Tập kích
← Ch.021 | Ch.023 → |
Đồng thiếu gia chào cô bằng một gương mặt phủ một tầng sương, trong phòng lúc này, một trầm mặc không nói, một lạnh lùng như băng, còn có một gương mặt cười co quắp.
Phó Trường An từ lúc đi vào cũng chưa có ngẩng đầu lên, nghe tiếng động ở cửa, ngẩng đầu nhìn một cái, nở nụ cười: "Đồng thiếu gia".
Mạnh tiểu thư sửng sốt: "Hai người biết nhau?"
Đồng thiếu gia gật đầu, ngồi xuống ghế hỏi: "Hôm nay ra tù?"
Trường An gật đầu.
Đồng thiếu gia sao lại không biết cô. Ngay cả cái tên Lục Cảnh Sinh vừa đi anh cũng nhận ra, bốn năm trước, mọi người ai cũng biết hai người này chính là kim đồng ngọc nữ, chỉ vì xảy ra cái chuyện kia mà làm cho tan vỡ chuyện tình.
Tự tay Lục Cảnh Sinh đem Phó Trường An, người tình mà hắn muôn vàn yêu thương, tống vào ngục.
Cái thế giới này quá nhỏ, cho tới ngày Phó Trường An vừa ra ngục liền bắt gặp.
"Mạnh Phục Linh, bây giờ hai chúng ta cần tính sổ hai chuyện".
Cuối cùng tới lượt mình, Phục Linh chạy tới gần, cười gian nói: "Thủ trưởng, hôm nay sẽ không tìm tôi gây chuyện chứ, cho tôi thời gian đón tiếp Trường An đi".
Đồng thiếu gia nâng bàn tay to lớn, vỗ một cái vào đầu Phục Linh, lạnh lùng quát: "Đứng nghiêm".
Ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng sống lưng, bộ dáng kia vô cùng bài bản, Đồng thiếu gia cười lạnh một tiếng hỏi: "Hôm qua đi ra ngoài như thế nào?"
"Đi ra từ cổng chính".
"Gan cũng lớn lắm, thích thú lắm phải không?". Lại một cái bốp vào đầu, da đầu Phục Linh lúc này cũng đã tê rần.
Con mẹ nó, gã đàn ông này thật không biết thương hương tiếc ngọc sao?
Trong miệng vẫn còn oán trách, nhưng Phục Linh không biết có phải Đồng thiếu gia một mình đến đây không, nếu không dẫn người tới, thì chính là sẽ không làm lớn chuyện này, trốn khỏi phòng tạm giam là tội tuy lớn mà nhỏ, nếu ngộ nhỡ bị người nào biết được nói lung tung, hậu quả không biết tốt đẹp như thế nào.
"Mạnh Phục Linh, tôi cảnh cáo cô lần nữa, cô sau này làm việc gì cũng phải dùng cái đầu óc ngu xuẩn của cô nghĩ trước nghĩ sau một chút, đừng làm việc bất chấp hậu quả, tôi thật sự không hiểu, cô bị não tàn sao?"
Đã hiểu ý tứ trong đoạn chửi, Mạnh tiểu thư bị mắng vẫn gật đầu liên tục.
"Như thế này.... ."
"Đùng... a...". Đột nhiên vang lên tiếng súng, lúc này phía dưới lầu vang lên tiếng thét hỗn loạn, tiếng bước chân bộp bộp truyền đến gần, Đồng thiếu gia liền ôm lấy Phục Linh nhét xuống gầm bàn móc súng trong túi quần ra, liền chạy đến núp phía sau cánh cửa, sử dụng ánh mắt ý bảo Phó Trường An nhanh nấp vào.
Giống như là tiếng bước chân tử thần, rầm một tiếng, cửa bị đá bung ra, một tên bịt mặt mặc đồ đen xông vào, vẻ mặt Đồng thiếu gia lạnh lẽo, xoay người một cái, bất ngờ bóp chặt cổ tên áo đen, dùng sức vặn một cái, liền vang lên tiếng xương bị bẻ gãy, nhẹ nhàng đặt hắn xuống mặt đất không một tiếng động.
Rất nhanh chóng cởi quân phục trên người ra thay quần áo của tên áo đen vào, ý nhìn bảo hai cô gái tìm chỗ tốt núp vào, Đồng thiếu gia mặc áo đen, bịt mặt liền đi ra ngoài.
Lúc này, toàn bộ tầng dưới đã bị những tên áo đen bất ngờ xông vào này khống chế, toàn bộ khách đến ăn cơm đều ôm đầu ngồi chỗ hỗm dưới bàn, thấy Đồng thiếu gia đi xuống, một người liền hỏi: "Bên trong không còn ai?"
"Ừ". Phòng ngừa bị phát hiện, Đồng thiếu gia chỉ đơn giản đáp một tiếng.
Một cánh tay đưa về phía sau, Đồng thiếu gia yên lặng nhấn vào cái nút của máy truyền tin giấu trên dây lưng, gửi thông tin về tổng bộ.
Mỗi gian phòng đều có một tên áo đen đứng canh, dường như bọn chúng đang tìm kiếm cái gì đó, mục tiêu hình như không có ở chỗ này.
Một gã áo đen đi vào gian phòng Đồng thiếu gia vừa mới bước ra, phát hiện một người mặc đồ quân nhân bất tỉnh nằm ở giữa phòng, cũng không có gì bất thường, Phó Trường An núp phía sau tấm bình phong, tim nhảy lên tận cổ, nhìn xuyên qua khe hở nhìn thấy tên áo đen đang tìm kiếm khắp nơi, thời điểm nhìn thấy hắn chuẩn bị kéo khăn trải bàn lên, cô cắn răng ngã nhào ra ngoài.
"Bà mẹ nó, còn một người", bỏ khăn trải bàn xuống, tên áo đen chụp tay Trường An kéo ra ngoài đi xuống lầu.
Dưới mặt bàn, Mạnh Phục Linh muốn ngừng thở, cũng không dám để bị phát hiện, nếu cô mà xông ra ngoài, chắc chắn sẽ không có mình Trường An bị bắt xuống dưới.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |