Em Muốn Vứt Chồng Bỏ Con Sao? (2)
← Ch.096 | Ch.098 → |
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ thản nhiên bình tĩnh một chút cũng không có mất tự nhiên dối trá.
Trong mắt Tần Viễn lại thoáng hiện lên u quang, anh nhìn cô chằm chằm và lập lại ba chữ kia trong câu nói vừa rồi của cô.
"Lần đầu tiên?" Vẻ mặt của anh trở nên mơ hồ khó có thể nắm lấy.
Cận Tử Kỳ không rõ chuyện gì nhìn Tần Viễn cúi đầu suy nghĩ, "Hay là, trước đó chúng ta cũng đã gặp nhau?"
Lúc Tần Viễn ngẩng đầu nhìn mình, Cận Tử Kỳ sau khi do dự, vẫn là nói rõ chi tiết: "Tôi trước đó xảy ra tai nạn xe cộ, thương tổn tới đại não nên có một số việc nhớ không rõ lắm, cho nên......"
Cô không nói thêm gì nữa, nhưng Tần Viễn đã nghe và hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
Mặc dù đã hiểu, nhưng vẫn muốn nghe được đích thân từ trong miệng cô, "Cô mất trí nhớ?"
Cận Tử Kỳ cười yếu ớt gật đầu, không hề cố kỵ, "Có thể nói như vậy, chuyện quá khứ nói chung chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ."
Tần Viễn yên lặng một lát mới mở miệng: "Tôi thấy cô có việc gấp, đi vào trước đi."
Vẫn như cũ đối với cô ôn hòa mà cười cười.
Người đàn ông biết săn sóc dịu dàng như vậy, có thể trở thành vị hôn thê của anh ta cũng là loại may mắn.
Cận Tử Kỳ xuống xe, đơn giản nói lời tạm biệt với anh xong rồi đi vào cửa chính của bệnh viện.
Tần Viễn ngồi ở chỗ ghế lái, đưa mắt nhìn cô từ từ đi xa, nhưng thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
----------
Cận Tử Kỳ ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi đến hai giờ sáng ngày hôm sau.
Ca giải phẫu kết thúc, người diễn viên bị thương kia được đưa đi phòng săn sóc đặc biệt để theo dõi.
Nhưng trước đó Cận Tử Kỳ chạy đến hỏi thăm thì bác sĩ lắc lắc đầu, ca phẫu thuật kết thúc cũng không lạc quan lắm.
Từ chỗ cao té rớt xuống, khiến cho người diễn viên hạng hai này ba đốt xương cổ bị trật vị nghiêm trọng, dù cho sau đó tỉnh dậy cũng có thể đưa đến khả năng liệt nửa người, kết quả sống chẳng bằng chết.
Mặc dù có bảo hiểm nhân thọ bồi thường, nhưng diễn viên của Phong Kỳ gia nhập quay phim gặp chuyện không may, họ cũng khó trốn trách nhiệm.
Cận Tử Kỳ vuốt vuốt mí mắt mệt mỏi, đi ra cửa bệnh viện, ngắm nhìn bên ngoài vẫn tối đen như mực.
Sau đó, trước mắt của cô chợt có thêm một ly trà sữa, trong hơi nóng lượn lờ mùi sữa ngào ngạt.
"Uống một hớp đi, cho cơ thể ấm áp."
Cận Tử Kỳ theo cánh tay kia nhìn lên trên, thì thấy được Tần Viễn.
Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám trắng bằng vải nỉ, bên trong là một thân trang phục hưu nhàn, đứng sừng sững ở bên cạnh cửa.
Giống như nhìn ra cô đang hoang mang, anh bổ sung: "Dạ dày không quá thoải mái không ngủ được nên đến bệnh viện xem một chút, không nghĩ tới còn có thể gặp được cô, trông cô thật mệt mỏi, đang mua trà sữa ở bên cạnh."
Cận Tử Kỳ dọc theo phương hướng anh chỉ mà nhìn lại, quả nhiên là thấy một quầy bán sữa, đang ở bên cửa bệnh viện.
"Cám ơn." Nghi vấn trong lòng giải trừ, cô mới yên tam thoải mái mà nhận lấy trà sữa.
Bởi vì nguyên nhân thức trắng đêm, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, ngay sau đó nụ cười cũng có chút tiều tụy.
"Cả một đêm đều canh tại chỗ này sao?" Anh hình như có nghi hoặc, nở nụ cười thanh nhã ấm áp.
Cận Tử Kỳ nhấp một hớp trà sữa ấm cho người, hai tay lạnh như băng đang cầm lấy thân ly, gật đầu một cái: "Tổng giám đốc đi công tác rồi, chỉ có thể từ tôi đây người đại diện thứ hai ra mặt giải quyết, không có cách nào khác."
Tần Viễn lẳng lặng cười, một lát sau, bưng lên một ly trà sữa khác trong tay nhẹ nhàng uống, nhìn cô, ánh mắt ôn hòa mà khắc chế: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn trong mắt anh ở nơi nào đó có sự chờ đợi lo lắng.
Ánh mắt đó cũng không thích hợp với một người phụ nữ đã kết hôn, dịu dàng như vậy rất dễ dàng làm cho người ta đắm chìm.
Cô không lộ dấu vết mà dời mắt đi, tầm mắt ném ra mảnh trời tối đen nơi xa.
Dưới bầu trời rạng sáng từng bụi hoa dâm bụt hé nở.
Đơn điệu đỏ rực sôi nổi như lửa, nhìn qua trầm mặc tuỳ tiện lại tự do phóng khoáng đầy cuồng vọng.
Bỏ quên hết những phiến lá xanh bên cạnh làm bạn.
"Không cần, tôi tự mình đón xe trở về thì được rồi."
Cận Tử Kỳ híp híp hai mắt của mình, gió mát hiu hiu, cơn buồn ngủ rải rác kéo tới.
Tần Viễn không miễn cưỡng cô nữa, nhưng cũng vẫn chưa bỏ đi, đứng tại chỗ nhìn cô rời đi.
Đứng ở bên lề đường đón xe mười mấy phút đồng hồ, cũng không có một chiếc taxi trống đi ngang qua.
Cận Tử Kỳ chợt hiểu, có phải Tần Viễn đã sớm dự liệu được cái kết quả này hay không?
Hai luồng ánh sáng của đèn xe sáng ngời chiếu rọi bóng tối quanh thân cô, Cận Tử Kỳ lấy tay che tầm mắt, nheo mắt lại nhìn qua, là một chiếc Mercedes-Benz màu trắng lịch sự tao nhã.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tần Viễn ngồi ở trên ghế lái, "Lên xe, tôi đưa cô trở về."
Bên trong xe âm u bao phủ khuôn mặt trong suốt sâu sắc nho nhã của anh, cô nhìn không rõ nét mặt của anh.
Loại cảm giác này, có chút giống như công chúa sa cơ gặp được bạch mã hoàng tử rút dao tương trợ.
Cận Tử Kỳ ở trong lòng tự giễu một phen, nhưng không lập tức bước lên xe, cô không muốn nợ ân tình.
Cô lại nhìn quanh bốn phía một vòng, dường như còn không hết hy vọng, muốn mình có thể tìm được xe trở về nhà.
"Thời gian này ở trên con đường này hầu như xe không chạy đến." Tần Viễn kiên nhẫn giải thích.
Thân thể bị gió đêm thổi trúng rét run, Cận Tử Kỳ không do dự nữa, mở cửa xe ngồi xuống.
Trong phút chốc, thân thể lạnh như băng được hệ thống sưởi vây quanh.
"Dựa vào một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô."
Cận Tử Kỳ dưới giọng nói hết sức ôn nhu của Tần Viễn, giống như một loại thôi miên, đầu hơi tựa sát đến đệm dựa phía sau chỗ ngồi, thần kinh căng thẳng cả đêm cũng buông lỏng xuống.
Mí mắt nặng trĩu từ từ đóng lại, trước mắt mơ mơ hồ hồ đến cuối cùng là một mảnh tối đen.
------------
Đang ngủ Cận Tử Kỳ đột nhiên nhớ tới mình dường như vẫn chứa có nói cho Tần Viễn biết địa chỉ nhà.
Ánh sáng mãnh liệt đâm vào mi mắt đang khép lại, Cận Tử Kỳ yếu ớt mở mắt ra.
Trên người cô đang đắp một chiếc áo khoác bằng vải nỉ, chỗ ngồi cũng được cố ý điều chỉnh thấp xuống nghiêng về phía sau.
Một lần nữa ngồi dậy, lọt vào trong tầm mắt chính là ánh mặt trời trong lành ngoài xe, mới phát hiện mình thế nhưng đang ở bờ sông.
Chiếc áo khoác ngoài trong tay Cận Tử Kỳ vẫn có chút ấn tượng, chính là chiếc áo mà rạng sáng nay Tần Viễn mặc lên người.
Nhìn xuống thời gian, gần bảy giờ sáng.
Cận Tử Kỳ đi xuống xe liền nhìn thấy một bóng dáng anh tuấn thon dài gần bên lối đi có lót ván gỗ.
Hai cánh tay của Tần Viễn đang tựa vào lan can, ánh mắt ngắm nhìn ra phương xa, dáng vẻ như có điều suy nghĩ lọt vào trong tầm mắt của cô.
Tựa hồ nghe đến âm thanh mở cửa xe, anh quay đầu lại.
Nhìn thấy Cận Tử Kỳ đã tỉnh, sau đó đứng thẳng người cười nhạt đi tới: "Trước khi ngủ cô không có nói cho tôi biết địa chỉ."
Tần Viễn dường như vào bất cứ lúc nào cũng có thể đánh đòn phủ đầu, nắm giữ quyền chủ động.
Cận Tử Kỳ cũng không có bao nhiêu so đo, dù sao anh ta không đánh thức mình cũng là lo lắng mình quá mệt mỏi.
"Bên Hương Hoa Đình đông môn, cám ơn."
Bên trong xe không khí có chút an tĩnh, sáng sớm trên đường lộ rộng lớn người xe qua lại không nhiều lắm.
Xe có rèm che vững vàng chạy thoải mái, bên cạnh lại có người đàn ông anh tuấn nho nhã, trong không khí còn tràn ngập hương chanh ngọt ngào thơm mát mà không ngấy, ý thức của Cận Tử Kỳ cũng từ từ rõ ràng.
Tựa như nhớ ra cái gì đó, cô lấy điện thoại di động ra kiểm tra, lại phát hiện là đang ở trạng thái tắt máy.
"Vừa rồi nhìn cô ngủ được ngon như vậy, nên lấy điện thoại di động tắt đi, sẽ không tạo thành phiền phức gì cho cô chứ?"
Đều đã nói như vậy, nếu như cô còn so đo tức giận thì có vẻ tỏ ra không chừng mực.
Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, một lần nữa mở máy: "Không sao, hẳn là cũng không có chuyện gì lớn."
Trên màn hình điện thoại di động rất nhanh thì nhảy ra mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn, tất cả đều đến từ Tống Kỳ Diễn.
Chẳng qua là đến lúc cô gọi lại qua, cũng chỉ nghe được giọng nữ êm tai của tổng đài: "Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi người sử dụng đã tắt máy, xin gọi lại sau, Sorry, the number......"
"Gọi điện thoại cho Kỳ Diễn sao?"
"Ừ, hôm qua tạm thời thay đổi đi kế hoạch Australia, chỉ sợ anh ấy sẽ có chút lo lắng."
Cận Tử Kỳ vừa nhìn sang phong cảnh bên đường vừa trả lời, nhưng Tần Viễn chỉ là cong lên khóe miệng cười cười.
---------
Tần Viễn theo sự chỉ dẫn của Cận Tử Kỳ, đi qua bảy tám ngã rẽ đã đến trước cửa chính biệt thự Cận gia.
Đã tám giờ sáng.
Dưới đường mòn thỉnh thoảng có vài chiếc xe có rèm che xa hoa chạy qua.
Xe ngừng lại, Cận Tử Kỳ đang muốn xuống xe lại phát hiện Tần Viễn khác thường.
Sau khi anh tắt máy xe, hai tay gác lên trên vô lăng, cúi đầu, không nhúc nhích.
"Tần tổng, anh có sao không?" Cận Tử Kỳ không khỏi lên tiếng quan tâm.
Tần Viễn vẫn cúi đầu, gương mặt có chút tái nhợt, vẻ mặt vùi đi thật sâu nhìn không rõ.
Đôi môi anh đang mím chặt hơi nhếch lên, thoáng kéo ra một chút ý cười: "Không có sao, cô xuống xe đi."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua kính chắn gió dừng ở trên mặt Tần Viễn, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn trong suốt của anh không có chút máu.
Mi tâm của Cận Tử kỳ nhíu chặt, lúc này cô thực sự cũng không bước xuống xe.
Tầm mắt của cô bị mấy hộp thuốc trên chỗ ngồi phía sau thu hút.
Mà chân mày của Tần Viễn đã nhíu lại, một tay anh đặt tại dạ dày, một tay khác nắm tay lái xanh trắng rất đáng sợ.
Khi nhìn rõ chữ trên những hộp thuốc kia, Cận Tử Kỳ có chút giật mình.
"Có phải bệnh bao tử của anh tái phát hay không?"
Sau đó lại liên tưởng đến việc rạng sáng nay ở bệnh viện nhìn thấy anh, xác thực anh có nói là do dạ dày khó chịu nên cả đêm khó ngủ.
Nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Cận Tử Kỳ sau một lúc chần chừ, vẫn là xuống xe đi vòng qua bên ghế lái mở cửa xe ra, đưa tay đỡ thân thể cứng ngắc của Tần Viễn, nói: "Tần tổng, tôi xem ra bây giờ anh cũng không lái xe được, hay là trước tiên đi vào nhà tôi nghỉ ngơi một chút đi.
Mặc dù Tống Kỳ Diễn không ở nhà, cô và Tần Viễn lại không tính là quen thuộc, vốn nên tránh hiềm nghi, nhưng nhìn tình huống của anh ta thật sự không tốt lắm, Cận Tử Kỳ cũng chỉ có thể dứt bỏ tầng cố kỵ này.
Dù sao anh ta cũng đã giúp mình, cũng không thể qua cầu rút ván.
Huống chi, trong nhà không phải còn có người giúp việc sao, cũng không phải là cô nam quả nữ sống chung một phòng.
"Nhà cô? Nhà của cô và Kỳ Diễn sao?" Tần Viễn lại không xuống xe, chẳng qua là yếu ớt mà nhìn cô hỏi.
Cận Tử Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới lúc này anh lại đột nhiên hỏi ra cái vấn đề không quan trọng này.
Cô mấp máy cánh môi, lắc đầu: "Chúng tôi hiện vẫn còn sống ở trong nhà của cha mẹ tôi."
Sau đó nâng cánh tay của anh, muốn dìu anh xuống xe: "Trong nhà có nước nóng, coi như anh cũng phải uống ly nước và ăn bữa sáng chứ, bộ dạng này của anh mà rời đi, tôi không yên tâm."
Cận Tử Kỳ nói những lời này cũng không có ý tứ gì khác, nhưng đáy mắt Tần Viễn lại thoáng hiện lên ánh sáng hoảng hốt.
Anh nhìn cô chằm chằm bởi vì lo lắng cho mình mà hàng lông mày đen xinh đẹp hơi nhíu lại, cũng ngửi thấy được hương trà nhè nhẹ trên người cô, trận đau dạ dày từ từ hòa hoãn, không đẩy cô nữa mặc cho cô giúp đỡ dìu anh xuống xe.
-------------
"Dì Hồng, giúp tôi rót một ly nước nóng."
Hầu như vừa vào cửa Cận Tử Kỳ liền xông vào trong phòng ăn dặn dò dì Hồng đang dọn dẹp.
Tần Viễn cũng không để cho cô đỡ nữa, cho nên bước đi có chút chậm, Cận Tử Kỳ đứng ở cửa chờ anh, lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đáng lẽ giờ phút này vốn nên ở trong công ty.
Tô Ngưng Tuyết đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, uống một chén trà xanh mới vừa pha xong, hương trà lượn lờ.
Nghe được giọng nói của Cận Tử Kỳ, Tô Ngưng Tuyết liền ngẩng đầu nhìn sang.
"Không phải con và Kỳ Diễn đi Australia rồi sao?" Trên mặt Tô Ngưng Tuyết thoáng qua biểu tình kinh ngạc.
"Công ty gặp phải một chuyện, Tô Hành Phong không có ở đây chỉ có thể từ con mà xử lý, cho nên không lên máy bay."
Cận Tử Kỳ nói xong lập tức nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa, "Tần tổng vào đi, mẹ của tôi đang ở đây, bất quá cũng không sao."
Chân mày Tô Ngưng Tuyết cau lại, lúc nào thì Cận Tử Kỳ cũng sẽ mang bạn bè về nhà?
Sau đó, ở gần cửa xuất hiện một bóng dáng màu trắng, cùng người sáng nay thấy qua báo chí xuất hiện đồng dạng.
"Loảng xoảng" một tiếng, chén trà trong tay rơi xuống ở trên sàn nhà.
Tô Ngưng Tuyết ít khi ở trước mặt người ngoài sẽ thất thố như thế.
Nước trà văng tung toé đầy đất, thậm chí ngay cả quần áo trên người bà cũng bị dính không ít vết trà.
"Mẹ người làm sao vậy?" Bên này vẫn chưa có chiếu cố tốt, bên kia mẹ lại rớt bể chén trà.
Tô Ngưng Tuyết được giọng nói ân cần lo lắng của Cận Tử Kỳ gọi mà hoàn hồn, trên gương mặt thoáng trắng bệch lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt lại nhìn về phía Tần Viễn đang ở sau lưng Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, con không giới thiệu một chút sao?"
Cận Tử Kỳ nhìn Tô Ngưng Tuyết đã khôi phục như thường, thì cũng yên tâm, thấy Tô Ngưng Tuyết đối với Tần Viễn dường như thật tò mò, Cận Tử Kỳ liền nghiêng thân giới thiệu: "Vị này là tổng giám đốc Tần thị Tần Viễn, mẹ cũng đã từng thấy qua trên tạp chí."
"Tần tổng vì dạ dày không quá thoải mái, cho nên con mời anh ấy đi vào nghỉ ngơi một chút mới đi."
Mà Tần Viễn đã đi lên phía trước từng bước, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết ngồi ở nơi đó lễ phép gật đầu: "Cận phu nhân."
Tô Ngưng Tuyết gật gật đầu, nụ cười có chút nhàn nhạt như xưa: "Tần tổng thanh phong lãng nguyệt, xác thực tuấn tú lịch sự."
"Phu nhân quá khen." Tần Viễn cười nhạt đột nhiên trở nên giữ kín như bưng.
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy không khí trở nên quái dị, không chờ cô phỏng đoán ra được nguyên nhân gì, dì Hồng đã bưng một ly nước nóng đi ra ngoài: "Đại tiểu thư, nước nóng cô cần đây."
"Đúng rồi dì Hồng, bây giờ dì nấu cháo trứng muối thịt nạc đi."
"Vâng, Đại tiểu thư."
Dì Hồng lần nữa trở về phòng bếp, mà Tô Ngưng Tuyết bên kia cũng đã có người giúp việc vào thu dọn lại đống bừa bãi đầy đất.
Cận Tử Kỳ mới vừa đem nước đưa cho Tần Viễn, dì Hồng liền vội vã từ phòng bếp ra ngoài.
"Không có trứng muối rồi, tôi đi mua một chút trở lại." Dì Hồng trước khi rời đi không quên liếc mắt nhìn Tần Viễn.
Tần Viễn đối mặt với việc dì Hồng quan sát, bình thản ung dung, không quên lễ phép gật đầu thăm hỏi
Nghe được dì Hồng nói thiếu hụt nguyên liệu, liền nói: "Không cần làm phiền rồi, tôi lái xe trở về khách sạn có thể ăn."
Nói xong, Tần Viễn đã tính toán cáo từ, lần này không chờ Cận Tử Kỳ mở miệng, Tô Ngưng Tuyết đã lên tiếng.
"Tử Kỳ, bên cạnh cửa chính hướng tây khu biệt thự có một siêu thị lớn bán hàng, nơi đó cũng có trứng muối, con lái xe đi mua một chút rồi trở lại." Dừng một chút, Tô Ngưng Tuyết nhìn về phía Tần Viễn: "Làm phiền Tần tổng ở nhà ngồi đợi một lát."
Tần Viễn hơi có vẻ suy yếu mà cười một tiếng: "Phu nhân khách khí."
Cận Tử Kỳ thấy mẹ đối với Tần Viễn mặc dù không nhiệt tình nhưng coi như khách khí, liền cầm chìa khóa xe đi ra cửa mua trứng muối.
Hầu như khi bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ của xe đồng thời trong phòng khách Tô Ngưng Tuyết liền mang vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm trang.
Đôi mắt lạnh nhạt đánh giá Tần Viễn ở cửa, "Chẳng lẽ cậu không có lời muốn nói với tôi sao?"
Ánh mắt Tần Viễn thu lại, cười khẽ: "Đây chính là phu nhân cố ý để Tiểu Kỳ đi ra ngoài?"
"Tiểu Kỳ?" Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt quay mắt đi: "Đây không phải là nhũ danh Tần tổng nên xưng hô."
"Vậy xưng hô cái gì? Cận Tử Kỳ? Tử kỳ? Hay là... Cận đại tiểu thư?"
Ý cười trong đáy mắt Tần Viễn dần dần sâu, nhưng đôi môi có chút tái nhợt, anh dường như đã quên mất cơn đau của dạ dày, dáng người thẳng tắp đứng ở cạnh cửa phòng khách, không tiến một bước cũng không lui một bước.
Khóe mắt Tô Ngưng Tuyết liếc về phía người giúp việc ra vào trong phòng ăn, Tần Viễn phát hiện Tô Ngưng Tuyết băn khoăn, độ cong ở khóe miệng cong lên càng lớn, nhưng cũng càng thêm giễu cợt.
"Phu nhân vẫn là giống như mười năm trước, đều thích làm mọi việc một giọt nước cũng không lọt."
Tô Ngưng Tuyết quét mắt nhìn anh một cái, giọng nói lạnh nhạt cứng rắn: "Đã như vậy, tại sao cậu còn phải trở lại?"
Sắc con ngươi mắt Tần Viễn nhoáng một cái, nụ cười không giảm: "Nơi này là cố hương của tôi, tôi vì cái gì không thể trở lại, phu nhân chẳng lẽ đã quên, mẹ của tôi vẫn còn ở trong nước cần chiếu cố."
"Tôi nghe nói cậu có một vị hôn thê thư hương môn đệ, nếu như vậy hãy cùng cô ấy sống qua ngày thật tốt, cậu cùng Tử Kỳ đã từng trải qua như thế nào đi nữa cũng đã qua, không cần thiết níu kéo không thả."
"Phu nhân có phải đã đánh giá mị lực con gái của bà cao quá hay không?"
Ngón tay Tô Ngưng Tuyết khép lại áo choàng siết chặt, đôi mắt đẹp có chút không dám tin nhìn về phía Tần Viễn.
Nhưng mà nụ cười ở khóe miệng anh ta xác thực là giọng điệu mỉa mai.
"Mười năm qua, phu nhân sẽ không còn tưởng rằng tôi đối với Cận Tử Kỳ nhớ mãi không quên chứ?"
Tần Viễn bây giờ và Tần Viễn trước đó cùng một chỗ với Cận Tử Kỳ tưởng như hai người.
Anh ta thong thả thanh thản bước đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa đối diện với Tô Ngưng Tuyết.
"Tựa như bà đã nói, tôi đã có một vị hôn thê toàn tâm toàn ý chỉ vì tôi, tôi tại sao còn phải đi nhớ thương cô con gái thiên kim khó cầu của bà chứ?"
Tô Ngưng Tuyết hơi híp mắt, ánh mắt bén nhọn quan sát Tần Viễn, "Cậu đến tột cùng muốn thế nào?"
"Phu nhân vẫn là thích suy nghĩ nhiều." Đem ly nước cầm trong tay đặt vào khay trà, Tần Viễn ngước mắt nghênh ánh mắt của đón Tô Ngưng Tuyết: "Nếu đã như vậy, phu nhân có thể đoán một chút tôi muốn như thế nào?"
Tô Ngưng Tuyết lại không nói tiếp, bà hít sâu một cái, rất nhanh thì thu lại thần sắc của mình thật tốt.
Tần Viễn nhìn sang vị quý phụ trước mắt lại khôi phục bộ dáng ưu nhã lãnh đạm trước sau như một, cười nhạo một tiếng: "Phu nhân định lực quả thực để cho tôi bội phục, những năm này tôi cũng vậy vẫn lấy phu nhân làm gương."
Tô Ngưng Tuyết thẳng tắp mà nhìn Tần Viễn chằm chằm vẻ mặt biến hóa: "Cậu hận tôi?"
Lời nói của Tần Viễn là châm chọc cho dù ai cũng nghe được, huống chi là Tô Ngưng Tuyết người đã lăn lộn mấy chục năm trên thương trường.
Tần Viễn cúi đầu nhìn hai tay của mình, mười ngón tay sạch sẽ chỉnh tề, anh nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết ánh mắt không thay đổi, một phong thái ung dung: "Phu nhân chê cười rồi, tôi tại sao phải hận bà?"
"Nếu như không phải là ngài năm đó cho năm trăm vạn, tôi bây giờ có thể không thể ngồi ở trước mặt của ngài như vậy, cũng còn là một ẩn số chưa biết chừng, có lẽ sớm đã chết rét tại đầu đường bị chó lang thang gặm phải ngay cả xương cốt cũng không còn thừa."
Ánh mắt của Tô Ngưng Tuyết cũng càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị: "Cậu đã còn nhớ rõ năm trăm vạn, vậy thì nên tuân thủ lời hứa năm đó, vĩnh viễn không cần phải xuất hiện ở trước mặt Tử Kỳ nữa."
Tần Viễn gật gật đầu, giống như là đồng ý lời của Tô Ngưng Tuyết, nhưng nụ cười trên mặt cũng không phải là chuyện như vậy.
"Nhưng bây giờ tôi hối hận."
Trên mặt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe lên kinh ngạc, ngay sau đó cũng là ẩn ẩn tức giận.
Tần Viễn lại không cho là đúng uống một hớp nước, lần nữa nhìn ánh mắt Tô Ngưng Tuyết chất chứa tức giận, nhẹ nhàng, chậm chạp lặp lại: "Tôi nói tôi hối hận, phu nhân."
"Những năm này tôi mỗi đêm trước khi ngủ cũng sẽ nhớ, tôi giờ này ngày này có thể có mọi thứ, cũng phải cúi lạy nhờ năm trăm vạn phu nhân ban tặng, nếu như không có phu nhân, tôi vẫn còn là một kẻ hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi như cũ."
"Tôi không biết cậu đang ở đây nói gì." Tô Ngưng Tuyết lạnh lùng cắt ngang anh.
Tần Viễn lại cười như báo thù, con ngươi mắt màu nâu sẫm phát ra ánh sáng sắc nhọn.
"Xem ra trí nhớ của phu nhân cũng không tốt lắm." Anh hơi hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Vào thời điểm tôi bị chồng của ngài cắt đứt chân, nếu như không phải là ngài cho tôi khoản tiền kia lại đưa tôi xuất ngoại, tôi cũng sẽ không nghĩ tới dùng tiền kia đi đầu tư thị trường chứng khoán, đương nhiên, tôi cũng rất cảm kích thị trường chứng khoán những năm kia, thật vô cùng tốt. Ở thời điểm đó thị trường tài chính như gió lốc tiến đến, bạn bè tôi tại nước Anh vội vàng muốn tiền đầu tư nhà, chúng tôi trên thị trường cao ốc kiếm chác không ít, phu nhân, ngài cho tôi vật chất bảo đảm sống sót, điểm này những năm qua tôi vẫn luôn không dám quên."
----------
← Ch. 096 | Ch. 098 → |