Một chút yêu, đều không thể nào bền vững theo thời gian (5)
← Ch.205 | Ch.207 → |
"Tịch Nhược......" Ninh Tự Thuỷ nhíu chặt mày, dùng sức cầm chặt đầu ngón tay lạnh lẽo của bé. Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn không cách nào tin.
"Mẹ...... Hai năm qua con rất kiên cường chống đỡ, con không để mọi người thất vọng. Nên mẹ cũng đừng để cho con thất vọng. Ngàn vạn lần không thể cho Trạc Mặc biết tin con chết, nhất định không được cho anh ấy biết." Trong tiếng nói non nớt của Tịch Nhược tràn đầy mệt mỏi, ánh mắt van nài nhìn cô: "Mặc rất cố chấp, nếu anh ấy biết con không còn trên thế gian này, anh ấy sẽ không sống nổi!"
Nếu như em không xa không rời, anh nhất định sống chết gắn bó.
Đây là chữ ký phía dưới mỗi bưu phẩm của Trạc Mặc, nhìn một lần trong lòng sẽ xót xa một lần. Nhưng bé làm sao có thể để Trạc Mặc ưu tú như vậy cùng mình rời khỏi đây? Anh còn trẻ như thế, cuộc sống sau này còn dài, cuối cùng anh sẽ quên mình thôi.
Không phải, thế gian này không có tình thương hay bất tử. Huống hồ...... Chúng nó còn nhỏ như vậy, cũng không biết hiểu tình cảm yêu mến chưa!
"Được!" Ninh Tự Thuỷ gian nan thốt ra từ trong cổ một chữ, như dùng toàn bộ hơi sức của mình. Nhìn Tịch Nhược, lòng chua xót, lần này nước mắt lại rơi, lần lượt bị mình ngăn lại, nhất định không thể để cho Tịch Nhược thấy mình khóc, con bé sẽ trách mình.
Ánh mắt Tịch Nhược ngừng lại trên người Kỷ Trà Thần, mở miệng nói: "Mẹ, con muốn cùng ông ta nói chuyện một chút."
Ninh Tự Thuỷ hơi kinh ngạc, không ngờ Tịch Nhược lại có thể chịu nói chuyện một mình với Kỷ Trà Thần. Nếu như lúc trước bé oán hận nhất định sẽ nói điều không tốt, hôm nay xem ra đối với Kỷ Trà Thần, dường như không sâu đậm như vậy, ít nhất có thể thấy được trong mắt bé.
Gật đầu, xoay người cùng Bạch Kỳ rời đi, để không gian lại cho bọn họ.
Tịch Nhược lẳng lặng quan sát ông một lúc, mấp máy môi, giống như làm nũng nói: "Dường như từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gọi ông một tiếng cha, cũng không cùng ông chung sống hoà thuận một ngày."
Kỷ Trà Thần đẩy xe lăn đến bên giường bé, gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt tĩnh mịch làm cho người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Ánh mắt Tịch Nhược rời khỏi người anh, dừng lại trên trần nhà, thở dài một hơi sâu: "Thời gian dài như vậy tôi vẫn chiến đầu cùng căn bệnh, cũng đấu tranh với lòng mình, cuối cùng tôi phát hiện tôi không hận ông rồi. Có lẽ vì mẹ, từ khi ông nằm bệnh viện lúc đó tôi đã không còn hận ông nữa. Tôi hiểu chuyện trước đây ông cũng là bị lý trí che mắt, vì ông quá yêu mẹ, yêu đến mất tất cả lý trí, như con dã thú làm càn đả thương người."
"Không sao." Kỷ Trà Thần nhỏ giọng vô cùng cưng chiều: "Con có thể tiếp tục hận ta, không sao cả."
Tịch Nhược như có như không lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "Ở đâu lại có con gái vĩnh viễn căm hận cha mình? Nếu như lúc đầu ông biết, tin rằng nhất định ông sẽ là người cha tốt nhất trên thế giới này. Cũng là người hiểu rõ tôi nhất thế giới này, thậm chí hơn hẳn mẹ."
Kỷ Trà Thần sững sờ, Tịch Nhược trưởng thành rồi, từng trải làm cho người ta đau lòng, con bé vẫn chỉ là một đứa bé, sở dĩ không cần hiểu nhiều như vậy. Khoan dung, cũng là chương trình học của một đứa bé.
Dường như Tịch Nhược rất mệt mỏi, nhưng bướng bỉnh không chịu ngủ, còn muốn trò chuyện cùng anh, Kỷ Trà Thần không mở miệng, chỉ chờ bé bình thường trở lại mới tiếp tục nói.
"Tôi biết một khi tôi rời khỏi, mẹ nhất định sẽ suy sụp. Mà cha nuôi.... Cũng rời khỏi chúng tôi rồi. Trên thế giới này ông chính là người duy nhất giúp được mẹ. Nên, bất luận dùng cách gì xin ông nhất định phải bảo vệ mẹ, ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ, đừng để mẹ vì lý do đó mà tuyệt vọng được không?"
"Con sẽ không, mẹ con cũng sẽ không có chuyện gì. Ta sẽ không để cho hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời ta có bất kỳ sơ xuất nào!" Giọng nói Kỷ Trà Thần trầm thấp bỗng nhiên mỏng manh, tràn đầy mạnh mẽ cùng quả quyết, giống như thần linh nắm giữ mọi thứ.
Tịch Nhược chỉ cười một tiếng thê lương, khàn giọng nói: "Thật ra, con rất sợ... Cha, con thật sợ hãi...... Con sợ mình chết rồi sẽ mang đến đau khổ cho Trạc Mặc, làm cho mẹ tuyệt vọng...... Vì lý do đó mà, con không dám chết...... Con thật sự rất sợ......"
Từng giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt rơi xuống, trong lòng rất nhiều khổ sở, cho dù bé kiên cường đến đâu đi nữa, bé vẫn chỉ là một đứa bé, một mình gặp chuyện sẽ không xử lý được, đứa bé đối mặt với cái chết sẽ hoảng sợ! Mà nỗi sợ và lo lắng này bé không cách nào nói ra trước mặt Ninh Tự Thuỷ, mình yếu đuối sẽ trở thành dao găm giết chết mẹ, nên không dám.
Đôi mắt Kỷ Trà Thần vẫn trầm tĩnh bỗng trào dâng như sóng lớn động trời, kích động nhìn bé, ngón tay đều run rẩy, vẻ mặt khó tin nhìn bé, không thể tin.
Bé mới vừa gọi mình là gì?
Cha?
Mình không phải đang nằm mơ chứ?
"Cha...... Cha...... Cha...... Cha......" Tịch Nhược nghẹn ngào, một lần một lần lặp lại hai chữ này, mặc dù gọi như thế không tự nhiên, nhưng vẫn kiên trì. Như muốn gọi duy nhất một lần cho những năm thiếu vắng kia.
Ai cũng không thể oán hận trách móc, chỉ có thể trách vận mệnh trêu người!
Kỷ Trà Thần xúc động gật đầu, ừ một tiếng, chất lỏng chợt hiện ở vành mắt lấp lánh, suýt nữa chảy xuống. Còn sống, nghe được một tiếng "Cha" chết cũng không hối tiếc!
Không biết trải qua bao lâu, Tịch Nhược mệt mỏi thiếp đi!
Kỷ Trà Thần duỗi cánh tay, ngón tay thân mật vuốt trán bé, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tràn đầy hạnh phúc. Nhỏ giọng thì thầm không ngăn được cưng chìu: "Tịch Nhược đừng sợ, cha sẽ bảo vệ con. Nhất định sẽ nghĩ cách cứu con...... Không phải sợ!"
Ninh Tự Thuỷ và Ninh Tịch Nhược là hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh, không muốn, không bao giờ để cho họ xảy ra bất cứ chuyện gì nữa!
Ninh Tự Thuỷ đi vào chăm sóc cho Tịch Nhược khi bé đang ngủ say, một bước cũng không rời bé, còn Kỷ Trà Thần lại đi đến phòng Hạ Tình, có lẽ có vài lời muốn nói.
Hạ Tình vừa thay xong quần áo, giẫm chân trần trên sàn nhà, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần không ngạc nhiên chút nào, giống như sớm biết trước vậy.
Kỷ Trà Thần đóng cửa lại, nhỏ giọng nói, đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, cô có cách gì có thể tốt cho Tịch Nhược? Bât kể cô ra điều kiện gì, tôi đều đồng ý."
Mặt Hạ Tình không chút thay đổi, xoay người một mình đi tới ghế sa lon ngồi xuống, tóc màu đỏ rượu xoả xuống như thác nước, lộn xộn nhưng không mất đi vẻ đẹp. Ngón tay chống dưới hàm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt ưng của anh, môi mỏng mấp máy, từ trong miệng thốt ra lời nói lạnh lùng: "Tôi có cách cứu Tịch Nhược, hơn nữa tôi không cần anh đáp ứng tôi bất kỳ yêu cầu nào. Nhưng phương pháp này có thể nguy hiểm đến tính mạng của anh, như vậy-- anh còn chọn cứu con bé không?"
Tiếng nói cô lạnh lùng vang vọng trong gian phòng yên tĩnh, xung quanh giống như tảng đá rơi xuống đáy biển, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ánh mắt ưng Kỷ Trà Thần lướt qua, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, không chút chần chừ gật đầu: "Được, tôi đồng ý."
Mắt phượng Hạ Tình hiện lên chút kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ anh đồng ý dứt khoát như vậy. Hai tay khoanh trước ngực gật đầu: "Vậy anh đi chuẩn bị mọi chuyện sau này đi!"
Kỷ Trà Thần quay xe lăn, đưa lưng về phía cô, thân thể rõ ràng ngừng lại, khẽ nhếch môi, giọng nói lạnh thấu xương: "Chuyện này đừng để cô ấy biết, vĩnh viễn đừng để cho cô ấy biết."
Hạ Tình gật đầu: "Được."
"Còn nữa..." Giọng nói Kỷ Trà Thần vang lên rồi dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Si Mị.. Chẳng qua không dám yêu, không phải là không yêu. Nếu như tôi thật sự có chuyện gì, chớ làm tổn thương Si Mị, tôi còn trông cậy vào anh ta thay tôi chăm sóc mẹ con họ."
Môi mỏng Hạ Tình nhẹ nhàng nhếch lên, thoáng qua một nụ cười lạnh lùng lẫn cười khổ cùng bất đắc dĩ.
Sao anh ấy lại tổn thương tôi!
*** Halona D;. đ'lq. đ/ *****
Kỷ Trà Thần lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài, máy tính trong tay hiện ra ánh sáng yếu ớt, phía trên còn có thư Hạ Tình vừa mới gửi. Chính là phương án điều trị cho Tịch Nhược, cần phải làm tiếp một cuộc phẫu thuật, nhưng mạo hiểm mổ nguy hiểm cũng rất cao, nếu bất cẩn mình và Tịch Nhược có thể chết trên bàn mổ.
Bạch Kỳ đi tới, ánh mắt nhìn bóng lưng hiu quạnh và cô tịch của anh, khẽ nhíu mày, đi đến bên cạnh máy tính thấy nội dung trước mặt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả người cũng lảo đảo muốn ngã, ngón tay ra sức đè chặt trên mặt bàn, gắng sức đứng thẳng người, thở sâu mấy lần, ánh mắt khó tin nhìn anh chằm chằm, gian nan mở miệng: "Thiếu gia...... Anh không phải muốn liều lĩnh mạo hiểm để đổi lấy mạng sống cho tiểu thư chứ?"
Kỷ Trà Thần không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn nơi xa, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
"Không được!" Một giây sau Bạch Kỳ buột miệng gầm nhẹ, xoay người giữ chặt xe lăn của anh, quỳ gối trước mặt anh, giọng nói bắt đầu van nài: "Anh không thể làm như vậy...... Thiếu gia, anh tuyệt đối không thể quyết định như vậy. Sẽ hại chết chính anh đấy...... Chắc chắn sẽ."
"Bạch Kỳ!" Giọng nói Kỷ Trà Thần thản nhiên cũng không trách cô thất lễ, chậm rãi quay đầu, đôi mắt sâu thẩm âm u dừng lại ở ánh mắt cô, thấy sắc mặt tái nhợt của mình, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, không có bất kỳ tiếc nuối nói: "Tịch Nhược, gọi tôi là cha rồi."
Bạch Kỳ theo bản năng bịt kín khoé môi, bị kinh ngạc. Không nghĩ tới tiểu thư lại có thể mở miệng nhận thiếu gia rồi, đây đáng lẽ là một chuyện vui...... Nhưng bất kể như thế nào trong lòng cô cũng không vui!
Vì một tiếng gọi "Cha" của Tịch Nhược mà Kỷ thiếu lại có thể chết vì bé!
Khóe miệng Kỷ Trà Thần hơi nhếch lên cười: "Chỉ có một điều tôi không bỏ được là mẹ con cô ấy, cô theo tôi nhiều năm như vậy vẫn giữ bổn phận trung thành và tận tâm, cám ơn cô, Bạch Kỳ!"
"Đây là điều tôi nên làm." Khóe miệng Bạch Kỳ nặn ra nụ cười khổ sở, cô từ nhỏ là người nhà họ Kỷ, chết cũng là ma nhà họ Kỷ. Vì nhà họ Kỷ, cô tan xương nát thịt cũng không oán không hối!
"Trước đây cô đối với tôi trung thành như thế nào, hy vọng sau này cô cũng trung thành giống như vậy với họ. Âm thầm chăm sóc thật tốt cho họ......"
Đôi mắt Bạch Kỳ ngẩn ra, nhìn anh chăm chú, hoàn toàn choáng váng: "Anh không có ý định để mọi người biết......"
Kỷ Trà Thần không quan trọng nhún vai, thốt lên tiếng nói thầm lặng: "Ngày mai Si Mị sẽ giúp tôi đặt vé máy bay, giả vờ rời đi. Trước khi phẫu thuật Hạ Tình sẽ nghĩ cách làm cho Tự Thuỷ hôn mê, đợi lúc cô ấy tỉnh lại, mọi chuyện đã kết thúc."
Khóe môi Bạch Kỳ khẽ mở, khẽ đóng, không nói nổi một câu. Nước mắt chảy xuống lặng yên không tiếng động: Thiếu gia anh như thế không cảm thấy quá tàn nhẫn sao? Đối với Tự Thủy, đối với tiểu thư, đối với những người vẫn đi theo anh, cũng là một loại tàn nhẫn!
← Ch. 205 | Ch. 207 → |