Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 057

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 057
Yêu em 13 năm (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô cũng không biết, lúc Lục Cẩn Niên còn nhỏ, thậm chí đã từng trải qua như vậy.

Đáy lòng Kiều An Hảo hơi hơi run lên, xen lẫn đau lòng nói không nên lời.

Quản gia tựa hồ vô cùng tức giận, ở chỗ này lải nhải trách cứ Lục Cẩn Niên: "Thật sự không biết cái dạng tiện phôi gì sinh ra tiện loại này......"

Tuy rằng những lời này là mắng Lục Cẩn Niên, nhưng mà trong lòng Kiều An Hảo khi nghe xong thập phần khổ sở, giống như là có vô số kim đâm vào lòng của cô, đau đến xương tủy.

Kiều An Hảo đột nhiên không muốn nghe bọn họ bàn luận về chuyện tình của Lục Cẩn Niên, liền đứng lên, lấy cơ đi toilet, từ trong phòng ngủ đi ra, lúc đi qua cửa, Kiều An Hảo còn nghe thấy âm thanh tức giận của quản gia truyền đến: "Tiểu thiếu gia mấy năm nay không công đối tốt với cái tạp chủng kia như vậy......"

Kiều An Hảo đi xuống toilet ở dưới lầu, trước khi vào toilet, vừa lúc nghe thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ở Hứa gia đang gọi điện thoại, hình như là cùng lão công của mình hẹn đêm nay trở về cùng nhau trải qua lễ tình nhân đêm thất tịnh, lão công của người phụ nữ ấy ở nhà chuẩn bị cơm tối, hỏi cô ấy muốn ăn chút gì, cô ấy cầm di động, vẻ mặt hạnh phúc tự mình nghĩ tên món ăn.

Kiều An Hảo cố ý lưu ý liếc mắt nhìn người hầu kia một cái, phát hiện cô ấy vén hai cái mái tóc xinh đẹp, còn đồ trang sức vô cùng trang nhã.

Kiều An Hảo đi vào toilet, sau khi đi WC, đứng ở trước bồn rửa tay lúc định đi ra, nhìn thoáng qua mình trong gương, kiểu tóc và trang điểm đã làm tỉ mỉ, cô vốn có dung nhan hoàn mỹ sau khi trang điểm lên càng trở lên tinh sảo động lòng người.

Cô nhớ tới, sở dĩ mình dụng tâm chuẩn bị như vậy, là vì đêm nay sẽ cùng ăn tối với Lục Cẩn Niên trong lễ tình nhân đêm thất tịnh.

Cô còn muốn chuẩn bị thêm, rõ ràng thợ trang điểm đã xử lý rất hoàn mỹ cho bản thân, nhưng mà cô cố tình bới lông tìm vết càng muốn hoàn mỹ hơn, thậm trí trước khi ra khỏi nhà, cô còn lấy hết quần áo trong tủ ra thử một lần, chỉ vì muốn đem những gì tốt đẹp nhất của bản thân đến trước mặt anh.

Tâm trạng lúc ấy của cô, là phức tạp, bất an, rung động, chờ mong, khẩn trương, còn kèm theo nhè nhẹ ngọt ngào......

Kiều An Hảo không yên lòng rửa tay, trở lại trên lầu, còn chưa đẩy cửa, chợt nghe âm thanh của Hàn Như Sơ từ trong phòng ngủ truyền đến: "Lúc trước mẹ đã nói với con, là không nên thân cận quá với nó, hiện tại thì tốt rồi, cái gì con cũng bị mất, mấy năm nay thoạt nhìn nó coi con là em trai, trên thực tế lại thừa cơ hãm hại con, nó chính là luôn luôn chờ đến một ngày để cười nhạo con...... Này khẳng định là con mẹ đê tiện của nó dạy cho nó, con đàn bà đê tiện kia không đoạt được đồ của ta, khiến cho con của cô ta đến đoạt đồ của con ta......"

"Đủ!" Hứa Gia Mộc vẫn trầm mặc, đột nhiên có chút cáu kỉnh mở miệng: "Hai người các ngươi rốt cuộc nói xong chưa, mẹ của Lục Cẩn Niên đều đã chết gần 20 năm, làm sao có thể dạy hắn làm việc này? Lại nói, hắn cũng không có làm tuyệt tình như vậy? Tốt xấu gì cũng lưu lại con ở Hứa thị!"

Sau lời nói của Hứa Gia Mộc, cửa phòng ngủ bị mở ra.

Kiều An Hảo cảm nhận được một cỗ gió thổi đến, sau đó liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc vẻ mặt trầm thấp từ bên trong đi ra.

"Anh Gia Mộc......"

Hứa Gia Mộc thờ ơ, không có phản ứng gì, trực tiếp bước chân xuống lầu, rời đi.

Kiều An Hảo lại hô một tiếng tên Hứa Gia Mộc, theo bản năng muốn đuổi kịp, Hứa Gia Mộc ngừng bước chân lại, vịn vào thang lầu, quay đầu, có chút suy sút nói: "Kiều Kiều, trong lòng anh có điểm phiền, anh nghĩ một người đi ra ngoài hút điếu thuốc."

*****

Về Lục Cẩn Niên, tâm trạng của Hứa Gia Mộc thật có chút mâu thuẫn.

Người đàn ông ít nhiều đều có điểm xúc động cùng bao che khuyết điểm tính tình, lúc hắn biết Hứa thị bị anh lấy đi, hắn đi tìm anh là cũng muốn hỏi anh vì sao muốn làm như vậy. Nhưng mà khi hắn đi đến dưới lầu truyền thông

Hoàn Ảnh, nhận được điện thoại, biết mẹ đầu tư và thị trường chứng khoán của Hứa thị là do anh ở sau lưng giở trò quỷ, thậm chí lúc mẹ vì tức giận mà ngất xỉu, máu liền nóng lên, lúc ấy tức giận nói bừa, thậm chí cũng nghĩ, tình cảm anh em nhiều năm của mình và Lục Cẩn Niên coi như xong, nhưng mà khi mẹ và quản gia kẻ xướng người hoạ nói không tốt về anh, hắn vẫn có chút phẫn nộ.

