Tin nhắn trong điện thoại di động (4)
← Ch.069 | Ch.071 → |
Editor: Meitu
Lời này rõ ràng không phải là cô gửi, cô lại kinh ngạc đến mức tim muốn ngừng đập.
Cô ngây người hồi lâu, kinh ngạc lấy lại tinh thần, sau đó tâm trạng của mình phút chốc ào ào vũ bão.
Bên trong nhà hơi ấm từ từ thổi, cô lại cảm thấy toàn thân có chút lạnh như băng, cô giật giật bởi vì giữ vững một tư thế quá lâu, mà có chút cứng ngắc, sau đó cũng cảm giác được buồng tim đau đớn, giống như là con đê chắn sông bị vỡ, ào ào chảy ra không thể ngừng được.
Khó trách, anh và cô từ biệt 4 tháng, lần nữa gặp lại, anh lại đối xử với cô như vậy.
Khó trách, cô nói với anh, cô ở trong bệnh viện, anh không nghĩ là cô đau lòng mà là không có quan hệ gì với anh.
Khó trách, cô hạ thuốc trèo lên giường của anh, cô cho là bọn họ hòa hảo như lúc ban đầu, anh vẫn còn muốn đưa cô đi.
Khó trách, trong sân bay, cô ôm anh nói, cô thích anh, anh lại không động lòng.
Khó trách, bọn họ đã kết hôn, cô vẫn cảm thấy giữa bọn họ như có 1 khoảng cách vô hình.
Khó trách... Khó trách có nhiều cái khó trách như vậy... Đáy lòng vẫn cất giấu những nghi ngờ kia, lúc này đã hiểu hết, tất cả đã thông suốt.
Nếu như không phải cô thương anh, nếu như không phải cô không cẩn thận phá vỡ búp bê sứ, nếu như trợ lý không nói cho cô biết, nếu như không nhờ tình cảm 13 năm của anh, cho cô dũng khí và kiên trì, cô nghĩ, lần sau 2 người gặp lại vẫn bỏ lỡ nhau.
Chỉ có yêu người đó, mới hiểu một câu "Anh xứng sao" này có bao nhiêu đả kích người khác.
Lục Cẩn Niên, lúc anh dùng dao cắt cổ tay, có phải trong lòng anh tràn đầy tuyệt vọng không?
Là tuyệt vọng nhỉ.
Người anh yêu lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy.
Nhưng mà... Anh có biết biết, đây chẳng qua là một hồi hiểu lầm mới đánh mất.
Bỏ qua, bỏ qua... Người ta nói vụt mất bi thương nhất là hữu duyên vô phận.
Thật ra thì, chưa từng có ai biết được, những chuyện vụt mất này chẳng qua chỉ là 1 hiểu lầm!
Hàn Như Sơ, thật bản lãnh!
Có lẽ bà ta đã sớm biết, chỗ trọng yếu của Lục Cẩn Niên là cô, không từ bỏ cho anh, mà phá hủy cả thế giới của anh!
Thì ra là, người đàn ông cô yêu, ban đầu không phải là mang theo tiếc nuối đi, mà là trong lòng như tro tàn.
Thì ra là, lúc cô đang tìm kiếm mải miết trong 4 tháng, anh lại phải sống không bằng chết, chịu đựng nỗi đau đến tê tâm liệt phế.
Hàn Như Sơ, tôi nhất định không tha cho bà!
Đau lòng, tức giận, thù hận...
Cảm xúc phức tạp đan xen vào trong ngực Kiều An Hảo, dường như muốn đánh vỡ thân thể mảnh khảnh của cô.
Toàn thân cô cũng bắt đầu run lên, nhất thời không cầm chắc điện thoại di động, rơi trên sàn nhà.
Đầu ngón tay cô run rẩy nhặt lên, sau đó liền thấy bên dưới khung soạn tin nhắn, còn có một đoạn chưa gửi đi: 【 Kiều Kiều, anh trả Hứa thị lại cho Hứa Gia Mộc, chúng ta trở lại như trước kia, có được không? 】
Bỗng nhiên, Kiều An Hảo rơi nước mắt như mưa.
Anh nhận được tin nhắn cô viết như vậy, anh vẫn viết lời như vậy.
Lục Cẩn Niên, anh có biết, anh dễ dàng như vậy khiến cho em cảm thấy rất xấu hổ.
Ngón tay Kiều An Hảo dọc theo màn hình điện thoại di động, từ từ kéo lên, cô hôn mê trong 4 ngày, anh gửi tin nhắn cho cô, từng tin từng tin đập vào mắt của cô.
Nhiều đến mấy trăm tin nhắn... Khi cô tỉnh lại, cầm điện thoại di động của mình, thấy cũng không quá một phần mười trong đó
Ban đầu Hàn Như Sơ cầm điện thoại di động của cô, nhìn Lục Cẩn Niên thống khổ như vậy mà lại hèn mọn gửi đi những tin nhắn này, đáy lòng không biết có bao nhiêu hả dạ?
*****
Editor: Meitu
Trên đời này, không có thứ gì có thể tổn thương anh được.
Cô chưa từng nghĩ sẽ tổn thương anh.
Nhưng mà thời gian này, cô lại khiến anh đau khổ nhất.
Kiều An Hảo cảm thấy trong lồng ngực giống như bị người ta cầm một cây dao đâm vào, đau nhức từng cơn từng cơn, khiến cho cô cuối cùng không nhịn được, liền cầm điện thoại của Lục Cẩn Niên, ngồi xổm trên mặt đất, khóc huhu.
Qua tầm 15 phút, Kiều An Hảo mới ngừng tiếng khóc, cô hoảng hốt ngồi dậy, chạy về phòng ngủ, hoảng loạn tìm điện thoại của mình, theo bản năng gọi cho Lục Cẩn Niên một cú điện thoại, tiếng nhắc nhở máy đã tắt, cô mới chợt nhớ tới, lúc này Lục Cẩn Niên vẫn còn ở trên máy bay.
Kiều An Hảo có chút ủ rũ buông thõng cánh tay, cầm điện thoại di động đứng trong phòng ngủ một lát, lại đến phòng sách, lần nữa cô ngồi xổm xuống, nhìn bên trong có một giấy hôn thú và 1 túi văn kiện, chần chừ một chút, cầm túi văn kiện lên, mở ra, phát hiện bên trong là một phần giấy tờ tài sản, người nắm giữ công ty cổ phần Hoàn Ảnh truyền thông của anh là cô, mà người nắm giữ công ty Hứa thị chính là Hứa Gia Mộc.
