Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt (2)
← Ch.039 | Ch.041 → |
Kiều An Hảo cũng không hoàn tác xác định mình đã làm giải phẫu nạo thai không, những thứ giấy tờ này đều riêng tư, không có khả năng bị lộ ra ngoài, cho nên lúc cô đến, đã liên hệ với một người bạn đang làm trong bệnh viện, để người kia quan hệ giúp cô, tìm một bác sĩ ở khoa phụ sản.
Bởi vì bạn vẫn phải đi làm, cho nên không thể tự mình tiếp đón cô, thế nhưng lại an bài toàn bộ mọi thứ giúp cô, Kiều An Hảo trực tiếp dựa theo địa chỉ mà bạn cho, đi tìm bác sĩ của khoa sản.
Lúc đến nơi, người bác sĩ đã sớm biết mục đích của cô, nên vừa thấy cô, liền trực tiếp hỏi tên của cô, sau khi cô nói ra, người bác sĩ liền dựa vào tên và số chứng minh thư để tra hồ sơ, kết quả lại thể hiện là không có trong dữ liệu.
"Máy tính không có dữ liệu." Bác sĩ nói xong, chỉ tay vào màn hình.
Kiều An Hảo nhìn thấy màn hình máy tình hiển thị, trán liền nhăn lại, chẳng lẽ mấy thứ đơn từ kia, là có người bày trò đùa dai với cô.
Dường như đến sau cùng cô vẫn muốn xác định một cách chính xác: "Có thể có sai lầm hay không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Không thể, cũng bởi vì những thứ này đều là riwwng tư, cho nên cần có thủ thuật mới mở được hồ sơ ra, nếu như lúc nào đó xảy ra tranh cãi về mặt pháp luật, cũng được lấy ra làm bằng chứng, hiện tại thì tôi không tra ra được bất cứ tin tức phẫu thuật nào của cô, nói như vậy chứng tỏ, chắc chắn là cô chưa từng làm giải phẫu nạo thai ở đây."
Kiều An Hảo nghe thấy bác sĩ khẳng định chắc chắn, trong lòng bình tĩnh lại, nói một tiếng cảm ơn với bác sĩ, sau đó liền tạm biệt, rời đi.
Sau một lúc lâu khi cô đi ra khỏi khoa phụ sản, còn không quên gọi điện cảm ơn bạn tốt, bạn tốt còn hỏi cô rốt cuộc tại sao lại như vậy, Kiều An Hảo cười nói là mọi chuyện không phải sự thật, nghe vậy bạn tốt mới nói nhất định là đã có người chơi đùa hãm hại cô, tạo một đống giấy tờ giả gửi cho cô, sau đó Kiều An Hảo cũng rất không rõ ràng, không biết mình đã làm mất lòng ai.
Kiều An Hảo cười cợt với bạn tốt, cũng không giải thích quá nhiều, tiếp tục nói chuyện khách sáo vài câu sau đó cúp điện thoại.
Bởi vì biết được bản thân không hề làm giải phẫu nạo thai, dù rằng đáy lòng còn chút tò mò, tới cùng là ai muốn trêu chọc cô, nhưng tâm tình vẫn thoải mái không ít.
Lúc cô muốn đi thật nhanh ra khỏi bệnh viện, đột nhiên có người ngăn cản cô, thấp giọng hỏi một câu: "Xin hỏi, cô là cô Kiều An Hảo đúng không?"
Kiều An Hảo đội mũ và đeo khẩu trang, mà có thể bị nhận ra, đáy lòng không tránh khỏi giật mình, nhìn chằm chằm lại người mình, không nói gì.
Ngăn lại Kiều An Hảo, là một người phụ nữ tầm khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc trang phục hộ lý, nhìn thấy đáy mắt Kiều An Hảo hiện lên tia cảnh giác, liền nói tiếp: "Người chuyển đồ cho cô là tôi, có thể làm phiền cô tìm một chỗ nói chuyện với tôi được không?"
Đáy mắt Kiều An Hảo ngớ ra một phen, tiện tay chỉ vào xe mình ở không xa, dẫn đầu đi tới.
Hộ lý theo sát sau lưng cô.
Kiều An Hảo chở hộ lý, khởi động xe, chạy đến một ngõ nhỏ hẻo lánh phía sau bệnh viện, mới dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn người hộ lý, hỏi: "Tại sao cô lại chuyển mấy thứ đó cho tôi?"
Dương như người hộ lý do dự rất lâu mới mở miệng nói, trước tiên nói một tiếng áy náy rồi mời tiếp tục: "Cô Kiều, thật sự xin lỗi, nhưng chắc chắn là cô đã làm giải phẫu, vì tôi là người làm trợ lý cho bác sĩ giải phẫu của cô trong đêm đó."
*****
Sắc mặt của Kiều An Hảo trở nên có hơi khó coi, nhìn y tá không lên tiếng.
Y tá hít sâu một hơi, nói tiếp: "Là anh Lục ôm cô tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho cô, cô đã có thai hai tháng, nhưng anh ấy ký tên, để bác sĩ làm phẫu thuật lấy thai."
Trong mắt Kiều An Hảo tức giận: "Rốt cuộc cô có mục đích gì? Tôi đã hỏi bệnh viện, rõ ràng tôi chưa từng làm phẫu thuật đó!"
"Tôi không có mục đích gì, tôi cũng không lừa cô, chỉ là lương tâm tôi bất an, cô không tìm được thông tin chính xác trong bệnh viện, đó là bởi vì trợ lý của anh ấy đã liên lạc lên cấp trên của bệnh viện, khóa hồ sơ lại, hơn nữa đêm đó anh ta còn cho phí im miệng bác sĩ và y tá phẫu thuật đêm đó, bác sĩ là 20 vạn, y tá là 10 vạn." Y tá kia vừa nói, rồi tìm lấy điện thoại di động của mình ra ngoài, sau đó nhập web ngân hàng, tìm một ghi chép chuyển khoản cho Kiều An Hảo xem: "Đây là lần đầu tiên trong đời tôi làm chuyện như vậy, tôi cũng muốn cầm tiền, rồi giấu kín chuyện này trong bụng, nhưng gần đây thường xuyên tôi thấy ác mộng, tôi thật sự rất áy náy, chuyện đêm đó tôi cũng làm đồng lõa, lúc cô bất tỉnh thần không biết quỷ không, lấy con của cô ra."
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm tên trợ lý Lục Cẩn Niên trên màn hình điện thoại của y tá, tức giận trong mắt đã biến thành kinh ngạc.
"Cho nên tôi không dám gửi tin gì cho cô, là bởi vì tôi không dám, tôi biết cô nhận được chắc chắn sẽ đến bệnh viện, cho nên tôi đã sớm chờ ở cửa bệnh viện."
"Nếu cô không tin lời của tôi, cô có thể đến bệnh viện khác kiểm tra, bây giờ cô mới phẫu thuật chưa tới môt tháng, tử cung cũng chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ cần cô làm, có thể biết hết sự thật."
"Còn nữa, hôm nay là ngày cô đến bệnh viện chúng tôi kiểm tra lại, nhưng mà anh Lục sợ cô có thể nhận ra điều gì, chưa chắc sẽ đưa cô đi kiểm tra, cho nên đúng lúc cô có thể đổi bệnh viện khác kiểm tra thử, dù sao sức khỏe của cô, cũng có thể kiểm tra thử, xem tôi có nói thật không."
"Lẽ ra tôi nên nói toàn bộ cho cô, cũng xem như đổi lại sự bình thản, cuối cùng tôi muốn nói một lần nữa, thật sự rất xin lỗi."
Chẳng qua y tá là nhìn chằm chằm cửa sổ xe phía trước, Kiều An Hảo vốn không có bất kỳ phản ứng nào, khẽ thở dài một hơi, rồi đẩy cửa xe ra, xuống xe, rời đi.
Y tá rẽ vào đầu đường trước mặt, đi ra rất xa, rồi tay kia mới lấy ra cái máy nghe, sau đó bấm điện thoại di động gọi, y tá giơ lên, đặt ở bên tai mình, mở miệng nói: "Bà Hứa, việc bà nhờ tôi làm tôi cũng đã hoàn thành, lúc nãy bà cũng nghe rõ ràng mọi thứ, bây giờ có phải bà cũng nên thực hiện lời hứa của mình?"
Qua khoảng nửa tiếng, trong điện thoại truyền đến giọng Hàn Như Sơ lạnh lùng: "Trong tài khoản, một trăm vạn, tôi đã gửi cho cô, chẳng qua cô cũng nên nhớ chuyện cô đã đồng ý với tôi, lập tức nghỉ việc ở bệnh viện, rời khỏi Bắc Kinh."
Cúp điện thoại, khóe môi Hàn Như Sơ cong lên một nụ cười lạnh.
Bây giờ con trai bà ta đã tỉnh lại, giấc mộng đẹp mấy tháng nay của Lục Cẩn Niên cũng có thể chấm dứt, trừ khi con trai bà ta không muốn Kiều An Hảo, nếu không Lục Cẩn Niên đừng mơ tưởng có thể cướp đi Kiều An Hảo từ trong tay con trai bà ta!
*****
Kiều An Hảo không biết phải hình dung tâm trạng của bản thân lúc này như thế nào, rõ ràng hộ sĩ kia đã rời đi rất lâu, nhưng cô cảm thấy giống như cô ta vẫn ở ngay bên cạnh, nói vào tai cô những lời làm tan nát trái tim cô.
Cô ngơ ngác ngồi ở trong xe đã lâu, đến tận khi đối diện có xe chạy đến, bởi vì ngõ nhỏ nên không thể tránh, chiếc xe kia ấn còi, âm thanh chói tai, tác động mạnh đến thần trí của cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy cái xe kia đang rất cẩn thận vượt qua xe mình, sau đó bên tai mới ẩn ẩn truyền đến âm thanh quen thuộc, cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe kia, cô mới kịp phản ứng là chuông điện thoại của mình đang vang lên, cúi đầu có chút mờ mịt, nhìn trên màn hình, hiện lên cái tên "Lục Cẩn Niên".
Ba chữ kia, giống như một chiếc kim thép, hung hăng đâm vào trái tim cô, khiến cho đầu ngón tay cô run run, cô phải dùng thật nhiều hơi sức, mới cầm lấy di động, kết quả điện thoại gọi đến đổi thành Triệu Manh.
Kiều An Hảo bấm nút nghe, còn chưa lên tiếng, âm thanh sốt ruột của Triệu Manh đã truyền đến: "Kiều Kiều, cậu lái xe chạy đi đâu? Toàn bộ đoàn phim còn đang chờ cậu đây...."
Kiều An Hảo động động môi, còn chưa không có mở miệng đáp lại, thì điện thoại đổi người nghe thành Lục Cẩn Niên, giọng điệu thanh nhã dễ nghe: "Em ở nơi nào?"
Trong miệng Kiều An Hảo cảm thấy có chút chua xót, đầu lưỡi động hai cái, rồi mới lên tiếng giọng điệu thoải mái: "Chú đột nhiên tìm tôi có việc gấp, chưa kịp chào mấy người."
Lục Cẩn Niên cũng không có trách cứ cô: "Bây giờ chuyện đã xử lý xong chưa?"
"Xử lý xong rồi."
"Bây giờ tôi qua đón em."
"Không cần, tôi lái xe....."
Kiều An Hảo còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên đã lên tiếng nói: "Buổi quay hôm nay hủy bỏ, đúng lúc em nhận cái quảng cáo kia, buổi trưa đối tác muốn gặp em."
Cúp điện thoại, Kiều An Hảo nâng lên mí mắt nhìn gương chiếu hậu, mới phát hiện trên mặt mình đã đầy nước mắt, cô giơ tay lên lung tung lau khô hai gò má, hít sâu một hơi, nhìn thấy mình đã khôi phục dáng vẻ bình thường, mới khởi động xe, vừa mới giẫm lên chân ga, hốc mắt lại đỏ lên.
May mà biệt thự Kiều gia cũng gần đây nên Kiều An Hảo chạy tới nơi ở dưới lầu chờ Lục Cẩn Niên, chắc hẳn anh cũng đã lái xe vào thành, nhiều nhất 10 phút, nhìn qua gương chiếu hậu, là thấy xe của anh đang chạy từ phía sau lại đây, chậm rãi dựng ở phía sau xe của cô, hai cái đèn không ngừng lóe sáng.
Trợ lý còn chưa kịp mở cửa xe giúp Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên đã xuống xe trước, đi đến trước xe của Kiều An Hảo, mở cửa xe, nhìn thấy Kiều An Hảo ngồi bên trong, vẻ mặt bình tĩnh, lúc này mới an tâm, thấp giọng hỏi một câu: "Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Kiều An Hảo cong lên khóe môi, cố gắng nở nụ cười, cầm túi của bản thân, xuống xe.
Triệu Manh cũng từ trên xe bước xuống, chạy đến trước mặt Kiều An Hảo, lôi kéo tay của cô, trách cứ cô vì sao không nói tiếng nào bỏ đi, Lục Cẩn Niên lên tiếng đánh gãy lời nói của Triệu Manh: "Cô mang xe của cô ấy về đoàn làm phim trước, tôi đưa cô ấy đi gặp đối tác."
-
Kiều An Hảo cố gắng khiến cho bản thân thật bình tĩnh, thậm trí lúc đi ăn trưa, còn cười đùa cùng người khác, thật vất vả sau khi xã giao, Kiều An Hảo cảm thấy cả người uể oải không sức sống, vừa lên xe, liền dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại, lúc xe chậm rãi xuất phát, trong đầu Kiều An Hảo lại hiện lên chữ ký của Lục Cẩn Niên trên hóa đơn sanh non.
*****
Bên trong xe mở điều hòa, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo ngủ ngon sẽ bị cảm lạnh, từ một bên cầm chiếc thảm choàng lên người cô.
Kiều An Hảo cảm giác được Lục Cẩn Niên đến gần, toàn thân cứng ngắc, tay nắm thành quyền, vẫn đợi đến lúc anh rời đi, cô mới thả lỏng người, sau đó một giây, lại nghe được âm thanh của anh truyền đến, nói với trợ lý ở phía trước: "Chỉnh điều hòa tăng lên đi.":
Đáy lòng Kiều An Hảo có chút nghi ngờ, nhưng cô lại bởi vì hành động chăm sóc tận tình của anh như vậy, mà bắt đầu lừa mình dối người.
Lục Cẩn Niên quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhất của cô, làm sao có thể tàn nhẫn như thế trực tiếp giết hại con của cô? Huống chi, đứa bé kia cũng là của anh, còn nói hổ dữ không ăn thịt con, Lục Cẩn Niên dù tính cách lạnh lùng, cô không phải là người phụ nữ anh yêu thương, thì anh cũng không nên lạnh lùng như thế...
Nhưng là người hộ lý kia đã cho cô xem di động, người chuyển khoản có tên là Lục Cẩn Niên, đó là hệ thống của ngân hàng, chắc không thể là giả...
Nguyên nhân vì vẫn còn thích anh, trong lòng cô không hề muốn đối mặt với chân tướng có thể đả thương mình như thế, cho nên lừa mình dối người, đến sau cùng, lại bắt đầu biện giải cho anh.
Trong bệnh viện rõ ràng không có thông tin của cô, mà không biết gì về người hộ lý kia, sao có thể chỉ bằng lời nói của cô ta mà đã cho rằng Lục Cẩn Niên hãm hại con mình. Huống chi, từ đầy cô không có mang thai.
Cho nên cô nên hỏi trực tiếp Lục Cẩn Niên.
Mục đích hôm nay Lục Cẩn Niên đến tìm Kiều An Hảo cũng không phải thật sự muốn mang cô đi tham gia bữa tiệc, mà là muốn dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra.
Anh không hề muốn cho cô biết, cô từng có một đứa bé, mà lúc anh vừa mới biết đến nó, đã bị người khác hãm hại từ trong bụng mẹ, mà hung thủ lại chính là người thân cận với cô như người nhà, là bác Hứa của cô.
Lúc trước, anh không thể làm một người cha tốt, cho nên hiện tại những hận ý và trả thù này, anh muốn gánh vác thay cô.
Cho nên tối hôm qua, anh đã nghĩ ra một cách để không nói sự thật cho cô biết, nhưng vẫn có thể mang cô đến bệnh viện.
Trước tiên, anh nói cho trợ lý, lúc sắp đến gần bệnh viện, ngẩng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, cùng anh trao đổi ánh mắt một phen, lúc đang nhìn đến Lục Cẩn Niên gật đều, trợ lý lập tức sáng tỏ mọi chuyện, liền nhìn tình hình giao thông xung quanh, lúc chuẩn bị ra đến ngã tư, tay lái liền quẹo phải, xe liền đâm vào thanh chắn bỏ hộ trên đường.
-
Đáy lòng cô từ chối rất lâu, rốt cuộc cũng lấy ra được dũng khí mở mắt, vừa mở miệng muốn hỏi Lục Cẩn Niên, kết quả cô vừa mới chuẩn bị nói ra một câu "Lục Cẩn Niên", xe liền mạnh mẽ chấn động, cả người không hề phòng bị đã bị quăng vào một bên cửa xe.
Thình lình xảy ra biến cố như vậy, khiến đầu óc cô lờ mờ, lúc còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, cả người đã bị Lục Cẩn niên kéo lại, ánh mắt sốt ruột đánh giá cô từ trên xuống, lo lắng hỏi: "Có sao không?"
Kiều An Hảo ổn định tinh thần, còn chưa kịp nói chuyện, Lục Cẩn Niên đã phẫn nộ trách cứ trợ lý: "Cậu lái xe kiểu gì thế."
Trợ lý bị Lục Cẩn Niên mắng liền liên tục giải thích, gương mặt anh vẫn lạnh lùng, không nói tiếng nào mở cửa xe, thật cẩn thận ôm lấy Kiều An Hảo ra ngoài, bắt một chiếc taxi, trực tiếp nghênh ngang rời đi.
*****
Xe taxi dừng ở cửa bệnh viện, Lục Cẩn Niên trả tiền, ôm Kiều An Hảo xuống, bước chân đi vào.
Kiều An Hảo nhìn thời gian năm tiếng trước, lần nữa trở lại bệnh viện, trong đầu nhớ lại lời y tá tự nói với mình hôm nay là ngày cô kiểm tra, đáy lòng không khỏi trở nên có hơi sợ hãi không nói nên lời.
Trước kia Kiều An Hảo xảy ra sự cố ở phim trường, Lục Cẩn Niên cũng mang cô tới bệnh viện, cũng kiểm tra tổng quát, lần này như cũ, Kiều An Hảo không nhìn ra vẻ khác thường nào trên mặt của Lục Cẩn Niên, giống hết như những ngày thường.
Buổi chiều bệnh viện tương đối vu buổi sáng, muốn vi ít một chút, Lục Cẩn Niên đặt cô ngồi nghỉ trên ghế, một mình đi xếp hàng đăng ký, trong quá trình đăng ký, Kiều An Hảo thấy anh cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại, bởi vì âm thanh trong bệnh viện ầm ĩ, cô lại không thấy được khẩu hình miệng của anh, cũng không biết anh gọi điện thoại với ai nữa, cũng không biết có phải trong lòng cô nhạy cảm, cú điện thoại khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Kiều An Hảo cũng không chịu đựng được, cô đang nghỉ ngơi trên ghế suy nghĩ một lát, rồi đứng lên, đi về phía Lục Cẩn Niên, lúc cô sắp đến bên cạnh Lục Cẩn Niên, anh thấy cô, cánh môi nhanh chóng mở ra rồi mím lại, liền cúp điện thoại, sau đó nhìn cô cau mày: "Tại sao lại đây? Có phải cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"
Kiều An Hảo lắc đầu, gương mặt vui vẻ nhìn Lục Cẩn Niên: "Em không sao, chỉ là vừa rồi bị dọa sợ, còn anh? Có bị thương không?"
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên thư giãn, nói: "Anh không sao."
Kiều An Hảo mở to hai mắt, giọng nói ôn hòa hỏi: "Nếu chúng ta cũng không có chuyện gì, bằng không đừng kiểm tra nữa, ngay cả bị thương ngoài da em cũng không có."
Kiều An Hảo nói xong câu đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn vẻ mặt Lục Cẩn Niên, bình thản như nước, không có bất kỳ phập phồng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ có mục đích gì, giọng nói bình tĩnh không có gợn sóng nói: "Vẫn nên kiểm tra một chút, đề phòng vẫn tốt hơn."
Kiều An Hảo nhìn về phía Lục Cẩn Niên khẽ mỉm cười, không có tiếp tục tranh luận với anh: "Được rồi."
Sau khi lấy số, Lục Cẩn Niên mang theo Kiều An Hảo lên lầu, giống lần trước xuất hiện sự cố ở đoàn phim, Kiều An Hảo kiểm tra tổng quát, cả quá trình, cũng không có chỗ nào đặc biệt, trong lòng Kiều An Hảo dần dần buông lỏng, cảm thấy mình bị lời nói của y tá làm rối loạn đầu óc.
Kiều An Hảo làm rất nhiều mục kiểm tra, lúc kết thúc xong tất cả, đã là ban đêm.
Không biết từ lúc nào Lục Cẩn Niên đã đi mua một hộp sữa chua, thấy cô kiểm tra xong ra ngoài, đưa sữa chua cho cô, đợi lúc y tá gọi vào kiểm tra Lục Cẩn Niên để Kiều An Hảo ở chỗ này chờ mình, anh đi vào.
