Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 035

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 035
Ba tiếng "Thực xin lỗi" (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô vậy mà có kinh nguyệt lúc đang ngủ sao?

Băng vệ sinh kia là ai giúp cô thay?

Trong đầu Kiều An Hảo thoáng qua nghi ngờ, má Trần bưng một ly nước lên: "Cô chủ, rốt cuộc cô tỉnh rồi, tối hôm qua ngủ thật sâu, đến cả có kinh nguyệt mà cũng không phản ứng, cuối cùng chính là cậu chủ Lục phát hiện ra."

Lục Cẩn Niên phát hiện? Vậy cũng có thể nói, tối qua anh quay về Cẩm Tú Viên?

Má Trần nói xong, tiếp tục lảm nhảm: "Lúc đầu cậu chủ cũng không biết cô tới kỳ, nhìn thấy cô chảy máu, nghĩ đến xảy ra chuyện gì, liền ôm cô vội vàng chạy tới bệnh viện, lúc ấy tôi thật sự rất sợ."

Tối qua vậy mà xảy ra việc náo loạn như thế sao? Nhưng Kiều An Hảo không có ý cười, bởi vì trong đầu cô đang nghĩ đến mặt khác của sự việc, có phải băng vệ sinh của cô là do Lục Cẩn Niên giúp cô mang vào?

Gương mặt Kiều An Hảo lập tức nóng lên, nhịn không được liếc Lục Cẩn Niên một cái.

Biểu hiện trên mặt anh cũng bình tĩnh như thường, rất tự nhiên đón lấy ly nước trong tay má Trần, như muốn cảm nhận được độ ấm nên một lát mới đi tới bên giường.

Anh đến gần, mặt cô càng nóng hơn, nhịn không được cúi đầu xuống.

Má Trần đứng ở ben cạnh nói: "Cô chủ, cũng may là cô tới kỳ kinh nguyệt, lúc ấy tôi còn tưởng cô sinh non đó..."

Nghe thấy vậy, đáy mắt Lục Cẩn Niên hiện lên một chút kích động, nhưng nhanh chóng quay về trạng thái bình tĩnh, không nhanh không chậm ngắt ngang lời má Trần: "Cô chủ vừa tỉnh, chắc chắn là đói bụng, không phải nói bà hâm đồ ăn sao? Bưng lên đưa cô chủ ăn."

Được Lục Cẩn Niên nhắc nhở, má Trần lập tức nhớ tới việc chính, nói: "Tôi đi ngay đây."

Sau đó xoay người, chạy xuống lầu.

Kiều An Hảo đang nghĩ đến việc Lục Cẩn Niên giúp cô thay băng vệ sinh, căn bản không để ý đến câu nói của má Trần, huống hồ chiều hôm qua cũng thấy bụng mình hơi trướng lên, nghĩ đến có kinh nguyệt nên không nghĩ nhiều nữa.

Lục Cẩn Niên thấy gương mặt Kiều An Hảo thật tốt, lúc này mới yên tâm, đưa ly nước tới trước mặt cô: "Không phải muốn uống nước à?"

Kiều An Hảo nghe giọng nói dịu dàng của anh, mặt đỏ như máu, vội ngẩng đầu, liếc nhìn anh, sau đó nhận lấy ly nước, không suy nghĩ nữa mà lo uống nước.

Lúc cô uống được một nửa thì má Trần bưng đồ ăn lên.

Bà đặt khay thức ăn ở trên đầu giường, có canh, hai món trộn, đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Kiều An Hảo thì Lục Cẩn Niên đứng một bên lại thản nhiên lên tiếng: "Tôi ngồi đây."

Theo lời nói ra, anh liền ngồi xuống bên giường, còn đặt hai chiếc gối dựa vào sau lưng Kiều An Hảo.

Má Trần giật mình một cái, lập tức đưa chén canh cho anh.

Lục Cẩn Niên lấy thìa múc canh, đưa lên miệng thổi thổi, rồi đưa tới bên miệng cô.

Kiều An Hảo vừa mừng vừa lo, đôi mày xinh đẹp hơi cau lại, chần chừ một lúc, xác đinh mình không nằm mơ mới mở miệng, uốngcanh.

Lục Cẩn Niên chờ cô uống xong canh liền giúp cô ăn cơm.

Má Trần làm món cá hấp, Lục Cẩn Niên mỗi lần gắp đều cẩn thận lấy xương ra.

Ánh mắt thật sự chăm chú, giống như đang xử lý việc gì quan trọng lắm.

Gương mặt xinh đẹp của Kiều An Hảo không nhịn được có chút ngẩng ngơ, cảm thấy giờ phút này, mình đang nằm mơ.

*****

Kiều An Hảo cứ như vậy si mê đần độn nhìn Lục Cẩn Niên, mãi đến khi mình ăn no, mới lắc lắc đầu nhìn anh.

Lục Cẩn Niên không miễn cưỡng, để bát đũa xuống, đưa một ánh mắt cho má Trần, má Trần biết điều liền lập tức bưng mâm cơm ra khỏi phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên rút chiếc gối sau lưng cô ra, đặt thân thể của cô xuống, còn không quên đắp chăn cho cô.

Kiều An Hảo ngủ ngon một thời gian dài, thân thể suy yếu lại có chút bối rối, nằm mãi cũng thấy nhàm chán, muốn đứng dậy, đi lấy di động của chính mình, kết quả cô vừa mới xốc chăn lên, âm thanh của anh đã truyền đến: "Cô muốn làm gì?"

Kiều An Hảo sửng sốt một phen, ngẩng đầu, vô tội nhìn Lục Cẩn Niên nói: "Lấy điện thoại."

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ đi đến trước bàn trà, cầm di động của cô lên, đưa cho cô.

Kiều An Hảo ngượng ngùng nằm lại giường, lấy di động ra, xem mấy trang web, nhưng căn bản không vào, ánh mắt thường hướng đến bóng dáng Lục Cẩn Niên ngồi trên ghế sofa.

Anh và cô quen nhau lâu như vậy, cho dù là lúc hai người hòa nhã với nhau trước kia, trước mặt cô, anh cũng vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng hôm nay anh lại dịu dàng chăm sóc cô, thậm chỉ có chút sủng nịnh và dung túng, khiến cô không biết phải làm sao.

Còn có lúc trong dạ dày của cô rất khó chịu, anh mua thuốc cho cô... Quay phim bị NG liên tục, cô muốn ra ngoài hít thở không khí, anh đưa áo khoác của mình cho cô... giống như gần đây, anh vẫn rất tốt với cô, chỉ là hôm nay đặc biệt tốt mà thôi...

Kiểu An Hảo bắt đầu có chút dao động, cô rất muốn không so đo chuyện xảy ra hôm sinh nhật anh nữa, giống như trước đây ấm áp hòa thuận ở chung với anh, nhưng cô lại sợ không biết khi nào anh lại trở nên lãnh khốc vô tình.

Tâm tình cô vô cùng phức tạp.

Đến sau cùng, Kiều An Hảo bởi vì mệt mỏi suy yếu mà dần đi vào giấc ngủ.

-

Kiều An Hảo ngủ cực kỳ ngon, hơn bảy giờ tối mới tỉnh lại.

Buổi chiều ăn cơm hơi trễ, không hề đói, cô nằm ru rú trên giường, nhìn một bộ phim điện ảnh, đến hơn chín giờ tối, mới ăn cơm tối.

Lúc mười một giờ, Lục Cẩn Niên nhờ má Trần pha một cốc sữa nóng cho cô.

Má Trần lên tiếng, đi về phòng bếp, lúc mở tủ lạnh ra lấy sữa, nghĩ đến tổ yến mấy ngày trước mà Kiều An Hảo mang về, vì thế quay đầu hỏi Lục Cẩn Niên đang chuẩn bị lên lầu một câu: "Cậu chủ, trong nhà có tổ yến, có muốn hâm nóng lại cho cô chủ ăn khuya không?"

P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé:) ai mua có thể liên hệ qua gmail này: @ nhé

Lục Cẩn niên không dừng lại bước chân: "Cho cô chủ ăn đi."

"Cậu chủ, cậu không ăn sao? Tổ yến là do cô chủ mang về nhà."

"Cô chủ mua?" Lục Cẩn Niên cảm thấy hứng thú, dừng bước, nghiêng đầu, từ trên bậc cầu thang nhìn xuống, hỏi má Trần.

"Hình như không phải là cô chủ mua?" Tình huống cụ thêr, má Trần cũng không rõ ràng, cho nên có chút do dự: "Là hôm cô chủ từ đoàn làm phim trở về, có xách theo, hơn nữa còn là đồ đã tách ra.

Xách từ đoàn làm phim về?

Đột nhiên, Lục Cẩn Niên nghĩ đến vài ngày trước cô đến bệnh viện thăm Hứa Gia Mộc, buổi tối, Hứa gia có gửi lái xe đưa cô về đoàn làm phim, lúc ấy còn xách hộ cô mấy hộp này nọ, lúc đó anh đang ở trong xe, cách xa, lại là buổi tối, ánh sáng không tốt, cho nên căn bản không thấy rõ hộp đó là gì.

Chẳng lẽ là tổ yến?

Trán anh nhăn lại, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ...

*****

Trán anh nhăn lại, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ...

Anh tinh tường nhớ rõ buổi sáng hôm đó, Kiều An Hảo vẫn nôn ra rất lợi hại, lúc ấy anh chỉ đơn giản nghĩ là trong bụng cô không thoải mái, thậm chí còn đang chuẩn bị bức ép đưa cô đi bệnh viện, kết quả lại vừa mới lên xe, thì nhận được điện thoại của Hàn Như Sơ, nói Hứa Gia Mộc đã có phản ứng.

Hình như ngay sau ngày hôm đó, Kiều An Hảo dẫn dần không ói ra nữa, anh còn tưởng rằng dạ dày của cô đã hết bệnh rồi, cũng bỏ xuống lo lắng...

Nhưng hiện tại xem ra, cho tới bây giờ Kiều An Hảo vẫn không phải có bệnh về dạ dày, những triệu chứng nôn mửa đó là nôn nghén, sau khi thai nhi chết từ trong bụng, những phản xạ tự nhiên đó cũng dừng lại.

"Cậu chủ?" Má Trần nhìn Lục Cẩn Niên đứng trên cầu thang, lặng yên không nói gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn chiếc đèn trên trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Lục Cẩn Niên hoàn hồn, cảm xúc trên mặt không hề có thay đổi gì quá lớn, ngữ khí mở miệng, cũng vẫn như cũ, nhạt nhẽo không có cảm xúc gì: "Thôi, chỉ cho cô chủ uống sữa thôi, một giờ trước cô ấy vừa ăn cơm tối, chắc cũng không ăn thêm được nữa."

"Vâng, cậu chủ."

Lục Cẩn Niên gật đầu, không nói gì nữa.

Má Trần lại đi vào phòng bếp.

Tầm mắt của anh buông xuống chỗ vừa nãy má Trần đặt lo tổ yến.

Má Trần hâm nóng sữa, bưng từ phòng bếp ra, thấy Lục Cẩn Niên vẫn đứng ở bậc cầu thang, ánh đèn thủy tinh mờ nhạt rắc lên người anh, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của anh càng thêm bức người.

Má Trần sửng sốt một phen: "Cậu chủ? Sao cậu vẫn còn đứng ở đây?"

"Ừhm." Lục Cẩn Niên nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua ly sữa trong tay má Trần, vươn tay: "Đưa tôi đi."

Má Trần vội vàng đưa tới.

Lục Cẩn Niên xoay người, lên lầu, trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo đang nằm trên giường xem ti vi, nghe được tiếng đẩy cửa, chỉ nhìn lướt qua người anh, sau đó tầm mắt lại đặt vào chiếc ti vi.

Lục Cẩn Niên đi đến bên giường, đem sữa đưa tới: "Má Trần vừa mới hâm nóng lại."

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái, lần này dừng lại nhìn anh một lúc lâu, như là quẫn bách gì đó, sau cùng vẫn vươn tay nhận lấy, hai tay ôm ly sữa, uống một ngụm, tiếp tục chăm chú xem ti vi.

Lục Cẩn Niên không tránh ra, mà ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn cô một lúc, anh luôn luôn ít nói, chợt đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Ngủ không ngon à?"

"Không có..." Kiều An Hảo nghi ngờ không biết tại sao đột nhiên Lục Cẩn Niên lại hỏi vấn đề này, lắc lắc đầu nhìn anh, lại quay đầu, giật giật môi, vẫn là mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Lục Cẩn Niên nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lui về phía sau hai bước, dựa vào bàn trang điểm, được một lúc, còn nói: "Nghe má Trần nói, lúc cô đi từ đoàn làm phim về, có xách theo mập hộp tổ yến?"

Kiều An Hảo nuốt một ngụm sữa, gật đầu.

