Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 059

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 059
Không muốn người biết chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tờ mờ sáng ở thành Bắc Kinh, độ ẩm lướn, có chút lạnh, trên đường phố trống rỗng, thật lâu mới có một chiếc xe đi ngang qua, Kiều An Hảo đứng ở bên lề đường, đợi hồi lâu, mới cản lại một chiếc xe, lên xe, báo tên cẩm Tú Viên.

Xe đến Cẩm Tú Viên, Kiều An Hảo trả tiền, ngay cả tiền lẻ cũng chưa lấy, bỏ chạy đi vào.

Mật mã Cẩm Tú Viên không có sửa, giống như là đã lâu không có người ỡ, trong sân hoa rơi lá rụng xuống rất nhiều khô giòn, giẫm lên phát ra tiếng vang khanh khách.

Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện tủ giày có hai đôi dép lê im lặng, một đôi của nam, một đôi của nữ, đôi của nữ kia là lúc cô và anh đóng giả làm vợ chồng, ở nơi này đeo đôi đó, sau đó sau khi cô rời đi, xếp vào trong một cái túi, nói qua với anh vứt bỏ, nhưng mà hiện tại nó vẫn ở chỗ cũ, giống như anh và cô vẫn ở trong phòng này.

Trong phòng trống rỗng, không có bóng dáng một ai, vẫn là như cũ, chuông đồng hồ đều rơi xuống một tầng bụi.

Kiều An Hảo chạy lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong tối đen như mực, cô hơi thất vọng bật đèn, đập vào mắt liền nhìn thấy ở giữa giường, là một con gấu bông lớn mà cô từng mua về, trên bàn trang điểm, đồ trang điểm đã bị cô lấy đi toàn bộ, nhưng mà lúc này lại bày mới, là những mĩ phẩm mà trước đây cô dùng qua, liền ngay đĩa nhạc cũng giống y trước đây.

Người đàn ông kia, rõ ràng vĩnh viễn đều là bộ dạng lãnh đạm, chuyện gì đều thờ ơ, anh vậy mà có lúc, khắc sâu nhớ kỹ những vật dụng này nọ của cô như vậy?

Kiều An Hảo cho tới bây giờ cũng không biết, bản thân vậy mà còn có thể khóc như vậy, hở một tí liền chảy nước mắt xuống.

Cô giống như dự cảm thấy điều gì, một lần nữa vào phòng thay quần áo, nhìn thấy bên trong tủ một nửa là quàn áo của anh, một nửa là quần áo cô không mặc nữa từng nói với anh vứt đi. Có lẽ bởi vì không vừa lòng chạn thức ăn, cũng có thể là anh muốn mua cho cô, lại không có lý do gì đưa cho cô, còn có một chạn thức ăn trên vách tường, bộ quần áo cô thích mặc nhất, treo đó tất cả đều chưa có lấy xuống.

Kiều An Hảo dùng sức mân môi, bước vào phòng tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa tắm, sữa rửa mặt Vài thứ cô dùng ở nới này hơn nửa năm, đều được quy về tại chỗ.

Cô đi rồi, anh luyến tiếc, anh không thể mở miệng giữ lại, anh liền dùng phương thức cố chấp như vậy, làm bộ như cô còn tại.

Nguyên lai người cô yêu, lại yêu cô như vậy, ngốc như vậy, yêu cô ngốc như vậy.

Lúc Kiều An Hảo từ bên trong cẩm Tú Viên đi ra, sắc trời đã muốn hơi hơi sáng lên, cô trực tiếp bắt xe đến truyền thông Hoàn Ảnh.

Lúc cô đến, trong công ty còn chưa có người đi làm, chỉ có bảo vệ trực đêm đang ngáp, hỏi một tiếng sớm với cô.

Kiều An Hảo ngồi ở trước phòng làm việc của Lục cẩn Niên, thập phần có kiên nhẫn chờ.

Cô ở cùng anh một chỗ hon nửa năm, cô biết, cách sống của anh rất đon giản, thời gian ngây người ở trong ty thật lâu.

Từ chưa đến bảy giờ, chờ đến mười giờ sáng, mọi người trong công ty toàn bộ đều đến, Lục cẩn Niên vẫn không có xuất hiện.

Kiều An Hảo hỏi thư ký của Lục cẩn Niên, thư ký nói với cô, đã rất nhiều ngày Lục tổng không có xuất hiện ở công ty-

Kiều An Hảo sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến biệt thự Nghi Sơn, nói một tiếng cảm ơn với thư ký, lại vội vã xuống lầu đón xe, tiến đến Nghi Sơn.

*****

Nghi Sơn ở vùng ngoại thành, Kiều An Hảo xuất phát từ truyền thông Hoàn Ảnh, lúc đến nơi đã giữa trưa mười hai giờ.

Vào ban ngày, biệt thự Nghi Sơn giống như đào nguyên thế ngoại, yên tĩnh làm cho tâm người ta an bình.

Lục Cẩn Niên từng nói với Kiều An Hảo mật mã biệt thự Nghi Sơn, Kiều An Hảo nhấn chuông cửa, không có người mở cửa, liền tự tiện nhập mật mã, đi vào.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ thủy tinh, khiến cho ưong biệt thự phá lệ sáng ngời, xuyên thấu qua xung quanh chiếu sáng rực rỡ, chiếu vào thủy tinh trên cửa sổ, phân tán đến mọi nơi.

Kiều An Hảo bước lên cầu thang, đến trước cửa phòng ngủ.

Trước đây mỗi lần lúc người khác không tìm thấy Lục Cẩn Niên, cô luôn có thể ở trong đây tìm được anh.

Lúc này đây

Kiều An Hảo đứng ở cửa, đáy lòng hiện lên một tia căng thẳng không nói lên lời, cô hít sâu một hơi, mới run run bắt tay đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng ngủ sáng ngời mà lại sạch sẽ, giường ngủ ngay ngắn, không có một chút dấu hiệu có người nằm qua.

Lục Cẩn Niên cũng không ở biệt thự Nghi Sơn?

Kiều An Hảo nhíu mi lại, đi vào bên trong phòng ngủ, cẩn thận nhìn hết một lần phòng thay quần áo cùng toilet, sau đó mới mang theo vài phần mất mát đi ra.

Biệt thự Nghi Sơn rất lớn, nhưng mà cũng không nhiều phòng, cho nên khiến cho diện tích mỗi phòng rất lớn, Kiều An Hảo sợ Lục cẩn Niên ở trong một phòng khác ngốc, cho nên liền lần lượt đi hết các phòng xem một lần.