Việc chia tài sản này, ký trước giao thừa, luật sư vẫn là luật sư trước đó của anh.
Nói cách khác, trừ lúc giao thừa về nước, trước đó cũng có... Kiều An Hảo đếm khẽ ngày tháng, đúng lúc ký phần chia tài sản này, chính là trong thời gian cô quay "Thần Kiếm".
Nói như thế, ban đầu trong đoàn phim《 thần kiếm 》, cô gặp phải nguy hiểm, thật sự là anh đã cứu cô!
Anh từng thu mua Hứa thị, Hứa Gia Mộc và anh trở mặt, mà cô và anh vì Hàn Như Sơ mà bị ngăn cách, mỗi người đi một ngả, nhưng đối với anh mà nói, cô từ bỏ anh.
Anh biết rõ, cô và Hứa Gia Mộc cũng từ bỏ anh, nhưng anh vẫn để lại những gì tốt nhất cho họ.
Kiều An Hảo cầm phần văn kiện chia tài sản, hốc mắt lại đỏ hoe lần nữa.
Thật ra thì trong lòng của Lục Cẩn Niên, trừ em ra, anh cũng rất quan tâm đến em trai Hứa Gia Mộc, đúng không?
Mặc dù vẫn luôn không nói, nhưng thật sự anh rất muốn tình cảm ruột thịt kia, phải không?
Nếu như vậy, bọn em sẽ làm..
Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ đến phiên em làm vì anh.
Bởi vì anh, em mới cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc mà anh im lặng trả giá, như vậy, em cũng muốn để anh một lần hưởng thụ cảm giác này.
Kiều An Hảo nghĩ tới đây, nhìn chằm chằm giấy tờ chia tài sản kia, đáy mắt bất chợt thoáng hiện một tia kiên quyết.
-
Hứa Gia Mộc gọi điện thoại nói Kiều An Hảo tham gia bữa tiệc, nói là bữa tiệc từ thiện, thật ra thì chính là danh môn vọng tộc tìm một lý do dễ nghe để tổ chức.
Chuyện bữa tiệc này, năm Kiều An Hảo mười sáu tuổi, đã cùng Kiều An Hạ tham gia mấy lần với ba Kiều và mẹ Kiều.
Thật ra thì loại tổ chức này, thoạt nhìn là quyên tiền làm việc thiện, thật ra chính là khoe khoang, đàn ông khoe khoang tài sản, phụ nữ khoe khoang vẻ xinh đẹp.
Năm đó chẳng qua Kiều An Hảo chỉ tham gia vài bữa tiệc, đã bị mấy vị thiên kim tiểu thư cùng tuổi tranh đoạt với nhau giày vò đến không muốn đi nữa, ngược lại trời sinh Kiều An Hạ háo thắng không chịu thua, mỗi lần đi tham gia đều ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, lần nào cũng trở thành tiêu điểm, thậm chí có năm, Kiều An Hạ còn được bầu là người ưu tú nhất trong mấy năm.
Bữa tiệc tên 'Bắc Kinh hội' được tổ chức, lúc Kiều An Hảo đến, ngoài cửa đã có nhiều chiếc xe đậu lại.
*****
Editor: Meitu
Kiều An Hảo bước vào, đưa thư mời, lập tức có phục vụ dẫn cô đi về phía đại sảnh được trang hoàng giống như thủy tinh cung, bên trong ánh đèn sáng chói, có tiếng dương cầm êm ái, toàn bộ danh gia vọng tộc ở Bắc Kinh đều có mặt đông đủ, người người quần áo đắt tiền, vây quanh những người mình quen biết chuyện trò vui vẻ.
Kiều An Hảo mặc một chiếc váy dài hở vai, cô đưa áo khoác cho phục vụ, tay cầm túi, đứng ở cửa nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt liền rơi vào mấy người phụ nữ đang tụ chung 1 chỗ, mẹ Kiều đang bưng ly rượu đỏ vừa nói vừa cười, sau đó liền đi tới.
"Thím."
Mẹ Kiều nghe tiếng, lập tức xoay người, thấy Kiều An Hảo, lập tức thân mật vươn tay nắm tay của cô: "Kiều Kiều tới rồi?"
"Dạ." Kiều An Hảo lấy một cái ly trên khay của phục vụ, khéo léo đứng ở bên cạnh mẹ Kiều, chờ bà giới thiệu những người trước mặt xong, lập tức giơ ly rượu lên, lần lượt chào hỏi.
Kiều An Hạ và Trình Dạng đi Nhật Bản, không thể tới tham gia bữa tiệc tối nay, nhưng mà bởi vì có Kiều An Hảo, mặc dù không lộng lẫy bằng Kiều An Hạ, nhưng lại rất dịu dàng, cộng thêm nhận quay hai bộ phim, cũng được khen ngợi rất nhiều, khiến cho mấy vị phu nhân kia cũng không ngừng tán thưởng với mẹ Kiều.
Mặc dù Kiều An Hảo không phải là con ruột của mẹ Kiều, nhưng là con nuôi hơn 10 năm, nghe người khác khen như vậy, vui vẻ không ngừng cười.
Trên mặt Kiều An Hảo mỉm cười ở bên cạnh mẹ Kiều, sau đó nhìn quanh một vòng bốn phía, rốt cuộc tìm được Hàn Như Sơ đang cụng ly và nói chuyện, sau đó liền tiến tới bên tai mẹ Kiều, thấp giọng nói: "Thím, con đi chào bác gái."
Mẹ Kiều hiền từ cười gật đầu.
Kiều An Hảo nhìn những vị phu nhân kia rồi mỉm cười, nói một câu "Xin lỗi không tiếp được", mới xoay người đi về phía Hàn Như Sơ đứng đi tới.
Mặc dù cổ đông lớn nhất của công ty Hứa thị là Lục Cẩn Niên, nhưng người phụ trách cũng là Hứa Gia Mộc, trong 5 tháng này, Hứa Gia Mộc đóng góp cho cổ phần Hứa thị từng tí một càng ngày càng nhiều, quyền phát biểu cũng càng lúc càng lớn, khiến Hàn Như Sơ tụt dốc không phanh rất là trấn an, lúc này hơn 1 tháng không thấy, ngược lại thoạt nhìn bà ta vui vẻ hơn sinh nhật năm ngoái, có lẽ đêm sinh nhật đó, cô khiến mẹ con Hứa Gia Mộc xảy ra mâu thuẫn, cũng đã bị bà ta ra tay dọn sạch.