Trong lòng Hứa Gia Mộc đột nhiên có chút khổ sở, Lục Cẩn Niên đối xử với hắn như vậy, hắn vẫn có chút luyến tiếc người anh cùng ba khác mẹ này...... Hứa Gia Mộc nâng tay lên chà xát mặt mình, nuốt một ngụm nước miếng, mang theo vài phần vô lực nói: "Kiều Kiều, em đi vào nói chuyện với mẹ anh, vừa nãy anh nói chuyện hơi nặng, hiện tại khẳng định bà ấy rất khó chịu."

Kiều An Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu.

Hứa Gia Mộc liền bước chân, xuống lầu, đi ra khỏi nhà, tìm một cây ở trong sân, dựa vào gốc cây, châm một điếu thuốc, sau đó lúc sương khói lượn lờ, hắn nhớ tới trước đây, tại ngay cây phong này chơi pháo bông, hắn nghịch ngợm gây sự, suýt nữa bị phỏng hai mắt của mình, là người anh trai hay trầm mặc ít nói bộ dạng xinh đẹp kia, đột nhiên vươn tay, cầm cây pháo bông, lúc ấy hắn là tiểu hoàng đế của Hứa gia, hắn vừa khóc thì lập tức tất cả mọi người sẽ vây quanh hắn, cho dù qua nhiều năm như vậy, hắn đều nhớ rõ, lúc ấy hắn được mọi người vậy xung quanh đưa trở về nhà, quay đầu một chút, thấy được một màn mà cho đến nay hắn cũng không thể quên, một mình anh cô đơn đứng dưới cây phong này, biểu tình vẫn đạm mạc như cũ, hẳn bởi vì đau đớn, bàn tay hắn vừa cầm pháo bông, vẫn không ngừng run run.

Nghĩ đến đây, khóe mắt Hứa Gia Mộc nổi lên một tia ướt át, hắn dùng hết toàn lực mạnh hút một ngụm thuốc.

Trở lại phòng ngủ, quản gia đang khuyên Hàn Như Sơ, Kiều An Hảo ngồi ở bên cạnh giường, cũng nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói phụ họa hai câu, nhưng mà suy nghĩ lại thỉnh thoảng phiêu xa, trong đầu lảo đảo tất cả đều là thân ảnh của Lục Cẩn Niên.

Lúc anh 3 tuổi, bị bệnh ung thư máu, Hứa Gia Mộc cứu anh...... Hứa Gia Mộc đã cứu mạng của anh, vì sao anh lại ra tay với ân nhân cứu mạng của mình? Hơn nữa, nếu anh thật sự muốn đối phó Hứa gia, thì có thể diệt cỏ tận gốc, vì sao còn muốn cho Hứa Gia Mộc ở lại Hứa thị?

Thẳng thắn mà nói, lúc cô mở miệng hỏi ba sự việc có phải do anh làm hay không, anh thẳng thắn như vậy, nghe câu trả lời từ anh so với lúc nghe thấy tin tức càng làm cho cô chấn động hơn, trực tiếp làm cho cô không có gì để hỏi cũng không có năng lực để phản ứng, hiện tại bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút lời nói vừa rồi của quản gia và Hứa Gia Mộc, đáy lòng Kiều An Hảo một tầng nghi hoặc, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Đến buổi chiều, bởi vì một bên là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, một bên là người đàn ông cô yêu nhất, tiềm thức của cô không muốn đối mặt với cục diện như vậy, cho nên mới không khống chế được cảm xúc, bởi vì rất kích động, nên cô không có chú ý lời nói của mình, cũng không có chú ý tới lúc ấy anh nói gì...... Hiện tại nhớ đến, tựa hồ lúc cô nói ra "Hứa Gia Mộc sẽ không làm như vậy", dường như anh có nói gì đó với cô? Có thể là anh giải thích với cô hay không?

*****

Kiều An Hảo nghĩ đến đây, nhịn không được liền lấy điện thoại di động ra, thấy không có cuộc gọi nhỡ cũng không có tin nhắn, đáy lòng nhịn không được có chút uể oải.

Cô thật là vô tâm, nhưng mà anh lại phẫn lộ như vậy, cô đuổi theo anh đến tận bãi đỗ xe, anh cũng không chịu nghe cô giải thích, đến bây giờ, cũng không có liên hệ với cô...... Là còn đang tức giận sao?

Yêu 13 năm, thật vất vả mới có một cái lễ tình nhân đêm thất tịnh, lại tức giận như vậy, đêm nay ăn cơm, chẳng phải là để lỡ sao?

Kiều An Hảo nghĩ đến đây, trong lòng nhất thời có chút hoảng.

Cho dù buổi chiều anh rất tức giận, nhưng mà cô cũng đã nói cô sai rồi, bằng không cô chủ động nói lời xin lỗi, sẽ tốt đi...... Đợi đến lúc ăn cơm, cô thật tốt hỏi anh một chút, vì sao muốn làm như vậy, nếu thật là bởi vì ân oán của ba mẹ, cô có thể khuyên bảo anh, nói lời xin lỗi Hứa Gia Mộc, sau đó quan hệ giữa hai anh em bọn họ có thể sẽ tốt đẹp như trước......

Bằng không, thật có chút không cam lòng, cô chờ đợi ăn cơm tối cả một ngày, liền cứ như vậy không có.

Kiều An Hảo nghĩ, đi xuống lầu mở di động, tìm số điện thoại của Lục Cẩn Niên, biên soạn một cái tin nhắn, đánh một chữ "Uy" trước, sau đó lại cảm thấy không đủ thành ý, sợ Lục Cẩn Niên không tha thứ cho mình, không nhìn tin nhắn, vì thế liền xóa đi, sau đó nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, hoàn toàn quên Hàn Như Sơ một bên.

Kiều An Hảo đi khoảng một phút đồng hồ, mới sắp xếp được từ ngữ tốt, cúi đầu, bắt đầu gõ lên di động: "Buổi chiều là tôi quá kích động, thực xin lỗi, anh nói đêm nay mời tôi ăn cơm, đến lúc đó chúng ta nói chuyện thật tốt, có thể chứ? Bây giờ tôi trở về nhà chờ anh......"

"Kiều Kiều."

Hai chữ "Được không" Kiều An Hảo còn chưa kịp đánh ra, Hàn Như Sơ lại đột nhiên lên tiếng kêu tên cô.

Kiều An Hảo không yên lòng lên tiếng, tay vẫn đặt trên màn hình di động như cũ, sau đó cánh tay bị quản gia nhẹ nhàng vỗ vỗ, cô mạnh hoàn hồn, nhìn về phía Hàn Như Sơ: "Bác Hứa, có chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là khát nước, muốn nhờ cháu đi rót hộ bác ly nước." Vẻ mặt Hàn Như Sơ ôn hòa nở nụ cười: "Nếu cháu có việc, thì ta bảo Vân di đi."

"Không, để cháu đi." Kiều An Hảo vội vàng khóa màn hình di động, nhét vào trong túi, cầm ly thủy tinh bên cạnh, ngay lập tức đi xuống lầu.

Kiều An Hảo rót một ly nước, trên đường đi trở lại phòng ngủ, trong đầu nghĩ đến mình mới đánh được một nửa còn một nửa tin nhắn chưa đánh xong, có vấn đề gì không.

Một khúc quanh ở thang lầu của Hứa gia, mặt trên bị tường che khuất, Kiều An Hảo bưng ly thủy tinh, cho nên sẽ không vin tay vào thành thang, lúc tới chỗ quẹo, quản gia đột nhiên từ sau vách tường ôm túi lớn túi nhỏ đi ra, đứng giữa, thẳng tắp đụng vào Kiều An Hảo.

Sự tình phát sinh thật sự đột nhiên, trên tay Kiều An Hảo đang bưng ly nước, trong đầu lại đang suy nghĩ chuyện của mình, căn bản không có để ý thấy sau vách tường có người, lực đạo của quản gia rất lớn, tốc độ rất nhanh, chân của cô chuẩn bị bước lên bậc cầu thang đột nhiên đạp vào một khoảng không, cả người không báo đước liền ngã lăn xuống cầu thang..

Kiều An Hảo bị dọa đến kinh hô một tiếng, bên tai mơ hồ truyền tiếng gọi ầm ĩ của quản gia "Kiều tiểu thư", đầu đụng thật mạnh vào sàn, di động trong túi rơi ra, dừng ở cạnh tay của cô.

Kiều An Hảo không cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy người có chút khinh phiêu phiêu, hai gò má dán lên sần, dính máu, tản ra hương vị của máu.

*****

Đầu óc của cô rất thanh tỉnh, có thể cảm giác được rõ ràng thể lực của mình đang từ từ xói mòn, ngay cả đến ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, trong lòng của cồ hiện lên một tia khủng hoảng, trong cơ thể chỉ còn lại có một cái ý niệm, chính là gửi đi đoản tin nhắn con chưa viết xong kia cho Lục Cẩn Niên.

Cô nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng cô nói chuyện với anh.

Kiều An Hảo cố gắng nâng tay lên, muốn chạm vào chiếc di động ở bên cạnh, nhưng mà ở trong nháy mắt ngón tay của cô nhúc nhích kia, toàn thân của cồ mỗi một chỗ đều kêu gào lên đau đớn đến tận xương tủy, cồ chịu đựng đau đớn, mất rất lớn khí lực, rốt cục mới đụng vào được di động, nhưng mà ngay cả một chút sức lực để cầm di động cô cũng không có, cuối cùng chỉ có thể đưa điện thoại di động kéo dài tới trước mặt của mình, vừa mới ấn sáng màn hình, trước mắt của cô là một màu đen, cả người hoàn toàn mất đi ý thức.

Sau khi Kiều An Hảo hồn mê, có liên tục ba tiếng nhắc nhở có tin nhắn, leng keng leng keng vang lên, trên màn hình di động của cô, xuất hiện ba tin nhắn gửi đến của Lục Cẩn Niên.

[ thực xin lỗi. ]

[ Kiều Kiều, đêm nay lúc ăn cơm, chúng ta thật tốt nói chuyện. ]

[ Lệ Cảnh Hiên, tôi chờ em. ]

Có hai nguời hầu đang ở trong phòng nấu cơm, nghe đuợc tiếng thét chói tai từ bên ngoài truyền đến, vội vội vàng vàng chạy đi ra, nhìn thấy quản gia đang nâng cổ chân ngồi ở trên cầu thang, tê tâm liệt phế hô "Kiều tiểu thư", mà tay Kiều An Hảo đặt trên điện thoại di động, nằm bên trong một vững máu trên thang lầu.

Sàn nhà màu trắng, nhiểm một mảnh màu đổ tươi, thoạt nhìn hình ảnh rất ghê người.

Hai người người hầu sửng sốt khoảng 3 phút, trong đó có một người phản ứng nhanh phục hồi lại tinh thần, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi nhà, hướng về phía Hứa Gia Mộc đang đứng ở bên ngoài thất kinh hô: "Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, không tốt, Kiều tiểu thư từ trên cầu thang ngã xuống"

Ngón tay Hứa Gia Mộc hung hăng run run một chút, trực tiếp ném điếu thuốc cháy được một nửa xuống đất, liền chạy vọt vào trong nhà, bởi vi người hầu kêu anh đứng ở cửa, cản đường của anh, anh trực tiếp một phen đẩy ra người hầu kia, sau đó liền nhìn thấy Kiều An Hảo nằm trên một mảnh máu đỏ.

Trong nháy mắt sắc mặt Hứa Gia Mộc trở nên tái nhợt, anh giống như nổi điên nhìn về phía người hầu đang đứng ngây ngốc lớn tiếng rống lên một câu: "Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!"

Sau đó bổ nhào về phía trước, vọt tới trước mặt của Kiều An Hảo, ngón tay run run một phen bế Kiều An Hảo từ dưới đất đứng lên, cái gi cũng không làm liền chạy xông ra bên ngoài cửa.

Hàn Như Sơ liếc mắt nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức hiểu nâng tay lên, chống tay xuống sàn đứng lên, khập khiễng lên lầu.

Hàn Như Sơ nhìn bộ dáng khập khiễng của quản gia, cau mi lại, tiến vào phòng ngủ, rồi lên tiếng hỏi: "Khồng phải nói cô chỉ cần làm bộ thồi sao, giả dạng làm chính mình bị thương là tốt rồi, làm sao bây giờ lại bị thương thật roi?"

"Lúc đụng vào Kiều tiểu thư, dùng lực quá lớn, xoay cổ chân không cẩn thận."

Hàn Như Sơ gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị mở miệng, phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa: "Phu nhân."

Hàn Như Sơ ngồi ở trên giường trước, giả bộ bị bệnh, rồi mới lên tiếng: "Tiến vào."

Người hầu cầm một chiếc di động, đưa tới trước mặt của Hàn Như Sơ, nhỏ giọng nói: "Di động này hình như là của Kiều tiểu thư."

Hàn Như Sơ nhìn đến trên điện thoại di động dính đầy vết máu, mặt mày lúc đó xẹt qua một tia ghét bỏ, chỉ vào bàn trà, ý bảo người hầu đặt ở nơi đó, sau đó mở miệng nói: "Vừa mới vân di sốt ruột xuống lầu, khồng cẩn thận đụng phải Kiều Kiều, vân di cũng bị thương ở chân, cồ đỡ vân di về phòng của mình nghỉ ngơi thật tốt."

Đợi đến khi quản gia và người hầu đều rời khỏi phòng ngủ, Hàn Như Sơ mới thu hồi vẻ mặt mệt mỏi của chính mình, nâng nâng cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thoáng hiện một tia ngoan lệ cùng trào phúng.

Nếu không phải lúc bà ta nói chuyện với Kiều An Hảo, thoáng nhìn qua màn hình di động của cồ thấy nội dung tin nhắn, bà ta vẫn thật không nghĩ tới,

*****

Sau khi Kiều An Hảo và Lục cẩn Niên giả làm vợ chồng, hai nguời thật sự ở cùng nhau, còn hẹn tối nay cùng nhau ăn com.

Đêm nay là đêm thất tịch của lễ tình nhân... Đây là có ý nói bọn họ là tình nhân sao?

Lục Cẩn Niên nếu vi con của hắn, phản kích khồng lưu tình với bà ta như vậy, bà ta sao có thể từ bỏ ý đồ? Một cái tập chủng vốn không nên tồn tại trên thế giới này, dựa vào cái gì có thể có một ngày xuôi thuyền thuận gió như thế?

Hắn không bỏ qua cho bà, không cho con của bà dễ chịu, hắn cũng đừng mơ tưởng dễ qua!

Hắn không phải thích Kiều An Hảo sao? Tốt lắm a...

Kia bà khiến cho lễ tình nhân của hắn, nếm thử tư vị lỡ hẹn của người phụ nữ mà hắn yêu nhất...

Hàn Như Sơ nghĩ đến đây, khóe môi gợi lên một tia ý cười âm lãnh, đáy mắt thoáng hiện một tia hết giận, sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho một số điện thoại, giả bộ kích động, đối với bên kia điện thoại nói: "An Hạ sao? Là ta, bác Hứa đây... Là Kiều Kiều đã xảy ra chuyện, lúc nó vừa mới lên cầu thang, đụng phải vân di, sau đó từ trên cầu thang ngã xuống... Gia Mộc đã đưa nó đi bệnh viện

... Ưh... Ta cũng rất lo lắng, tình huống thoạt nhìn có chút không tốt... Thật sự xấu hổ, ở nơi này của ta lại xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn này..."

Trợ lý mua mẫu tây trang mới nhất của Armani, màu xanh da trời.

Lục Cẩn Niên da trắng nõn, mặc ở trên nguời, thêm thân hình mạnh mẽ anh tuấn, giống nhu vuơng tử từ trong lâu đài bước ra.

Nhưng mà mới sáu giờ rưỡi, thời gian đến giờ Lục cẩn Niên hẹn Kiều An Hảo ăn cơm, còn một giờ, xe đã vững vàng đứng ở cửa "Lệ Cảnh Hiên".

Vì để không khí tỏ tình, lãng mạn mà lại im lặng, Lục Cẩn Niên trực tiếp bao cả tầng cao nhất của "Lệ Cảnh Hiên", cho nên lúc hắn từ thang máy lên tầng cao nhất, "Lệ Cảnh Hiên" vốn ồn ào náo nhiệt, phá lệ yên tĩnh.

Quản lý dẫn Lục cẩn Niên đi đến bàn mà anh ta đã sắp xếp trước, đẩy cửa gỗ ra, vòng qua nội thất, kéo ra bức màn, lập tức liền nhìn thấy cảnh đêm.

Lễ tình nhân đêm thất tịnh năm nay, thời tiết phá lệ tốt, đèn với đủ màu sắc ánh sáng ngọc, ánh trăng sáng tỏ, cách đó không xa đèn đuốc huy hoàng ở cổ cung, những cây nến trên sân thượng sáng lung linh, phía trên cũng treo đầy đèn màu sáng rực rỡ, buổi sáng máy bay đua hoa tuơi tới, huơng khí tràn ngập.

Quản lý đua Lục cẩn Niên tiến vào, liền lui đi ra ngoài, Lục Cẩn Niên đi đến trước sân thượng, anh tuần thủ quy luật nam trái nữ phải, ngồi ở vị trí bên trái, đá cẩm thạch trên mặt bàn theo phong cách Châu Âu, cây pháo bông kiều diễm ướt át cùng với ánh nến lung linh, nhìn vị trí còn trống trước mặt, trong lòng dâng trào mà rung động.

Anh nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã sáu giờ bốn mươi ba phút, thời gian Kiều An Hảo đến, còn có bốn mươi bảy phút.

Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, bình tĩnh ngồi đó, dưới đáy lòng ngẫm lại lời thoại đã chuẩn bị một lần, hai bàn tay giao nhau, bởi vì dùng sức qua mức, khóp xương nhô lên, để lộ nội tâm khẩn trương của anh.

Trợ lý đứng ở một bên, nhìn ra được Lục cẩn Niên có chút căng thẳng, vi thế liền hảo tâm cổ vũ Lục cẩn Niên, mở miệng nói: "Lục tổng, ngài bày ra cảnh tượng này, vô cùng lãng mạn."

*****

Lục Cẩn không để ý đến lời nói của trợ lý.

Trợ lý tiếp tục nói: "Lục tổng, quen biết ngài lâu như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng không biết ngài còn có một mặt lãng mạn như vậy! "

Lục Cẩn Niên rốt cục ngẩng đầu, nhìn quanh cảnh tượng chung quanh một vòng, có thể anh cũng muốn giảm bớt hồi hộp của bản thân, hít sâu một hơi, âm thanh nhẹ nói: "Tôi chỉ lãng mạn với một mình Kiều Kiều."

"Lục tổng, ngài nghĩ sau khi Kiều tiểu thư đến đây, ngài sẽ làm như thế nào?"

"Tôi muốn giải thích xin lỗi với cô ấy chuyện buổi chiều trước, sau đó tôi lấy bút ghi âm ra, cho cô ấy nghe "

Theo lời nói của Lục cẩn Niên, anh lấy bút ghi âm từ trong túi ra, đặt ở trên bàn trước mặt mình, sau đó có thể là ở trong đầu đã sắp xếp quy trình, căng thẳng giảm đi rất nhiều, giọng điệu nghe cũng bình thản lưu loát hơn: "Kiều Kiều nghe nội dung trong bút ghi âm xong, sẽ rất thương tâm, dù sao cô ấy không nghĩ tới, vị trưởng bối mà nhiều năm qua cô ấy vẫn tôn kính, lại đối xử với cô ấy như vậy, cho nên tôi muốn an ủi cô ấy một chút."

"Sau đó tôi gọi quản lý mang đồ ăn lên, tôi cụm ly với Kiều Kiều, chúc cô ấy lễ tinh nhân vui vẻ trước " Lục Cẩn Niên nói tới đây, trước mặt ẩn ẩn hiện ra hình ảnh anh và cô một lát nữa sẽ trải qua.

Đợi cho cồ chúc mừng xong, sẽ làm cho cây nến màu đã chung quanh đây, từng cái hiện ra thành lời nói mà anh muốn nói với cô.

Đợi đến khi cô xem xong toàn bộ, anh liền chăm chú nhìn cồ, biểu đạt tâm ý của chính mình với cồ.

Nếu cô nhận, anh sẽ thật tốt yêu cồ, nếu cô không tiếp thu, anh còn có thể yêu cô, thẳng đến cô bị anh cảm động, nhận mới thôi.

Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, khóe môi gợi lên một tia cười nhẹ, phụ trợ dung nhan tuấn mỹ, trở nên có chút ôn nhu.

Trợ lý ở một bên mang theo vài phần ảo tưởng nói: "Sau khi Kiều tiểu thư đáp ứng lời tỏ tình của Lục tổng, Lục tổng sẽ tìm một ngày thích họp để cầu hồn với Kiều tiểu thư, rồi kết hôn, sau đó sẽ có môt tiểu bảo bảo xinh đẹp.... !"

Tuy rằng Lục cẩn Niên biết, chính minh còn chưa tỏ tình, suy nghĩ này có chút xa với, nhưng là vẫn không nhịn được dựa theo lời của trợ lý, vẽ ra hình ảnh ở trong đầu, một mình ngẫm lại, hình ảnh sinh động làm cho anh cảm thấy hạnh phúc.

Một đoạn thời gian rất dài trôi qua, Lục cẩn Niên nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã bảy giờ hai mươi năm phút, liền mở miệng nói rõ ràng: "Còn năm phút đồng hồ, Kiều Kiều sẽ đến."

Theo lời nói bình tĩnh của anh, là đáy lòng đầy mong chờ của anh, trợ lý đứng bên cạnh, cũng không hiểu căng thẳng theo.

Thời gian thong thả trôi qua, chỉ có năm phút đồng hồ, Lục Cẩn Niên lại cảm thấy như một thế kỷ vậy, thật vất vả kim phút chỉ đến thời điểm, nhưng Kiều An Hảo lại không có xuất hiện.

Mới chỉ đến thời gian hẹn, có thể là cồ bận liên hoan, Lục Cẩn Niên thập phần lý giải ngồi ở vị trí tốt nhát.

Tích tắc, thời gian trôi qua.

Bảy giờ bốn mươi phút, Lục cẩn Niên tự nói với mình, Kiều An Hảo kẹt xe.

Bảy giờ năm mươi phút, Lục cẩn Niên tự nói với mình, Kiều An Hảo kẹt xe.

Lúc tám giờ, trợ lý mở miệng nói, có thể là Kiều tiểu thư bị kẹt xe, dù sao cũng là lễ tinh nhân, người ra đường tương đối nhiều.

Bóng đêm dần dần tối, ánh sao ở chân trời càng thêm rõ ràng, ngọn đèn ở cổ cung càng sáng ngời, ngọn nến trên bàn lửa thiêu đốt nhảy lên rất cao.

*****

Bóng đêm dần dần tối, ánh sao ở chân trời càng thêm rõ ràng, ngọn đèn ở cổ cung càng sáng ngời, ngọn nến trên bàn lửa thiêu đốt nhảy lên rất cao.

Thời gian chờ đợi giống nhu dài vô tận, Lục cẩn Niên bắt đầu hồi hộp và căng thẳng, dần dần bị tiêu trừ sạch sẽ, thay vào đó là bất an và lo lắng.

Tức giận bao chùm toàn thân Lục cẩn Niên, ngồi ở bên trong cảnh tuợng lãng mạn như thế, thoạt nhìn vồ cùng cao ngạo, chỉ là biểu tình trên mặt anh lại bắt đầu trở nên có chút hầm trọng.

Đáy lòng trợ lý lo lắng, không ngừng nâng cổ tay lên nhìn thời gian, lúc tám giờ hai mươi phút, rốt cục nhịn khồng được lên tiếng, đánh vỡ loại không khí ngưng trệ này: "Lục tổng, có nên gọi điện thoại cho Kiều tiểu thư hay không? Có lẽ cô ấy có chuyện gì, chậm trễ."

Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó di động của mình ra, gọi điện thoại cho Kiều An Hảo.

Âm thanh cuộc gọi đô đô đô, một lần lại một lần vang lên ở bên tai, thẳng đến khi lời nói của nhân viên tổng đài vang lên: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài đang gọi, tạm thời không có người nghe."

"Thế nào, Kiều tiểu thư không nghe điện thoại sao?" Trợ lý hỏi, anh ta nhìn thấy mặt Lục cẩn Niên trở nên có chút lãnh đạm, vi thế vội vàng sửa miệng: "Chắc là do Kiều tiểu thư không có nghe thấy đi."

Lục Cẩn Niên dùng sức mím môi, lại gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, lập lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bên trong truyền tới thủy chung vẫn là tiếng của nhân viên tổng tài.

Không khí ở sân thượng, trở nên càng ngày càng đè ép.

Dựa vào ánh sáng của ngọn đèn, trợ lý nhìn thấy trên mặt Lục Cẩn Niên không có bất cứ biểu cảm gì, liên lụy đến khiến đáy lòng anh ta nổi lên một tia khó xử, đứng ở một bên, thở mạnh một chút cũng không dám nhìn động tác Lục Cẩn Niên không ngừng gọi điện thoại.

Lúc chín giờ, đột nhiên bên ngoài cửa "Lệ Cảnh Hiên" truyền đến tiếng đập cửa.

Trợ lý lúc này mới dám thở dài nhẹ nhõm một hoi, mang theo vài phần kinh hỉ trước nói với Lục cẩn Niên nói một câu "Kiều tiểu thư đến rồi", sau đó liền lên tiếng trả lời: "Mời vào."

Cửa bị đẩy ra, Lục cẩn Niên cả người liền mạnh từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh cửa, nhưng mà lúc nhìn đến chỉ có một mình quản lý của "Lệ cảnh hiên" vào đây, thủ hạ của hắn ý thức cầm lưng ghế dựa.

"Lục tổng, hiện tại đã chín giờ, xin hỏi com Tây ngài đặt, có thể bắt đầu làm sao?" Quản lý lễ phép hỏi.

Lục Cẩn Niên nhắm mắt, đứng yên, nhìn chằm chằm cố cưng đèn đốc sáng trưng cách đó không xa, không có hé răng.

Trợ lý sợ quản lý lại mở miệng hỏi chuyện bữa tối, xúc Lục Cẩn Niên xui xẻo, vội vàng khoái tay áo với quản lý.

Quản lý dường như cũng đã nhận ra không khí không tốt, khom người, thối lui ra bên ngoài cửa.

Sau khi quản lý đóng cửa, trợ lý cảm giác được rõ ràng không khí ở sân thượng lúc này, so với lúc trước càng làm cho người ta hít thở không thông, thậm chí anh ta chỉ liếc mắt nhìn cảnh tượng một người đứng ở dưới ánh sáng lãng mạn một cái, Lục cẩn Niên đứng trước bàn ăn lớn như vậy, liền lại không dám xem lần thứ hai.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm đèn đuốc xa xa, nói không nên lời tư vị ở đáy lòng bản thân lúc này như thế nào.

Từ môt khắc anh thích Kiều An Hảo kia, luôn chờ đơi một ngày bản thân có thể xứng đôi với cô.

Đến lúc anh rốt cuộc có thể đi yêu cô, thi lại biết cô có hôn ước với Hứa Gia Mộc, sau đó anh lại tiếp tục chờ, cùng đợi đến lúc cô và Hứa Gia Mộc chấm dứt, bản thân có thể đi yêu cô.

Anh đợi nhiều năm như vậy, chờ đợi đã biến thành thói quen, sẽ không cảm thấy khổ sở.

Nhưng mà đêm nay chờ đợi, lại làm cho anh nếm đaư đớn từ trước tới nay.

*****

Từ môt khắc anh thích Kiều An Hảo kia, luôn chờ đơi một ngày bản thân có thể xứng đôi với cô.

Đến lúc anh rốt cuộc có thể đi yêu cô, thi lại biết cô có hôn ước với Hứa Gia Mộc, sau đó anh lại tiếp tục chờ, cùng đợi đến lúc cô và Hứa Gia Mộc chấm dứt, bản thân có thể đi yêu cô.

Anh đợi nhiều năm như vậy, chờ đợi đã biến thành thói quen, sẽ không cảm thấy khổ sở.

Nhưng mà đêm nay chờ đợi, lại làm cho anh nếm đaư đớn từ trước tới nay.

Bây giờ đã chín giờ rưỡi, khoảng cách thời gian bọn họ ước định đã qua hai giờ, đây là cô khồng có ý muồn đên sao?

13 năm Anh đợi 13 năm, mới rốt cục đợi đến ngày này, thật sự không nghĩ chưa lâm trận đã chết trước, thật sự không cam lòng rơi vào một kết cục như vậy.

Tầm mắt Lục cẩn Niên từ đèn đuốc sáng trưng đằng xa kéo trở về, cầm di động trên bàn, lại gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, lúc này đây, điện thoại vang lên ba tiếng, liền có người tiếp nghe, đáy mắt anh thoáng hiện một tia kinh hỉ, vừa hô một chữ "Kiều", điện thoại liền bị tắt, bên trong truyền tới âm thanh đô đồ đô.

Đợi đến khi Lục cẩn Niên gọi điện thoại lại lần nữa, liền giống như những cuộc gọi phía trước, không có người tiếp nghe.

Cồ vừa nhấc máy vì sao lại tắt rồi? Là còn tức giận chuyện anh thu mua Hứa thị sao, vì căm tức chuyện buổi chiều anh đùa giỡn tính tình bỏ lại cồ rời đi sao?

Nhưng mà cồ tiếp điện thoại, chứng tỏ cô có thể nhìn đến di động Đột nhiên Lục cẩn Niên giống như là thấy được một tia hy vọng, vội vàng đưa di động từ bên tai xuống dưới, gửi một tin nhắn cho Kiều An Hảo: [ Kiều Kiều, buổi chiều tâm trạng của tôi không tốt, không nên bỏ em lại rời khỏi, thực xin lỗi. ]

Lục Cẩn Niên gửi xong tin nhắn, anh nhìn thấy trên màn hình di động biểu thị "Tin nhắn đã gửi thành công", biết Kiều An Hảo đã thấy được tin nhắn của chính mình, vì thế vội vàng gửi một tin khác: [ Kiều Kiều, tôi biết em có thể nhìn thấy tin nhắn của tôi, tôi còn ở Lệ Cảnh Hiên chờ em, bây giờ em đến đây, chúng ta nói chuyện được khong?]

Gửi đi tin nhắn, thủy chung không có người trả lừoi, Lục Cẩn Niên nắm di động đợi một lát, lại gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, vẫn không có người nghe, vì thế lại gửi thêm một tin nhắn: [ Kiều Kiều, tôi sẽ chờ em, đợi cho tới khi em đến đây mới thôi. ]

Lại là một thời gian chờ đợi qua đi, Lục cẩn Niên lại gửi đi một tin nhắn: [ Nếu em không đến, tôi vẫn sẽ đợi. ]

Gửi đi tin nhắn nay, Lục cẩn Niên cầm di động, nâng tay lên chà xát mặt mình, sau đó hền thẳng tắp đứng ở trước lan can sân thượng, nhìn chàm chằm đèn đuốc ở xa xa.

Anh không biết rốt cuộc bản thân đã đứng bao lâu, di động trong lòng bàn tay di động rung rung một chút, anh kích động lấy đến trước mặt mình, thấy chỉ là tổng đài 10086 gửi đến tin dự báo thời tiết.

Lục Cẩn Niên mất mát hạ cánh tay xuống.

Lúc mười một giờ, quản lý của "Lệ Cảnh Hiên" đi lên nói với Lục Cẩn Niên đã đến giờ đóng cửa.

Trợ lý nhìn thoáng qua Lục cẩn cố chấp đứng ở trước lan can sân thượng, hồi lâu cũng không có nhúc nhích một chút, nâng tay lên ra hiệu với quản lý, đi ra ngoài, thương lượng với quản lý, yêu cầu bọn họ cùng chờ một chút.

Có thể là do đêm nay là lễ tình nhân đêm thất tịch, đã mười một giờ thành Bắc Kinh vẫn còn náo nhiệt, tuy rằng bọn họ ở tầng thượng của "Lệ Cảnh Hiên", nhưng mà vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ca ở trên cầu truyền đến: "Em có biết anh đang đợi em sao? Nếu em thật sự để ý anh, thì trong màn đêm vô tận cùng anh vượt qua.............................."

Chờ đợi có thể tôi luyện con người tính nhẫn nại, cũng có thể tiêu hao tính nhẫn nại của con người, cùng với tiếng chuống báo mười hai giờ vang lên, Thành Bắc Kinh vốn huyên náo trong nháy mắt trở nên phá lệ yên lặng.

Yên tĩnh như vậy, khiến cho Lục cẩn Niên có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim minh đập, kích động, bất an, cùng sợ hãi.

Thực sợ sẽ cứ như vậy mất đi cô...

*****

Chờ đợi có thể tôi luyện con người tính nhẫn nại, cũng có thể tiêu hao tính nhẫn nại của con người, cùng với tiếng chuống báo mười hai giờ vang lên, Thành Bắc Kinh vốn huyên náo trong nháy mắt trở nên phá lệ yên lặng.

Yên tĩnh như vậy, khiến cho Lục cẩn Niên có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim mình đập, kích động, bất an, cùng sợ hãi.

Thực sợ sẽ cứ như vậy mất đi cô...

Nếu giống như trước đây, cô và anh vĩnh viễn không thể xúc thành, có lẽ anh sẽ không khủng hoảng giống như bây giờ, nhưng mà bởi vi anh nghĩ đến hy vọng của chính mình, bây giờ đột nhiên biến thành tuyệt vọng... Chênh lệnh này, làm cho Lục cẩn Niên căn bản không biết nên tiêu hóa như thế nào.

Cô vẫn còn vì Hứa Gia Mộc, vì Hứa gia, bỏ qua anh sao?

Đúng vậy, từ nhỏ cô đã biết bọn họ, tình cảm của cô đối với bọn họ vượt xa anh, lúc này đụng phải biến cố, cô liền không do dự đứng về phía bọn họ như vậy, cũng không nghe anh giải thích, trực tiếp xử tử hình anh.

Nhưng mà cho dù cô không tin anh như vậy, anh vẫn không thuyết phục được bản thân buông tha, hay nên chết tâm.

Cả đời này, nhiều năm trồi qua như vậy, anh từu một thiếu niên nghèo khó sống đến bây giờ, anh chưa từng mở miệng cầu xin bất luận kẻ nào, nhưng mà giờ này khắc này, cái loại khủng hoảng sợ hãi mất đi cô khiến cho anh buồng xuống khí phách cùng kiêu ngạo, theo bản năng anh bắt đầu hạ mình đối với cô: "Kiều Kiều, tôi cầu em, cầu em tới đây, được không?"

Lục Cẩn Niên gửi xong tin này, cả người yên tĩnh thần kì, anh một lần nữa ngồi trở lại vị trí, hai tay giao nhau đặt lên bàn, mang theo vài phần tư thái bất cứ giá nào cũng chờ đợi được.

Bóng đêm càng ngày càng thâm, đèn neon trên đường phố đều bắt đầu tỏa ra ánh sáng, Lục cẩn Niên giống như một pho tượng, không có ý thỏa hiệp.

Trợ lý thủy chung khồng có lên tiếng quấy rầy anh, im lặng đứng ở một bên, cùng anh.

Lúc hai giờ sáng, bầu trời vốn đầy sao lung linh, đột nhiên bị mây đen che lấp, có một hạt một hạt mưa to tán loạn hạ xuống.

Lúc này trợ lý mới mở miệng lên tiếng nói: "Lục tổng, trời đã mưa, đi vào trong phòng chờ đi."

Lục Cẩn Niên giống như không có nghe thấy lời nói của trợ lý, thẳng lưng, ngồi ở ghế trên, vẫn không nhúc nhích.

Mưa vào đêm khuya ở Bắc Kinh, bình thường đềư là mưa rào, tới rất nhanh, trợ lý nói xong không quá hai phút, hạt mưa liền dày đặc, sau đó roi xuống càng lớn.

Trợ lý vội vàng đi lên trước, muốn kéo Lục cẩn Niên vào phòng.

Lục Cẩn Niên lại mạnh vưon tay, bỏ qua cánh tay của trợ lý, cố chấp cùng chắc chắc nói: "Tôi đã nói tôi muốn ở chỗ này chờ cô ấy, nơi nào tồi cũng không đi, ở nơi này chờ cô ấy."

Mưa làm cho tầm mắt người ta trở nên mơ hồ, hai người đều ướt sũng, trợ lý khuyên như thế nào đều không được, cuối cùng nhịn không được lên tiếng nói một câu: "Lục tổng, hiện tại đã hai giờ rưỡi sáng, có lẽ Kiều tiểu thư thật sự không đến đây!"

Lục Cẩn Niên mím môi, đáy mắt hiện lên một tia đaư thương, anh vẫn cố chấp, cắn răng xỉ, kiên định mười phần nói: "Tôi muốn ở chỗ này chờ cô ấy."

Trợ lý nhìn Lục cẩn Niên, ảo não hít một hơi, liền xoay người chạy vào trong phòng, tìm một chiếc ồ đi ra, mở ra, che ở trên người của Lục cẩn Niên.

Mưa khoảng một giờ, cho dù che ồ, trên người của hai người vẫn ướt đẫm toàn bộ.

Lục Cẩn Niẽn vẫn khồng có rời đi sân thượng, đợi đến tận hừng đông, đến khi mặt trời lên cao, đến khi thành Bắc Kinh vốn im lặng lại ồn ào trở lại, đợi đến khi bên trong cố cung ở đối diện chật ních du khách, đợi cho đến khi quần áo của anh khô, thái độ của anh vẫn kiên quyết chờ như vậy.

Đợi đến lúc mười giờ rưỡi, Lục cẩn Niên đang im lặng ngồi, đột nhiên liền từ trên ghế đứng lên.

*****

Trợ lý cùng Lục Cẩn Niên đợi một đêm không ngủ, bởi vì buồn ngủ đột kích, dựa vào vách tường ngủ gật, đột nhiên nhìn thấy Lục Cẩn Niên từ trên sân thượng rời đi, lập tức thanh tỉnh lại: "Lục tổng, ngài muốn đi đâu?"

Lục Cẩn Niên không có lên tiếng, bước chân lại vô cùng nhanh, mở cửa ra, chạy về phía hành lang.

Trợ lý vội vàng chạy theo sát sau, lại hỏi một lần: "Lục tổng, ngài muốn làm gì?"

"Tôi muốn đi tìm cô ấy." Lục Cẩn Niên chỉ đáp lại năm chữ đơn giản, rồi giẫm chân tại chỗ đi vào thang máy.

Anh đợi cô khoảng mười sáu giờ, cô vẫn không có xuất hiện, như vậy anh phải đi tìm cô ấy.

Nếu nói, cô ấy không tha thứ, kết cục cuối cùng là anh và cô trở thành hai người xa lạ, như vậy ở trước khi bọn họ biến thành người qua đường, anh nên vì bản thân tranh thủ một chút, chẳng sợ kết quả sau khi anh tranh thủ, là ác mộng không thể trốn thoát như cũ, anh cũng chấp nhận.

Trợ lý chần chờ một chút, lên tiếng hỏi: "Nhưng mà, Lục tổng, ngài biết Kiều tiểu thư hiện tại đang ở đâu sao?"

Lục Cẩn Niên giật giật môi, không nói gì, thang máy đến tầng một, Lục Cẩn Niên bước nhanh ra.

Ra cửa "Lệ Cảnh Hiên", Lục Cẩn Niên đi đến trước xe của mình, trợ lý đi lên mở cửa sau của xe theo bản năng, nhưng mà Lục Cẩn Niên lại thản nhiên để lại một câu "Tôi mở ra", rồi trực tiếp vòng qua xe, mở cửa xe ra, ngồi vào ghế điều khiển.

Trợ lý vừa ngồi vào xe, Lục Cẩn Niên liền một cước giẫm chân ga, xe tiến về phía trước chạy ra ngoài.

Tốc độ chạy xe của Lục Cẩn Niên cực nhanh, giống như lời nói của trợ lý, anh không biết Kiều An Hảo ở đâu, Bắc Kinh lớn như vậy, người nhiều như vậy, anh mù quáng tìm như vậy, cũng chưa chắc có thể tìm được, nhưng mà anh muốn tìm, anh về hoa viên Minh Châu trước, sau đó đi truyền thông Hoàn Ảnh, đều không có bóng dáng của Kiều An Hảo, anh liền lái xe đi những của hàng mà mình biết Kiều An Hảo đi qua, quán cà phê, siêu thị, nhà ăn......

Bắt đầu từ tối hôm qua, đến bây giờ, Lục Cẩn Niên một hạt gạo cũng chưa ăn, một cái liếc mắt cũng không hợp, nhưng mà anh giống như là không biết mệt mỏi, dường như lái xe qua được vài vòng thành Bắc Kinh, cuối cùng anh phải đến nhà của Triệu Manh, sau đó lại đi đến vài nhà bạn bè của Kiều An Hảo mà mình biết, dường như anh chỉ dùng ngữ khí thỉnh cầu và cấp bách, lặp đi lặp lại những lời nói dong dài với những người đó, nếu thấy Kiều An Hảo, xin hãy vụng trộm nói cho anh, thậm chí sau khi anh để lại số điện thoại của mình cho những người đó, lại còn đưa danh thiếp của chính mình.

Cuối cùng, bị buộc bất đắc dĩ Lục Cẩn Niên đi cao ốc của Kiều thị.

Kiều An Hảo bị đụng đầu, tình trạng không tốt lắm, tối hôm qua cả một đêm, vợ chồng Kiều thị, Kiều An Hạ cùng Hứa Gia Mộc chưa chợp mắt một đêm, vẫn chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.

Mãi cho đến một giờ chiều, tình trạng của Kiều An Hảo mới ổn định, mặc dù người còn chưa tỉnh lại, nhưng sinh mệnh đã không có gì trở ngại.

Hội nghị bắt đầu lúc ba giờ rưỡi, Kiều An Hạ không ngủ một đêm, sắc mặt có chút không được tốt, trang điểm lại, cầm văn kiện, lúc đang chuẩn bị tiến vào phòng họp, thì điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Kiều An Hạ tiếp nghe, điện thoại là ở bàn lễ tân gọi tới: "Kiều tổng, trước cửa có một người là Lục tổng, nói hiện tại muốn gặp ngài."

Lục tổng?

Những người mà Kiều An Hạ biết, có không ít người họ Lục, chỉ là dòng họ này, làm cho cô liên tưởng đến Lục Cẩn Niên.

Nhưng mà, sau đó, Kiều An Hạ liền nở nụ cười tự giễu, cảm thấy ý nghĩ của chính mình có chút kỳ lạ, Lục Cẩn Niên sao có khả năng sẽ tìm đến cô?

Kiều An Hạ nói rõ ràng lưu loát: "Hiện tại tôi phải họp, anh nói anh ta lưu lại phương thức để liên lạc."

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)