Cô rất ích kỷ
← Ch.218 | Ch.220 → |
Editor: Xám
Vừa nghĩ đến việc có thể xé rách mặt nạ ngụy trang của người này, hai mắt Bạch Yên Nhiên đã nổi lên ánh sáng rất hưng phấn.
Cô ta đã bắt đầu chờ mong, gương mặt sụp đổ vào lúc Diêu Hữu Thiên không giả vờ nổi nữa.
"Thừa Diệu, đương nhiên tôi sẽ tìm."
Bạch Yên Nhiên đặt cà phê trên tay xuống, ý cười trên mặt rất nhạt, nhìn dịu dàng vô hại.
Nhưng Diêu Hữu Thiên biết rất rõ, đó chỉ là ngụy trang của cô ta.
"Có điều, tôi cảm thấy. Vấn đề giữa phụ nữ, vẫn nên để phụ nữ giải quyết thì tốt hơn."
Phục vụ cầm menu đi tới, Diêu Hữu Thiên xua tay, không phải đến để uống nước.
Huống hồ đối mặt với Bạch Yên Nhiên, cô sợ không uống nổi.
Sau khi phục vụ đưa đến một cốc nước thì rời đi, Diêu Hữu Thiên đan hai tay tao nhã đặt lên bàn, ít nhất về mặt khí thế, cô tuyệt đối không thua người khác: "Cô Bạch, tôi không cho rằng, giữa chúng ta có vấn đề gì cần giải quyết."
"Đó là cô cho là vậy." Bạch Yên Nhiên vẫn cười như cũ: "Thật ra cô Diêu là một người thông minh, cho dù tôi không nói, cũng biết vì sao tôi tìm cô."
"Bảo tôi ly hôn với Cố Thừa Diệu?" Diêu Hữu Thiên cười lắc đầu: "Cô không cảm thấy là cô tìm nhầm người rồi sao? Cô muốn bảo tôi ly hôn với Cố Thừa Diệu, hẳn là nên đi tìm Cố Thừa Diệu, chứ không phải đến tìm tôi."
"Tôi nói rồi, tôi sẽ tìm Thừa Diệu. Nhưng mà, tôi muốn cho cô biết, cô đã làm sai những chuyện gì?"
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên không thay đổi, Bạch Yên Nhiên đã thu hồi nụ cười trên mặt. Thay vào đó nhìn Diêu Hữu Thiên bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Cô không cảm thấy, cô rất ích kỷ sao? Cô Diêu."
Diêu Hữu Thiên không trả lời, tình yêu vốn dĩ là ích kỷ.
Càng đừng nói đến, hiện giờ cô còn là cô Cố danh chính ngôn thuận.
"Nếu như cô không yêu Thừa Diệu, thì nên buông tay, để anh ấy có được hạnh phúc mình nên có. Nếu như cô yêu anh ấy, cô càng không nên ích kỷ trói buộc anh ấy như vậy, khiến anh ấy phải ở bên cạnh cô, ngày nào cũng là giày vò, đều phải chịu thống khổ."
Lời nói oai phong lẫm liệt như thế, phát ra từ miệng Bạch Yên Nhiên, khiến Diêu Hữu Thiên cảm thấy cực kỳ châm chọc: "Cô nói xong rồi chứ?"
"Chưa." Bạch Yên Nhiên nghiêm mặt, nhìn Diêu Hữu Thiên với vẻ mặt chỉ trích: "Thừa Diệu hoàn toàn không yêu cô, mỗi một ngày anh ấy ở bên cô, đều là giày vò. Cô hoàn toàn không nên quấn lấy chân anh ấy nữa."
"Có phải giày vò hay không, không đến lượt cô nói. Cô nên bảo Cố Thừa Diệu đến nói chuyện với tôi." Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, ý cười trên mặt dần biến mất.
"Cô nói câu này, thật là ích kỷ." Bạch Yên Nhiên cười lạnh: "Rõ ràng cô biết, Thừa Diệu kiêng dè bà nội anh ấy, hơn nữa phải lo lắng cho tình hình trong nhà, anh ấy hoàn toàn không thể ly hôn với cô."
"Cô Bạch, cô cũng nói chúng tôi không thể ly hôn, vậy thì không biết những lời nhàm chán cô nói ngày hôm nay, có ý nghĩa gì."
"Đương nhiên là có ý nghĩa." Vẻ mặt Bạch Yên Nhiên vẻ mặt biến đổi, đầy thống khổ: "Bởi vì tôi yêu anh ấy, bởi vì tôi không nhẫn tâm nhìn anh ấy đau khổ. Cô Diêu, rõ ràng Thừa Diệu không yêu cô, nhưng lại phải ở bên cô. Lại vì thỏa mãn nguyện vọng của bà nội anh ấy, không thể ly hôn với cô. Cô không biết khoảng thời gian này, ngày nào cũng là giày vò với anh ấy."
"Cô ích kỷ chiếm giữ vị trí cô Cố, không để ý đến nỗi đau khổ của Thừa Diệu. Không để ý đến giãy giụa tuyệt vọng của anh ấy. Cô không cảm thấy cô rất quá đáng sao?"
"Những lời này đều là cô nói." Diêu Hữu Thiên không muốn cãi cọ với Bạch Yên Nhiên: "Có phải giày vò hay không, tự Thừa Diệu biết. Anh ấy là một người đã trưởng thành, chắc hẳn đã học được cách chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình."
"Đó là bởi vì anh ấy hoàn toàn không được lựa chọn." Lúc Bạch Yên Nhiên nói, lấy di động trong túi xách ra, nhìn Diêu Hữu Thiên, mắt đầy chỉ trích: "Cô hoàn toàn không biết, anh ấy đau khổ đến mức nào."
Diêu Hữu Thiên cau mi tâm lại, nhìn hành động của Bạch Yên Nhiên, đôt nhiên muốn ngăn cản động tác của cô ta.
Đầu ngón tay mảnh khảnh, chạm nhẹ lên màn hình.
Rất nhanh, bên trong truyền ra một đoạn đối thoại. Giọng nói đó là của Kiều Tâm Uyển ――――
"Con nói đi. Cố Thừa Diệu."
"Con có còn là một người đàn ông không? Con có chút tinh thần trách nhiệm nào không? Khi con dính lấy người phụ nữ thấp hèn đó, có nghĩ đến cảm nhận của vợ con chút nào không? Con phụ lòng Thiên Thiên, phụ lòng bà nội con sao?"
"Mẹ nói xong chưa?"
"Mẹ chưa nói xong. Mẹ không cho con qua lại với người phụ nữ đó, con có nghe hay không? Rốt cuộc con có biết bây giờ con đã kết hôn rồi không? Con ——"
"Đương nhiên con biết con đã kết hôn. Con còn biết hôn nhân của con là mẹ ép con kết hôn. Nếu như không phải hôm đó mẹ gọi bà nội đến tòa án, cho dù con ngồi tù, cũng sẽ không kết hôn với Diêu Hữu Thiên, mẹ không cần năm lần bảy lượt nhắc nhở con chuyện đó."
"Con cố ý? Con cố ý? Con hận mẹ phá hoại con và người phụ nữ đó ở bên nhau, con cố ý ở bên cạnh con bé. Sao con có thể như vậy?"
"Con cố ý, thì sao?"
Bởi vì là ghi âm, âm thanh không lớn, nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai Diêu Hữu Thiên.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được, sự tức giận, không cam lòng và cả phẫn hận khi Cố Thừa Diệu nói câu này.
Những nhận thức đó, khiến trong chốc lát Diêu Hữu Thiên không biết phải có phản ứng thế nào.
Khóe mắt Bạch Yên Nhiên, không biết từ lúc nào đã trào ra hai hàng lệ nóng: "Hôm đó anh ấy đến tìm tôi, bị mẹ anh ấy nhìn thấy. Chính là lần đó, lần ba mẹ anh ấy đến thành phố Y. Mẹ anh ấy rất tức giận, ra sức mắng tôi là đồ thấp hèn."
Nước mắt chảy xuống, vẻ mặt Bạch Yên Nhiên đầy đau lòng: "Tôi hoàn toàn không để ý mẹ anh ấy mắng tôi như thế nào. Nhưng tôi đau lòng cho Thừa Diệu. Anh ấy không yêu cô, anh ấy bị ba mẹ anh ấy ép phải cưới cô. Nhưng lại vì gia đình mà không thể ly hôn. Anh ấy là một người đàn ông kiêu ngạo như thế. Cô cảm thấy cô níu kéo anh ấy như vậy, làm anh ấy đau khổ, khiến anh ấy khó chịu, cô không ích kỷ sao?"
Diêu Hữu Thiên vẫn mang dáng vẻ mặt không biểu cảm.
Thế nhưng hai tay đặt ở dưới bàn, lại bện vào nhau rất chặt.
Cố Thừa Diệu nói, cuộc hôn nhân này do Kiều Tâm Uyển ép anh kết hôn. Anh nói, anh thà rằng ngồi tù, cũng không muốn lấy cô.
Cô biết, Cố Thừa Diệu không muốn cuộc hôn nhân này.
Nhưng cô cho rằng, hơn nửa năm sống chung. Nỗ lực suốt những ngày tháng đó của cô, đối với Cố Thừa Diệu mà nói, là có giá trị.
Cô cho rằng, cho dù anh không yêu mình, nhưng chắc hẳn trong lòng cũng có cô.
Thế nhưng, tất cả những điều đó đều là cô nghĩ vậy. Trên thực tế Cố Thừa Diệu hoàn toàn không yêu cô.
Cô đột nhiên cảm thấy may mắn vô cùng, may mà hôm qua cô không hỏi ra miệng câu "Anh yêu em không".
Nếu thật sự hỏi, vậy thì trước mặt anh, ngay cả một chút tôn nghiêm và tự tôn cô cũng không có.
Lồng ngực giống như bị kim đâm, mới bắt đầu chỉ hơi đau đớn. Về sau lại là một cơn đau đớn kịch liệt.
Nỗi đau đó, khiến cô gần như không có cách nào duy trì tư thế ban đầu của mình, ngồi ở đó.
Thì ra, cảm giác khi tôi yêu anh, anh lại không yêu tôi là thế này?
Cô nghĩ lúc học đại học cô nên học khoa Trung văn giống như Lý Khả Nghi, vậy thì có lẽ bây giờ đã có thể tìm ra được rốt cuộc mình nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm trạng lúc này.
Mà một chuyện khác đoạn đối thoại này đã để lộ ra, cũng khiến trái tim cô lúc này, giống như bị xào nấu trên lửa.
Kiều Tâm Uyển nói: "Khi con dính lấy người phụ nữ thấp hèn đó"
Với cách nói chuyện của Kiều Tâm Uyển, nhất định là đã nhìn thấy cái gì đó.
Điều đó có nghĩa gì?
Cố Thừa Diệu. Ngoại tình trong hôn nhân?
Anh đã phản bội hôn nhân của bọn họ, phản bội tình cảm của cô. Anh đã làm chuyện có lỗi với mình.
Cố Thừa Diệu, anh tàn nhẫn, anh tàn nhẫn lắm.
Trong lòng vô cùng căm hận và tức giận Cố Thừa Diệu. Vừa nghĩ đến việc sau khi kết hôn, anh lại ngoại tình.
Mà khoảng thời gian gần đây, anh dùng cơ thể đã đụng vào người phụ nữ khác để đụng vào mình.
Diêu Hữu Thiên đã ghê tởm đến mức muốn nôn.
Ngoài ghê tởm ra, còn có đau lòng.
Đầu óc rối loạn, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh như bình thường nữa.
Hành động của Cố Thừa Diệu, đã chạm vào ranh giới của cô. Mà cô xin thề, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.
Tuyệt đối không ――――
Lợi bị nghiến sinh đau đớn, khi đối diện với đôi mắt rưng rưng, lã chã chực khóc của Bạch Yên Nhiên và khuôn mặt yếu đuối của cô ta, cô lại chợt cắn chặt răng.
Nhếch môi, hiện lên một nụ cười nhạt, chỉ trong thời gian một giây, cảm xúc trong lòng vừa rồi, đã không hề để lộ lên mặt.
"Thật là đặc sắc mà." Vỗ tay, hôm nay cô mới biết, diễn xuất của cô ta không tệ: "Diễn hay lắm."
Khóe mắt Bạch Yên Nhiên vẫn còn dính hai hàng lệ. Nghe thấy lời Diêu Hữu Thiên thì ngây ra: "Cô, cô nói cái gì?"
"Tôi nói, diễn hay lắm."
Diêu Hữu Thiên đứng lên, nếu như đây là một trận chiến, nếu như trận chiến này cô đã thua rồi.
Vậy thì, cô tuyệt đối không muốn nhận thua trước mặt Bạch Yên Nhiên.
Cho dù thua, cô cũng phải có kiêu ngạo của bản thân mình.
"Tôi biết mục đích của cô, cũng hiểu rõ động cơ của cô. Có điều rất đáng tiếc. Cô tìm lầm người rồi." Ngẩng đầu lên, cô gần như đã dùng phong thái kẻ cả liếc nhìn Bạch Yên Nhiên: "Nếu như cô thật sự muốn tôi ly hôn như vậy, nên đi tìm Cố Thừa Diệu."
"Người đau khổ là anh ta, người nhẫn nhịn là anh ta, liên quan gì đến tôi? Nếu như anh ta kiêng dè ba mẹ, kiêng dè gia tộc không chịu ly hôn, vậy thì phải nhận lấy hậu quả này."
"Con người, đều phải trả cái giá rất lớn cho lựa chọn của mình. Ai cũng vậy."
Tốc độ nói của cô rất chậm, cười lạnh, trong lòng Diêu Hữu Thiên càng đau, trên mặt càng tươi cười rực rỡ: "Dù sao lúc trước, là chính anh ta bằng lòng cưới tôi."
"Cô ――" Bạch Yên Nhiên đứng bật dậy: "Sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy? Cô cố ý, cô hoàn toàn cố ý. Cô cố ý muốn làm Thừa Diệu đau khổ, cho nên thà rằng níu kéo anh ấy, cũng không chịu ly hôn với anh ấy?"
Giọng nói của cô ta hơi lớn, lúc này, người trong quán cà phê không tính là nhiều, nhưng vẫn thu hút cái liếc nhìn của rất nhiều người.
Thái độ của cô ta, sự quyết liệt của cô ta, đều không lọt vào mắt Diêu Hữu Thiên.
"Tôi chính là như thế đấy. Cô muốn thế nào? Cô Bạch, tôi nói một lần cuối cùng, tôi, không quan tâm Cố Thừa Diệu cưới tôi vì nguyên nhân gì, bây giờ, tôi đã là cô Cố danh chính ngôn thuận. Muốn bảo tôi ly hôn. Hừ. Bảo Cố Thừa Diệu đến nói chuyện với tôi."
Cô khiến Cố Thừa Diệu đau khổ, cô khiến Cố Thừa Diệu mắc kẹt, cô khiến Cố Thừa Diệu rơi vào thế khó xử.
Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Được, nếu như anh đã đau khổ như vậy, vậy thì bảo anh đến nói câu kết thúc với cô. Mà cô tuyệt đối sẽ không chủ động đề nghị ly hôn, thành toàn cho đôi cẩu nam nữ này.
Diêu Hữu Thiên xoay người rời đi, hoàn toàn không nhìn Bạch Yên Nhiên nữa.
Đương nhiên đã bỏ lỡ, vẻ điên cuồng chợt lóe lên trong mắt cô ta.
Cô ta thật sự không ngờ, cho dù cô ta đã nói như vậy, Diêu Hữu Thiên vẫn không chịu ly hôn.
Người phụ nữ này, quả thực là vô liêm sỉ đến mức khiến cô ta được mở mang tầm mắt.
Bảo Cố Thừa Diệu đề xuất ly hôn? Cô cho rằng, tôi không có cách nào sao?
Diêu Hữu Thiên, chúng ta hãy chờ, để tôi xem xem, cô có thể chiếm lấy vị trí cô Cố được bao lâu.
............... ***............
Sau khi lên xe, tất cả ngụy trang của Diêu Hữu Thiên sau khi lên xe taxi, sụp đổ rầm rầm.
Cô hơi cuộn người lại, hoàn toàn mệt mỏi tựa người lên lưng ghế trước.
Sắc mặt tái nhợt, khiến cho chị tài xế ngồi phía trước liên tục quay mặt lại: "Cô à, cô không sao chứ?"
Diêu Hữu Thiên chỉ có thể lắc đầu, cổ họng nghẹn đắng, không nói ra được chữ nào.
Cố Thừa Diệu, Cố Thừa Diệu ――
Anh được lắm, anh được lắm.
Cô nghĩ tới rất nhiều chuyện. Lần trước Kiều Tâm Uyển đến đây, Cố Thừa Diệu có sắc mặt rất khó coi.
Lúc đó anh đã nói gì?
"Anh không hiểu, vì sao bao giờ bà ấy cũng áp đặt ý chí của mình lên người người khác."
Phải rồi, cô vẫn luôn không hiểu, không thể lý giải được. Vì sao Cố Thừa Diệu có thái độ đó với Kiều Tâm Uyển.
Nghĩ đến việc không chỉ vì Kiều Tâm Uyển trách móc anh, còn vì chuyện anh bị Kiều Tâm Uyển ép cưới mình.
Cho nên mới đối xử với Kiều Tâm Uyển bằng thái độ đó.
Buồn cười là cô lại an ủi anh y hệt đứa ngốc.
Thậm chí muốn cải thiện một chút quan hệ với trưởng bối giúp anh, cẩn thận chọn quà tặng cho trưởng bối, lại liên tục xoay qua xoay lại giữa anh và Kiều Tâm Uyển.
Cô nghĩ đến thái độ mỗi lần nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, nỗ lực muốn giúp Cố Thừa Diệu bù đắp một chút của mình.
Lúc cô làm những việc đó, trong lòng Cố Thừa Diệu nhất định đã cười nhạo cô thậm chí oán hận cô phải không?
Bởi vì anh hoàn toàn chẳng thèm để cô đi làm những việc này.
Anh hoàn toàn không muốn để cô làm những việc này.
Người anh hận nhất, thật ra là bản thân mình phải không?
Đằng sau việc anh ngày ngày giao hoan với cô, là thật sự muốn có một đứa con. Bởi vì Bạch Yên Nhiên không sinh được.
Cho nên anh mới có thái độ như thế, cho dù sau khi cãi nhau cô quay về thành phố Y, cho dù cô làm mất mặt anh.
Cho dù cô không nhìn anh bằng sắc mặt tốt, anh cũng có thể điềm tĩnh nhún nhường đi tìm cô.
Thậm chí cô còn cảm động vì hành động của anh, cho rằng nỗ lực hơn nửa năm nay của mình đã có báo đáp. Ít nhiều gì trong lòng anh cũng đã có mình.
Thật là châm chọc.
Trái tim Cố Thừa Diệu oán hận vô cùng, mỗi một tế bào, mỗi một mạch máu của cô đều đều vì sự phẫn nộ cực đại này mà cảm thấy đau đớn.
Nỗi đau này, là do Cố Thừa Diệu gây ra cho cô.
Nhắm chặt mắt, hốc mắt lại nóng rực. Chẳng trách Bạch Yên Nhiên có thể ba lần bốn lượt đi theo mình đến tìm mình, những việc đó đều do Cố Thừa Diệu gợi ý sao?
Một mặt vừa muốn ly hôn, một mặt vừa muốn để cô sinh con cho anh.
Sự không cam lòng rối rắm đó, khiến anh một mặt diễn trò trước mặt cô, một mặt lại hẹn hò với cô ta.
Ghê tởm, thật sự rất ghê tởm.
Cố Thừa Diệu, anh khiến tôi thật sự rất ghê tởm.
Diêu Hữu Thiên gần như sắp nôn rồi, đáy lòng ngoài cuồn cuộn đau khổ ra, còn có cả phẫn nộ.
"Tình cảm của anh ấy đã vượt ra khỏi ranh giới, tình yêu của anh có còn hay không, cả thế giới đều đang thay đổi, em chỉ tồn tại vì anh ―― "
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tay Diêu Hữu Thiên run run nhận lấy.
Tầm nhìn bị nước mắt làm cho mơ hồ, khiến cô không nhìn rõ số điện thoại gọi đến.
"A lô."
"Thiên Thiên, em ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại, là Cố Thừa Diệu..
....................................
【 Ngoại truyện bản đùa 】
Tam thiêu và Thiên Thiên cùng ngồi xe lửa đi du lịch, trên đường đã đi qua một đường hầm rất dài.
Tam thiếu: Nếu sớm biết cái đường hầm này dài như vậy, vừa nãy anh đã hôn em.
Thiên Thiên kinh hãi: Người hôn em vừa nãy không phải anh sao?
Tam thiếu:....
Ngồi bên kia xe lửa, Chiến Li nhếch mép cười: "Người hôn em, là anh ―――― "
PS: Chỉ là truyện đùa, đừng tưởng thật!
← Ch. 218 | Ch. 220 → |