Trừ Phi Kết Hôn Với Tôi
← Ch.065 | Ch.067 → |
Editor: tamthuonglac
Năm ngón tay của Tống Kỳ Diễn xuyên qua khe hở của cô, cùng tay phải cô đan xen thật chặt, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Cận Tử Kỳ dọc theo cánh tay của hắn nhìn đến gương mặt của hắn, khuôn mặt anh tuấn đắm chìm trong nắng mai có thêm vài phần ôn hòa, không sắc bén khó gần gũi như lúc thanh tỉnh.
Đôi lông mày kiếm đen dày vặn lên, có thể do tư thế ngủ không được thoải mái.
Đối với việc khi tỉnh lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễn trước tiên, Cận Tử Kỳ cũng không kinh hãi bất an như trong tưởng tượng, cô ngắm nhìn quầng xanh nhàn nhạt dưới vành mắt hắn, trong lòng một hồi mềm mại.
Bàn tay trái mảnh khảnh vươn ra, đầu ngón tay mượt mà đặt lên giữa hàng lông mày của hắn, cử chỉ nhẹ nhàng giống như cánh bướm sặc sỡ đậu trên cành hoa.
Dưới lòng ngón tay chạm đến một vết nhăn, vẻ mặt của Cận Tử Kỳ không khỏi dịu dàng.
Có như vậy trong tích tắc, cô đột nhiên cảm thấy được gả cho người đàn ông này cô sẽ hạnh phúc, ít nhất hắn nguyện ý ở trước giường cô trông chừng cô cả một đêm.
Dịu dàng vuốt lên vết nhăn lông mày của hắn, khóe miệng vén lên nụ cười rõ ràng, thật ra thử tiếp nhận cũng không phải là chuyện xấu.
Hàng lông mi khép chặt nhẹ nhàng rung động, Cận Tử Kỳ vội vàng rút lại tay của mình, đầu kia Tống Kỳ Diễn đã mở mắt ra.
"Tỉnh chưa? Đầu còn đau không?" Có thể là một đêm không ngủ ngon, giọng nói của hắn hơi khàn khàn.
Ở giữa tia sáng ngập tràn Cận Tử Kỳ nhìn đến đường nét của người đàn ông này, trong cơn hoảng hốt có loại ảo giác thời gian giao hợp, kèm thêm cảnh tượng trong mộng tối hôm qua đều bị chia cắt thành mảnh vụn hỗn loạn đầy đất.
Cô mơ hồ đáp một tiếng không rõ, ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn cả một đầu tóc ngắn rối loạn: "Tôi đã nằm mơ."
Tống Kỳ Diễn nhìn vẻ mặt của Cận Tử Kỳ, thấy thế nào cũng đều biểu hiện có chuyện tốt muốn phát sinh.
"Mơ thấy anh hả?" Thuận miệng tiếp một câu, nhìn như cười giỡn nhưng ánh mắt một phút cũng không rời khỏi gương mặt của Cận Tử Kỳ.
Hàng mi của Cận Tử Kỳ rũ xuống, không nói lời nào, nhưng với Tống Kỳ Diễn xem như là một kiểu thái độ ngầm thừa nhận.
Nén lại kích động trong lòng thấp thỏm, cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi một câu: "Đã mơ thấy cái gì?"
"Tôi nhớ không rõ." Vài chữ ít ỏi của Cận Tử Kỳ đã phá vỡ hi vọng của Tống Kỳ Diễn.
"Tại sao có thể quên mất?" Giọng điệu không thể nào thân thiện, trực tiếp liền bắt đầu phát biểu: "Cảnh trong mơ tốt đẹp nên nhớ kỹ rõ ràng, như vậy sau khi tỉnh lại mới có thể có dư vị tốt -- "
Còn chưa nói hết, ngay tức khắc Cận Tử Kỳ thận trọng mới ngẩng đầu nhìn hắn nói chen vào: "Hình như là một cơn ác mộng."
Tống Kỳ Diễn lập tức không nói thêm gì nữa, sắc mặt âm trầm ngay tức thì, như thế nào mơ tới hắn lại thành ác mộng?
Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu như giận cá chém thớt, đôi mắt đẹp nổi lên nụ cười thản nhiên, chẳng qua cô nói đùa trêu chọc hắn mà thôi, lại không nghĩ tới hắn tưởng thật.
Vừa định mở miệng giải thích, tiếng đập cửa vang lên, kèm theo tiếng nói của Tô Ngưng Tuyết: "Tiểu Kỳ, còn chưa thức dậy sao?"
Lướt qua đồng hồ treo trên tường, cô mới phát hiện một giấc thế nhưng lại ngủ thẳng tới bảy giờ rưỡi.
Cận Tử Kỳ vừa thoáng nhìn qua cửa, vừa nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn hiểu ý của cô, từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, đến phòng tắm thu dọn xong đồ dùng rửa mặt mình mang đến tối hôm qua, bọc vào trong ngực chạy thẳng đến ban công, rất nhanh đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Cận Tử Kỳ nhìn qua vị trí hắn rời đi, thật lâu cũng không có phản ứng, có chút không dám tin sự thật này.
Chẳng lẽ câu nói kia của cô thật sự làm hắn bị tổn thương sao?
......................... .
Cận Tử Kỳ ở phòng làm việc của mình đã thấy được trên bàn tin tức về việc Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu sắp kết hôn.
Đăng tại trang đầu của Báo sáng đô thị A có lượng phát hành lớn nhất thành phố này.
Mở đầu tin tức là một hàng chữ to bắt mắt: Người thừa kế Tống thị sẽ cưới ngôi sao điện ảnh và truyền hình Kiều Niệm Chiêu vào hào môn!
Tờ báo còn có một trang in rõ ràng hình ảnh tên của cửa hàng châu báu nơi Kiều Niệm Chiêu kéo Tô Hành Phong ra vào.
Về phần nội dung tin tức miêu tả cũng có bài bản hẳn hoi, chỉ ra thân phận Nhị tiểu thư Cận gia của Kiều Niệm Chiêu đồng thời là người kế nhiệm gia sản thứ hai, giữa những hàng chữ không quên ám chỉ tình yêu của hai người mặc dù gặp phải gậy đánh uyên ương của người chị gái kia, nhưng cuối cùng ý tứ vẫn là người có tình sẽ thành gia quyến tu thành chính quả.
Tin tức hôn sự của hào môn đã nhanh chóng có thể ra ánh sáng như vậy quả thực không hiếm thấy, trừ phi là người trong cuộc chính mình cam tâm tình nguyện bán cho tòa soạn báo...
Không thể chờ đợi được như thế, hận không thể cho mọi người trên toàn bộ thế giới biết chuyện này, sợ chỉ có một, nghĩ đến người nọ, khóe miệng Cận Tử Kỳ không khỏi khơi gợi lên nụ cười châm biếm.
Đang lúc cô hết sức chuyên chú đọc nội dung tờ báo, cửa phòng làm việc phút chốc bị đẩy ra, khi tiếng phong linh rung động, ngẩng đầu lên đập vào mắt chính là khuôn mặt tức giận của Kiều Niệm Chiêu.
Ngược lại ở trong này có một loại ý tứ hàm xúc nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
"Chẳng lẽ tôi cứ như vậy để cho chị căm hận sao? Chị phải hao tổn tâm trí để đối phó tôi thế này?"
Kiều Niệm Chiêu đem một phần văn kiện vứt ở trước mặt Cận Tử Kỳ, sức gió bén nhọn thổi qua bên cạnh gò má Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ lướt mắt qua phần văn kiện kia, nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu mắt ửng đỏ vẻ mặt lên án mà trả lời: "Trước khi vào trong phòng của người khác phải gõ cửa, ngay cả điểm lễ phép này cô cũng không hiểu sao?"
