Vay nóng Homecredit

Truyện:Hôn Nhân Mạnh Mẽ – Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 003

Hôn Nhân Mạnh Mẽ – Sếp Tha Cho Tôi Đi
Trọn bộ 152 chương
Chương 003
Bị bỏ thuốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-152)

Siêu sale Lazada


"A, lão đại, phía trước có mỹ nữ."

Người đàn ông nghe tài xe phía trước nói, không có phản ứng gì, cho đến khi xe bất ngờ bị buộc phải dừng ở bên đường anh ta mới ngẩng đầu lên

Một gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như điêu khắc, đôi môi mỏng mím chặt, toàn thân toát ra một hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén như loài báo đi săn như muốn hút hồn kẻ đối diện lúc này càng tỏ ra lạnh lùng.

Có ai nói cho anh biết, cái người phụ nữ đang không ngừng ói trước đầu xe kia là ai không?

"Tiểu Chấn, bắt người phụ nữ này giam lại đi"

"Dạ"

Mạnh tiểu thư lúc này còn ói đến hồn vía lên mây, cánh tay đột nhiên bị kéo mạnh, quay đầu nhìn lại, thấy hai người đàn ông đẹp trai giống hệt nhau đang nắm cánh tay cô nhe răng cười, cô vỗ vỗ đầu, lại thấy hai người lúc này nhập thành một:"Có chuyện gì sao?"

"Đi một chuyến."

"Đi mẹ mày"

"Con gái nhà ai mà ăn nói thô tục thế chứ?"

"Thô tục con mẹ mày"

"——"

Không khí lúc này chợt kỳ dị, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, Phục Linh không khỏi rùng mình một cái, nhưng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy toàn thân đều bắt đầu trở nên nóng rực lên.

Trong nháy mắt, đôi mắt đỏ ngầu của cô như phủ một tầng sương mờ, ánh mắt mơ màng, trông thật gợi tình. Dường như phát hiện ra gì đó, Tiểu Chấn không khỏi run lên, vội vàng kéo tay Phục Linh nhét vào trong xe.

Đang lúc đầu óc mờ mịt, nhìn thấy người đàn ông phong cách lạnh lùng với gương mặt điển trai đầy nam tính, trái tim Phục Linh không kìm nổi đập loạn xạ, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, một cảm xúc khác thường nhất thời trào dâng mãnh liệt, không cách nào ngăn cản được.

Con mẹ nó, đây không phải cảm giác say rượu nha.

Cả người bị cảm giác nóng rực chi phối, nhịn không được mà trở nên vặn vẹo, cảm nhận từng cơn kích tình ập đến.

Gương mặt điển trai của người đàn ông tối sầm, giữ chặt tay Phục Linh ngăn lại động tác của cô, lúc này mới nhìn rõ bộ dạng cô.

Chiếc sườn xám màu tím đã bị bung ra vài nút áo lộ ra bộ ngực quyến rũ, cô gái độ đôi mươi với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, đôi mắt to tròn hút hồn người lúc này hơi khép hờ càng tăng thêm vẻ quyến rũ, mà ở dưới đôi mắt là đôi môi đỏ tươi đang thở ra hơi thở nóng bỏng.

Bộ dạng này?

"Ưm"

Âm thanh trầm thấp mà quyến rũ, yết hầu Đồng Trác Khiêm khẽ chuyển động.

Hai tay anh nhanh chóng buông cô gái ra, thấy cô nàng say bất tỉnh nhân sự, tức thì muốn vứt cô ra khỏi xe.

Thật không ngờ, cô gái này vốn chẳng phải người bình thường? Ngay lúc này, Mạnh tiểu thư vô cùng vô sỉ ôm chặt lấy anh, đôi tay lại đưa xuống phía dưới mò mẫm, hai cánh tay trắng nõn vuốt ve quấn quít, đôi môi nóng rực khẽ cắn lấy vành tai anh.

Quá bất ngờ, Đồng Trác Khiêm chấn động, người anh em phía dưới cũng bắt đầu hăng hái dựng cờ nổi dậy.

Cho dù chưa có kinh nghiệm quan hệ với phụ nữ, Đồng thiếu gia cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.

"Đáng chết, thật biết hành hạ người ta, Tiểu Chấn, lái xe!"

"Đi đâu đây lão đại?"

"Khách sạn Tân Hà"

"Dạ"

Muốn! Rất muốn được một cái gì đó có thể tưới mát khát vọng đang cháy bỏng trong lòng, Mạnh tiểu thư lúc này vô cùng đáng thương, ý thức dần biến mất, hai tay không ngừng đốt lửa.

Cảm giác từ đôi tay mềm mại không ngừng vuốt ve, thiếu chút nữa làm cho Đông Trác Khiêm bật ra tiếng rên, bàn tay bất chợt áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, lại phát hiện ra người cô cực nóng, hơn nữa sắc mặt rất đỏ có vẻ không bình thường, hơi thở nóng bỏng mang theo mấy phần dục vọng. Đôi môi thoáng chốc tiếp xúc cảm giác mềm mại, dường như chỉ dò xét chứ không tiến vào bên trong, làm cho cô gái có chút thất vọng.

Nếu như là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy một cô gái đẹp như thế, chắc sẽ ngay lập tức muốn cô, nhưng đây là Đồng thiếu gia, hai mươi sáu năm chưa từng động lòng trước phụ nữ, vẫn còn là xử nam nha.

Khóa dây nịt bị cô bật ra, một cái tát đập vào đầu của Phục Linh, ngay lập tức vang lên tiếng hét phẫn nộ của anh:"Cô đàng hoàng một chút coi"

"Thủ... Trưởng......" Tiểu Chấn nói với giọng run rẩy.

"Nói đi."

"Thủ trưởng, anh không thấy cô ta có vẻ không bình thường sao?"

"Cậu nói vậy là sao?"

Tiểu chấn sửng sốt, nói: "Ý của em là, anh không nhận thấy cô ta bị bỏ thuốc rồi sao? Dù sao quán bar cũng không phải là nơi sạch sẽ"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-152)