Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 068

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 068
Tin nhắn trong điện thoại di động (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Kiều An Hảo sợ Lục Cẩn Niên chờ mình nên có chút vội vàng, nói tạm biệt với cô gái, rồi đi tới phía cửa, chẳng qua là mới vừa đi mấy bước, bất chợt nghe tiếng gọi sau lưng truyền đến: "Kiều An Hảo."

Kiều An Hảo ngừng chân, Lâm Thi Ý gọi cô làm gì?

Cô nghĩ Lục Cẩn Niên còn đang chờ mình bên ngoài, nhất thời có chút lười phải dây dưa với Lâm Thi Ý, vì vậy dứt khoát mặc kệ, tiếp tục cất bước, rời đi.

"Kiều An Hảo!" Lâm Thi Ý lại gia tăng âm lượng, gọi một câu, sau đó Kiều An Hảo nghe tiếng giày cao gót liên tục vang lên phía sau, lúc tay cô còn chưa kịp mở cửa, Lâm Thi Ý giành trước một bước ngăn trước mặt cô.

Sắc mặt của cô ta thoạt nhìn cũng không tốt, bởi vì đã khóc, hốc mắt còn đỏ hoe.

Kiều An Hảo bị Lâm Thi Ý quấn lấy cảm thấy phiền toái, giọng nói cũng không thiện cảm: "Lâm Thi Ý, rốt cuộc cô muốn như thế nào? Hay là cô thấy vừa rồi còn chưa đủ khó chịu.."

"Kiều An Hảo, cô đừng dùng loại thái độ cao hơn người một bậc nói chuyện với tôi!" Lâm Thi Ý lạnh lùng cắt đứt lời của Kiều An Hảo, sau đó liền mang theo vài phần chế giễu, cong môi tiến tới bên tai Kiều An Hảo dùng giọng nhỏ chỉ hai người nói rõ từng câu từng chữ như mục đích của mình ra: "Cô yên tâm, tôi gọi cô không phải muốn tranh cãi với cô, tôi gọi cô vì muốn nói cho cô biết, người đàn ông vừa giúp cô hả giận, nếu tôi nói người đàn ông của cô, Lục Cẩn Niên, cô thật sự cho là anh ta toàn tâm toàn ý thủy chung với cô sao?"

Sắc mặt Kiều An Hảo lạnh đi, cánh môi giật giật, muốn đánh lại Lâm Thi Ý mấy câu, nhưng cô ta không cho cô có bất kỳ cơ hội mở miệng nói chuyện, tiếp tục nói nhỏ bên tai cô: "Nói thật cho cô biết, tối hôm qua mười hai giờ tôi đến khách sạn Bốn mùa, thấy Lục Cẩn Niên lái xe chở một người phụ nữ ngoại quốc, hơn nữa anh ta còn cùng người phụ nữ kia vào cùng 1 phòng, rất lâu cũng chưa ra ngoài... Kiều An Hảo, cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắc, ở chung một phòng, cô cảm thấy bọn họ ở trong phòng, sẽ không phát sinh chuyện gì chứ? Quan trọng hơn là, người đàn ông của cô, buổi tối không ở cùng cô lại gặp người phụ nữ khác?"

Lâm Thi Ý cười khẽ một tiếng: "Kiều An Hảo, không phải cô ỷ vào Lục Cẩn Niên, mới phách lối như vậy sao? Nếu như không có anh ta, cô cảm thấy cô là ai? Chẳng qua, theo tôi thấy, cô cũng không nắm giữ được người đàn ông này!"

Lâm Thi Ý vừa nói, liền nhìn lướt qua Kiều An Hảo hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, còn nói: "Vừa rồi cô nói với người khác, Lục Cẩn Niên là chồng cô? Hai người kết hôn? Kết hôn, ngay cả nhẫn kết hôn anh ta còn không mua cho cô?"

Kiều An Hảo bị Lâm Thi Ý nói theo bản năng đưa tay, giấu sau túi, cố gắng duy trì trên mặt bình tĩnh: "Nói xong chưa? Nếu như nói xong rồi, mời tránh ra."

Lâm Thi Ý không nghĩ tới Kiều An Hảo sẽ phản ứng như vậy, đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó mới hỏi: "Cô không tin lời của tôi nói?"

"Lâm Thi Ý, cô không cảm thấy lời này rất buồn cười sao?" Kiều An Hảo giống như nghe thấy chuyện cười, bất chợt bật cười, sau đó quay đầu, từ trên xuống dưới quét Lâm Thi Ý: "Toàn thân cô, có nơi nào đáng giá để tôi tin?"

*****

Nói xong, Kiều An Hảo liền trực tiếp vòng qua Lâm Thi Ý, vươn tay, kéo ra cửa phòng hóa trang.

Lâm Thi Ý bị câu nói kia của Kiều An Hảo mà sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ta ngẩng đầu, xoay người, nhìn Kiều An Hảo muốn rời đi, cố ý nhấn mạnh, lại mở miệng nói: "À, đúng rồi, Kiều An Hảo, tôi mới vừa nhớ ra, bọn họ ở phòng 1002, phòng Tổng Thống của khách sạn Bốn Mùa."

Tay Kiều An Hảo nắm cửa hơi run lên, bóng lưng lại thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như lời nói của cô ta không ảnh hưởng gì đến cô, chầm chậm rời đi, để lại tiếng giày cao gót vang lên.

-

Từ phim trường ra ngoài, đã là giờ cơm tối, trở về Cẩm Tú viên trên đường vừa vặn đi qua một nhà hàng Quảng Đông, Lục Cẩn Niên trực tiếp lái xe quẹo đi vào.

Món ăn là Lục Cẩn Niên gọi, ăn cũng rất ngon.

Tốc độ nhà bếp mang lên thức ăn rất nhanh, trước khi ăn cơm, Lục Cẩn Niên còn tự mình đưa khăn giấy cho Kiều An Hảo, trong lúc ăn cơm, lúc ban đầu Lục Cẩn Niên thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Kiều An Hảo, đến sau lại, Lục Cẩn Niên dường như không ăn cơm, suốt buổi vây quanh Kiều An Hảo, Kiều An Hảo đặt đũa xuống, anh liền lập tức đưa khăn giấy, ly nước trà của Kiều An Hảo sắp hết, anh lập tức rót đầy, ánh mắt cô dừng ở món nào, anh lập tức sẽ gắp món ăn đó, nếu là món có cá tôm, anh còn lột vỏ, lấy xương ra hết, chỉ chừa thịt rồi gắp tới.

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên kết hôn đến nay, trong nhiều ngày như vậy, một ngày ba bữa đều ở chung một chỗ ăn cơm với nhau, Lục Cẩn Niên không phải chưa từng kéo ghế cho cô ngồi, đưa khăn giấy, cũng rót nước trà, nhưng cũng không ân cần nhiệt tình như tối nay.

Lúc Kiều An Hảo đang ăn tôm mà Lục Cẩn Niên mới vừa bóc vỏ cho mình, không nhịn được nâng lên mí mắt, quan sát Lục Cẩn Niên đang châm trà, anh vẫn là dáng vẻ lạnh như băng, nhưng gương mặt mềm mỏng, ý nói cho Kiều An Hảo, tối nay từ sau khi rời phim trường đi ra thì tâm trạng Lục Cẩn Niên cực kỳ tốt.

Nhưng mà rõ ràng trong phim trường, rõ ràng cô đã nói hết...

Nghĩ đến đây, Kiều An Hảo liền nghĩ đến Triệu Manh khoác lác những lời đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên nóng.

Triệu Manh không suy nghĩ nói lung tung thì thôi, cô thuật lại cho anh, anh để ý những lời đó.

Nhất là 《 vừa thấy đã yêu 》 phải ngừng quay tám tháng, còn có bạn trai Lâm Thi Ý có nhiều tiền đầu tư, nói vậy lai lịch cũng không nhỏ, Lục Cẩn Niên ngay cả hỏi cũng không hỏi người kia là ai, chỉ bằng một câu nói, nói ngừng quay thì ngừng quay... Cô nhất thời xúc động và lo lắng, Lục Cẩn Niên có thể rước lấy phiền toái không?

Đáy lòng Kiều An Hảo nhất thời trở nên có chút chột dạ, không nhịn được liền cúi đầu, kết quả thấy trong chén mình có hai con tôm đã bóc bỏ và 1 miếng thịt cá.

Đáy lòng Kiều An Hảo càng thêm bất an và tội lỗi, cô bĩu môi, gắp một con tôm đặt ở trong miệng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, cẩn thận hỏi: "Chuyện chiều hôm nay ở phim trường có khiến anh bị rắc rối gì không?"

So với Kiều An Hảo đang bất an, Lục Cẩn Niên có vẻ bình tĩnh thong dong, thậm chí còn mang theo tia bất mãn: "Có thể gặp chuyện gì chứ?"

Tiếp theo Lục Cẩn Niên không hỏi ngược lại, lại bóc vỏ một con tôm bỏ vào trong chén Kiều An Hảo.

*****

"Dù sao bạn trai của Lâm Thi Ý có thể dùng nhiều tiền như vậy, xem ra vẫn còn có chút khả năng..."

"Bạn trai cô ta có khả năng, em cũng quan tâm sao?" Lục Cẩn Niên gắp một khối thịt cá, vừa nhặt xương, vừa nhẹ nhàng mở miệng, cắt đứt lời của Kiều An Hảo khiến nửa câu còn lại của cô "Lỡ gây thù hằn trên thương trường cho anh" cứng rắn nghẹn trong cổ họng.

Kiều An Hảo nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên ước chừng năm giây, mới phản ứng được ý nghĩa lời nói của anh, bất chợt ánh mắt trở nên sáng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần: "Lục Cẩn Niên, anh đang ghen hả?"

Nháy mắt Lục Cẩn Niên chuyển tầm mắt từ thịt cá đến trên mặt Kiều An Hảo, trợn mắt nhìn cô: "Em cảm thấy, loại đàn ông mà cô Lâm coi trọng xứng đáng để anh ghen sao?"

Ai da... Rõ ràng ai trợn mắt nhìn, nhưng thế nào lại cảm thấy vui trong lòng vậy chứ?

Kiều An Hảo cong môi, bởi vì ăn hột tiêu, bờ môi cực kỳ đỏ hồng: "Rõ ràng anh đang ghen, bởi vì em nhắc đến bạn trai cô ta anh mới ăn..."

Kiều An Hảo định nói chữ "Dấm" còn chưa nói hết, bất chợt, Lục Cẩn Niên gắp miếng thịt cá đã gỡ xương, trực tiếp nhét vào trong miệng của cô, lại một lần nữa chặn lời của cô lại.

Lúc Kiều An Hảo nuốt thịt cá, rõ ràng thấy trên mặt Lục Cẩn Niên trắng nõn trở nên u ám, cô không nhịn được nở nụ cười, kết quả lại rước lấy cái nhìn chằm chằm áp bức, cô vội vàng cắn môi, ngưng cười, nhưng mà ánh mắt lại híp lại thành hình lưỡi liềm, thoạt nhìn cô xinh đẹp mê người, khiến Lục Cẩn Niên không nhịn được xoay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên mặt một màn đỏ ửng, trở nên rõ ràng hơn một chút.

Chẳng qua, mặc dù Lục Cẩn Niên dửng dưng nói những lời đảm bảo kia, Kiều An Hảo vẫn như cũ còn có chút không xác định, sợ Lục Cẩn Niên vì mình nói những lời đó mà giận, cho nên lúc ăn xong con tôm cuối cùng trong chén, còn khéo léo mở miệng, hỏi một câu: "Lục Cẩn Niên, có phải buổi chiều em quá đáng không?"

Lục Cẩn Niên bóc xong vỏ con tôm cuối cùng, nhét vào trong miệng Kiều An Hảo, rút khăn giấy, chậm rãi lau tay của mình, giọng nói thong thả rồi lại xen lẫn sự dung túng và cưng chiều vô hạn: "Anh không ngại em quá đáng."

Anh thật sự không ngại em quá đáng.

Ngược lại, anh rất thích em quá đáng như vậy.

Khiến anh có cảm giác, anh không thể thiếu vắng trong thế giới của em.

Anh yêu em, anh thích em, anh muốn bên cạnh em cả đời... Đây đều là những câu nói lãng mạng tình cảm, tùy tiện có thể nói ra, cũng có thể khiến cho lòng người cảm động.

Nhưng mà, Lục Cẩn Niên lại nói: Anh không ngại em quá đáng.

Kiều An Hảo nghĩ, đây rốt cuộc là câu nói cô cảm thấy là lời lẽ đẹp đẽ nhất, ấm áp nhất trên thế gian này.

Mặc dù cô không tin Lâm Thi Ý nói những lời đó, nhưng vẫn bị câu nói kia của Lâm Thi Ý ảnh hưởng, "Kết hôn sao, ngay cả nhẫn kết hôn cũng không mua cho cô?" Chạm đến chỗ tổn thương nhất của cô.

Rời đi phim trường dọc theo đường đi, cô vẫn lặp đi lặp lại với mình, Lâm Thi Ý muốn thấy cô khổ sở, cô không thể khổ sở, bằng không sẽ trúng kế cô ta.

Hơn nữa, không phải chỉ là nhẫn kết hôn sao?

*****

Hơn nữa, không phải chỉ là nhẫn kết hôn sao?

Cùng lắm thì, là ai quy định kết hôn phải có nhẫn!

Cô và Lục Cẩn Niên là trường hợp đặc biệt!

Vậy mà, dù cô đã suy nghĩ nhiều cách tự an ủi, trong lòng cô rõ ràng, cô vẫn cảm thấy đau khổ.

Nhưng mà, lúc này cô lại bị một câu nói của anh, khiến tâm tình trở nên ấm áp.

- Lục Cẩn Niên, có phải buổi chiều em hơi quá đáng không?

- Anh không ngại em quá đáng.

Câu nói chứa đựng ý tứ đẹp đẽ.

-

Ăn xong cơm tối, lúc Lục Cẩn Niên kêu phục vụ tính tiền, bất chợt giống như nhớ ra điều gì, nhìn Kiều An Hảo vươn tay: "Điện thoại di động."

Đầu tiên Kiều An Hảo không hiểu nhìn anh chớp mắt, sau đó mới chậm chạp nhận ra, vội vội vàng vàng lấy điện thoại trong túi xách, đưa cho Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên nhận lấy, ngón tay lướt phía trên màn hình mấy cái, sau đó liền đưa điện thoại di động trả lại cho Kiều An Hảo: "Sau này có chuyện, gọi số điện thoại này."

Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, nhận lấy điện thoại di động, thấy là đầu số bên Mỹ, khẽ nhăn trán, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh về nước còn không đổi đầu số sao?"

Lục Cẩn Niên nhận lấy một hóa đơn tính tiền phục vụ đưa, cầm bút, vừa ký tên, vừa trả lời: "Lần sau anh đi làm số khác đến lúc đó sẽ nói em biết."

"Tại sao muốn làm số khác?" Kiều An Hảo nghi ngờ hỏi ngược một câu: "Số điện thoại trước đây dùng không được sao? Đi mở sim là được mà?"

Số điện thoại trước kia... Lục Cẩn Niên nghe mấy chữ này, rõ ràng động tác ký tên dừng lại một chút, vẻ mặt của anh trở nên có chút lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt, liền lấy lại tinh thần, tiếp tục ký tên, chẳng qua là bút tích không còn lưu loát như lúc nãy.

Ký tên xong, anh trả bút lại cho người phụ vụ, sau đó cầm áo khoác treo bên cạnh, giọng nói rất nhạt nói một câu: "Đi thôi." Liền dẫn đầu xoay người, đi ra khỏi bao sương.

Sao Lục Cẩn Niên bỗng nhiên mất hứng vậy? Cô cũng không nói gì sai mà...

Kiều An Hảo ngồi một mình ở chỗ ngồi, qua hồi lâu ngẩn người mới cầm túi đi ra khỏi bao sương.

Đi ra phòng ăn, Lục Cẩn Niên đã lái xe ở cửa chờ, trên mặt anh thoạt nhìn rất bình thường, giống như lúc ăn cơm, thậm chí lúc cô lên xe, tự thắt dây an toàn cho cô, giống như chuyện không vui trong bao sương kia chớp mắt đã biến mất.

Trở lại Cẩm Tú viên, thời gian đã không còn sớm, Kiều An Hảo trước tắm tắm, sau đó mở nước tắm, ra ngoài gọi Lục Cẩn Niên.

Nằm ở trên giường, Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo, cũng không có hành động gì.

Kiều An Hảo cố ý ở trong ngực anh cọ tới cọ lui, cuối cùng anh cũng chỉ hôn môi của cô, sau đó liền ôm chặt cô không để cho cô động đậy.

Không biết rốt cuộc qua bao lâu, ngoài cửa sổ bóng đêm đã rất sâu, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, lúc Kiều An Hảo nhắm mắt lại sắp ngủ, cảm giác được Lục Cẩn Niên ôm mình rón rén buông cô ra.

Nháy mắt, không còn vẻ buồn ngủ trong mắt, vẫn như cũ nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say, không động.

Cô rõ ràng nghe thấy động tác Lục Cẩn Niên đi xuống giường rất nhẹ, sau đó đi vào phòng thay quần áo, tiếng mặc quần áo truyền đến.

*****

Lục Cẩn Niên mặc quần áo làm gì?

Lông mày của Kiều An Hảo nhăn lại, bên tai truyền đến tiếng động của Lục Cẩn Niên đang thay đồ, sau đó cửa phòng ngủ bị kéo ra, rồi đóng lại.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, trong lòng Kiều An Hảo tràn đấy nghi ngờ mở to mắt, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, lông mày càng nhăn lại hơn, theo bản năng xốc chăn lên, xuống giường, chạy đến ngoài ban công, nhìn qua cửa sổ thấy Lục Cẩn Niên đi lên xe, đèn xe sáng lên, sau đó chậm rãi quay đầu, đi ra khỏi cửa.

Lục Cẩn Niên sao lại không ngủ mà còn vụng trộm đi ra ngoài? Hơn nửa còn là lúc nửa đêm...

Kiều An Hảo đứng ở ban công sửng sốt một hồi, sau đó liền chạy về phòng ngủ, sờ soạng di động của mình, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, kết quả không biết tại sao, lại nghĩ tới lúc Lâm Thi Ý nói với mình.

Khách sạn Bốn Mùa, một người phụ nữ ngoại quốc, cô nam quả nữ, chung sống một phòng, phòng 1002, phòng Tổng thống/....

Những thứ này giống như sức công phá của một quả bom đánh vào người cô, rồi đột nhiên nổ mạnh.

Tay Kiều An Hảo khẽ run rẩy, điện thoại mạnh mẽ rơi xuống, thẳng tắp nện vào ngón chân của cô, da thịt trắng nõn trong nháy mắt ửng hồng, cô lại giống như không hề có cảm giác gì, vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ như cũ.

Lục Cẩn Niên yêu cô như thế... Làm sao anh có thể đi tìm người phụ nữ khác?

Nhưng là, anh kết hôn với cô lâu như vậy, một lần đều chưa từng đụng chạm vào cô, cả tối hôm nay, cô chủ động cọ vào người anh, anh vẫn không làm bất cứ điều gì, còn có, tết ngọ anh che chở cô như thế, lúc ăn cơm, rõ ràng bởi vì trong miệng cô nói ra một câu người đàn ông khác mà ghen, anh rõ ràng là để ý cô.

Không được, không được, cô phải tin tưởng Lục Cẩn Niên, anh như vậy ra ngoài, khẳng định là có nguyên nhân của anh... cô không thể bị Lâm Thi Ý làm ảnh hưởng...

Kiều An Hảo dùng lực lắc đầu, nhắm mắt lại, hít thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, trong lòng không ngừng tự nhủ với bản thân, không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng là, càng như vậy càng nói cho biết, trong đầu óc cô lại đang miên man suy nghĩ, đến sau cùng, cô giống như người mất hết sức lực, cả người xụi lơ trên giường, nhìn phòng ngủ trống không, trong lòng vô cũng hoang mang.

Trong đầu như có một loại nhớ nhung, thúc đẩy cô đi dò xét mọi chuyện, nhưng lại có một loại nhớ nhung khác ngăn cản cô không được đi.

Hai loại nhớ nhung trong đầu cô đánh nhau rất lâu, cuối cùng Kiều An Hảo vẫn đứng lên, đi vào phòng thay đồ.

Cô vốn không biết mình mặc quần áo như thế nào, cũng không biết rốt cuộc mình đi ra khỏi cửa như thế nào, đợi đến lúc cô bình tĩnh lại, người đã đứng ở trước cửa Cẩm Tú viên, chặn lại một chiếc taxi.

Cô lên xe, tài xế hỏi cô đi đâu, qua một lúc lâu, cô mới nói: "Khách sạn Bốn mùa."

Lúc này là 1 giờ sáng, đường phố trống không, cực kỳ an tĩnh, xe chạy như bay, tiếng động cơ không ngừng chui vào trong tai cô.

Không biết đi được bao lâu, xe ngừng lại, Kiều An Hảo ngơ ngác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, không có phản ứng gì.

Tài xế quay đầu, vỗ vỗ vào ghế: "Cô gái, đến nơi rồi."

Lúc này, Kiều An Hảo mới bất giác gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe.

"Cô gái, tiền xe còn chưa trả."

*****

Kiều An Hảo đối với sự nhắc nhở của tài xế, đần độn gần nửa phút, mới vội vàng lấy túi tiền ra, trả tiền.

Tài xế dừng xe ở đối diện khách sạn Bốn Mùa, Kiều An Hảo đợi cho taxi rời đi, đường cái rộng lớn, liếc thấy khách sạn ở đối diện đèn đuốc sáng trưng.

Nói không nên lời là vì cái gì, trong lòng cô nổi lên khẩn trương, còn có phần nghĩ sẽ quay lại, không muốn qua tiếp.

Người ở bên đường, ước chừng đứng tầm 5 phút đồng hồ, mới xoay người, không nhanh không chậm đi qua cầu vượt đi bộ, sau đó từng bước một đi đến khách sạn.

Kiều An Hảo đi từ trên cầu đi bộ xuống, trong nháy mắt liền ngừng lại, trước cửa khách sạn có một chiếc xe, chính là xe của anh.

Đó là xe của Lục Cẩn Niên.

Anh thật sự đến khách sạn Bốn Mùa.

Vốn dĩ tâm trạng cô đã không ổn, giờ lại hoàn toàn sụp đổ.

Chẳng lẽ những lời Lâm Thi Ý nói là sự thật?

Lục Cẩn Niên đến khách sạn Bốn mùa, là muốn gặp gỡ với một người phụ nữ nước ngoài.

Nhưng là, tối hôm qua rõ ràng anh đã cùng cô tiến vào giấc ngủ, buổi sáng cô tỉnh lại trước, anh vẫn nằm bên cạnh, vẫn duy trì tư thế ôm lấy cô của hôm trước.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm xe của Lục Cẩn Niên rất lâu, sau đó mới đưa tầm mắt nhìn đến khách sạn kia, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía mái nhà.

Tầng trên cùng, là phòng Tổng thống... Lâm Thi Ý đã nói cho cô số phòng, chẳng lẽ bọn họ thật sự ở trong phòng 1002?

Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, chần chờ một hồi, những vẫn đạp bước chân, đi vào trong khách sạn.

Khách sạn Bốn Mùa cho dù là khách đến xem thử, cũng vẫn phải làm đăng ký.

Cô chỉ cần báo tên của anh và số chứng minh thư, là biết được anh có phải ở phòng 1002 không?

Đại sảnh trước khách sạn, chỉ có hai nhân viên lễ tân, có thể bởi vì quá muộn, nên có chút buồn ngủ, nhìn thấy Kiều An Hảo đi tới, một chàng trai trong đó ngay lập tức xốc lại tinh thần, treo nụ cười lên một bên, hiền lành hỏi: "Xin hỏi cô muốn vào ở trong sao?"

Kiều An Hảo bình tĩnh lắc đầu, sau đó lấy điện thoại, tìm số chứng minh thư của Lục Cẩn Niên, nói: "Tôi có người bạn ở đây, tôi đến tìm anh ấy, số chứng minh thư của anh ấy là..."

Kiều An Hảo nói ra mấy con số, chàng trai lập tức gõ trên bàn phím.

Đợi sau khi nói xong 11 chữ số, liền lễ phép nói với Kiều An Hảo một câu "Chờ một lát", sau đó kiểm tra, qua ước chừng nửa phút, lại ra hiệu xin mời với Kiều An Hảo: "Anh Lục ở phòng 1002, tôi dẫn cô đi lên."

Trong giây phút này, Kiều An Hảo không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.

Thật ra, cô có thể đi ra ngoài cửa lúc đêm hôm khuya khoắt, trực giác nói cho cô biết, khẳng định là anh có chuyện gì gạt cô.

Lúc cô nhìn thấy xe của anh ở trước cửa khách sạn, cô cũng đã có dự cảm, Lâm Thi Ý nói với cô những điều đó, có thể là sự thật.

Chỉ là trong lòng cô vẫn còn một chút cố chấp, không muốn tin, cho nên mới chạy đến lễ tân tìm một đáp án có thể khẳng định.

Kiều An Hảo cảm thấy trái tim của mình như bị người nào đó hung hăng bóp lấy, máu tươi không ngừng chảy ra, đau đớn khiến sắc mặt cô trở nên tái xanh trong nháy mắt, lạnh lẽo bủa vây.

Đúng là ngay cả như vậy, trong lòng cô vẫn lại hết lần này đến lần khác nói với mình, toàn bộ không phải là thật.

*****

Editor: Xiu Xiu

"Cô gái? Không phải cô muốn tìm anh Lục sao? Đi lối này." Chàng trai thấy Kiều An Hảo đứng tại chỗ, chỉ ngây ngốc hồi lâu không phản ứng, vì thế liền lễ phép lên tiếng nhắc nhở một câu.

Kiều An Hảo trắng xanh cả mặt, chần chừ gật gật đầu với chàng trai, mất hồn vía đi theo anh ta đến chỗ thang máy.

Chàng trai giúp cô quét thể, đi lên tầng cao nhất, lại hướng về phía cô mỉm cười nói số phòng, sau đó rời đi.

Kiều An Hảo một người đứng trong thang máy bốn phía lạnh lẽo, nhìn con số màu đỏ không ngừng nhảy động, tốc độ đập của trái tim cũng vì thế mà bắt đầu biến hóa.

Từ tầng một lên đến tầng cao nhất, thời gian chỉ mất khoảng 3 phút, nhưng Kiều An Hảo lại cảm thấy dài như cả thế kỷ, cửa thang máy mở ra, cô đứng bên trong vẫn chậm chạp không muốn nhúc nhích, mãi đến khi còi báo động vang lên, cửa chuẩn bị đóng lại, cô mới vươn tay, ấn nút mở cửa, từ từ đi ra.

Hành lang trải thảm đỏ cực kỳ an tĩnh, Kiều An Hảo chăm chú nhìn bảng hướng dẫn trước mặt, hít một hơi thật sâu, quẹo trái, vòng qua hết phòng này đến phòng khác, lại quẹo phải, đến cuối cùng, cũng đến phòng 1002.

Kiều An Hảo nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt mình, nâng tay lên nhiều lần, lại như cũ vẫn không dám nhấn chuông.

Lục Cẩn Niên ở bên trong, còn có một người phụ nữ ngoại quốc... Anh sớm đến đây, hiện giờ bọn họ đang làm gì?

Kiều An Hảo thật sự không muốn mình giống như một người hay ghen bóng gió, suy đoán lung tung như vậy, nhưng là giờ khắc này, đầu óc của cô không dừng lại được, cô cảm thấy bản thân cực kỳ mâu thuẫn, một bên nói phải tin tưởng Lục Cẩn Niên, một bên lại không thể khống chế được tưởng tượng hình ảnh anh và người phụ nữ kia ngủ cùng một chỗ.

Anh và cô xa nhau bốn tháng, anh đều ở Mỹ, rốt cuộc anh đã gặp những ai?

Anh tặng cho cô búp bê sứ, rõ ràng thâm tình như thế, anh cũng kết hôn với cô rồi...

Kiều An Hảo cảm thấy mình thật cố chấp, đã đến đây rồi, lại muốn tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng bỏ qua.

Đúng vậy, chính là muốn tận mắt nhìn thấy, cô vẫn không thể tin, người đàn ông của mình, người cô rất yêu, lại phản bội mình.

Cho dù là, cho dù là anh phản bội mình... cô cũng cần mang anh về nhà... đây là chồng của cô, có pháp luật bảo vệ một cách hợp pháp!

Kiều An Hảo nghĩ đến đây, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó dưới đáy lòng lần lượt đếm đến ba, lại đột nhiên cắn răng một cái, hung hăng gõ cửa.

Kiều An Hảo không biết mình dùng nhiều sức thế nào để gõ cửa, mãi đến khi gõ thấy đau đớn, mới nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc, giọng của Lục Cẩn Niên: "Ai vậy?"

Kiều An Hảo không lên tiếng, chỉ dùng lực đập cửa, đột nhiên cửa bị kéo ra, tay cô rơi vào không trung, cúi đầu, lặng im tầm nửa phút, mới ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Cẩn Niên quần áo chỉnh tề, đứng trước mặt mình, lông mày của anh nhíu lại, đáy mắt mang theo sự kinh ngạc, như là cực kỳ buồn bực sao cô có thể đến chỗ này.

Kiều An Hảo vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên một lúc, sau đó tầm mắt nhìn qua vai của anh, nhìn vào trong phòng, phát hiện trên bàn có hai chai rượu đỏ, còn có một hộp thuốc lá và áo khoác tây trang của anh tùy ý ném trên ghế sofa.

Đôi mắt đen láy của cô bắt đầu nhìn qua nhìn lại hai ba lần, sau đó mới chống lại ánh mắt thâm thúy của anh.

*****

Hai người đều không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương như vậy.

Không biết đến bao lâu, sau lưng Lục Cẩn Niên truyền đến tiếng giày cao gót, và giọng nói tiếng Anh quen thuộc: "Niên, ai tới vậy?"

Theo sau giọng nói kia, Kiều An Hảo nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu đỏ tóc vàng đi ra từ bên trong, sau đó cô liếc mắt một cái đã nhận ra, đây rõ ràng là cô gái đã cùng ăn cơm với Lục Cẩn Niên ở Mỹ.

Chẳng lẽ sau khi cô ta biết cô có con với Lục Cẩn Niên, còn chưa chịu hết hy vọng, không ngại ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận Trung Quốc!

Trong tích tắc khi Lộ Tây mở miệng, Lục Cẩn Niên mới khôi phục lại tinh thần.

Không phải Kiều An Hảo đã ngủ rồi sao, sao có thể theo tới khách sạn Bốn Mùa, không đúng, đêm hôm khuya khoắt, anh và một người khác phải cùng ở trong phòng.

Ngay lập tức, đáy mắt Lục Cẩn Niên hiện lên chút hoảng hốt, anh khẩn trương mở miệng, hô một tiếng: "Kiều Kiều..."

Anh còn chưa nói xong, Kiều An Hảo ở trước mặt anh giống như là chịu kích thích gì đó, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, sau một giây liền mạnh mẽ vươn tay, tóm lấy tay anh, như sợ anh nói gì khiến cô khổ sở, liền nhanh hơn mở miệng trước: "Lục Cẩn Niên, sao anh lại chạy đến đây? Một mình em không dám ngủ?"

Đụng tới loại chuyện này, dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều tâm trạng buồn rầu hoặc là đánh chửi, không phải sao?

Như thế nào, Kiều An Hảo lại phản ứng hoàn toàn khác?

Rõ ràng Lục Cẩn Niên không làm chuyện có lỗi với cô, nhưng là hiện tại lại lập tức muốn giải thích: "Kiều Kiều, em hãy nghe anh nói, Lộ Tây..."

Lộ Tây thấy một màn như vậy, có chút không hiểu nổi, nhìn Lục Cẩn Niên, nói: "Niên?"

Âm thanh này của Lộ Tây giống như đã kích thích Kiều An Hảo, đột nhiên cô nói một câu: "Lục Cẩn Niên, em phải về nhà."

Theo sau lời nói của cô, cả người cô cũng nhào vào trong lòng Lục Cẩn Niên, ôm lấy cổ anh, như một cô gái nhỏ, làm nũng, nhỏ giọng tội nghiệp nói: "Về nhà, về nhà, Lục Cẩn Niên, chúng ta về nhà, có được không?"

"Được, được." Lục Cẩn Niên đáp lại hai tiếng, sợ cảm xúc của cô lại không khống chế được, áo khoác cũng không kịp lấy, chỉ quay lại nói với Lộ Tây một tiếng "thật xin lỗi", rồi trực tiếp vươn tay ôm lấy bả vai của cô, sải bước về phía thang máy.

Trong lúc đi thang máy, Kiều An Hảo giống như sợ hãi điều gì, ru rú trong lòng anh có chút run rẩy, cô ôm lấy cổ anh, không ngừng dùng thêm lực, đến sau cùng hô hấp của anh cũng có chút không thoải mái, mà lại không dám lên tiếng nhắc nhở cô.

Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ra đến đại sảnh khách sạn, Kiều An Hảo đột nhiên lên tiếng: "Lục Cẩn Niên, anh đi lấy xe, em muốn đi toilet."

"Anh đưa em đi!" Lục Cẩn Niên nói xong liền đi về phía toilet.

"Không cần, em tự đi được." Kiều An Hảo khó chịu ngột ngạt nói một câu, thoát ra khỏi lòng anh, sau đó cũng không chờ anh phản ứng, cả người liền chạy vào toilet.

Lục Cẩn Niên cũng không có đi lấy xe, mà đi theo sau cô, cũng đi vào toilet.

Anh đứng trước cửa toilet tầm 20 phút, đều không thấy cô đi ra.

*****

Editor: Xiu Xiu

Lục Cẩn Niên chờ lâu có chút lo lắng, đứng lên, thoang thả đi vài bước trước cửa toilet, sau cùng liền đứng ở cửa toilet nữ, do dự một chút, như là không quản được nhiều như thế, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đêm hôm khuya khoắt, trong toilet nữ không có ai, nhưng đối với người lần đầu tiên trong đời đi vào toilet nữ như Lục Cẩn Niên mà nói, vẫn còn mang chướng ngại tâm lý, tư thế đi đã có chút co quắp, chỉ là tốc độ nhanh chóng kéo ra từng cánh cửa một, nhìn lướt qua bên trong.

Đợi đến khi anh kiểm tra hết tất cả, lông mày mới hung hăng nhíu lại.

Kiều An Hảo vậy mà không có ở trong này.

Lục Cẩn Niên thong thả đi ra khỏi toilet nữ, vừa mò mẫn điện thoại, lúc chuẩn bị gọi cho cô, lại phát hiện toilet có một cửa thông ra lối khác, như là suy nghĩ điều gì, anh xoay người đi về phía thang máy, liều mạng nhấn nút mở cửa, sau đó đi vào, lên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất vô cùng yên tĩnh, anh đi dọc theo hành lang đến chỗ ngoạt, còn chưa bước ra, liền nghe được tiếng của cô ở cuối hành lang truyền đến.

"Tôi tới gặp cô, là bởi vì tôi có chuyện muốn nói với cô, cô muốn nói với tôi cái gí, tôi cũng không muốn nghe."

"Lục Cẩn Niên, anh ấy là chồng của tôi, được sự bảo hộ của pháp luật Trung Quốc, giấy đăng ký kết hôn ở đây, tôi nghĩ là cô nên thấy."

"Tôi mặc kệ cô và Lục Cẩn Niên đã có chuyện gì ở Mỹ, nhưng hiện tại tôi muốn nói cho cô biết, cô và anh ấy nhất định phải kết thúc."

"Bởi vì về sau, tôi ở cạnh anh ấy, nhất định sẽ sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp, người cùng với anh ấy nuôi nấng đứa trẻ lớn lên là tôi, không phải cô, cho nên, tôi hi vọng, về sau cô đừng làm phiền anh ấy, tương lai anh ấy không là của cô, tôi cũng không cho phép tương lai, anh ấy sẽ là của cô."

"Tôi nghĩ tôi đã nói xong rồi, cảm ơn đã lắng nghe, tạm biệt."

Âm thanh của cô cũng không lớn, từng chữ rõ ràng có lực, xuyên qua hành lang tĩnh lặng, một chữ cũng không sót rơi vào trong tai anh, khiến trái tim của anh như muốn nhảy ra ngoài.

Mãi đến khi anh nghe được tiếng giày cao gót của cô vang lên, cũng biết cô ngày càng gần mình, anh mới hoàn hồn, thừa dịp chưa bị cô nhận ra, xoay người nhanh chóng trở lại thang máy.

-

Sau khi Kiều An Hảo đi vào thang máy, hốc mắt lại không nhịn được hồng lên.

Yêu cô như thế, vì cô làm nhiều chuyện như vậy, làm sao Lục Cẩn Niên có thể qua lại với người phụ nữ kia?

Cô biết, bình thường người vợ phát hiện ra chồng mình có loại chuyện này, nhẹ thì mắng mỏ chồng và tiểu tam, ác hơn thì trực tiếp ly hôn, thậm chí còn làm cho chồng mình thân bại danh liệt.

Lúc cô gõ cửa phòng, trong đầu đã giả tưởng qua, nếu cô mở cửa nhìn thấy Lục Cẩn Niên, sau đó cô sẽ làm thế nào? Tức giận cho anh một cái tát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói ly hôn?

Nhưng là lúc cô thật sự nhìn thấy anh sau khi cửa được mở ra, cô phát hiện mình không thể ly hôn với anh, trong lòng cô hiểu rõ, dù chuyện này sẽ vĩnh viễn như một chiếc dằm nằm sâu trong tim cô, cô sẽ để ý, sẽ mãi mãi để ý, nhưng cô tình nguyện như vậy, tình nguyện chịu đựng sự đau đớn lâu dài âm ỉ như vậy cũng không muốn ly hôn với anh.

Cho nên, về chuyện này, cô lựa chọn phương thức yếu đuối nhất, cô không khóc không nháo, cô hiểu rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ, làm bộ như không hề biết chuyện gì cả.

Kiều An Hảo đi ra khỏi thang máy, nhanh chóng đi qua toilet rồi đi về đại sảnh của tầng một.

*****

Editor: Meitu

Cô đi từ cầu thang ra ngoài, cũng không đến sảnh, mà trước rẽ vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước, rửa mặt, để cho mình thoạt nhìn bình tĩnh chút.

Kiều An Hảo đi tới sảnh, liếc mắt liền thấy được Lục Cẩn Niên đứng trước cửa quay lưng lại, lúc này là mùa đông, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhìn có vẻ như không cảm thấy lạnh, tư thế đứng cũng ung dung thong thả.

Tay Kiều An Hảo dùng sức nắm váy, hít sâu một hơi, mở miệng: "Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên nghe được giọng nói của cô, nhanh chóng quay đầu, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại không có nửa điểm khẩn trương và kinh ngạc, ngược lại gương mặt còn giãn ra, ánh mắt đen nhánh sâu xa, giống như lóe ra chút vui sướng, mở miệng nói, cũng rất nhẹ nhàng: "Sao lại đi lâu như vậy?"

Anh bị cô bắt tại trận với người phụ nữ khác trong phòng, sao dáng vẻ anh lại như người không có việc gì? Hoặc đối với anh mà nói, bị cô nhìn thấy cũng thờ ơ? Anh hoàn toàn không quan tâm?

Thái độ Lục Cẩn Niên như vậy khiến đáy lòng Kiều An Hảo càng thêm bất an.

Cho đến lúc tay của cô bị Lục Cẩn Niên nắm, cô mới sững sờ tỉnh táo, nhìn gương mặt Lục Cẩn Niên, rõ ràng cảm thấy trên gương mặt lạnh lùng của anh, có mấy phần thần phấn khởi.

Kiều An Hảo càng thêm đoán không ra trong lòng Lục Cẩn Niên nghĩ cái gì, trong ngực bất ổn đập liên hồi, không được yên bình.

Trở về Cẩm Tú viên dọc theo đường đi, hai người không có nói chuyện với nhau, Kiều An Hảo thỉnh thoảng len lén quan sát Lục Cẩn Niên lái xe, nhiều lần, sẽ bị Lục Cẩn Niên bắt gặp, anh lại làm ra vẻ như không thấy, chẳng qua là nhìn chằm chằm con đường phía trước, nghĩ đến lúc cô ở khách sạn Bốn Mùa nói những câu đó với Lucy, khóe môi không nhịn được cong lên, sau đó anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy Kiều An Hảo tiếp xúc nụ cười của anh, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, tội nghiệp nắm chặt túi trong tay, một bộ thấp thỏm bất an, chọc cho tâm tình Lục Cẩn Niên càng tốt.

Không phải là anh không muốn mở miệng giải thích cho cô, mà là, anh rất muốn nhìn bộ dạng bất an của cô lâu một chút.

Nói thế nào... Khiến trong lòng anh ấm áp, ngọt ngào, có một cảm giác được yêu thương.

Xe vững vàng dừng ở trong Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên cởi dây an toàn ra, vừa chuẩn bị xuống xe giúp Kiều An Hảo mở cửa xe, động tác cô gái lại thật nhanh đẩy cửa xe ra, dẫn đầu nhảy xuống, vội vã chạy vào nhà.

Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, không nhanh không chậm bước đi vào theo, vừa vặn Kiều An Hảo đổi giày, đang chuẩn bị lên lầu, anh vừa đổi dép vừa gọi cô: "Kiều Kiều."

Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, toàn thân chợt run run.

Anh gọi cô làm gì? Sẽ ngả bài với cô sao? Anh bị cô bắt gian, còn bình tĩnh như vậy, có phải anh thật sự không quan tâm hôn nhân của bọn họ? Chẳng lẽ kế tiếp anh sẽ nói bây giờ anh không thích cô nữa, thích người phụ nữ ở khách sạn kia?

Kiều An Hảo càng nghĩ càng hoảng sợ, cô không chờ Lục Cẩn Niên mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên, cắt đứt lời anh muốn nói tiếp: "Em muốn uống nước, Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên gật đầu, lập tức đi rót cho Kiều An Hảo một ly nước, đưa tới, lại gọi một câu: "Kiều Kiều."

"Để sau đi, em uống nước trước." Sau đó Kiều An Hảo liền ngẩng đầu lên, một hơi uống hết nước.

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)