Kết cuộc: tình xưa thôi để thành hoài niệm, cũng chỉ phí thời gian (2)
← Ch.208 | Ch.210 → |
Ninh Tự Thuỷ vừa mới chuẩn bị bước đi, chợt nghe có tiếng nói nhỏ truyền tới bên tai: "Cẩn thận......"
Chưa kịp phản ứng gì, một cánh tay dùng sức kéo cô qua một bên, hai người đều không chịu được sức nặng, hung hăng ngã trên mặt đất, tiếng kim loại va chạm mặt đất thanh thuý êm tai......
Ninh Tự Thuỷ nghiêng đầu nhìn người nằm sấp bên cạnh mình, sững sờ, ánh mắt vừa mừng vừa sợ, ánh mắt lướt qua nhìn chiếc xe vẫn còn quay lại chạy như bay đâm đầu về phía này, cái gì cũng không quan tâm đứng lên nhào tới trên người Kỷ Trà Thần, dùng thân thể mình che chở cho anh......
Trong nháy mắt đó ánh mắt hai người giao nhau chỉ ngăn cách bởi bầu không khí, nhìn lẫn nhau, giống như tâm ý tương thông.
Hai tay ôm chặt lấy cơ thể không cách nào nhúc nhích của anh, một chút cũng không dám buông ra, chặt chẽ giống như muốn hoà vào xương máu bên trong của nhau, mãi mãi cũng không xa nữa.
Nếu như đây là kết cuộc sau cùng, vậy hãy để em ôm anh cùng chết! Không ai rời xa ai nữa, cũng không còn ai giày vò ai!
Kỷ Trà Thần, còn nhớ chúng ta giao hẹn ba đời không? Không có thương hại, không có mưu mô, không lừa dối, chỉ có yêu nhau, cùng nắm tay nhau mà sống đến già.
Kỷ Trà Thần nhìn hiểu tia sáng loé lên trong mắt cô, môi mỏng nhếch lên một nụ cười thoả mãn, hai tay mạnh mẽ giữ chặt eo cô. Không xa rời nhau, cũng không xa cách nữa.
Lúc này yêu đến hao mòn xương cốt, nhớ đến tận tâm cang, phải dừng lại như thế nào? Quả thật còn đau khổ hơn so với chết.... .
Ninh Tự Thuỷ nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười, có anh bên mình thì không còn sợ hãi, cho dù chết, hai người cũng nắm tay nhau, ôm nhau, sẽ không xa nhau nữa.
Lúc chiếc xe đến gần cách bọn họ còn một mét nữa, bổng nhiên phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, hai chiếc xe con cùng va vào nhau kịch liệt, mất khống chế đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường. Xe màu bạc thậm chí xoay ngược nhiều vòng, cuối cùng đụng vào cây to ven đường.
Mùi xăng gay mũi cùng mùi gỉ sắt pha lẫn vào nhau, trong không khí tràn ngập khói thuốc...... Mùi máu tươi nhàn nhạt bao phủ.... .
Ninh Tự Thuỷ mở to mắt, thấy cảnh tượng như thế không khỏi sững sờ, kịp phản ứng, trước tiên kiểm tra Kỷ Trà Thần, lo lắng, cuống cuồng."Anh không sao chứ?"
Kỷ Trà Thần lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn về chiếc xe màu bạc, nhỏ giọng khó khăn nói ra tiếng: "Bạch Kỳ......" Ở trong xe.
Ninh Tự Thuỷ liền hiểu, lúc xe kia muốn đâm tới thì Bạch Kỳ lái xe đụng chiếc xe đó văng ra ngoài, nếu không bây giờ người chết là mình và Kỷ Trà Thần!
Bạch Kỳ......
Liền đứng lên, cố nén đau đớn ở đầu gối, chạy đến bên chiếc xe màu bạc, thủy tinh đã vỡ thành mảnh vụn, như dãy ngân hà chiếu vào trên mặt đất, sáng chói mắt; trong xe Bạch Kỳ đã thắt dây an toàn, máu me khắp người, trán đụng vào trên kính chắn gió, máu chảy trên mặt cô, trắng bệch và đỏ tươi rõ ràng đối lập nhau......
"Bạch Kỳ...... Tỉnh lại đi...... Tỉnh lại đi Bạch Kỳ.... . Tôi lập tức gọi người đến...... Cô cố chịu đựng......"
Lông mi Bạch Kỳ dính máu run rẩy một chút, mở mắt, tay dính máu nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô cầu xin, trên mặt càng thêm đau đớn, lấy hơi thở dốc, gian nan mở miệng: "Thiếu gia...... Thiếu gia...... Sau này giao cho cô rồi...... Cô nhất định phải...... Phải......"
Như thế nào cũng nói không ra tiếng, máu từ khóe môi cô tràn ra không ngừng...... Đôi mắt cụp xuống, khóe miệng hàm chứa nở nụ cười, giống như chết cũng không tiếc......
"Bạch Kỳ...... Bạch Kỳ...... Cô tỉnh lại đi! Cô không thể chết...... Bạch Kỳ...... Cô tỉnh lại đi chứ!" Ninh Tự Thuỷ bị cửa xe ngăn cách, nắm chặt quần áo cô, dùng sức lung lay, nhưng làm sao cũng không gọi được Bạch Kỳ tỉnh lại.
Tay bị mảnh vỡ cắt, máu chậm rãi chảy xuống nhiễm đỏ cả một cánh tay cô cũng không để ý. Không kìm chế được thét chói tai, nhỏ giọng: "Bạch Kỳ.... . Cô không thể chết...... Làm sao cô có thể bỏ lại Kỷ Trà Thần? Cô là người mà anh ấy tin tưởng nhất...... Bạch Kỳ......"
Cả đời này dâng hiến cho nhà họ Kỷ, Bạch Kỳ đều giao tất cả cho Kỷ Trà Thần, cuối cùng dùng mạng của mình đổi lấy mạng sống cho bọn họ......
Tại sao như vậy --
Tại sao vẫn có người hy sinh...... Vì cái gì lúc nào cũng phải có người tự mình ra đi.... .
Đôi đồng tử Ninh Tự Thuỷ có chút mất đi tiêu cự, hai chân suy yếu đứng không vững, chậm rãi ngồi xổm người xuống, máu tùy ý chảy xuống, dữ dội, hung hăng.......
Cửa xe màu đen mở ra, một bóng đen bò ra ngoài, thân thể nằm trên mặt đất không ngừng co quắp, ánh mắt oán hận nhìn về phía Kỷ Trà Thần và Ninh Tự Thủy, hận đến muốn giết chết bọn họ.
Kỷ Trà Thần theo phản ứng của cô cũng biết Bạch Kỳ đã -- nhưng bây giờ thân thể anh đừng nói đi tới, ngay cả đứng dậy anh cũng đứng không nổi!
Đôi mắt lạnh như băng của Ninh Tự Thuỷ nhìn về phía hung thủ kia, đứng lên, hai chân đau đớn như không còn đau nhức nữa, vẻ mặt u ám nhìn người đàn ông nọ, cắn môi: "Tại sao?"
Người đàn ông lộ ra nụ cười thê lương, phách lối, khác thường, nụ cười biến mất, ánh mắt ác độc, giống như chửi rủa: "Các người đều đáng chết...... Bọn ác ma các người đều đáng chết!"
Đôi mắt này rất quen thuộc, như đã từng quen biết!
"Ha ha......" Người đàn ông nhìn về phía cô không kìm chế được cười rộ lên: "Tất nhiên cô không nhớ tôi là ai! Cô không biết tôi là ai, nhưng cô sẽ không quên Tề Hạo chứ?"
Ninh Tự Thuỷ sững sờ, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Ánh mắt kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm, ngũ quan quen thuộc, khó trách cảm thấy rất quen: "Anh là Tề Hạo......"
"Tôi là em trai Tề Hạo, Tề Quân! Các người, các người chính là lũ ác ma, ỷ mình có chút tiền xem mạng người khác không ra gì...... Anh tôi bị các người hại thật thê thảm! Anh ấy giống như một phế nhân nằm trên giường cái gì cũng không làm được, cuối cùng đau buồn mà tự sát! Các người đã hại chết anh tôi! Nên tôi phải báo thù cho anh của tôi, tôi phải giết chết các người.... . Hai năm trước giết không được tên ác ma kia, bây giờ tôi nhất định phải giết chết hắn."
Ninh Tự Thuỷ bước lui về sau, ánh mắt quả thật không thể tin được, Tề Hạo -- đã chết!
Vẻ điềm đạm này có mấy phần hổ thẹn về Tề Hạo, đã chết! Mà mình lại không hề biết một chút gì!
"Hai năm trước, anh đã đâm anh ấy năm dao? Làm hại anh ấy thiếu chút nữa thì vĩnh viễn không tỉnh lại, đầu sỏ gây nên chuyện này chính là anh?" Ngón tay Ninh Tự Thuỷ run rẩy giơ lên chỉ về hướng Kỷ Trà Thần, giọng nói gần như nghẹn ngào.
"Ha ha, chính tôi làm đấy! Chỉ tiếc tai nạn xe đó cộng thêm năm dao cũng không giết chết anh ta, mạng của anh ta thật lớn!" Khóe miệng Tề Quân hiện ra nụ cười u ám, trong mắt còn mang theo sự không cam lòng!
Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ tràn đầy mờ mịt, theo bản năng cắn ngón tay mình, muốn khóc nhưng kìm chế lại xúc động. Khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu, nhìn ánh mắt anh ta tự lẩm bẩm: "Anh sai rồi, từ đầu tới cuối anh sai rồi. Không phải anh ấy hại chết anh của anh, cũng không phải chúng tôi! Mà là tôi...... Là tôi đã hại chết Tề Hạo......"
"Không phải!" Tề Quân lắc đầu, không kìm chế được trừng mắt quát: "Là anh ta, chính là Kỷ Trà Thần hại chết anh tôi! Cô quên hắn đã làm gì với cô sao? Cô qua giết hắn đi...... Cô quên hắn đã đối xử như thế nào với anh tôi và cô sao?"
Ninh Tự Thuỷ lắc đầu, bịt kín lỗ tai không muốn nghe nữa, hít mũi, cuồng loạn thét lên: "Không phải anh ấy! Là tôi...... Là tôi hại chết Tề Hạo. Nếu như không có sự xuất hiện của tôi, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra. Tề Hạo sẽ sống thật tốt, tất cả mọi người sẽ sống thật tốt...... Kỷ Trà Thần cũng sẽ có cuộc sống thật tốt...... Anh cũng sẽ sống tốt...... Bạch Kỳ sẽ không chết...... Liên cũng không...... Là tôi......"
Hai chân mềm nhũn, cả người quỳ trên mặt đất, mặc cho nước mắt chảy xuống, loạn trí nhìn anh ta cười rộ lên: "Chính tôi hại chết Tề Hạo đấy.... . Anh muốn báo thù cho anh của anh thì giết tôi đi!"
"Không được, Tự Thủy." Kỷ Trà Thần để lộ giọng nói vô cùng khẩn trương và lo lắng, Trong mắt đều là nôn nóng, hai tay dùng sức bò trên mặt đất, muốn bò đến bên người cô!
"Đừng tới đây!" Ninh Tự Thuỷ quay đầu về phía anh không kìm chế được gào lên một tiếng.
Kỷ Trà Thần sững sờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cô: "Tự Thủy.... ."
"Giao cho em xử lý đi, năm dao...... Máu chảy bao nhiêu, hôn mê ở bệnh viện ròng rã một năm, cả đời này cũng không đứng lên nổi...... Thiếu nợ Tề Hạo anh đã sớm trả rồi...... Hôm nay là em nợ Tề Hạo! Nếu như không có sự xuất hiện của em, anh từ trước đến giờ cũng không gặp nhiều bất hạnh như vậy...... Kỷ Trà Thần, bi kịch này hết thảy đều bắt đầu từ em đấy......"
"Không phải." Kỷ Trà Thần lạnh lùng cắt ngang lời cô, đôi mắt nghiêm khắc nhìn cô chằm chằm, lạnh giọng quát lên: "Những thứ này đều không liên quan đến em! Tự Thủy, đừng mang tất cả sai lầm đổ lên người mình."
"Các người ít giả mù sa mưa đi. Chính các người hại chết anh tôi...... Là các người, là mày......" Tề Quân mất khống chế thét lên, tâm tình nhất thời kích động, hai mắt trợn trắng, trực tiếp hôn mê trên mặt đất.
Ninh Tự Thuỷ không ngăn được nước mắt rơi xuống, bịt kín khóe môi nức nở nghẹn ngào khóc không kìm chế được......
Nếu như bi kịch bắt đầu từ mình, vậy tại sao không phải chính mình kết thúc?
Tại sao hết lần này đến lần khác tàn nhẫn cướp đi mạng sống từng người, như thế thật bất công...... Không chịu nổi đã kích này.
***** H. a. l. o. n. a d'."đ?l. >q<!đ. *******
Tề Quân bị Si Mị bỏ vào nhà giam, chưa tính mười năm tám năm không ra được. Bạch Kỳ đã chết, để lại trong lòng mọi người đau buồn không dứt, nhất là Kỷ Trà Thần. Những năm gần đây Bạch Kỳ giống như một cánh tay của anh, mà hôm nay cánh tay này còn bị người khác chặt đứt rồi, anh gần như tàn phế!
Còn Ninh Tự Thuỷ từ khi xảy ra sự cố ròng rã một tuần lễ sau đó đều nhốt mình trong phòng, không nói một lời, không ăn, không uống, không ngủ, cả người giống như không có linh hồn. Chính Tịch Nhược khóc lóc cầu xin, bất luận nói gì cũng không phản ứng.
Kỷ Trà Thần sau khi trở về bắt đầu sốt cao vẫn không giảm, Si Mị nhanh chóng vây quanh, nhưng giờ phút này cũng không tìm được Hạ Tình, chỉ có thể tìm kiếm bác sĩ giỏi nhất, 24 giờ trú tại nhà họ Kỷ, thay phiên túc trực trông chừng Kỷ thiếu
Buổi tối ngày thứ tám, cuối cùng Ninh Tự Thuỷ cũng từ trong phòng đi ra. Cơ thể gầy yếu nhét vào áo ngủ rộng thùng thình, vẻ mặt tiều tụy làm cho người ta đau lòng không thôi, trong mắt đầy vẻ uể oải.
Rốt cuộc Kỷ Trà Thần sốt cao cũng đã giảm, trên tay khô gầy chỉ còn lại một lớp da bao chặt lấy xương, nhìn xuyên qua lớp da có thể đếm được bao nhiêu tĩnh mạch. Mấy ngày sốt cao làm cho da trên môi anh nứt ra, rỉ ra tơ máu.
Ninh Tự Thuỷ ngồi bên giường, dùng miếng bông thấm ướt không quấy rầy, kiên nhẫn từng chút từng chút thoa ướt cánh môi cho anh.
Kỷ Trà Thần ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt, sau khi quan sát cô một chút, khàn giọng quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"
Ninh Tự Thuỷ lắc đầu, để ly xuống, đỡ anh ngồi dậy, lót cái gối ở phía sau anh, như thế để anh tựa vào sẽ không bị trượt xuống. Mi mắt cụp xuống, tiếp theo là một mảnh tối tăm phiền muộn: "Thật xin lỗi."
Nếu không phải tại em, Bạch Kỳ sẽ không chết!
Kỷ Trà Thần ho khan vài tiếng, bàn tay vuốt cái hạt nhỏ trên đầu cô, nhếch khóe môi: "Đây không phải là lỗi của em, không nên ôm tất cả lỗi lầm vào người mình. Em đã dám chết cùng anh, sao không dám cùng anh đối mặt tất cả?"
Ninh Tự Thuỷ sững sờ, cầm chặt tay anh, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên, vô cùng xinh đẹp dưới ánh đèn. Lẩm bẩm nói: "Kỷ Trà Thần, sinh mạng quả thật rất mong manh, không chịu nổi công kích. Em thật sự rất sợ sẽ còn có người ra đi......"
"Anh hiểu." Đầu ngón tay anh dịu dàng đẩy tóc ngang trán che mắt cô ra, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, như dung túng, như cưng chìu: "Anh sẽ nói Si Mị, chẳng qua người của chúng ta an toàn rồi, có thể để cho anh ta ở lại chỗ này hay không."
"Cảm ơn!" Kỷ Trà Thần có thể nhượng bộ nhiều như vậy đã là sự tha thứ lớn nhất!
Kỷ Trà Thần lắc đầu: "Là anh nợ họ, nợ Tề Hạo, nợ Bạch Kỳ......"
Mà em, chỉ là người vô tội bị anh liên luỵ tới!
Ngón tay thon dài thanh thuý cùng mười ngón tay anh nắm chặt, thủy mâu như sóng nước mênh mông, quay vòng sáng lóng lánh, giọng nói dịu dàng được gió mát thổi vào bên tai anh: "Kỷ Trà Thần, chúng ta bắt đầu lại lần nữa."
Kỷ Trà Thần ngây ngẩn cả người, ánh mắt vừa mừng vừa sợ, nhưng lại nghỉ đến cơ thể mình tàn phế, sao có thể liên lụy cô cả đời?
Dường như Ninh Tự Thuỷ nhìn thấu chút tâm tư kia, đứng lên, cơ thể thăm dò, hai tay bưng lấy mặt anh, giọng nói vô cùng quả quyết và chân thành: "Lúc này biểu hiện cặp mắt anh không có giả dối, lúc này trong mắt em anh mới là hoàn mỹ đấy. Tha thứ, dịu dàng, chăm sóc, quan tâm đến cảm nhận người khác...... Trước đây anh chưa từng có những biểu hiện này làm cho người ta cảm thấy ấm áp."
"Anh cả đời cũng không đứng lên nổi, nhưng ngược lại em cảm thấy như thế giữa chúng ta nhích gần nhau hơn. Bây giờ em có thể dùng hai tay của mình chăm sóc cho anh, xoa bóp cho anh, giặt quần áo nấu cơm cho anh; trước kia em phải ngước nhìn anh, vậy anh cũng có chút công bằng, để thời gian còn lại nhìn em, hoặc là em cắt ngang hai chân như vậy chúng ta có thể bằng nhau rồi."
"Hồ đồ!" Kỷ trà Thần nhíu mày, giọng nói trầm thấp đầy nghiêm khắc, nắm chặt tay cô: "Không cho phép làm bậy."
Ninh Tự Thuỷ cười khẽ: "Vậy anh cùng em ở chung một chỗ là được rồi, chúng ta làm một đôi vợ chồng bình thường, cho Tịch Nhược một gia đình ấm áp! Kỷ Trà Thần, trải qua nhiều chuyện như vậy em không còn sợ gĩ nữa, nhưng em chỉ sợ một điều chính là anh sẽ hoàn toàn rời khỏi em, đồng ý với em anh phải sống lâu hơn, nhất định không được rời đi trước em!"
Trong lòng Kỷ Trà Thần hoàn toàn trào dâng sóng biển động trời, nếu lúc trước còn do dự thì giờ phút này nghe được cô nói như vậy, trong lòng đã thông suốt không còn kìm nén nữa.
Về sự biến mất trong ba tháng qua, hai người cũng không đề cập tới. Kỷ Trà Thần không nói, cô cũng không hỏi đến, cho dù ba tháng đó anh đi đâu, xảy ra chuyện gì, cũng đã qua. Quan trọng là giờ đây Tịch Nhược và anh đều ở bên cạnh mình!
Chuyện Tề Quân chẳng qua nhắc nhở cô, mạng sống có hạn, lúc thời gian không còn nhiều, lựa chọn khoan dung và tiếp nhận, phải biết quý trọng vì hạnh phúc không dễ dàng có được!
Rõ ràng hai người yêu nhau vì sao phải xa cách, nếu công bằng mà nói, miệng người mới đáng sợ, nếu nói quá khứ, từ bỏ người trước mắt, thật sự đáng giá không?
Không nhất thiết như vậy!
Ninh Tự Thuỷ cố ý đi mời bác sĩ, tư vấn chăm sóc cho Kỷ Trà Thần như thế nào, cơ thể anh yếu ớt như vậy, chịu không được gió táp mưa sa. Bất luận như thế nào, cô cũng muốn chăm sóc cho anh thật tốt, để anh có thể cùng mình ở chung một chỗ đến già!
Kỷ Trà Thần đối với sự chăm sóc của cô bao giờ cũng rất tích cực, thậm chí nguyện ý để cho cô ôm, cõng, cũng sẽ phối hợp làm một chút vận động, rèn luyện sức đề kháng. Lúc trước rút máu, anh đã chết, nếu như không có Hạ Tình, mình bây giờ làm sao có thể ở cùng một chỗ với Tự Thủy! Vì không để cho cô lẻ loi, mình cũng phải nỗ lực thích ứng sau này khi có thể phải chăm sóc cô bất cứ lúc nào.
Mặc dù Ninh Tự Thuỷ đối với anh chăm sóc từng li từng tí, nhưng cũng cẩn thận quan tâm đến cảm thụ của anh. Dù lúc anh luyện tập không làm được một số động tác, còn bực bội phát giận, cô cũng chỉ cười cho qua, không để trong lòng.
Cơ thể Tịch Nhược đã tốt hơn, giống như những đứa bé cùng tuổi hoạt bát, có chí hướng, nhất là đôi mắt to kia, đôi mắt đen như bảo thạch, điểm này dường như di truyền từ Kỷ Trà Thần. Bé không dính lấy Kỷ Trà Thần, chỉ thỉnh thoảng cầm viết sách đến hỏi anh, thuận tiện tìm mấy đề tài trò chuyện, đi theo giống như bạn bè vậy, không giống cha và con gái, ngược lại giống như thầy giáo và học trò!
Trạc Mặc vẫn ở lại không đi, chỉ có thể kiểm soát việc bên kia. Dù sao Tịch Nhược và cha mẹ đoàn tụ, không thể nào rời đi, còn mình cũng không thể nào rời khỏi Tịch Nhược.
Tự Thủy bưng một ly sữa đi vào thư phòng, phát hiện anh vẫn ngồi nhìn gì đó trước máy vi tính, không khỏi nhíu mày: "Kỷ tiên sinh, hai ngày này anh bề bộn nhiều việc, bận bịu đến nổi quên mất thời gian nghỉ ngơi."
Kỷ Trà Thần quay đầu lại, dịu dàng cười một tiếng, nhận lấy cái ly trong tay cô để trên bàn, cầm tay cô, khóe môi hôn thoáng qua.
Ánh mắt Tự Thuỷ ngừng lại trên máy vi tính, thuận miệng hỏi: "Anh ở đây làm gì?"
"Kiếm tiền nuôi gia đình!" (*) Kỷ Trà Thần thản nhiên nói ra bốn chữ, làm cho ánh mắt cô càng thêm hiếu kỳ so với vừa rồi: "Anh kiếm tiền nuôi gia đình? Em cần anh kiếm tiền sao?"
(*) 赚钱养家: Tiếng Trung 4 chữ nhưng khi dịch ra tiếng Việt thì phải 5 chữ mới diễn đạt hết ý.
Ánh mắt Kỷ Trà Thần bất đắc dĩ nhìn cô: "Thân thể anh vô dụng, đầu óc vẫn có thể chứ! Cũng không thể để anh trở thành phế vật được nuôi dưỡng đúng không! Nuôi dưỡng vợ con là việc làm hiển nhiên của người đàn ông!"
Ở phương diện này Ninh Tự Thuỷ không tranh luận cùng anh, về phương diện kinh tế dù Kỷ Trà Thần hay mình cũng không túng thiếu, cuộc trình diễn lúc trước cũng đủ cho cô tiêu xài, còn có thu nhập từ cửa hàng triển lãm tranh ở Melbourne, còn lợi nhuận của Hồng môn nữa......
Về phần Kỷ Trà Thần từ khi nhà họ Kỷ tan rã về sau chưa từng chán nản, điểm này làm cô thật sự tò mò. Ánh mắt cẩn thận liếc một cái về phía tài liệu, đôi mắt không khỏi mở to: "Anh có cổ phần ở vương miệng sòng bạc Melbourne?"
"Cảm thấy lạ sao?" Kỷ Trà Thần sờ lên mũi một cái: "Mặc dù trước đây nhà họ Kỷ không kiếm được bao nhiêu, nhưng cũng đủ cho nửa đời sau của chúng ta no cơm ấm áo rồi."
Ninh Tự Thuỷ có chút dở khóc dở cười, hai tay thăm dò qua cơ thể nhốt chặt cổ anh, chủ động chạm khẽ một cái qua khóe môi anh, nở nụ cười ngọt ngào: "Vậy Kỷ tiên sinh phải vất vả nuôi gia đình rồi."
Môi mỏng Kỷ Trà Thần nhếch lên nụ cười hạnh phúc, bàn tay giữ ở eo thon mảnh khảnh của cô kéo về phía trên người mình, để cô ngồi trên hai chân không cảm giác của mình. Ninh Tự Thuỷ cả kinh, hốt hoảng mở miệng: "Chân anh......"
"Không sao......" Giọng nói lạc đi, môi áp tới, bao trùm lên đôi môi mỏng của cô, xâm nhập, cạy mở hàm răng, quyến rũ cô theo vũ điệu rồng bay phượng múa, liều chết triền miên, không muốn rời xa.
Ánh đèn lẳng lặng nghiêng về phía hai người họ, như dát lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt hạnh phúc.
Tất cả, lúc đầu đều là dáng vẻ hạnh phúc.
Mọi thứ Kỷ Trà Thần đều phải cần qua tay cô, dù trong nhà không thiếu người giúp việc, nhưng cô không cho phép chạm vào anh, vì anh chỉ thuộc về mình. Nhưng thỉnh thoảng Kỷ Trà Thần vẫn cảm thấy cô vất vả, mặc dù được điều trị luyện tập, đại tiểu tiện đúng giờ, nhưng cũng không phải chính xác từng lần như vậy, cuối cùng cũng không khống chế được thời điểm.
Ninh Tự Thuỷ tuyệt không quan tâm những thứ dơ bẩn kia thay anh dọn dẹp, lau sạch thân thể cho anh. Như những việc bình thường mà cô vẫn làm....
Kỷ Trà Thần áy náy nhìn bóng dáng cô bận rộn, trên gương mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi, âm thầm thở dài, ánh mắt cuối cùng thoáng qua một chút mất mác. Không có bất kỳ một người đàn ông nào nguyện ý để cho người phụ nữ của mình như thế, huống chi là cô.
Lúc Ninh Tự Thuỷ lau hạ thân cho anh, sắc mặt không khỏi đỏ lên, len lén liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Không phải anh thì nó làm sao có thể.... ."
"Mặc dù hạ thân anh không có cảm giác, nhưng không có nghĩa là nó không có phản ứng nhé! Chỉ là --anh không cảm nhận được." Khóe miệng Kỷ Trà Thần thoáng qua nụ cười khổ, tránh ánh nhìn của cô, không muốn để cô thấy sự chán nản trong mắt mình.
Ninh Tự Thuỷ sững sờ, nhớ tới tài liệu mình tìm được, dù bị liệt nửa người, nhưng chức năng vẫn còn, chẳng qua bản nhân không cảm nhận được mà thôi. Trong phút chốc đôi má hơi ửng hồng, để khăn lông xuống, mang dép lê bò lên giường, cố gắng để trọng lượng của mình không đè lên anh, quay mặt anh qua, nhỏ giọng nói: "Anh có muốn thử một chút hay không?"
Dù đã rất nhiều lần tiếp xúc thân mật, nhưng đây lại là lần đầu tiên mình chủ động.
Anh mắt Kỷ Trà Thần thoáng qua chút mừng rỡ, rất nhanh lại bị ưu thương thay thế, lắc đầu: "Không muốn em uất ức!"
Ninh Tự Thuỷ khẽ nhíu mày, ngón tay nhéo mũi anh, nhỏ giọng nói: "Không phải uất ức! Kỷ Trà Thần, anh phải quen với cuộc sống này, vì cuộc sống sau này chúng ta đều phải trải qua như vậy, ở trước mặt em, anh không cần phải đề phòng không cần áy náy, cũng không nên cho rằng mình sẽ liên lụy em. Bất luận cái gì, chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt, không phải sao? Em đã cố gắng, từng chút một giữ gìn tôn nghiêm cho anh, nhưng thỉnh thoảng em cũng không nhạy bén như thế, không phải lúc nào cũng có thể đoán được tâm tư anh, nếu như em có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói cho em biết, không nên giấu trong lòng mình. Thật ra thì bây giờ cũng tốt, rất nhiều ông bà lão đều làm bạn và chăm sóc nửa kia như vậy cho đến già, chúng ta chỉ bắt đầu cuộc sống sớm hơn như thế so với họ, em quen rồi ngược lại sẽ tốt, em không muốn lúc tóc bạc mới bắt đầu chăm sóc ra sao, làm sao chung sống cùng anh bây giờ."
"Tự Thủy......" Cổ họng Kỷ Trà Thần thít lại, khản giọng không thể tưởng tượng nổi, liên tục bị đánh bại!
Môi mỏng đỏ thẫm hơi mấp máy, tiếng nói êm ái tiếp tục sưởi ấm bên tai anh, trong tim anh."Không có gì quan trọng hơn là mình còn sống, càng không có gì có thể quan trọng hơn so với chúng ta yêu nhau......"
Kỷ Trà Thần nhíu mày lại rốt cuộc thả ra, ánh mắt lưỡng lự thảm hại, bàn tay ôm chặt phần eo mảnh khảnh, giọng nói khàn đục: "Chắc em phải vất vả vì anh rồi......"
Cô cười một tiếng, kề vào hôn khóe môi anh, giọng nói ngây ngô và dịu dàng: "Rất vui vì có thể phục vụ cho Kỷ tiên sinh......"
Ôm hôn nhau, không khác người thường. Bàn tay ấm áp lướt nhẹ qua da thịt mịn màng của cô, đốt lên từng đóm lửa, từ từ bùng cháy thành ngọn lửa, nhiệt độ nóng bỏng, hơi thở mập mờ; không ngừng hôn tai cô, khéo léo ngậm lấy, nhấm nháp cô vô cùng ngon miệng. Cô giúp anh cởi áo ngủ ra, lộ ra lồng ngực to lớn, môi đỏ mọng hôn từng chút từng chút lên những vết sẹo nhìn thấy mà hoảng này, mỗi một chỗ đều là kiệt tác của cô, mỗi một chỗ đều là anh sám hối với mình......
Vết sẹo sau tim, vết sẹo ở bụng, đầy rẫy tang thương, lòng chua xót, nước mắt cô cũng rơi xuống nhanh hơn.... .
Khi bạn yêu một người dù anh ta có chút không tốt, có thể làm bạn đau lòng không dứt. Những vết sẹo đáng tởm này, lại yêu những vết sẹo này, nếu như không có sự hiện hữu của chúng, làm sao có thể nhắc nhở cô biết quý trọng sự sống như thế nào.
Vẻ mặt Kỷ Trà Thần có chút khổ sở, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống. Dù sao tư tưởng của anh cũng có cảm giác, cơ thể anh có phản ứng, chẳng qua anh không cảm nhận được, cố gắng dùng đôi tay lớn ra dịu dàng yêu thương cô, cẩn thận từng li từng tí che chở cô trong lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên Ninh Tự Thuỷ chủ động, thậm chí có chút luống cuống, dưới ánh đèn mập mờ, gương mặt cô đỏ như quả táo chín treo trên nhánh cây lung lay, sắp rớt xuống. Quả cầu tuyết mềm mại liên tục cọ xát vào lồng ngực to lớn của anh, đôi môi đỏ mọng hoàn toàn dựa vào cảm giác của mình hôn mọi chỗ trên cơ thể anh, làm cho thân thể anh vì mình mà bùng cháy lên......
Quần áo trên người không biết được anh cởi ra từ lúc nào, trái với sự trần trụi, tóc rũ xuống như thác nước, ngừng lại trên lưng mình, nụ hôn ùn ùn kéo đến, càng thêm mãnh liệt so với bão tố, nóng bỏng như muốn hòa tan hai người, hoà cùng một chỗ, xương máu tương liên, không cách nào rời xa nữa.
Lúc cô chủ động để anh tiến vào, trong nháy mắt, cơ thể Kỷ Trà Thần không nhịn được rung động, trong mắt hiện ra sự điên cuồng, mặc dù không cảm nhận được nóng bỏng bao quanh mình, nhưng anh có thể tưởng tượng đến, mỗi lần dung hợp trước đây, cô ngọt ngào, cô nóng bỏng làm cho mình điên cuồng.
Có vài người yêu vì dục vọng nhưng cũng có vài người yêu vì tính cách; người trước bất quá để thỏa mãn mình, trong này có sự phối hợp với bản năng; còn người sau là thấu hiểu lẫn nhau, vì hai bên mà sinh ra ham muốn, loại này kết hợp linh hồn hai người lại, không tách ra nữa.
Sau lần triền miên, Ninh Tự Thuỷ mệt mỏi bò tới trên ngực anh, trên da thịt trắng noãn bị anh để lại vô số vết tích; cần cổ, xương quai xanh, trước ngực, hoàn toàn đầy tình ái của anh. Trên da thịt hai người đều đổ mồ hôi, ướt nhẹp, đầy mùi mồ hôi và mập mờ.
Bàn tay Kỷ Trà Thần vuốt tóc cô, nhíu mày, ngập ngừng hồi lâu, khàn giọng nói: "Anh có"
Ninh Tự Thuỷ ngẩng đầu cắn một cái vào cằm anh, gảy nhẹ lông mày nhỏ nhắn, giọng nói có mấy phần trêu chọc: "Anh không cảm nhận được, nhưng không nhìn thấy sao? Đến bây giờ nó còn......"
Lời nói còn lại, thứ lối cho cô quả thực không nói nên lời, bà xã lộ liễu rồi!
Kỷ Trà Thần thở dài một hơi, ôm chặt cô, chặt đến không có một khe hở, chặt đến cô không cách nào hít thở, siết chặt đến nỗi như muốn bóp cô hoà vào trong xương máu mình. Ninh Tự Thuỷ biết, trong lòng anh bi thương, anh không cảm nhận được chuyện như vậy, chỉ có hỏi qua mình, thông qua cái ôm trong ngực như vậy mới có thể khẳng định, mình thật sự là một người đàn ông!
Đêm khuya yên tĩnh, hai người ôm không biết bao lâu, Ninh Tự Thuỷ cảm thấy cơ thể có một chút nhỏ gì đó không thuộc về mình, chậm rãi trượt ra ngoài. Nửa đêm bò dậy lại bị cánh tay anh bắt được, nhỏ giọng nói: "Em đi đâu vậy?"
Không thể nhận ra sự khẩn trường và dè dặt này làm lòng cô tràn đầy chua xót.
"Đổ nhiều mồ hôi quá, em đi lấy khăn lau người cho anh, tránh để anh nhiễm lạnh." Ninh Tự Thuỷ lộ ra một nụ cười dịu dàng, đôi mắt như sóng nước mênh mông, tràn ngập ánh sáng lung linh, xinh đẹp làm cho người ta hoa mắt.
Hai tay Kỷ Trà Thần mạnh mẽ vây cô vào trong ngực."Không cần, tỉnh ngủ tự anh đi tắm."
"Không được!" Ninh Tự Thuỷ đưa tay nắm cằm anh, thái độ rất kiên quyết: "Anh và em đều phải sạch sẽ một chút, như thế làm sao ngủ? Em biết anh không muốn em mệt mỏi, nếu em thật sự mệt mỏi em sẽ nói cho anh biết, sẽ không chịu đựng một mình, nên không cho phép suy nghĩ nhiều."
Nếu cô đã nói như vậy, mình còn có thể nói gì! Đôi mắt tràn ngập ý cười, nhìn bóng lưng cô đi vào phòng tắm.
Ninh Tự Thuỷ lau sạch thân thể cho anh trước, cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ thay cho anh xong mình mới đi tắm, khi trở về toàn bộ ý thức đã mơ hồ, bò lên giường chui vào trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái, nặng nề ngủ thiếp đi.
Kỷ Trà Thần vuốt vuốt tóc cô, cầm chăn đắp kín cho cô, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt; hạnh phúc lặng yên bao phủ không tiếng động như vậy, không hề nhận ra. Nhưng nội tâm hai người, rốt cuộc cũng không còn quá khứ đau buồn kia, những thứ đó đã qua lâu rồi, dường như là chuyện xưa cũ của hai đời trước.
Thật ra thì bất kể công việc của Kỷ Trà Thần, hay bất kỳ phương diện gì, cũng không thay đổi, anh vẫn là Kỷ Trà Thần kiêu ngạo, chính anh tự lo liệu mọi thứ cũng có thể làm rất tốt, chẳng qua Ninh Tự Thuỷ không muốn để anh làm mà thôi, chuyện gì anh cũng tự mình làm, có vẻ người vợ như cô đây có chút dư thừa.
Cô thích chăm sóc cuộc sống của anh, xoa bóp cho anh, thay quần áo cho anh, làm những việc nhỏ nhặt cho anh. Loại cảm giác này giống như hai bạn già sống đến 100 tuổi, một người trong đó ngã bệnh, người kia sẽ chăm sóc tỉ mỉ, không rời nửa bước, cảm giác như thế thật hạnh phúc, mà không phải là liên lụy.
Thế gian này e rằng cũng không có cái gì hạnh phúc hơn so với "Cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn".
******* H. a. l. o. n. a d"?đ. l^'q-đ. ********
Bệnh viện tâm thần. Ánh mặt trời sáng rực, trời cao mây mỏng, trong sân đều là một số bệnh nhân hóng mát, ngây dại đần độn, điên điên khùng khùng......
Ninh Tự Thuỷ đẩy Kỷ Trà Thần dừng lại ngoài cửa sắt, ánh mắt hai người đồng thời ngừng lại ở người phụ nữ ngồi cạnh góc rẽ, vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, hoàn toàn điên dại. Tóc bù xù, trên gương mặt không còn trang điểm đẹp đẽ, bẩn thỉu không biết dính thứ gì. Trong tay cầm nhánh cây, miệng nói lẩm bẩm, ai nghe cũng không hiểu cô đang nói cái gì.
Đường Diệc Nghiêu đứng bên cạnh họ, giọng nói trầm thấp: "Cô ấy không chịu nổi hành hạ này nên nhảy lầu. Không chết, nhưng nhớ tới chuyện trước kia, sau đó -- hiện giờ hoàn toàn điên rồi."
Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ lạnh nhạt nhìn Dương Lưu Vân người đã trăm phương ngàn kế muốn giết mình, số phận của cô hôm nay càng thê lương hơn so với mình; mặc dù mình và Kỷ Trà Thần vết thương chồng chất, nhưng cuối cùng họ vẫn có thể ở cùng một chỗ với nhau.
Nhưng Dương Lưu Vân thì sao? Cô vẫn hao tâm tổn sức để thực hiện, không từ thủ đoạn nào, cuối cùng làm cho Đường Diệc Nghiêu tuyệt vọng, mang toàn bộ đổ lên đầu cô. Nếu như lúc trước cô có thể buông tay, cũng không thê lương như hôm nay.
"Bác sĩ nói thần kinh cô ấy rối loạn, điều trị bằng thuốc cũng vô dụng. Cả đời có thể điên điên khùng khùng như vậy, cô thường cho mình là một con chó, sẽ đi ăn phân và nước tiểu, hoặc giả như nổi cơn điên kéo người khác cùng cô......" Lời nói còn thừa lại, anh không nói, nhưng mọi người cũng hiểu.
Tay Ninh Tự Thuỷ đặt trên vai Kỷ Trà Thần, cuối đầu nói: "Anh có trách em không?"
Khóe miệng Kỷ Trà Thần hiện lên nụ cười, ở trước mặt Đường Diệc Nghiêu cầm lấy tay cô hôn: "Đây là con đường mà chính cô ta chọn, vì cô ta mà thậm chí anh làm tổn thương em, anh không có tư cách trách em."
Cuối cùng anh cũng hiểu mình rồi.
"Đường Diệc Nghiêu, anh còn hận cô ta sao?"
Môi mỏng Đường Diệc Nghiêu nhếch lên một đường cong, thở một hơi sâu, rốt cuộc giống như tảng đá lớn trong lòng được người dời đi. Giọng nói thoải mái: "Không còn yêu, sao lại hận?"
Ninh Tự Thuỷ nhìn ánh mắt anh cũng làm anh vui vẻ, thật ra đã bỏ thù hận trong lòng xuống, không phải là tha thứ cho đối phương, chẳng qua không còn dằn vặt, oán hận mình nữa mà thôi. Lúc Đường Diệc Nghiêu cố dùng thủ đoạn hành hạ Dương Lưu Vân thì không phải không tra tấn tim mình.
Hôm nay, buông xuống tất cả, mọi chuyện đã thành quá khứ rồi!
Ninh Tự Thuỷ đẩy Kỷ Trà Thần dạo bước dọc con đường bằng phằng, cuối đường ở đâu, có cái gì, không ai biết, nhưng trong lòng họ biết con đường này hai người sẽ nắm tay nhau đi tiếp, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không buông tay nhau, cuộc sống sau này không có thương hại, không có mưu mô, không lừa dối, chỉ có -- hạnh phúc!
"Đường Diệc Nghiêu có đồng ý vào Hồng môn hay không? Hoàng Hách Nhiên cần một người bạn đồng hành."
Kỷ Trà Thần nhíu mày: "Anh ta phải ở lại làm việc bên cạnh anh."
Ninh Tự Thuỷ ở cạnh Đường Diệc Nghiêu chỉ cười cười: "Anh có thể không để ý tới anh ấy! Anh ấy có tôi chăm sóc rồi, không có việc gì đâu."
Hai tay Đường Diệc Nghiêu để trong túi, lúc này nhìn họ hạnh phúc như vậy, tâm tình cũng rất tốt, vì họ mà cảm thấy vui vẻ."Tôi quyết định ở lại bên cạnh hai người, rốt cuộc tôi là Đường Diệc Nghiêu, hay là Đường Diệc Nghiêu nhà họ Kỷ."
Ninh Tự Thuỷ dừng bước, Kỷ Trà Thần quay đầu lại nhìn cô cười. Trong lòng đều hiểu, Bạch Kỳ, Đường Diệc Nghiêu, cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ đều dùng mạng của mình cống hiến cho Kỷ Trà Thần, bọn họ đã khắc nhà họ Kỷ, Kỷ Trà Thần vào trong xương cốt, sẽ không từ bỏ.
Đường Diệc Nghiêu cố ý đi chậm lại, để họ đi trước, nhìn từ phía sau, bóng lưng hai người xinh đẹp như một bức tranh, hình ảnh ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
"Em sao lại đồng ý để Trạc Mặc mang Tịch Nhược trở về Đức?"
"Không nỡ cũng phải đồng ý, ai bảo con gái chúng ta chọn được chồng thông minh như vậy."
Khóe miệng Ninh Tự Thuỷ tràn ra nụ cười hạnh phúc, nhớ đến ngày đó Trạc Mặc và Kỷ Trà Thần bàn bạc cả một buổi chiều trong thư phòng, hẳn là nói về chuyện Tịch Nhược! Dù không nỡ để Tịch Nhược rời khỏi họ, nhưng Trạc Mặc đối với Tịch Nhược là tình thế bắt buộc, cũng không buông tay. Huống chi nó còn thay mình gánh vác mọi thứ, đây tất cả hoàn toàn là vì Tịch Nhược......
Cũng may, Trạc Mặc cam đoan sẽ có thời gian ở lại nửa năm trong nước, để Tịch Nhược ở bên cạnh chăm sóc cho họ.
"Tự Thủy, anh yêu em......"
Kỷ Trà Thần chợt nói một câu, giọng nói lạc đi tràn đầy thâm tình và tha thiết, những lời này anh chưa bao giờ nói được với cô; trước kia cũng vì keo kiệt lời nói và hiểu lầm thiếu chút nữa xa cách mãi mãi, hôm nay --
Ninh Tự Thuỷ dừng lại, khóe miệng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, ngẩng đầu nhìn trời xanh, trong lòng tràn đầy sáng sủa, gật đầu: "Vâng. Em biết!"
Kỷ Trà Thần nhíu mày, không vui nói: "Còn gì nữa không?"
Anh đang tỏ tình, một chút phản ứng cô cũng không có?
Ninh Tự Thuỷ đi tới trước mặt anh, bóng dáng cô dưới ánh mặt trời nhìn không rõ, bị ánh sáng chói mắt trong mắt cô ngăn lại, môi đỏ thẫm tràn ra một đường cong, chậm rãi nói ra lời nói thâm tình:
"Kỷ Trà Thần, em cũng yêu anh."
Thế gian này còn gì có thể hạnh phúc hơn so với yêu anh?
Hoá ra chuyện đẹp nhất trên thế gian này là hàng nghìn cánh buồm đi xa, bỗng nhiên quay đầu lại, người kia vẫn ở một chỗ như ngọn đèn dầu sắp tàn, chờ người.
Kiếp này an ổn, năm tháng hoà hợp yên tĩnh.
Họ quay về với nhau, bất quá là chạy không khỏi một kiếp nạn.
Đôi lời tác giả:
Thứ lỗi cho tôi cuối cùng vẫn chọn cách kết cuộc như thế này, câu chuyện sẽ không kết thúc, nhưng có thể dừng ở đây. Tôi không cho rằng mỗi người không ai là hoàn mỹ, so với, giờ đây Kỷ Trà Thần mới là hoàn mỹ nhất! Trong tình yêu không có công bằng hay không, chỉ có nguyện ý hay không. Tình yêu cũng không phải vạn năng, không yêu sẽ không chết, đã yêu rồi có thể sống lại.
Về Tịch Nhược và Trạc Mặc cũng không có gì để viết, hai đứa bé cũng chưa từng trải, như Trạc Mặc nói, Tịch Nhược không phải là Ninh Tự Thủy thứ hai, mình cũng không phải Kỷ Trà Thần, như thế chuyện đã qua sẽ không tái diễn. Thế giới còn lại của họ chỉ sống nương tựa lẫn nhau cùng nắm tay nhau và cùng nhau sống đến già! Không xa không rời, sống chết gắn bó!
Về ngoại truyện, rất nhiều người hy vọng chuyện Hạ Tình và Si Mị, tôi đang nghĩ. Nếu viết, ở phần ba sẽ còn tiếp, vì gần đây phải duy trì cả hai công việc và viết văn, có chút mệt mỏi, thả lỏng hai ngày, tiếp tục viết trở lại!
Cảm thấy, nói như vậy cũng không phải là sở trường của tôi. Chuyện này cũng có nhiều tranh cãi, thật ra thì bất kể đúng hay sai cũng chỉ là một câu chuyện, không phải lấy ra để đánh giá chuẩn mực đạo đức trên thế giới này, tất cả đều là mô phỏng, con người, đạo đức chẳng qua là một loại suy đoán chán ngán, một sự tồn tại hư ảo, xin chớ xem và so sánh với thực tại. Cảm ơn độc giả đã ủng hộ tôi, cũng xin cảm ơn những góp ý phê bình của các bạn dành cho tôi, để tôi phát triển. Trên con đường sáng tác này, sự ủng hộ, phê bình và góp ý của các bạn là một niềm khích lệ cho tôi. Cảm ơn, các bạn những người không quen biết đã quan tâm và ủng hộ cho tôi.
Cuối cùng về bài văn mới, còn chưa bắt đầu chuẩn bị. Nếu như viết phần ngoại truyện, bài văn mới trước hết gác lại, nếu như không viết, bài văn mới cũng sẽ sớm xuất bản. Bất cứ lúc nào tôi cũng ghi vào miếng giấy để lưu lại, cũng sẽ công bố tình hình mới nhất ra.
Cám ơn các bạn đã làm bạn với tôi thời gian dài như vậy cho tới nay.
← Ch. 208 | Ch. 210 → |