Thời gian Lục Cẩn Niên đi có hơi lâu, Kiều An Hảo uống xong sữa chua, anh vẫn chưa trở lại, vì vậy đi ném hộp sữa chua vào trong thùng rác, rồi đứng lên đi tìm Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo nhìn qua cửa kính thấy Lục Cẩn Niên đang gật đầu với bác sĩ vừa kiểm tra mình, trong tay còn cầm mấy tờ giấy trắng gấp lại, bỏ vào ví tiền của mình, sau đó nhét vào trong túi, cầm một xấp giấy, kéo cửa kính, đi ra.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo, đưa xấp giấy kia cho cô, nói: "Kết quả kiểm tra có rồi, không có vấn đề gì."
*****
"Tôi đã nói là tôi không có việc gì, không cần lãng phí nhiều tiền cùng thời gian để ở trong bệnh viên." Giọng nói ngây thơ của Kiều An Hảo, mang theo vài phần oán thầm nói một câu, sau đó tùy ý xem tờ giấy xét nghiệm một chút, rồi cuốn cuốn nhét vào trong túi của mình, ngẩng đầu, khóe mắt dư quang còn nhìn ví tiền của Lục Cẩn Niên, mở miệng hỏi: "Làm sao vào lâu như vây?"
Sắc mặt Lục Cẩn Niên không thay đổi, gơn sóng không sợ hãi nói: "Bác sĩ nói có việc, nghe cái điện thoại."
"Uh." Kiều An Hảo ra vẻ rất tin tưởng, cùng Lục Cẩn Niên đi về phía thang máy.
Ra bệnh viện, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên bắt một chiếc taxi, lúc nói với tài xế đi đâu, Kiều An Hảo giành nói trước: "Cẩm Tú Viên."
Tài xế không có lên tiếng, khởi động xe, Kiều An Hảo quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên, nói: "Cũng không mang xe, bây giờ không tiện về đoàn làm phim, về nhà trước đi, ngày mai giậy sớm hãy về đoàn làm phim."
Lục Cẩn Niên "Uh." một tiếng, không có ý kiến gì.
Má Trần thấy Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo trở về, cao hứng dị thường, vừa hỏi hai người buổi chiều ăn cơm chưa, vừa đi vào phòng bếp bận rộn.
Lúc chờ taxi, mặc dù là chạng vạng, nhưng thời tiết vẫn khô nóng như trước, cả người Kiều An Hảo toàn mồ hôi, cho nên vừa tới phòng ngủ, liền đi vào phòng thay quần áo cầm áo ngủ, đi tắm rửa, cô cầm chiếc khăn mặt ướt từ trong phòng tăm đi ra, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đã cởi ra tây trang ngồi ở trên sô pha nhìn màn hình di động, sau đó lên tiếng hỏi: "Anh có muốn tắm rửa một cái hay không?"
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, để điện thoại di động xuống, đi vào phòng thay quần áo, cởi quần, quấn một cái khăn tắm, rồi đi vào phòng tắm.
Kiều An Hảo nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tăm truyền đến, lập tức nắm khăn tắm, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng thay quần áo, sau đó nhặt lên quần áo bẩn của Lục Cẩn Niên, sờ soạng hai cái, lấy ví tiền ra, nhìn thấy bên trong có một loạt danh thiếp của các nhà hàng và khách sạn...Thẻ bạch kim, còn có một ít tiền mặt, cô mở ra một ngăn khác của ví, thấy bên trong có một tờ giấy trắng, rút ra ngay lập tức, mở ra, tên của mình lập tức đập vào mắt.
Đó là báo cáo về kiểm tra tử cung của cô, phía dưới có một hàng chữ viết tay của bác sĩ, tuy rằng viết thật sự rất ngoáy, nhưng vẫn có thể phân biệt là chữ gì: không có máu tụ, độ dày bình thường, sau giải phẫu khôi phục rất tốt.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm không ngừng vang lên, Kiều An Hảo run run nắm tờ giấy trong tay, tim của cô cảm giác được, giống như bị cái gì đó chém thành hai nửa, máu chảy thành sông.
Không biết qua bao lâu, Kiều An Hảo không còn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tăm nữa, liền tranh thủ gấp tờ giấy lại như cũ, bỏ trở lại vào ví tiền của Lục Cẩn Niên, kéo khóa ngăn lại, bỏ túi tiền vào túi quần Lục Cẩn Niên như trước, sau đó mang quần áo bẩn bỏ lại cái sọt, rồi vội vàng đi ra phòng thay quần áo, rất nhanh đã ngồi trước bàn trang điểm, có chút bối rối cầm máy sấy tóc, bật nguồn điện, sấy tóc.
Kiều An Hảo chỉ mới sấy hai cái, Lục Cẩn Niên đã đi ra từ phòng tắm, thay một bộ quần áo ngủ đơn giản, tóc ngắn bị lau khô một nửa, nhìn thấy Kiều An Hảo đang sấy tóc, liền đi tới, tự nhiên cầm lấy máy sấy tóc, thổi giúp cô.
Kiều An Hảo căn bản không giám nhìn Lục Cẩn Niên, chỉ cúi thấp đầu, khiến cho tóc dái che khuất khuân mặt mình.
*****
Kiều An Hảo không dám nhìn Lục Cẩn Niên, chỉ hơi cúi đầu, để tóc dài che đi khuôn mặt mình.
Hốc mắt cô nhiều lần nóng lên, lại liên tục bị cô đè ép xuống, mãi cho đến khi sấy tóc khô, mới hít sâu vào một hơi, cột tóc lại, nói bình thường: "Tôi đi xem má Trần có nấu cơm chiều không?"
Sau đó liền đi ra ngoài.
Kiều An Hảo đi tới phòng bếp, má Trần đã nấu xong đồ ăn, thức ăn đang bốc khói nghi ngút, bên trong bếp còn một nồi đang truyền đến âm thanh ùng ục, má Trần thì đang ngồi xổm trước thùng rác, bóc cánh tỏi, thấy Kiều An Hảo đi tới, lên tiếng nói: "Cô chủ, cơm chiều sắp xong rồi, có thể gọi luôn cậu chủ xuống ăn cho nóng."
Kiều An Hảo gật đầu, đi đến trước bếp gas, vươn đầu nhìn thoáng qua bên trong, rõ ràng thấy xương lợn và bắp, lại ngây ngô mở miệng hỏi: "Canh gì thê?"
Má Trần nói: "Canh ngô nấu xương.".
"Ngửi đã thấy thơm rồi." Kiều An Hảo khen một câu, cũng không biết có phải bị hơi nóng bay vào mắt không, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.
Cô vội vàng giơ tay lên, mò mẫm trên mặt, thừa dịp má Trần không chú ý đến, liền để lại một câu: "Tôi gọi anh ấy xuống ăn cơm", sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
Kiều An Hảo cũng không đi lên lầu, mà là hướng vào cửa phòng ngủ đang mở trên lầu, hô một tiếng: "Ăn cơm thôi.", sau đó đi vào toilet, khóa trái cửa, đứng trước bồn rửa mặt, nhìn thấy hốc mắt mình trong gương có chút hồng đến dọa người.
Thật ra cô không khóc lớn, nhưng nước mắt cứ thế không khống chế được mà chảy xuống, mãi đến khi cửa toilet bị gõ hai lần, truyền đến âm thanh của Lục Cẩn Niên: "Kiều Kiều?"
Kiều An Hảo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hô một câu: "Ra ngay đây.", sau đó vặn vòi nước, hắt nước lên mặt mình, sau khi tỉnh táo lại một chút, để cho cảm xúc ổn định xuống mới tắt vòi nước, cầm lấy khăn mặt, lau sạch sẽ, đi ra ngoài.
Trong phòng ăn, Lục Cẩn Niên đã ngồi vào vị trí, má Trần đang nhìn nồi canh, thấy cô đi vào, lại vẫn đi ra kéo ghế cho cô.
Kiều An Hảo ngồi đối diện Lục Cẩn Niên, tiếp nhận nước canh từ má Trần, nhẹ nhàng nói một tiếng "cảm ơn", sau đó cúi đầu, uống canh.
Cô và anh ngồi cùng nhau không biết bao nhiêu lần, lúc ăn cơm cũng không nói nhiều, cho nên trên bàn cơm có chút im lặng, khẩu vị của cô cũng không tốt, nhưng vẫn bắt buộc mình ăn vài thứ, sau cùng không chịu nổi liền buông đũa xuống.
Lục Cẩn Niên ngồi đối diện, nhìn thoáng qua bát cơm của cô hình như chưa động đũa đến, lông mày cau lại: "Khẩu vị không tốt? Hay là đồ ăn không ngon?"
Má Trần đứng ở một bên, cũng mở miệng nói theo: "Cô chủ muốn ăn gì, bây giờ tôi đi nấu cho cô?"
Đáy mắt cô đau xót, nước mắt suýt nữa lại rơi xuống, cô nhắm mắt lại, quá mười giây đồng hồ, mới ngẩng đầu, cười cười nhìn anh, âm điệu hòa hoãn: "giữa trưa ăn hơi nhiều, hiện tại không đói, để lát nữa tôi ăn."
Lúc Cẩn Niên gật đầu một cái, cũng không miễn cưỡng, Kiều An Hảo đứng dậy, lúc đi ra khỏi bàn ăn, nghe được anh nói với má Trần: "Cô chú thích ăn cháo yến mạch, má nấu cho cô ấy một ít, để lúc đói bụng thì cô ấy ăn, đừng để cô ấy ăn cơm thừa."
Đầu ngón tay của cô run lên, bước chân càng thêm nhanh hơn.
*****
Lục Cẩn Niên ăn xong cơm tối, lúc trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo đang xem TV, anh không quấy rầy cô, chẳng qua là ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô xem, đến chín giờ rưỡi tối, Kiều An Hảo vừa xem phim truyền hình xong, Lục Cẩn Niên mới lên tiếng hỏi: "Có muốn ăn chút gì hay không?"
Kiều An Hảo khẽ gật đầu, Lục Cẩn Niên đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, trong chốc lát bưng vào một chén cháo yến mạch nóng hổi.
Đúng như lời Lục Cẩn Niên, cô thật sự rất thích ăn cháo yến mạch, mỗi lần để má Trần nấu đều cho thêm nhiều đường, hôm nay má Trần nấu cháo yến mạch, cũng có vị ngọt giống như vậy, nhưng mà Kiều An Hảo lại cảm thấy giống như đang uống thuốc bắc, khó có thể nuốt trôi.
Kiều An Hảo miễn cưỡng nuốt chén cháo vào trong miệng, cô đặt chén không ở trên khay trà, vào phòng tắm đánh răng, lúc đi ra, Lục Cẩn Niên và chén trên bàn không thấy nữa.
Kiều An Hảo đơn giản thoa mỹ phẩm dưỡng da, rồi bò lên giường, mới vừa đắp mền, đã thấy Lục Cẩn Niên trở lại.
Lục Cẩn Niên hỏi: "Mệt mỏi?"
Kiều An Hảo gật đầu, "Ừ" một tiếng, liền nhắm hai mắt lại.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng nữa, cũng vào phòng tắm.
Kiều An Hảo không cảm thấy buồn ngủ chút nào, cô có thể cảm giác được Lục Cẩn Niên đi ra từ phòng tắm, động tác rất nhẹ tắt đèn phòng ngủ, cũng có thể cảm giác được Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh mình.
Trong phòng ngủ rất yên lặng, Kiều An Hảo nhắm mắt lại, không nhúc nhích không biết nằm bao lâu, cảm giác được hô hấp Lục Cẩn Niên bên cạnh đều đều, nghiễm nhiên đã ngủ say, cô mới dám nhẹ nhàng mở mắt, quay đầu nhìn về phía anh.
Mượn ánh đèn trong phòng ngủ, Kiều An Hảo nhìn gương mặt Lục Cẩn Niên tuấn mỹ, có thể là vấn đề tính tình, ngay cả lúc ngủ, giữa mi tâm của anh cũng có sự lạnh nhạt.
Cô thật sự rất muốn giống như lúc xế chiều, có thể lừa mình dối người ở trong lòng, giải thích giúp anh, sau đó lấy dũng khí hỏi một câu có phải anh bỏ đứa con của cô không, nhưng cô không thể nào quên được kết quả kiểm tra tử cung trong ví của Lục Cẩn Niên, báo cáo kết quả kiểm tra: Không có máu bầm, độ dầy bình thường, giải phẫu khôi phục rất tốt.
Giải phẫu? Máu bầm? Độ dầy? Quả nhiên cô đã làm phẫu thuật...
Cô thật sự không muốn đi tiếp nhận kết quả này, nhưng bây giờ ngay cả cơ hội lừa mình dối người cũng không có.
Cô thật sự rất muốn đánh thức Lục Cẩn Niên, hỏi một câu tại sao anh muốn bỏ con của cô, nhưng cô nghĩ đến, sau khi cô phẫu thuật Lục Cẩn Niên đối xử với cô rất tốt.
Bởi vì anh lấy con của cô, cảm thấy có lỗi với cô, mới tốt với cô như vậy sao?
Đúng vậy, làm sao cô quên mất, giữa anh và cô là thỏa thuận, cũng không phải vợ chồng thật, anh không muốn con của họ là chuyện bình thường... Ban đầu bọn họ nói xong, người nào cũng không gây cản trở cho nhau, mà anh lại thừa dịp lúc cô không biết gì, lấy đi đứa con của cô, còn hết sức giấu diếm không để cho cô biết, nói vậy chính là vì tránh phiền toái không cần thiết nhỉ, huống chi con của cô trên danh nghĩa là của Hứa Gia Mộc.
Thì ra là, cho tới nay, là cô diễn quá sâu, cho nên quên mất giữa anh và cô đều là giả dối.
Nước mắt Kiều An Hảo bất ngờ rơi xuống, dù trong lòng của cô suy nghĩ rất nhiều sẽ hỏi Lục Cẩn Niên mọi chuyện, nhưng cuối cùng cũng vẫn không có dũng khí đánh thức anh để hỏi một câu.
*****
Anh là bởi vì làm mất con của cô, cảm thấy thực xin lỗi cô, áy náy với cô, cho nên mới đối xử tốt với cô như vậy sao?
Nhưng mà trong nhiều ngày như vậy, cô còn hưởng thụ anh đối tốt với cô, cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy hạnh phúc.... Thậm chí cô còn ảo tưởng rằng, anh có tình cảm với cô, cô còn có mong muốn về tương lai của bọn họ...Cho đến bây giờ cô mới biết được, thì ra sau lưng của sự tốt đẹp này, là được đánh đổi được bằng một sinh mệnh!
Tầm mắt của Kiều An Hảo hoàn toàn bị nước mắt làm cho mơ hồ, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, nước mắt tiếp tục tuôn rơi xuống.
Bất luận trong lòng của cô có bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi Lục Cẩn Niên, nhưng cuối cùng cô cũng không có dũng khí đánh thức anh để hỏi một câu.
Cho dù sự thật đã xảy ra ngay trước mắt cô, khiến cho cô không thể chốn tránh, nhưng mà cô vẫn như cũ không muốn đối mặt, hoặc là nói, là không thể tiếp nhận.
Một đêm Kiều An Hảo không ngủ ngon, sáng hôm sau từ trên giương đứng lên, Lục Cẩn Niên còn đang ngủ say, cô không có đánh thức anh, chỉ nhìn dung nhan của anh khi ngủ một lát, rồi lén lút vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sau đó vào phòng thay quần áo tìm một bộ váy thiết kế đơn giản màu vàng nhạt mặc vào, mang theo túi, đi ra phòng ngủ.
Má Trần còn chưa tỉnh dậy, một phòng khách lớn nhưng vô cùng im lặng, đèn tường vẫn sáng, tản ra ánh sáng mờ nhạt, bị ánh sáng ngoài cửa chiếu vào có chút ảm đạm.
Kiều An Hảo cầm di động, gọi một chiếc xe riêng, rồi thay đổi giày, đi ra ngoài.
Không khí sáng sớm vô cùng mát mẻ, hoa ở khuân viên trong một đêm nở rất nhiều, có một cành của một cây hoa hồng bị một cây hoa hồng khác đè ép, Kiều An Hảo đi qua, đưa cành hoa hồng đó đặt lên, nâng đỡ cành hoa đó, rồi mới đi ra sân, kêu xe taxi, đang đứng chờ ở ngoài cửa, Kiều An Hảo lên xe, đến bệnh viện Nhân Dân.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện Nhân Dân, Kiều An Hảo thanh toán tiền xe, xuống xe, trực tiếp đi khoa phụ sản, lấy một con số, xếp hàng đợi khoảng nửa tiếng, mới đến lượt cô, nhìn thấy bác sĩ, nói thẳng muốn làm B siêu, ngay sau đó đợi khoảng nửa tiếng nữa, mới vào phòng phẫu thuật.
Sau khi kiểm tra xong, Kiều An Hảo sửa sang lại quần áo, ngồi ở ghế nghỉ ngơi trong đại sảnh chờ kết quả, điện thoại vang lên.
Kiều An Hảo nghĩ là má Trần gọi tới, hỏi bản thân ở đâu, bởi vì không muốn để bọn họ biết mình ở bệnh viện, cho nên không có cuống cuồng nghe, mà đi đến cuối hành lang bệnh viện. mới lấy ra di động, kết quả hiện lên màn hình di động lại là: bác Hứa gái.
Kiều An Hảo thở ra một hơi, bấm nút nghe, giơ điện thoại lên tay của mình, hô lên một tiếng lễ phép đối với người bên kia: "Bác Hứa."
"Kiều Kiều, cháu đã tỉnh?" Âm thanh của Hàn Như Sơ nghe qua có vẻ không hề có tinh thần, dừng lại một chút, lại hỏi: "Gần nhất có vội việc gì không?"
"Có khỏe không...." Kiều An Hảo dừng lại, hỏi: "Gần đây anh Gia Mộc có khỏe không?"
"Gia Mộc rất tốt, bây giờ có thể xuống giường được rồi, nói chuyện cũng đã lưu loát trôi chảy. chắc là không bao lâu nữa là có thể về nhà tĩnh dưỡng." Nhắc tới chuyện con mình đang dần khôi phục, Hàn Như Sơ có vể hết sức vui mừng.
*****
Kiều An Hảo cũng muốn thay Hứa Gia Mộc cao hứng, nhưng lúc này cô không vui nổi, chỉ có thể miễn cưỡng ép buộc bản thân ổn định lại tinh thần, nói: "Anh Gia Mộc có thể tỉnh lại, em rất vui."
"Kiều Kiều..." Hàn Như Sơ đột nhiên nghĩ đến gì đó, liền hô tên của cô, sau đó dừng lại, mãi lâu sau mới nói: "Kiều Kiều, trong thời gian qua rất cảm ơn cháu, nếu không phải cháu giúp đỡ, tham gia hôn nhân giả của Kiều gia và Hứa gia, mới có thể ổn định gia nghiệp, cũng không biết hiện giờ Hứa gia đã trở thành thứ gì?"
"Không có..." Sao cô có thể quên cô và Lục Cẩn Niên có thể ở cùng một chỗ chì vì để đóng giá... khóe mắt cô hơi khô khốc, ngẩng đầu lên, đè nước mắt xuống, còn nói: "Bác Hứa, đây là việc cháu phải làm, anh Gia Mộc luôn đối với cháu rất tốt, cháu không thể không giúp."
"Kiều Kiều, cháu là một cô gái tốt, bác rất thích cháu." Lúc Hàn Như Sơ nói ra những lời náy, trong lòng có chút áy náy, vì Kiều An Hảo không hề biết người hãm hại con của cô là bà, nhưng không còn cách nào khác, đứa con của cô cũng là của Lục Cẩn Niên, hơn nữa còn là con của Hứa Gia Mộc trên danh nghĩa, cho nên nó không thể tồn tại.
Hàn Như Sơ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lúc mở miệng, đặc biệt thoải mái: "Thế nhưng, bác sĩ nói Gia Mộc có thể về nhà tĩnh dưỡng, bây giờ cháu có thể không cần đóng kịch với Lục Cẩn Niên nữa, mấy hôm trước Lục Cẩn Niên có gọi điện hỏi bác khi nào thì cậu ta có thể sống thoải mái một chút, bác thấy cháu và cậu ta đóng giả cũng rất mệt, hiện tại có thể thoải mái rồi."
Sau khi Hàn Như Sơ nói xong, một câu Kiều An Hảo cũng không nghe rõ, trong đầu chỉ lởn vởn bà vừa nói là Lục Cẩn Niên gọi điện cho bà...
Cổ họng của cô giống như bị thứ gì đó chặn lại, phải tốn rất nhiều hơi sức mới có thể nói chuyện bình thường được: "Bác Hứa, nếu không có việc gì, chúng ta nói chuyện đến đây thôi, cháu còn có chút việc nên cúp máy trước."
"Được, Kiều Kiều, cháu nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
"Vâng, cháu biết rồi, hẹn gặp lại bác." Kiều An Hảo cúp điện thoại, đứng rất lầu trong phòng rửa tay, mới đi ra, Kiều An Hảo cẩn thận tìm kiếm một lần, rút tờ đơn của chính mình rồi đến tìm bác sĩ.
Kiều An hảo dựa theo chỉ dẫn của bác sĩ, ngồi trên ghế, đưa tờ đơn cho bác sĩ, bác sĩ nhận tờ đơn liền hỏi: "Đã làm giải phẫu nạo thai?"
Một câu hỏi khiến cô nắm chặt tay mình, nhẹ nhàng gật đầu.
Bác sĩ chỉ vào bức ảnh trên tờ đơn, nói với cô: "giải phẫu thành công, tử cung không hề tụ máu, thành tử cung cũng không biến dạng, nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi, trong vòng nửa năm không thể mang thai."
← Ch. 039 | Ch. 041 → |