Vay nóng Tinvay

Truyện:Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật - Chương 08

Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật
Hiện có 44 chương (chưa hoàn)
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-44 )

Siêu sale Lazada


Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Nếu như cô Từ đồng ý, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng dẫn người nhà đến cửa bàn bạc với người nhà cô."

"Ừ."

"Trước lúc đó, chúng ta sẽ đi làm cuộc kiểm tra sức khoẻ trước hôn nhân đã. Tôi dự định ngày mai đi khám sức khoẻ trước hôn nhân, cô Từ có rảnh không?"

Người bình thường kết hôn cũng sẽ đi kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn, chứ đừng nói là con nhà giàu giống như Tưởng Dư Hoài. Từ Hi Nhiễm bày tỏ mình hiểu được, cô nói: "Có thời gian."

"Ngày mai tôi sẽ sắp xếp người qua đón cô."

Sáng sớm, người mà Tưởng Dư Hoài sắp xếp đã qua đón, lần này người đến đón không phải là A Văn lần trước mà là một cô gái. Cô gái mặc vest, tóc ngắn, nhìn rất giàu kinh nghiệm.

"Xin chào cô Từ, tôi tên là Mông Kiều." Mông Kiều đưa cho cô một túi tài liệu: "Đây là báo cáo khám sức khoẻ của chủ tịch Tưởng, chủ tịch bảo tôi đưa cho cô xem."

"Cho tôi xem?"

"Chủ tịch nói cô có quyền biết tình hình sức khoẻ của chủ tịch."

"..."

Từ Hi Nhiễm nhận lấy túi tài liệu xem lướt qua, báo cáo kiểm tra rất đầy đủ, các cơ quan nội tạng và các bộ phận, thậm chí Từ Hi Nhiễm còn nhìn thấy cái gì mà số lượng tinh trùng, mặt cô đỏ ửng không dám xem kỹ.

Lúc Từ Hi Nhiễm ra khỏi nhà, Vương Lệ Lệ và Từ Xương Đông, Từ Đoá đều ở nhà. Bọn họ cũng biết là Tưởng Dư Hoài tìm cô vì thế không hỏi gì cả.

Nhưng Từ Đoá nghe thấy anh Tưởng tìm Từ Hi Nhiễm dẫn cô đi thì không vui vẻ cho lắm, cũng không biết lần này anh Tưởng lại muốn dẫn Từ Hi Nhiễm đi mua cái gì. Thật ra sau khi từ nhà họ Tưởng về, Từ Đoá cứ buồn bực, càng nghĩ càng không cam tâm.

Nhà họ Tưởng đúng là vô cùng giàu có, người nhà họ Tưởng ai ai cũng ăn mặc xinh đẹp, đặc biệt là khi nhìn thấy Tưởng Dư Hoài, so với những gì cô ta tưởng tượng thì khác nhau quá lớn. Vốn cô ta còn nghĩ nhân tài mà trong miệng Vương Lệ Lệ là người có vẻ ngoài bình thường cơ, suy cho cùng thẩm mỹ của người già cũng khác so với bọn họ. Nhưng sau khi nhìn thấy Tưởng Dư Hoài cô ta mới phát hiện ra, mẹ của cô ta miêu tả quá khiêm tốn rồi, không chỉ là một nhân tài, quả thực là vô cùng đẹp trai. Hơn nữa dáng người còn cao ráo, khí chất thì không cần phải nói là người sinh ra trong gia đình giàu có, nhìn khác biệt hẳn với người bình thường. Tuy nói bị khuyết tật, nhưng đeo chân giả là cũng có thể đi lại bình thường, không hề nhìn ra được chân có gì khác thường, đứng trong đám người, chắc chắn là hạc trong bầy gà.

Ông chú vừa đẹp trai vừa có tiền, lại còn trưởng thành điềm đạm, ai mà không thích? Nếu như anh lấy người khác thì cô ta cũng chẳng hề không cam tâm như thế, cố tình anh ta lại lấy Từ Hi Nhiễm.

Từ nhỏ cô ta rất ghét Từ Hi Nhiễm, bởi vì do bọn họ là chị em nên thường bị người ngoài lấy ra so sánh. Từ Hi Nhiễm học giỏi, cô ta học không bằng cô, mỗi lần đi ra ngoài mọi người đều khen Từ Hi Nhiễm giỏi giang thông minh, từ nhỏ đến lớn toàn bị so sánh như thế, cô ta ước gì Từ Hi Nhiễm gặp xui xẻo hơn bất kỳ ai.

Sau khi Từ Hi Nhiễm lên đại học đã vô cùng kiêu ngạo rồi, bây giờ còn gả cho ông chú đẹp trai có tiền nữa, đến lúc đó thì càng giẫm lên đầu cô ta hơn.

Từ Đoá càng nghĩ càng tức, sau khi thấy Từ Hi Nhiễm ra ngoài thì cô ta xông đến nói với Vương Lệ Lệ: "Mẹ, con mới là con gái ruột của mẹ, mối hôn nhân tốt như thế vì sao mẹ không giới thiệu cho con, lại đi giới thiệu cho chị ta?"

Vương Lệ Lệ kinh ngạc nhìn cô ta: "Con đang nói vớ vẩn gì thế?"

"Vốn dĩ chính là như vậy, con là con gái ruột của mẹ, con gả cho nhà họ Tưởng chẳng phải tốt hơn là Từ Hi Nhiễm gả cho nhà họ à? Mẹ mất công mất sức để móc nối cho Từ Hi Nhiễm gả cho người có tiền, mẹ thật sự trông mong rằng chị ta có thể giúp mẹ bám vào họ hàng có tiền?"

Vương Lệ Lệ nói: "Con cho rằng tuỳ tiện giới thiệu ai cũng có thể thành công à, con so với Từ Hi Nhiễm, nó là sinh viên đại học, con thì sao? Người ta lấy con là vì nhìn vào cái gì của con, nhìn vào học lực trung học phổ thông của con? Nhìn vào việc con cả ngày chẳng làm gì cả à?"

Từ Đoá không phục nói: "Thi đỗ đại học có gì to tát, chỉ là một con mọt sách mà thôi!" Cô ta nói xong tức giận quay về phòng.

Tuy Vương Lệ Lệ nói thế với Từ Đoá nhưng là một người mẹ, thực ra trong tiềm thức cũng cảm thấy con gái mình tốt hơn. Nếu nói về thông minh, Từ Đoá không hề kém so với Từ Hi Nhiễm, con bé chỉ không dùng trí thông minh của nó vào việc học mà thôi, thi đỗ trường giỏi không có nghĩa là Từ Hi Nhiễm thông minh hơn Từ Đoá mà chỉ có thể nói nó chăm chỉ hơn Từ Đoá thôi.

Hơn nữa Từ Đoá nói đúng, Từ Hi Nhiễm không phải từ trong bụng bà ta chui ra, bà ta có thể hy vọng được gì ở nó chứ? Thật ra lúc đầu biết Tưởng Dư Hoài là người tàn tật bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện kết hợp Từ Đoá với cậu ta, cho dù xuất thân có tốt đến đâu thì cũng là người tàn tật, bà ta không thể nào lấy nửa đời sau của Từ Đoá ra làm trò cười được. Nhưng sau khi tiếp xúc mấy lần gần đây, sự giàu có của nhà họ Tưởng cùng sự tài giỏi của Tưởng Dư Hoài đã kích thích rất lớn đến bà ta. Người như thế, để Từ Hi Nhiễm gả cho cậu ta, đúng thật là Từ Hi Nhiễm nhặt được món hời lớn rồi. Tuy rằng chuyện hôn nhân của Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài đã chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng tâm tư của một người mẹ, bà ta vẫn muốn tranh cướp cho con gái của mình một chút.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net


Thế nên Vương Lệ Lệ tìm bà mối Giang ngay, nói bóng nói gió với bà ta về ý muốn của mình.

"Tôi cảm thấy thế này, chị xem thật ra con gái thứ hai nhà tôi cũng rất tốt, tuy nó không thi đỗ đại học, nhưng nếu cho con bé cơ hội để nó chuẩn bị thật tốt, nói không chừng có thể thi đỗ, hơn nữa nó cũng hoạt bát lanh lợi. Hi Nhiễm chỉ có học là giỏi thôi còn người thì không lanh lợi, lầm lì, người như cậu Tưởng đó, nên lấy một người vợ lanh lợi ở bên cạnh thì mới tốt."

Dì Giang vừa nghe đến đây chẳng lẽ lại không biết Vương Lệ Lệ đang nghĩ cái gì? Bà ta bỗng sa sầm mặt, cười nhạt, lời nói cũng không hề khách sáo: "Cô đang nghĩ cái gì thế, nhà họ Tưởng người ta thích Hi Nhiễm, tôi nói với cô rồi, bây giờ chuyện sắp thành công rồi, cô đừng có mà lúc gần xong việc gây phiền phức cho tôi, đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo đó. Không nói đến chuyện không được cái gì hết mà đắc tội nhà họ Tưởng thì nhà cô không thể nào chịu nổi đâu."

Nghe thấy lời này Vương Lệ Lệ lập tức bị doạ toát mồ hôi lạnh, bà ta phản ứng lại ngay tức khắc, kinh hãi vì suýt chút nữa mình đã làm hỏng chuyện rồi, vội vàng cười nói lảng sang chuyện khác: "Tôi chỉ nói thế thôi, chị Giang cũng biết tôi mà, thích nói đùa thôi, chị Giang đừng coi là thật nhé."

Sau chuyện này, Vương Lệ Lệ không dám nghĩ đến chuyện đổi cô dâu thành Từ Đoá nữa. Dù sao thì nhà họ Tưởng cũng là người làm ăn lớn, không phải là người mà bà ta có thể chọc vào.

Sau khi Từ Hi Nhiễm đến bệnh viện mới biết vì sao Tưởng Dư Hoài lại sắp xếp một trợ lý nữ cho cô. Mấy chức năng gan, thận, tim đều phải kiểm tra, phụ khoa cũng phải kiểm tra, chuyện trợ lý nữ đến giúp thực sự là thuận tiện hơn rất nhiều.

Bởi vì Tưởng Dư Hoài đã hẹn trước rồi nên kết quả ra rất nhanh, nội tạng không có vấn đề gì. Đến lượt phụ khoa, Từ Hi Nhiễm bị bác sĩ gọi vào phòng làm việc hỏi mấy vấn đề, ví dụ như, chu kinh kinh nguyệt của cô có bình thường không, lượng ra nhiều hay không, khi đến kỳ có đau bụng không.

Từ Hi Nhiễm nhìn ra được trong biểu cảm của bác sĩ có chút nghiêm trọng, cô không kiềm chế được mà hỏi: "Có phải kiểm tra ra tôi có vấn đề gì không?"

Nữ bác sĩ cắt mái tóc siêu ngắn đẩy đẩy cặp kính nói: "Có chút vấn đề nhỏ, trong tử cung của cô có một khối u, nó cần được cắt bỏ càng sớm càng tốt."

Từ Hi Nhiễm nghe được lời này thì tim đập thịch một tiếng, mỗi lần cô đến tháng đúng thật là lượng máu ra rất nhiều, bụng cũng đau, vốn cô nghĩ rằng đó là bình thường, hoá ra không phải vậy.

Lúc từ trong phòng làm việc của bác sĩ đi ra, vẻ mặt của Từ Hi Nhiễm hơi nặng nề, toàn bộ báo cáo kiểm tra của cô đều bị Mông Kiều cầm hết. Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Tưởng Dư Hoài đã đưa cho cô xem rồi, kết quả kiểm tra của cô đương nhiên cũng sẽ đưa đến cho Tưởng Dư Hoài.

Mông Kiều đưa cô đến dưới nhà, lúc rời đi còn an ủi cô một câu: "Cô Từ không cần lo lắng, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi."

Từ Hi Nhiễm mỉm cười đáp lại cô ấy, quả thực chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng cắt bỏ cục thịt thừa thì cần phải phẫu thuật, phẫu thuật thì cần tiền, liên quan đến tiền thì không phải là vấn đề nhỏ nữa.

Nhà họ Tưởng nghĩ tìm một cô gái trẻ về để duy trì nòi giống, thế thì bắt buộc cơ thể của cô gái trẻ đó phải khoẻ mạnh, bây giờ cơ thể cô kiểm tra ra vấn đề, khả năng cao là nhà họ Tưởng sẽ không tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Như thế mà nói, một là cô cũng không bị ép chưa tốt nghiệp đã kết hôn, đối với cô thì hình như cũng là chuyện tốt.

Từ Hi Nhiễm quay về nhà, Vương Lệ Lệ và Từ Xương Đông đã từ quán ăn quay về. Vương Lệ Lệ vừa nhìn thấy cô đã hỏi: "Lần này cậu Tưởng lại tìm con ra ngoài có việc gì thế?" Nhìn thấy trên tay cô trống không, bà ta lại hỏi: "Không mua gì cho con à?"

Lúc này tâm trạng của Từ Hi Nhiễm không được vui vẻ, đổi lại là ai khi biết cơ thể mình có vấn đề thì cũng đều không vui vẻ cả, thế nên vừa nhìn thấy Vương Lệ Lệ thì cô vô cùng muốn khiến cho bà ta ngột ngạt.

Cô nói với Vương Lệ Lệ: "Anh Tưởng dẫn con ra ngoài không phải để đi mua đồ mà là dẫn con đi làm kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn."

"Là làm kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn à." Vương Lệ Lệ hơi thất vọng "Kết quả kiểm tra thế nào?"

"Chẳng thế nào, bác sĩ bảo trong cổ tử cung con có khối u, cần phải mau chóng cắt bỏ."

Nghe thấy lời này thì sắc mặt của Vương Lệ Lệ và Từ Xương Đông đều thay đổi.

Từ Hi Nhiễm lại nói: "Bác sĩ đưa ra hai phương án, một phương án là nạo, một phương án là cắt bỏ, cái loại một tiền phí phẫu thuật không đắt, nhưng sẽ có di chứng về sau, ví dụ như sẽ khó có con, phương án hai chỉ cần cắt bỏ chỗ khối u là được, sẽ không ảnh hưởng gì đến tử cung, nhưng tiền phí lại rất đắt, còn cần phải nhập viện để điều trị."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Sắc mặt của Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ đều không được đẹp, cũng không biết là nghĩ đến chuyện cơ thể cô có vấn đề sợ nhà họ Tưởng không cần cô nữa, khiến cho giấc mơ giàu có của bọn họ xôi hỏng bỏng không, hay là do món hàng lỗ như cô lại tiêu thêm tiền của họ.

Tóm lại nhìn thấy vẻ khó coi đó của họ, tâm trạng của Từ Hi Nhiễm lại vui sướng hơn chút, cô quay về phòng, ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng tranh luận của Vương Lệ Lệ và Từ Xương Đông.

"Thật mất mặt, u mọc đâu không mọc, lại mọc ở chỗ đáng xấu hổ như thế. Nếu để người khác biết được, người ta sẽ nghĩ thế nào, chắc chắn sẽ cảm thấy nó chơi bậy bạ ở bên ngoài, cũng không biết mấy năm học đại học như thế nào, sợ lại kết bạn với mấy đứa xấu xa."

"Được rồi, được rồi, nói nhiều như thế làm gì, bà đi rút ít tiền cho con bé chữa trị đi."


"Tiền tiền tiền, tiền đâu ra, lên đại học tiền cũng bị tiêu sạch rồi."

"Thế bà nói xem giờ phải làm sao, cũng không thể nhìn nó chết trong nhà được?"

Từ Hi Nhiễm lên giường chui vào trong chăn, dùng chăn trùm lên đầu, che đi tiếng cãi nhau của hai người đó. Cô lấy quyển nhật ký dưới gối ra, chiếu đèn điện thoại vào, trong quyển nhật ký kẹp một bức ảnh, là ảnh chụp chung của cô và mẹ, cô được mẹ ôm trong lòng, nhìn vào ống kính cười tươi. Lúc nhỏ cô có mẹ, còn có cả Trình Vân Khải thanh mai trúc mã, đó là ngày tháng vui vẻ nhất của cô. Cho dù bị người ta cười nhạo là không có bố, nhưng mỗi ngày cô lại sống vô cùng vui vẻ, ai có thể ngờ rằng cô tự ti hèn nhát của bây giờ, lúc nhỏ lại nở nụ cười tươi rạng rỡ như thế.