Trừ phòng ngủ, phòng khác cũng chỉ trang bị vách tường, ngay cả cái ngăn tủ đầu giường đều không có, chỉ có ở trong gian phòng phía tây, đặt một chiếc đàn dương Cầm, bên trên có một quyển cầm phổ, một bên trên bàn có rất nhiều trang giấy tán loạn, Kiều An Hảo tùy ý cầm lên, lại nhìn thấy hé ra hé ra bức tranh, tuy rằng không có màu, nhưng mà, Kiều An Hảo lại có thể nhận đi ra, kia rõ ràng chính là bản thân.

Mặt của cô lúc đó thoáng hiện một tia kinh ngạc, lật xem những trang giấy này một lần, thoạt nhìn giống như thời gian rất lâu rồi, giấy bị người lật xem nhiều lần liền biến dạng, xung quanh nổi lên nếp nhăn.

Trên giấy vẽ cô đủ loại, quần áo trên người có thể nhận ra, đều là bộ dáng khi mặc đông phục trung học.

Có bóng dáng, có sườn mát, có còn đọc sách, có ghé vào trên bàn học ngủ, có nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ phòng học ngẩn người, cũng có đứng ở trước xe đạp mím môi cười

Bên phải bức tranh, có chữ viết rất nhỏ không nhìn kĩ thi rất khó phát hiện, là ngày, tiêu đề viết: [ Người con gái tôi yêu ].

Lục Cẩn Niên là lúc nào vẽ những thứ này? Này đó họa đều là anh vẽ lúc học trung học

Cô đột nhiên nhớ tới, bản thân có rất nhiều lúc, đi ngang qua phòng học của anh, nhìn thấy anh đang cầm bút chì phác thảo vẽ cái gì đó ở trên bàn, lúc ấy cô còn tưởng rằng anh giống cô, đi học nhàm chán, vẽ xấu lung tung, hiện tại nhớ tới, có phải lúc đó anh đang vẽ cô hay không?

Hóa ra thời gian thanh xuân mất đi, anh trả giá, xa xa so với cô tốt đẹp hon rất nhiều.

Rốt cuộc Lục Cẩn Niên đã làm bao nhiêu chuyện không muốn người biết vì cô?

Hốc mắt Kiều An Hảo lại nổi lên nhiệt, cô nhìn chằm chằm này bức họa hồi lâu, rồi mới sắp xếp ngăn lắp lại, đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng.

Kiều An Hảo đi ra biệt thự Nghi Sơn, đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn chân trời dương quang, hít sâu một hơi.

Lục Cẩn Niên, đến tột cùng anh đang ở đâu?

PS: Hôm nay hoàn - tỉnh ngủ tiếp tục - tân một tháng, chúng ta muốn ngoạn cái ưò chơi, [năm trăm chương vé tháng đổi nhất chương đổi mới], điểm trang kế tiếp là có thể đầu phiếu lạp - hết hạn đến 15 hào ta sẽ công tác thống kê muốn càng nhiều thiếu chương, sau đó ở 15 hào -17 hào kia tam thiên lý một hơi càng đi ra! Sở dĩ không công tác thống kê đến cuối tháng là vì ta sợ ta nội dung viết không đến cuối tháng ™ ta mới sẽ không nói cho các ngươi ta hiện tại vụng trộm tồn bọn họ đảm luyến ái bản thảo ~ vì chính là kia tam thiên bùng nổ nhiều càng ~ đương nhiên có thể bùng nổ bao nhiêu chương, hay là muốn xem mọi người phiếu phiếu lạc ~~ ngủ ngon ~

*****

Chạy ra khỏi bệnh viện từ tối hôm qua đến giờ, Kiều An Hảo chưa lúc nào nghỉ ngơi, cũng chưa ăn cơm, thể lực vốn trọng thương nên cô chống đỡ hết nổi, lúc này sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều đang không ngừng chảy mồ hôi, Kiều An Hảo chậm rãi ngồi ở bậc thang trước cửa biệt thự, hai tay ôm đầu gối, chôn mặt ở trên đầu gối, hô hấp lược có vẻ có chút không tốt.

Ánh sáng đã bắt đầu vào thu, mặc dù không có gay gắt như mùa hạ, nhưng mà phơi nắng lâu như vậy cũng có chút oi nức.

Da Kiều An Hảo trắng nõn mềm mại, chỉ một lát, phơi nắng da đã nổi lên một tầng bạc hồng, cô tưởng đứng lên, nhưng mà chân lại không có lực.

Kiều An Hảo chỉ có thể im lặng ngồi xổm trên bậc thang, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, qua một đoạn thời gian rất dài, mới rốt cục điều chỉnh lại hô hấp, lúc này mặt trời đã ngả về phía tây.

Kiều An Hảo chống tay xuống bậc thang, đứng lên, mại bước chân bước chậm xuống dưới, đi ra biệt thự của Lục Cẩn Niên.

Lúc tới cô bắt một chiếc xe taxi để đi, biệt thự Nghi Sơn ở xa, lúc trở về thành phố chỉ có thể lên tàu hoặc xe buýt.

Kiều An Hảo đi ra cửa của tiểu khu Nghi Sơn, đi về phía đông được khoảng hai trăm thước, mới đến trạm xe buýt.

Trong đầu hiện tại đều là Lục Cẩn Niên đang ở đâu, tinh thần có chút hoảng hốt, mãi cho đến khi xe buýt dừng lại, bác tài xế gọi cô mấy tiếng, thấy cô không phản ứng muốn lên xe, Kiều An Hảo mới mạnh nhớ tới đến cái gì đó, khoát tay áo về phía xe đang bắt đầu khởi động, nhưng mà xe cũng đã tăng tốc, càng lúc càng xa.

Kiều An Hảo rầu rĩ hạ cánh tay xuống, lúc tính chuẩn bị đợi chuyến xe buýt tiếp theo, đột nhiên có một chiếc xe phanh lại dừng ở trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, có người kêu cô: "Kiều tiểu thư."

Kiều An Hảo mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy là trợ lý của Lục Cẩn Niên, đáy mắt cô hiện lên một tia kinh hỉ, bước nhanh về phía trước.

"Lục Cẩn Niên, anh ở đâu?" Kiều An Hảo vừa hỏi, vừa dán mặt vào cửa kính xe nhìn vào, thấy ghế xe phía sau không có thân ảnh của Lục Cẩn Niên, trên mặt mang một tia mất mát, ảo não cúi thấp đầu xuống.

Trợ lý không có trả lời vấn đề Lục Cẩn Niên đang ở đâu, mà xuống xe, mở cửa xe phía sau ra: "Kiều tiểu thư, ngài trước lên xe đi, đợi lát nữa tôi mang ngài trở về thành."

Kiều An Hảo nhẹ gật đầu, ngồi vào trong xe.

Trợ lý nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc của Kiều An Hảo, mở miệng lo lắng hỏi: "Kiều tiểu thư, thân thể ngài không thoải mái sao? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm."

"Không." Kiều An Hảo miễn cưỡng nở nụ cười một chút, lắc lắc đầu, lại hỏi: "Không phải anh biết Lục Cẩn Niên ở nơi nào? Anh dẫn tôi đi tìm anh ấy, được không?"

Trợ lý giống như vừa rồi, bỏ qua thỉnh cầu của Kiều An Hảo, cầm chai nước ở một bên, đưa cho Kiều An Hảo: "Uống nước đi."

Kiều An Hảo chần chờ một lát, mới tiếp nhận chai nước, thấp giọng nói một câu: "Cám ơn."

Trợ lý lái xe chở Kiều An Hảo về biệt thự Nghi Sơn của Lục Cẩn Niên trước, anh ta đóng hết tất cả các cửa sổ lại, thậm chí còn cầm một tấm vải màu trắng che lại các vật dụng trong phòng, ngay cả mang ghế trúc ngoài sân đều thu lại, đặt ở trong kho hàng của biệt thự.

Trợ lý hành động như vậy, giống như nơi này tựa hồ về sau sẽ không có ai đến ở...... Đáy lòng Kiều An Hảo lộp bộp một chút, nhịn không được truy hỏi trợ lý đang đóng cửa chính biệt thự một câu: "Lục Cẩn Niên, về sau anh ấy sẽ không tới nơi này nữa sao?"

*****

Trợ lý đóng xong cửa chính của biệt thự, xác định mình khóa tốt, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, giật giật cánh môi, bộ dáng muốn nói lại thôi, như là muốn nói gì, cuối cùng lại không nói lên lời, chỉ mở cửa xe ra, mở miệng nói một câu tôn kính với Kiều An Hảo: "Kiều tiểu thư, lên xe đi."

Một loại dự cảm cực kỳ không tốt, bao phủ trái tim Kiều An Hảo, cô giật giật cánh môi không một chút huyết sắc, một đôi mắt to đen trong suốt, nhìn trợ lý, đứng yên tại chỗ không chịu nhúc nhích.

Trợ lý quay đầu, nhìn về phía chỗ rừng cây xanh um tươi tốt, sau một lúc lâu, giống như là rất khó qua thực lòng chua xót, dùng sức hít một hơi, mới nhìn phía Kiều An Hảo một lần nữa, nói: "Kiều tiểu thư, hiện tại đã sắp đến giờ ăn cơm tối, nếu ngài không ngại, không có bận chuyện gì, tôi có thể mời ngài ăn bữa được không?"

"Anh vì sao vẫn muốn lảng chánh đề tài của tôi?" Đáy lòng Kiều An Hảo có một loại dự cảm càng ngày càng mãnh liệt, đáy mắt của cô nổi lên một chút hoảng hốt, đôi môi run rẩy, hỏi: "Lục Cẩn Niên có phải đang giận tôi hay không? Anh ấy không chịu gặp tôi, đúng hay không?"

Kiều An Hảo nước mắt tuôn rơi, cô không để ý nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức bắt lấy cánh tay trợ lý, mang theo vài phần khẩn cầu nói: "Anh nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu được không? Anh nhất định biết anh ấy ở đâu, nói cho tôi biết, được không?"

Trợ lý vì chuyện Lục Cẩn Niên ở "Lệ Cảnh Hiên" đợi Kiều An Hảo lâu như vậy, cô không có xuất hiện, đáy lòng có chút bất mãn, cho nên tuy rằng thái độ vẫn rất cung kính, nhưng mà giọng nói chuyện, vẫn để lộ ra một tia khinh thường khó phát hiện: "Nếu Lục tổng thật sự giận cô, thì tốt rồi."

Trợ lý nói xong, nhìn thấy Kiều An Hảo rơi lệ, lập tức lại trở nên có chút mềm lòng, cuối cùng liền thở dài một hơi: "Kiều tiểu thư, ngài vẫn là lên xe trước đi, để lúc ăn cơm, tôi nói cụ thể với cô, được không?"

Kiều An Hảo khẽ gật đầu, cúi đầu xuống, ngồi vào trong xe.

Trợ lý cũng đi lên xe theo, khởi động xe.

Lúc xe chạy được một đoạn, trợ lý rút hai tờ khăn giấy, đưa cho Kiều An Hảo đang ngồi ở bên cạnh.

Trên đường trợ lý chạy xe đến "Lệ cảnh hiên", hỏi một câu: "Kiều tiểu thư, đi Lệ Cảnh Hiên ăn không ngại đi?"

Kiều An Hảo lắc lắc đầu.

Trợ lý không nói chuyện, sau khi đi qua một cồt đèn xanh đèn đỏ, đem xe quẹo vào bãi đỗ xe của Lệ Cảnh Hiên.

Bởi vì không có đặt vị trí trước, các bàn đã đầy, cuối cùng trợ lý và Kiều An Hảo ngồi một góc sáng sủa yên tĩnh ở đại sảnh.

Nhân viên phục vụ đưa lên thực đơn, trợ lý trực tiếp giao cho Kiều An Hảo: "Kiều tiểu thư, ngài xem muốn ăn chút cái gì?"

Kiều An Hảo không có lật thực đơn, cánh môi giật giật nhìn về phía trợ lý: "Tôi tùy tiện."

Trợ lý cũng không miễn cưỡng Kiều An Hảo, kéo thực đơn đến trước mặt mình, điểm mấy thứ đồ ăn nhẹ, lại tất cả đều là Kiều An Hảo thích ăn, cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn trợ lý một cái, trợ lý tiếp thu đến tầm mắt của cô, làm bộ như không thấy được, cười trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, gọi thêm hai chai bia và một cốc trà.

Trà và bia rất nhanh được đưa lên, trợ lý tự mình rót một ly, đưa đến trước mặt Kiều An Hảo, mà bản thân lại mở ra một chai bia.

Kiều An Hảo nhẹ giọng nói một câu "Cám ơn", nâng cốc trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

Trợ lý không nói tiếp, chỉ hung hăng ực một hớp bia.

Đồ ăn của "Lệ Cảnh Hiên" được đưa lên, đồ ăn tinh xảo quả thật là đồ ăn thanh đạm, thoạt nhìn thực dẫn người thèm ăn.

Trợ lý tự mình thay Kiều An Hảo xé túi giấy lấy ra đôi đũa, đưa tới trước mặt cô: "Đây đều là cô thích ăn, ăn xong chúng ta lại bàn đi."

Kiều An Hảo không tiếp chiếc đũa, cánh môi giật giật, như là muốn hỏi cái gì, chỉ là còn không có mở miệng, trợ lý liền giúp cô hỏi ra: "Cô nhất định rất ngạc nhiên, vì sao tốt biết những món ăn mà cô thích?"

