Cẩn Thận
← Ch.388 | Ch.390 → |
Trên thực tế, người của Cố Học Võ, cũng đang tìm kiếm cùng này, chỉ là phạm vi quá lớn, muốn tìm được người, cần một chút thời gian.
Lúc anh nói lời này, ánh mắt lơ đãng liếc qua một chiếc biển quảng cáo ở đầu đường.
Đó là, quảng cáo điện thoại dưới trướng Phú Hoa.
Mi tâm Cố Thừa Diệu nhăn lại, anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Nơi này cách nhà máy sản xuất điện thoại dưới trướng Phú Hoa rất gần.
,
Khi đình chỉ hai dây chuyền sản xuất này, anh đã từng tới đây khảo sát trước một bước.
Dây chuyền sản xuất rất tốt, chỉ là vì sản phẩm của Phú Hoa có lượng tiêu thụ tệ, cho nên mới mất đi phân ngạch thị trường.
Anh đã hợp tác với một công ty khác. Nhưng trước khi chưa nghiên cứu ra sản phẩm mới, dây chuyền sản xuất đã ngừng lại.
Trong đầu thoáng hiện một cái tên.
Anh đột nhiên trừng to hai mắt.
,
"Tôi nghĩ, tôi biết Phàm Phàm ở đâu rồi."
Ba tỷ. Quả nhiên là quá tham lam, muốn thông qua cách này, đòi tiền về sao?
"Ở đâu?" Không chỉ là Triệu Bách Xuyên ở đầu bên kia điện thoại, Diêu Hữu Thiên cũng ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Diệu.
"Nhà máy dưới trướng Phú Hoa." Lúc Cố Thừa Diệu nói chuyện, đã cúp điện thoại, lại gọi cho Cố Học Võ một cuộc điện thoại.
Đạp chân ga, anh tăng tốc đi về phía nhà máy của Phú Hoa.
Diêu Hữu Thiên nhìn mặt Cố Thừa Diệu: "Thừa Diệu, anh thật sự chắc chắn sao? Phàm Phàm đang ở nhà máy của Phú Hoa?"
,
"Có khả năng này." Thật ra Cố Thừa Diệu cũng không chắc chắn.
Nhưng nếu như đã ở gần đây, đi tìm một chút cũng tốt.
Hai tay Diêu Hữu Thiên đan vào nhau, vẻ mặt đã không chỉ còn là căng thẳng.
Cố Thừa Diệu dành thời gian nắm lấy tay cô: "Thiên Thiên, xin em tin tưởng anh. Chúng ta nhất định sẽ tìm được Phàm Phàm."
Diêu Hữu Thiên gật đầu thật mạnh, thêm một câu: "Và cả Hạo Triết."
"Phải. Và cả Hạo Triết." Cố Thừa Diệu dùng sức đạp chân ga, xe lao nhanh như mũi tên.
*****
Bên trong nhà máy, cơ thể bé nhỏ của Cố Dịch Phàm cuộn lại một chỗ.
Sắc mặt của bé trắng bệch như tờ gấy, lúc này đã là thời tiết cuối thu, nhưng trên trán bé lại rỉ ra từng giọt mồ hôi.
Người trông chừng cầm sợi giây đang định trói người, lại bị dáng vẻ của Cố Dịch Phàm dọa cho sợ hãi.
Quay mặt sang nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo: "Lão, lão đại, đứa bé này có gì đó bất thường ạ? Sẽ có chuyện không ạ?"
Người đàn ông mặt sẹo đi tới, mũi chân đụng vào người Cố Dịch Phàm, phát hiện bé không cử động.
,
Mặt cũng hơi lạnh xuống: "Mặc kệ. Dù sao sáng sớm ngày mai đã có thể lấy được tiền chuộc người rồi. Có ba tỷ, sau này chúng ta muốn nhậu nhẹt chơi bời thế nào thì cứ chơi thế ấy. Thằng nhóc thối này chết hay sống đều không liên quan đến chúng ta."
"Nhưng ——" Thuộc hạ có chút thấp thóm, người đàn ông mặt sẹo giơ tay lên vỗ một cái thật mạnh lên trán hắn ta: "Nhưng cái gì mà nhưng?"
Đã đến đi bước này, còn muốn hối hận sao?
"Vậy, lão đại, còn trói nữa không?"
"Trói. Làm sao mà không trói?" Hắn còn sợ thằng tiểu quỷ này đang giả vờ đây.
,
Vừa rồi hai đứa trẻ đã có thể tự mình cởi dây trói chạy trốn, không có nghĩa bây giờ không thể nữa.
Thuộc hạ kia cầm dây trối lên chụp lên người Cố Dịch Phàm.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm nhăn lại trong nháy mắt.
Người vô cùng đau, ý thức cũng trở nên hơi mơ hồ: "Đau ——"
Đau quá, thật là khó chịu.
Động tác của người cầm dây trói kia chậm đi một chút. Vừa mới định tiếp tục trói. Cửa lớn của nhà máy lại "ầm" một tiếng bị người ta dùng sức đá văng.
,
Đường Hạo Triết đứng ở cửa nhà máy, trên tay cầm một chiếc gậy.
"Các người, các người buông em ấy ra cho tôi."
Thật ra Đường Hạo Triết đã chạy rồi, hoàn cảnh sống của bé, khiến bé khi đối mặt với nguy hiểm, nhạy bén hơn trẻ con bình thường mấy phần.
Bé muốn đi tìm người cứu giúp. Nhưng bên này toàn bộ là nhà máy.
Chạy hơn nửa đường, ngay một bóng người cũng không nhìn thấy.
Càng không nhắc đến điện thoại công cộng.
,
Một mình bé ở bên ngoài, vừa lạnh, vừa lo lắng.
Bé biết bé chạy về cũng chưa chắc đã có thể thắng, nhưng dáng vẻ của Cố Dịch Phàm lúc đó, thật sự đã hù dọa bé.
Ngay từ lúc ở nhà trẻ, bé đã bị Cố Dịch Phàm dọa một lần.
Một lần đó, cảnh tượng Cố Dịch Phàm sắc mặt trắng bệch, người co lại một chỗ, gần như đã trở thành ác mộng của bé.
Có khoảnh khắc, bé thậm chí hi vọng lần này cũng là trò đùa dai của Cố Dịch Phàm. Nhưng không phải.
Bé không có cách, sau khi suy nghĩ rất lâu, lại một lần nữa quay lại. Không ngờ đã nhìn thấy đối phương muốn trói Cố Dịch Phàm.
,
"Ồ, tiểu quỷ, mày vẫn còn dám quay lại?" Thuộc hại của người đàn ông mặt sẹo đuổi theo thằng nhóc thối này kết quả không đuổi được.
Đã khiến hắn rất tức giận, không ngờ thằng nhóc này lại còn dám tự mình quay về?
Thật đúng là to gan lớn mật mà.
"Các người thả em ấy ra." Hai tay Đường Hạo Triết nám thật chặt chiếc gậy trên tay.
Đây là gậy bé vừa mới nhặt ở bên ngoài, lúc này gương mặt nhỏ của bé đầy kiên quyết: "Không phải các người muốn tiền sao? Ba mẹ tôi cũng rất có tiền. Đừng nói ba tỷ, ba mươi tỷ cũng sẽ cho các người. Các người thả em ấy ra."
,
Cố Dịch Phàm bị người ta xách lên đang định trói, mơ mơ hồ hồ vừa mở mắt, đã nhìn thấy người ban đầu nên đi, lại vẫn còn ở đây.
"Ưmh ——"
Muốn nói gì đó, nhưng không nói nổi.
Cơ thể vô cùng đau đớn, muốn mắng mấy câu, nhưng lại cảm thấy nơi trái tim ấm áp, dường như ngay cả cơn đau ở tim cũng không rõ ràng như vậy nữa.
Đường Hạo Triết, cái tên đần độn này ——
"Lão đại?" Thuộc hạ có chút bế tắc. Cùng nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo.
,
"Nhìn cái gì? Trói lại hết." Nguời đàn ông mặt sẹo hung tợn: "Ba mươi tỷ, to mồm lắm, nếu như ba mẹ mày không đưa ra được, tao sẽ chôn sống mày."
Mấy tên thuộc hạ đi về phía Đường Hạo Triết.
Bé nắm chặt cây gậy trên tay.
Bởi vì bé là trẻ con, những người đó hoàn toàn không nghĩ đến việc phòng bị bé.
Người đi đầu vừa đến gần đã muốn cướp gậy trên tay Đường Hạo Triết.
Không đề phòng Đường Hạo Triết giơ tay lên, đập một cái thật mạnh lên đầu người đó.
"Ai ôi." Người kia kêu lên, vào lúc này mấy người kia đã phản ứng lại, giơ chân tấn công Đường Hạo Triết.
,
Người Đường Hạo Triết ngồi xổm xuống, nắm cây gậy kia đánh những người đi đến.
Tay người kia bị đánh trúng, rụt về phía sau.
Lần này mấy tên côn đồ bị công kích đều bát mãn. Bị một đứa trẻ mới mấy tuổi tấn công, sau này bọn chúng có còn muốn lăn lộn nữa không.
Người đàn ông vừa rồi bị đánh vào đầu đã đứng lên, nhào về phía Đường Hạo Triết.
Đường Hạo Triết nhanh chóng tránh đi, nhưng không địch lại đối phương đông người, một người phía sau ôm chặt bé, cướp gậy trên tay bé đi.
"Thằng tiểu quỷ đáng chết, còn dám động đậy nữa à?"
,
Hai tên bị đánh, giáng một cái tát lên mặt Đường Hạo Triết: "Thằng nhóc thối, dám động tay với ông đây à? Chán sống rồi à?"
Sức lực của người nọ rất lớn, mặt của Đường Hạo Triết bị đánh mạnh, sưng phù lên.
"Đám người xấu các người, ba tôi sẽ không bỏ qua cho các người. Các người ——"
Người bị người ta dùng sức ném xuống mặt đất, người vừa mới bị đánh giơ chân lên muốn đá Cố Dịch Phàm.
Một tràng tiếng động cơ xe không thuộc về nơi này lại rít lên vào lúc này.
Từ xa, Cố Thừa Diệu chỉ nhìn thấy ánh đèn bên này, đến gần mới phát hiện đối phương đang đánh Đường Hạo Triết.
,
"Khốn kiếp." Xe anh còn chưa dừng hẳn, đã nhảy thẳng xuống xe.
Nhanh chóng xông vào, đá một cước với kẻ đó.
Anh xuất cước nhanh, độc, chuẩn. Cơ thể kẻ kia cong lại, cả người lùi về sau hai bước rồi ngã xuống mặt đất.
Cố Thừa Diệu nhanh chóng giơ chân, hai kích liên hoàn cũng đã đá gục hai kẻ phía ngoài.
Người của đối phương đồng loạt xông lên. Anh cũng chẳng bận tâm chút nào.
Ứng phó thuận buồm xuôi gió.
,
Có điều người của đối phương càng lúc càng đông.
Đường Hạo Triết không bị đá trúng, nhìn thấy cậu đã đến, làm một động tác cá chép nhảy đã đứng dậy.
Vừa mới muốn lùi lến đến bên cạnh. Lại bị một người tóm lấy, người đó nhìn về phía Cố Thừa Diệu: "Dừng tay, nếu như mày không dừng tay, tao sẽ giết thằng tiểu quỷ này."
Tay Cố Thừa Diệu dừng lại. Lúc này mới nhìn thấy trên tay đối phương cầm một con dao, đang để trên cổ Đường Hạo Triết.
Ánh mắt lạnh lẽo, nhìn anh lúc này, cả người đều là khí thế tàn bạo: "Tôi khuyên anh tốt nhất là buông nó ra. Anh còn giữ được mạng."
Người của Cố Học Võ đang đuổi tới bên này. Nếu như bọn họ đến rồi, những người này sẽ có kết quả thế nào?
,
"Nhãi ranh dám uy hiếp ông mày." Người kia dí sát dao vào cổ Đường Hạo Triết. Mắt thấy lưỡi dao sắc bén đã sắp cắt đứt cổ họng Đường Hạo Triết.
Hắn quay người lại nhìn vào bên trong nhà máy: "Lão đại, anh mau đưa thằng tiểu quỷ kia đi. Em ở lại đây."
Ngay từ lúc Cố Thừa Diệu vừa vào cửa, người đàn ông mặt sẹo đã túm lấy người Cố Dịch Phàm.
Lúc này có được cơ hội, một tay hắn túm Cố Dịch Phàm, tay còn lại cũng cầm một con dao, đi ra bên ngoài nhà máy.
Lúc này Cố Thừa Diệu mới nhìn thấy, dưới ánh đền tối mờ, cảnh tượng sắc mặt con trai trắng bệch, mồ hôi ròng ròng.
Ánh mắt anh càng u ám hơn: "Tôi đề nghị bây giờ các người dừng tay. Nếu không. Tôi không bảo đảm kết cục của các người."
,
"Thằng ranh, trước tiên mày vẫn nên lo lắng cho mình đi." Người đàn ông mặt sẹo túm Cố Dịch Phàm, nhìn mấy thuộc hạ của mình một cái.
"Chúng mày. Trói thằng đấy lại cho tao."
Mấy thuộc hạ còn lại vội vàng xông về phía Cố Thừa Diệu.
Bởi vì Cố Dịch Phàm đang ở trong tay đối phương, Cố Thừa Diệu thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng ngay khi lúc này, bịch một tiếng. Người đàn ông vốn dĩ đang túm Đường Hạo Triết sau lưng, người đã ngã xuống.
Ở phía sau hắn, trên tay Diêu Hữu Thiên cầm một viên gạch vỡ.
"Thừa Diệu. Mau."
,
Cũng chính là trong khoảnh khắc ấy, Đường Hạo Triết nhanh chóng lui ra khỏi lòng người đàn ông kia.
Mà Cố Thừa Diệu phóng người lên trước hai bước, đá ngang một cái về phía người đàn ông mặt sẹo.
Người đàn ông mặt sẹo thấy thế, giơ người Cố Dịch Phàm lên làm vật chắn.
Cố Thừa Diệu đành phải thu chân lại. Giơ tay ra muốn giành lại con mình.
Cũng chính là vào lúc này, người đàn ông mặt sẹo ra tay muốn đâm con dao trên tay mình vào Cố Thừa Diệu.
"Đừng."
,
Diêu Hữu Thiên quýnh lên, không hề nghĩ ngợi ném gạch trên tay về phía người đàn ông mặt sẹo.
Ngay từ lúc dao của đối phương đâm tới, Cố Thừa Diệu đã nghiêng người sang một bên, tránh đi.
Mà người đàn ông mặt sẹo không phòng bị gạch trên tay Diêu Hữu Thiên, lại bị đập thẳng vào.
Thân thể mềm nhũn, lảo đảo hai bước. Cơ thể của Cố Dịch Phàm rơi xuống từ tay hắn.
Cố Thừa Diệu lập tức xông lên, ôm lấy Cố Dịch Phàm lăn một vòng.
Bàn tay to của anh bao lấy Cố Dịch Phàm thật chặt, không để bé chịu chút tổn thương nào.
,
Mà Diêu Hữu Thiên cũng nhân lúc này kéo tay Đường Hạo Triết tránh sang bên cạnh.
Người đàn ông mặt sẹo bị đập trúng nhưng không choáng lại đứng lên. Nhìn thuộc hạ của mình bằng vẻ mặt hung ác: "Lên hết cho tao. Giết chết chúng nó cho tao."
Có điều lời này vừa dứt, đã có một đám người áo đen xông từ bên ngoài nhà máy vào.
Trên tay mỗi một người đều có súng. Tiến lên một loạt, vây quanh nhà máy đến mức nước chảy không lọt.
Cố Học Võ từ từ đi ra từ phía sau những người đó, ánh mắt nhìn người đàn ông mặt sẹo, khiến hắn rùng mình một cái.
,
Thần kinh liên tục căng thẳng của Diêu Hữu Thiên, vào lúc này cuối cùng đã thả lỏng.
Kiểm tra Đường Hạo Triết từ trên xuống dưới một lần.
"Hạo Triết, cháu không sao chứ?"
Đường Hạo Triết chỉ bị ăn một cái tát lúc đầu, không nghiêm trọng, người nghiêm trọng là Cố Dịch Phàm: "Mợ, cháu không sao, Cố Dịch Phàm em ấy ngất đi rồi."
Cái gì? Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dịch Phàm, lúc này mới phát hiện, con trai đã sớm ngất đi rồi.
Cô nhanh chóng xông lên trước, muốn ôm lấy con trai mình từ tay Cố Dịch Phàm. Cố Học Võ lên tiếng.
"Các con đưa Dịch Phàm đến bệnh viện, ở đây giao cho ba."
,
Cố Dịch Phàm và Diêu Hữu Thiên không dám chậm trễ thêm một phút nào, đưa Cố Dịch Phàm lên xe rồi rời đi, đương nhiên, cũng tiện thể đưa Đường Hạo Triết đi.
Cố Học Võ muốn làm gì, bọn họ đều biết.
Những hình ảnh đó, không phù hợp để Đường Hạo Triết nhìn thấy.
Xe vừa mới khởi động không bao lâu, Triệu Bách Xuyên cũng đã đưa người tới.
"Thiên Thiên. Phàm Phàm đâu?"
Diêu Hữu Thiên lắc đầu, đã sắp nói không hoàn chỉnh nữa: "Bây giờ em đến bệnh viện."
,
Xe của Cố Thừa Diệu đã khởi động, không chút chậm trễ, đưa Cố Dịch Phàm nhanh chóng đi về phía bệnh viện.
Triệu Bách Xuyên nhìn những người bên ngoài nhà máy, xua tay, quay đầu xe cùng đi đến bệnh viện.
Mà tiếng rít của xe, đã nén tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trong nhà máy xuống.
*********
Trong bệnh viện, bác sĩ đang tiến hành cấp cứu.
Diêu Hữu Thiên trắng bệch cả mặt, cô chỉ cảm thấy trái tim nhấc lên cổ họng, hoàn toàn không hạ xuống được.
Cố Thừa Diệu cũng là vẻ mặt nặng nề, bôn ba cả một buổi tối, bộ dạng của bọn họ nhìn đều có chút nhếch nhác. Nhưng không có một ai có ý định ngủ.
Trên hành lang ngoài Triệu Bách Xuyên đi cùng tới, còn có Kiều Tâm Uyển nghe tin mà tới.
Uông Tú Nga đã lớn tuổi, chuyện lần này không có ai nói với bà.
,
Sắc mặt Kiều Tâm Uyển cũng không tốt lắm, hai tay nắm rất chặt, mặt đầy lo lắng.
Cố Dịch Phàm đã ở trong phòng phẫu thuật ba giờ đồng hồ, rốt cuộc kết quả thế nào, không có ai biết.
Đường Hạo Triết cũng vẫn ở đây, trên mặt bé đã được bôi thuốc, Diêu Hữu Thiên bảo bé về nghỉ ngơi, nhưng bé không chịu, cố chấp cùng người lớn trông ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
← Ch. 388 | Ch. 390 → |