Nhà họ La bắt đầu hành động
← Ch.094 | Ch.096 → |
Trận hô vang kia chẳng qua chỉ đánh thức Phục Linh, còn thật sự hù dọa cô là âm thanh kinh thiên của Đồng Trác Khiêm.
Cô hoảng sợ vỗ vỗ ngực, nghĩ muốn nổi nóng lên, nhưng lại ngại có nhiều người ở đây, cố gắng dằn lòng, an tĩnh nhắm mắt lại.
Một chút im lặng như vậy lại mang đến hiệu quả.
Đồng thiếu gia thấy Phục Linh nhắm mắt lại ngủ, rét lạnh lập tức biến mất, gương mặt lại sáng ngờ lên, khí phách tuyệt luân, anh quét mắt bốn phía, ra hiệu cho bọn lính yên lặng.
Tề Tiểu Chấn muốn bước tới nói chuyện, lại bị ánh mắt của Đồng Trác Khiêm dọa cho chết trân.
Trong lúc nhất thời, Tề Tiểu Chấn yên lặng, suy nghĩ đến chân giò Kinh Đức tuyệt thế mấy ngàn khối có thể sẽ không tới miệng.
"Ôi chao", Tề Tiểu Chấn thở dài một tiếng.
Thật giống như một người đàn ông đáng thương bị vứt bỏ.
Ôm Phục Linh bước lên chiếc Land Rover quân dụng, sau một lát, Mạnh tiểu thư lần nữa ngủ say.
Nhẹ nhàng đặt Phục Linh lên ghế sau, Đồng Trác Khiêm chuyển lên ghế phó lái, Tề Tiểu
Chấn lục lọi lấy ra một tập hồ sơ, sau đó giao cho Đồng Trác Khiêm.
Nhìn mấy chữ "Cơ mật" trên hồ sơ, Đồng Trác Khiêm cười lạnh: "Càng bí mật thì càng không kín miệng." Vừa nói, vừa mở hồ sơ ra, sau đó lấy văn kiện bên trong ra đọc, Đồng thiếu không khỏi nhíu mày: "Đây là ý của ai?"
Tề Tiểu Chấn nghiêm túc nói: "Đây là ý của cấp trên, cũng có thể là do nghị viên cao cấp đề xuống."
"Cho hắn đánh rắm!"
"Ai? Ai? Ai thúi?" Mạnh tiểu thư đáng thương lần nữa bị tiếng gầm của Đồng Trác Khiêm đánh thức, vừa tỉnh lại đã nghe thấy hai chữ "đánh rắm" làm cho giật mình.
Mí mắt Đồng Trác Khiêm giựt giựt: "Tiếp tục ngủ đi, không có chuyện gì."
Mạnh tiểu thư cũng rất muốn ngủ, nếu không cũng sẽ không ngủ đến hai lần như thế, nhưng lần nào cũng bị thanh âm mạnh mẽ của Đồng thiếu đánh thức.
"Không ngủ nữa, bớt lo lắng hãi hùng."
Đồng Trác Khiêm lần đầu tiên biết áy náy, lập tức kêu dừng xe, sau đó chạy ra phía sau ôm lấy Phục Linh, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, anh đây sẽ không ầm ĩ nữa."
"Anh mà còn vậy đi." Phục Linh chiếp chiếp nói, một tay gác chán nhìn đám mấy trắng, rất nhàm chán bắt lấy tay Đồng gia, sau đó vẽ vòng tròn lên đó: "Đồng gia, anh nói mây trắng tại sao lại trắng vậy?"
Tề Tiểu Chấn ho khan hai tiếng.
Đồng Trác Khiêm nheo mắt suy tư.
Chẳng lẽ đây là tác dụng của virus trong cơ thể? Thông minh vốn đã không có, nay lại giảm xuống âm rồi?
Đồng gia bắt đầu triệt triệt để để lo lắng.
Lúc yên tĩnh đã có bộ dáng như vậy, sau này khờ thật không biết sẽ thành như thế nào nữa.
Mà Phục Linh vẫn không ý thức được lời mình nói có bao nhiêu chấn động, cô nhìn cảnh sắc quay ngược ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc, cũng không phải là đường trở về nhà họ Đồng. truyện được copy từ
Bỗng dưng, đầu óc cô linh hoạt: "Đồng gia, anh muốn đi về nhà em sao?"
"Uhm."
Trong phút chốc, giống như có dòng nước ấm dâng lên trong tim cô, Phục Linh giống như đa nghe ca xướng, giống như nghe thấy giọng ca chim hoàng anh, quá sức tuyệt vời làm say lòng người.
Cô đột nhiên trở tay ôm Đồng Trác Khiêm, không để ý đến Tề Tiểu Chấn đang ở trước măt nhiều chuyện, giống như con chim nhỏ nép vào trong ngực Đồng gia.
"Anh, em phát hiện hôm nay anh thật sự rất đẹp trai."
Thanh âm nhu mềm, phiêu phiêu, dịu dàng mềm mại kia, thật làm cho Đồng gia gợi lên ý định muốn hung hăng thương yêu cô.
Đáng tiếc, đáng tiếc, Đồng Trác Khiêm lắc đầu một cái, bấm tay tính toán, chỉ còn một tháng.
Ngoại trừ nhẫn nại, cũng chỉ có nhẫn nại, không có cách khác, hết thảy đều phải vì con.
Xe lảo đảo dừng ở trước cửa biệt thự nhà họ Mạnh.
Lại nhìn thấy được cảnh vật quen thuộc, lòng Phục Linh không khỏi run rẩy, thật giống như chưa bao giờ rời đi vậy.
Dù sao, cuộc gặp gỡ không gọi là lớn kia cũng suýt chút nữa làm cô mất mạng.
"Mẹ? Mẹ?" Ở ngoài cửa nhấn chuông, nửa ngày cũng không thấy ai trả lời, Phục Linh nhịn không được hét lên, đem kêu to tên tất cả mọi người trong nhà, ngay cả con chó
Harl má Liễu nuôi cũng gọi.
Nhưng không ai để ý cô.
Đi ra ngoài rồi sao?
Phục Linh lắc đầu một cái, lập tức hủy bỏ ý nghĩ này.
Coi như ba mẹ có đi ra ngoài cũng sẽ có má Liễu ở lại trông nhà, tầm mắt Đồng Trác
Khiêm đột nhiên bị bụi đất màu đen ở góc tường hấp dẫn.
Anh đi tới, sau đó vuốt bụi đen trên đất lên ngửi: "Đây là mùi thuốc súng?"
A? Phục Linh sửng sốt, đáy lòng bất an: "Có ý gì?"
"Khi nãy chúng ta đi vào, chẳng lẽ em không nhận ra là không có ai ở chốt an ninh sao?"
Nghe Đồng gia nói như vậy, Phục Linh mới bắt đầu cảnh giác, cô đột nhiên chạy ra khỏi cửa vườn hoa, nhìn hai bên biệt thự.
Sau đó sắc mặt cô trắng bệch.
Biệt thự xinh đẹp của nhà cô, nhìn đằng trước vẫn như cũ, nhưng phía sau lại bị nổ ra một cái hố.
Phục Linh nhìn cái hố lớn đến mức dọa người kia, sắc mặt rất khó coi, sau đó hô lên một tiếng: "Tề Tiểu Chấn."
Sắc mặt Tề Tiểu Chấn cũng thay đổi, có chút hoảng hốt khó mở miệng.
"Nói, rốt cuộc có chuyện gì?" Đồng Trác Khiêm cũng mở miệng.
Tề Tiểu Chấn nghẹn đỏ mặt mới nói: "Chị dâu, chị chịu đựng một chút."
Tên này***nói so với chưa nói còn dọa người hơn, nghe thấy lời này, Phục Linh nháy mắt cảm thấy hai chân mềm nhũn, một câu cũng không dám hỏi tiếp.
Bốp một cái, Đồng Trác Khiêm đánh vào đầu Tề Tiểu Chấn: "Mau nói."
Tề Tiểu Chấn lập tức thay đổi sắc mặt: "Năm ngày trước có người lẻn vào biệt thự Mạnh gia phóng hỏa....." Anh nói rất chậm làm cho Phục Linh thiếu chút nữa thì té xỉu.
"Ba mẹ tôi đâu? Tại sao đến bây giờ mới nói cho tôi biết? Tại sao khi nãy lại không nói?"
"Bác gái Đồng bảo, chuyện này cho chị biết trễ một chút."
Phục Linh ngơ ngác: "Tại sao phải cho tôi biết trễ?"
"Lúc thủ phạm phóng hỏa, Mạnh xử trưởng đã phát hiện ra, nhưng là không chạy kịp, mà khi đó, hậu viện lại bị người dội bom, một khắc đó nổ tung."
Tề Tiểu Chấn đang nói cái gì, Phục Linh đã nghe không rõ nữa, cả người cô trở nên choáng váng, nhìn cái gì cũng không rõ, đầu cô bị hai chữ "nổ tung" kia đánh cho bất tỉnh.
Thân thể cô thoáng chốc mềm nhũn, được Đồng Trác Khiêm ôm vào trong ngực.
"Chị dâu______"
"Con mẹ nó cậu mau nói cho xong." Đông Trác Khiêm cũng xanh mặt, anh nghe Tề Tiểu
Chấn nói, biết rõ cậu ta vẫn chưa nói hết.
"Mạnh xử trưởng chỉ bị thương nhẹ."
"Hô", Đồng Trác Khiêm cảm người trong ngực thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức bị lời nói kế tiếp của Tề Tiểu Chấn đánh ngã.
"Nhưng bác gái Mạnh bị thương khá nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện Mã
Lệ."
"Em muốn lập tức đi xem mẹ." Phục linh run run rẩy rẩy từ trong ngực Đồng Trác Khiêm đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, giống như là đã hoàn toàn đón nhận tất cả.
Cô không để Đồng gia ôm lên xe, mà chính mình từng bước từng bước lên xe.
"Phục linh, có anh ở đây."
Là ai? Là ai nhẹ nhàng nói chuyện ở bên tai cô? Cô có chút hoảng hốt, nhưng cũng trả lời.
"Em biết rõ."
Nghĩ tới tình trạng của cha mẹ mình, trong lòng Phục Linh thật sự không dễ chịu, lại đột nhiên hỏi: "má Liễu đâu?"
"Bà ấy cũng bị thương, cũng đang ở bệnh viện Mã Lệ."
Phục linh từ từ nhắm hai mắt lại, đầu nhẹ nhàng tựa vào bả vai Đồng Trác Khiêm, dáng vẻ giống như rất mệt mỏi: "Lái xe."
Một đường chạy thẳng tới bệnh viện Mã Lệ, Đồng Trác Khiêm muốn đở cô xuống lại bị cô lạnh lùng từ chối, anh lần nữa duỗi tay ra: "Cô bé, đừng có việc gì cũng kiên cường như vậy, Đồng Trác Khiêm anh còn ở chỗ này, em không cần mệt mỏi như vậy, nếu mà ngã xuống, bổn thiếu gia sẽ đánh em đấy, ngoan, đừng để ba em thấy em như vậy."
Ngay lập tức, nước mắt cô rơi xuống.
Giống như một mảnh hồng ảnh chớp léo, sau đó biến mất trong nháy mắt.
"Em biết." Trừ một câu này, Phục Linh không biết phải nói gì, vào giờ phút này, cô cảm thấy ngôn ngữ lại thiếu sức sống như vậy.
Đi vào bệnh viện, đi theo sau Tề Tiểu Chấn qua ba mươi sáu tầng bệnh viện, vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Đồng phu nhân xách theo giỏ đồ vào một phòng bệnh.
"Lão Mạnh, ông đừng quá lo lắng, người hiền sẽ được phù hộ, bà thông gia tốt như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Ôi chao...." Phục Linh vừa đi tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng than thở bất đắc dĩ của Mạnh Thiệu Đình, một tiếng than đó phảng phất giống như trong thời gian ngắn này ông đã già đi mười tuổi.
"Ba, mẹ." Đồng Trác Khiêm đi vào đầu tiên, hỏi thăm Mạnh Thiệu Đình trước, sau đó là mẹ mình.
Nghe thấy tiếng con trai, Đồng phu nhân lập tức xoay người, nhìn thấy lại là bộ dạng
Phục Linh hai mắt đẫm lệ, nhất thời liền đau lòng, vội vàng đi tới hỏi thăm cô: "Nha đầu, làm sao? Làm sao? Làm sao lại có bộ dạng này?"
"Bác gái, mẹ con đâu?"
Đồng phu nhân cứng đờ, sau đó miễn cưỡng cười đánh nhẹ vào bả vai cô: "Sao lại kêu như vậy? Trác Khiêm cũng đã thay đổi xưng hô? Con sao lại không đổi?"
Phục Linh nghe thấy Đồng phu nhân nói những lời này, cũng biết Tề Tiểu Chấn là nói sự thật, hỏi lại lần nữa: "Mẹ, mẹ con đâu?"
"Mẹ con ở phòng giám sát." Mạnh Thiệu Đình nói chuyện, sau khi nói xong, thanh âm của ông mang theo vô vàng tang thương cùng vô lực.
Phục Linh cảm thấy lòng cô như bị lăng trì.
"Ba ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Con không cần can thiệp." Mạnh Thiệu Đình đột nhiên quát lớn.
"Vậy con đi xem mẹ." Phục Linh cũng đáp lại ông một câu, sau đó xoay người rời đi.
Mạnh Thiệu Đình quýnh lên, muốn đuổi theo, lại không nhất nổi người, Đồng Trác Khiêm an tĩnh đứng đó nói: "Mẹ, mẹ đi xem cô ấy đi."
Đồng phu nhân gật đầu, sau đó đuổi theo.
Trong phòng bệnh, nhất thời chỉ còn lại hai người đàn ông.
Đồng Trác Khiêm nghiêm túc ngồi xuống trước mặt Mạnh Thiệu Đình, sau đó rót một chén nước đưa cho ông: "Ba, ba nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Thiệu Đình nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt bén nhọn giống như hàn băng ngàn năm.
"La gia bắt đầu hành động........."
← Ch. 094 | Ch. 096 → |