Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 100 (cuối)

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 100 (cuối)
Hạnh phúc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Chúng ta, ai cũng có con rồi, chỉ còn mình cậu thôi..." Một người bạn học khác uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn Kiều An Hạ: "Chị dâu xinh đẹp, Trình Dạng lại soái ca, con của hai người nhất định rất xinh đẹp, hiện giờ hai người bắt đầu cố gắng, sang năm chúng ta có thể lại được uống tiệc đầy tháng rồi..."

Tay cô lặng yên nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến phát đau, nhưng mặt cô vẫn cố gắng duy trì nụ cười.

Trình Dạng ôm vai cô, dường như cảm giác được, lập tức mở miệng, ngắt lời người kia: "Được, trước kết cậu thử nói về cậu với vợ câu xem? Sao lúc trước lại ầm ĩ nói không tiếp tục được nữa?"

Người bạn học kia nghe nói thế, lập tức lắc đầu, thở dài một hơi: "Có thể sao? Sau bảy năm ngứa ngáy, hai người đụng tới là cãi nhau, không hiểu sao muốn cãi nhau, lúc ra đi lại thấy trong lòng trống rỗng..."

Những người đang ngồi đều đã kết hôn, người kết hôn sớm nhất, con đã học tiểu học, nhắc đến đề tài này luôn có tiếng nói chung, Kiều An Hạ như tránh được một kiếp, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng cúi đầu, ánh amwts nhìn ly rượu lại có chút hoảng hốt.

Lúc trước Trình Dạng vì không muốn người khác nhìn cô bằng con mắt khác thường, vẫn luôn nói là anh không muốn sinh con, mà không nói là cô không thể sinh, thời gian trôi qua, cô thử vô số biện pháp, cũng không thể có thai, trong lòng từng có hy vọng, giờ dần dần biến thành tuyệt vọng, sau đó lúc tụ hội như thế này, nghe thấy mọi người hỏi sao còn chưa có con, cô giống như chịu kích thích, không hiểu sao bắt đầu thấy khẩn trương, chột dạ vô cùng.

-

Tiệc trăm ngày đến bốn giờ chiều là kết thúc, Trình Dạng uống hơi nhiều, Kiều An HẠ là người lái xe.

Dường như tâm tình của anh không tệ, trở lại phòng ngủ còn luôn miệng kêu cô" Vợ, Hạ Hạ", kêu mãi, bắt đầu hôn cô, sau đó hai người thuận tiện làm chuyện tối qua chưa làm xong.

Kết thúc, Trình Dạng ngủ, Kiều An Hạ biết tỷ lệ mang thai của mình rất nhỏ, lại vẫn học trên mạng, nằm tư thế dễ mang thai nhất.

Qua nửa giờ, di động của anh vang lên, là điện thoại, do Lâm Vi gọi.

Kiều An Hạ biết Lâm Vi, là người mới ký hợp đồng với Hoàn Ảnh truyền thông khóa này, đã từng hợp tác với Trình Dạng chụp một bộ ảnh, tuy chỉ nói một hai câu, nhưng cực kỳ nhớ kỹ.

Kiều An Hạ cũng biết, Lâm Vi rất thích anh, luôn nghĩ mọi biện pháp tiếp cận anh.

Cũng không phải cô tự tin thái quá, Trình Dạng không thể bị cướp, mà là cô cực kỳ tin tưởng, Trình Dạng sẽ không phản bội mình.

Cho nên cô chỉ chỉnh điện thoại về im lặng, không để ý đến.

Có thể là bị lây buồn ngủ của anh, cô cũng ngủ một lát, lúc tỉnh lại, là chạng vạng sáu giờ, Trình Dạng còn đang ngủ say, cô xuống phòng bếp chuẩn bị bữa tối, nhận được một cuộc điện thoại.

*****

Là mẹ của Trình Dạng.

Chuông điện thoại vang lên, Kiều An Hảo đang ngồi xổm cạnh thùng rác bóc tỏi, cô nghe tiếng chuông, hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua di động trên ghế, nhìn thấy màn hình hiển thị tên, cô cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, trong lòng trùng xuống, dừng một lúc, mới nghe: "Mẹ."

"Hạ Hạ, bận gì sao? Lâu như vậy mới nghe điện thoại." Theo lời nói của cô, bên trong truyền đến giọng nói của mẹ Trình Dạng.

