Không thể tha thứ
← Ch.067 | Ch.069 → |
Editor: Xám
"Nguyên cáo cũng thừa nhận rồi, cô ta thực sự có mục đích tiếp cận đương sự của tôi, hơn nữa còn nhận được sự cự tuyệt vô cùng kiên quyết từ đương sự của tôi. Bởi vậy có thể kết luận rằng, trước đó hoàn toàn là cô ta quyến rũ đương sự của tôi. Về sau quyến rũ không được, thẹn quá hóa giận. Cho nên mới vu khống đương sự của tôi, " Hồ Nhất Dân ngắt lời Diêu Hữu Thiên, cười khom người với thẩm phán: "Thẩm phán trưởng, tôi đã không còn vấn đề nào nữa."
,
Hiện trường xét xử hoàn toàn yên tĩnh. Người nhà họ Diêu không dám tin, mà người nhà họ Cố lại có phần thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là Kiều Tâm Uyển, dù thế nào cũng không nghĩ đến, con trai lại có thể đưa ra chứng cứ như vậy để chuyển biến tình hình của mình.
,
Chẳng trách mấy ngày nay cho dù bà khuyên nhủ thế nào, con trai đều vô cùng kiên định. Chỉ nhấn mạnh hết lần này đến lần khác rằng mình nhất định sẽ không sao.
Thì ra nó đã chuẩn bị xong.
Đôi mắt sắc sảo của Cố Học Vũ không hề rời khỏi khuôn mặt của con trai. Cuối cùng đứa trẻ này đã trưởng thành rồi.
,
"Lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi." Sau phút im lặng ngắn ngủi, Diêu Hữu Thiên giải thích cho mình: "Trên thực tế hôm đó là vì tôi đùa với bạn bè, cho nên mới có cảnh như vậy. Tôi tuyệt đối không muốn quyến rũ anh ta ——"
Ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu mang theo vài phần chỉ trích lờ mờ.
Chiêu này của người đàn ông kia thật sự quá tuyệt, quá độc.
,
Rõ ràng người làm sai là anh ta, giờ lại phản công. Đôi tay mảnh khảnh siết chặt lại thành nắm đấm. Ánh mắt Diêu Hữu Thiên nhìn về phía Cố Thừa Diệu lần nữa đầy phức tạp.
Cố Thừa Diệu ngồi ở đối diện đầy tao nhã, nhàn hạ. Trên người mang theo khí chất công tử nhà giàu nhàn nhạt.
Mà nụ cười tự tin quá mức trên mặt anh, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy vô cùng chướng mắt. Diêu Hữu Thiên không biết tại sao lập tức có nỗi xúc động muốn xóa sạch nụ cười trên mặt anh.
"Vậy sao?" Hồ Nhất Dân nhìn thẩm phán không hề lên tiếng, vô cùng bình tĩnh gật đầu vài cái: "Vậy tôi cũng có thể nói. Tối hôm đó, đương sự của tôi uống say nên nhận lầm người. Chuyện này chỉ là hiểu lầm."
"Nhưng anh ta đi ngược lại ý muốn của tôi, cưỡng ép phát sinh quan hệ với tôi là sự thật." Diêu Hữu Thiên chỉ hốt hoảng trong phút chốc, rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Không tính đến đủ loại chuyện trước kia. Trên thực tế, tối hôm đó, tôi thật sự không đồng ý."
,
"Cô không có chứng cứ, không phải sao?"
"Vết thương trên người tôi chính là chứng cứ." Lúc này giọng nói của Diêu Hữu Thiên mang thêm mấy phần yếu ớt mệt mỏi.
Cảm giác mệt mỏi này đã rất lâu rồi cô không gặp phải: "Tôi không có khuynh hướng tự ngược. Vết thít trên cổ tôi hôm đó có thể chứng minh, lúc ấy bị cáo muốn bóp chết tôi."
,
"Vậy cô chết rồi sao?" Lời nói của Hồ Nhất Dân tương đối không khách khí.
"Tôi phản đối." Luật sư của Diêu Hữu Thiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Hồ Nhất Dân đầy thù địch: "Phản đối câu hỏi của luật sư bên biện, cách hỏi của câu hỏi đó có thể xem là công kích người khác."
"Phản đối có hiệu lực." Thẩm phán trưởng gõ bàn, nhìn Hồ Nhất Dân một cái: "Hãy chú ý thái độ của anh."
,
"Xin lỗi." Hồ Nhất Dân nói vậy, nhưng bên trong không có chút cảm giác có lỗi nào.
Làm luật sư cố vấn của Cố thị đã hơn hai mươi năm. Bất kể thế nào, ông nhất định sẽ không nhìn Cố Thừa Diệu gặp chuyện: "Nhưng trên thực tế đương sự của tôi cũng không tạo ra tổn thương gì cho nguyên cáo. dfienddn lieqiudoon Cho dù có gì đó thì cũng chỉ là uống rượu say. Nhất thời hiểu lầm mà thôi. Tuyệt đối không cưỡng dâm."
,
Đây mới là điểm mấu chốt.
Bất luận trước đây hiểu lầm, ân oán giữa Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên ra sao.
Cố Thừa Diệu tuyệt đối không hề cưỡng bức Diêu Hữu Thiên. Chỉ cần có thể chứng minh được điều này là đủ rồi.
,
Diêu Hữu Thiên trầm mặc, thật sự không ngờ vụ kiện mười phần chắc chín lại nảy sinh ra chuyển biến xấu như vậy.
Tình hình trước mắt có phần không ổn.
Sắc mặt của Diêu Hữu Quóc và Diêu Hữu Gia vô cùng khó coi.
Nếu như không phải vì ở nơi không thích hợp, Diêu Hữu Quốc vô cùng chắc chắn lúc này mình nhất định sẽ đánh cho Cố Thừa Diệu một trận.
,
Tên đàn ông đáng chết, ức hiếp người khác rồi không muốn chịu trách nhiệm thì thôi đi, lại còn làm bẩn thanh danh của em gái.
Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |