← Ch.54 | Ch.56 → |
Tôi không ngờ, những lời tam sao thất bản này lại biến thành tôi cố tình xúi Khỉ Con nhận ba lung tung.
Tôi nghĩ tháng tháng sáu năm nay chắc chắn sẽ có tuyết rơi.
Tôi muốn giải thích rõ cho anh ta hiểu, nhưng Đổng Thừa Nghiệp chỉ mới nghe hai ba câu là cắt ngang: "Ninh Chân, chả lẽ tôi không biết con người của cô thế nào à? Cô là người chỉ biết đến bản thân, cô muốn trả thù tôi chứ gì?"
Tôi cười lạnh.
Cái gì gọi là 'chỉ biết đến bản thân' chứ?
Khi anh ta phản bội, tôi đến công ty anh ta làm lớn chuyện, cho anh ta thân bại danh liệt thậm chí bị đuổi việc, đó mới là chỉ biết đến bản thân.
Nếu lúc đó tôi làm thế thật, thì hôm nay anh ta còn có thể tiếp tục an ổn làm việc, còn sống hả hê như vậy được không?
Đổng Thừa Nghiệp nói tới nói lui cũng chỉ lên án tôi lợi dụng con để trả thù anh ta, tôi thấy anh ta tự đề cao mình quá - tôi tuyệt đối không bao giờ lợi dụng Khỉ Con, hoặc làm tổn thương Khỉ Con chỉ để báo thù một người chẳng có ý nghĩa gì với đời tôi hết.
Ngày trước ly hôn tôi không làm lớn chuyện mà chỉ im lặng quay về thành phố C, nguyên nhân chủ yếu là vì nghĩ cho Khỉ Con - tôi không muốn con bé lớn lên phải gặp cảnh cha mẹ trở mặt căm thù nhau.
Nhưng đến cuối cùng, vẫn phải mang danh xấu là 'chỉ biết nghĩ đến bản thân'.
Tôi giải thích lần cuối: "Tôi, Ninh Chân ngồi ngay đứng thẳng, tôi nói không có là không có, anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tôi chẳng có nghĩa vụ phải giải thích với anh."
Người đã tin tưởng bạn thì cho dù thấy bạn cầm đao chém người cũng nghĩ rằng bạn có nỗi khổ riêng, còn người đã không tin tưởng bạn thì cho dù bạn đưa bà lão qua đường cũng sẽ nghĩ rằng bạn có ý định hại người mà thôi.
Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, không nên lãng phí thời gian vào những người không đáng.
Trước khi tôi cúp máy, Đổng Thừa Nghiệp hung tợn nói: "Ninh Chân, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là hối hận.
Tôi cười khổ.
Tôi đã biết cái gọi là hối hận từ lâu rồi - đó là quen biết anh ta.
Tôi không để ý đến câu nói của Đổng Thừa Nghiệp, mỗi ngày chỉ lo vẽ tranh, chăm sóc Khỉ Con, hẹn hò yêu đương với Cố Dung Dịch.
Nhưng mấy ngày sau, Hồ Hiểu bỗng nhiên gọi điện cho thôi, giọng nói có vẻ nghiêm trọng: "Ngừng việc đang làm lại, mở cái link tôi gửi cho cô ngay đi."
Lòng tôi trầm xuống, vội bật máy tính lên, mở trang web Hồ Hiểu gửi, xem xong một lượt, máu nóng xông lên đầu, hai mắt tối sầm suýt nữa té xỉu.
Đổng Thừa Nghiệp lấy danh nghĩa 'Chồng trước của họa sĩ vẽ tranh châm biếm' viết một bài văn dài cả mấy trang lớn, lên án tôi.
Trong bài viết tố cáo tôi làm vợ mà không quan tâm đến anh ta, làm con dâu mà lại không hiếu thuận với cha mẹ chồng, còn làm tăng mâu thuẫn bên nhà chồng, làm mẹ mà không nghĩ cho con, lại còn lôi đứa nhỏ ra uy hiếp anh ta.
Tổng kết lại là: Một người phụ nữ như tôi, tật xấu đầy mình, làm người ta chán ghét tới mức không thể tha thứ, là người phụ nữ độc ác ích kỉ.
Ẩn ý là: có người vợ như thế thì anh ta ngoại tình là điều đương nhiên, đúng lí hợp tình.
Vì tôi là mẹ đơn thân, có rất nhiều người biết chuyện tôi bị phản bội đều tức giận và đồng tình thay tôi. Nhưng khi Đổng Thừa Nghiệp đăng bài viết này lên, đổi trắng thành đen, anh ta không nhắc đến lỗi của mình mà đổ hết lên đầu tôi.
Trên mạng bắt đầu có người nghi ngờ, nói nếu đúng như lời Đổng Thừa Nghiệp, thì trong cuộc hôn nhân này tôi cũng có lỗi.
Đổng Thừa Nghiệp ở trên mạng vẫn tiếp tục bịa chuyện nói xấu tôi, còn lôi cả thông tin của Khỉ Con ra nữa.
Tôi không biết anh ta nghĩ gì, có thể vì kích động, có thể vì muốn hả giận, cũng có thể vì muốn trả thù tôi.
Nhưng anh ta lại không nghĩ, rằng hành vi của anh ta sẽ gây tổn thương cho một đứa trẻ như thế nào.
Nực cười là, để lộ tên thật của Khỉ Con sẽ ảnh hưởng đến nó, mà anh ta hoàn toàn không ý thức được.
Đổng Thừa Nghiệp lúc nào cũng tuyên bố với bên ngoài là anh ta yêu con, mà biểu hiện tình yêu của anh ta là cách hai ba tháng mới gặp Khỉ Con một lần, không đưa tiền nuôi dưỡng, còn nhớ lầm cả tên của con bé.
Cũng đúng thôi, trước đây anh ta cũng nói yêu tôi, mà cách yêu của anh ta là trong lúc tôi cần chồng ở bên chăm sóc nhất thì anh ta tát thẳng vào mặt tôi một cú ngoại tình.
Tôi đã từng nghĩ ít nhất thì anh ta vẫn thương con gái ruột của mình, mà bây giờ xem ra, tôi vẫn còn nghĩ tốt cho anh ta quá.
Mà kể ra, người từ nhỏ đã không được ai yêu thương, thì làm sao có thể đi yêu người khác chứ.
Từng có một độc giả gửi thư cho tôi, nói có hai người đàn ông đang theo đuổi cô ấy. Một người sinh ra trong gia đình bình thường, còn một người mồ côi bố mẹ từ nhỏ, được gửi nuôi trong gia đình họ hàng. Cô ấy nói mình yêu người thứ hai nhiều hơn, trong tình yêu còn mang theo đau lòng, thấy anh ta chưa từng được cảm nhận hơi ấm của gia đình, nên muốn kết hôn cùng anh ta, cho anh ta một mái ấm hạnh phúc.
Tôi lấy tư cách người từng trải khuyên cô ấy nên nghĩ khĩ lại rồi mới quyết định.
Một người đàn ông không được yêu thương đúng là làm người ta thương tiếc. Nhưng anh ta làm cho bạn đau lòng xong, sẽ còn làm bạn tan nát cõi lòng.
Nếu muốn sống bên người này, thì bạn phải giống như mẹ anh ta vậy, chỉ có thể yêu hết lòng, cho hết lòng chứ đừng mong được nhận lại.
Điều này cũng không thể trách anh ta được, vì anh ta chưa từng được yêu thương, thì làm sao có thể thương yêu bạn chứ?
Cô bé kia không nghe lời khuyên của tôi, đi kết hôn cùng người thứ hai. Một năm sau cô ấy lại gửi thư cho tôi, kể chuyện hôn nhân thất bại, giấc mộng tan vỡ, hỏi tôi nên làm thế nào.
Tôi chỉ trả lời cô ấy - "Đã chọn thì phải chấp nhận kết quả".
Đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với việc mình làm. Ngày xưa quyết định như thế đâu ai ép, nên giờ phải gánh vác hậu quả sai lầm của mình chứ sao nữa.
Tôi cũng thế, vì ngày xưa tôi chọn kết hôn với Đổng Thừa Nghiệp, nên giờ đi đến tình trạng này, tôi phải chịu hậu quả.
Từ lúc Đổng Thừa Nghiệp lên tiếng đến nay, cuộc sống của tôi rơi vào hỗn loạn. Không ngừng có người gọi điện hỏi tôi, thậm chí cánh nhà báo, phóng viên cũng muốn phỏng vấn, còn có người nghi ngờ tôi đang dùng scandal để đánh bóng tên tuổi.
Tôi chỉ đành cười khổ, có ai muốn dùng cái scandal kinh tởm như thế để PR bản thân chứ?
Bao nhiêu phiền phức đeo bám, làm tôi vô cùng áp lực.
Mà trong lúc này tôi còn phải giấu Thái Thái và Cố Dung Dịch.
Thái Thái đang mang thai, không thể xúc động, nếu cô ấy biết tin này không chừng sẽ ngồi máy may đến đây mất.
Mà giấu Cố Dung Dịch vì nguyên nhân khá phức tạp, tôi cũng không thể nói rõ.
Nhưng chuyện ầm ĩ quá lớn, cuối cùng Cố Dung Dịch cũng biết. Anh nhíu mày, hỏi: "Sao không nói với anh?"
Lúc anh hỏi câu này, Đổng Thừa Nghiệp lại đăng thêm mấy bài vạch tội tôi. Tôi đang bức bối, chỉ khoát tay: "Không có gì ghê gớm cả, em có thể tự giải quyết."
Cố Dung Dịch sựng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Dù sao anh cũng là bạn trai em, mặc kệ em có thể giải quyết hay không, thì vẫn nên nói cho anh biết."
"Đây là chuyện của em." Tôi khó chịu nên lời nói cũng gay gắt theo.
Cố Dung Dịch nhìn tôi một lúc, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu: "Có gì khó chịu đừng giấu trong lòng, nhớ nói cho anh biết."
Tôi cảm giác Cố Dung Dịch bị tổn thương, nhưng lúc này tôi không có sức để xử lí chuyện của bọn tôi nữa.
Từ lúc xảy ra chuyện đến nay chỉ mới mấy ngày, nhưng tôi đã kiệt sức, sức lực như bị rút khô.
Hồ Hiểu gọi điện tới, nghiêm túc nói cho tôi biết, là chuyện lần này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của tôi. Bây giờ có không ít người đều nghĩ xấu về tôi, bọn họ tin lời nói của Đổng Thừa Nghiệp, nghĩ tôi lúc trước vì chồng ngoại tình mà làm mẹ đơn thân đều là nói dối, thấy tôi là kẻ dối trá.
Đồng thời, Hồ Hiểu nói thêm một tin, đó là công ty JK trọng danh tiếng, những người dưới quyền họ chưa bao giờ bị điều tiếng gì cả, Trong khi tôi vừa kí hợp đồng đã dính scandal, bọn họ không hài lòng chuyện này, quyết định tạm hoãn kế hoạch xuất bản truyện tranh của tôi.
Tôi cảm thấy mình giống như nhà leo núi, khổ cực từng bước leo lên đến đỉnh, lại vô tình trượt chân ngã xuống hố sâu.
Tôi chưa bao giờ mệt mỏi như thế.
Giờ mới hiểu được, hôn nhân là một quyết định vô cùng quan trọng, vì nó sẽ ảnh hưởng tới cả đời người phụ nữ.
Thầy bói đã nói với tôi từ lâu, rằng tôi là một người lường biếng, chỉ thích an nhàn ổn định.
Nhưng lại không ngờ, an nhàn ổn định này sao khó quá.
Sau đó Đổng Thừa Nghiệp gọi điện tới, nói là muốn thăm Khỉ Con, muốn đăng hình của anh ta và Khỉ Con lên mạng. Tôi biết, anh ta làm như vậy chỉ vì muốn xây dựng hình tượng người cha tốt.
Nhưng anh ta không nghĩ, là nếu hình của Khỉ Con được công khai trên mạng, để giáo viên trường mầm non và phụ huynh bạn học của nó nhìn thấy sẽ tạo nên hậu quả thế nào. Sẽ có bao nhiêu người chỉ trỏ sau lưng Khỉ Con, bàn tán, con bé còn nhỏ lại phải chịu bao ánh mắt dòm ngó như thế.
Đổng Thừa Nghiệp không nghĩ đến điều đó, vì anh ta không biết yêu.
Lúc Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình tôi nhịn. Tôi nhịn vì con, nhưng nay Khỉ Con lại bị tổn thương lần nữa, tôi sẽ không im lặng.
Tôi đăng lên mạng bản ghi âm nói chuyện điện thoại với Quyển Quyển, còn cả bài post ghi Quyển Quyển sảy thai vì Đổng Thừa Nghiệp, còn cả tin nhắn đe dọa của Đổng Thừa Nghiệp, đăng hết tất cả.
Một khối đá ném xuống tung vô vàn bọt sóng, cộng đồng mạng sôi trào.
Chứng cứ Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình không cách nào phản bác, cư dân mạng bắt đầu lên án anh ta, nói hành vi anh ta không đáng mặt đàn ông, thậm chí không xứng làm người.
Tiếp theo mọi người đổ dồn đến công ty anh ta, làm ầm lên.
Sau khi đăng hết bằng chứng, tôi tắt máy tính, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon
Mệt mỏi quá.
Đến chiều tối Đổng Thừa Nghiệp gọi điện đến, rống lên: "Cô dám ghi âm? Tôi không ngờ cô là người nham hiểm như thế, Ninh Chân cô thật đáng sợ."
Tôi cười chua sót.
Tôi cũng từng ngây thơ, nhưng kết quả là bị tổn thương. Nếu nham hiểm có thể bảo vệ tôi, thì tôi cũng cam chịu ác danh này.
Anh ta nói: "Tôi hận cô, cả đời này không muốn gặp lại cô nữa."
Đúng thế, tôi cũng muốn như vậy.
Hai người không còn gặp nhau nữa, đây là kết quả tốt nhất cho tôi và anh ta.
Anh ta nói tiếp: "Xin cô bỏ qua cho tôi, được không? Cuộc sống của tôi đã bị cô hủy hoại, cấp trên cũng đuổi việc tôi rồi, xin cô bỏ qua cho tôi."
Người gây chuyện là Đổng Thừa Nghiệp mới đúng. Mà bây giờ anh ta lại đổ cho tôi.
Nhưng tôi không đôi co với anh ta làm gì.
Nếu anh ta có thể hiểu được, thì chúng tôi cũng không đến bước này.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |