Pháo hoa nở rộ
← Ch.095 | Ch.097 → |
Mùi tanh của 〽️á*ц tươi bao phủ không khí yên tĩnh, chậm rãi lan ra, một đường vết ⓜ*á*𝐮, một đường nước mắt, tất cả đều làm cô đau đớn và vô dụng.
Ngón tay của hắn ở cổ của đứa trẻ rơi xuống dấu vết bầm tím, mang theo xiềng xích cái 𝐜♓·ế·t. Khuôn mặt nhỏ bé vốn dữ tợn khổ sở, rốt cuộc chân mày giãn ra, bình tĩnh, bình thản. Chẳng qua hơi thở đã biến mất theo, 🌴*h*â*𝖓 🌴*♓*ể nho nhỏ trở nên cứng ngắc và lạnh lẽo.
"Đừng———— Kỷ Trà Thần———— Tôi hận anh, tôi hận anh————"
Ninh Tự Thủy lại khó khăn bò đến dưới chân của hắn, tròng mắt tràn đầy giọt lệ khổ sở và oán hận trước nay chưa từng có, còn có tuyệt vọng thật sâu, trái tim hoảng loạn.
Tên thủ hạ đứng ở cửa cũng không nhịn được, quay đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn một màn thê lương như vậy.
Kỷ Trà Thần buông lỏng tay ra, một tay kia nắm lên tả áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nghiệt chủng, chẳng biết tại sao, trong lòng có một loại cảm giác tiu nghỉu, mất mác. Gương mặt nho nhỏ trước mắt, dường như trời sinh có một loại cảm giác liên hệ t_𝒽â_𝓃 𝖒ậ_✞ với mình.
Bất quá, những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng là hiện tại nghiệt chủng đã 𝒸𝖍ế*t.
Không biết Ninh Tự Thủy từ đâu có hơi sức và dũng khí, chịu đựng bụng đau đớn kịch liệt, lảo đảo đứng lên, đoạt lấy tả áo trong tay hắn, đem đứa bé gắt gao bảo vệ trong 𝖓.🌀.ự.c của mình.
"Con ơi, con nói chuyện với mẹ đi ———— Con ơi, con mở mắt nhìn mẹ một chút đi ————" Nghẹn ngào, nước mắt từng giọt rơi vào trên da thịt nhăn nheo của đứa trẻ, nhưng cũng không làm dịu đi sức sống đã mất của đứa trẻ.
Kỷ Trà Thần cũng không giận, hai chân thon dài đứng rất vững, giương mắt lạnh lẽo nhìn nghiệt chủng cô ôm trong 𝖓_🌀ự_𝒸, cũng đã 🌜𝖍_ế_🌴 rồi, cô vẫn còn hy vọng xa vời cái gì?
"Con ơi, đừng bỏ lại mẹ một mình———— Con ơi, con ơi ———— Không phải đã nói muốn vĩnh viễn ở cùng mẹ sao?" Ninh Tự Thủy dùng sức lắc lắc cánh tay nhỏ bé giống như búp sen của nó, nhưng không được đáp lại bất kỳ điều gì, môi áp vào môi nhỏ của đứa trẻ thổi hơi ——
Lần thứ nhất, môi của nó lạnh lẽo ————
Lần thứ hai, môi của nó vẫn lạnh lẽo ————
Lần thứ ba ————
Lần thứ tư ————
Không có bất kỳ thay đổi và phản ứng, nước mắt sôi trào mãnh liệt, đôi tay 𝐡*ц*ⓝ*𝐠 ⓗ*ă*n*🌀 ôm đứa trẻ trong п𝐠_ự_𝒸 của mình, hận không được hòa tan vào trong Ⓜ️á_𝖚 của mình. Đây là đứa trẻ cô vất vả khổ sở mang thai, đây là đứa bé cô không muốn sống cũng muốn bảo vệ tốt————
Tại sao?
Tại sao trời cao muốn tàn nhẫn như vậy? Tại sao Kỷ Trà Thần lại tàn nhẫn như vậy?
Rốt cuộc cô làm sai cái gì, phải lấy tàn nhẫn trừng phạt như vậy? Nếu như muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình cô, tại sao phải trừng phạt trên người con gái của cô?
"A————"
Ninh Tự Thủy không thể đè nén bi phẫn trong lòng được nữa, gào lên tan nát cõi lòng; giống như là con vật bị thương, tiếng nức nở, vô cùng thê lương, vô cùng đau thương, vô cùng não lòng.
Vạn tên xuyên tim, cũng chẳng qua là như thế.
Thế gian này có cái gì tàn nhẫn hơn, thốngkhổ hơn so với việc tận mắt nhìn thấy con của mình 🌜·ⓗ·ế·†?
Con bé mới đến thế giới này chưa được mấy ngày, đã 𝐜ⓗế*† đi. 🌜♓-ế-𝖙 trong tay cha ruột của mình ————Tại sao phải xảy ra chuyện bi thảm như vậy?
"A———— A————"
Ninh Tự Thủy chống đỡ không nổi 𝖙𝒽â.𝖓 th.ể tàn yếu, ngã trên mặt đất, tâm tâm niệm niệm chỉ che chở con của mình, không quan tâm đến bất cứ cái gì khác nữa, cái gì nhìn cũng không thấy được, không nghe được.
Tay dính đầy 𝐦á_𝐮 lạnh lẽo nhè nhẹ xoa gương mặt đứa bé, một giọt nước mắt rơi trên mắt của nó. Tiếng khàn khàn thật thấp vang lên: "Xin lỗi————Thật xin lỗi————Thật xin lỗi————"
Xương cốt đau đớn, áy náy, tự trách, đau thấu tim phổi.
"Mẹ đã sai rồi———— Là mẹ đã sai rồi———— Mẹ không nên 𝖞.ê.𝐮 ⓜ.🅰️ զ_u_ỷ, mẹ không nên ôm lấy bất kỳ hy vọng nào đối với hắn...... Thật xin lỗi———— đừng rời bỏ mẹ ———— Cầu xin con, đừng bỏ lại mẹ một mình ———— Con ơi ———— Mẹ sai rồi———— Mẹ không dám. Mẹ cũng không dám yêu nữa————"
Ma 🍳·𝖚·ỷ?
Kỷ Trà Thần nhíu mày kiếm, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, khom lưng, bàn tay mạnh mẽ đoạt lấy đứa trẻ trong пℊ*ự*↪️ cô, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Ninh Tự Thủy, cô lặp lại lần nữa xem?"
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ không nhìn thấy rõ tức giận trên mặt hắn, như vậy cũng tốt————
Cuộc đời này, không, đời sau, cô cũng không muốn gặp lại người đàn ông này.
"Kỷ Trà Thần, 19 năm qua, tôi chưa bao giờ hối hận bất cứ chuyện gì, nhưng nếu như có thể có một lần, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không yêu anh"
Nếu tôi không yêu anh, trái tim không chìm đắm vào anh, chìm đắm trong giấc mộng giả dối, có lẽ hôm nay cũng sẽ không có nhiều đau đớn như vậy.
Nếu tôi không yêu anh, không hết lòng bỏ ra, tự cho đây là cuộc 𝒽-ô-ռ nhân tốt đẹp, anh là người chồng ấm áp, hôm nay con gái của tôi cũng không sẽ 𝒸.ⓗ.ế.𝐭————
Anh tự tay 𝐠·i·ế·𝐭 c𝐡ế-𝐭 con của tôi ————
Anh tự tay hủy diệt tất cả hy vọng và lòng tràn đầy quyến luyến của tôi.
Con gái của tôi 🌜♓ế*✝️ trong tay anh, anh tự tay ℊ_ℹ️_ế_✝️ con gái của mình, ha ha ———— Tôi còn dám yêu anh nữa sao?
"Cô ————"
Vẻ mặt Kỷ Trà Thần lạnh lùng, 𝒽.ц.𝖓.🌀 𝖍.ăn.ℊ, một tay trực tiếp nắm cổ của cô, dùng sức buộc chặt, giống như thật muốn mạng của cô.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy vẫn rơi vào trên tã lót, khóe miệng nhàn nhạt, nụ cười tắt lịm, giờ phút này, tốt nhất Kỷ Trà Thần bóp 🌜·♓·ế·✞ cô, nếu không cô cũng sẽ đau lòng mà 𝒸*hế*ⓣ. Vết thương đau đớn từng cơn cuốn lấy, đau đớn càng rõ ràng, cố ý hành hạ cô. Ⓜ️.á.u tươi theo ống quần từng giọt rơi vào trên sàn nhà, dưới ánh đèn màu cam càng thêm lãnh diễm.
Nước mắt óng ánh, trong suốt dính trên lông mi kịch liệt 𝐫·𝐮·п 𝓇·ẩ·y, hai mắt nhắm lại chợt mở ra, lạnh lùng, ngắm nhìn hắn rất lâu, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Kỷ Trà Thần, anh sẽ phải hối hận! Một ngày nào đó, anh sẽ hối hận hôm nay tự tay 🌀_𝒾ế_𝖙 con gái ruột của mình. Ha ha ———— Anh 𝖌.1ế.✞ tôi đi, gıế_t tôi đi ———— Nếu không, anh sẽ hối hận ————"
"Ninh Tự Thủy! Đừng cho là tôi không dám 🌀❗-ế-𝐭 cô!" Kỷ Trà Thần gầm nhẹ một tiếng, con ngươi tức giận trừng chặt cô, một tay giơ đứa rẻ lên, tiếng nói lạnh lẽo thấu xương "Tôi muốn xem, người nào hối hận trước!"
"Đừng———— A————"
Tiếng nói còn chưa dứt, Kỷ Trà Thần buông lỏng tay, bóng dáng cấp tốc rơi xuống, ♓⛎_𝓃_🌀 h_ă_𝖓_🌀, từ trên cao rơi xuống ————Tiếng trầm muộn rất giống pháo hoa nở rộ vang lên!
Pháo hoa bay lên chỗ cao nhất bầu trời xanh thì trong nháy mắt nở rộ, trong nháy mắt tan tác, thời gian rất ngắn, rất yên tĩnh nở rộ.
Ⓜ·á·𝖚 thịt be bét, Ⓜ️*á*ⓤ đen từng mảng lớn lan tràn, gần như muốn thấm ướt từng góc trong phòng, bi thương, thê lương, chán chường, hơi thở cái ⓒ♓-ế-т càng thêm nồng nặc.
Ninh Tự Thủy chưa bao giờ hận qua một người như vậy, trong lòng chưa bao giờ tràn đầy mãnh liệt hận ý như thế. Hai mắt lạnh lùng theo dõi hắn, móng tay dài bấm thật sâu vào cổ tay hắn, tét da, tiến vào trong thịt của hắn.
"Kỷ Trà Thần, tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh, cho dù 𝒸𝖍ế.t tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh! Anh ————"
Trước mặt bỗng tối sầm, tâm tình kích động đến cực điểm, tròng mắt nhắm lại, đã 𝒽ô●𝖓 mê, т·à·ռ 𝐩𝐡·á 𝖙ⓗ●â●ⓝ ✞●𝖍●ể "Rầm" ngã trong vũng ⓜá●𝖚, bên cạnh đứa trẻ————
← Ch. 095 | Ch. 097 → |