Vận mệnh là thứ gì đó rất khó để nắm bắt, giống như cô không có cách nào dự đoán được chuyện mình sẽ bị ép kết hôn, giống như cô không có cách nào đoán trước được việc trước khi kết hôn lại kiểm tra ra vấn đề. Nói không chừng Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ không muốn chi tiền chữa cho cô, cô sẽ chậm rãi chết đi.

Nghĩ đến đây, cô không ngăn được mà cảm thấy xót xa, không biết bản thân đến với cuộc đời này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Hi Nhiễm vừa nhìn đã thấy là Tưởng Dư Hoài gọi đến, chắc anh nhìn thấy báo cáo kiểm tra của cô.

Từ Hi Nhiễm nhận điện thoại, giây phút này cảm xúc trong lòng cô rất bất ổn, nhưng giọng nói của cô lại rất bình thường: "Xin chào anh Tưởng."

"Tôi đã xem báo cáo kiểm tra của cô rồi."

Từ Hi Nhiễm cười, cô cũng đoán được mục đích anh ta gọi điện thoại đến, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, tất nhiên cũng bình thản chấp nhận tất kết quả, cô im lặng đợi anh ta nói tiếp.

"Cô thu dọn mấy đồ dùng hằng ngày, sáng ngày mai tôi qua đón cô tôi đã giúp cô liên hệ với bác sĩ giỏi, ngày mai là có thể phẫu thuật được."

"..."

"Phẫu thuật sẽ phải kéo dài mấy ngày, lúc trước đã bàn bạc xong ngày kết hôn rồi, chắc cần phải lùi lại, đợi sau khi cô làm phẫu thuật xong thì chúng ta lại bàn bạc chuyện kết hôn."

"..."

Từ Hi Nhiễm bỏ cái chăn đang che đầu ra, từ từ ngồi dậy.

Lời nói của anh khiến cô kinh ngạc.

Vốn cô cho rằng anh gọi điện đến chính là uyển chuyển nói lời từ chối cuộc hôn nhân này, suy cho cùng thì hai bên gia đình cũng mới chỉ gặp nhau một lần, ngày sinh tháng đẻ còn chưa có gì, mà mục đích nhà họ Tưởng là lấy một cô gái khoẻ mạnh về để duy trì nòi giống. Khối u của cô mọc trong cổ tử cung, đối với nhà họ Tưởng mà nói, họ thích cô chỉ vì khả năng sinh sản thôi, chuyện này không phải là một chuyện tốt. Lấy điều kiện của nhà họ Tưởng, họ hoàn toàn có thể đổi đối tượng mới, càng đừng nói là nhà bọn họ cũng chẳng có nghĩa vụ gì phải giúp cô chữa trị.

Thế nên khi nghe thấy anh nói như thế, mãi lâu sau cô mới tỉnh táo lại. Anh không hề bởi vì chuyện đó mà bỏ đối tượng kết hôn là cô, hơn nữa hiện tại anh còn đưa tay ra giúp đỡ khiến cho cô rất kinh ngạc.

"Cô Từ, cô có đang nghe tôi nói không?"

Từ Hi Nhiễm tỉnh táo lại, cô hít hít mũi rồi nói: "Tôi...tôi đang nghe. Cảm ơn anh Tưởng, nhưng tôi... Tôi không đủ tiền để chi trả phí phẫu thuật."

"Phí phẫu thuật tôi đã giúp cô trả rồi, cô chỉ cần thu dọn đồ dùng hằng ngày vào viện điều trị là được."

"..."

"Cô Tưởng?"

Từ Hi Nhiễm hít sâu một hơi: "Tôi biết rồi."

Sau khi hai người nói lời tạm biệt thì cúp điện thoại. Từ Hi Nhiễm siết chặt điện thoại, nước mắt không kiềm chế được mà tí tách rơi xuống. Người mẹ yêu cô nhất đã không còn, Trình Vân Khải người cô có thể dựa vào nhất cũng đã không còn thuộc về cô, người thân ruột thịt của cô còn bởi vì chuyện có chi tiền phẫu thuật cho cô hay không mà đang cãi nhau ở bên ngoài.

Ai có thể ngờ được rằng, cuối cùng người đưa tay ra giúp đỡ cô lại là người đàn ông mà cô mới gặp có vài lần.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-44 )