"Không..." Kiều An Hạ rũ mi mắt, đơn giản giải thích: "Con đang nấu cơm..."

"Trình Dạng đâu, sao không giúp con?"

"Anh ấy uống ít rượu, nên đang ngủ."

"Đứa nhỏ này... lại uống rượu? Là thế này..." Mẹ Trình Dạng có chút trách cứ.

"Cũng không uống nhiều..." Kiều An Hạ vội vàng giải thích, sau đó chuyển đề tài: "Mẹ, mẹ gọi điện cho con có chuyện gì không?"

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là..." Mẹ Trình dừng một lúc mới nói: "Hạ Hạ, con và Trình Dạng đã kết hôn tám năm, trong lòng con không muốn có đứa nhỏ sao?"

"Mẹ."

Kiều An Hạ khong biết nói thế nào.

Mẹ Trình dường như cũng hiểu mình hơi đường đột, ở trong điện thoại cười cười, nói: "Hạ Hạ, thật ra mẹ gọi cuộc điện thoại này, cũng không nói buộc con phải sinh lập tức, chỉ muốn hỏi con, khi nào thì chuẩn bị sinh? Tuổi của con và Trình Dạng cũng không còn nhỏ, hiện giờ con cũng xem như sản phụ lớn tuổi, qua vài năm nữa, sợ là muốn sinh cũng không được..."

"hạ Hạ, mẹ gọi điện cho Trình DẠNG, mẹ biết, nó nói nó không muốn có con, chỉ muốn có thế giới hai người, tư tưởng này là không đúng, chờ vài năm nữa, liền biết một đứa bé đối với một gia đình có bao nhiêu quan trong, không có con, đâu thể xem như gia đình..."

"Trình Dạng đã hồ đồ, con cũng đừng hồ đồ theo nó, lại nói, Trình Dạng là độc đinh, ông nội vẫn ngóng trông được ôm chắt, đây là tâm nguyện cả đợi của ông nội..."

"Hạ Hạ, nếu con bận, sinh con xong, mẹ có thể giúp con, Hạ Hạ, con kết hôn với Trình Dạng nhiều năm rồi, mẹ cũng chưa từng yêu cầu con gì cả, cho nên, chuyện con cái, có thể thương lượng với TRình Dạng được không..."

Kiều An Hạ dựa vào bàn ăn, nghe lời nói của mẹ, sắc mặt trắng bệch, cô dùng lực nắm nhánh tỏi, cánh môi khẽ động, mãi mới nói nên lời: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ nói với Trình Dạng."

Mẹ trình nghe thế, như thấy an tâm, lại dặn dò Kiều An Hạ vài câu, mới cúp điện toiaj.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Kiều An Hạ sửng sốt tầm mười phút, mới chậm rãi ngồi xuống trước thùng rác, giống như chưa từng nghe điện thoại, tiếp tục bóc tỏi, có một giọt nước mắt, đập vào vỏ tỏi, rơi vào thùng rác.

-

Sau ngày Kiều An Hạ nhận được điện thoại, đợi sau khi Trình Dạng đến Hoàn Ảnh truyền thông, cô lái xe một mình đến bệnh viện, tìm vị bác sĩ vài năm nay vẫn làm kiểm tra cho cô.

*****

Bác sĩ đang tiếp một bệnh nhân, Kiều An Hạ đợi nửa tiếng, mới đến lượt mình, lại là kiểm tra quen thuộc, sau khi kết thúc, cô ngồi trước mặt bác sĩ, nhìn kết quả kiểm tra của mình, vẫn duy trì im lặng, mãi đến khi bác sĩ mở trang cuối cùng, cô mới nói, cũng không phải "Tình huống của tôi thế nào?" như trước kia hay nói, mà là một câu: "Có phải tôi thật sự không có hy vọng mang thai không?"

Bác sĩ nhìn báo cáo của cô, mới ngẩng đầu: "Cô Kiều..."

"Có tỷ lệ mang thai không?" Kiều An Hạ ngắt lời, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh: "Nhưng là tỷ lệ rất nhỏ, nhỏ đến mức, thật ra không đáng kể, đúng không?"