Nhưng Kiều Niệm Chiêu không chút nào để ý tới Cận Tử Kỳ không vui, tiếp tục chất vấn: "Tôi đã vượt qua một nửa số phiếu bình chọn nữ chính của《Mắt Mù》tại sao chị nói đổi đi thì lập tức đổi?"
Biết Kiều Niệm Chiêu vì sao mà đến Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn cô hỏi ngược lại: "Chính cô cũng xem qua kịch bản, cô cảm thấy khí chất của mình phù hợp là nữ chính sao?"
"Ha!" Kiều Niệm Chiêu khẽ cười lạnh: "Rốt cuộc việc tôi khí chất không hợp cũng là từ sự cản trở của chị, trong lòng chị biết rõ."
Cận Tử Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay cầm lấy bút ký tên hai đầu, giọng nói lãnh đạm: "Trong lòng tôi biết rõ, cho nên bây giờ cô có thể đi khỏi, nhớ kỹ đóng cửa lại."
"Dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng tôi là người sản xuất phim."
Kiều Niệm Chiêu lúc này cũng không rời đi, cô đứng lặng im hồi lâu đối diện với Cận Tử Kỳ, hai tay nắm chặt, lạnh lùng nói: "Chị cho rằng như vậy A Phong sẽ yêu chị sao?"
Nhìn qua vẻ mặt hung ác quyết liệt của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ cười khẽ, xem ra càng ngày càng không biết sợ!
"Tôi đứng ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, hầu như đem tất cả tinh lực đều đặt lên trên người của anh ấy, anh ấy muốn tôi thế nào tôi làm thế đó, chỉ cần là anh thích tôi sẽ làm tất cả, chị có thể sao?"
Cận Tử Kỳ nghe Kiều Niệm Chiêu chất vấn ăn nói mạnh mẽ, ung dung thản nhiên, chỉ là nhàn nhạt nhìn cô ta.
"Nếu đã không thể như vậy vì cái gì chị còn muốn đến phá? Bởi vì A Phong phải đi về thừa kế Tống gia, nên chị muốn đổi ý sao? Tôi không cần sự tha thứ của chị, hôn nhân của tôi không có lời chúc phúc của chị cũng sẽ hạnh phúc mỹ mãn!"
Cận Tử Kỳ từ trên ghế đứng lên, nhìn thẳng khuôn mặt có chút dữ tợn của Kiều Niệm Chiêu: "Xem ra mấy năm qua cô còn không có biết rõ một chuyện."
Kiều Niệm Chiêu ngẩn ra, nhìn Cận Tử Kỳ cảnh giác, ánh mắt kia giống như là ở trạng thái gà mẹ chuẩn bị chiến đấu.
Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, giọng nói trong trẻo: "Bốn năm trước Tống lão đã nói, trừ phi cùng tôi kết hôn, nếu không, không cho phép Tô Hành Phong thừa kế Tống gia."
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu đột biến, hàng lông mày kẻ đen của Cận Tử Kỳ nhếch lên, khóe miệng chứa đựng ý cười yếu ớt.
Chính là vào bốn năm trước, khi cô mới vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, Tống Chi Nhậm ngồi ở trước giường bệnh của cô, xúc động áy náy.
Vì trách phạt Tô Hành Phong, Tống Chi Nhậm lùi lại quyền làm người kế thừa của anh ta, cũng hứa hẹn, chỉ cần cô nguyện ý, vị trí nàng dâu của Tống gia vẫn như xưa vì cô mà giữ lại, đáng tiếc cô đã nhã nhặn từ chối tại chỗ.
Lúc trước Tống Nhiễm Cầm cũng là sợ con trai mình cưới một con đàn bà dâm đãng, nét mặt giận dữ mắng mỏ con mình, tán thành quyết định của cha, sau lưng cũng là vạn phần may mắn không cần chịu trách nhiệm đối với cô.
Hiện tại các người đều không thể chờ đợi muốn được quyền thừa kế Tống gia, cũng không hỏi trước một chút xem cô có đồng ý hay không?!
← Ch. 065 | Ch. 067 → |