Kiều An Hảo xé khóe môi một chút, đem lời nói mình muốn hỏi nuốt trở về.

"Là Lục tổng nói cho tôi biết." Trợ lý cười khẽ một chút, bưng lên cốc bia, lại uống một ngụm, sau đó quay đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nói:"Ăn cơm trước đi, cơm nước xong nói sau."

Nói xong trợ lý cầm một đôi đũa, chính mình động trước.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm trợ lý nhìn một lát, cũng lên một đôi đũa khác lên theo, yên lặng không tiếng động ăn xong này nọ.

Đây đều là đồ ăn cô thích, nhưng mà cô lại không có một chút khẩu vị, dường như chỉ cứng rắn chống đỡ, mới làm cho chính mình ăn đi xuống.

Qua khoảng nửa giờ, Kiều An Hảo rốt cục không chống đỡ được nữa buông đôi đũa xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy trợ lý đã sớm buông đôi đũa xuống, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì, hai chai bia trước mặt, đã bị anh ta uống cạn.

Trợ lý phát giác thấy âm thanh buông đũa xuống của Kiều An Hảo, quay đầu lại, hỏi: "Ăn xong rồi?"

Kiều An Hảo khẽ gật đầu.

Trợ lý liền nâng tay lên, tiếp tục kêu người phục vụ, gọi thêm hai chai bia, đợi cho bia đưa đến, trợ lý rót một cốc, uống một hơi cạn trước, sau đó lấy ra một chiếc di động từ trong túi, đưa tới trước mặt của Kiều An Hảo.

Đáy măt Kiều An Hảo hiện lên một tia kinh ngạc.

"Không phải cô hỏi tôi Lục tổng đi đâu sao? Nhìn di động sẽ biết." Trợ lý nói xong, liền cúi đầu, rót một cốc bia cho chính mình, mở miệng uống một ngụm.

Kiều An Hảo điểm màn hình di động của trợ lý một chút, ánh sáng trở nên sáng hơn một chút, cô mới nhìn thấy trợ lý cho mình xem là một phong bưu phẩm.

Lục Cẩn Niên gửi cho anh ta.

Nội dung đầu tiên của bưu phẩm, đều là một ít nội dung công việc của công ty truyền thông Hoàn Ảnh, nhưng mà đoạn nội dung cuối cùng, Lục Cẩn Niên bày tỏ, hoạt động kế tiếp của công ty truyền thông Hoàn Ảnh tạm thời do phó tổng Vương phụ tiếp quản.

Tới đó cũng chưa là chấm hết của bưu phẩm, phía dưới còn có một đoạn lời nói rất dài, là Lục Cẩn Niên viết việc riêng với trợ lý.

"Đồ ăn Kiều Kiều thích, có này đó, hồi đầu lúc cô quay phim, phiền toái anh nếu có thời gian thì đến đoàn làm phim giúp đỡ, nói với bọn họ cứ làm nhiều những đồ ăn đó.

Giấc mơ của Kiều Kiều khi tiến vào vòng giải trí, là muốn làm nữ diễn viên xuất sắc nhất, lúc bình chọn cuối năm, phiền toái anh sắp xếp một chút.

Trong vòng giải trí có chút loạn, cô ấy chỉ là một cô gái sẽ không an toàn, phiền toái anh chăm sóc nhiều một chút, đừng làm cho cô ấy bị tổn thương.

Tôi có một biệt thự ở Nghi Sơn, nếu anh có thời gian thì đến đó đóng hết cửa sổ lại giúp tôi, nhất gian phòng ở phía tây, trên bàn cạnh cửa sổ có bức họa của cô ấy, trời mưa sẽ ướt, à, đúng rồi, cửa sổ ở lầu một không cần đóng, Kiều Kiều thích từ nơi đó đi vào."

......

Lục Cẩn Niên viết rất nhiều cho trợ lý, Kiều An Hảo liên tục lật xem từng trang, rốt cục mới thấy được hết.

Trong đầu của cô trống rỗng, Lục Cẩn Niên viết bưu phẩm này cho trợ lý rốt cục là có ý tứ gì, hoặc là nói, kỳ thật cô hiểu được, nhưng mà cũng không muốn hiểu được.

*****

Đồ ăn của "Lệ Cảnh Hiên" được đưa lên, đồ ăn tinh xảo quả thật là đồ ăn thanh đạm, thoạt nhìn thực dẫn người thèm ăn.

Trợ lý tự mình thay Kiều An Hảo xé túi giấy lấy ra đôi đũa, đưa tới trước mặt cô: "Đây đều là cô thích ăn, ăn xong chúng ta lại bàn đi."

Kiều An Hảo không tiếp chiếc đũa, cánh môi giật giật, như là muốn hỏi cái gì, chỉ là còn không có mở miệng, trợ lý liền giúp cô hỏi ra: "Cô nhất định rất ngạc nhiên, vì sao tốt biết những món ăn mà cô thích?"

Kiều An Hảo xé khóe môi một chút, đem lời nói mình muốn hỏi nuốt trở về.

"Là Lục tổng nói cho tôi biết." Trợ lý cười khẽ một chút, bưng lên cốc bia, lại uống một ngụm, sau đó quay đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nói:"Ăn cơm trước đi, cơm nước xong nói sau."

Nói xong trợ lý cầm một đôi đũa, chính mình động trước.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm trợ lý nhìn một lát, cũng lên một đôi đũa khác lên theo, yên lặng không tiếng động ăn xong này nọ.

Đây đều là đồ ăn cô thích, nhưng mà cô lại không có một chút khẩu vị, dường như chỉ cứng rắn chống đỡ, mới làm cho chính mình ăn đi xuống.

Qua khoảng nửa giờ, Kiều An Hảo rốt cục không chống đỡ được nữa buông đôi đũa xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy trợ lý đã sớm buông đôi đũa xuống, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì, hai chai bia trước mặt, đã bị anh ta uống cạn.

Trợ lý phát giác thấy âm thanh buông đũa xuống của Kiều An Hảo, quay đầu lại, hỏi: "Ăn xong rồi?"

Kiều An Hảo khẽ gật đầu.

Trợ lý liền nâng tay lên, tiếp tục kêu người phục vụ, gọi thêm hai chai bia, đợi cho bia đưa đến, trợ lý rót một cốc, uống một hơi cạn trước, sau đó lấy ra một chiếc di động từ trong túi, đưa tới trước mặt của Kiều An Hảo.

Đáy măt Kiều An Hảo hiện lên một tia kinh ngạc.

"Không phải cô hỏi tôi Lục tổng đi đâu sao? Nhìn di động sẽ biết." Trợ lý nói xong, liền cúi đầu, rót một cốc bia cho chính mình, mở miệng uống một ngụm.

