← Ch.17 | Ch.19 → |
Không nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm gì, lòng của Đồng Hàn Thành có chút cô đơn. Rõ ràng anh mới xa cô sáng nay, nhưng vừa về quân đội là anh đã thấy nhớ cô. Gọi điện qua, nghe thấy giọng nói của cô, cầm điện thoại, lại không biết phải nói gì. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác tay chân luống cuống. Trước kia dù quân địch có chạy tới ngoài nơi đóng quân của bọn họ, anh đều rất tỉnh táo và bình tĩnh chỉ huy. Vậy từ lúc nào thì cô đã chiếm một vị trí không nhỏ ở trong lòng anh? Chắc có lẽ vừa mới bắt đầu anh đã đặt cô vào một vị trí quan trọng ở trong lòng anh. Nhìn chằm chằm vào cái màn hình một lúc lâu, anh lâm vào trầm mặc, không nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Khưu Nhĩ gõ thật lâu mà bên trong vẫn không có tiếng động. Cho nên anh mới cả gan đẩy cửa bước vào, nhưng lại phát hiện Đồng Hàn Thành đang sững người trước bàn làm việc, nhìn điện thoại đến ngẩn người. Tình huống bây giờ thật sự rất kỳ lạ, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
"Báo cáo thủ trưởng."
Đột nhiên có giọng nói cất lên làm cho anh giật cả mình, "Làm sao cậu vào được?"
"Báo cáo thủ trưởng, tự tôi đẩy cửa vào." Khưu Nhĩ cúi đầu, biểu hiện lo lắng cũng rất ít, xem ra chuyện phạt là trốn không được, vừa rồi anh hẳn không nên lớn gan như vậy.
"À..." Phản ứng của Đồng Hàn Thành bình tĩnh đến ngạc nhiên, làm cho Khưu Nhĩ có chút khó tin ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh lại nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, "Thủ trưởng, anh đang chờ điện thoại sao?"
"Không phải, vừa mới gọi xong."
"À, là chị dâu sao?"
"Ừ."
Giờ Khưu Nhĩ đã hiểu rõ, thì ra chuyện thủ trưởng không yên lòng là vì liên quan tới chị dâu."Thủ trưởng... có phải anh nhớ chị dâu rồi không?"
"Hả? Cậu nói cái gì?"
Vừa rồi Đồng Hàn Thành nhìn rất hiền, hình như không vì chuyện anh tự xông vào mà tức giận, cũng làm lá gan của Khưu Nhĩ lớn hơn. Nhưng tình huống bây giờ lại không giống như anh suy nghĩ, thủ trưởng của anh mới vừa thất thần nên không nghe thấy anh nói gì hết."Không không, tôi không nói gì hết."
"Cho cậu nói thì cậu nói đi, có gì mà không thể nói." Đồng Hàn Thành khó chịu, rõ ràng cậu ta có chuyện để nói, nhưng giờ thì lại che giấu.
"Dạ Thủ trưởng." Giọng điệu giận dữ và giọng nói to hơn làm cho Khưu Nhĩ nghe lời, "Tôi nói, có phải anh nhớ chị dâu rồi không?" Nhưng anh biết sau khi anh nói ra những lời này, thì chuyện phạt là chuyện chắc chắn rồi.
"Ngược lại giờ cậu nói đi, làm sao cậu thấy được." Không nghĩ tới Khưu Nhĩ mới liếc mắt liền nhìn ra được tâm tư của anh, nhưng anh rất hiếu kỳ, làm sao cậu ta nhìn thấy được, ngược lại còn muốn đi tám chuyện của anh.
Lời của thủ trưởng lại lần nữa làm cho anh cảm thấy rất lạ lùng, vốn khuôn mặt luôn bình tĩnh giờ nhìn lại rất tò mò, "Tôi vừa hỏi anh có phải anh đang chờ điện thoại hay không, anh nói là vừa mới gọi xong, sau đó tôi lại hỏi anh có phải là điện thoại của chị dâu hay không, anh nói đúng vậy. Hơn nữa, thủ trưởng, anh...từ lúc tôi vào tới giờ anh luôn ngẩn người, cho nên...tôi liền đoán được."
"Hả? Xem ra khả năng suy luận của cậu không tệ, sao trước kia tôi lại không phát hiện ra chứ."
"Ha ha, thủ trưởng quá khen rồi." Sau khi được khen, Khưu Nhĩ ngượng ngùng gãi đầu, trong lòng rất đắc ý."Thủ trưởng vừa mới kết hôn không bao lâu, lại còn không gặp chị dâu trong một thời gian dài, nhất định là rất nhớ ôn hương nhuyễn ngọc, những cái này tôi đều hiểu được." Sau đó anh ta cảm thấy rất đắc ý với những suy đoán của mình.
"Ôn hương nhuyễn ngọc mà cậu cũng biết dùng, bây giờ trông cậu rất giống trai thành thị rồi đấy."
Khưu Nhĩ không nghĩ tới những lời anh nói đã chạm vào địa lôi của Đồng Hàn Thành, lại càng muốn thể hiện nhiều hơn, thậm chí còn có nhiều chiêu nữa."Thủ trưởng, anh đã nói nhớ chị dâu, vậy sao không dẫn chị dâu vào quân doanh luôn, như vậy sẽ không phải chịu sự dày vò nhớ thương, bây giờ cũng sẽ không buồn lo nữa. Hì hì."
"Buồn lo? Bản lĩnh bây giờ của cậu mở miệng một chữ liền nhả thành văn. Đúng vậy Khưu Nhĩ, có phải cậu muốn tôi phạt cậu chạy năm kilomet, viết bản kiểm điểm nữa phải không?"
Lời này vừa nói ra, làm cho Khưu Nhĩ khiếp sợ triệt để, "Không không không, Thủ trưởng, tôi làm sao dám." Đồng thời trong lúc đó anh cũng ý thức được mình đã hiểu sai ý tứ của thủ trưởng, anh không nên giẫm lên bức tường này.
"Hừ, không dám, tôi xem hình như gan cậu gần bay lên tới tận trời rồi. Nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì." Sắc mặt Đồng Hàn Thành nghiêm lại, giọng nói vang lên làm cho Khưu Nhĩ sợ đến mức muốn ỉu xìu.
"Báo cáo Thủ trưởng...diễn tập trước kia của chúng ta không phải là toàn thắng sao, khoảng thời gian trước huấn luyện có chút vất vả, nên...cho nên các anh em muốn liên hoan một chút." Lần này, ngay cả nói chuyện mà Khưu Nhĩ cũng không thể nói lưu loát, có thể nhìn ra quả nhiên năng lực lãnh đạo của Đồng Hàn Thành rất cao.
"Liên hoan, đây chỉ mới là diễn tập nhỏ, nếu muốn chúc mừng thì để thắng đợt diễn tập giữa năm của quân khu rồi nói sau. Tôi nói nhóm các người mà không dành tâm tư cho chuyện huấn luyện, cả ngày chỉ suy nghĩ tới chuyện liên hoan, là vì sao vậy hả!" Tâm tình của Đồng Hàn Thành vốn không tốt, nghe thấy yêu cầu này, lại càng giận dữ hơn, giọng nói sau đó cũng đề cao lên quãng tám, "Đừng tưởng rằng các người là át chủ bài của những con át chủ bài ở trong quân đoàn thì đắc ý, muốn đánh bại đoàn của các người thì chỉ cần chút sức, mỗi ngày luyện tập nhiều hơn, cường độ phải cao hơn."
"Dạ thủ trưởng." Khưu Nhĩ nhanh chóng gật đầu, chuyện này cũng không phải là chủ ý của anh, mà là kết quả sau khi mấy anh em bàn bạc được, bây giờ đỉnh đầu gặp mắng lại là anh.
"Nếu không muốn bị đánh bại, thì tăng thêm độ huấn luyện."
"Dạ thủ trưởng." Lần này Khưu Nhĩ ưỡn thẳng lưng chào một cái quân lễ.
"Tối nay, mọi người ăn cơm trễ hai tiếng."
"Hả?" Khưu Nhĩ vừa định la lên khiếp sợ, thì anh đã tự lấy tay che miệng, "Dạ thủ trưởng." Giờ phút này anh không thể lo chuyện bao đồng được, bằng không người gặp họa sẽ là anh. Chỉ có điều ăn cơm trễ hai tiếng, tim anh muốn chết cũng có nữa. Cái gì gọi là ăn cơm trễ hai tiếng, đó chính là thêm huấn luyện, dựa theo thường lệ, bọn họ huấn luyện tới mười một giờ, thêm hai tiếng chẳng phải là muốn mệt rã người sao, quan trọng là thời gian đi ngủ cũng bị giảm bớt.
"Đi ra ngoài đi."
Khưu Nhĩ nản chí đi ra khỏi văn phòng. Mặc dù đề nghị vừa rồi của Khưu Nhĩ có hơi nhiều chuyện, nhưng cũng không phải không có lý. Nếu anh đã nhớ Trình Cốc Tâm, vậy sao không dẫn cô vào quân doanh. Như vậy không phải mỗi ngày anh đều gặp được cô sao. Nhưng mà bên này thì là toàn đồng phục nam, cô là con gái thì làm sao tự xử được. Huống hồ, cô còn có nhiệm vụ của mình, theo như quan hệ của bọn họ bây giờ, chắc cũng chưa tới lúc cô sẽ bỏ xuống công việc đi tới quân doanh ở với anh đâu. Nghĩ tới đây anh không nhịn được lắc đầu tiếc nuối, Khưu Nhĩ đề nghị một chuyện không mang tính thực tế chút nào.
Khi huấn luyện trễ, Đồng Hàn Thành đi tới bênh cạnh Khưu Nhĩ, "Khưu Nhĩ."
"Dạ thủ trưởng." Nhìn thấy Đồng Hàn Thành đứng sau lưng anh, anh lập tức thẳng lưng đầy cảnh giác. Giờ phút này Khưu Nhĩ đáng thương có một dự cảm không được tốt, có phải buổi chiều trừng phạt còn chưa đủ hay không.
"Cậu nói xem phải làm cách nào mới đưa được chị dâu cậu tới đây? Cậu cũng biết, cô ấy cũng có công việc của mình." Trước nghĩ sau nghĩ, Đồng Hàn Thành vẫn quyết định đi tới hỏi Khưu Nhĩ.
"Hả?" Khưu Nhĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghe thấy anh nói như vậy, kỳ thật trong lòng anh ta đã cười trộm, nhưng tuyệt đối không được bộc lộ ra mặt để thủ trưởng biết được. Vì thế anh ta vẫn làm mặt nghiêm như cũ, báo cáo, "Tôi nhớ chị dâu là giáo viên dạy máy tính, cho nên chúng ta có thể mở một lớp huấn luyện chuyên về máy tính. Đến lúc đó, trường học cứ để tôi lo, thủ trưởng không cần phải động vào chuyện này."
Khưu Nhĩ nói mấy câu làm cho Đồng Hàn Thành được thông suốt, "Không sai, chủ ý này của cậu được." Vỗ vai Khưu Nhĩ, anh liền quay người rời đi, chuẩn bị mọi thứ để làm chuyện này.
Lưu lại một mình Khưu Nhĩ đứng thẩn thờ tại chỗ, cho nên vừa rồi thủ trưởng thật sự khen ngợi anh sao, là khen anh thật sao. Anh kích động nhảy dựng lên, cho dù lúc này Đồng Hàn Thành muốn nói anh quá đắc ý cũng chẳng sao.
