← Ch.26 | Ch.28 → |
Anh không phải là cái kiểu người buông thả bản thân đó, anh hơi kiềm chế một chút rồi nói: "Có gì cần thì gọi điện thoại cho anh."
Cô gật đầu, anh xoay người rời đi.
Sau khi Tưởng Dư Hoài rời đi, Từ Hi Nhiễm mới chậm rãi đứng dậy. Trên đường đến nhà hàng ăn cơm cô nhận được cuộc gọi của Trình Vân Khải. Vừa nghe máy, Trình Vân Khải đã hỏi ngay: "Tại sao tối qua em không nhận điện thoại của anh?"
"Anh gọi điện lúc nào?"
"Em đừng giả vờ, ngắt điện thoại của anh cũng thôi đi, còn cố tình tắt điện thoại. Từ Hi Nhiễm, tối qua là sinh nhật của anh, em không chỉ chẳng buồn chúc mừng câu nào mà còn đối xử với anh như vậy, em có xứng là bạn không?"
Tối hôm qua cô vô cùng rối loạn, cô và Tưởng Dư Hoài ở trong du thuyền ầm ĩ cả buổi chiều, thực sự chẳng nhớ được gì.
"Xin lỗi, tối qua tôi mệt quá nên ngủ mất."
"Em làm gì mà mệt quá?"
"Đến Hải Nam đương nhiên là chơi rồi."
Trình Vân Khải im lặng một lúc, dò hỏi: "Em đi cùng với Tưởng Dư Hoài..."
"Thì sao?"
"Không có gì."
"Được rồi, tôi còn phải ăn sáng, cúp máy nhé."
Sau khi cúp điện thoại Trình Vân Khải lắc lắc đầu, nghĩ nhiều làm gì, có khi tên đó thật sự yếu sinh lý.
Từ Hi Nhiễm ăn xong cơm sáng thì đi chợ gần đấy mua chút đồ, lúc quay lại khách sạn thì đã là chiều rồi. Tưởng Dư Hoài về sớm hơn cô một chút, thấy cô xách một túi đồ thì hỏi: "Em mua cái gì thế?"
"Mua rất nhiều." Từ Hi Nhiễm lấy tẩu thuốc trong túi ra: "Cái này cho bố." Tiếp đó là một chuỗi tràng hạt: "Bà rất thích đi chùa, chuỗi tràng hạt này mua cho bà." Lại lấy ra một cái khăn lụa: "Cái này cho mẹ." Tiếp đến lại là một đống thứ lặt vặt, tất cả mọi người trong nhà họ Tưởng, gần như ai cũng có quà.
Tưởng Dư Hoài đợi mãi cũng không đợi được thứ mình muốn, mày nhíu lại hỏi: "Không mua cho anh?"
Từ Hi Nhiễm lấy một cái hộp nhỏ ra, vẻ mặt ngại ngùng đưa cho anh: "Mua cho anh rồi."
"Cái gì thế?"
Từ Hi nhiễm mở cái hộp ra, bên trong là một sợi dây đỏ và hạt ngọc, cô nói: "Đây là một hạt ngọc thơm."
"Sao lại tặng anh ngọc thơm?" Anh cảm thấy thứ này chắc là cho con gái dùng mới phải.
"Nghe nói là tín vật định tình của người dân trên đảo, tên là Lê Mẫu Thiên Hương."
Tưởng Dư Hoài giơ tay ra nói: "Đeo cho anh."
Từ Hi Nhiễm lấy hạt ngọc ra đeo lên cổ tay anh, bên dưới cổ tay áo sang trọng là vòng tay ngọc thơm quấn quanh cổ tay, cô cảm thấy không hợp cho lắm: "Hình như không hợp với khí chất của anh."
"Anh lại cảm thấy rất hợp." Anh giơ cổ tay lên nhìn quanh: "Rất đẹp."
Từ Hi Nhiễm không nhịn được mà bật cười: "Anh thích là được."
"Còn em thì sao, em mua cho mình cái gì?"
Từ Hi Nhiễm giơ cổ tay ra, trên cô tay cô cũng đeo một hạt ngọc thơm: "Hai cái này là một cặp."
Nói xong lời này, cô ngại ngùng đỏ mặt.
Tưởng Dư Hoài đặt cổ tay mình lên cổ tay cô, hai hạt ngọc thơm giống hệt nhau, hoa văn trên mặt hạt cũng được khắc giống y hệt nhau, hạt này của anh to hơn một chút, của cô thì nhỏ hơn. Tưởng Dư Hoài càng nhìn càng hài lòng, anh nói: "Nhìn có vẻ rất giống."
Hoá ra yêu đương là cảm giác này, không phải giống như lúc cô và Trình Vân Khải ở bên nhau cứ như một cặp anh em vậy, cũng không cần phải cẩn thận che giấu suy nghĩ mình. Cô có thể thoải mái đeo vòng cặp đôi với đối phương, khi có được sự khẳng định của đối phương thì sẽ thấy ngọt ngào lan toả từ tận sâu trong lòng, khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chính vào lúc cô đang chìm đắm trong hương vị ngọt ngào này, người đàn ông bên cạnh bỗng kéo lấy cổ tay cô, trong nháy mắt cô đã bị anh kéo vào trong lòng, hai cánh tay anh ôm sau lưng cô, ôm trọn cô vào trong lòng.
Cô không biết vì sao anh lại đột nhiên ôm mình, khi bị hơi thở và độ ấm trên người anh bao bọc, trái tim của cô không tự chủ mà đập nhanh hơn. Nhưng chuyện thân mật hơn hai người cũng đã làm rồi, Từ Hi Nhiễm chậm rãi bình ổn lại nhịp tim kích động của cô, nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh.
Tưởng Dư Hoài ôm cô một lúc, đột nhiên khom người ôm cô lên để cô ngồi trên cánh tay anh, giống như đang bế em bé vậy.
Từ Hi Nhiễm giật mình vội hỏi: "Anh Dư Hoài, chân của anh..."
Tưởng Dư Hoài nói: "Tuy rằng anh tàn tật, nhưng không vô dụng đến mức vợ của mình cũng không bế nổi."
Hai chữ tàn tật đó khiến cho trái tim Từ Hi Nhiễm khó chịu.
Tưởng Dư Hoài ôm cô ngồi xuống sofa, sau đó khẽ nói với cô: "Ôm anh."
Từ Hi Nhiễm ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh. Cô nằm úp sấp trong lòng anh, tư thế này khiến cho anh nhìn thấy bả vai ẩn hiện dưới lớp quần áo của cô, anh nheo mắt, dùng ngón tay xoa lên dấu đỏ trên vai, ngay sau đó anh đã phát hiện không chỉ có chỗ này, những chỗ khác cũng có, tuy rằng không đỏ đến ghê người, nhưng dấu vết rất rõ ràng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
"Anh làm?"
Cô nhớ lại chuyện tối qua, đỏ mặt gật đầu.
Giọng anh mang theo ý xin lỗi: "Xin lỗi, là anh không khống chế được lực của bản thân."
Tối nay anh không làm gì với cô, bọn họ ở Hải Nam mấy ngày, thời gian này Tưởng Dư Hoài đặc biệt dành ra một ngày để đưa cô đi mua rất nhiều váy, nói là muốn bồi thường cho cô.
Sau khi từ Hải Nam về, Từ Hi Nhiễm chính thức chuyển vào phòng của Tưởng Dư Hoài, hai người cũng coi như là chính thức cùng phòng. Ngày hôm sau, Từ Hi Nhiễm nhận được một cuộc điện thoại, cuộc gọi này trực tiếp ảnh hưởng đến tâm trạng ngọt ngào đang trong giai đoạn yêu đương của cô.
Điện thoại là Vương Lệ Lệ gọi đến, trong điện thoại Vương Lệ Lệ nói cho cô biết, bố của cô lại đi đánh bạc, nợ một đống tiền, bây giờ chủ nợ tìm đến cửa, nếu như không mau trả tiền, chủ nợ sẽ chặt một tay của bố cô.