Thật ra thì cũng bình thường.
Kiều An Hảo vốn không trông cậy vào chuyện đêm đó, mà có thể khiến cho quan hệ mẹ con bọn họ tan vỡ, dù sao máu mủ tình thâm, cho dù Hàn Như Sơ đã làm chuyện có lỗi to hơn, Hứa Gia Mộc vẫn mềm lòng như cũ.
Nhưng mà, mâu thuẫn có thể giải quyết, nhưng mà khoảng cách không thể xóa sạch.
Mà nay cô lại từng bước khiến khoảng cách giữa mẹ con bọn họ càng sâu hơn!
Nghĩ tới đây, đáy mắt Kiều An Hảo thoáng hiện một tia lạnh, nhưng trong nháy mắt, liền khôi phục vẻ dịu dàng, đi tới trước mặt Hàn Như Sơ vài bước, ân cần thân thiết mở miệng gọi một tiếng: "Bác gái."
Hàn Như Sơ nghe được giọng của Kiều An Hảo, rõ ràng đang nói chuyện vui vẻ thì đờ đẫn 1 chút, qua ước chừng mười giây, mới nhìn về phía Kiều An Hảo, cười ấm áp: "Kiều Kiều."
Trải qua chuyện sinh nhật năm ngoái, chắc hẳn trong lòng bà ta rất hận cô!
*****
Editor: Xiu Xiu
Trải qua chuyện sinh nhật năm trước, trong lòng cô đã cực kỳ thảm hại!
Tới cùng là người đó gây ra sóng to gió lớn như thế nào, lúc đụng mặt cô, vậy mà vẫn có thể làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!
Thế nhưng, không sao cả, bà ta cứ việc ngụy trang, cô sẽ có cách khiến bà ta nôn ra máu!
Trong lòng Kiều An Hảo nhẹ cười một phen, trên khuôn mặt tươi cười càng thêm chói sáng, giống như chính mình có bao nhiêu tin tưởng dành cho bậc trưởng bối, đi đến bên cạnh Hàn Như Sơ, vươn tay khoác lên cánh tay của cô ta, còn có chút làm nũng nói: "Bác Hứa, hóa ra bác ở trong đây, cháu tìm bác cả ngày, có việc muốn nói với bác..."
Nói xong Kiều An Hảo liền tiến sát bên tai Hàn Như Sơ, âm thanh nhỏ chỉ hai người mới có thể nghe thấy: "Lần trước sau sinh nhật vui vẻ của bác, cháu còn chưa chúc mưng bác sang tuổi mới vui vẻ!"
Kiều An Hảo nhắc đến sinh nhật, không tồi, cô cảm giác được cả người Hàn Như Sơ trở nên cứng ngắc, vì duy trì vẻ tươi cười trên mặt, đã trở nên có chút gượng gạo, Kiều An Hảo lại cười tít mắt nói ở bên tai cô, giống như vừa nói với cô những gì đẹp đẽ nhất, quơ quơ cánh tay của bà, nói: "Bác Hứa, bác không thích à?"
"Hứa phu nhân, vị này chính là?" Là người phụ nữ trung niên đến gần Hàn Như Sơ, mỉm cười hỏi.
Hàn Như Sơ âm thầm rút lại cánh tay của mình, muốn rút ra khỏi tay Kiều An Hảo, nhưng là Kiều An Hảo càng ôm chặt thêm, trong lòng Hàn Như Sơ như có một ngọn lửa nhen nhúm lên, bà liều mạng dùng toàn lực của mình, hao phí sự cố gắng rất lớn mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đoan trang, vẫn duy trì ngữ điệu thăng bằng, nói với người phụ nữ kia: "Đây là thiên kim của Kiều gia."
"Xin chào, cháu là Kiều An Hảo." So với tích tụ oán giận trong lòng Hàn Như Sơ, Kiều An Hảo lại cảm thấy vô cùng thoải mái, cô vươn tay, cùng chạm cốc với người phụ nữ trung niên, ưu nhã uống một ngụm rượu đỏ.
"Kiều An Hảo, tôi biết, là nữ thứ của Khuynh Thành thời gian."
"Hóa ra bác có xem phim của cháu..."
Hàn Như Sơ nghe Kiều An Hảo và người phụ nữ kia tán gẫu đến mức khí thế ngất trời, bà chỉ thấy phiền toái, giơ lý rượu lên, một hơi uống sạch, sau đó nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mới quay đầu, nhìn Kiều An Hảo dịu dàng mở miệng: "Kiều Kiều, bác cháu ở bên kia, cùng bác qua đó chào hỏi nhé?"
Kiều An Hảo làm sao không biết Hàn Như Sơ muốn mình rời đi, chỉ tiếc, bà sẽ không được như ý!
Chẳng những không đi, cô còn muốn bà ta kìm nén đến phát điên.
"Cháu vừa mới chào hỏi qua bác cháu rồi." Kiều An Hảo bùng nổ trong nháy mắt, sau đó như nghĩ đến gì, đột nhiên còn nói: "A... đúng rồi, bác Hứa, cháu quên mất có một chuyện muốn nói với bác..."
Nói xong, Kiều An Hảo lại tiến đến bên tai Hàn Như Sơ, vẫn là âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: "Đêm tình nhân năm trước, tại sao cháu lại bị ngã từ trên cầu thang xuống ở Hứa gia, không biết bác Hứa có biết nguyên nhân không?"
"Gia Mộc nói cho mày rồi phải không?" Lời của Kiều An Hảo vừa dứt, Hàn Như Sơ giống như phản xạ có điều kiện, mở miệng hỏi một câu.
Thật ra, Kiều An Hảo cũng không xác định được việc mình ngã từ trên cầu thang xuống có phải là một âm mưu không.
Sau khi cô xem những thứ trong ngăn kéo của Lục Cẩn Niên ngày hôm qua, ý nghĩ này mới chợt hiện lên.
*****
Editor: Xiu Xiu
Thế nhưng là vì muốn cho Hàn Như Sơ ngột ngạt hơn, mới thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng, bà ta luôn túc trí đa mưu như thế, vậy mà cũng có lúc sai lầm!
Nói như thế, quả nhiên là bà ta bày mưu đẩy cô xuống cầu thang...