Trình Cốc Tâm về đến nhà thì nhận được điện thoại của Đồng Phi Phi. Cô thầm cảm thấy người nhà họ Đồng không dễ sống chung, một người hai người đều là những bông hoa đơn lẻ, tuyệt đối không có bao nhiêu điểm tương đồng với cô. Đương nhiên trong đó không có ba mẹ Đồng, thật ra ý cô đang nói chính là anh em nhà họ Đồng.
Đồng Phi Phi tìm cô là muốn cô đi ra ngoài chơi, thời gian là ngày mai sau khi cô tan làm. Cô vốn muốn dùng lý do quá mệt để từ chối, nhưng thật sự không chịu được sự đeo bám dai dẳng của cô ấy ở trong điện thoại. Sau khi cô đáp ứng, thì cô ấy đã chọn xong địa điểm, bởi vì chỗ đó chính là một ngôi nhà ma trong khi vui chơi. Đồng Phi Phi có giải thích, cô ấy nói lúc cô ấy còn nhỏ vẫn luôn muốn đi nhưng vì nhát gan nên không dám đi. Trong khoảng thời gian gần đây, cô ấy thường xem những loại tiểu thuyết kinh dị, rèn luyện khả năng bị dọa của mình, cô ấy cảm thấy bản thân đã đủ mạnh. Nhưng mà tự mình đi thì vẫn không dám, nên muốn kéo cô đi theo. Giọng nói dễ thương này muốn Trình Cốc Tâm không đáp ứng thì cũng khó.
Sau đó khi nhận được sự đồng ý của Trình Cốc Tâm, Đồng Phi Phi thiếu chút nữa là nhảy dựng ở đầu dây bên kia, trước kia cúp máy, Trình Cốc Tâm nghe được có một giọng trách mắng của một người phụ nữ trung niên.
Thời gian một ngày làm việc nhanh chóng trôi qua, Trình Cốc Tâm như cảm thấy cô đang sống lãng phí từng ngày. Sắp xếp xong mọi thứ, liền bắt đầu đi tới chỗ hẹn của cô và Đồng Phi Phi.
Đến lúc hẹn nhưng Đồng Phi Phi vẫn còn chưa xuất hiện, nhưng đây cũng là điều mà cô đã dự đoán trước. Nhưng mà khi đi tới đứng ở trước ngôi nhà ma này, cô khó tránh có chút không thoải mái, trước cửa trên vách tường có treo một cái ti vi tuyên truyền, trên màn hình liên tục phát lên những tình huống ở bên trong ngôi nhà ma, từng tiếng lại từng tiếng thét chói tai bay vào trong màng nhĩ của cô.
Rốt cuộc Đồng Phi Phi cũng đã xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
"Xin lỗi chị dâu, em đến muộn. Rõ ràng em đã đến đây sớm, nhưng không biết làm sao lại đi lạc đường."
"Không sao đâu." Nguyên nhân như vậy tuyệt đối không làm cho cô giật mình, "Chúng ta mau vào mua vé thôi."
"Chờ một chút." Lúc cô xoay người muốn đi, lại bị Đồng Phi Phi ở phía sau kéo lại.
"Sao vậy?"
"Em còn chưa chuẩn bị, để em chuẩn bị một chút đã." Cô gái nhỏ có chút ấp úng, tự nhiên có thể thấy cô rất nhát gan.
"Được, vậy chị vào mua vé trước."
Sau đó, làm công tác chuẩn bị, mười lăm phút trôi qua.
Trình Cốc Tâm hỏi, "Em xong chưa?"
Cô ấy lắc đầu, nói còn chẳng nên lời.
Thời gian lại trôi qua thêm mười lăm phút nữa, bụng của Trình Cốc Tâm cũng sắp kêu, cô nghĩ sớm chơi xong thì cô có thể được ăn uống no nê rồi. Cô hỏi lại, "Vậy bây giờ có thể vào chưa?"
Rốt cuộc cô gái nhỏ cũng sợ hãi gật đầu, bộ dáng như thấy chết không sờn.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |