← Ch.344 | Ch.346 → |
Editor: Xám
Mắt mẹ trừng thật to, vươn tay ra, dường như là đưa về phía anh trai.
,
Tay anh trai đã bị nổ tung, khắp người đều là máu. Chị gái cũng không tốt hơn anh trai bao nhiêu, thậm chí da đầu của chị có một miếng đã rớt xuống.
Mà ba Bạch Quảng Nhân, đã bị nổ đến mức ngay cả mặt cũng không nhìn ra được nữa. Toàn bộ đều là máu.
Nhưng tay của ông, vẫn kéo thật chặt tay mẹ.
Bạch Yên Nhiên đã sợ đến mức choáng váng. Hoặc có lẽ không phải bị dọa sợ, mà là sợ đến ngây người.
Cả đời này, cô ta sẽ không quên cảnh tượng lúc ấy.
Cũng sẽ không quên, bộ dạng chết thảm của ba mẹ mình.
,
Lúc đó, cô ta không hề biết là ai đã hại chết ba mẹ cô ta.
Cô ta chỉ ngây ngốc ngồi đó, nhìn thi thể bị nổ đến mức hoàn toàn biến dạng của người nhà.
Tròn ba ngày, không ăn, không uống, không động. Thậm chí ngay cả khóc cô ta cũng quên mất, chỉ ép bản thân mình, liên tục nhìn thi thể ba mẹ trước mặt, mạnh mẽ khắc ghi dáng vẻ lúc chết của be mẹ.
Ba ngày sau, Bạch Yên Nhiên thật sự không chịu được nữa đã ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đã được cứu.
Người cứu cô ta, là chính phủ bản địa của nước Nga, lúc đó cô ta mới biết, thì ra khi ấy quân phản chính phủ phía đông Turkistan đã xung đột với một phần tử vũ trang khác.
,
Mà lúc những tiểu phân đội của quân phản chính phủ phía đông Turkistan kia tháo chạy, đã trốn trong căn nhà cô ta và ba mẹ náu mình, nhưng không phải cùng một phòng.
Ngày hôm đó ngoài người nhà đã chết của cô ta, còn khiêng ra được mười tám thi thể từ trong căn phòng trống khác.
Đều là người của quân phản chính phủ phía đông Turkistan.
Cũng là rất lâu về sau, Bạch Yên Nhiên mới biết, lúc ấy vì sao người của hai bên lại ngừng bắn, là vì có một tổ chức, tên gọi Kỳ Lân đường. Vào ngày hôm đó, bọn họ tiến hành giao dịch súng ống đạn dược với đám phần tử vũ trang kia.
Bởi vì sự xuất hiện độht ngột của quân phản chính phủ phía đông Turkistan, đám phần tử vũ trang kia đã bị thua thiệt.
Mà Kỳ Lân đường là tổ chức buôn bán vũ khí, cho nên đã ra tay giúp đỡ đám phần tử vũ trang kia.
Mà cũng qua rất lâu sau, Bạch Yên Nhiên mới biết, lão đại của Kỳ Lân đường là một người Trung Quốc. Tên là Cố Học Võ.
,
Quả bom trong phòng ngày hôm đó, chính là do người của Kỳ Lân đường ném.
Đó là quả bom mới nhất mà người của Kỳ Lân đường mới nghiên cứu ra, uy lực kinh người. Nhưng phạm vi không tính là rộng.
Cô ta là người Trung Quốc, những người đó cho rằng cô ta nghe không hiểu tiếng Nga, Ở trước mặt cô ta, thảo luận về cuộc va chạm mấy ngày trước.
Bọn họ không biết là, từ khi hai tuổi cô ta đã đến nước Nga, tiếng Nga đối với cô ta mà nói, chính là tiếng mẹ đẻ thứ hai.
Khi đó chỉ biết là một tổ chức buôn bán vũ khí, binh lính ở cấp dưới, không thể biết thương nhân buôn bán vũ khí đó là ai.
Bạch Yên Nhiên, cũng không biết được.
,
Thế nhưng, điều đó không ảnh hưởng đến thù hận của cô ta.
Cái chết thảm của ba mẹ, anh chị, khiến trong đầu cô ta chỉ đầy ắp một ý nghĩa.
Chính là báo thù. Báo thù. Báo thù.
Bước đầu tiên để báo thù, chính là phải biết kẻ thù của mình là ai.
Mặc dù Bạch Yên Nhiên chỉ có bảy tuổi, nhưng cực kỳ thông minh, huống hồ cô ta sống ở nơi như vậy của nước Nga.
Tin tức từ nhỏ đến lớn tiếp xúc được, lời nói chuyện tình cờ của ba mẹ, độ nhạy bén đối với chính trị.
,
Mấy ngày trong bệnh viện, mỗi ngày cô ta chỉ làm một việc, chính là đọc tin tức.
Nhưng đáng tiếc là, tin tức không hề có bản tin về thương nhân buôn bán vũ khí kia. Tuổi cô ta còn nhỏ, không tìm được kẻ thù, nhưng cô ta tin rằng, có người nhất định sẽ biết.
Đó chính là người của chính phủ nước Nga.
Cô ta có một kế hoạch rất to gan. Cô ta chạy ra khỏi bệnh viện.
Sau đó cùng với một đám người lớn ở phía sau, đã lên tàu hỏa tiến về phía Moscow.
,
Khi một người quyết định phải làm được chuyện gì đó, ý chí của cô ấy rất đáng sợ.
Cho dù chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, cũng giống vậy.
Bạch Yên Nhiên không có tiền, nhưng lúc đó cô ta còn nhỏ.
Cô ta ăn xin trên tàu hỏa, cả đường đến Moscow, không có tiền, không có người thân, cô ta không có gì hết, vượt qua một năm đau khổ nhất, gian nan nhất trong đời.
Mà một năm đó, cũng để cô ta dùng thân phận ăn mày, biết được rất nhiều chuyện.
,
Ví dụ như, nếu như cô ta muốn biết thương nhân bán vũ khí một năm trước là ai, cô ta chỉ có thể thông qua quan chức cấp cao của nước Nga.
Cục trưởng cục tình báo nước Nga. Nhưng làm thế nào để tiếp cận ông ta? Làm sao ông ta có thể nói chuyện cơ mật như vậy với mình?
Bạch Yên Nhiên không biết.
Cô ta quá nhỏ, mặc dù thông minh, nhưng không biết phải làm thế nào mới có thể biết được tất cả những điều mình muốn biết.
Nhưng ông trời đều giúp ông ta.
Ngày hôm đó khi cô ta bám theo quan lớn nước Nga về nhà, bị mấy tên côn đồ gần đó ức hiếp.
Đối phương đòi Bạch Yên Nhiên giao hết tiền ra, Bạch Yên Nhiên không chịu, bị những kẻ đó đánh, đá, đạp.
,
Mà lúc này, có một bé trai đã cứu cô ta.
Vô cùng may mắn, bé trai cao lớn, tóc vàng mắt xanh đó, là con trai Scandinavia của Sokolov - cục trưởng cục tình báo nước Nga kia.
Bạch Yên Nhiên được cậu bé cứu, sau đó ở lại nhà cậu.
Scandinavia là một người trẻ tuổi vô cùng tốt. Cậu chỉ có một chị gái, từ rất sớm trước đó đã lập gia đình.
Mà cậu đã thuyết phục ba mẹ cậu, nhận nuôi Bạch Yên Nhiên.
,
Rất lâu sau đó, Bạch Yên Nhiên mới biết, Scandinavia còn là một cao thủ máy tính.
Sau khi cô ta và Scandinavia đã rất thân quen rồi, cũng đã ở nhà Sokolov nhiều năm. Cuối cùng cô ta đã cầu xin được sự giúp đỡ của Scandinavia, Scandinavia đã lẻn vào mạng lưới tình báo của chính phủ nước Nga.
Tại đó đã biết được vụ huyết án mấy năm trước.
Thương nhân bán vũ khí là Kỳ Lân Đường, một tổ chức do người Trung Quốc thành lập.
Việc làm ăn trải rộng khắp Trung Đông, châu Mỹ, và cả châu Phi.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Hợp tác với phần tử vũ trang của nước Nga. Cũng chính là chuyện bắt đầu mấy năm trước.
,
Ở trên trang web tuyệt mật tối cao của quốc gia, cô ta đã nhìn thấy, khuôn mặt đó.
Cố Học Võ. Chủ nhân của Kỳ Lân đường.
Mà một người trong số những người đi theo ông, chính là người đã ném bom vào phòng mà Bạch Yên Nhiên bảy tuổi nhìn thấy.
Bạch Yên Nhiên đã tìm được kẻ thù, bước tiếp theo chính là quyết định phải báo thù thế nào.
Scandinavia không hề ủng hộ quyết định của cô ta. Nhưng Bạch Yên Nhiên đã không quan tâm nữa.
Cái chết của ba mẹ, tình trạng bi thảm của anh chị, là ác mộng mỗi tối của cô ta.
,
Cô ta nằm mơ cũng muốn báo thù cho ba mẹ anh chị.
Bảy năm trước, cô ta tốt nghiệp từ đại học Moscow, nói với Scandinavia, cô ta quyết định quay về Trung Quốc, đi tìm Cố Học Võ báo thù.
Scandinavia không hề tán thành. Nhưng ý cô ta đã quyết.
Scandinavia không thể ngăn ngản, đã đồng ý giúp đỡ Bạch Yên Nhiên một lần cuối cùng, cho cô ta một thân phận, để cô ta làm chuyện mình muốn làm.
Sau khi quay về Trung Quốc, ý nghĩ đầu tiên của Bạch Yên Nhiên, là trực tiếp tìm người giết chết Cố Học Võ.
Nhưng rất nhanh cô ta đã phát hiện ra ý nghĩ đó không thể thực hiện được.
,
Cố Học Võ, và cả vợ ông Kiều Tâm Uyển, mỗi lần ra ngoài, đều có rất nhiều người âm thầm đi theo, ít thì ba bốn người, nhiều thì sáu bảy người.
Ngay cả con gái của Cố Học Võ, cũng như vậy.
Những người đó ẩn náu trong bóng tối, một khi Cố Học Võ gặp nguy hiểm, nhất định sẽ ra tay ngăn cản.
Có khả năng cô ta còn chưa thành công, thì đã chết trước rồi.
Cũng chính là lúc này, Cố Thừa Diệu đã tiến vào tầm mắt cô ta.
,
Cô ta phát hiện, Cố Thừa Diệu là người duy nhất của nhà họ Cố, ra ngoài không dẫn theo người.
Cô ta đã theo dõi rất lâu, nhưng chưa từng nhìn thấy ở bên cạnh Cố Thừa Diệu có bất kỳ người nào.
Cô ta nghĩ, muốn giết chết Cố Thừa Diệu, thật ra cũng dễ dàng phải không?
Thế nhưng ý nghĩ này chỉ có một thoáng, đã bị cô ta bỏ qua.
Chỉ giết chết một đứa con trai, quá hời cho Cố Học Võ rồi.
Điều cô ta muốn là ông đau khổ, ông sống không bằng chết.
Giống như cô ta mỗi ngày đều bị ác mộng giày vò, cô ta muốn Cố Học Võ cũng hưởng thụ cuộc sống như vậy.
,
Cô ta bắt đầu tiếp cận Cố Thừa Diệu.
Cô ta dùng tiền tìm một người đàn ông, để người đó giả mạo làm người ba mê bài bạc của mình.
Sau đó làm việc ở quán bar mà Cố Thừa Diệu thường xuyên ra vào.
Cô ta xuất hiện trước mặt Cố Thừa Diệu mấy lần, anh không hề chú ý đến mình.
Nhưng cô ta không nản chí.
,
Cô ta lại mời vài tên côn đồ ở đâu đó, giả dạng thành đến đòi nợ cược.
Lần này, cô ta đã thành công, quả nhiên Cố Thừa Diệu làm anh hùng cứu mỹ nhân. Hơn nữa đã nổi lên ý muốn bảo vệ Bạch Yên Nhiên mềm yếu, đáng thương, nhìn cực kỳ mong manh lúc đó.
Mục đích đầu tiên của cô ta, đã đạt được.
Mà bước thứ hai thì sao?
,
Đương nhiên là tiếp cận người nhà của Cố Thừa Diệu. Sau đó khiến bọn họ đau khổ.
Nhưng phải làm thế nào đây?
Cô ta vẫn chưa nghĩ ra, nhưng phát hiện Cố Thừa Diệu không giống với suy nghĩ của mình.
Anh hào phóng, cởi mở. Anh anh tuấn phóng khoáng.
Anh có tiền, nhưng chưa bao giờ huênh hoang.
,
Anh cũng rất có lòng thương người, thậm chí mỗi tháng anh sẽ chọn thời gian đến bệnh viện làm tình nguyện.
Càng hiểu biết về Cố Thừa Diệu, Bạch Yên Nhiên lại càng không chịu khống chế.
Cô ta muốn báo thù, lại rất mâu thuẫn.
Mỗi lần ngủ bên cạnh Cố Thừa Diệu, thật ra cô ta đều có kích động, dùng một dao giết chết Cố Thừa Diệu.
Như vậy thì xong hết mọi chuyện.
,
Nhưng lần nào cũng không xuống tay được.
Mà cũng chính là vào lúc này, không biết Kiều Tâm Uyển đã biết được chuyện cô ta qua lại với Cố Thừa Diệu từ đâu.
Bắt đầu phản đối.
Lòng của Bạch Yên Nhiên lại bắt đầu mâu thuẫn.
,
Một mặt, cô ta thành công khiến người nhà của Cố Học Võ phản cảm với cô ta, chán ghét cô ta. Cô ta thành công khiến Cố Thừa Diệu trở mặt với người nhà.
Một mặt, cô ta lại rất lo lắng. Vô cùng lo lắng. Bởi vì cô ta và Cố Thừa Diệu, vốn dĩ có thể đổi một cách thức khác để ở bên nhau.
Nhưng thật sự ở bên nhau, cô ta lại có lỗi với trái tim mình.
Cô ta sắp phát điên.
Vào lúc điên cuồng mà mâu thuẫn như vậy. Kiều Tâm Uyển lại ra tay.
Bà đã trói và đưa mình đi.
← Ch. 344 | Ch. 346 → |