Trong phòng bệnh là một thời gian im lặng rất dài, ngay lúc cô cho rằng bác sĩ không mở miệng nói chuyện, giọng nói của bác sĩ lại truyền đến: "Lúc trước con dao kia đâm vào hơi sâu, làm tử cung của cô bị thương khá nặng, buồng trứng cũng bị thương, cho nên tỷ lệ rụng trứng rất nhỏ, hiện tại đã bồi dưỡng nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy biến chuyển gì, mà tuổi của cô càng ngày càng lớn, cho nên tỷ lệ mang thai cũng ngày một nhỏ đi..."

Bác sĩ nhận ra được mình nói đến vấn đề này, có bao nhiêu tàn nhẫn, dừng một lát, còn nói: "Nếu cô Kiều, cô thật sự muốn có con, tôi đề nghị, nên nghĩ đến chuyện nhận nuôi một đưa, thật ra con cái... không nhất định phải do mình sinh ra, huyết thống đúng là có chút thần kỳ, nhưng nuôi dưỡng lâu dài, tình cảm cũng sâu sắc, cô vẫn có thể có được gia đình mỹ mãn..."

-

Kiều An Hạ ra khỏi bệnh viện, đến giờ cơm trưa, cô lại không có chút khẩu vị nào, một mình ở trong công viện gần bệnh viện ngơ ngác ngồi đến chạng vạng tối, mới lái xe về nhà.

Trình Dạng đã về, Kiều An Hạ điều chỉnh lại cảm xúc, đi vào phòng ngủ, anh đang tắm, di động vứt trên giường, Kiều An Hạ cầm lên xem, lại phát hiện có tin nhắn của Lâm Vi nhắn cho anh.

"Anh Trình Dạng, chủ nhật là sinh nhật của em, mời mọi người ăn cơm ở Kim Bích Huy Hoàng, anh có thể tới được chứ?"

Đối với Lâm Vi, thật ra cô có chút hiểu biết, dáng vẻ rất được, tính tình cũng dịu dàng, không giống những cô gái muốn được gả vào nhà giàu, cũng không có hành động cố ý với Trình Dạng, mà còn có mấy lần quay phim, lúc cô đến studio, cũng thấy Lâm Vi lặng lẽ mua nước hoặc đồ ăn cho Trình Dạng, đặt trên ghế nghỉ của anh, nhưng không nói cho anh biết, Lâm Vi rất thích anh, chỉ là muốn gần gũi với anh, chứ không có tâm tư làm tiểu tam.

Kiều An Hạ chăm chú nhìn màn hình điện thoại một lúc, sau đó nhắn cho Lâm Vi một tin nhắn, rất nhanh Lâm Vi trả lời lại, sau đó nghe thấy tiếng nước trong toilet dừng lại, Kiều An Hảo xóa sạch tin nhắn.

-

Chủ nhật, thời tiết rất tốt, Trình Dạng vốn định đưa Kiều An Hạ đi chơi ngoại thành, Kiều An Hạ lại nói mình có việc hẹn gặp bạn, một mình ra cửa.

Đúng là Kiều An Hạ đến một quán cà phê yên tĩnh, vì là buổi sáng, bên trong không nhiều người, không có khách, cô đứng ở cửa, nhìn một vòng, không để ý người phục vụ, đi vào trong cùng, ngồi trước mặt Lâm Vi.

*****

Kiều An Hạ đúng là lấy điện thoại của anh hẹn Lâm Vi, đối với cô ấy mà nói, cô cho rằng được gặp Trình Dạng, cho nên tới trước, cố ý ăn mặc tỉ mỉ, trong tích tắc nhìn thấy Kiều An Hạ, sắc mặt trở nên kinh ngạc, cô và Trình Dạng trong sáng, nhưng vẫn có chút bất an, như kẻ trộm bị bắt gặp, tay cầm lấy túi xách, miễn cưỡng nở nụ cời: "Cô Kiều."

Kiều An Hạ cười cười, sau đó gọi người phục vụ, lấy hai ly cà phê, hướng về phía Lâm Vi, thẳng thắn mở miệng: "Cô thích Trình Dạng, đúng không?"

Lâm Vi càng trở nên bất an, trong tiềm thức cho rằng Kiều An Hạ đang tới giữ gìn gia đình mình.

Kiều An Hạ hướng về phía người phục vụ mỉm cười, sau đó khuấy cà phê, uống một ngụm, lại mở miệng nói: "Cô không cần khẩn trương, tôi biết, cô thích Trình Dạng, hôm nay tôi hẹn cô ra đây, chỉ muốn hỏi cô, cô có yêu anh ấy không?"

"Tôi..."

Lâm Vi nhìn vẻ mặt của Kiều An Hạ không giống là tới nói chuyện với tiểu tam, mà lại không hiểu cô có ý gì, do dự một lúc, sau cùng cứ thế không trả lời.

"Hoặc là, cô yêu anh ấy đến mức nào..."

Lâm Vi cúi thấp đầu, cô cắn môi, từ chối rất lâu, sau cùng nhẹ giọng nói: "Xin lỗi cô Kiều, tôi thích Trình Dạng, nhưng là tôi cũng không hề muốn quấy phá hôn nhân của cô, tôi chỉ muốn làm bạn với anh ấy, nhìn anh ấy hạnh phúc là tốt rồi... thật sự xin lỗi, tôi đã mang đến phiền phức cho cô, về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với anh ấy..."

"Không cần..." Kiều An Hạ ngắt lời Lâm Vi.

Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của Kiều An Hạ, vô cùng kinh ngạc, như không hiểu ý của cô.

Kiều An Hạ dừng sức cầm tách cà phê, im lặng một lúc, sau đó uống hết, mới cười cười nói: "Hôm nay tìm cô là có chuyện muốn nhờ cô giúp."

-

Kiều An Hạ nói chuyện với Lâm Vi, ba tiếng mới xong.

Vẻ mặt của Kiều An Hạ rất bình tĩnh, trái lại Lâm Vi giống như có chút không tiêu hóa nổi những gì cô vừa nói.

Kiều An Hạ gọi người phục vụ lấy cho mình một ly cà phê, uống được hơn nửa, mới mở miệng: "Cô Lâm, ý tứ của tôi đã rõ ràng, không biết cô có đồng ý không?"

Lâm Vi không nói gì.

"Nếu cô đồng ý, tôi sẽ nhanh chóng bố trí toàn bộ giúp cô."

Lâm Vi rũ lông mi, vẫn im lặng không nói gì.

"Cô Lâm, đối với cô mà nói, đây là một cơ hội, thật sự cô không muốn sao?"

Cánh môi Lâm Vi giật giật, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Kiều An Hạ, rất lâu sau, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tôi đồng ý."

Kiều An Hạ nghe được đáp án, trong mắt nổi lên ẩm ướt, cô nhìn Lâm Vi cười cười, giống như dùng nhiều sức mới nói được một câu cảm ơn.

*****

Giữa tháng năm, là KỶ niệm ngày kết hôn của Kiều An Hạ và Trình Dạng.

Đầu tháng, Trình Dạng đã đặt chỗ ở một nhà ăn bàn tròn, sau khi anh quay phim xong, lại vẫn gấp rút trở về Bắc Kinhh, lúc về nhà đón Kiều An Hạ, còn cố ý mua cho cô một chút quà.

Kiều An Hạ đã nhận được điện thoại của anh từ sớm, lúc anh đến, đã ăn mặc xong xuôi.

Lúc này là chạng vạng sáu giờ, Trình Dạng chở cô đến nhà hàng.

Chọn đồ ăn, đợi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Trình Dạng lấy quà từ trong túi áo ra đưa cho Kiều An Hạ: "Kỷ niệm ngày kết hôn vui vẻ."

Nét mặt cô cười như hoa, hỏi một câu quà gì thế, thấy anh không có ý muốn nói, trực tiếp đưa tay mở ra, thấy bên trong là lắc tay Tiffany mới nhất, sáng chói lóa mắt.

Lắc tay này, Tiffany mới ra, Kiều An Hạ liền để ý, cô cũng từng cho Trình Dạng xem bản thiết kế, nói một câu, nhìn cũng không tệ, rất đẹp.

"Thích không?" Trình Dạng hỏi.

"Thích."

Kiều An Hạ lấy ra đeo ở cổ tay, khoa chân múa tay một lúc.

Trình Dạng cười dịu dàng.

Kiều An Hạ tháo ra, lại thả vào trong hộp thật cẩn thận, đút vào túi xách, cũng rút từ bên trong ra một chiếc hộp gấm, để lên trước mặt anh: "Đây là quà em mua cho anh."

Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay, số lượng có hạn, Trình Dnagj thật cẩn thận nhét vào túi.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, hai người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, không khí rất ấm áp.

Cơm nước xong, Trình Dạng gọi người phục vụ mang trà phổ nhĩ lên, Kiều An Hạ pha trà, động tác tiêu chuẩn vô cùng đẹp.

Bóng đêm ngày càng sâu, ánh đèn ngoài cửa sổ ngày càng sáng.

Kiều AN Hạ rót một tách trà, nhìn không rời mắt khỏi Trình Dạng, sau đó nói một câu: " Trình Dạng... cả đời em chỉ có một nguyện vọng, đó chính là hi vọng anh luôn hoàn mỹ..."

Trong mắt Trình Dạng lóe sáng: "Có em, đã rất hoàn mỹ rồi."

Vẻ mặt cô khó xử, cúi đầu cười yếu ớt, quay đầu, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trở nên có chút mơ màng, chỉ là khóe môi vẫn giương lên, theo góc độ nhìn của anh, như là cô đang cười, qua rất lâu, cô mới chớp chớp mắt, quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh nói: "Trình Dạng, về sau anh sẽ rất hạnh phúc."

"Em cũng vậy." Hạnh phúc của anh là em tặng, hạnh phúc của em anh sẽ tặng, anh hạnh phúc, em cũng hạnh phúc.

Kiều An Hạ mỉm cười, chuyển đề tài: "Thời gian không còn sớm, thanh toán thôi."

Trình Dạng gật đầu, gọi phục vụ, lúc xoay người quét thẻ, Kiều An Hạ lại rót hai chén trà, trong đó có một chén bị cô cho thuốc vào.

Lúc anh trở về, Kiều An Hạ nhìn chằm chằm chén trà kia, viên thuốc đã tan hết, không hề khác bình thường.

"Uống trà rồi đi thôi." Kiều An Hạ ngẩng đầu, nhìn Trình Dạng, cầm chén trà lên.

Trình Dạng không từ chối, cúi đầu, uống cạn.

*****

Trình Dạng và Kiều An Hạ rời khỏi nhà hàng ăn, đã có người mang xe đến trước cửa, anh vươn tay tiếp chìa khóa, Kiều An Hạ lại đoạt lấy: "Để em lái xe đi."

Trình Dạng liếc mắt nhìn Kiều An Hạ, không nói thêm gì, gật đầu đồng ý.

Tuy nhà ở ngay Bắc Kinh, mỗi ngày gặp nhau, cô vẫn cùng Trình Dạng thuê phòng trong khách sạn, Trình Dạng đã sớm đặt phòng ở khách sạn Bốn Mùa, Kiều An Hạ hỏi địa chỉ, liền lái xe qua.

Trình Dạng gấp rút trở về nên hơi mệt, ở trên xe nhắm mắt ngủ.

Đến cửa khách sạn, Kiều An Hạ thấp giọng đánh thức anh, Trình Dạng mở mắt, có vẻ hoảng hốt, anh chần chừ nhìn cô, mới theo cô xuống xe, vào trong phòng khách sạn, anh cũng không tắm rửa, liền uể oải nằm trên giường.

Kiều An Hạ rót một cốc nước, lúc đi vào phòng ngủ, anh đã ngủ say, sắc mặt trắng nõn, có chút hồng hào.

Kiều An Hạ hô tên anh, anh không phản ứng, cô nhìn anh một lúc, không nhịn được vươn tay vuốt mặt anh, lúc vuốt đến cánh môi của anh, nước mắt liền rơi xuống, sau đó đứng dây, rời khỏi.

Xuống thang máy, cô đi ra khỏi khách sạn, đã thấy một biển số xe quen thuộc, cô đi lên trước, cửa kính xe hạ xuống, bên trong là Lâm Vi, chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản.

Kiều An Hạ cố nén suy nghĩ muốn rơi nước mắt, hạ mí mắt, không nhìn Lâm Vi, chỉ đưa thẻ phòng cho cô ấy, sau đó nhẹ nhàng run lên một cái, vội vàng bỏ lại một câu "Chăm sóc thật tốt cho anh ấy", sau đó xoay người rời đi.

-

Trên thế giới này có rất nhiều loại tình yêu, nhưng là người yêu sâu đậm, đều luôn giống nhau, luôn hi vọng người mình yêu được tốt nhất, cũng luôn tự cho mình là đúng, rằng rời xa anh là tốt cho anh, nhưng cô đã quên, cuộc đời đâu có gì hoãn hảo, đôi khi, khuyết điểm lại là đẹp nhất, cô bổ sung vào thiếu hụt của anh, nhưng lại không biết, anh càng thêm thiếu hụt?