Trong điện thoại Vương Lệ Lệ còn khóc nức nở với cô: "Hi Nhiễm à, bây giờ chỉ có con mới có thể cứu được ông ấy, dù có thế nào ông ấy cũng là bố của con, nếu như ông ấy chỉ còn một tay, nửa đời sau của ông ấy phải sống sao? Hơn nữa năm triệu đối với cậu Tưởng mà nói không phải vấn đề gì lớn, năm triệu có thể cứu lấy một tay của bố con, con có thể không quan tâm à?"
Sau khi cúp điện thoại, Từ Hi Nhiễm đứng ở ban công nhìn cảnh vật trước mắt, tâm trạng phức tạp. Cô vốn có chuẩn bị tốt tâm lý, lại không ngờ rằng phiền phức tìm đến nhanh như thế. Từ Hi Nhiễm hiểu rõ, khối u hoại tử phải cắt bỏ, tuy rằng quá trình cắt có thể sẽ khó khăn, nhưng nếu không cắt, khối u này sẽ theo cô cả đời, hoặc sẽ khiến cô cùng thối rữa.
Lúc Từ Hi Nhiễm quay trở về nhà họ Từ, ba người đều đang ở đó, còn có chủ nợ đòi tiền cũng ở đó. Chủ nợ kia có râu quai nón, chỗ mắt có một vết sẹo, nhìn vô cùng hung ác, vừa thấy là biết không phải dạng người tốt đẹp gì.
Vương Lệ Lệ mở cửa nhìn thấy cô, kinh ngạc nói: "Sao con lại đến tay không, tiền đâu?"
Vẻ mặt Từ Hi Nhiễm vô cảm nhìn mấy người trong nhà một lượt nói: "Lúc tôi kết hôn với anh Tưởng đã đưa cho mấy người hai triệu, sau đó các người lại đòi mấy trăm nghìn, nhiều tiền như thế, bây giờ mới qua bao lâu mà các người đã tiêu sạch rồi?"
Vương Lệ Lệ sốt ruột: "Bây giờ mày nói mấy lời này làm gì, mau lấy tiền ra cứu người đi, mày nhẫn tâm nhìn bố mày bị người ta chặt một tay à?"
"Tôi không có tiền."
Mấy người trong nhà đều sửng sốt. Vương Lệ Lệ nói: "Mày không có tiền thì mày có thể nói với cậu Tưởng, cậu ta có tiền, cậu ta sẽ không thể nào ngồi yên trơ mắt nhìn bố vợ như thế."
Người đàn ông râu quai nón đó bỗng đứng dậy đá bàn nói: "Không có tiền? Không có tiền thì nói làm gì? Trêu đùa ông đây à?"
Từ Xương Động vội vàng đi lên phía trước kéo tay Từ Hi Nhiễm cầu xin: "Hi Nhiễm con cứu bố với, bố là bố của con, sau này bố sẽ không cờ bạc nữa, con cứu bố lần này có được không?"
Từ Hi Nhiễm không nói gì cả, người đàn ông râu quai nón lại nói: "Rốt cuộc có trả không? Không lấy tiền ra tao sẽ làm theo quy tắc."
Từ Đoá cũng nói với Từ Hi Nhiễm: "Từ Hi Nhiễm, chị còn nghĩ cái gì nữa, cứu bố trước rồi nói, tiền còn có thể kiếm lại, nhưng nếu tay của bố mất thì là mất luôn đó."
Nếu nói Từ Hi Nhiễm không sợ là không có khả năng. Cô vẫn còn là sinh viên đang học đại học, chưa có kinh nghiệm xã hội, đối mặt với tên côn đồ vô cùng chợ búa như thế này, người khác chỉ hơi to tiếng thôi, nói không chừng cô còn bị doạ khóc.
Nhưng cô vẫn can đảm đứng ở đây đối mặt với mấy người này, chuyện này cô đã quyết định rồi, cuộc đời của cô đã bắt đầu trở nên tốt hơn, cô không thể để mấy người này kéo cô vào hố đen nữa. Cô muốn tránh xa vĩnh viễn, tính toán thời gian cũng sắp đến rồi.
Quả nhiên chính vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Vương Lệ Lệ đi mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có mấy cảnh sát mặc cảnh phục. Từ Hi Nhiễm thấy mấy người này thì cuối cùng cũng thở phào một hơi, trước khi đến đây cô đã báo cảnh sát.
Vương Lệ Lệ thấy nhiều cảnh sát như thế cũng bị sốc, cảnh sát đưa giấy tờ chứng minh ra rồi nói: "Vừa nãy là ai báo cảnh sát?"
Từ Hi Nhiễm vội đáp: "Là tôi báo cảnh sát."
Những người khác đều sững sờ, người phản ứng nhanh nhất là người đàn ông râu quai nón đó, nhìn thấy cảnh sát vào, hắn ta làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc vừa rồi, bởi vì chột dạ mà cả người cũng run rẩy, không nghĩ gì cả mà nói với mấy cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này không liên quan đến tôi, là do hai vợ chồng nhà này, bọn họ thuê tôi đến diễn kịch lừa con gái họ, đúng, chính là cô ta." Hắn ta chỉ vào Từ Hi Nhiễm: "Bọn họ muốn tôi diễn kịch để lừa tiền cô ta, tôi không phải người cho vay nặng lãi cũng không buôn ma tuý. Đồng chí cảnh sát, tôi bị oan, bọn họ nói sẽ cho tôi tiền, tiền này tôi cũng không nhận nữa."
Nghe đến đây Từ Hi Nhiễm cũng kinh ngạc, cô nhìn về hướng Vương Lệ Lệ và Từ Xương Đông. Hai người này rõ ràng còn chưa kịp phản ứng lại, sao đột nhiên cảnh sát lại đến, sao cái tên râu quai nón kia không biết giữ mồm giữ miệng vậy, chuyện gì cũng nói ra hết thế này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Người đàn ông râu quai nón vốn cho rằng nói như thế có thể thoát khỏi liên quan, nhưng hắn ta không ngờ rằng, sự thật hắn ta nói ra ngược lại khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng hơn. Lúc đầu chỉ là tranh chấp dân sự, bây giờ trở thành án hình sự. Bởi vì mấy người này dính líu đến lừa đảo mà Từ Hi Nhiễm có quyền kiện bọn họ.
Mấy người bị đưa về đồn, sau khi cảnh sát nói ra tính nghiệm trọng của sự việc và hỏi Từ Hi Nhiễm có muốn tố cáo không? Từ Hi Nhiễm không trả lời ngay mà nói: "Tôi muốn suy nghĩ một chút."
Lúc Từ Hi Nhiễm rời khỏi cục cảnh sát thì ba người nhà họ Từ và người đàn ông râu quai nón đó vẫn chưa được thả, bọn họ bị nghi ngờ lừa đảo nên sẽ bị giam giữ một thời gian, nếu như Từ Hi Nhiễm muốn kiện họ, bọn họ sẽ phải ngồi tù.
Số tiền lừa đảo mà trên một trăm nghìn, mấy người này sẽ phải đối mặt với án tù trên mười năm.
Lúc Từ Hi Nhiễm quay về thì Tưởng Dư Hoài cũng đã về. Từ Hi Nhiễm vừa vào cửa đã cảm thấy không khí trong nhà có gì đó không đúng, Tưởng Dư Hoài ngồi trên sofa trong phòng khách, trong tay cầm văn kiện, vẻ mặt sa sầm.
Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt nhìn về phía cô hỏi: "Em đi đâu?" Giọng điệu nặng nề.
"Quay về nhà một chuyến."
"Về đó làm gì?"
"Là...xử lý mấy chuyện gia đình mà thôi."
"Anh biết hết rồi."
"..."
"Anh có người quen trong cục cảnh sát, bố mẹ em muốn được tại ngoại chờ xét xử nên nhắc đến tên của anh, bọn họ gọi điện cho anh nên anh mới biết."
Từ Hi Nhiễm lúng túng cười nói: "Định không làm phiền anh, không ngờ rằng cuối cùng vẫn phải làm phiền."
"Sao lại nói là không muốn làm phiền anh? Xảy ra chuyện như thế, vì sao em không nói cho anh biết? Nếu như lần này không phải là bố mẹ em hợp tác với người ta lừa em mà là đám người cho vay nặng lãi thật, em có biết em đi một mình như thế rất nguy hiểm không? Loại chuyện này em nên nói ngay cho anh, vì sao không nói mà đã một mình đi đến đó rồi?"
"Anh đã rất bận rộn rồi, em không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến anh."
Tưởng Dư Hoài vứt văn kiện trên tay sang một bên, anh đi đến trước mặt cô, hai tay đút túi quần: "Ảnh hưởng đến anh? Vì sao em lại đối xử với anh như người ngoài vậy? Em quên rằng chúng ta đã là vợ chồng rồi à? Anh là chồng em, là người nhà của em, em gặp phải chuyện như thế thì nên nói với anh đầu tiên mới đúng chứ."
Trông anh có vẻ vô cùng tức giận, giống như cô phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, Từ Hi Nhiễm giải thích: "Trước khi đi em đã báo cảnh sát rồi, em thật sự không muốn anh phiền lòng vì chuyện của em."
"Em không muốn anh phiền lòng, gặp phải chuyện nghiêm trọng như thế, em không nói với anh mà tự em đi giải quyết, anh là chồng của em, là người thân của em lại hoàn toàn bị em đẩy ra ngoài, rốt cuộc em có coi anh là chồng của em không?"
Anh hỏi vô cùng thẳng thắn, giọng điệu sắc bén xuyên thấu trái tim của Từ Hi Nhiễm. Dưới ánh mắt áp bức của anh, Từ Hi Nhiễm bỗng không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết có phải giây phút do dự đó của cô khiến anh tổn thương không, cô thấy vẻ mặt anh dần trở nên tuyệt vọng, anh khịt mũi rồi xoay người bỏ đi.
Từ Hi Nhiễm gần như không suy nghĩ gì cả, cô vội vàng chạy lên ôm lấy anh. Tưởng Dư Hoài thật sự bị chọc tức rồi, anh coi cô là vợ, nhưng rõ ràng cô không coi anh là chồng, cho dù hai người đã chung phòng với nhau, cô vẫn tách anh khỏi thế giới của cô.
Nhưng anh không ngờ rằng anh vừa mới quay người đi mấy bước, đột nhiên eo bị ôm chặt, là cô ôm lấy anh từ phía sau. Cô chủ động ôm anh như thế, lửa giận trong lòng bỗng được tiêu tan, anh xoay người lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn nặng nề. Từ Hi Nhiễm ôm eo anh không buông, cô vùi đầu vào ngực anh rồi nói: "Anh Dư Hoài, là em không đúng, em nên nói với anh, là do em tự ý hành động khiến cho anh lo lắng."
Không biết làm thế nào mới khiến anh bớt giận, cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, cô vùi đầu vào ngực anh, cũng không nhìn biểu cảm của anh. Không biết cô nói như thế có khiến anh bớt giận hơn không, mãi cho đến khi cô cảm thấy đôi tay rắn chắc ôm lấy lưng cô, sau đó một nụ hôn ấm áp rơi trên trán cô.
Động tác của anh dịu dàng khác hoàn toàn với thái độ lạnh lùng nghiêm khắc lúc bình thường của anh. Cô ngẩng đầu, biểu cảm của anh đã tốt hơn rất nhiều, nhìn vào ánh mắt của cô, anh nói: "Sau này gặp phải chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, không được một mình đi mạo hiểm."
Cô vội gật đầu, đáp lại: "Vâng."
Lúc này cô vẫn ôm anh không buông tay, vẻ mặt anh dịu dàng, trên trán vẫn còn lưu lại hơi ấm của nụ hôn vừa rồi. Anh hiếm khi dịu dàng như thế quả thật vô cùng đẹp trai, trái tim cô đập loạn, bỗng rất muốn hôn anh.
Cũng không biết lấy dũng cảm từ đâu, cô trực tiếp kiễng chân hôn lên môi anh, khiến anh ngây ra một lát, chắc không ngờ rằng cô sẽ chủ động như thế.
"Em..."
Lời nói của anh bị cắt đứt, bởi vì môi của cô đã dán lên, đôi môi mềm mại vụng về ngậm lấy môi anh.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |