Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 037

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 037
Hai câu "wo ai ni" (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc ăn cơm ở khách sạn lớn nhất thành phố, đạo diễn đề nghị đi hát karaoke, bởi vì bộ phim sắp quay xong, tương lai thời gian mọi người cùng nhau một chỗ sẽ càng ngày càng ít, cho nên không có ai dị nghị gì, vì thế ăn cơm xong, khoảng 10 giờ rưỡi, tất cả mọi người lên ô tô đi "Cung vàng điện ngọc" gần đây.

Kiều An Hảo cùng lên xe Trình Dạng với Tống Tương Tư, trên đường đi xe phải đổ xăng nên đến "Cung vàng điện ngọc" muộn nhất, đi vào ghế lộ, Kiều An Hảo mới nhớ tới, lúc ăn cơm Lục Cẩn Niên nói có việc nên phải đi trước, nhưng mà bây giờ đã ở đây, đang tao nhã đứng ở trước màn hình lớn, cầm thực đơn ipad trong tay, lúc lấy ly rượu từ phục vụ, thấy bọn họ tiến vào, còn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Kiều An Hảo.

Đạo diễn nhìn ba người bọn họ tiến vào, lập tức chỉ vào bài hát, phất phất tay: "Đi đi đi, ba người đến đây hát đi, một người ít nhất hát hai bài."

"Tiểu Kiều, cô hát hộ tôi với." Tống Tương Tư đâu có để Kiều An Hảo chỉ hát hai bài.

Lục Cẩn Niên nghe thấy lời nói của Tống Tương Tư đối với Kiều An Hảo, hơi cau mi lại, vừa cứng nhắc cầm lên chai rượu hoàng gia bật nắp, vừa ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống Tương Tư một cái.

Tống Tương Tư chạm trán tầm mắt của Lục Cẩn Niên, giống như cố ý, tiếp tục nói tên một ca khúc, sau đó nói một câu "Cảm ơn" với Kiều An Hảo, rồi xoay người đi về một bên sô pha ngồi xuống, trừng mắt khiêu khích lại Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo muốn hát giúp Tống Tương Tư trước, rồi mới tìm một ca khúc của cho mình, sau đó thuận thế ngồi ở vị trí không xa nơi ca hát, nữ diễn viên số ba thấy Kiều An Hảo ngồi ở đây, lập tức quay đầu nói hai tiếng chào hỏi Kiều An Hảo, Kiều An Hảo hàn huyên với nữ diễn viên số 3 được khoảng hai ba câu, liền cảm thấy bên cạnh chỗ mình ngồi có một người, cô còn chưa kịp quay đầu lại xem, thì nữ diễn viện số 3 cẩn trọng hô lên một tiếng: "Lục tổng."

Lục Cẩn Niên gật gật đầu với nữ diễn viên số 3 coi như đáp lại, sau đó mới đưa thực đơn trong tay tới trước mặt Kiều An Hảo, nhẹ mở miệng nói: "Muốn ăn gì không?"

Kiều An Hảo vừa mới ăn cơm chiều, không có khẩu vị gì, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu.

Lục Cẩn Niên cũng không có ép buộc, hai mắt cúi xuống nhìn chằm chằm thực đơn, cuối cùng quyết định chọn hai đĩa hoa quả có ít quả hạch, sau đó đưa thực đơn cho phụ vụ sinh đang đứng ở một bên.

Đồ vật rất nhanh được đưa lên, cũng không biết ai gọi rượu thủy, bia, rượu đỏ, rượu dương, hầu như có tất cả các loại rượu.

Đạo diện sảng khoái để phục vụ sinh rót cho mỗi người một ly rượu Riga, tràn đầy một ly rượu dương, sau đó đề nghị tất cả mọi người cụm ly.

Kiều An Hảo còn chưa nhìn thấy mặt bàn hai đầu hình trụ để rượu dương, thì không biết từ đâu tới trước mặt mình, một ly trà sữa nóng, khí nóng còn bay lượn lờ, tản ra hương sữa, sau đó âm thanh của Lục Cẩn Niên truyền đến bên tai: "Cô vừa nay không phải nói không thoải mái sao, muốn uống đồ nóng?"

Kiều An Hảo nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Lục Cẩn Niên, cô nói với anh cô không thoải mái khi nào?

Nữ diễn viên số 3 nhìn thấy một mà này, lập tức khoe mẽ mở miệng: "Lục tổng, tôi cũng không thoải mái, có thể cũng cho tôi một ly trà sữa nóng được không?"

Lục Cẩn Niên làm như không nghe thấy lời nói của nữ diễn viên số 3, thản nhiên đẩy ly rượu trước mặt Kiều An Hảo ra thật xa, sau đó bưng ly rượu trước mặt mình lên, theo lời đề nghị của đạo diễn, uống một hơi cạn sạch ly rượu.

*****

Nữ số 3 bị bỏ qua, cười mỉa hai lần, giống như muốn che đi sự xấu hổ, bưng ly rượu trên bàn lên, uống cạn không còn một giọt.

Kiều An Hảo không nói gì, chỉ ôm lấy cốc sứ trước mắt, nuốt một ngụm trà sữa, hơi nóng, lại khiến đáy lòng cô ấm áp vô cùng, không nhịn được nhấp thêm một ngụm.

Đã có người cầm micro, đứng trước màn hình lớn, bắt đầu thâm tình hát một bài tình ca, người ngồi trên ghế sofa, cũng lần lượt thay đổi.

Kiều An Hảo ngồi bên cạnh nữ số 3, chỉ lo cùng đạo diễn và Trình Dạng nói chuyện, không hề để ý tới cô, mà Lục Cẩn Niên ở bên kia, từ trước đến giờ đều trầm mặc không nói gì, cho nên Kiều An Hảo cũng chỉ có thể im lặng nghe người ta ca hát, thi thoảng uống một chút trà sữa.

Cốc trà sữa dần dần thấy đáy, Kiều An Hảo đành phải đặt cốc xuống, người tựa sát về phía sau lên sofa, tay tùy ý đặt bên cạnh chân, bởi vì nhàm chán, vì thế đáy lòng tùy tiện buông lỏng nhẩm theo người khác hát.

Nam số 3 có tiếng là gia trưởng, một mình anh ta hát liền ba bài hát, như cũ vẫn không có ý hạ micro xuống, ngược lại còn chọn cho mình thêm một vài "gió đông đến" của Chu Kiệt Luân.

Bài hát này, lúc đi học, Kiều An Hảo cũng rất thích, chính là bởi vì đã quá lâu rồi, ca từ cũng không nhớ rõ lắm, cho nên trong lòng nhẩm đến câu thứ năm, liền dừng lại, đành phải ngẩng đầu, nhìn lời bài hát trên màn hình lớn, kết quả đang nhìn đến: "Nước chảy về phía đông, thời gian đã trôi nhanh như thế nào, hoa nở một lần đã tàn, anh lại bỏ qua...", thì cô cảm giác được tay của Lục Cẩn Niên vậy mà va chạm vào tay mình.

Một cảm xúc mãnh liệt như dòng điện chạy từ đầu ngón tay đến toàn thân của cô, cả người liền cứng đờ, nhìn chằm chằm lời bài hát trên màn hình lớn, dưới đáy lòng thế nào cũng không nhẩm theo được.

Tay của cô dừng một lúc lâu, mới phát hiện tay anh vẫn dán trên tay mình không hề rời đi, trogn lòng bàn tay của anh cầm một chiếc điện thoại.

Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, ngón tay giật giât, muốn né tránh tay của anh, kết quả anh lại buông lỏng điện thoại ra, trùm cả bàn tay to lớn lên tay của cô.

Trong nháy mắt, Kiều An Hảo cảm thấy cánh tay như không phải của mình, một loại ngôn ngữ của độ ấm không thể nói thành lời từ trong lòng bàn tay anh truyền đến, theo mu bàn tay của cô lan tỏa khắp toàn thân, tay cô vẩy một cía, muốn rút đi, nhưng lại cảm giác được các đầu ngón tay của anh xen kẽ vào khe hở mà cô vừa tạo ra, nắm chặt lấy.

Kiều An Hảo không nhịn được nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên ở bên cạnh, anh nhìn màn hình lớn, sắc mặt lạnh nhạt, không hề có lấy một cảm xúc lên xuống nào, nhưng là, trái tim của cô như đang nhảy lên, từ từ nhanh hơn, ngay cả hai bên tai cũng nóng lên, lúc còn thiếu niên thầm mến anh, luôn ảo tượng những hình ảnh cùng anh nắm tay sạch sẽ thanh thuần biết nhường nào, nhiều năm như vậy, đúng là anh và cô còn chưa có nghiêm túc nắm tay đến một lần, đây là lần đầu tiên, hóa ra so với tưởng tượng của cô càng khiến cho tim cô đập nhanh hơn.

Kiều An Hào cũng học theo dáng vẻ của Lục Cẩn Niên, nhìn chằm chằm màn hình lớn, trên mặt vô cùng bình thản, nhưng cô lại đánh bạo, đưa ngón tay hơi dùng sức một chút, nắm lại tay anh.

Lục Cẩn Niên cảm giác được lực từ các đầu ngón tay của cô, mắt lóe lên ánh sáng, nhưng vẫn như cũ là dáng vẻ bình tĩnh không quan tâm bất cứ điều gì.

Người bên ngoài nhìn vào, giống như giữa anh và cô không hề có bất cứ chuyện gì, đúng là người xung quanh không thể nhìn thấy, bọn họ đang gắt gao nắm lấy tay nhau.

*****

Kiều An Hảo đã hoàn toàn không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì trong phòng, rất nhiều ngổn ngang trong đầu, tại sao Lục Cẩn Niên muốn nắm tay cô? Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì? Không phải vì thích cô nhỉ... Nhưng anh đã từng nói, dù đời này anh thích ai, cũng không thể là cô...

Trong lòng Kiều An Hảo một hồi ngọt ngào, một hồi chua xót, liền như vậy bên trái lồng ngực mềm mại nhất địa phương không ngừng đụng nhau.

Kiều An Hảo cũng không biết rốt cuộc mình và Lục Cẩn Niên đã nắm tay bao lâu, đến cuối cùng trong lòng bàn tay hai người cũng ra đổ mồ hôi, ẩm ướt dính dính, nhưng cảm giác này tuyệt đối không chán ghét, ngược lại còn khiến cô cảm thấy có chút hạnh phúc.

"Tiếp theo sẽ là bài hát nào?" Tống Tương Tư liên tục hát xong ba bài hát, ngồi ở trên ghế sa lon chỉ đạo, mở miệng hỏi.

Ánh mắt Kiều An Hảo nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, không có phản ứng.

" Thời niên thiếu có em, là ai hát vậy?" Lại có những người khác tiếp tục phụ họa hỏi.

Kiều An Hảo như cũ im lặng.

Tống Tương Tư muốn Kiều An Hảo hát, cho nên trước câu hỏi của mọi người, cũng không có người đáp lại, liền mở miệng kêu một tiếng Kiều An Hảo: "Tiểu Kiều!"

Kiều An Hảo nghe được giọng Tống Tương Tư, cuối cùng bình tĩnh lại, không hiểu nhìn Tống Tương Tư, nháy mắt, "Hả?" một tiếng, còn nói: "Chị Tương Tư, sao vậy?"

Tống Tương Tư quơ quơ micro: "Có phải cô yêu cầu bài Thời niên thiếu có em?"

Kiều An Hảo vội vàng gật đầu, sau đó rút tay mình ra khỏi tay của Lục Cẩn Niên thật nhanh, rồi đứng lên.

Lục Cẩn Niên ngồi trên ghế salon, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, tay lại nhẹ nhàng nắm chặt, giống như muốn giữ lại cảm giác nắm tay Kiều An Hảo, vĩnh viễn giữ lại trong lòng bàn tay.

Kiều An Hảo đi tới trước mặt Tống Tương Tư, nhận lấy micro.

Ngồi ở trước dàn karaoke, đang chuẩn bị chọn bối cảnh âm nhạc, bất chợt kinh ngạc nói một câu: "Ơ, sao lại chọn hai người hát bài Thời niên thiếu có em? Tiểu Kiều, hình như cô nhầm rồi?"

Kiều An Hảo còn chưa tỉnh táo lại với việc Lục Cẩn Niên nắm tay trước mặt nhiều người như vậy, đối mặt với câu hỏi của mọi người, đầu óc hơi chậm chạp, vẫn chưa trả lời, Lục Cẩn Niên bất chợt lên tiếng: "Là tôi chọn."

Kiều An Hảo kinh ngạc nhìn về Lục Cẩn Niên, anh và cô chọn cùng ca khúc? Sau đó đáy lòng bắt đầu xuất hiện một cỗ vui sướng khó nói nên lời, bởi vì anh và cô cùng yêu thích một bài hát.

"Lục tiên sinh và tiểu Kiều chọn giống nhau thật, vậy không bằng hai người cùng nhau song ca đi." Có người thừa dịp vui vẻ đề nghị.

Nãy giờ cũng chỉ có một người hát, hơi nhàm chán, đối mặt với đề nghị này, những người khác cũng ồn ào lên tiếng đồng ý.

Kiều An Hảo không dám tự tiện quyết định, vì vậy nhìn về Lục Cẩn Niên, lon Lục Cẩn Niên ngồi ở trên ghế sa dừng lại tầm hai giây không nói tiếng nào đứng lên, cầm một micro khác, đi tới bên cạnh Kiều An Hảo.

Nhìn màn hình chiếu bối cảnh, trong bao sương nháy mắt yên tĩnh lại, Lục Cẩn Niên ưu tiên nhìn Kiều An Hảo ra dấu tay "Xin mời", Kiều An Hảo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khẽ đếm nhịp, sau đó liền mở miệng bắt đầu: "Anh luôn nhớ về những năm tháng học trò đầy màu sắc, những lúc thẫn thờ vẫn cứ trông ngóng mãi hình bóng em, có lẽ em không biết rằng cậu nhóc con là anh ngày ấy, những bí mật thời niên thiếu anh vẫn luôn giấu ở một góc trong tim."

*****

Kiều An Hảo vừa hát một câu, trong đầu liền hiện lên thời tuổi trẻ của chính mình, vì có thể đứng xa xa nhìn Lục Cẩn Niên, mà cố ý vòng qua lớp của anh để đi toilet, đáy lòng cô khi đó che dấu bí mật cô thương anh, cho tới bây giờ vẫn giấu, nhưng chưa từng phai nhạt.

Âm thanh của Kiều An Hảo thực sự rất nhu hòa êm tai, bài hát này là nam bắt đầu trước, nhưng từ trong miệng cô hát ra, lại mang theo một hương vị kỳ lạ, làm cho Lục Cẩn Niên thất thần trong nháy mắt, anh nhớ tới, khi mình còn trẻ, mỗi ngày sau khi tan học đều lén lút đi sau cô, nhìn thân ảnh cô cùng Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc về nhà, có đôi khi, cô sẽ một mình một người, mặt trời chiều đỏ bừng, đổ bóng thật dài trên ngã tư đường, cô ở phía trước, anh ở phía sau, nhớ tới đó, cảnh tượng như vậy, giống như nhỉ có anh và cô thật tốt.

Lục Cẩn Niên giơ lên micro, hát lời tiếp theo: "Ngã tư đường chờ em, có anh cùng xe của anh, chạng vạng hơi lạnh, có anh và em, ánh mặt trời không bì kịp bằng màu sắc trong mắt em, cũng không có nói lời tạm biệt, nhưng mà ly biệt lại trong im lặng."

Kiều An Hảo: "Anh có ngẫu nhiên nhớ tới em hay không, giống như em thường xuyên nhớ tới chuyện đã qua."

Lục Cẩn Niên: "Chúng ta ở trong mưa mùa thu, không nói chuyện, lại ở thu đi xuân đến, mất đi liên lạc."

Lục Cẩn Niên: "Em có ngẫu nhiên nhớ tới anh hay không, bây giờ em và anh đã không còn quan hệ."

Hai người đối diện lẫn nhau, đều trút hết nỗi lòng của bản thân, hát lên bài hát này.

Nhưng không có một ai biết, đáy lòng hai người, lại đồng thời nghĩ tới những chuyện đã qua.

Rõ ràng anh và cô thầm mến lẫn nhau, lại không có ai mở miệng, nhưng mà ngay cả khi không hiểu lại luôn tình cờ gặp nhau ở trong sân trường, người khác nhìn vào cho là duyên phận, nhưng chỉ có bọn họ mới biết, để chế tạo ra những lần tình cờ như vậy, bọn họ phải hao phí bao nhiêu tâm tư.

Tuổi trẻ của họ cứ ngây thơ như vậy, dần dần tới gần, trở thành bạn tốt, nhưng mà cuối cùng, bạn tốt lại mỗi người đi một ngả suốt năm năm.

Trong năm năm đó, cô vẫn luôn nhớ tới anh, nhưng chỉ có thể dựa vào tin tức của anh ở trong vòng giải trí, để giảm bớt nỗi nhớ ở đáy lòng mình.

Trong năm năm đó, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ quên cô, vì nghe đước tin tức của cô, mà anh hèn mọi đi lơi dụng hảo cảm của Kiều An Hạ, từ trọng miệng của cô ta tìm hiểu nhất cử nhất động của cô.

Kiều An Hảo: "Tuổi trẻ của em có anh."

Lục Cẩn Niên: "Tuổi trẻ của anh có em."

Bọn họ đều cho mình là cố ý cho hoa rơi, nước chảy vô tình, nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết, kỳ thật tình cảm của bọn họ mới là chân thành, cô cho anh quãng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất, anh cho cô giấc mộng tuổi trẻ tốt đẹp.

Trong phòng chỉ có tiếng hát du dương dễ nghe vờn quanh, bài hát này do hai người mới hát, anh và cô là không cùng một chỗ, đồng thời chọn bài hát này, không tại sao, chỉ vì tuổi trẻ có người đó, đến nay vẫn yêu chỉ một người.

Lục Cẩn Niên: "Tuổi trẻ của anh có em."

Kiều An Hảo: "Tuổi trẻ của em có anh"

Theo sau hai câu hát này, âm nhạc dần dần giảm nhỏ.

Quả đèn nhiều màu, không ngừng mà mà xoay tròn, ánh sáng xẹt qua thân ảnh của anh và cô.

Cô nhìn tầm mắt của anh, nhạc nền bắt đầu dần dần nhỏ đi.

Chiếc đèn bảy màu, không ngừng mà xoay tròn, ánh sáng xẹt qua thân ảnh của cô và anh.

Cô nhìn tầm mắt của anh, trở nên có chút mông lung, ấm áp.

Anh dừng lại ở ánh mắt của cô, trở nên co chút mê lỵ thâm thúy.

Dưới đáy lòng cô, yên lặng không một tiếng động nói: Lục Cẩn Niên, em yêu anh.

Dưới đáy lòng anh, đa tình đa cảm nói: Kiều An Hảo, anh yêu em.

*****

Bọn họ không nói gì nhìn nhau đến nửa phút, nhưng trong đáy lòng lại nói ra lời mà từ trước đến giờ chưa bao giờ dám bày tỏ.

Ba chữ đơn giản, trực tiếp được sử dụng, êm tai mà lại thâm tình như thế.

-

Bởi vì xế chiều ngày mai còn phải trở lại đoàn làm phim, cho nên lúc mười một giờ bốn mươi, tất cả mọi người đã nhao nhao rời đi.

Lúc tới tham gia, Kiều An Hảo đi cùng Lục Cẩn Niên, nên lúc kết thúc, Lục Cẩn Niên nói một câu với Kiều An Hảo: "Chờ tôi xuống, tôi chở em đi.", sau đó liền đi đến trước sân khấu tính tiền.

Có vài người uống hơi nhiều, Kiều An Hảo giúp đỡ, đồng thời đưa những người đó lên xe, sau đó nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới xoay người, trở về đại sảnh.

Lục Cẩn Niên đứng dưới ngọn đèn sân khấu, đang ở một bên ký tên.

Kiều An Hảo không tiến lên quấy rầy, chỉ đứng ở xa, cô thấy động tác ký tên của anh rất nhanh, đưa thẻ quẹt cho cô thu ngân, lúc cô ấy đem thẻ trả lại cho anh, vẻ mặt kích động không biết nói gì đó, Lục Cẩn Niên nhàn nhạt gật đầu, sau đó thấy cô thu ngân kia đưa ra một quyển sổ, Lục Cẩn Niên lại cầm bút ký tên.

Trong lúc ký tên, cô thu ngân lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh của anh, Lục Cẩn Niên cảm giác được, lại không nói gì, chỉ để bút xuống, cất kỹ thẻ của mình, xoay người, liếc thấy Kiều An Hảo đang đứng ở cửa, liền bước nhanh đi tới.

Xe Lục Cẩn Niên đậu ở ngưỡng cửa chính, anh lấy ra chìa khóa xe, mở cửa xe, sau khi chờ Kiều An Hảo lên xe, mới ngồi vào, trước tiên nhìn qua đồng hồ trong xe, mười một giờ 55 phút, sau đó không nhanh không chậm khởi động xe, xoay tay lái, rời đi, xe vừa chạy được đến tuyến phố chính, Lục Cẩn Niên không tăng tốc, mà giẫm phanh lại, xe chậm rãi dừng ở ven đường, rồi bất động.

Kiều An Hảo nhíu mày, có chút khó hiểu quay đầu, hỏi một câu: "Sao thế?"

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, trong xe rất yên tĩnh, anh nhìn thời gian trên màn hình, là mười một giờ 59 phút, lúc chạm đến 12 giờ, đột nhiên, nhoài người ra đằng sau, lấy một chiếc túi ở xa, đưa tới trước mặt Kiều An Hảo, giọng điệu vô cùng dịu dàng lịch sự: "Sinh nhật vui vẻ."

Kiều An Hảo nhìn chiếc túi trước mặt, trong đầu có chút ngu ngốc.

Lục Cẩn Niên nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, đáy lòng có chút mềm mại, ngữ điệu mở miệng, càng trở nên dịu dàng hơn: "Chắc tôi là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em."

Kiều An Hảo chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới, hôm nay là sinh nhật của mình.

Ngày trước, lúc sinh nhật cô, đều tổ chức tiệc, nhưng vì gần đây đoàn làm phim bề bộn nhiều việc, thật sự không lấy đâu ra thời gian, lại thêm ở trước mặt người ngoài, cô và Hứa Gia Mộc là vợ chồng, nếu làm tiệc sinh nhật, Lục Cẩn Niên lại phải giả làm Hứa Gia Mộc, các loại phiền toái, cho nên lúc Kiều gia và Hứa gia gọi điện đến, cô liền trực tiếp nói là thời gian không cho phép cho có lệ, nói năm nay không cần làm tiệc sinh nhật.

Thật ra lúc sáng hôm nay tỉnh dậy, cô còn nhớ rõ ngay hôm sau là sinh nhật của mình, kết quả bận bịu cả ngày, đến sau cùng, đã quên mất.

*****

Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo hồi lâu không có phản ứng, lần thứ ba mở miệng: "Không mở quà sao?"

Kiều An Hảo hồi phục tinh thần, lập tức vươn tay, nhận lấy túi giấy trong tay Lục Cẩn Niên, không thể chờ đợi mà mở giấy túi, thấy bên trong có một cái hộp được bọc tinh xảo, Kiều An Hảo vừa cầm hộp, vừa ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: "Quà gì vậy?"

"Tôi nhớ cô từng nói, muốn biết quà là gì, nên nhanh chóng mở ra mới được." Đây là lúc sinh nhật của anh, cô tặng quà cho anh mà nói.

Cho nên lại nhắc lại lời của cô... Kiều An Hảo cong môi, ngón tay mềm mại mảnh khảnh, bắt đầu mở ra giấy bọc bên ngoài.

Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo cong môi, thu hết vào đáy mắt, đáy lòng càng mềm mại, xúc động muốn giơ tay lên, vuốt nhẹ mái tóc của cô.

Kiều An Hảo cẩn thận mở hộp ra, cuối cùng lộ ra bên trong cái hộp màu đỏ.

Bất chợt tâm tình Lục Cẩn Niên trở nên có hơi khẩn trương, anh nhớ tới nhiều năm trước, mình tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, hình ảnh bị ném trong đống rác.

Tay Lục Cẩn Niên lặng yên nắm thành quyền.

Kiều An Hảo mở hộp ra, thấy bên trong là một con búp bê bằng sứ.

Trước đây không lâu là một nhà thiết kế trong công ty Hoàn Ảnh truyền thông, đặc biệt cầm bức tranh của cô, thiết kế ra nó.

Cô không nghĩ tới, Lục Cẩn Niên lại cầm bản vẽ đó, làm thành con búp bê xinh đẹp, rất đáng yêu, đáy mắt Kiều An Hảo đáy mắt lập tức toát ra tia sáng thích thú, nhìn về phía Lục Cẩn Niên nói: "Cảm ơn."

Thấy Kiều An Hảo phản ứng như thế, lòng Lục Cẩn Niên cũng buông lỏng, lại vẫn vì tìm kiếm sự khẳng định, lên tiếng hỏi: "Thích không?"

"Thích!" Kiều An Hảo không chần chờ chút nào trả lời, chỉ cần là anh tặng, cô đều thích.

Lục Cẩn Niên thấy trong mắt Kiều An Hảo được một tia chắc chắn, tâm trạng khẩn trương hồi lâu, rốt cục bình tĩnh.

Từ lúc 5 năm xa nhau, anh vẫn luôn ghi nhớ sinh nhật cô trong điện thoại.

Bởi vì như người dưng nước lã, những ngày sinh nhật này của cô, mặc dù anh đều chuẩn bị quà cho cô, từ lúc càng có tiền, càng chuẩn bị nhiều quà giá trị, nhưng vẫn không tặng, cho dù anh muốn tặng, cũng chỉ có thể nhờ người, nhưng lại lại sợ quà mình tặng giống kết quả 5 năm trước, bị cô ném ở trong đống rác, cho nên dứt khoát không làm.

Tối nay lúc anh thấy điện thoại di động nhắc nhở, nghĩ đến quà cô tặng anh năm nay, vì vậy cũng muốn tặng đáp lễ cho cô.

Mặc dù như cũ không thừa nhận, có thể cô không thích.

Lúc ấy sắc trời đã tối, rất nhiều trung tâm cũng đóng cửa, có hơi khó mua quà, cho nên cả người có hơi rầu rĩ, nhưng sau đó anh nhớ tới, trước đây không lâu tình cờ nghe người ta nói, ở ngõ Nam La Cố có một cửa hàng đặc biệt làm đồ mỹ nghệ, rất đặc biệt, vì vậy để cho trợ lý đưa mình đến đó.

Anh không để cho trợ lý đi vào, bởi vì tối nay anh tặng quà cho cô, và những món người khác làm không hề giống nhau.

Bởi vì, trong món quà này, là rỗng ruột, anh bỏ giấy vào, là những lời anh viết cho cô nhiều năm, những điều anh vẫn muốn nói với cô, đã từng vì nguyên nhân không xứng, sau lại là những lời không thể nói.

Anh không thể thể hiện ra với cô, nhưng ít nhất, anh có thể nói với cô như vậy.

*****

Cô là người anh không thể yêu, nói một chút, anh cũng chỉ có thể nói như vậy với cô.

Cõ lẽ cả đời này cô cũng sẽ không thây, có lẽ ở tương lai sau này, lúc cô và anh không cùng nhau đồng thời xuất hiện, cô có thể từ bên trong con búp bê nhìn thấy bí mật thâm tình của anh.

Món quà mà cho tới bây giờ cũng không thể lấy tiền tài ra để suy xét giá trị, đối với Kiều An Hảo mà nói, cho dù người ta mang những thứ đắt tiền nhất trên thế giới đến trước mặt cô, đều không bằng một con búp bê bình thường mà Lục Cẩn Niên mua cho cô, cô càng nhìn càng thích con búp bê này, cuối cùng nhịn không được cầm lên chiếc điện thoại, mở ra máy chụp ảnh, đưa cho Lục Cẩn Niên: "Giúp tôi chụp một tấm."

Lục Cẩn Niên nghe thấy Kiều An Hảo nói, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, lập tức thu lại suy nghĩ của bản thân, vẻ mặt bình tĩnh vươn tay, cầm lấy di động.

Bên trong màn hình, Kiều An Hảo đang ôm búp bê, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, đôi mi thanh tú, má trắng môi hồng, rất là đáng yêu động lòng người.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm màn hình trong vài giây, mới bấm nút chụp ảnh.

Kiều An Hảo tiếp nhận lại điện thoại, liếc mắt đánh giá tấm ảnh một cái, hết sức hài lòng, vẻ mặt đắc ý một chút, sau đó liền mở facebook ra, tải lên ảnh chụp, viết một câu: "Đi sau quà sinh nhật đáng yêu mà tôi nhận được, là câu nói chúc tôi sinh nhật vui vẻ..." Cuối cùng Kiều AN Hảo còn điền một hàng biểu tượng mỉm cười.

Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh, chứng kiến thu hết toàn bộ hành động của Kiều An Hảo vào đáy mắt, trên mặt của anh cũng không co nhiều biến hóa, chỉ ôn hòa mở miệng: "Về Cẩm Tú Viên trước đi."

"Được." Kiều An Hảo không hề do dự trả lời, thấy chiếc điện thoại cầm trong tay rung lên, liền cúi đầu nhìn lại, là bình luận của Tống Tương Tư: "Tiểu Kiều, sinh nhật vui vẻ."

Facebook của Kiều An Hảo, bây giờ có không ít fan, những người quan hệ khá tốt vơi cô trong đoàn phim cũng vào bình luận, tin tức phát ra chưa đến một phút, liền co không it người vào bình luận chúc mừng, gần đây bên trong trang của cô, nhiệt độ vô cùng cao.

Xe chạy nhanh trên đường cao tốc gặp đền đỏ, Lục Cẩn Niên giẫm lên phanh lại, xe dừng lại, hai mắt anh nhìn vào di động, sau đó ngon tay bấm bấm vài cái, lúc hết đền đỏ đến đền xanh, Luc Cần Niên buông điện thoại di động xuống, chuyển tay lái, quẹo phải.

Di động của Kiều An Hảo có liên tiếp tiếng "Leng keng", cô cảm thấy phiền một chút, liền muốn tắt máy đi, kết quả vừa mở lên màn hình, liền nhìn thấy bình luận của Lục Cẩn Niên, chỉ đơn giản bốn chữ: "Sinh nhật vui vẻ."

Trong lòng Kiều An Hảo nhất thời cảm thấy ấm áp, cô quay đầu, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu thấy Lục Cẩn Niên đang hêt sức chăm chú lái xe, cắn cắn môi, trả lại Lục Cẩn Niên một câu: "Cám ơn."

Trả lời xong, Kiều An Hảo cảm thấy bản thân giống như có chút nổi bật, vì thế liền trả lời thêm một cố người như Trình Dạng, Tông Tương Tư, đạo diễn...

Một lần nữa gặp đèn đỏ, Lục Cẩn Niên lại cầm nên di động, ở bên trong rất nhiều tin tức, thấy trả lời của Kiều An Hảo, vì thế đáp lại hai câu: "Khách sáo."

Kiều An Hảo vừa xoát bình luận, kết quả nhìn thấy hai chữ này khóe môi hơi câu lên.

*****

Kiều An Hảo vừa mới lướt xem bình luận, kết quả lại nhìn thấy hai chữ của Lục Cẩn Niên, khóe môi không nhịn được cong lên.

Cô không tiếp tục trả lời anh, nhưng ánh mắt lại chú ý đến Lục Cẩn niên ở bên cạnh.

Bên trong xe chỉ có hai người, tuy không có trao đổi bất kỳ điều gì, nhưng không khí rất ấm áp.

Lúc xe chạy qua một KTV tương đối cũ, Kiều An Hảo nghĩ mỗi lần sinh nhật đều rất quen thuộc, sinh nhật hàng năm anh đều tặng quà cho cô, mãi đến một năm tốt nghiệp đại học kia, cô lại không có quà của anh.

Lúc đó, vừa là lúc quan hệ của anh và cô trở nên xa lạ.

Lúc trước khi còn học trung học, nhiều lần cũng đến KTV chơi đùa với bạn bè.

Xe chạy qua KTV rất lâu, Kiều An Hảo vẫn quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên: "Không nghĩ tới, anh còn nhớ rõ sinh nhật của tôi, tôi còn tưởng anh đã quên rồi."

Lục Cẩn Niên nhìn thẳng đường phố phía trước, ánh đèn nê ôn ngoài cửa xe, không ngừng xẹt qua trên mặt anh, khiến vẻ mặt anh có chút mơ màng, anh im lặng tầm năm giây, mới lên tiếng: "Cho tới bây giờ đều chưa từng quên."

Sinh nhật của cô, sinh nhật của mẹ, ngày giỗ của mẹ, là ba ngày quan trọng nhất của anh trong mấy năm nay, cho tới bây giờ anh đều chưa từng quên.

Đáy lòng Kiều An Hảo run lên một chút, sau đó có cảm giác khẩn trương không nói nên lời, cô ngừng thở, như là muốn xác nhận điều gì, hỏi: "Anh đều nhớ kỹ sinh nhật của tôi sao?"

"Bảy lần sinh nhật của em, làm sao có thể quên?" Lúc anh nói những lời này, ngữ điệu dường như nhiễm một tầng sầu não khiến người khác không nhận ra.

Những sinh nhật từ thời thiếu niên của cô, anh tặng quà, tuy nhiên không chớp mắt qua, đúng là mỗi năm anh đều tặng.

Từ thấp đến cao, trọn vẹn bảy năm, bảy năm đó, là anh cố gắng yêu cô.

Bảy năm?

Đây là điều như thế nào, trong nháy mắt khiến cho Kiều An Hảo nghĩ lại những năm tháng kia, chính mình cố chấp yêu anh như thế nào, mỗi món quà anh tặng cô, đều trở thành một loại bảo bối mà cô vô cùng trân trọng.

Đột nhiên, Kiều An Hảo chau mày, không đúng, cô chỉ nhận được sáu món quà của anh, sao anh lại nói là bảy? Thêm một món nữa của năm nay sao?

Kiều An Hảo vừa muốn mở miệng hỏi Lục Cẩn Niên, điện thoại lại vang lên.

Là một dãy số xa lạ.

Kiều An Hảo nuốt lời nói vào trong miệng, cầm lấy điện thoại, tiếp nhận, bên trong truyền đến một giọng nữ lễ phép: "Xin hỏi có phải là cô Kiều – vợ của anh Hứa Gia Mộc không ạ?"

Kiều An Hảo sửng sốt một phen: "Cô là?"

"Đây là bệnh viện, anh Hứa vừa mới tỉnh lại, tôi gọi điện thoại cho Hứa gia, nhưng không ai nghe máy, vì thế chỉ có thể gọi cho cô."

"Tôi lập tức đến đó." Kiều An Hảo cúp điện thoại, nhìn Lục Cẩn Niên nói: "Chúng ta đến bệnh viện một chuyến, anh Gia Mộc đã tỉnh."

Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào liền quay đầu xe, chuyển hướng về bệnh viện nơi Hứa Gia Mộc đang nằm.

Dọc đường đi, đáy lòng anh còn nghĩ, Hứa Gia Mộc đã tỉnh, anh và cô có phải cũng nên kết thúc không?

Dọc đường đi, đáy lòng cô cong nghĩ, anh Gia Mộc đã tỉnh, quan hệ của anh và cô sẽ trở nên như thế nào đây, sau khi cô hủy bỏ hôn ước, bọn họ có thể làm bạn bè của nhau giống như hiện tại sao?

Dọc đường đi, hai người, hai tâm tư khác nhau, một người sợ hãi việc chia tay, một người nhớ lại khi bắt đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)