-

Kiều An Hạ đón xe về nhà, nằm úp sấp trên ghế sofa, khóc đến đau đớn thành tiếng.

Từ nhỏ đã là một người kiêu ngạo, cô thích, liền nhất định cho dù hao tổn tâm trí thế nào cũng phải đạt lấy, cả đời này, ngoài thời niên thiếu mê luyến Lục Cẩn Niên cô không đạt được, những cái khác, có gì cô không có được?

Nhưng cô không nghĩ đến, một ngày, có một ngày, cô buộc phải buông thứ mình trân trọng nhất ra.

Cô muốn cho anh một gia đình tốt đẹp, muốn anh có một người vợ tốt, có một đứa con xinh xắn.

Cô không cho anh được, cô hy vọng người con gái cực kỳ thích anh kia, có thể cho anh.

Cô biết, có lẽ bây giờ cô tách khỏi anh, làm sao đó sẽ rất khó chịu, nhưng thời gian chính là liều thuốc hiệu quả nhất, một ngày nào đó chữa khỏi đáy lòng đau xót vì anh, giống như trước kia, lúc cô say mê Lục Cẩn Niên, cũng thống khổ như thế, về sau không phải đã được giải thoát rồi sao?

Cô thật sự thích anh.

Cô thật sự không muốn rời xa anh.

Cô thật sự không có cách nào để anh vì cô mà lỡ dở.

*****

Lâm Vi nhìn chằm chằm Trình Dạng, tầm mắt dịu dàng như nước.

Đây là người đàn ông cô yêu từ đầu đến cuối, chỉ tiếc, lúc cô gặp anh, anh đã kết hôn, vợ anh lại diễm lệ kinh người, hoàn hảo vô cùng.

Phần chung tình kia, chỉ dám vụng trộm để trong lòng, trong đêm khuya lúc ngủ say, không phải không từng mơ thấy hình ảnh ở cùng với anh, nhưng không dám hy vọng xa vời, có một ngày, anh vậy mà dễ dàng ở gần cô trong gang tấc.

Lâm Vi cảm thấy mình như đang nằm mơ, một giấc mơ rất đẹp.

Qua thật lâu, cô mới nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào khuôn mặt anh, anh giống như chịu đựng kích thích rất lớn, toàn thân hung hăng run rẩy, một luồng điện truyền khắp cả người cô, khiến cô giật mình, ngón tay mạnh mẽ rút về.

Lâm Vi thật cẩn thận xoa ngón tay vào hai gò má của mình, mãi đến khi luồng khí nóng kia rút đi, cô mới lấy lại can đảm, cúi đầu, chạm vào môi anh.

Đúng vậy, lấy hết can đảm.

Cứ việc cô biết, người đàn ông này bây giờ bị vợ của anh hạ thuốc, cô chỉ cần dụ dỗ một chút, toàn bộ sẽ thuận tình nước đẩy theo thuyền, nhưng cô vẫn cần có can đảm.

Lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng mười centimet, tốc độ tim đập của cô đã nhanh đến không cách nào dừng lại, tay cô gắt gao nắm lấy một bên chăn, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy lợi hại, sau đó cúi đầu xuống.

Hai đôi môi ngày càng gần, Lâm Vi cũng đã có thể cảm giác được nhiệt độ ở bờ môi anh, ngay lúc sắp chặm vào môi anh, đột nhiên người đàn ông cả người vô lực, liền mạnh mẽ vươn tay đẩy cô ra.

Lực dùng rất lớn.

Cô không hề phòng bị, vậy mà bị đẩy ngã xuống giường, đau đớn.

Sau đó người đàn ông trên giường vùng vẫy đứng lên, nghiêng ngả đi vào trong phòng tắm, cửa bị khóa trái, bên trong vang lên tiếng nước chảy ầm ầm.

Qua gần hai tiếng, cửa phòng tắm mới mở ra, Lâm Vi vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Dạng ướt đẫm quần áo, nước nhỏ từ bên trong ra ngoài, từ trước đến nay đây là lần anh tắm nước lạnh lâu nhất, cả người đều tỏa ra khí lạnh.

Trình Dạng đứng tại chỗ, cách Lâm Vi rất xa, anh nhìn chằm chằm cô, không nói gì, ánh mắt lại giống như đang chất vấn, hỏi rốt cuộc toàn bộ là chuyện gì xảy ra?

Không phải cô bày ra, nhưng lâm Vi lại thấy mình như kẻ trộm bị bắt gặp, khẩn trương và bất an không thể nói hết, lúc Trình Dạng nhìn cô, cô lại không chịu nổi liền rơi nước mắt.

Trình Dạng vẫn không lên tiếng, như là rất kiên nhẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cô, chờ cô.

Lâm Vi giống như không chịu nổi, đột nhiên khóc thành tiếng: "Anh Trình Dạng, thật xin lỗi... là Cô Kiều để em đến... trước có nói với em..."

Nước lạnh dội xuống, đầu óc anh đã tỉnh táo lại, anh đã đoán được chuyện này xảy ra như thế nào, nhưng xác nhận từ trong miệng Lâm Vi, anh lại phát hiện có một cỗ lửa giận không có cách nào chế ngự xông ra từ dưới đáy lòng.

Anh là chồng của cô, anh yêu cô như thế, vậy mà cô không nói tiếng nào dâng anh cho người phụ nữ khác.

"Cho nên, cô ấy hạ thuốc tôi, rồi gọi cô qua đây? Mà cô cứ vậy rồi tới đây?"

Giọng điệu của anh, vô cùng hung ác, khiến Lâm Vi sợ tới mức run rẩy, đầu càng cúi thấp hơn, nước mắt rơi càng nhiều, thậm chí đã phát ra tiếng nức nở.

Trình Dạng nghe được tiếng khóc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm lại sự việc này cũng không phải lỗi của Lâm Vi, thở ra một hơi dài, lại quay đầu hỏi: "Hai người đã nói những gì?"

Lâm Vi dừng khóc, mang theo vài phần thút thít nói: "Cô ấy nói muốn em đối xử tốt với anh, cô ấy nói không thể cho anh một gia đình toàn vẹn, hi vọng em có thể cho anh một gia đình đầy đủ."

Lúc nói ra mấy lời này, Lâm Vi phát hiện từ ngày Kiều An Hạ tìm mình nói chuyện, tâm tình vẫn luôn bất an, giờ đã không hiểu sao mà bình tĩnh lại, mà cánh môi của Trình Dạng, lại dùng lực mím lại, anh biết cô vì chuyện con cái nên mới làm thế này, nhưng là anh vẫn tức giận đến cực điểm, vì để cho anh có con, cô liền có thể vứt bỏ anh sao?"

"Ngày đó cô ấy nói với em rất nhiều về thói quen sinh hoạt của anh, nói anh không thích uống sữa tươi, buổi tối không thích ăn đồ dầu mỡ, thích ăn thịt xào khô..."

"Cô ấy nói, cả đời người, không phải chỉ có tình yêu, cho dù chỉ có tình yêu, nhưng là cũng không thể chỉ có một đoạn yêu nhau, cô ấy nói, anh đáng có được một hôn nhân hạnh phúc, một gia đình đầy đủ, cô ấy đã làm chậm trễ của anh nhiều năm, không muốn làm chậm trễ anh thêm nữa."

Lâm Vi nói rất nhiều, rất nhiều, lúc nói xong lời cuối, như đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu lên: "Có thể đêm nay cô ấy sẽ rời đi..."

Lâm Vi còn chưa nói xong, Trình Dạng đã hung hăng nhíu mày, anh nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.

-

Kiều An Hạ khóc thật lâu, mới dừng lại được, cô nhìn đồng hồ, đã hai tiếng trôi qua, sợ là anh và Lâm Vi đã...

Chỉ là nghĩ đến đây, trong lòng cô lại thấy đau đớn.

Chuyện đau đớn nhất trên đời, là đem người mình yêu nhất dâng tận tay cho người khác.

Cho tới bây giờ cô vẫn luông là một người phụ nữ ích kỷ bốc đồng, chỉ có anh cam chịu oan ức ở bên cô.

Kiều An Hạ xoa xoa mắt, đi vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn, vừa thu dọn, nước mắt vừa rơi xuống.

Đợi đến lúc thu dọn xong xuôi, Kiều An Hạ để giấy thỏa thuận ly hôn đã thảo sẵn lên bàn, cầm bút, tạm dừng một lát, nhanh chóng ký tên mình, nước mắt không dễ dàng gì mới dừng lại, lại bừng lên.

Cô kích động nắm bút, vừa chuẩn bị đặt lên bàn, chợt cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta hung hăng đạp ra.

Kiều An Hạ theo bản năng quay đầu, thấy Trình Dạng cả người ướt sũng đứng ở cửa.

Cô trố mắt nhìn, còn chưa mở miệng nói chuyện, Trình Dạng đi tới trước bàn, nhìn thấy giấy ly hôn đã ký tên cô, tức giận lại nổi lên, anh không cần suy nghĩ, cầm lên xé thành nhiều mảnh nhỏ rồi ném vào mặt Kiều An Hạ.

Tờ giấy tuy nhẹ, nhưng lực lại lớn, đập vào mặt cô có chút đau đớn.

Trình Dạng như bị chọc tức, chỉ ngón tay vào Kiều An Hạ hai lần, sau cùng cái gì cũng chưa nói, liền chống eo, xoay người đi vòng quanh phòng ngủ, đi đến bên cạnh chiếc vali mà cô đã thu dọng xong, Trình Dạng lại càng tức giận hơn, đột nhiên giơ chân lên, hung hăng đá xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn.

"Kiều An Hạ, cô..." Thô tục đến bên miệng, Trình Dạng vẫn cố nuốt xuống, bức bách chính mình ngậm miệng lại, tiếp tục giậm chân, đi vòng quanh phòng sau cùng thấy ở bên cạnh bàn trà có một cái túi rác màu đen, bên trong có đủ các loại bình.

Trình Dạng cau mày, cúi đầu, bắt đầu lục tìm những đồ bỏ đi trong đó, phát hiện bên trong có đủ các loại thuốc, thuốc đông, thuốc tây... toàn bộ đều là bồi bổ tử cung, hỗ trợ mang thai...

Rõ ràng rất lâu trước đây, anh đã bắt ép cô dừng uống thuốc, thuốc trong nhà đều bị anh ném hết đi, thế nào mà vẫn còn nhiều như vậy... trong mắt anh liền sáng tỏ, mấy năm nay, cô vẫn vụng trộm uống thuốc sau lưng anh?

Thật ra đối với chuyện con cái, anh đã nghĩ thông suốt từ lâu.

Đúng là anh thích có con, nhưng anh cũng không ngại bọn họ không có con.

Nhưng là, anh không nghĩ đến, chuyện không thể sinh con này, lại như một cây kim bén nhọn đâm sâu vào lòng cô suốt mấy năm, dường như đã trở thành chấp niệm.

Trình Dạng nhìn chằm chằm những thứ đó một lúc, đột nhiên đứng lên, bước nhanh đến trước mặt cô, kéo cô vào trong lòng: "Hạ Hạ, về sau đừng làm như vậy nữa, được không?"

Kiều An Hạ yên lặng, vì cái ôm này, vì những lời này, đột nhiên rơi nước mắt xuống.

"Trình Dạng, không phải em muốn rời xa anh, nhưng em không muốn anh..."

"Anh biết, anh đều biết..." Trình Dạng ôm cô càng chặt hơn: "Nhưng là anh không để ý, so với con cái, anh càng muốn có em hơn..."

-

Nửa năm sau, lễ giáng sinh.

"Trình Dạng, không phải anh nói mang em đi xem pháo hoa sao? Sao lại mang em đến đây?" Kiều An Hạ nhìn phòng ốc có chút cũ nát, nghiêng đầu hỏi anh.

Anh không nói gì chỉ nhìn cô cười cười, cởi dây an toàn, xuống xe mở cửa cho cô, nắm tay cô, kéo cô vào trong.

Trong phòng rất cũ nát, bên trong có mùi vị ẩm ướt.

Kiều An Hạ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh, anh vẫn không nói gì, chỉ nắm tay cô đi tiếp.

Bên trong có một đứa bé trai tầm tám chín tuổi, làn da cực lỳ trắng, dáng vẻ xinh đẹp, nhìn hệt như con gái.

"Trình Dạng..." Cô vừa hô tên anh, anh liền vẫy tay với đứa bé kia, đứa bé cực kỳ hiểu biết đi đến trước mặt hai người, anh cúi người xuống, vỗ vỗ bả vai của bé, chỉ vào Kiều An Hạ nói: "Con có đồng ý về nhà chúng ta không? Về sau chú là ba con, cô ấy là mẹ con?"

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-100)