← Ch.20 | Ch.22 → |
Sau một lúc suy nghĩ đắn đo thì lòng thương người của mình đã chiến thắng và lấy hết dũng khí bước lại cạnh nơi anh ta đang đứng đợi gần cửa ra vào
- xong chưa? Về thôi
Thấy mình bước tới anh nói
- được nhưng...
- sao?
- tôi muốn anh giúp một chuyện
- chuyện gì?
- anh có thể đem cả cô gái kia về làm người làm được không? Dù sao nhà mình cũng lớn thêm một người sẽ không sao mà cô ta tội nghiệp lắm nên... anh rũ lòng thương người đi
- không được tôi không thể đem ai về nhà khi không rò danh tính
- cô ấy thì nguy hiểm gì mà danh tính này nọ? Chỉ là cô gái tội nghiệp thôi mà. Nhak anh đồng ý nhak!!!
- không là không
- được anh không đồng ý thì tôi sẽ dẫn cô ta về nhà tôi ở luôn không quay lại nhà kẻ keo kiệt như anh
Mình thấy không thuyết phục được nên liền dùng chiêu cuối cùng mà luôn hiệu quả này. Và tất nhiên lần này cũng hiệu qua. Khi nghe mình nói vậy anh ta lên tiếng
- được rồi muốn làm gì thì làm tôi không quan tâm
Nói rồi lại đi thẳng ra xe mà đã chờ sẵn từ lâu. Có được sự đồng ý của anh ta minh nhanh chong quay lại chỗ cô gái kia mỉm cười nói
- được rồi cô đi theo tôi
- cảm ơn cô nhiều lắm tôi sẽ luôn biết ơn cô
- được rồi chúng ta đi nhanh kẻo anh ta đợi lâu là phiền. Mà cô không có đồ để lấy sao?
- tôi không có nhiều đồ chỉ có vài thứ nhưng tôi sẽ quay lại lấy sau không đam làm phiền cô
- được vậy ta đi
Mình nhanh chính nước đến chiếc xe bác Lý đã đứng ngoài từ lúc nào để đợi mình. Thấy mình ra bác nhanh chóng mở cửa xe cho mình leo vào. Anh đã yên vị bên cửa sổ mình thấy vậy nên ngồi sát vào anh và quay ra nói:
- cô mau lên đây chúng ta còn về nhà nữa
- không được!
Tiếng nói của anh đã cắt ngang lờ mình
- tại sao vậy cô ấy ngồi chúng xe cũng được mà nếu không thì làm sao đi
- ông Lý đưa cô ta qua xe cấm vệ sĩ
- tôi biết rồi thưa ngài
- sao phải rắc rối vậy? - mình không đồng tình lên tiếng
Anh im lặng đến khi chiếc xe lăn bánh mới phát ra tiếng có như không
- em đã thấy người làm nào đi chung xe với chủ chưa?
- ah thì chưa nhưng...
- không nhưng gì hết chỉ là em quá ngốc
- sao anh lại nói tôi ngốc chứ? IQ của tôi là 137 đó nhak
- IQ 137 thì sao đó chỉ hơn mức trung bình chút xíu. Còn những kẻ có ta đồ xấu tất nhiên phải hơn mức đo
- vậy anh bao nhiêu mà nói nhiều thế
- 203
- cái gì anh xạo phải không?
- tôi mà xạo sao? Điều này đã được tổ chức lớn manh nhất kiểm tra không thể xảy ra sau xót
- huzz không thèm nói với anh nữa
Mình và anh cùng im lặng chẳng ai nhìn ai lúc lâu sau anh mới nói
- có bị thương ở đâu không?
- không
- lần sau muốn làm anh hùng thì cũng phải biết lựa lúc có tôi ở đó. Nếu không thì không biết có chuyện gì sẽ xảy ra nữa
- hjhj anh lo cho tôi vậy sao?