Kiều An Hảo điểm màn hình di động của trợ lý một chút, ánh sáng trở nên sáng hơn một chút, cô mới nhìn thấy trợ lý cho mình xem là một phong bưu phẩm.

Lục Cẩn Niên gửi cho anh ta.

Nội dung đầu tiên của bưu phẩm, đều là một ít nội dung công việc của công ty truyền thông Hoàn Ảnh, nhưng mà đoạn nội dung cuối cùng, Lục Cẩn Niên bày tỏ, hoạt động kế tiếp của công ty truyền thông Hoàn Ảnh tạm thời do phó tổng Vương phụ tiếp quản.

Tới đó cũng chưa là chấm hết của bưu phẩm, phía dưới còn có một đoạn lời nói rất dài, là Lục Cẩn Niên viết việc riêng với trợ lý.

"Đồ ăn Kiều Kiều thích, có này đó, hồi đầu lúc cô quay phim, phiền toái anh nếu có thời gian thì đến đoàn làm phim giúp đỡ, nói với bọn họ cứ làm nhiều những đồ ăn đó.

Giấc mơ của Kiều Kiều khi tiến vào vòng giải trí, là muốn làm nữ diễn viên xuất sắc nhất, lúc bình chọn cuối năm, phiền toái anh sắp xếp một chút.

Trong vòng giải trí có chút loạn, cô ấy chỉ là một cô gái sẽ không an toàn, phiền toái anh chăm sóc nhiều một chút, đừng làm cho cô ấy bị tổn thương.

Tôi có một biệt thự ở Nghi Sơn, nếu anh có thời gian thì đến đó đóng hết cửa sổ lại giúp tôi, nhất gian phòng ở phía tây, trên bàn cạnh cửa sổ có bức họa của cô ấy, trời mưa sẽ ướt, à, đúng rồi, cửa sổ ở lầu một không cần đóng, Kiều Kiều thích từ nơi đó đi vào."

......

Lục Cẩn Niên viết rất nhiều cho trợ lý, Kiều An Hảo liên tục lật xem từng trang, rốt cục mới thấy được hết.

Trong đầu của cô trống rỗng, Lục Cẩn Niên viết bưu phẩm này cho trợ lý rốt cục là có ý tứ gì, hoặc là nói, kỳ thật cô hiểu được, nhưng mà cũng không muốn hiểu được.

*****

Trợ lý vẫn luôn nhìn Kiều An Hảo, anh ta đợi cho cô xem xong, lại mở miệng uống một hơi cạn sạch bia, rồi mới lên tiếng nói: "Kiều tiểu thư, cô xem đến sao? Ngài ấy viết cho tôi bốn mươi tám đoạn, mỗi một đoạn, đều là viết về cô."

Tay Kiều An Hảo đặt ở trên bàn, nắm chặt theo bản năng, nắm thành quyền, cô kinh ngạc nhìn trợ lý, thấp giọng hỏi: "Anh ấy ở nơi nào?"

Kiều An Hảo hỏi xong, một giọt nước mắt từ trên khóe mắt của cô rơi xuống, nện ở trên màn hình điện thoại di động.

Trợ lý giống như không có nghe thấy vấn đề của Kiều An Hảo, tiếp tục nói: "Kỳ thật việc này, ngài ấy bắt tôi lập lời thề không được nói cho cô."

Nước mắt ở khóe mắt Kiều An Hảo lăn xuống càng nhiều, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm trợ lý, lại hỏi: "Lục Cẩn Niên anh ấy đâu? Anh bị làm sao?"

Trợ lý vẫn tiếp tục nói tiếp lời của chính mình: "Nói thật, tôi theo Lục tổng nhiều năm như vậy, ngài ấy nói cái gì tôi làm cái đấy, tôi chưa bao giờ cãi lời của ngài ấy, nhưng mà lúc này đây, tôi thật sự nhìn không được, coi như là tôi xen vào việc của người khác đi, cho dù là về sau Lục tổng có trách tội tôi, tôi cũng muốn nói với cô."

Kiều An Hảo đột nhiên khóc nức nở, mang theo vài phần căm tức nhìn về phía trợ lý hô: "Tôi hỏi anh, Lục Cẩn Niên đâu? Lục Cẩn Niên đâu? Lục Cẩn Niên đâu?"

Kiều An Hảo liên tục hô ba câu, mới ngừng lại được, bởi vì âm thanh của cô có chút lớn, khiến cho những người ở gần đó chú ý, cũng may vị trí của bọn họ có chút xa, không thể nghe thấy là cô nói gì.

"Tôi không biết! Cô hỏi tôi, tôi cũng tưởng hỏi cô, Lục tổi ngài ấy đi đâu?" Tính tình trợ lý luôn luôn ôn hòa, hốc mắt bỗng dưng trở nên có chút hồng, đột nhiên nhìn về phía Kiều An Hảo trả lời một câu, sau đó liền cầm chai bia trên bàn, trực tiếp uống, anh ta uống một hơi cạn sạnh chai bia, rồi dùng sức đặt chai bia ở trên bàn, anh ta cầm chai bia khác còn muốn uống, lại phát hiện chai bia còn lại cũng đã bị uống sạch, anh ta rảnh tay, cả người dựa phía lưng ghế, nhắm mắt lại, im lặng một lát, sau đó mở to mắt, cảm xúc đã ổn định lại, nói một câu với Kiều An Hảo trước "Thực xin lỗi", sau đó đứng lên, nói: "Tôi mang cô tới một nơi."

Kiều An Hảo khẽ gật đầu, đứng lên, đi theo phía sau trợ lý.

Trợ lý dẫn Kiều An Hảo dọc theo đường đi lên tầng cao nhất của "Lệ Cảnh Hiên", sau đó đi đến trước một căn phòng, đẩy cửa ra, tay làm một tư thế mời đối với Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo đi vào trước, trợ lý mới đi theo sau, đóng cửa lại, liền chỉ chỉ cửa sổ sát sân thượng, còn nói một cái "Mời".

Lúc này bóng đêm đã đen, trên sân thượng không có bật đèn, tối như mực, Kiều An Hảo chỉ có thể nhìn thấy một trời đầy sao cùng với những ngọn đèn ở cố cung.

Qua khoảng năm giây, đột nhiên xung quanh có ngọn đèn thất thải sáng lên, không ngừng mà lóe ra, nhờ vào ánh đèn, Kiều An Hảo mơ hồ nhìn một chiếc bàn được trưng bày theo cách thức Châu Âu, ở giữa có những ngọn nến xếp thành hình trái tim, bên trong cắm đầy cánh hoa hồng đã héo.