Mà lúc sinh nhật của bà ta, Hứa Gia Mộc nghe lén được, chính là chuyện bà ta đẩy cô xuống lầu... Nói cách khác, trong lòng Hứa Gia Mộc đã biết, mẹ anh là người gây bất lợi cho cô...
"Hứa phu nhân, cô Kiều, hai người đang nói gì thế?" Người phụ nữ trung niên nhìn vẻ mặt của Hàn Như Sơ có chút kích động, không nhịn được tò mò hỏi một câu.
Lúc này Hàn Như Sơ mới nhớ ra mình đang ở trong dạ tiệc, vội vàng bình tĩnh lại, vừa định tìm một cái cớ che giấu sự thất thố vừa rồi, kết quả bên tai lại truyền đến giọng nói đè thấp của Kiều An Hảo: "Anh Gia Mộc làm sao có thể nói cho cháu biết những thứ này? Chẳng qua là nói bừa một phen, không nghĩ tới bà lại tốt như thế, tự mình nói sự thật với tôi, bác Hứa, phải phải chú ý, đừng để đến lúc, chuyện bác hại chết con của người khác, cũng không biết chừng mực mà nói ra dễ dàng như thế..."
Lúc Kiều An Hảo nói những lời này, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười ngọt ngào, người xung quanh nhìn vào, giống như con gái đang làm nũng với mẹ.
Hạn Như Sơ nghe cô nói mấy chữ "hại chết con của người khác" này, tuy đã cực kỳ cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh, nhưng Kiều An Hảo ôm cánh tay của bà, Kiều An Hảo có thể cảm nhận được cánh tay của bà ta giật lên một cái.
Thật ra biên độ hành động của Hàn Như Sơ rất nhỏ, sẽ không bị ai phát hiện, nhưng Kiều An Hảo lại theo động tác của bà, lôi kéo cánh tay của bà, sau đó liền vung cánh tay bà ta ra, âm thầm cắn răng một cía, trực tiếp ngã trên mặt đất, còn hô lên một tiếng nhỏ.
Một loạt những hình ảnh này, xảy ra liên tiếp nhau, nghiễm nhiên giống như Kiều An Hảo bị Hàn Như Sơ đẩy ngã xuống đất.
Trong nháy mắt liền dẫn đến không ít ánh mắt của người khác.
"Sao lại thế này?"
"Đúng vậy, đang êm đẹp sao lại đẩy người ta?".
"Là sao..."
Bên cạnh có người đi đến đỡ Kiều An Hảo ngồi dậy, quan tâm hỏi ý kiến một câu: "Không có việc gì chứ?"
Hứa Gia Mộc cách đó không xa, thấy dáng vẻ của mẹ mình, lại không rõ tình hình ở chỗ này, nhìn người xung quanh nói một tiếng "thật xin lỗi", sau đó ngay lập tức đi tới, kết quả lại nhìn thấy Kiều An Hảo đang được người khác đỡ dậy, lông mày của anh nhíu lại, vội vàng đi xuyên qua đám người, đi về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo lắc lắc đầu với người đỡ mình dậy, nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó liền thấy quá nhiều người đứng chung quanh, đi về phía Hứa Gia Mộc, rũ mắt xuống, giả bộ không có chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Hàn Như Sơ, ra vẻ vô tội hỏi: "Bác Hứa, cháu nói sai gì sao? Sao đột nhiên bác lại đẩy cháu?"
Cả đời Hàn Như Sơ đều chưa từng phải nếm mùi vị âm thầm chịu đựng như bây giờ, bà luôn tỏ ra tao nhã đại nhân đại lượng, lại bị cô làm hại trở thành trò cười của thiên hạ.
Lúc này, Kiều An Hảo tỏ ra rất tủi thân, không thể nghi ngờ nữa, Hàn Như Sơ vô cùng tức giận, đến mức cả khuôn mặt đã ửng hồng, giọng điệu vô cùng độc ác nói ra một câu: "Cô nói hươu nói vượn gì thế, tôi đẩy cô khi nào..."
Chỉ tiếc, Hàn Như Sơ còn chưa trách cứ xong, cổ tay đã bị Hứa Gia Mộc giữ chặt lấy.
Bà sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía con trai của mình, há to mồm, mang theo vài phần kích động như muốn nói gì đó với Hứa Gia Mộc.
*****
Editor: Xiu Xiu
Chỉ là còn chưa kịp phát ra âm thanh gì, trước mắt bao nhiêu người, đã trực tiếp bị Hứa Gia Mộc dắt đi ra khỏi đại sảnh.
Hàn Như Sơ phản ứng lại Hứa Gia Mộc, nhưng là lúc này lại bắt đầu tiệc từ thiện.
Người chủ trì bữa tiệc đứng trên sân khấu, nắm microphone, nói xong một chút lời chúc mừng từ phía Chính phủ.
Kiều An Hảo ngồi bên cạnh bác gái, nhìn thấy Hứa Gia Mộc và Hàn Như Sơ ngồi hai bên người Hứa Vạn Lý, hai mẹ con dường như đang có khắc khẩu, vẻ mặt đều khó coi.
Nếu tới tham gia tiệc từ thiện tối, tự nhiên cũng sẽ có ý nghĩa là tham gia vào một cuộc bán đấu giá nào đó.
Thật ra những đồ trong tiệc từ thiện, không phải không có thứ tốt, nhưng là dưới tình hình chung đều là có lệ mang đến tham gia, đương nhiên cũng có thể là những di vật của danh gia vọng tộc.
Trước khi cuộc đấu gía diễn ra, mấy thứ này không tính là đặc biệt quý, đại đa số đều là đồ trang sức, châu báu và một chút vật trang trí.
Cuộc đấu giá diễn ra suôn sẻ được một lúc, từ nhỏ đến lớn Kiều An Hảo đã xem qua không biết bao nhiêu lần, nhắm mắt lại đều có thể biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tầm khoảng hơn một giờ, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy điều quan trọng nhất của buổi tiệc, vốn dĩ cả hội trường đang lâm vào trạng thái trầm trầm buồn ngủ, rốt cuộc liền trở nên sinh động hẳn lên, ngay cả người chủ trì cũng giơ microphone lên, giọng điệu giống như kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đó: "Sắp tới sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng một chiếc tủ âm tường, tên là "Kỳ tích", do 30 người thợ thủ công danh tiếng tạo ra trong năm năm, nó là một trân phẩm hiếm có, giá khởi điểm là một triệu hai ngàn vạn nhân dân tệ, ...."
Theo lời nói của người chủ trì, có người đến giữa sân khấu mang miếng vải đen vén ra, để lộ ra một chiếc tủ âm tường màu xanh thẫm, mặt trên khảm đầy các loại bảo thạch, dưới ánh đèn, trở nên cực kỳ chói mắt....
"Thật sự là kỳ tích, có đúng hay không? Như thế chúng ta liền bắt đầu cuộc đấu giá này đi, bắt đầu..."
Người chủ trì nói xong được nửa phút, có người đưa ra giá đầu tiên: "Một triệu hai ngàn ba trăm vạn nhân dân tệ."
"Một triệu hai ngàn tám vạn nhân dân tê."
"Một triệu ba trăm ngàn nhân dân tệ."
Thế nhưng trôi qua hai mươi phút, giá của chiếc tủ âm tường này đã tăng lên tới hai triệu nhân dân tệ, nhưng hiện tại vẫn có người đang không ngừng mở miệng tăng giá lên, không có dấu hiệu nào muốn dừng lại, mãi đến khi giá được kéo lên đến ba triệu nhân dân tệ, người tham gia cũng chỉ còn hai ba người, giá cả lại tăng thêm hai ngàn vạn, rốt cuộc chỉ còn lại một mình Kiều gia.
"Ba triệu hai ngàn vạn, lần một."
"Ba triệu hai ngàn vạn, lần hai."
Lúc người chủ trì đang chuẩn bị hô lần thứ ba, Hàn Như Sơ vẫn trầm mặc nãy giờ, chợt đột nhiên mở miệng: "Ba triệu bốn trăm ngàn."
Toàn hội trường liền rộ lên.
Người ở đây, ai cũng biết, năm trước Hứa gia bị mua lại, bây giờ đã không còn như trước.
Lúc này, bà mở miệng hô lên giá ba triệu bốn trăm ngàn, nhất thời liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Kiều An Hảo đợi một đêm, chính là vì thời khắc này.
Về chuyện của cuộc đấu giá lần này, thật ra vẫn là trong một lần Kiều An Hạ vô ý nói cho cô biết.
Nói là vì Hứa thị không còn như trước, năm nay Kiều gia phải giúp Hứa thị hoàn thành một cuộc đấu giá, để nói cho mọi người biết, Hứa Thị sau khi bị thay đổi đại cổ đông, nhưng vẫn còn tiền như cũ, có thể đứng ra đầu tư, tuy bỏ ra một số tiền lớn, thật ra, cũng mang đến lợi ích to lớn cho mình.
*****
Editor: Xiu Xiu
Sở dĩ ban đầu Hứa gia không trả giá, mà để Kiều gia trả giá, là vì hai năm qua Kiều gia phát triển rất tốt.
Nếu Kiều gia bắt buộc muốn lấy, rất nhiều người sẽ buông tay, như vậy, Hứa gia sẽ nhảy vào, tất nhiên có thể tiết kiệm được một khoản rất lớn.
Hàn Như Sơ dám làm khó cô như vậy, vẫn còn muốn mượn Kiều gia để trợ giúp Hứa gia, bà ta nghĩ cũng đừng nghĩ!
Vì khiến người khác không nhìn ra sự bàn bạc trước của Kiều gia và Hứa gia, Bác trai của Kiều An Hảo còn cố ý báo giá hai lần sau khi Hàn Như Sơ ra giá.
"Ba triệu sáu trăm ngàn, lần một!"
"Ba triệu sáu trăm ngàn, lần hai!"
"Ba triệu sáu trăm ngàn, lần ba!"
Người chủ trì gõ cây búa tuyên bố: "Chúc mừng vật phẩm bán đấu giá chủ chốt của năm nay, đã thuộc về bà Hàn Như Sơ của Hứa thị."
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Hàn Như Sơ mỉm cười đứng lên, đi đến sân khấu.
Kiều An Hảo lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn, gửi cho Triệu Manh, đơn giản chỉ có hai chữ cái: "OK"
Người chủ trì cầm tay Hàn Như Sơ, sau đó đưa microphone cho bà, Hàn Như Sơ đoan trang đại lượng chỉ nói hai câu đơn giản, người chủ trì cười nói: "Hiện tại mời người điều khiển chương trình lấy hợp đồng chuyển nhượng mang lên sân khấy, để bà Hàn Như Sơ ký trước mặt mọi người, xác nhận vật phẩm, sau đó chiếc tủ âm tường này liền thuộc về bà."
Theo lời của người chủ trì, cả hội trường liền vang lên tiếng nhạc.
Người điều khiển chương trình mặc sườn xám màu hồng nhạt cầm hợp đồng đi lên sân khấu, người chủ trì tự mình đưa bút cho Hàn Như Sơ, lúc bà chuẩn bị ký tên, đột nhiên tiếng nhạc liền im bặt.
Người chủ trì có chút buồn bực nhìn quanh hậu trường, giơ microphone lên, hỏi một câu "Sao thể", nhưng microphone lại bị cắt đứt, người phía dưới không hề nghe được gì.
Hội trường liền vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Người chủ trì nhấp miệng muốn nói gì đó với hậu trường, sau đó liền xoay người, cúi đầu xin lỗi với người bên dưới, cô vừa mới đứng thẳng người dậy, cả hội trường liền vang lên tiếng: "Tại sao bà lại làm như vậy? Bà..."
"Cậu không thấy mình đã làm Hứa Gia Mộc – người từng cứu cậu một mạng người thất vọng sao? Mấy năm nay Gia Mộc đối xử tốt với cậu như vậy, cậu đã quên hết rồi sao? Tới cùng là cậu có lương tâm hay không?"
Câu đầu tiên là giọng nam, câu thứ hai là giọng nữ.
Tất cả mọi người nghe thấy âm thanh có chút quen thuộc, nhưng lại trong phút chốc không nhớ ra được là ai, vẻ mặt có chút khó hiểu, âm thanh đang xì xào bàn tán dần nhỏ đi.
Ngay cả người chủ trì đứng trên sân khấu cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng bên trong lời nói lại nhắc đến ba chữ "Hứa Gia Mộc", tất cả mọi người đều quay đầu nhìn anh.
Hứa Gia Mộc nhíu mày, vẻ mặt có chút mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng không đợi mọi người khôi phục lại tinh thần, âm thanh lại nhẹ nhàng vang lên lần nữa, vẫn là giọng nam vừa nãy: "Hàn phu nhân, có phải bà muốn nói những lời này không?"