Thấy anh ta nói vậy mình tự cao hỏi
- không chỉ là nếu em có chuyện gì thì tôi không biết hải nói chuyện với ba mẹ em thế nào
- vậy mà tưởng tốt lành lắm
Cả hai lại im lặng đến lúc về đến nhà thì anh lại đi thẳng lên lầu không nói gì nữa. Mình cũng định sẽ lên phòng đánh một giấc vì giờ này cũng đã hơn 12h rồi, nhưng mình chợt nhớ ra cô gái lúc nãy liền quay lại chỗ bác quản gia hỏi
- bác có thấy cô gái mơi được đưa về không?
- dạ có thưa phu nhân
- vậy cô ấy đang ơ đâu?
- tôi đã cho người sắp xếp đưa cô ấy đến khu hầu nữ. Phú nhân có gì căn dặn tôi sẽ nhắn lại giúp
- àh bác nói cô ấy không cần lo có gì cứ lên đây tìm tôi giúp
- dạ được
Bác quản gia mỉm cười hiền hậu mình cũng cười lại và đi thẳng lên phòng
Sau khi thay đồ tắm rửa mình nhanh chóng ngã đùng ra giường đánh một giấc nhìn lành đến tận sáng. Zzzz
Hình như hôm qua quá nhiều chuyện xảy ra đã vắt canh sức lực của mình làm sáng nay dậy không nỗi nữa phải đến hơn 10h mình mới từ từ mở mắt. Nhưng không sao vì hôm nay là chủ nhật mà có thể cái gì cũng từ từ
Khi mình xuống nhà thì thấy anh ta đang mặc áo thun đen và quần kaki dài và nói chuyện đien thoại mình nghe không hiểu nhưng nghĩ là nói với người khách hàng nào đó.
Thấy anh ta như vậy mình không nói gì chỉ đi vào bếp đến bên tủ lạnh lấy sữa uống. Thấy vậy cô hầu đứng gần đó nói
- phu nhân để tôi hâm thức ăn và dọn lên cho người
- không cần đâu chị cứ làm việc của mình. Giờ cũng gần đến giờ ăn trưa rồi nên uống sữa thôi
- nhưng ngài dặn là phu nhân phải ăn đủ bữa
- không sao đâu chi đừng lo có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm
Mình nhanh chóng cầm ly sữa ra ngoài. Nhắc mơi nhớ lúc đầu mình là người ghét uống sữa nhưng sau khi bị anh ta bắt ép quá giờ thành quen. Ngày nào cũng tự động uống sữa không đợi nhắc nữa
Khi mình ra đến ngoài thì anh ta đã không còn nói chuyện điện thoại nữa mà đang đọc báo
Mình tự động lại ngồi cạnh anh ta với tay mở tivi và nhâm nhu ly sữa lúc đó anh ta mới quay sang hỏi
- đã ăn sáng chưa mà uống sữa?
- sắp đến giờ ăn trưa rồi nên tôi xuống sữa lót bụng để lát ăn luôn
- không được như vậy không tốt cho bao tử
- vậy sao? Nếu giờ ăn lát ăn nữa thì tôi thành heo à
- đơn giản. Người đâu!
Anh lớn giọng gọi người giúp việc ngay lập tức có người chạy đến
- thưa ngài có gì cần căn dặn ạ?
- pha một to ngũ cốc mang ra đây cho phu nhân
- chị cho em ít sữa thôi
- tôi biết rồi thưa phu nhân
Chị ta lập tức cáo bếp chuẩn bị mình lại xem phim thì đọt nhiên anh ta nói
- lát em có bận học nhiều không?
- không hôm nay chủ nhật mà
- sao vậy? Ít nhất cung phải học chút chứ
- sao phải như vậy?
- không phải em nói ngày mai có bàu kiểm tra học kì sao?
- CÁI GÌ???
Mình có nói sao? Sao không nhơs gì hết?
Sau một hồi suy nghĩ thì thốt ra câu
- XOng đời rồi môn toán!!!
Mai kiểm tra đó mà giờ còn ngồi đây mình phải xư lý làm sao đây???
← Ch. 20 | Ch. 22 → |