Hảo vừa định quay đầu nói một câu Triệu Manh sao vậy? Kết quả là thấy Lục Cẩn Niên một thân âu phục màu xanh, phong trần mệt mỏi bước vào nhà hàng sushi Nhật.

Lần này Kiều An Hảo muốn mắng Triệu Manh ngốc thì ngược lại cô hoàn toàn ngẩn người..

Lục Cẩn Niên không phải là ở Mĩ sao? Anh nói ba giờ chiều có một hội nghị quan trọng, còn bảo hôm nay phải ký hợp đồng linh tinh gì... Sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô?

Kiều An Hảo mở to hai mắt, lại mở trừng hai mắt.

Cô nhìn thấy Lục Cẩn Niên và phục vụ giống như lễ phép hỏi thăm cái gì, sau đó, cùng trợ lý sau lưng phát hiện ra cô và Triệu Manh, nhìn Lục Cẩn Niên nhắc nhở một tiếng, khiến Lục Cẩn Niên không nhìn thấy cô trước hung hăng nhìn chằm chằm, dọa cho trợ lý sợ lui về sau một bước.

Kiều An Hảo giơ tay lên, dụi dụi con mắt, thật sự là Lục Cẩn Niên... Anh đã trở về từ Mỹ?

Nói cách khác, ngày hôm qua anh cúp điện thoại, rồi không ngừng trở về?

Một loại cảm xúc khó nói hết, cứ như vậy chạm vào nội tâm mềm mại của Kiều An Hảo, trong nháy mắt, cảm thấy trong thời gian này, bởi vì anh cúp điện thoại, bởi vì anh không liên lạc, bởi vì trên web mắng, bởi vì Lâm Thi Ý giễu cợt... Mà bao nhiêu buồn bực kia, toàn bộ cũng tan thành mây khói, thay vào đó là một loại thỏa mãn và hạnh phúc không ngôn ngữ nào có thể hình dung.

Thật ra thì Triệu Manh hoàn toàn nhìn thấy không phải là Lục Cẩn Niên, mà là một người đội mũ lưỡi trai, không ngừng chụp ảnh cô và người đàn ông của Kiều An Hảo.

Lúc ban đầu cô cho là mình nhìn hoa mắt.

*****

Cho nên cố ý nhìn, kết quả người kia rất nhanh liền trốn đi, vì vậy tầm mắt cô nhìn cửa, giả bộ ngẩn người, ngược lại khóe mắt sáng lên vẫn chú ý người chụp ảnh đó, qua tầm 5 phút, rốt cuộc bị cô bắt được!

Kiều An Hảo sáng nay bị scandal bùng nổ, hiện tại đã có người chụp, nếu lại bị người ta chụp tiếp hình ảnh bất lợi, sợ sẽ có liên tiếp những ảnh hưởng xấu.

Triệu Manh nhất thời thu tầm mắt, đang chuẩn bị nhắc nhở Kiều An Hảo một câu, kết quả ai ngờ Kiều An Hảo ngồi ở trước mặt mình, bất chợt cọ đứng lên, xoay người, nhìn phía trước, vẻ mặt cùng ánh mắt, thoạt nhìn có chút kinh ngạc lại có chút thẹn thùng.

"Kiều An Hảo, anh nổi điên làm gì..." Triệu Manh nói mới vừa nói phân nửa, Lục Cẩn Niên liền nhảy vào tầm mắt cô, đứng ở trước mặt Kiều An Hảo, không để ý chung quanh nhiều người đang cầm điện thoại di động chụp hình, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng mà lại trong trẻo lạnh lùng kêu một câu: "Kiều Kiều."

Tầm mắt Lục Cẩn Niên nhìn cô, có chút nóng bỏng, làm cho người ta có cảm giác nếu xung quanh không có nhiều người như thế, thật sự anh rất muốn kéo cô vào trong ngực, ôm chặt.

"Lục ảnh đế?" Triệu Manh không nhịn được bật thốt lên, sau đó ý thức được chung quanh nhiều người nhìn như vậy, vì vậy vội vàng ngậm miệng, nhìn về trợ lý sát sau lưng Lục Cẩn Niên, dùng ánh mắt hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Trợ lý hiểu ý của Triệu Manh, nhún vai một cái, bày tỏ không biết.

Thời gian tầm một phút, Triệu Manh vội vàng chỉ một chỗ ngồi, ý bảo trợ lý ngồi, sau đó nói với Kiều An Hảo đang nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, lên tiếng nhắc nhở: "Kiều Kiều, Lục tổng ngàn dặm xa xôi từ Mĩ chạy về, chắc chắn còn chưa có ăn cơm."

Lúc này Kiều An Hảo mới tỉnh táo, ý thức được mình nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên ngây người lâu như vậy, sắc mặt ửng đỏ hướng về 1 chỗ ngồi, nhường cho Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo và Triệu Manh gọi một bàn ăn, cũng chưa động, nhưng mà Triệu Manh vẫn gọi phục vụ cầm thực đơn, đưa cho Lục Cẩn Niên và trợ lý, nhân tiện cũng cho phục vụ đem thêm hai phần chén đũa.

Trợ lý đã đã ăn cơm trưa, chẳng qua là gọi một chai rượu, Lục Cẩn Niên đơn giản lật thực đơn, cũng gọi 1 phần sushi.

Phục vụ cầm thực đơn vừa rời đi, Triệu Manh liền mở miệng nói một câu: "Lục ảnh đế, lúc nãy Kiều Kiều rất không vui..."

Kiều An Hảo biết Triệu Manh tiếp theo muốn nói Lâm Thi Ý châm chọc chuyện chuyện này, nhất thời nhanh chóng giơ chân lên, phía dưới bàn đá Triệu Manh một cái, âm thầm trợn mắt nhìn cô.

Triệu Manh lập tức nuốt lời còn lại trở lại trong bụng.

Nhưng mà Lục Cẩn Niên vẫn bắt được ý chính, không vui?

Anh nhíu mày, quay đầu nhìn về Kiều An Hảo: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Dù đáy lòng có ủy khuất lớn thế nào, cũng bởi vì anh vứt bỏ công việc, không ngừng về nước tìm cô mà biến mất.

Trong 4 giờ ngắn ngủi, bôn ba như vậy, dường như cũng không có thời gian nghỉ ngơi, nhất định rất mệt mỏi, Kiều An Hảo thật sự không muốn anh trở về, liền lập tức biết những thứ trên mạng, và sự chế nhạo của Lâm Thi Ý, khiến Lục Cẩn Niên thêm phiền não.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-100)