Hàn phu nhân... Hứa Gia Mộc... trong nháy mắt, sự chú ý của mọi người đang đặt trên người Hứa Gia Mộc liền dời sang người Hàn Như Sơ.
Hóa ra giọng nữ trong cuộc đối thoại này là bà ta.
"Tôi có thể nói rõ ràng với Hứa Gia Mộc, tôi làm việc này không thẹn với lương tâm! Bà? Hàn phu nhân, bà có thể giống như tôi không, bình thản mở miệng nói hết mọi chuyện với Hứa Gia Mộc, người làm mẹ như bà không thấy thẹn với lương tâm sao?" Vẫn là giọng nam, tuy chỉ là nghe lại, nhưng âm sắc vẫn hoa lệ, lại ẩn chứa một sức mạnh bức người.
*****
Editor: Xiu Xiu
Mặc dù tất cả mọi người đều đã xem ti vi nhưng nhiều khi giọng của Lục Cẩn Niên đều được lồng tiếng, có rất ít người nhận ra giọng của anh.
Nhưng Hứa Gia Mộc lại nghe ra, vẻ mặt vốn đang mờ mịt, liền trở nên cứng nhắc.
Đoạn đối thoại được ghi lại truyền ra ngoài, giống như đã bị người ta động tay động chân, bên trong có một đoạn âm thanh nhiễu rất dài, sau đó chợt đột nhiên xuất hiện một câu, vẫn là giọng nam mát lạnh dễ nghe hồi nãy: "Bà chính là hung thủ giết người!"
Hàn Như Sơ đứng trên sân khấu, ta nghe được mấy chữ này, rốt cuộc mới nhớ tới đoạn đối thoại này xảy ra lúc nào, sắc mặt của bà liền trắng bệch như tờ giấy chỉ trong nháy mắt, từ trước đến nay ung dung tao nhã thế nào, luôn duy trì bình thản, vậy mà trở nên kinh hoảng trên sân khấu.
Kiều An Hảo ngồi dưới chỗ của mình, thưởng thức dáng vẻ lúc này của Hàn Như Sơ, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt như có như không.
Người ngồi dưới sân khấu, sớm đã không còn tâm tình chú ý đến cuộc đấu giá, toàn bộ đều bị dừng lại, thình lình xảy ra sự cố này khiến mọi người bắt đầu nhao nhao lên bàn luận.
"Hung thủ giết người? Là ý gì?"
"Ai là hung thủ giết người? Chỉ đích danh Hứa phu nhân sao?"
"Trời ạ... Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Sau đó, âm thanh của Hàn Như Sơ lại vang lên khắp hội trường, rõ ràng có chút lo lắng: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Theo sau là lời nói của người đàn ông: "Bà nói xem, nếu Gia Mộc biết được, hai tay của mẹ mình dính đầy máu tươi, đến một thai nhi mới được hai tháng cũng không buông tha, bà cảm thấy cậu ấy sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn bà?"
"A..." Toàn hội trường liền vang lên tiếng kinh hô, liên tiếp cả tiếng giằng co, trọn vẹn nửa phút.
Ngay cả Kiều An Hảo ngồi ở bên cạnh bác gái mình cũng đã hô ra tiếng.
Sau đó âm thanh của Hàn Như Sơ lại truyền đến: "Hóa ra cậu đã biết rõ?"
"Đây là có chuyện gì?"
"Những lời này, rõ ràng chứng minh là Hứa phu nhân đã thừa nhận."
"Bà ta vậy mà hại chết một thai nhi?"
Những tiếng kinh hô này trở thành thảo luận tưng bừng, âm thanh mỗi lúc một lớn.
Hàn Như Sơ đứng trên sân khấu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vẻ mặt ngày càng không tốt.
Người chủ trì đứng bên cnahj bà, trong ánh mắt của cô ấy, cũng đã mang theo sự khó tin không thể che giấu.
Sắc mặt của Hứa Gia Mộc xem ra thật bình tĩnh, nhưng là tay của anh, đã lặng yên không một tiếng động nắm thành quả đấm, bởi vì dùng lực quá nhiều, khớp xương cũng đã lộ rõ.
Bên tai của mọi người lại vang lên âm thanh dễ nghe của người đàn ông khi nãy: "Vâng, tôi đương nhiên biết rõ, Kiều An Hảo sinh non, là do bà làm hại, thuốc ngủ, tổ yến, Hàn phu nhân chuẩn bị từng thứ một, cũng thật đầy đủ tỉ mỉ, chỉ tiếc, cẩn thận mấy cũng có sai sót, vẫn để lại sơ hở rồi."
Bây giờ, toàn hội trường đều vô cùng tĩnh mịch.
Sự yên lặng này, giằng co tầm khoảng một phút đồng hồ, không khí nghẹt thở đến mức không thể khống chế.
"Kiều An Hảo? Kia không phải tiểu thư của Kiều gia sao?"
"Đúng vậy, trước đây gả cho Hứa Gia Mộc, về sau ly hôn, mà còn là cùng đồng ý ly hôn, không hề ảnh hưởng chút nào đến quan hệ của hai nhà."
"Đây chẳng qua chỉ là rung động thôi? Kiều An Hảo gả cho Hứa Gia Mộc, sau đó có con, sau đó bị Hàn Như Sơ làm cho xảy thai hả?"
"Tôi nói này, người phụ nữ này thật là ngoan độc, chính cốt nhục của mình cũng có thể xuống tay được?"
Kiều An Hảo ngồi bên người bác gái, như là nghe được tin tức gì đó không thể tin được, qua một lúc lâu sau, mới chuyển qua vẻ mặt kinh ngạc.
*****
Editor: Meitu
Mẹ Kiều ngồi ở bên cạnh Kiều An Hảo, giống như thấy tin tức khó tin, qua một lúc lâu, gương mặt kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hỏi: "Kiều Kiều? Chuyện này là thật sao? Trước đây con từng có thai?"
Kiều An Hảo đợi mãi chính là chờ lúc này.
Chẳng những cô muốn Hàn Như Sơ thân bại danh liệt trong cả giới quý tộc ở Bắc Kinh, cô còn muốn cho nhà họ Kiều cũng trở mặt thành thù với bà ta!
Cho dù cô không phải là con gái ruột của chú thím, nhưng tóm lại vẫn là người một nhà, trong cơ thể chảy dòng máu như nhau, huống chi, cô còn được bọn họ nuôi dưỡng gần hai mươi năm.