"Thích ăn tổ yến? Trong tủ lạnh còn mấy lọ, ngày mai, để má Trần đi mua thêm." Giọng Lục Cẩn Niên vẫn là tĩnh, một mực sóng nước chẳng lay động.

Hành động này của Lục Cẩn Niên, ngược lại giống như đang tìm đề tài cùng cô nói chuyện phiếm... Rõ ràng là cô thấy tủi thân, cũng đã nghĩ không muốn để ý đến anh, nhưng mỗi lần đối mặt với anh, cô lại phát hiện mình không đành lòng, hay đúng hơn là không nỡ.

*****

"Không cần." Kiều An Hảo dứt khoát từ chối, sau đó thấy cánh môi anh nhếch lên, đáy lòng cũng hơi co rút lại, một trận đau đớn lan tràn cả người, tay dùng lực nắm lấy ly sữa, rũ lông mi xuống lặng yên một lúc, giọng nói lại hòa hoãn, mở miệng nói: "Tôi không thích ăn tổ ysnd, là do mấy hôm trước đến Hứa gia, bác Hứa đưa cho tôi, tôi liền mang một ít cho Triệu Manh, cón mấy lọ thì tiện xách về."

Tổ yến quả nhiên là do Hàn Như Sơ đưa cho... Lúc ở dưới lầu, anh đã đoán được, nhưng vẫn muốn từ trong miệng cô lấy được sự thật, thêm nữa cô cũng vừa nói, cô ngủ rất ngon...

Trong đầu anh, đột nhiên hiện lên một giả thiết rất lớn mật mà anh cũng không xác định, dù sao mấy năm nay, quan hệ giữa anh và Hàn Như Sơ vẫn như nước với lửa khó dung, cho nên có lẽ chỉ là anh nghĩ nhiều mà thôi.

Mặt mày Lục Cẩn Niên vẫn như cũ duy trì bình tĩnh, nhìn Kiều An Hảo gật đầu, cực lỳ tự nhiên trả lời lại: "Hóa ra là vậy..."

"Ừhm." Kiều An Hảo nhẹ giọng đáp một câu lại, không biết nên nói cái gì.

Đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, Kiều An Hảo chỉ lo uống sữa, mãi cho đến khi uống xong, Lục Cẩn Niên mới vươn tay, tiếp nhận ly sữa, thuận tiện rút chiếc gối sau lưng cô, nhàn nhạt mở miệng nói: "Đi ngủ sớm một chút."

Kiều An Hảo không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm hai mắt lại, rõ ràng cảm giác được anh đứng bên giường nhìn mình một lúc lâu, mới xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên đem chén sữa đặt trong bồn rửa bát, rút một tờ khăn giấy ra xoa xoa tay mình đang ướt sũng, không lên lầu, ngược lại dựa vào vách tường trong phòng bếp, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho trợ lý.

Chỉ đơn giản mấy chữ: "Bây giờ cậu đến Cẩm Tú Viên một chuyến."

Lục Cẩn Niên gửi xong tin nhắn, tiện cũng nhận được tin nhắn trả lời, sau đó liền đặt điện thoại vào trong túi quần, như là không có việc gì, lại đi lên lầu.

Kiều An hảo nằm trên giường, giống như đã ngủ, Lục Cẩn Niên tắt đèn đi, chỉ để lại một ngọn đèn mờ nhạt, anh đi đến bên giường, đắp lại chăn cho cô, sau đó vẫn cố ý chỉnh độ sáng của đèn ngủ tối hơn một chút, lúc này mới rón ra rón rén đi ra ngoài ban công.

Kiều An Hảo vẫn chưa ngủ, trong phòng ngủ rất an tĩnh, dù Lục Cẩn Niên cố gắng đi lại nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cô vẫn cảm giác được khi anh đến gần hay rời xa, nhất là khi anh đắp chăn lại cho cô, cả người cô đều trở nên căng thẳng.

Không biết qua bao lâu, Kiều An Hảo mới triệt để đi vào giấc ngủ, di động trong túi anh vang lên, anh lấy ra, nhìn thoáng qua màn hình, là tin nhắn của trợ lý, theo bản năng liền nhìn lướt qua cửa lớn, thấy lờ mờ có ánh sáng của đèn xe.

Lục Cẩn Niên xoay người, đi đến bên giường nhìn cô một phen, mới đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, đến nhà bếp, lấy một lọ tổ yến trong tủ lạnh ra, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Trợ lý đã chờ trong sân.

*****

Di đến một gốc cây, Lục Cẩn Niên mới ngừng lại được, sau đó cầm tổ yến trong tay, đưa cho trợ lý, đơn giản mở miệng nói: "Cậu cầm tổ yến này đi kiểm tra, nhớ tìm một bác sỹ có thể tin cậy được, đừng để người của Hứa gia phát hiện được gì, khi nào tra được kết quả, phải báo ngay cho tôi.

-

Khi Kiều An Hỏa đến kỳ kinh nguyệt, cũng cảm thấy cả người mất hết sức lực, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy, rất nhiều khi thấy lực bất tòng tâm, như là gặp phải bệnh nặng.

Bởi vì cả người mệt mỏi, đại đa số Kiều An Hoe đều ngủ, mỗi lẫn tỉnh lại, Lục Cẩn Niên đều ở trong phòng ngủ, sau đó cho cô uống nước, hoặc là bảo cô ăn cơm.

Lúc đầu, cô thấy những hành động của anh tinh tế mà dịu dàng như vậy, có chút tay chân luống cuống, không quen thuộc lắm, nhưng mấy ngày này trôi qua, ngược lại dần dần trở thành thói quen.

P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé:) ai mua có thể liên hệ qua gmail này: @ nhé

Sau năm ngày nữa, cô phải quay về đoàn làm phim, kết quả đạo diễn lại gọi điện qua, nói là có việc bận, chậm lịch lại hai ngày.

Lượng máu cô mất đi hơi nhiều, về sau, càng ngày càng ít hơn, đợi đến ngày thứ sáu, đã không còn nhiều, thân thể cũng không suy yếu như trước, bắt đầu xuống giường đi lại, một ngày ba bữa cũng tự xuống ăn.

Lục Cẩn Niên giống như đang nghỉ ngơi, cả ngày đều không ra khỏi cửa, giống như cô vậy, luôn ở trong nhà, tuy nhiên chẳng hiểu tại sao trong lòng Kiều An Hảo vẫn canh cánh trong lòng về sự việc xảy ra hôm sinh nhật anh, nhưng hai người ngày đêm đều thấy nhau, khó tránh khỏi phải tiếp xúc, cho nên Kiều An Hảo cũng đã bớt lạnh lùng với Lục Cẩn Niên hơn rất nhiều, dù không thân mật khăng khít như trước đây, nhưng bây giờ hai người cũng được coi là bình tĩnh và an ổn.

Ngày thứ bảy, Kiều An Hảo không còn ra máu nữa, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn, thời gian ngủ trưa cũng không dài như mấy ngày trước, chỉ ngủ khoảng một giờ rưỡi, hoặc hai giờ là đã tỉnh lại, Kiều An Hảo mở to mắt, theo quán tính nhìn quanh phòng ngủ một vòng, kết quả lại không thấy bóng dáng của Lục Cẩn Niên, đáy lòng không nhịn được dâng lên cảm giác mất mác.

Lúc trước, mỗi khi cô ngủ dậy, đều thấy anh ở trong này...

Kiều An Hảo rầu rĩ không vui, đi dép lê ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu, ánh mắt vẫn tìm kiếm một vòng trong phòng khách, như cũ lại không thấy bóng dáng của anh.

Má Trần đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy Kiều An Hảo đi xuống, lập tức đứng lên hỏi: "Cô chủ, cô tỉnh ngủ rồi à?"

"Ừhm." Kiều An Hảo lơ mơ không rõ lên tiếng, đi đến trước bình nước, rót một chén nước, ngẩng đầu uống một ngụm, sau đó lúc đặt chén xuống, mới hỏi: "Lục Cẩn Niên đâu?"

"Cậu chủ? Cậu ấy không ở trên lầu sao?" Má Trần kinh ngạc hỏi lại một câu, còn nói: "Ăn cơm xong, cậu chỉ liền lên lầu vẫn còn chưa xuống mà."

"A..." Kiều An Hảo lên tiếng, dẫm dép lê lần nữa đi lên lầu, đến toilet trong phòng ngủ và phòng thay đồ nhìn một vòng, không thấy bóng dáng anh, sau đó liền đi vào thư phòng.

Thư phòng của anh, cửa cũng không khóa, Kiều An Hảo chỉ nhẹ nhàng kéo cầm cửa, cửa đã mở ra.

-

Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo đã ngủ say, liền nhận được tin nhắn của trợ lý: "Lục tổng, thứ anh muốn tra đã có kết quả rồi."

*****

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm tin nhắn của trợ lý, trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trường, anh nhìn Kiều An Hảo ngủ say rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa, đến thư phòng ở cách vách, gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.

Trợ lý nghe điện thoại, anh cũng không mở miệng nói chuyện, trợ lý dường như cũng đã quan, tự nhiên bắt đầu báo lại cho anh: "Lục tổng, tôi tìm một bác sĩ từng là bạn học rất tin cậy nhờ làm xét nghiệm, thực ra ngày hôm trước đã có thể ra kết quả, nhưng bạn tôi lại xuất ngoại, hôm qua mới về, sáng nay tôi đã đến tìm cậu ta."

"Ừhm." Lục Cẩn Niên lên tiếng, bày tỏ là mình nghe thấy.

Trợ lý không đi thẳng vào vấn đề, ngược lại xin ý kiến hỏi một câu: "Lục tổng, tổ yến của anh từ đâu mà có?"

Lục Cẩn Niên nhíu mày, trong lòng lờ mờ có dự cảm không tốt.

Trợ lý nhớ rõ hôm Lục Cẩn Niên nhờ mình đi kiểm tra tổ yến, nói đừng để người của Hứa gia biết, vì thế lại hỏi: "Lục tổng, tổ yến này có phải người của Hứa gia đưa cho?"

Lục Cẩn Niên vẫn không lên tiếng.

Trợ lý ở bên kia điện thoại càng thêm khẳng định, tiếp tục nói: "Tổ yến này để cho cô Kiều ăn đúng không?"

Lục Cẩn Niên nghe đến đó, đã hoàn toàn khẳng định suy đoán trong lòng anh, anh mở miệng nói, vừa khẩn trương vừa yên tĩnh lạ thường: "Tổ yến, có phải bị hạ thuốc ngủ không?"

Lần này đổi lại là trợ lý im lặng, Lục Cẩn Niên không lên tiếng thúc giục, như đang cực kỳ bình tĩnh đợi, qua hồi lâu, trợ lý mới mở miệng nói: "Lục tổng, chính xác là có cho thuốc ngủ, liều không hề nhỏ, mà thành phần của thuốc ngủ kia, nếu ăn quá nhiều, sẽ dẫn đến giấc ngủ chiều sâu như là hôn mê."

Lục Cẩn Niên không hề liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, lúc anh nghe thấy má Trần nói tổ yến là do Kiều An Hảo mang về từ đoàn làm phim, liền thấy nghi ngờ, sau đó đi dò xét cô, vẫn là nghi ngờ, không bằng nói đó là một loại trực giác, giống như đứa bé của Kiều An Hảo khi ra đi, cả đêm đó anh đều thấy không ổn, nên mới trở về Cẩm Tú Viên.

Bởi vì anh có loại trực giác kia, mới để trợ lý đi thăm dò.

Anh cho rằng ngày hôm sau trợ lý sẽ thông báo luôn kết quả cho mình, ai ngờ nhiều ngày qua như vậy, anh cũng không giục giã, hoặc càng nói đúng hơn là, trong lòng anh đã biết sự thật, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đổi mặt.

Cuối cùng, kết quả vẫn là vậy, giống như suy đoán của anh, tổ yến chính xác là bị bỏ thuốc.

Thuốc ngủ...

Đầu ngón tay của anh nắm lấy di động, bắt đầu run rẩy kịch liệt, cánh môi hết sức căng lên, một câu cũng không nói nên lời.

Đáy mắt Lục Cẩn Niên, như là nhuốm máu, trở nên đỏ au, mặt anh lúc này, cũng có đau kịch liệt, đến sau cùng, hô hấp đều trở nên dồn dập, câu chữ nghiến răng nghiến lợi mãi anh mới bật được ra: "Bà ta giết con của tôi..."

Trợ lý còn đang lải nhải nói gì đó trong điện thoại, đột nhiên nghe được tiếng của anh, không thật rõ ràng, chỉ cảm giác được sát khí từ trong điện thoại truyền đến, khiến người khác mạnh mẽ rùng mình một cái, theo bản năng hô một tiếng: "Lục tổng?"

*****

Bên kia điện thoại, trợ lý còn đang lải nhải gì đó, đột nhiên nghe Lục Cẩn Niên nói những lời này, không thực sự rõ ràng, nhưng cảm giác được rất rõ sát khí truyền đến, khiến người khác mạnh mẽ rùng mình một cái, theo bản năng liền hô một tiếng: "Lục Tổng?"

Lục Cẩn Niên vốn không hề nghe thấy âm thanh của trợ lý, chỉ tiếp tục lặp lại: "Giết con của tôi..."

Lúc này trợ lý đã hoàn toàn nghe rõ được những gì mà anh nói, nhưng có chút không phản ứng kịp là anh có ý gì, vì thế liền hỏi: "Cái gì đứa nhỏ..."

Thế nhưng, trợ lý chỉ nói bốn chữ, trong nháy mắt đã hiểu ý của anh, một lát sau, mới mở miệng nói: "Lục tổng, ý của anh là, cô Kiều xảy ra chuyện vì ăn tổ yến của Hứa gia đưa cho, mới khiến đứa nhỏ chết từ trong bụng mẹ?"

"Chết trong bụng mẹ" bốn chữ này, lập tức khiến Lục Cẩn Niên bừng tỉnh, anh giống như bị điều gì kích thích, lạnh mẽ cúp điện thoại, hung hăng ném điện thoại vào vách tường đối diện.

Trên vách tường vừa mới có một bức bích họa được đóng khung, thủy tinh bị điện thoại làm hỏng, rơi lả tả xuống đất, giữa bức bích họa cũng có một lỗ thủng.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên có một tầng khí lạnh bao phủ, vẻ mặt băng lãnh nhìn bức họa quý của mình bị hủy diệt trong nháy mắt, không có chút phản ứng nào, chỉ cảm thấy trong ngực như có một đám lửa lớn, thiêu đốt tất cả lục phủ ngũ tạng, mãnh liệt dồn dập, giống như tùy thời đều có thể cháy rụi.

Anh có một loại xúc động, hận không thể ngay lúc này vọt tới Hứa gia, từng bước xé nát người của Hứa gia, khiến Hứa gia hoàn toàn bị hủy diệt.

Anh cũng biết, Hứa gia chán ghét anh, năm đó là sai lầm của mẹ anh, anh có thể chịu đựng, không một câu oán hận, nhưng vì sao ngay cả đứa nhỏ của anh cũng không tha?

Lúc còn thiếu thời trẻ người non dạ, không phải anh chưa từng oán hận cha mình, hận Hứa gia, nhưng không hề giống như bây giờ, hận đến tận xương tủy.

Hận ý càng dày đặc, Lục Cẩn Niên càng tức giận, tức giận mãnh liệt như dao găm không ngừng trạc vào tim của anh, khiến anh cảm thấy đau đớn hư sắp chết, đau đến cuối cùng, anh giống như bị mất đi lý trí, toàn thân không thể nói hết được phẫn nộ đến dường nào, mạnh mẽ giơ chân lên, đá vào chiếc bàn trà trong thư phòng, thủy tinh trên bàn bị va chạm mà trượt mạnh ra ngoài, bắn vào cửa sổ sát đất, thủy tinh lại rầm rầm nứt vỡ, dường như anh không biết mình đang làm gì, chỉ muốn phát tiết hết đáy lòng oán hận và tức giận, cái gì có thể đổ vỡ, cũng không chút do dự nào đạp ngã nó.

Đèn đặt dưới đất, máy tính, văn kiện, đèn bàn... đều bị anh đạp loạn, thậm chí đến giá sách, bàn học cũng bị anh đạp đổ, bên trong đầy những sách vở anh thích, cũng bị anh ném lung tung.

Lục Cẩn Niên khiến mọi thứ trở nên lung tung và rối loạn, được một lúc mới thở hổn hển dừng lại, hai mắt đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm giấy dán tường đã bị hỏng một nửa, đột nhiên giống như bị mất hết sức lực, cả người suy yếu nằm dài trên đất.

Trên đất có rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ, đâm khắp nơi trên người anh, máu cứ thế chảy xuống, nhưng dường như anh đã mất hết cảm giác đau, cứ nằm im như vậy.

*****

Lục Cẩn Niên lặng thinh, phẫn nộ cũng dần dần tiêu tán, đáy lòng chỉ còn lại đau kịch liệt và tự trách hối hận khắc sâu.

Nếu đứa nhỏ trong bụng của Kiều An Hảo không phải của anh, có lẽ cô cũng sẽ không bị làm hại như thế.

Nếu ngày đó anh có thái độ kiên quyết, cố ý đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, anh có thể biết trước là cô đang mang thai, sẽ làm tốt hơn.

Là anh không phát hiện cô mang thai sớm hơn, là anh không bảo vệ tốt con của mình, anh rất có lỗi với Kiều An Hảo.

Đều là lỗi cả anh, anh sinh ra vốn đã là một sai lầm, năm ba tuổi kia, vốn bị bệnh máu trắng, đó là bởi vì ông trời muốn sửa lại sai lầm này, nhưng mẹ anh lại sốt ruột, quỳ gối ở cửa Hứa gia, đau khổ cầu xin cứu lấy tính mạng của anh, sau đó, sai lầm này, hiện giờ lại liên lụy đến Kiều An Hảo.

Rõ ràng còn chưa yêu thương cô một ngày nào, đã gây cho cô thương tổn sâu sắc như vậy?

Hô hấp của anh bắt đầu có chút không thoải mái, mạch máu như đang cuồn cuộn nhảy loạn, rõ ràng là mùa hè, anh lại cảm thấy bây giờ mình như đang rơi vào một lỗ hổng băng lạnh, toàn thân đều rét run.

Cả người đau đớn như thế nào, cũng không sánh nổi nỗi đau trong lòng anh... đứa bé kia mới có hai tháng, cũng chưa thành hình, đã bị người ta lặng yên không tiếng động bóp chết, chết từ trong bụng mẹ... Kiều An Hảo từ nhỏ đến khi thành một người phụ nữ trưởng thành, bọn họ rất yêu thương cô, sao có thể làm vậy với cô?

Bọn họ rốt cuộc là nhiều tâm địa độc ác như thế nào, mới có thể gây ra hành vi ngoan độc như vậy?

Lục Cẩn Niên đau đớn, liền mất đi cảm giác, chỉ cảm thấy yết hầu có một luồng tinh ngọt phọt ra, anh liền không nhịn được, mạnh mẽ phun ra một búng máu.

Thư phòng của anh, cửa cũng không khóa trái, Kiều An Hảo nhẹ nhàng đẩy cửa.

Trong thư phòng rất im lặng, Kiều An Hảo theo thói quen đưa đầu vào dò xét trước, kết quả liền ngây ngốc ngay tại cửa.

Vốn dĩ thư phòng được trang hoàng rất tinh xảo và xa xỉ, giờ giống như vừa gặp phải vụ cướp, thật khó coi, một đống hỗn độn, sô pha cũng bị xoay tứ phía bát đảo.

Kiều An Hảo sửng sốt tầm một phút, mới phục hồi lại tinh thần, cô cố gắng kiềm chế kinh sợ trong lòng, nhìn kỹ thư phòng một vòng, sau đó nhìn thấy Lục Cẩn Niên nằm ở dưới chân ghế sofa, anh đang trợn tròn mắt, nhìn hoa văn trên trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt đều là vẻ thống khổ.

Trong lòng cô đau đớn một hồi, giây tiếp theo lại thấy miệng anh phun ra một búng máy, trên mặt không có sắc hồng, thất thanh la lên một tiếng: "Lục Cẩn Niên", sau đó vọt vào trong thư phòng.

Dựa sát gần, Kiều An Hảo mới phát hiện trên người anh có nhiều vết thương bị thủy tinh đâm vào, lòng của cô căng thẳng, theo bản năng liền để bên người Lục Cẩn Niên, vươn tay muốn nâng anh dậy.

Kết quả tay cô vừa mới đụng đến tay của anh, cả người anh giống như bị điện giật, phản ứng rất lớn, sau đó giật cánh tay mình, khiến Kiều An Hảo ngã ra trên đất.

Chỗ Kiều An Hảo ngã xuống, không có mảnh thủy tinh, nhưng cánh tay lịa cọ vào chiếc đèn bàn bị vỡ nên có chỗ bén nhọn, liền chảy máu.

Đau đớn khiến cô nhíu mày, lại không xem xét miệng vết thương, tiếp tục nhìn Lục Cẩn Niên.

Khuôn mặt tuấn mỹ phim phàm của anh vẫn lạnh lùng, ánh mắt giống như lưỡi dao, có thể khiến người khác đau đớn.

*****

Kiều An Hảo chưa từng thấy Lục Cẩn Niên phẫn nộ như vậy, sắc mặt có chút dữ tợn, giống như huyết hải thâm thù đại hận.

Kiều An Hảo bị ánh mắt của anh làm cho sợ đến mức khiếp đảm, vốn dĩ muốn tới gần anh, liền đột nhiên dừng lại, đề phòng nhìn anh một lúc, thấy anh không có hành động cực đoan gì kế tiếp, mới chậm rãi đến gần anh, huých một cái, sau đó rụt trở về, thấy anh không có phản ứng mãnh liệt như vừa nãy, lá gan mới lớn hơn một chút, thật cẩn thận tiến lên, nhẹ nhàng hô tên anh.

Tuy rằng lá gan to hơn, rốt cuộc vẫn lo lắng không dứt, âm điệu của cô đặc biệt mềm mại, như là gió xuân ấm áp vờn qua, từ từ thổi vào lỗ tai anh, mang theo một sức mạnh thần kỳ, kéo anh trở lại, đáy mắt đỏ bừng dần dần có tiêu điểm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vè phòng bị của Kiều An Hảo, cả người hòan toàn tỉnh lại.

Má Trần ở dưới lầu xem ti vi, nghe thấy tiếng thét chói tai của Kiều An Hảo, nghĩ đến đã xảy ra việc lớn gì, liền hô lên "Cô chủ", kết quả không thấy đáp lại, vì thế liền vội vàng quýnh lên, đi lên lầu, chạy tới mở cửa thư phòng ra, nhìn thấy tình cảnh trong thư phòng, sợ đến mức hô lên một tiếng, sau đó nhìn thấy vết máu trên miệng Lục Cẩn Niên, lập tức ngạc nhiên reo lên: "Cậu chủ, cậu bị làm sao vậy?"

Má Trần vừa nói, vừa đi đến gần, sau đó bị dọa sợ nói: "Cậu chủ, trên người cậu sao lại có nhiều vết thương như vậy? Để tôi đi gọi bác sĩ."

"Không cần..." Bởi vì mẹ anh chết ở trong bệnh viện, Lục Cẩn Niên vẫn không thích gặp bác sĩ, cho nên ngay cả bác sĩ tư đều không có mời, tuy rằng trên người có nhiều vết thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, vì thế liền lên tiếng ngăn cản.

P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé:) ai mua có thể liên hệ qua gmail này: @ nhé

"Nhưng là..." Nhiều vết thương như vậy, lại đang là mùa hè, nhỡ đâu có chuyện gì thì làm sao bây giờ, nếu thủy tình ở lại trong người thì làm sao, má Trần vừa định nói tiếp, kết quả lại thấy cánh tay của Kiều An Hảo bị thường, liền nói: "Cô chủ, sao cô cũng bị thường? Nếu không xử lý, sẽ để lại sẹo."

Má Trần nói một câu khiến tầm mắt của Lục Cẩn Niên lập tức kéo đến trên cánh tay bị thương của Kiều An Hảo, nhìn thấy miệng vết thương đang chảy máu, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, liền nhăn trán lại, không hề chần chừ nhìn má Trần mở miệng nói: "Còn ngây ngẩn gì nữa, chạy nhanh đi gọi bác sĩ đến đây."

Má Trần đạt được mục đích, nghe thấy thế, lập tức "A" lên một tiếng, chạy ra khỏi thư phong, vội vàng xuống lầu gọi điện thoại.

Má Trần gọi bác sĩ ở một bệnh viện tư gần nhất, nhưng mười mấy phút sau mới đến nơi.

Lúc này, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đã về phòng ngủ, má Trần dẫn bác sĩ lên lầu, gõ cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, mời bác sĩ đi vào.

So với vết thương của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo chỉ bị thương ngoài da, đừng nói mời bác sĩ, cho dù không cần uống thuốc, mấy ngày nữa cũng sẽ khỏi hắn, cho nên trước tiên má Trần chỉ Lục Cẩn Niên đang ngồi trên sofa, nhìn bác sĩ mở miệng nói: "Hãy xử lý miệng vết thương của cậu chủ trước."

*****

Bác sĩ buông hòm thuốc, đang chuẩn bị kiểm tra miệng vết thương của Lục Cẩn Niên, kết quả còn chưa đi đến bên cạnh anh, anh đã thản nhiên mở miệng trước: "Xem cho cô ấy trước."

"Tôi không sao." Kiều An Hảo hiện giờ, ngay cả miệng vết thương đau đớn cũng không cảm giác thấy gì, lắc đầu.

Hai người đều nhường nhau, bác sĩ có chút khó xử đứng yên tại chỗ, nhìn Lục Cẩn Niên, lại nhìn Kiều An Hảo, dùng ánh mắt lặng lẽ trưng cầu ý kiến của hai người.

Kiều An Hảo nhìn bác sĩ nói: "Anh ấy vừa nôn ra máu, anh xem xem có chuyện gì xảy ra."

"Xem cô ấy trước." Kiều An Hảo còn chưa nói hết, Lục Cẩn Niên đã bình thản mở miệng, trong giọng nói lại có một chút bắt buộc rất chân thực, anh sợ Kiều An Hảo lại cùng anh giằng co, quay đầu, nhìn cô, giọng dịu dàng hơn rất nhiều: "Cô kiểm tra trước đi."

Lần này bác sĩ không hề do dự, trực tiếp đi tới trước mặt Kiều An Hảo: "Làm phiền cô gái, vươn cánh tay cho tôi xem."

Vốn dĩ Kiều An Hảo còn muốn tranh cãi, nhưng nghe thấy mấy chữ kia của anh, liền ngậm mồm lại, ngoan ngoãn đưa cánh tay cho bác sĩ.

Vết thương này ai cũng có thể tự xử lý, cho nên bác sĩ rất nhanh nhẹ tiêu độc cho cô, bôi thuốc, đơn giản dính một lớp băng gạc, chưa đến 5 phút, đã xong hết, sau đó liền quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên nói: "Anh trai, làm phiền anh."

Lục Cẩn Niên giống như không nghe thấy lời nói của bác sĩ, thẳng thắn mở miệng nói: "Bao nhiêu tiền?"

Bác sĩ nhất thời sửng sốt, cái gì bao nhiêu tiền? Ý là, anh đặc biệt đã chạy đến đây một chuyến, chỉ vì để xử lý một vết thương vốn dĩ ai cũng có thể làm được?

Kiều An Hảo nhíu máy, vừa định mở miệng nói chuyện, má Trần đứng ở một bên, có chút lo lắng thốt ra: "Cậu chủ, miệng vết thương của cậu còn chưa kiểm tra."

"Tôi không cần kiểm tra" Lục Cẩn Niên không kiên nhẫn nói, đối với má Trần, rõ ràng tỏ ý tiễn khách: "Má Trần, đưa tiền cho bác sĩ, đưa bác sĩ đi."

"Cậu chủ..."

"Tôi nói không cần là không cần..." Lục Cẩn Niên trực tiếp đánh gãy lời nói của má Trần.

"Cô chủ..." Má Trần nhìn quần áo bê bết máu của Lục Cẩn Niên, đành phải hướng về Kiều An Hảo cầu cứu.

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn anh một cái, biết anh không thích gặp bác sĩ, sinh bệnh đều thích trốn đi, vì thế liền giật giật khóe miệng, đứng lên, nhìn thầy thuốc cười cười thật có lỗi: "Thật là ngại quá, làm phiền anh phải chạy đến đây một chuyến, tôi đưa anh xuống nhé."

Kiều An Hảo cũng nói như vậy, má Trần dù rất lo lắng cho Lục Cẩn Niên cũng không thể nói thêm được gì, đành phải đi theo phía sau Kiều An Hảo, dẫn bác sĩ xuống lầu.

Kiều An Hảo cũng không đưa bác sĩ ra khỏi nhà, chỉ đứng trong phòng khách, mở miệng nói: "Bác sĩ, có thể đưa thuốc xử lý vết thương cho tôi được không? Để má Trần gửi lại tiền cho anh?"

Bác sĩ gật đầu, mở hòm thuốc ra, lấy mấy lọ thuốc tiêu độc, thuốc mỡ và băng gạc cùng băng dán, cuối cùng nghĩ ngợi, đưa thêm một hộp thuốc tiêu độc, Kiều An Hảo nhớ kỹ, sau đó nói má Trần tiễn thầy thuốc đi, rồi cầm thuốc mà bác sĩ đưa, đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lục Cẩn Niên thế nhưng đứng trước cửa sổ sát đất, đang hút thuốc, Kiều An Hảo nhíu mày, đặt chỗ thuốc lên trên sofa, bước nhanh đến bên cnahj anh, không nói gì trực tiếp cướp lấy điếu thuốc trong tay anh.

*****

"Trên người nhiều vết thường như vậy, sao còn hút thuốc?" Kiều An Hảo chỉ trích một câu, đem tàn thuốc dí vào trong gạt tàn, sau đó thấy tay kia của anh còn đnag cầm hộp thuốc và bật lửa, không hề nghĩ ngợi lại vươn tay ra đoạt lấy, lưu loát ném vào thùng rác.

Một loạt hành động này của cô, làm vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng Lục Cẩn niên cũng không hề tức giận.

Xử lý xong tàn thuốc, Kiều An Hảo liền kéo tay anh, đi đến sofa.

Lục Cẩn Niên nhìn tay nhỏ bé trắng noãn của cô chủ động cầm lấy tay anh, khuôn mặt anh mềm mại hơn rất nhiều, nhưng không hề phản kháng, đặc biết thuận thoa cô, di chuyển bước chân.

Kiều An Hảo chỉ lên sofa, nói hai chữ đơn giản: "Ngồi xuống."

Sau đó liền lấy khăn ướt khử trùng lau sạch tay của mình.

Lục Cẩn Niên không nói gì, lại rất ngoan ngoãn ngồi xuống.

Kiều An Hảo ngồi xổm trước bàn trà, lấy ra mấy loại thuốc bác sĩ vừa đưa, sau đó cầm gói bông, kéo ra ngoài, nhìn anh nói: "Cởi quần áo ra."

Lục Cẩn Niên nhìn hành động của cô, biết cô muốn bôi thuốc cho anh, trừng mắt nhìn, như một người máy nghe lời, đặc biệt thuận theo, cởi hết quần áo ra.

Kiều An Hảo cầm lấy bông, chấm vào dịch tiêu độc, chà lên vết thương của anh, tâm cô cũng đau, theo miệng vết thương, đau đến tận đáy lòng, Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía cô, khóe môi lại cong lên một nụ cười yếu ớt không dễ nhận ra.

Thủy tình cắm vào rất nhiều, vết thương trên người anh có mấy chỗ đã sớm không còn đổ máu, Kiều An Hảo nghiêm túc xử lý, sau đó bắt đầu bôi thuốc mỡ.

Lục Cẩn Niên cảm giác được cô gái mềm mại chạm vào người mình, có lẽ vẫn còn tâm tình oán hận đưa nhỏ bị Hứa gia hãm hại, lại hoàn toàn buông xuống, chỉ còn sự áy náy và xúc cảm dịu đàng đến đau lòng.

Má Trần tiễn bác sĩ sau đó lo lắng lên lầu, kết quả đi đến cửa phòng ngủ, cong chưa đi vào, đã thấy Lục Cẩn Niên ngồi trên sofa, Kiều An Hảo ngồi bên cạnh bôi thuốc cho anh.

Hai người không hề nói gì với nhau, ánh mắt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tính rộng lớn, vào tận sâu bên trong, soi rõ toàn bộ phong ngủ, một hình ảnh đặc biệt đẹp đẽ.

Má Trần thức thời không đi đến quấy rầy, lặng yên không tiếng động rời đi.

Kiều An Hảo đưa cho Lục Cẩn Niên thuốc, đứng dậy rót một chén nước rồi bưng đến cho anh, sau đó dựa theo sự nhắc nhở của bác sĩ, nhẹ nhằng cắt qua giữa ánh mặt trời buổi trưa: "Uống chút thuốc tiêu viêm, khỏi bị nhiễm trùng, hôm nay không cần tắm rửa, ngày mai chắc sẽ kết vảy."

Tuy răng trên mặt anh không có quá lớn cảm xúc phập phồng, nhưng đáy lòng vô cùng mềm mại, không hề từ chối nhận lấy thuốc, sau đó nuốt xuống.

Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên uống nước, được một lát, không kiềm chế được mở miệng nói: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, anh tức giận như vậy, đều phá tan thư phòng rồi?"

Lục Cẩn Niên nghe thấy thế, cảm thấy trong cổ họng như bị thứ gì chặn lại, nước ở chỗ đó, bị anh bất động dừng lại một lúc mới cố gắng nuốt xuống, sau đó buông cốc nước, lạnh nhạt nói một câu: "Công ty có chuyện."

*****

Lúc Lục Cẩn Niên trả lời vấn đề này, rõ ràng Kiều An Hảo thấy ánh mắt anh nhìn mình có một tia tức giận nhanh chóng xẹt qua.

Kiều An Hảo biết, Lục Cẩn Niên nói dối, cô cũng biết, sở dĩ anh nói dối chẳng qua cũng đang dối gạt bản thân, không muốn tự nói với mình chân tướng sự việc, tuy cô không biết rốt cuộc tại sao anh lại phản ứng gay gắt như vậy, cô cũng rất tò mò, nhưng anh không nói nên cô cũng không miễn cưỡng.

Bởi vì cô biết, nhất định có chuyện gì đó khiến anh khó chịu.

Bất luận một người phụ nữ nào, đối diện trước một người đàn ông lúc nóng lúc lạnh, đều có một loại lo lắng tuyệt vọng, cô biết rõ anh không thích mình, đến lúc quan hệ giữa hai người đang dịu đi, cô nhịn không được nghĩ đến, vào đêm sinh nhật anh, cô hoàn toàn trở về với thực tế, vẫn tự nói với bản thân, không cần tự lừa gạt mình.

Nhưng mà, thật sự yêu một người là như thế nào?

Là biết rõ trong lòng anh không hề yêu mình, biết rõ có khả năng anh ấy thương hại mình, nhưng lúc nhìn thấy anh ấy khó chịu, vẫn không nhịn được mà đi tới chia sẻ, muốn quan tâm anh.

Bởi vì cô hy vọng anh ấy được vui vẻ, bởi vì nhìn thấy anh ấy đau khổ, cô càng đau khổ hơn.

Kiều An Hảo biết mình không mạnh mẽ, cô biết trong đêm sinh nhật Lục Cẩn Niên, anh chỉ có một mình, cô có thể rời đi không cần để ý đến anh, nhưng cô không làm được, cô yêu người đàn ông này mười ba năm, yêu điểm tốt cũng như những điểu chưa tốt của anh, nói cô ngốc cũng được, nói cô điên cũng không sao, giờ phút này, cô cứng rắn chống đỡ bao nhiêu ngày như vậy, trong nháy mắt toàn bộ đều biến thành sự quan tâm, cô nhịn không được nhẹ giọng nói: "Đừng buồn nữa, chuyện của trời, rồi sẽ qua nhanh thôi, sau này dù có tức giận cũng đừng làm tổn hại đến bản thân."

Đôi khi, yêu một người, dường như có một loại ma lực nào đó, chỉ một câu đơn giản cũng có thể chạm vào nơi yếu ớt nhất của đối phương.

Nghe Kiều An Hạ nói những lời này, Lục Cẩn Niên cảm giác như mình được một dòng nước ấm ôm lấy, trong lòng dâng lên một nỗi cảm động không nói nên lời.

Anh quay đầu, nhìn về phía cô, nhìn tới miếng băng gạc trên tay cô, nhìn lên nơi gò má, anh muốn nói gì đó, nhưng lại nói không được, cuối cùng, anh đột nhiên vươn tay ôm cô vào ngực mình.

Anh gắt gao ôm lấy cô, hốc mắt hơi nóng lên, đáy lòng cũng ấm áp.

Lục Cẩn Niên nhịn không được thấp giọng hỏi một câu: "Thực xin lỗi, làm em bị thương rồi."

Kiều An Hảo vì lời xin lỗi này của anh mà trong lòng nhanh chóng cảm thấy mềm mại như một dòng nước, nếu một giây trước cô còn nghĩ Lục Cẩn Niên không tốt với mình, thì bây giờ cô hoàn toàn không để ý đến điều đó nữa, cô giơ tay lên, ôm lưng anh, nhẹ giọng nói: "Không sao mà."

Lục Cẩn Niên cọ cọ đầu mình vào đỉnh đầu cô, im lặng một chút, rồi mở miệng lần nữa: "Thực xin lỗi."

Kiều An Hảo nghĩ đến anh cũng đang vì cánh tay bị thương của cô mà xin lỗi nên trả lời: "Không có gì mà."

Dừng một chút, cô quả quyết nói: "Thật sự không sao cả, vả lại, vết thương cũng không nghiêm trọng."

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ dùng sức ôm lấy Kiều An Hảo.

Câu "thực xin lỗi" thứ hai của anh, không phải vì vết thương kia, mà vì đứa con của hai người họ, mới xin lỗi cô.

Thực xin lỗi, Kiều Kiều, là anh khiến em bị liên lụy, hại em mất đi đứa con.

Thực xin lỗi, con yêu, cha không phải là người cha tốt, cha không bảo vệ tốt cho con.

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)