Ngọn nến này, đã cháy qua, chỉ còn lại có hơn một nửa cây.

Lan can xung quanh sân thượng, có một vài lẵng hoa xinh đẹp, bên trong hoa tươi cũng đã héo tàn.

Nơi này là?

Kiều An Hảo quay đầu nghi hoặc, vừa định hỏi trợ lý, đột nhiên nhìn chằm chằm những bóng đèn màu trước mặt.

*****

Ngọn đén vốn không ngừng lóe ra ánh sáng thất thải, thì đột nhiên chỉ còn lại có ánh sáng màu vàng ấm áp, ngọn đèn phát sáng, rõ ràng một câu: Kiều Kiều, anh có thể theo đuổi em không?

Kiều An Hảo kinh ngạc, đèn màu lóe ra trên các vách tường khác cũng ngừng lại, cô nhìn lại từng cái, theo thứ tự ngọn đèn màu hồng nhạt "Kiều Kiều, anh yêu em 13 năm", ngọn đèn mau lam "Làm bạn gái anh được không? Kiều Kiều", cùng với một mặt lớn nhất trên vách tường, ngọn đèn màu trắng lóe ra một hàng chữ dài nhất "Có của em Cẩn Niên, mới An Hảo, Kiều Kiều, em nguyện ý, anh yêu em, em không muốn, anh vẫn yêu anh."

Ánh mát Kiều An Hảo không ngừng nhìn sự chuyển hoán giữa bốn ngọn đèn, thật lâu cô mới phát ra âm thanh: "Này......"

"Đây là buổi tối lễ tình nhân đêm thất tịnh, Lục tổng cố ý chuẩn bị cho cô." Trợ lý không đợi Kiều An Hảo hỏi xong, liền giải đáp cho cô, dừng một lát, còn nói: "Ngài ấy tình đêm đó, tỏ tỉnh với cô ở đây."

Kiều An Hảo nhớ tới, mấy ngày nay Lục Cẩn Niên nhắc đi nhắc lại không chỉ một lần, chuyện ăn cơm vào vào đêm thất tịnh kia, lúc đó anh và cô còn chưa xác định quan hệ, nhưng mà lại làm chuyện mà chỉ có những người yêu nhau mới có thể làm, đáy lòng cô còn bởi vì thế mà âm thầm khổ sở, lại không nghĩ rằng, kỳ thật anh sớm đã có sở chuẩn bị.

"Cảnh tượng này, thời gian anh chuẩn bị rất lâu." Trợ lý ngẩng đầu, nhìn quanh sân thượng một chút, sau đó chỉ vào những lãng hoa đã héo rũ, nói: "Còn cố ý làm cho người ta dùng máy bay chuyển hoa tươi đến đây, nhất là hoa cây cát cánh, ngài ấy nói cô thích, cho nên khiến cho người ta chuẩn bị cẩn thận từng cánh hoa."

Từ lời nói của trợ lý, Kiều An Hảo lại bắt đầu hồi tưởng, có một đêm luc Lục Cẩn Niên về nhà, chỉ vào máy tính nói bản thân nhìn cảnh tượng tỏ tình trên màn hình của bộ phim mới phát sóng, lúc ấy anh còn chú ý đến một hạng mục công việc, làm như lơ đãng hỏi cô một câu, em thích như vậy? Có đôi khi cô sẽ gật gật đầu, có đôi khi sẽ lắc đầu, nói tôi không thích, nhưng mà còn góp ý thêm nếu muốn trong phim càng thêm lãng mạn thì cần làm này đó. Chính là một đêm kia, cô nói cho anh, cô thích hoa cây cát cánh.

"Lễ tình nhân ngày đó, ngài ấy gửi tin nhắn giải thích với cô, sau đó nói chờ cô ở chỗ này, đợi cô suốt cả đêm, rạng sáng lúc ba giờ, còn mưa to, tôi nói ngài ấy vào trong phòng, ngài ấy chết sống không chịu, ngài ấy nói phải ở chỗ này chờ cô, cô không đến, chỗ nào ngài ấy cũng không đi, sau đó ngay tại trên cái ghế kia, ngài ấy cứ ngồi như vậy, như là một pho tượng." Trợ lý nâng tay lên, chỉ chiếc ghế nhựa bên phải: "Một đêm kia, ngài ấy gọi cho cô vài cuộc điện thoại, gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, tôi biết Lục tổng nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy ngài ấy ăn nói khép nép cầu xin lấy lòng quá ai, duy độc cô, là một lần lại một lần ngoại lệ của ngài ấy."

"Mười sáu giờ, một người cao ngạo như vậy, liền cố chấp đợi cô mười sáu giờ, cô lại thủy chung không có tới." Lúc trợ lý nói tới đây, trong giọng nói mang theo một tia chỉ trích: "Mười sáu giờ kia với tôi mà nói, đều là một hồi dày vò, tôi không biết Lục tổng chống đỡ như thế nào."

"Có lẽ đối với ngài ấy mà nói, chỉ cần là có liên quan tới cô, cho dù là đau đớn tê tâm liệt phế, ngài ấy cũng sẽ cam chịu, coi là trân bảo." Trợ lý khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục giảng không nhanh không chậm với Kiều An Hảo: "Ngày ấy không chờ được cô, ngài ấy đành phải đi tìm cô."

"Ngài ấy tìm tới những người bạn học quan hệ tốt với cô, mỗi một lần ngài ấy lại nói với bọn họ, nhìn thấy cô, nhất định phải liên hệ với ngài ấy."

*****

"Có lẽ ngài ấy thật sự không nghĩ mất đi cô, cuối cùng phải đi tìm chị của cô, đại Kiều tiểu thư."

Lúc Kiều An Hảo nghe đến đó há to miệng, Kiều An Hạ là biết cô lúc ấy hôn mê nằm viện, nếu Lục Cẩn Niên đi tìm cô, vậy anh hẳn là biết, vì sao còn muốn giận cô đâu?

Trong đầu Kiều An Hảo còn chưa hết, âm thanh của trợ lý đã truyền đến: "Đại Kiều tiểu thư không có nói cho Lục tổng, sau đó Lục tổng phải chờ ở cửa Kiều gia, đợi cô ba ngày ba đêm."

Kiều An Hạ không có nói cho Lục Cẩn Niên cô ở đâu, nếu như chị ấy nói, có phải bây giờ cô sẽ không thể không tìm thấy anh hay không?

Đáy mắt Kiều An Hảo đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó liền biến thành khó tin, cuối cùng biến thành bị thương.

"Kiều tiểu thư, cô vừa thấy tôi, liền hỏi tôi ngài ấy ở đâu, kỳ thật tôi thật không biết ngài ấy ở đâu, tôi đã tìm ngài ấy một ngày." Trong âm thanh của trợ lý, mang theo vài phần uể oải cùng mất mát: "Tôi nghĩ đến ngài ấy vẫn ở nơi đó chờ cô, hơn nữa theo hiểu biết của tôi đối với Lục tổng, ngài ấy yêu cô nhiều năm như vậy yêu đến tận bây giờ, ngài ấy sẽ không từ bỏ ở thời điểm cuối cùng, nhưng mà tôi cũng không biết, vì sao đột nhiên ngài ấy lại không đợi nữa......"

"Rõ ràng rạng sáng hôm kia ngài ấy gọi điện thoại cho tôi, nói tôi giúp cô tránh khỏi tin tức tiêu cực, lúc đó trong lòng ngài ấy tất cả cũng chỉ có cô...... Nhưng mà buổi sáng hôm nay tôi tỉnh dạy, thu được phân bưu kiện kia, sau đó tôi gọi điện thoại cho ngài ấy, nhưng mà không có người nghe máy."

Kiều An Hảo cau mi lại, theo lời nói của trợ lý, bắt đến trọng điểm: "Tránh khỏi scandal tiêu cực?"

"Đúng vậy......" Bên trong lời nói của trợ lý, mang theo một tia thổn thức: "Cô thật sự nghĩ đến, gièm pha về chuyện Lục tổng là con riêng, là bị người phát hiện tung ra sao? Lục tổng lăn lội nhiều năm trong vòng giải trí như vậy, chuyện riêng của ngài ấy cũng có người dám tùy tiện nói bậy, lại làm sao có khả năng có người đứng ra vạch trần bối cảnh của ngài ấy?"

Lúc Kiều An Hảo nghe đến đó, mơ hồ hiểu được cái gì đó, tay vô ý thức nắm chặt vạt áo.

Cô có chút nghĩ không muốn nghe những lời nói tiếp theo của trợ lý, nhưng mà trợ lý cố tình dùng loại giọng nói không nhẹ không nặng, vạch trần chân tướng đầm đìa máu tươi tới trước mặt cô: "Là do bản thân Lục tổng tung ra, ở trong vòng giải trí, nếu xuất hiện tin tức tiêu cực, muốn khẩn cấp dời đi sự chú ý của công chúng đối với một sự việc thì cần có scandal tiêu cực của một người nổ mạnh hơn, lúc ấy toàn bộ dư luận mạng đều chỉ hướng tới cô nói cô hít thuốc phiện, đã có không ít người bắt đầu nói xấu cô, sự tình chỉ biết càng nháo càng lớn, cuối cùng trở nên nghiêm trọng, sẽ quấy nhiễu đến sinh hoạt cá nhân cô, tuy rằng xen lẫn trong trong giải trí này, vẫn có tư tưởng thừa nhận năng lực, nhưng mà Lục tổng vẫn là không đành lòng ngươi chịu áp lực cửa dư luận, cũng không muốn tương lai sự nghiệp diễn suất của cô bị ảnh hưởng, cho nên, ngài âis mới lựa chọn dùng chính mình để dời đi sự chú ý của công chúng, để giảm thương tổn nhiều nhất tới cô."

"Kỳ thật trong lòng Lục tổng rõ ràng, một khi tung ra một chút tin tức tiêu cực của chính mình, như vậy sẽ để nhược điểm cùng sơ hở cho người khác, về sau sẽ càng bạo phát càng nhiều tin tức tiêu cực cùng phản đối, nhưng mà ngài ấy vẫn làm như vậy là để bảo vệ cô, không tiếc dùng chính mình ngăn trở sức mạnh của cư dân mạng muốn vạ lây tới cô." Luc trợ lý nói tới đây, nở nụ cười, giọng nói đặc biệt lãnh đạm hỏi: "Ngài ấy thật sự thực ngốc, đúng hay không?"

*****

Kiều An Hảo bị câu hòi rất nhẹ này của trợ lý, thân thể lay động một chút, cả người lui về sau hai bước, tựa vào trên bàn đá cẩm thạch.

Giờ này khắc này, cô phát hiện đáy lòng chính mình chỉ còn lại có đau đớn.

Là loại đau đớn đến xương xuyên tim.

Cho tới bây giờ cô luôn biết người đàn ông kia tốt với cô, cô lâm vào cảm động, rạng sáng hôm nay lúc cô ờ nhà làm vỡ con búp bê bằng sứ, nhìn thấy những dòng chữ anh viết cho cô, cô bị kích động.

Cô nghĩ người đàn ông kia rất yêu cô, rất yêu cô.

Nhưng mà hiện tại, cô mới biết được, nguyên bẳti rô nghĩ là anh rất yêu cô, ngay cả một phần ngàn tình yêu của anh dành cho cô cũng không bằng.

Nguyên lai, người đàn ông cô yêu, là yêu cô, là yêu cô như vặy.

Nước măt của Kiều An Hảo, liền không khống chế được roi xuống dưới.

Trợ lý tạm dừng một lúc lâu, vẫn là lựa chọn tiếp tục nói tiếp:

"Nhưng mà ngài ấy chính là ngốc như vậy. Lúc ấy rõ ràng tôi còn khuyên ngài ấy dùng biệt pháp khác dời đí sự chú ý của công chúng, cô có biết ngài ấy nói với tôi như thế nào không? Ngài ấy nói, một khắc ngài ấy cũng chờ không được. Lúc ấy ngài ấy đã đợi cô lâu như vây, âm thanh mệt mỏi dị thường, còn nói một câu với tôi, không quan hệ, dù sao từ nhỏ đến lớn ngài ấy bị người ghét bỏ phỉ nhổ cũng không phải một lần, đã thành thói quen với ngài ấy, cô thì không giống, cô là tốt đẹp duy nhất trong cuộc sống của ngài ấy, ngài ấy không thế đế cho người ta làm bẩn."

Kiều An Hảo chung quy nhịn không được nức nở thành tiếng.

"Ngài ấy vẫn luôn dùng phương thức của chính mình, bảo vệ cô thật tốt, không tiếc thương tổn tới mình." Trợ lý cảm giác được đáy mắt chính mình nổi lên một tia nhiệt, anh ta ảm thầm thay đổi một hơi, tiếp tục nói: "Ngài ấy thật sự rắt ngốc, đúng hay không? Nhưng mà, cô cũng không biết, còn có lúc ngài ấy còn ngốc hơn."

Trợ lý nhắm mắt lại, lãnh đạm nói: "Cô thật sự nghĩ đến, Lục tổng thu mua Hứa thị, là vì muốn trả thù Hứa thị không công bằng với ngài ấy sao?"

Trợ lý vin không nhúc nhích đứng yên tại chỗ một lúc lâu, anh ta rốt cục mới chớp mắt một chút, sau đó mới mờ miệng nói:

"Sờ dí ngài ấy làm như vậy, là vì cô."

Kiều An Hảo lập tức liền đình chỉ khóc, cô ngẩng đầu bất thình linh, nước mắt ràn rụa thành giọt, nhìn phía trợ lỷ: "Tòi?"

"Đúng, không sai, bởi vì cô." Trợ lý nói từng chữ một, ngữ khí khẳng định cường điệu lại một lần, như là nội tâm giống như đang giãy dụa cái gì đó, qua một lúc, vẫn là cắn chặt răng xỉ, nói ra toàn bộ: "Kiều tiểu thư, bút ghi âm kia ờ trên người Lục tổng, tòi không có chứng cớ, mặc kệ cô có tin hay không, tòi vẫn phải nói cho cô, bởi vì tôi thật sự không thể trơ mắt đứng nhìn Lục tổng một mình chịu ủy khuất như vậy, cô cũng không biết, hiện tại tôi có bao nhiêu hối hận lúc trước nghe xong lời nói của Lục tổng, giúp ngài ấy giữ bí mật."

Trợ lý tựa hồ rất ảo não, nói tới đây, còn thờ dài một hơi "Kiều tiểu thư, ta nghe Lục tổng nói, ngài biết chính mình đã làm phẫu thuật khi có thai, nhưng Lục tổng lại tự mình kỷ tên làm phẫu thuật, đúng không?"

Kiều An Hảo khẽ gật đầu.

"Kièu tiểu thư, ngài biết không? Đứa con bị chết non kia cua ngài, kỳ thật là bị người hại chết.""

Ánh măt Kiều An Hảo bỗng dưng trợn to, rồi đột nhiên liền thay đổi sắc mặt: "Lục cẩn Niên anh ấy nói cho tôi biết, đứa nhỏ là vì quay phim quá mức mệt nhọc, thai tử trong bụng "

Trợ lý cũng không chờ Kiều An Hảo đang nói xong, mỏr miệng, kiên định nhìn về phía Kiều An Hảo hỏi: "Nếu lúc ấy Lục tổng nói cô, đứa nhỏ trong bụng của cô là bị Hàn Như Sơ giết chết, cô tin sao?"

*****

Con của cô bị Hàn Như Sơ giết chết, cô tin sao?

Dường như Kiều An Hảo bị tin tức này dọa sợ choáng váng, ánh mắt nhìn trợ lý tràn đầy kích động và hoảng sợ.

Trợ lý không nói gì, ngoài ban công, trong nháy mắt trờ nên cực kỳ yên tĩnh, mơ hồ có gió đêm thổi qua.

Ước chừng cỡ ba phút, trợ lý nói sự thật, nói tiếp:"Đêm đó Lục tổng gọi điện thoại cho tôi, nói cô đang bị hôn mê, còn chảy máu, cuối cùng bác sĩ chẩn đoán là thai chết trong bụng."

" Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cần Lục tổng lập tức ký tên phẫu thuật, đợi đến lúc ky ong, bác sĩ mới nói cho Lục tổng biết trong cơ thể cô có dùng lượng lớn thuốc ngủ, làm hại tới đứa bé."

"Về phần làm sao Lục tống biết HànNhư Sơ đưa tổ yến đã bỏ thuốc ngủ cho cô, thì tôi không rõ lắm nhưng lúc ấy cô xuất viện nghi ngơi ở nhà, anh ấy gọi điện thoại để tôi đến cẩm Tú viên, đưa tổ yến, để cho tôi đi làm kiểm tra. Kết quả kiểm tra, là bên trong có lượng lớn thành phần thuốc ngủ."

Kiều An Hảo nghe trợ lý vừa nói như thế, trong đầu cùng nhớ tới ngày hôm đó cô đến nhà họ Hứa, còn ói mửa Iiên tục, lúc ấy còn nói với Hàn Như Sơ bị bệnh bao tử, lúc quay về đoàn phim, Hàn Như Sơ cho cô hai hộp tổ yến, lúc ấy thím cô còn nói mẹ chồng cô thật yêu thương cô.

Có chút việc, người trong cuộc không rõ, từ nhỏ Hàn Như Sơ chứng kiên cô lớn lên, Hàn Như Sơ vẫn luôn rất tốt rất quan tâm cô, thật sự đối xử với cô như con gái ruột, cho nên cô cực kỳ tin tường bà ta, coi như là dù lúc đó thấy có điểm kỳ quặc, nhưng vì cô rất tin tường Hàn Như Sơ, cho nên cũng không nghi ngờ gì nhiều.

Nhưng mà bây giờ, cô mới phát hiện, đúng là sau khi ăn tổ yến, cô không ói nữa, lúc ấy cô cũng chưa uống thuốc, còn cho là minh khỏi, lại thấy rất buồn ngủ, không, không chỉ có cô, còn có Triệu manh, Triệu Manh là người hay ngủ muộn, thời gian đó ngủ rất sớm, thậm chí ban ngày còn ngủ gật ờ phim trường.

Kiều An Hảo càng nghĩ, tốc độ nhịp tim càng nhanh.

Khó trách sau đó cô buồn bực, bản thân làm phiu thuật, tại sao mình lại không có cảm giác gì, cô còn nghĩ rốt cuộc vì sao Lục Cẩn Niên lại có thể yên lặng để cô làm phẫu thuật?

Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như trong tổ yến có thuốc ngủ, cô dùng thuốc ngủ xong, sẽ ngủ say, nếu như dùng nhiều, sẽ rơi vào trạng thái hôn mê...

Kiều An Hảo nhíu mày, bất chợt liền thấp giọng lầm bầm lầu bầu lẻn: "Đúng, đúng, nói như vậy, tất cả mọi chuyện đã thông suốt... Thì ra là như vậy, là như vậy!"

Thì ra là con của cô không phải chết oan chết uổng! Con cùa cô bị người ta giết chết!

Mà người kia, cho tới nay, là bác Hứa luôn yêu thương, thản thiết với cô!

Kiều An Hảo chợt giơ tay lên, đè xuống lồng ngực của mình, lúc cô đến nhà họ Hứa thăm Hứa Gia Mộc, là muốn đi hỏi Lục Cẩn Niên tại sao muốn thu mua Hứa thị, cô cũng nghĩ đến có lẽ anh có nằi khổ tâm, nhưng mà cô lại không nghĩ rằng, sau lưng việc thu mua Hứa thị, ẩn giấu một bí mật to lớn như vậy!

Cho nên nói như vậy, Lục cẩn Niên vì đối phó Hứa thị, để cho mười mấy triệu đầu tư cua Hàn Như Sơ như nước trôi, thật ra thì cũng là vì cô, vì con của bọn họ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)