Nếu bọn họ biết, cô bị Hàn Như Sơ đối xử tàn nhẫn như vậy...
Đáy lòng Kiều An Hảo hơi cười lạnh, trên mặt lại bãi làm ra một bộ dạng bị hù dọa, thậm chí đáy mắt cũng xuất hiện một tầng sương mù: "Con không biết chuyện gì đã xảy ra... Con từng có thai nhưng thai chết trong bụng, hơn nữa đúng là do tổ yến bác Hứa đưa cho con lần đó..."
Tiếp theo lời của Kiều An Hảo, có hai hàng nước mắt từ trên mặt của cô rơi xuống: "Thím, trong tổ yến bác gái đưa cho con, bỏ thuốc ngủ, hại chết con của con.."
Hàn Như Sơ đứng trên sân khấu, đối mặt với sự bàn luận ầm ĩ của mọi người, cả người hoàn toàn chống đỡ không nổi nữa!
Trước khi bắt đầu đấu giá, bởi vì Kiều An Hảo mà cãi nhau 1 trận với con trai, bây giờ lại vì đứa bé trong bụng của cô, khiến bà ta thân bại danh liệt...
Nhiều năm bà ta duy trì hình tượng như vậy, cứ như vậy mà mất! Mất hết!
Trong nháy mắt Hàn Như Sơ trở nên tan vỡ, bà ta liều mạng, bất chợt đi từ trên sân khấu xuống đến trước mặt Kiều An Hảo trước mặt, sau đó ném vật trong túi về phía cô: "Tiện nhân, có phải mày làm không!"
Kiều An Hảo biết, ghi âm này vừa truyền ra, Hàn Như Sơ nhất định sẽ trở mặt, chẳng qua là cô không nghĩ tới, bà ta sẽ mất bình tĩnh đến mức này, trước mặt nhiều người còn động thủ với cô!
Chẳng qua... Ngược lại cô lại thích bà ta ra tay, chỉ có như vậy, cô mới có thể càng ra vẻ đau khổ, được người ta đồng tình, mà bà ta lại càng bị vạch trần chân tướng, bị nắm thóp thẹn quá thành giận!
Kiều An Hảo nhìn túi văng tới, không hề có ý né tránh, mặc cho nó đập vào trên đầu của mình.
Nhẫn nhịn cơn đau lúc này, đổi lấy cục diện mà Hàn Như Sơ cả đời không trở lại được, đáng giá!
Vì đau đớn, nên Kiều An Hảo âm thầm cắn răng, sau đó nước mắt liền tuôn rơi dữ dội hơn, đáng thương nhìn chằm chằm ba Kiều mẹ Kiều, mang theo vài phần kinh ngạc và hoảng sợ mở miệng kêu: "Chú, thím."
Tính tình của Mẹ Kiều, lại có mấy phần giống Kiều An Hạ, tràn đầy bao che.
Ban đầu Hàn Như Sơ cho Kiều An Hảo hai rương tổ yến, bà tận mắt nhìn thấy, hơn nữa xế chiều hôm đó Kiều An Hảo xem TV với bà chiều hôm đó, quả thật có chạy vô nhà vệ sinh ói mấy lần, cô nói là trong đoàn phim ăn phải đồ hỏng nên bị bao tử, bà cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ, nghe đoạn ghi âm không biết bị ai đặt, rốt cuộc lăn lộn nhiều năm trong giới thương trường, trong nháy mắt sẽ hiểu tất cả, vốn đã tức giận, bây giờ nhìn Hàn Như Sơ động thủ với Kiều An Hảo, cơn tức giận bùng nổ, chợt đứng lên, gọi thẳng tên: "Hàn Như Sơ, rốt cuộc chị muốn gì, chị có chứng cớ gì, cứ một mực chắc chắn là Kiều Kiều nhà chúng tôi làm!"
*****
Editor: Meitu
Nói xong, mẹ Kiều còn quay đầu, trấn an vỗ vỗ bả vai Kiều An Hảo: "Kiều Kiều đừng sợ, có chú thím ở đây, thím muốn xem bà ta sẽ làm gì!"
"Không phải là tiện nhân này, còn có thể là ai!" Lúc này nghiễm nhiên Hàn Như Sơ, đã mất đi lý trí.
Mẹ Kiều thấy Hàn Như Sơ mắng "Tiện nhân" vội vàng nói: "Hàn Như Sơ, miệng chị có thể sạch sẽ 1 chút không, chị mắng ai là tiện nhân?"
"Tôi nói cho chị biết, dù Kiều Kiều có dùng ghi âm này, thì chị làm thế nào đây? Chị làm những chuyện không có tính người, chị còn sợ có người không biết? Chị cho rằng nhà họ Kiều chúng tôi dễ bị bắt nạt sao?"
Mẹ Kiều và Hàn Như Sơ tranh cãi, khiến không ít những người chung quanh ghé mắt chứng kiến.
Hứa Vạn Lý đã đứng lên, đi tới, đi về phía ba Kiều nói: "Anh xem, nhiều người nhìn như vậy, có thể có chuyện không hay, chúng ta trở về rồi hãy nói?"
Đừng nhìn bình thường mẹ Kiều tính tình dịu dàng, chuyện gì cũng để ba Kiều quyết định, nhưng có lúc, nếu bà không muốn lùi bước, ba Kiều cũng không dám trêu chọc bà.
Huống chi, người có quan hệ máu mủ gần với Kiều An Hảo chính là ba Kiều, cũng không phải là mẹ Kiều, bà xã mình cũng bảo vệ cháu gái của mình như vậy, ông làm sao có thể đứng ra phá hỏng, dĩ nhiên là không nói tiếng nào nhìn về mẹ Kiều.
Mẹ Kiều "A" một tiếng: "Trở về nói sau gì! Tôi nói cho các người biết, từ bây giờ nhà họ Kiều và nhà họ Hứa, ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này không cần thiết phải gặp nhau! Vô duyên vô cớ bắt nạt cháu của tôi, mấy người cho là nhà họ Kiều chúng tôi im lặng chịu đựng à! Đã đánh vào mặt người khác còn muốn người ta quỳ gối, thật là tốt đẹp nhỉ!"
Vốn Kiều An Hảo đang rơi nước mắt nghe thím nói nửa câu sau, suýt nữa nhịn không được bật cười.
Thật không nghĩ tới, trừ lúc thím chơi mạt chược, thậm chí ngay cả thuật ngữ Internet cũng dùng đến.
"Sao cô không xem cháu gái của cô tốt đẹp thế nào, đã nói tiện nhân này, nó không khiến... Gia Mộc chúng tôi thất vọng sao?" Hàn Như Sơ bất chợt liền giơ tay lên, chỉ về Kiều An Hảo: "Đứa bé kia đáng chết, bởi vì đứa bé kia..."
"Đủ rồi!" Hứa Gia Mộc biết mẹ mình sẽ nói gì tiếp theo, vốn đang im lặng, bất chợt thét lên 1 câu, cắt đứt lời của Hàn Như Sơ, sau đó đứng lên, giữ lấy cánh tay Hàn Như Sơ: "Rốt cuộc mẹ làm ầm ĩ đủ chưa, còn ngại không đủ mất mặt có phải không?"
Sau khi Hứa Gia Mộc nói xong, anh dứt khoát kéo mẹ của mình, gương mặt tức giận đi ra ngoài cửa.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Kiều An Hảo, bước chân của anh hơi dừng một chút, anh rất muốn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, nói với cô một tiếng xin lỗi, nhưng anh làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên, cuối cùng cứ như vậy dừng lại một giây, kéo mẹ của mình đi ra.
Hứa Gia Mộc nắm tay Hàn Như Sơ đi ra khỏi "Bắc Kinh Hội", không để ý tới mẹ mình không ngừng gọi "Gia Mộc, buông mẹ ra", đi thẳng đến trước xe nhà họ Hứa, mới ngừng lại.
Trong xe có quản gia, thấy thế này, vội vàng xuống xe: "Bà chủ, cậu chủ, sao vậy?"
Hứa Gia Mộc hoàn toàn không để ý đến quản gia, trực tiếp kéo ra cửa xe, đẩy Hàn Như Sơ đi vào, sau đó mới mở miệng: "Về nhà!"
Sau đó chợt đóng cửa xe lại.
Hàn Như Sơ vội vàng kéo cửa xe: "Gia Mộc, con muốn đi đâu? Con không về nhà cùng mẹ sao?"
*****
Editor: Meitu
Sinh nhật lần trước, Hứa Gia Mộc bởi vì chuyện Kiều An Hảo bị bà đẩy té cầu thang, tức giận một khoảng thời gian rất dài, thậm chí ngay cả lễ tết cũng không bước vào cổng lớn nhà họ Hứa, cuối cùng vẫn là bà không ăn uống, cứng rắn tuyệt thực nằm viện, mới khiến cho anh trở lại, quản gia thay bà nhận tội, nói đều là chủ ý của bà ta, Hứa Gia Mộc mới dịu lại, lúc này mới không bao lâu... Lại xảy ra chuyện như vậy... Hơn nữa lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước...
Đáy lòng Hàn Như Sơ vô cùng hoảng sợ, lần này Hứa Gia Mộc rời đi, cũng không biết nghĩ thế nào, mới có thể gọi anh trở lại...
Hàn Như Sơ suy nghĩ, vội vàng xuống xe, đuổi theo Hứa Gia Mộc, nắm giữ tay anh thật chặt: "Gia Mộc, con giận mẹ, có đúng hay không? Con đừng giận mẹ, có được không?"
"Con nghẹ mẹ nói, con của tiện nhân kia không phải là của con, lúc ấy con còn hôn mê, đó là con của Lục Cẩn Niên và tiện nhân kia, mẹ không thể cho nó giữ lại... Mẹ không muốn để con vô duyên vô cớ nuôi con của người khác... Mẹ muốn tốt cho con, con phải tin mẹ..."
"Lục Cẩn Niên là người ngoài sao? Anh ấy là anh của con! Anh ấy cũng là con của nhà họ Hứa, con của anh ấy cũng là con của con, sao lại không thể giữ lại!" Hứa Gia Mộc không biết bởi vì tức giận, hay bởi vì đau đớn, hoặc cũng bởi vì hoảng sợ, giọng nói cũng mang theo phần run rẩy:
"Mẹ, đó là một sinh mạng, đó là con của Kiều Kiều và anh ấy, một cái mạng sống sờ sờ, sao mẹ có thể làm vậy được!"
"Tạp chủng đó không phải là anh của con! Nó cướp công ty của con!" Hàn Như Sơ thét chói tai.
"Tại sao anh ấy thu mua công ty? Còn không phải bởi vì mẹ hại chết con của anh ấy! Chưa kể, bản thân công ty kia 1 nửa cũng là của anh ấy, không phải hoàn toàn của con!" Hứa Gia Mộc nói xong, liền tức giận gỡ tay Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ bị anh quăng lảo đảo, nhưng rất nhanh lại bắt được cánh tay Hứa Gia Mộc: "Mẹ sai rồi, mẹ đảm bảo với con, sau này mẹ không làm như vậy nữa, có được không?"
Hứa Gia Mộc thật sự bị chân tướng khiến cho tan vỡ, anh vẫn luôn biết mẹ mình không thích Lục Cẩn Niên, anh cũng có thể lý giải mẹ mình không vui, nhưng mà anh không nghĩ tới, bà lại làm nhiều chuyện như vậy!
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn trời, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu, nhìn Hàn Như Sơ, có chút tĩnh táo hỏi: "Rốt cuộc mẹ đã làm bao nhiêu chuyện tàn nhẫn với họ, tự mẹ kể hết cho con biết đi, coi là con van mẹ, để con còn chuẩn bị tinh thần."
"Không có, không có." Hàn Như Sơ không hề nghĩ ngợi lắc đầu, nói: "Thật sự không có."
"Thật sự không có?" Hứa Gia Mộc hỏi.
Hàn Như Sơ gật đầu: "Mẹ thề."
Hứa Gia Mộc không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh nhìn Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc nhìn thấy đáy lòng có chút chột dạ: "Gia Mộc, con tin mẹ đi, thật sự không có, cùng mẹ về nhà, có được không? Ngàn vạn lần đừng nghĩ chuyện không về nhà..."
Hứa Gia Mộc vẫn không nói chuyện, mắt của anh hiện lên một tầng thất vọng, khiến cho Hàn Như Sơ có chút không nói nên lời.
Qua hồi lâu, Hàn Như Sơ mở miệng lần nữa: "Gia Mộc, con làm sao vậy? Con không nói lời nào, con đừng dọa mẹ, được không?"
Hứa Gia Mộc buông mi, giơ tay lên, lấy 1 xếp giấy trong túi, đưa cho Hàn Như Sơ.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |